Chương 223~225
Chương 223
Ván cờ nghiêng
Bên ngoài, cơn đại vũ vừa tạnh không bao lâu. Nước mưa còn chưa kịp khô trên tán trúc, gió lạnh lùa qua từng kẽ lá, cứa vào không khí những âm thanh rin rít như đang thì thầm cùng nỗi bất an của nhân tâm.
Trong thư phòng, ánh lửa chập chờn, bóng nến lay động như trái tim người đang bất ổn.
Lò than tí tách cháy âm ỉ — âm thanh duy nhất còn giữ chút hơi ấm trong căn phòng vốn bị sự im lặng đè nặng đến nghẹt thở.
Và giữa khoảng tĩnh mịch ấy, tiếng bước chân của Tô Tĩnh Lam cứ đi đi lại lại, loạn nhịp như tâm trí nàng.
Nàng không sao thoát khỏi hình ảnh hỗn loạn của Chiêu Ân điện buổi sáng.
Mỗi lần chớp mắt, nàng lại thấy:
Chén ngọc bị hất đổ,
Máu sắp chạm vào nhau,
— và bóng người trong bộ y phục của Huyết Ẩn Lệnh xông vào giữa điện cung.
Mọi thứ hỗn độn, mù mịt như một màn kịch bị ai đó xé nát đúng khoảnh khắc cao trào.
Tĩnh Lam dừng bước, đứng cạnh án thư, bàn tay siết chặt đến mức các khớp trắng bệch.
Nàng nhíu mày thật sâu — sâu đến mức như muốn cắt vào da thịt.
Rõ ràng, nàng và Lôi Phong đã bàn tính kỹ lưỡng, chén ngọc cũng đã được đánh tráo.
Rõ ràng, mọi phương án đều được dự liệu.
Nhưng đến phút mấu chốt...
Hắn lại bỏ chạy.
Bỏ chạy trong tình huống khiến ai cũng tin rằng hắn đang sợ hãi sự thật.
Vô lý.
Hoàn toàn vô lý.
Ngực nàng nhói lên một nhịp, tâm tư nặng trĩu như đá.
Từ ngày nàng biết thân phận thật sự của Cảnh Giai Kỳ, từ lúc Cố Thái hậu đột ngột triệu Thanh An quận chúa hồi kinh...
Tô Tĩnh Lam đã chuẩn bị sẵn cho ngày này —
ngày mà triều đình cưỡng ép nhiếp chính vương phải nhỏ máu nghiệm thân.
Thế ấy vậy mà... Huyết Ẩn Lệnh lại xuất hiện.
Tô Tĩnh Lam hạ mi mắt, hơi thở nghẹn lại.
Trong lòng nàng biết rõ: Huyết Ẩn Lệnh không tự ý hành động. Trừ phi có lệnh trực tiếp từ người mà họ tuyệt đối trung thành.
Chỉ một suy nghĩ lóe qua, nhưng đủ khiến sống lưng nàng lạnh buốt:
Lôi Phong... đã giấu nàng điều gì đó.
Một điều gì đó rất lớn.
Nàng run nhẹ. Không phải vì sợ — mà vì cảm giác bị đẩy ra ngoài rìa một bàn cờ mà nàng tưởng mình đang cùng hắn nắm giữ.
Tô Tĩnh Lam bước đến cửa sổ, đặt tay lên khung gỗ lạnh buốt.
Bầu trời ngoài kia vẫn dày đặc mây xám, gió như tiếng thở dài của trời đất.
Nhìn vào đó, nàng có cảm giác bản thân đang đứng trước vực sâu của một bí mật sắp bị bóc trần.
Nàng nhắm mắt lại, áp chế nhịp tim đang chạy loạn.
Chỉ còn một nguyện vọng, mỏng manh nhưng cứng rắn như lưỡi đao:
Lôi Phong...
hãy đến gặp ta trước.
Hãy tự mình nói cho ta biết — sáng nay rốt cuộc... là kế hoạch của ai.
Và...
tại sao nàng lại là người cuối cùng được năm biết.
**
Mà bên kia, cũng trong thời khắc ấy—
qua khe hở của cánh cửa gỗ cũ kỹ chỉ khép hờ, ánh đèn đường hắt lên mặt gỗ loang lổ, đáy phố lạnh tanh in bóng người qua lại như bóng ma.
Lôi Phong đứng nơi lầu hai, hơi thở hòa vào khí lạnh, tan thành một quầng sương mỏng. Sau lưng hắn, kẻ cầm đầu nhóm "cướp người" đứng bất động, không dám tiến lên quá gần.
Đợi mãi vẫn không nghe chủ tử cất lời, cuối cùng y nhịn không được, thấp giọng hỏi:
" Chủ tử... vì sao chúng ta phải dùng cách này? Thuộc hạ vẫn chưa rõ... làm vậy chẳng phải quá dễ để kẻ khác nắm thóp hay sao?"
Lôi Phong khẽ nghiêng đầu, song vẫn im lặng thêm một khắc. Ánh mắt hắn trượt qua màn đêm ngoài kia, nơi ánh đuốc tuần tra soi rõ từng gương mặt binh sĩ. Hắn không trả lời ngay, tựa như đang đấu tranh với chính mình.
Hồi lâu, hắn mới chậm rãi thở ra, giọng trầm xuống nghe như lẫn cả mệt mỏi lẫn quyết tuyệt:
" Ta cũng không chắc đặt cược lần này có đúng hay không.
Nhưng nếu... mọi chuyện thực sự đúng như người kia tiên liệu... thì ta không có lựa chọn nào tốt hơn."
Nói đến đây, nắm tay hắn siết chặt bên hông áo, đến nổi gân xanh khẽ nổi.
Hắn quay đầu, ánh mắt sắc lại:
" Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Từ hôm nay, Huyết Ẩn Lệnh lập tức ẩn mình sâu xuống tầng tối. Không được để bất kỳ ai lần ra manh mối. Chờ lệnh."
Kẻ thuộc hạ bàng hoàng thoáng chốc, nhưng lập tức đứng thẳng, nghiêm cẩn đáp:
" Thuộc hạ tuân lệnh."
Lôi Phong không nhìn hắn mà đưa mắt ra ngoài cửa lần nữa.
Đêm nay, gió lạnh quét ngang con đường vắng, ngọn đuốc của quân lính lay động trong gió như muốn tắt mà không tắt. Số lượng binh sĩ tuần tra nhiều hơn hẳn mọi khi—tựa như toàn kinh thành đang chực chờ một biến cố không thể nói thành lời.
Lôi Phong lặng lẽ siết chặt chuôi đao giấu trong tay áo.
Cái giá của lần cờ mạo hiểm này... hắn không chắc mình gánh nổi.
Kế tiếp nhật tử
Tiếng mưa trút ào xuống kinh thành như dội cả bầu trời xuống mặt đất, từng hạt nặng nề quất lên mái ngói, lên thân xe, lên mặt đường loang lổ bùn nước. Mưa đông xối xả, quẩn thành từng màn trắng xóa, khiến phố xá càng thêm tiêu điều.
Trong tiểu trà điếm xập xệ ven đường, một nam nhân mặc y phục sẫm màu tầm thường ngồi thu mình dưới mái hiên rò rỉ nước, nón rơm rộng vành che khuất nửa mặt. Trông hắn như chỉ đang uống trà giải lạnh, nhưng đôi tai lại không bỏ sót bất cứ tiếng động nào ngoài kia.
Ngay lúc ấy, hai ba kẻ qua đường dừng lại trú mưa trước quán, nói vọng nhau:
"Nghe chưa? Trên cáo thị vừa dán truy nã một kẻ cao ráo tuấn tú, nói là phạm trọng tội."
"Thưởng lớn vàng ròng đó! Chỉ cần báo tin là có phần."
"Ta mà thấy mặt mũi hắn, nhất định—"
Tay Lôi Phong khựng lại trên chén trà. Mí mắt hơi cụp, mày siết lại thành một đường lạnh. Hắn đặt tiền xuống bàn, đứng dậy, lẫn vào màn mưa bước về phía bảng cáo thị.
Nơi đó đã tụ tập không ít người, kẻ tò mò đọc, kẻ nhờ người khác đọc lớn. Lôi Phong chen vào, ngẩng lên vừa nhìn rõ — tim như trầm hẳn xuống.
Trên cáo thị, gương mặt được vẽ bằng bút mực kia... chính là hắn gương mặt này. Nhiếp chính vương.
Hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Bàn tay hắn siết trong tay áo, chuôi chủy thủ theo đó căng lên. Hắn khẽ nghiêng người định rời đi thì bất ngờ — một vật nhỏ được nhét vào tay.
Lôi Phong xoay người, nhưng bóng người kia đã tan vào đám đông trong chớp mắt. Mưa trút xuống, áo người chen nhau, hắn không sao nhìn rõ là nam hay nữ.
Hắn cúi đầu mở tờ giấy, nét chữ quen thuộc đập vào mắt:
Giờ Tí đêm nay. Tây Môn ngoại thành. Ngựa đã chuẩn bị. Rời đi ngay.
Ngực Lôi Phong thắt lại. Mảnh giấy nhỏ lạnh buốt trong tay.
Hắn biết người gửi là ai.
Không dừng thêm một khắc, Lôi Phong siết tờ giấy, lẫn vào dòng người dưới cơn mưa xối xả... và biến mất.
**
Giờ Tí đã trôi qua từ lâu, trăng mờ bị mây đen nuốt trọn. Tại Tây Môn ngoại thành, bóng đêm đặc quánh như mực.
Lôi Phong không đến ngay điểm hẹn trên tờ giấy. Hắn ẩn mình trong một góc tối cách đó không xa, hơi thở hòa vào gió lạnh, ánh mắt quét từng bụi cỏ, từng mỏm đá, từng khoảng trống giữa những thân cây. Chỉ có tiếng côn trùng cuối đông và tiếng gió rít qua rừng thưa.
Thời gian kéo dài đến tận giờ Sửu tam khắc.
Không phát hiện bất kỳ cử động khả nghi nào.
Lúc này hắn mới chậm rãi bước ra, tay đè nhẹ vành nón, dáng điềm tĩnh nhưng toàn thân căng chặt như dây cung. Mỗi bước chân đều có tiết tấu, chỉ cần một âm thanh lệch nhịp là hắn lập tức rút kiếm.
Đi được nửa đoạn đường—
Cổ hắn chợt lạnh.
Một giọt mồ hôi trượt xuống thái dương.
Đôi tai hắn khẽ động.
Gió. Sai hướng.
Tiếng bước chân. Quá đều.
Không khí. Bị áp chế bởi sát ý.
Lôi Phong trợn mắt, bật khẽ một tiếng như gầm:
"Nguy!"
Hắn lập tức xoay người, mũi chân đạp xuống định lao thẳng vào rừng rậm—
Nhưng đã không còn kịp.
Soạt— soạt— soạt!
Binh lính từ bốn phía đồng loạt xông ra, đuốc sáng bừng như vây lửa. Ánh thép dựng đứng thành vòng tròn, khóa chặt lối thoát.
Nhưng khiến hắn phải đứng khựng lại không phải là đám binh lính kia.
Mà là nam nhân mang mặt nạ bạc bước ra từ trong bóng tối.
Lương.
Hắn nhếch khóe môi, nụ cười nhạt đến lạnh cả xương tủy:
"Đêm đã khuya thế này... không biết điện hạ định đi đâu?"
Hắn liếc nhẹ về hướng rừng, giọng mang theo lưỡi dao:
"Hoàng cung... không phải ở hướng đó."
Lôi Phong siết chặt cán kiếm, cổ họng run lên vì tức giận và cảnh giác, bật một chữ sắc lạnh:
"Cút."
Không đợi tiếng rơi xuống đất, hắn xông thẳng vào, lưỡi kiếm chém ngang như sấm.
Kim loại va nhau rền như sét đánh giữa đêm.
Lương đỡ đòn không chậm một nhịp. Hai người xoay vần trong vòng vây, thân ảnh giao nhau liên miên như bóng với hình. Mỗi bước chuyển đều kề cận cái chết. Lôi Phong tấn công hung hiểm, Lương lại phòng thủ kín kẽ như đã tính trước đường đi nước bước của hắn.
Tiếng kiếm loảng xoảng vang lên, ánh lửa từ đuốc phản chiếu trên lưỡi thép lạnh ngắt.
Một đòn, hai đòn, mười đòn—
Hai bên ngang sức, ngang lực.
Nhưng đến cú chạm kiếm thứ mười ba—
Lương đột ngột đổi chiêu, trường kiếm xoay nửa vòng, hất bật mũi kiếm của Lôi Phong ra ngoài quỹ đạo. Một tiếng keng chấn động, lực ép mạnh đến mức cổ tay Lôi Phong tê rần.
Chỉ trong một hơi thở, mũi kiếm Lương đã đặt ngay tại cổ họng hắn.
Gió đêm thổi, lưỡi kiếm lạnh chạm vào da, cắt một đường rát buốt.
Lương khẽ cười, thấp giọng như giày xéo:
"Hóa ra... nhiếp chính vương điện hạ cũng chỉ đến thế a."
ẦM — VANG!!
Tiếng sét xé toạc bầu trời đêm, giáng thẳng xuống tảng đá cảnh trước sương phòng. Từng mạch run lan qua nền đất, làm cửa gỗ khẽ rung, kéo theo tiếng lá cây rít lên dưới trận gió xoáy.
Trong phòng, Tô Tĩnh Lam bật dậy khỏi cơn ác mộng như bị ai đó giật khỏi vực sâu. Hơi thở nàng nghẹn lại một khắc, rồi dồn dập tràn ra, lạnh và nặng.
Mồ hôi túa ướt hai thái dương, men theo những lọn tóc rối mà nhỏ xuống cổ, lạnh đến rợn người.
Ngón tay nàng siết lấy mép chăn, siết đến mức khớp xương trắng bệch. Gương mặt vốn thanh nhã tĩnh hòa lúc này tái nhợt, như mọi huyết sắc bị rút đi chỉ trong một nhịp tim.
Trong không gian đặc quánh hơi mưa, một cảm giác bất an chậm rãi dâng lên... từng chút, từng chút một, như có bàn tay vô hình đang siết lấy lồng ngực nàng.
Nàng ngồi đó giây lát — không lâu, nhưng đủ để cảm nhận sự ngột ngạt bò ngược lên sống lưng.
Rồi soạt —
Tô Tĩnh Lam hít sâu một hơi, đứng dậy thay y phục. Mỗi động tác đều nhanh nhưng không cuống, như thể nàng sợ chỉ cần chậm một nhịp thôi... thứ gì đó sẽ ập đến.
Nàng vươn tay, khẽ đẩy cánh cửa sương phòng —
Ầm!
Tiếng sấm nữa dội xuống, hòa đúng lúc cánh cửa mở ra, khiến tim nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng khi thấy người chặn trước cửa là Sầm Ty, nàng mới hơi thở ra một hơi.
Chỉ là... chưa kịp bình tâm, sắc mặt nàng đã cứng lại. Sầm Ty tuyệt sẽ không vô cớ tìm nàng lúc giữa đêm mưa tầm tã thế này.
Chưa để nàng hỏi, hắn đã bước lên một bước, giọng trầm, gấp và đầy cảnh giác:
" Thiếu chủ, chúng ta phải đi ngay. Rời khỏi đây."
Đồng tử Tô Tĩnh Lam khẽ run.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, nàng đã bị Sầm Ty kéo đi.
Nhưng vừa bước khỏi tiểu viện nửa bước—
Không khí bỗng chốc biến sắc.
Từ bốn mái nhà xung quanh, từng bóng đen như từ trong đêm mưa nhỏ giọt xuống. Ánh đuốc đồng loạt bùng lên, soi rõ hàng chục hắc y nhân bao vây.
Sầm Ty lập tức chắn trước mặt Tô Tĩnh Lam, sát khí lạnh cắt. Trình Văn nghe động cũng vội chạy đến, mặt biến sắc.
Từ trong đám người, một kẻ khoác áo choàng đen thong thả bước ra. Tiếng cười của hắn vang lên giữa trời mưa nghe nổi gai:
" Thiếu chủ, đêm nay vội thế? Định đi đâu vậy?"
Tô Tĩnh Lam cau mày nhìn gã, cố tìm trong ký ức từng mảnh hao mờ.
Sầm Ty sắc mặt tối sầm:
" Đông Phương. Ngươi còn biết gọi hai chữ "Thiếu chủ"? Thu tay lại đi, vẫn còn kịp."
Đông Phương cười phá lên, như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ:
" Thu tay? Sầm Ty, ngươi nằm mơ giữa ban ngày chắc? Năm đó ta giết được Tô Kiện..."
" ...thì hôm nay cũng có thể lấy mạng nữ nhi hắn."
Tim Tô Tĩnh Lam thắt lại.
Cảnh tượng đêm nàng bốn tuổi— tiếng người gào khóc, mùi máu nóng và tiếng xương vỡ—như ẩn như hiện xoáy ngược về. Bao năm nay, không đêm nào nàng ngủ trọn giấc. Không lúc nào quên được mối thù diệt môn.
Mà hôm nay, hắn lại đứng trước mặt nàng—
Cười.
Không chút hổ thẹn.
Không chút sợ hãi.
Sầm Ty thấy thân hình nàng run lên, khẽ nghiêng đầu nói nhỏ:
" Thiếu chủ, nhớ lời ta: quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Giờ phải thoát trước đã."
Trình Văn cũng gật đầu, siết chặt vũ khí.
Đông Phương lúc này đột nhiên cúi đầu cười, rồi ngẩng lên, giọng đầy mỉa mai:
" Đừng trông mong Cảnh Giai Kỳ đến cứu. Sợ rằng... ngay cả hắn còn giữ không nổi mạng mình đâu."
Tô Tĩnh Lam giật mình:
" Ngươi nói vậy... là có ý gì?"
Đông Phương nhếch môi:
" Hắn giả mạo hoàng tộc nhiều năm, nay bị lộ. Định chạy trốn.
Nhưng may mắn thay... đại nhân đã giăng lưới sẵn. Hắn sa bẫy rồi."
" Đại nhân?!"— Tô Tĩnh Lam biến sắc.
" Muốn biết là ai? Xuống dưới gặp Tô Kiện mà hỏi."
Giọng hắn lạnh đi. Một cái phất tay.
" Động thủ."
Mấy chục bóng đen lao tới như triều nước.
Sầm Ty và Trình Văn đồng loạt xông lên chặn đầu. Kiếm khí giao nhau tóe lửa dưới cơn mưa xối xả.
Tô Tĩnh Lam rút ám khí từ ống tay, ngón tay búng ra ba lưỡi phi châm mỏng như cánh ve — xuyên qua màn đêm chính xác đến tàn nhẫn. Hai hắc y trúng ngay huyệt cổ, ngã xuống không kịp kêu.
Một kẻ khác lao sát sau lưng nàng.
Tô Tĩnh Lam xoay người, rút chuỷ thủ, đâm chếch lên dưới sườn — động tác gọn như tia chớp. Máu bắn ra hòa cùng nước mưa.
Sầm Ty bị ba người vây công vẫn không lùi nửa bước, nhưng càng đánh càng thấy tình thế bất lợi.
Đông Phương bản lĩnh vượt trội, vừa chiến vừa cười lạnh.
Hắn chớp thời cơ, nhảy bật lên mái hiên, hạ xuống một đường kiếm sắc như chớp điện — thẳng vào Tô Tĩnh Lam!
" Thiếu chủ!!"— Sầm Ty và Trình Văn hét lên, nhưng đã không kịp đỡ.
Lưỡi kiếm của Đông Phương lao xuống—
KENG!!
Một tiếng va chạm chói tai vang lên.
Đường kiếm bị đánh bật sang một bên.
Tô Tĩnh Lam mở choàng mắt.
Trước mặt nàng, chắn một đường như tường sắt... là A Hành. Bên cạnh hắn, Nhất Ảnh lao đến như quỷ ảnh, kéo nàng lùi lại.
Tô Tĩnh Lam thở gấp:
" Các ngươi... sao biết đến đây?!"
A Hành vừa hóa giải nhát kiếm thứ hai vừa đáp nhanh:
" Là vương gia căn dặn. Bảo chúng ta bảo hộ Tô đại nhân rời khỏi đây an toàn."
Nghe đến hai chữ vương gia, tim nàng chấn động nhẹ.
Trong thoáng hỗn loạn này... Giai Kỳ vẫn nghĩ đến an nguy của nàng?
Một luồng ấm nóng rất khẽ chạy qua ngực, đối lập hoàn toàn với cơn mưa lạnh buốt.
Đông Phương tức giận, hất mạnh áo choàng. Đám hắc y như nhận được mệnh lệnh, càng đánh càng hung ác.
A Hành và Nhất Ảnh che chắn cho Tô Tĩnh Lam vừa lùi vừa đánh, thân pháp nhanh đến mức đèn đuốc cũng khó theo kịp.
Trình Văn và Sầm Ty cố tình chặn đầu Đông Phương, dốc hết sức ghìm chân hắn.
Âm thanh đao kiếm va chạm liên miên, mưa xối xả trên mái ngói hòa với máu tanh dưới đất, tạo nên một khung cảnh dữ dội đến nghẹt thở.
Cuối cùng, khi khoảng trống mở ra, Sầm Ty quát lớn:
" Các ngươi đưa Thiếu chủ rút! Chúng ta cầm chân bọn chúng!"
A Hành lập tức túm lấy Tô Tĩnh Lam, cùng Nhất Ảnh mở đường. Ba người lao vào màn mưa đêm, bỏ lại sau lưng ánh đao rực lửa và tiếng chém giết vẫn còn vang dội.
____ ____
Chương 224
Truy thê sao? Ta làm được!
Mặc kệ bên ngoài mưa gió đang rền vang thế nào, phía sau đại môn Ngự Thư Phòng vẫn là một mảnh tĩnh lặng kỳ dị.
Hương trầm nhàn nhạt len theo những đường khắc long vân trên cột, ánh nến run nhẹ nhưng gần như không hề chao động—như thể nơi này hoàn toàn tách khỏi thiên hạ ngoài kia.
Kẽo—két.
Tiếng đại môn mở ra phá vỡ khoảnh khắc yên tuyệt đó.
Một nam nhân bước vào, áo choàng đẫm mưa nhưng động tác vẫn cung kính, từng bước đều giữ đúng lễ độ. Hắn dừng trước án thư, khom người:
"Thuộc hạ đã trở lại."
Sau án thư, Cảnh Sinh vẫn chậm rãi đưa bút trên mặt giấy tuyên. Từng nét mực lướt qua trắng giấy trầm ổn, thong thả, phảng phất như hắn chỉ đang tiếp tục một việc đã quen thuộc suốt bao năm. Tấm lưng thẳng tắp, vai áo phẳng phiu, bộ dạng nhẫn nại đến mức khiến người ta dễ sinh ảo giác — như thể ngoài kia chẳng có gió ngầm, chẳng có biến động nào đủ lay động người nam nhân đang trầm tư dưới ánh nến này.
Giọng hắn vang lên, bình thản tựa hồ đang hỏi chuyện thường nhật:
"Thế nào?"
Nam nhân đó cúi đầu đáp:
"Người... đã bị chúng ta bắt được."
Dừng nửa nhịp, hắn nói chậm:
"Quả nhiên như vương gia dự tính, nhiếp chính vương thật sự đến Tây Môn ngoại thành."
Khi hắn ngẩng đầu, ánh nến hắt lên chiếc mặt nạ bạc trên gương mặt, phản chiếu sắc lạnh như kim tinh.
Cảnh Sinh vẫn không ngẩng đầu. Hắn chỉ chấm thêm chút mực, viết một nét cuối rồi nhàn nhạt:
"Tốt."
Một chữ thôi, nhẹ đến mức như gió thoảng, nhưng lại khiến người khác vô thức thẳng lưng.
Lương khẽ cúi, rồi nói tiếp:
"Đêm nay... cũng không phải chỉ một mình chúng ta động thủ."
Cảnh Sinh cuối cùng đặt bút, mắt vẫn dán lên mặt giấy, như đang nhìn xuyên qua từng nét chữ để trông thấy thiên hạ nằm gọn trong lòng bàn tay.
"Nói."
"Đông Phương bên kia đã trực chờ từ lâu. Nay thấy nhiếp chính vương rớt đài, liền lập tức thừa cơ..."
Hắn ngừng giây lát, giọng trở nên u ám:
"... muốn một lần nữa tái diễn thảm án Tô gia năm xưa. Chỉ là—"
Soạt.
Bàn tay cầm bút của Cảnh Sinh khựng lại.
Ánh mắt hắn hơi nâng, rất nhẹ... nhưng chỉ một cái liếc ấy thôi cũng đủ khiến nhiệt độ trong phòng hạ xuống vài độ.
Trong đáy mắt hắn không có giận dữ, không có dao động—
chỉ có sự lạnh lẽo tĩnh mịch của kẻ từ lâu đã không đặt sinh mạng của bất cứ ai vào mắt.
Lương rùng mình, lập tức cúi đầu như bị ai bóp nghẹt cổ họng:
"Chỉ là... con mồi đến miệng lại vồ hụt. Đông Phương... để nàng chạy thoát."
Hương trầm trong phòng dường như cũng vì câu nói đó mà đặc quánh lại.
Cảnh Sinh đặt bút xuống nghiên mực, từng động tác chậm rãi, tao nhã như một quân tử ôn hòa.
Chỉ có giọng nói là phủ một lớp băng mỏng:
"Vô sự. Đó là chuyện ân oán riêng của hắn. Đối với chúng ta... Tô Tĩnh Lam tồn tại hay không, không có gì khác biệt."
Hắn nhấc mắt lên, môi nhếch một tia cười nhạt như chế giễu thiên hạ:
"Một nữ nhân mà thôi."
Lương lập tức nương theo lời hắn:
"Vương gia nói rất đúng. Năm lần bảy lượt giúp đỡ mà Đông Phương vẫn không làm được việc—thật khiến người ta thất vọng."
Cảnh Sinh nhấc tấu chương lên xem. Mực còn chưa khô, hằn lên ánh nến mờ mờ.
Giọng hắn dịu lại như kể chuyện xưa:
"Nếu năm đó Tô Kiện không một mực đòi giải tán Đông Doanh... thì hôm nay, địa vị của hắn và nữ nhi hắn... e là không ai dám chạm tới."
Lương lập tức bồi:
"Được vương gia để mắt tới vốn là phúc phần lớn nhất của họ. Hắn lại chỉ biết làm hỏng."
Cảnh Sinh bật cười rất nhẹ—một tiếng cười không chút ấm áp.
Hắn buông tấu chương xuống, hai ngón tay gõ nhịp trên bàn như đang đếm từng con cờ sắp rơi vào vị trí:
"Không sao. Ván cờ này từ đầu đến cuối là do bản vương an bài."
Ánh mắt hắn sâu như đáy giếng cổ, không phản chiếu lấy một giọt ánh sáng:
"Kẻ sống, người chết... đều do bản vương quyết định."
Lương chậm rãi ngẩng đầu.
Trong khoảnh khắc ánh nến rọi lên gương mặt Cảnh Sinh, hắn bỗng nhận ra—
gương mặt ôn hòa, nho nhã kia lại mang vẻ lạnh lẽo hơn bất kì kẻ sát nhân nào hắn từng biết.
____
Từ sau lần bị Phó Nguyệt Hàn phát hiện thân phận nữ nhi, lại vì che giấu mà ăn trọn một bạt tay kinh thiên động địa, tới nay Thúc Tư Kỳ vẫn chưa được triệu kiến thêm lần nào. Khoảng cách vốn tưởng đã phá được một khe nứt nhỏ, giờ lại bị đông cứng thêm từng tấc, lạnh nhạt đến mức chỉ cần chạm vào cũng đau.
Một bên không dám chủ động bước tới.
Một bên lại như cố tình tránh mặt.
Ngày này, Lý Tương từ thượng triều trở về thái y viện, sắc mặt trắng bệch như vừa nhìn thấy quỷ. Hắn còn chưa hoàn hồn thì đã vô tình bắt gặp Thúc Tư Kỳ đang ngồi xổm bên bếp, vụng về nhóm lửa. Mí mắt hắn giật giật, cuối cùng không nén nổi, bước lại ngồi xuống bên cạnh, giọng thấp thấp mà nặng nề:
" Ngươi cùng bản quan nói thật, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện gì chọc giận thánh thượng?"
Thúc Tư Kỳ đang chìm trong trạng thái "tự vấn nhân sinh", mặt ủ mày ê, căn bản không biết có người ngồi cạnh. Đến khi nghe tiếng, nàng suýt bật ngửa, quay đầu lắp bắp:
" Cái... cái gì?"
Lý Tương nhíu mày, vẻ mặt "đừng diễn nữa với ta":
" Còn cái gì? Thiết Đình mấy ngày nay đúng là địa ngục tu luyện! Trước kia còn có chút nhân tính, chính là bây giờ nếu không phải kẻ ăn chặn quốc khố ba mươi lượng bị mang ra hỏi trảm, thì là tên nào đó vô tình xấc xược liền bị phạt vài chục gậy!"
Hắn dừng lại một nhịp, liếc nàng bằng ánh mắt "ta hứa sẽ không nói với ai... trừ khi ta muốn kể":
" Cho nên... rốt cuộc ngươi chọc giận thánh thượng chuyện gì?"
Thúc Tư Kỳ ngơ ngác nhìn hắn, gượng gạo kéo khóe môi:
" Đại nhân... vì sao lại nghĩ là ta?"
Lý Tương trợn mắt, vẻ mặt "ngươi xem bản quan như ngốc tử chắc?"
" Ngươi hầu hạ dâng dược cho thánh thượng bao lâu rồi? Trước kia Thiết Đình như gió xuân, lúc nào chẳng êm ái? Hôm thì ban thưởng, hôm thì gọi duyệt tấu tiêu dao! Thế nhưng mấy hôm nay thánh thượng trở về dáng vẻ cũ, một câu không hợp liền muốn lấy thủ cấp của ngươi, không vui liền xét nhà ba họ của ngươi! Ngươi nói xem... còn ai có khả năng chọc vào ngoài ngươi?"
Khoé miệng Thúc Tư Kỳ co quắp. Nàng muốn phản bác, nhưng đúng là... khó phản bác.
Lý Tương thấy nàng ấp úng, lại thở dài như người từng trải, vỗ vai nàng đầy đồng cảm:
" Ta biết, tuy ngươi trên danh nghĩa là thái y chẩn bệnh, nhưng thực tế chẳng khác nào... khụ... sủng nam hầu cận ngày đêm. Nghĩ lại cũng đáng thương—một người vì vạn người thôi... cố chút, cố chút a~"
Thúc Tư Kỳ nhìn hắn, tròng mắt trợn lớn đến mức suýt rơi ra ngoài. Nàng thật sự muốn hỏi xem rốt cuộc trong đầu vị đại nhân này đã tự biên bao nhiêu thoại bản não tàn!
Thở dài một hơi bất lực, nàng chỉ đành nói:
" Ta biết rồi, đại nhân yên tâm. Ta... sẽ nghĩ cách."
Lý Tương còn không quên dặn dò vài câu, nào là "đừng quá giữ mình", "đừng để thánh thượng nổi giận nữa", rồi mới rời đi.
Thúc Tư Kỳ ngồi nhìn bếp lò một lúc lâu. Lửa cháy lách tách, ánh sáng hắt lên đôi mắt đang dần trở nên kiên định. Nàng bẻ đôi que củi trong tay, ném vào trong lò, khẽ lẩm bẩm:
" Không được. Không thể vì chút hiểu lầm này mà im lặng để mọi chuyện càng tệ hơn nữa..."
Que củi rơi vào lò phát ra một tiếng "tách", lửa bùng lên. Nàng đứng dậy phủi tro trên y phục, gương mặt nghiêm túc... nhưng chỉ được nửa hơi.
Rồi nàng hít sâu, tự nhủ, nghe như ai đó đang truyền linh lực vào tim nàng. Trong ánh nhìn quyết tâm, khóe môi khẽ cong, nhẹ nhưng đầy ý chí:
" Truy thê... vẫn phải truy thê a."
Từ ngày hôm đó, Thúc Tư Kỳ như phát nguyện. Mỗi ngày đúng hai lần: giờ Ngọ dâng thiện, đêm đến dâng tráng miệng. Đều đặn như gà tre gáy đúng giờ. Chỉ trong ba ngày, người hầu cận bên cạnh Phó Nguyệt Hàn đều đã nhìn ra — Lôi thái y đây rõ ràng là muốn lấy lòng thánh thượng còn gì nữa.
Đám cung nhân nhìn nàng từ xa ai cũng khe khẽ thở dài: "đúng là liều mạng vì tình..."
**
Vô Tịch Điện
Trong điện yên tĩnh, hương trầm nhàn nhạt. Phó Nguyệt Hàn thẳng lưng ngồi sau án thư, một nét mặt băng lãnh, từng nét bút đều ổn định không run. Xuân Thu đứng hầu bên cạnh, thỉnh thoảng liếc trộm chủ tử mà nuốt nước bọt:
Thánh thượng đây là phê tấu hay trừng trị tấu chương vậy...?
Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân nhỏ. Xuân Nghi tiến vào, giọng run run:
" Thánh thượng... Lôi... Lôi thái y ngoại điện cầu kiến..."
Vừa nói nàng vừa liếc trộm long nhan, sợ chỉ cần nhấn sai một chữ là cái đầu rơi ngay xuống gạch.
Một hồi lâu, giọng Phó Nguyệt Hàn mới vang lên lạnh như băng tuyết phủ đỉnh sơn:
" Không gặp."
Hai chữ rơi xuống, cả không khí trong điện cũng lạnh thêm vài phần. Xuân Nghi vội vàng lui ra, không dám thở mạnh.
Phó Nguyệt Hàn tiếp tục phê tấu như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, nghe tiếng bước chân trở lại, nàng hỏi như tiện miệng:
" Đi rồi?"
" Bẩm thánh thượng, đúng vậy."
Trong khoảnh khắc ấy, đáy mắt nàng có chút hụt hẫng rất nhẹ, rất nhanh.
Nhưng vẫn là hụt hẫng.
Nàng ta... cứ thế bỏ đi thật sao?
Đang còn ngập trong suy nghĩ, thì Xuân Nghi giọng dè dặt báo:
"Lôi thái y nói... người có thể không gặp... nhưng thiện thì không thể không dùng, thánh thượng..."
Phó Nguyệt Hàn nghe vậy hơi ngẩng lên.
Một khay gỗ được đặt xuống bên án thư. Bên trên là một bát canh hầm nghi ngút. Nhưng thứ khiến nàng chú ý lại là mảnh giấy nhỏ gấp vuông vức nằm bên cạnh chiếc thìa.
" Cái kia... là gì?"— nàng hỏi.
" Lôi thái y nói... cái này đưa cho thánh thượng ạ."
Nói đến đây, Xuân Nghi chợt nhớ lại vẻ mặt khi nãy của Thúc Tư Kỳ — cứ như đang che giấu cái gì đó... ngượng ngùng đến mức lạ lùng.
Càng nghĩ càng thấy kỳ, nhưng không dám nói.
Phó Nguyệt Hàn "ừ" một tiếng, hờ hững cầm thìa lên. Không tỏ thái độ, nhưng tất cả động tác đều nhu hòa hơn bình thường một chút.
Nàng ăn từng muỗng, chậm rãi, bình tĩnh... chỉ có điều ánh mắt thỉnh thoảng lại không tự chủ mà liếc sang mảnh giấy.
Cuối cùng ăn xong, nàng vẫn giữ gương mặt vô cảm, không chạm vào mảnh giấy.
Xuân Thu thấy hết, trong lòng vừa sốt ruột vừa buồn cười. Khi Xuân Nghi tiến lên thu khay, tiện tay cầm luôn mảnh giấy định đi, Xuân Thu còn cố tình liếc nàng ánh mắt "liều chết a ngươi".
Quả nhiên...
" Cái đó... để lại."
Giọng Phó Nguyệt Hàn vang lên bình thản mà không hiểu sao... hơi gấp.
Xuân Nghi vội cúi đầu, đặt lại mấy tấc giấy rồi lùi xuống. Bước qua Xuân Thu, nàng kia còn không quên gửi ánh mắt: Ngươi khá lắm!.
Phó Nguyệt Hàn mở giấy ra. Nét bút mềm mại song lại cứng cáp lạ thường, quen thuộc đến mức tim nàng khẽ động, từng nét từng nét đều rất... Cảnh Giai Kỳ.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi:
"Thánh thượng, ta biết chính mình lừa gạt nàng là ta sai rồi.
Chính là... đừng nóng giận, tổn hại long nhan a..."
Phó Nguyệt Hàn: "..."
Mí mắt nàng giật một cái.
Rốt cuộc là ai cho nàng ta cái gan viết ra lời này?
Nàng mím môi, mặt lạnh như sương, vo tròn mảnh giấy, định ném vào lò than. Nhưng đến giữa chừng, động tác ngừng lại.
Một nhịp... rồi hai nhịp...
Sau đó nàng đổi hướng, bình tĩnh thả vào ngăn tủ nhỏ bên cạnh như thể... chỉ là tiện tay.
Sau đó như không có chuyện gì, mặt không đổi sắc mà tiếp tục phê tấu chương.
Và cứ thế nhiều ngày liên tiếp...
Thúc Tư Kỳ kiên trì như tu hành: ngày nào cũng dâng thiện – tráng miệng – giấy nhỏ xin lỗi.
Phó Nguyệt Hàn ngày nào cũng nói: "Không gặp."
Nhưng...
Ngày nào cũng ăn.
Ngày nào cũng cất giấy.
Tiểu tủ gỗ bên cạnh án thư... đã bắt đầu đầy.
Xuân Thu nhìn cảnh tượng ấy chỉ muốn thở dài:
" Thánh thượng, người đây là đang giận... hay đang chờ được dỗ dành a?"
**
Hôm nay, Thúc Tư Kỳ vừa dâng ngọ thiện không bao lâu. Đương nhiên, trong khay không thể thiếu một phong tâm thư đính kèm. Nội dung thì quanh đi quẩn lại vẫn chỉ hai dạng:
"Hôm nay trời nắng đẹp, hay chúng ta cùng đi dạo?"
hoặc "Đột nhiên ta muốn gảy cho nàng nghe một khúc cầm..."
Nhưng bất kể nàng viết gì—
chưa một lần được người nọ hồi đáp.
Thúc Tư Kỳ ngồi bên bếp thuốc. Một tay nhóm lửa, còn đầu óc thì lại bận rộn tính toán chuyện lương khô cho trận chiến sắp tới. Lửa lách tách trong lò, mùi thảo dược âm ấm bay lên, cũng không át nổi cảm giác bứt rứt trong lòng nàng.
Giữa lúc ấy, bên tai nàng vang lên một giọng quen thuộc.
Lâm Thanh vừa được cho phép vào nội viện. Mới thấy Thúc Tư Kỳ, hắn đã cuống quýt chạy tới, ngồi thụp xuống:
"Người sao còn ngồi ở đây a?!"
Thúc Tư Kỳ chớp mắt, chưa hiểu chuyện nghiêm trọng đến đâu, chỉ đáp theo bản năng:
"Không ngồi đây chẳng lẽ đến tiểu phòng chật hẹp của ngươi ngồi sao?"
Lâm Thanh suýt nghẹn họng. Hắn hít một hơi, cố nói rõ ràng:
"Ý ta không phải vậy. Chẳng lẽ ngài không hay chuyện gì?"
Nàng nhíu mày:
"Chuyện gì?"
Lâm Thanh nói một hơi, như sợ chậm nửa nhịp sẽ có người đoạt lời:
"Hôm nay Kinh tướng quân khởi hành vận lương nam tiến a!"
Thúc Tư Kỳ khựng lại.
"Hôm nay? Không phải nói nửa tháng sau sao?"
"Nghe nói đêm qua Thánh thượng gấp gáp hạ chỉ, nên sáng nay Kinh tướng quân lập tức lên đường."
Vừa nghe đến đó, Thúc Tư Kỳ làm rơi luôn que củi đang cầm. Nàng đứng vụt dậy, sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:
"Biết nguyên nhân là gì sao?"
Lâm Thanh theo sát, gật đầu:
"Nghe nói phía đó xảy ra vấn đề. Lương khô chẳng hiểu vì sao bị mất, số còn lại chỉ chống đỡ được năm ngày."
"Mất? Không rõ nguyên do?"
Một dòng nghi ngờ lạnh như nước đá trượt xuống sống lưng nàng.
Là trùng hợp, hay có người muốn đẩy trận tuyến phía nam vào đường cùng?
Bỗng Lâm Thanh "à!" một tiếng, như nhớ ra chuyện lớn:
"Đúng rồi, hôm nay đoàn đặc sứ Tây Cương cũng xuất phát hồi Tây Cương a."
Bước chân Thúc Tư Kỳ chợt khựng lại—
rõ ràng, quá đột ngột.
Lâm Thanh suýt đâm vào lưng nàng, vội phanh lại. Thấy nàng im lặng, hắn lập tức nói tiếp:
"Theo mật tin nội bộ, Tây Cương triều đình có biến. Nên mới gấp gáp triệu Tần Hãn về."
Hắn ngập ngừng, rồi nhìn nàng với ánh mắt khó tả:
"Mà... khoảng cách hai bên hơi xa. Chỉ có thể kịp đến tiễn được một bên. Chúng ta đây... phải đi..."
Nhưng hắn chưa nói hết, Thúc Tư Kỳ đã bước đi rồi.
Gương mặt nàng chìm trong bóng mái hiên, đôi mắt tối lại, giọng khẽ mà sắc:
"Đi nam thành."
____ ____ ____ ____
Chương 225
Hoa sinh, hoa tàn...
Hoàng đô – thành Nam
Không khí nơi cửa thành Nam giờ khắc này mang theo sự trầm nghiêm khó tả. Ba nghìn quân binh đứng thành bốn hàng chỉnh tề, áo giáp sáng lạnh, xếp thẳng tắp từ nội môn kéo dài ra đến tận ngoài thành. Bên cạnh, dân chúng cũng chen chúc thành lớp, ai nấy đều muốn tận mắt tiễn đưa đoàn vận lương.
Giữa sự nghiêm nghị ấy, cảnh tượng đối diện Kinh Lạc Y lại có chút... buồn cười.
Kinh lão tướng quân râu quai nón gọn gàng, mặt nhăn như dồn cả trăm nếp lo âu. Lão vừa cằn nhằn vừa dặn tới dặn lui, khiến Kinh lão phu nhân chịu không nổi phải trừng mắt:
" Ngươi có thể tạm thời... ngậm miệng hay không, a nhi?!"
Lời quát vừa dứt, Kinh lão tướng quân im thin thít.
Kinh Lạc Y trong bộ hồng y giáp bào nhẹ, đứng cạnh nhìn cảnh ấy, khoé môi khẽ cong, không giấu được ý cười dịu dàng.
" Cha, lần này nữ nhi chỉ đi vận lương, nào phải xông pha chiến trận đánh giặc a."
Kinh lão tướng quân trợn mắt:
" Vận lương càng phải lo! Quân lương chính là tính mạng của binh sĩ. Không cẩn thận... một cũng không được!"
Lạc Y khẽ đặt tay lên mu bàn tay cha, giọng bình tĩnh mà trấn an:
"Cha an tâm. Nữ nhi của cha là dạng người như thế nào... chẳng lẽ cha không rõ?"
Kinh lão tướng quân nghẹn lại. Khuyên nữa cũng vô dụng, đành phất tay, thở dài nặng nề:
"Hảo hảo... trời còn sớm, mau xuất phát."
Phu nhân dặn vài câu, Kinh Lạc Y khom người đáp, chuẩn bị lên đường.
Song bước chân nàng lại dừng giữa chừng. Ánh mắt hồng y tướng quân nhìn về phía dân chúng — bình thản, nhưng dưới đáy mắt ẩn một tia chờ mong khó che.
Phu thê Kinh gia trao nhau ánh nhìn, trong đáy mắt đều có vài phần... đoán được điều gì đó.
Đúng lúc ấy, ánh mắt nàng bắt được một bóng đen quen thuộc đang chen đám đông mà đến — hắc y khoác áo lông, bước chân gấp gáp, tựa như sợ trễ mất cơ duyên.
Khoé môi Kinh Lạc Y cong lên một mạt cực nhẹ.
Nhưng nàng lập tức thu lại, xoay người như thể chưa nhìn thấy gì, phi thân lên ngựa.
Thúc Tư Kỳ vội vàng chạy đến, mái tóc bị gió đông quất rối loạn, hơi thở còn mang theo mùi thảo dược từ bếp thuốc. Nàng vừa đến cửa thành thì đúng lúc hồng y kia vừa lên ngựa, chuẩn bị rời đi.
Trong một khoảnh khắc, trái tim nàng khựng lại một nhịp.
" Chờ một chút!"
Tiếng nàng không lớn nhưng rơi xuống giữa biển người lại rõ như vang trên mặt trống.
Đám đông đồng loạt quay đầu, nhưng Thúc Tư Kỳ chỉ nhìn thấy dáng người hồng y đang chậm rãi xoay lại phía mình.
Giữa biển người, ánh mắt hai người chạm nhau.
Một khoảnh khắc rất nhỏ — nhưng dường như khiến cả lồng ngực Thúc Tư Kỳ nện mạnh một cái.
Nàng khẽ thở nhẹ, sự gấp gáp ban nãy bị ánh mắt kia xoa dịu trong thoáng chốc.
Nàng đi đến gần, rồi dừng lại trước mặt nàng ấy:
" Chậm một chút."
Kinh Lạc Y buông cương, hạ người khỏi yên, nhưng không tiến lên.
Ánh mắt nàng mang nét chờ đợi, cố tình đặt quyền chủ động vào tay Thúc Tư Kỳ.
Kinh lão phu thê phía xa nhìn mà sửng sốt. Ánh mắt họ bắt đầu đánh giá vị "nam nhân" dám khiến nữ nhi nhà họ chờ đợi như thế.
Thúc Tư Kỳ quả nhiên đến gần hơn, giọng trầm thấp:
" Đi vội như vậy a..."
Kinh Lạc Y đáp nhẹ:
" Không còn cách. Quân lệnh như núi... tiền tuyến đang chờ ta."
Thúc Tư Kỳ gật đầu, định đáp nhưng ánh mắt nàng bất chợt trầm xuống — hồng y đứng trước mặt mỏng đến mức không chống nổi cơn tuyết đang trút xuống.
Không chần chừ, nàng chậm rãi tháo áo choàng mình, tiến lên một bước, đích thân phủ lên vai Kinh Lạc Y.
Động tác mềm mà chắc.
Như thể từng động tác đều được cân nhắc kỹ, sợ mạnh quá thì người kia lạnh, sợ nhẹ quá lại không đủ ấm.
Giọng nàng cũng thấp hơn thường ngày:
"Tuyết sắp rơi lớn... không thể để bản thân lạnh a."
Kinh Lạc Y bật cười khẽ, ánh mắt tràn ý trêu chọc:
" Dù sao cũng là hành quân, không thể giống mọi khi làm tiểu thư khuê các... chờ ngươi lo lắng a~"
Câu trêu quá rõ.
Thúc Tư Kỳ khựng một nhịp, rồi môi nàng khẽ cong — cười thật sự, nàng nhẹ lắc đầu:
" Đường hành quân còn xa... ta dù sao cũng không ở bên để nhìn. Nàng... tự mình để tâm một chút."
Câu sau gần như thì thầm.
Kinh Lạc Y bĩu môi, giọng nhỏ như mè nheo:
" Ân... hảo sao~"
Chỉ một câu, chỉ một giọng điệu ấy, mà tim Thúc Tư Kỳ như bị ai đó nhẹ nhàng gõ một cái.
Hai người đứng gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau.
Không ai nói, nhưng cảm giác như giữa thành Nam rộng lớn, chỉ còn hai bóng dáng dựa vào nhau.
Kinh Lạc Y nghiêng đầu, nhỏ giọng:
" Đã dặn dò xong rồi... thật sự không còn gì nữa sao?"
Một câu hỏi đơn giản... lại làm lòng Thúc Tư Kỳ gợn sóng.
Nàng khẽ cắn môi. Bàn tay giấu trong tay áo bấu chặt đến mức đầu ngón tay lạnh buốt.
Mồ hôi lại rịn ra — giữa tiết trời mùa đông.
Rốt cuộc, nàng hít thật sâu, nâng tay, nắm lấy cổ tay Kinh Lạc Y — nhẹ nhưng dứt khoát —
Kéo người kia vào trong lòng.
Khoảnh khắc Kinh Lạc Y ngã trọn vào cái ôm, cả thành Nam như bị ai đó đóng băng.
Tất cả âm thanh biến mất.
Chỉ còn hình ảnh hai người ôm nhau, mơ hồ, rõ rệt, tựa như khắc vào đá.
Không ai biết nam nhân này là ai.
Nhưng ai cũng thấy ra — hai người ấy... tâm ý rõ ràng đã trao cho nhau.
Kinh Lạc Y thoáng ngẩn người.
Nàng lúc này cũng tuyệt đối không thể lường trước được—
Thúc Tư Kỳ sẽ liều lĩnh đến mức ấy. Tâm nàng chấn động không kịp phản ứng.
Giọng Thúc Tư Kỳ vang lên bên tai, trầm thấp, ấm đến mức khiến trái tim Lạc Y run lên:
"Hành quân cẩn trọng... được không?"
Kinh Lạc Y mới bừng tỉnh. Không biết vì gió lạnh hay vì hơi thở người kia mà gương mặt nàng bỗng nóng lên.
Hơi ấm trong vòng tay kia quá chân thật... đến mức nàng không nỡ buông.
Nàng từ từ vòng tay, ôm lại.
Siết chặt.
Một cách rất quang minh chính đại.
" Ân."
Bỗng nhiên nàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt cong cong, khóe môi mang ý cười... và cả sự khiêu khích.
Ánh mắt nàng thẳng hướng lên tường thành — nơi có một người đang đứng.
Phó Nguyệt Hàn.
Dù tuyết che khuất, dù khoảng cách xa, Kinh Lạc Y vẫn thấy được sắc mặt Phó Nguyệt Hàn lạnh đi ngay tức khắc.
Phó Nguyệt Hàn siết chặt tay dưới lớp áo lông, gương mặt lạnh xuống một tầng.
Hảo a... mỗi ngày đều lấy lòng trẫm, sau lưng lại ôm nữ nhân khác?
Thúc Tư Kỳ tất nhiên không biết phía sau mình đang dậy sóng.
Nàng chỉ khẽ vuốt lưng Lạc Y, nhìn tuyết rơi dày hơn:
" "Đi thôi. Không khéo lỡ hành trình."
Kinh Lạc Y lưu luyến buông ra, một lúc lâu sau mới nhảy lên ngựa.
Thúc Tư Kỳ nhìn theo bóng hồng y, ngón tay vô thức siết lại, như níu giữ điều gì đang trôi khỏi tầm tay. Rồi nàng gọi:
" Lạc Y."
Kinh Lạc Y kéo cương, hơi nghiêng đầu.
Gió tuyết quất qua mặt, nhưng giọng Thúc Tư Kỳ lại ấm như than hồng:
" Khi nàng bình an trở về... ta liền nói cho nàng... những điều nàng muốn biết."
Kinh Lạc Y nghe đến đó, nơi đáy lòng đột nhiên "đông" một tiếng—
Tựa hồ có ai dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào tâm mạch nàng.
Một tiếng rất nhỏ... nhưng đủ khiến cả lồng ngực rung lên.
Đó là rung động.
Rõ ràng, chân thật, không thể phủ nhận.
Nàng khẽ rũ mắt, hàng mi dài phủ xuống giấu đi ánh nhìn đang dần ấm lại. Khóe môi, không kìm được mà cong lên thành một nụ cười rất nhẹ, rất khẽ... như gió thoảng qua mặt nước.
Nàng biết rồi.
Nàng biết chính mình đã đem sở hữu hết thảy tình cảm, toàn bộ dũng khí có thể có... đặt lên bàn cược.
Và giờ phút này—
Nàng thắng a.
Giờ khắc ấy, nàng mới hiểu...
Người kia cũng không hề đứng trên bờ an toàn.
Giai Kỳ nàng... cũng đã lấy hết thảy bí mật, lấy hết mọi điều nàng luôn giấu trong lòng... để làm tiền cược.
Lạc Y cúi mắt, môi nở nụ cười hạnh phúc khó giấu.
"...Hảo."
Nàng giật cương, dẫn ba nghìn quân vận lương ra khỏi thành.
Trong mắt Thúc Tư Kỳ, bóng lưng ấy càng lúc càng xa, nhưng lòng nàng lại nhẹ đi đến lạ — như vừa đặt xuống một gánh nặng, hay đúng hơn... đặt vào tay người kia một phần của chính mình.
Tuyết rơi dày hơn.
Nàng đứng yên một lúc thật lâu, đến khi hơi ấm cuối cùng trên áo choàng tan vào gió.
Trái ngược với thành Nam náo động như thuỷ triều, Tây thành giờ phút này lại có phần điều hiu.
Quan lại đưa tiễn đoàn đặc sứ đã lục tục hồi phủ, dân chúng cũng tản bớt dần. Nếu so với trận tiễn đưa tướng quân Kinh gia khi nãy thì Tây cương đoàn người bên này đúng là trông thật đơn bạc.
Trong khoang xe ngựa, Tần Tự Vân ngồi yên, dáng người mảnh mai bị những nhịp rung lắc của đường đá xanh làm khẽ dao động, vậy mà nàng lại tựa như chẳng mảy may để tâm.
Nàng đưa tay khẽ vén rèm, nhìn tuyết ngoài kia rơi lất phất như khói trắng mỏng. Đôi môi mím lại, trong mắt tà tà ánh sáng, đầy cảm xúc không gọi thành tên.
Nha hoàn đi theo nhìn sắc mặt chủ tử liền càng thêm thấp thỏm. Nàng ta ngần ngại hết nửa buổi, cuối cùng không chịu nổi mà cất tiếng, giọng run run:
" Công chúa... chúng ta đã rời thành hơn nửa canh giờ..."
Dừng một nhịp, nàng ta lại nhìn lén Tần Tự Vân, lấy hết can đảm nói tiếp:
" Công chúa... người muốn đến liền đã đến từ lâu a..."
Tay Tần Tự Vân đang giữ mép rèm khựng lại, rồi chậm rãi siết vào vạt áo.
Nàng khẽ lặp lại câu vừa nghe, giọng thấp đến mức như tự nói với bản thân:
" Người muốn đến... đã đến từ lâu... sao?"
Một tiếng cười rất nhẹ thoát ra từ môi nàng. Nhưng bên trong tiếng cười ấy, lại có vài phần tự giễu đau xót.
Nàng đặt rèm xuống, để tấm vải khép lại thế giới tuyết trắng bên ngoài.
Lưng dựa lên thành xe, mắt nhắm lại. Ngón tay vẫn siết lấy ống tay áo mà không buông.
Cũng là... từ đầu đến cuối, cũng đều là ta một mình bước tới trước a...
Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên từ xa.
Tiếng hý sắc bén xé qua màn tuyết, áp sát dần.
Tần Tự Vân lập tức mở mắt.
Cổ họng nàng bất giác chuyển động, ngực như bị bóp nghẹt. Tay khẽ động muốn nâng rèm lên, nhưng giữa chừng lại dừng lại... nàng sợ.
Sợ chính mình còn ôm một chút hi vọng... rồi lại bị chính hi vọng ấy đánh vỡ.
Không lâu sau, có tiếng giáp phục đập vào nhau, một kỵ sĩ ghé sát bên xe, giọng hổn hển:
" Bẩm công chúa! Có người tự xưng là Mạc Bắc quan nhân, xin được diện kiến!"
Nhịp thở Tần Tự Vân rối thành một đoạn. Nàng cố giữ bình tĩnh, giọng vẫn đều đặn:
" Dừng ngựa. Gọi đến."
Đoàn quân lập tức dừng lại.
Tần Hãn cũng từ phía trước dắt ngựa lại, còn chưa đến gần xe, nàng đã nghe hắn bật cười, giọng tùy tiện:
" Nha~ bản vương tưởng ai, hoá ra là ngươi!"
Tần Tự Vân cau mày.
Ngu xuẩn. Gặp ai cũng nói lời như vậy...
Bên ngoài, giọng người kia đáp lại — không hèn mọn, không khiếp nhược, cứ thế trực diện:
"Vương tử thứ lỗi. Thánh thượng có lời muốn gửi đến công chúa, liền phái ta đuổi theo."
Khoảnh khắc ấy, tim Tần Tự Vân như dừng một nhịp. Ngón tay siết chặt đồ áo, lại buông xuống, rồi siết lại.
Trong lòng... loạn một mảnh.
Chỉ một câu thôi, nàng đã nhận ra giọng người kia.
Là nàng... Lôi Lãng.
Bên ngoài, Tần Hãn tỏ ý nghi hoặc, lại muốn gây khó dễ:
"Cùng bản vương nói là được. Công chúa dù sao cũng sắp xuất giá, gặp riêng nam nhân... không hay."
Thúc Tư Kỳ lập tức đối đáp, giọng bình thản mà tự tin:
" Thánh thượng có dặn: khẩu dụ phải do ta đích thân truyền. Nếu vương tử không tin, có thể phái người hồi cung kiểm chứng...
Chính là nếu chậm trễ, e thánh thượng không vui lòng."
Gió lạnh như ngưng lại.
Tần Hãn mặt sầm xuống rồi bỗng bật cười ha hả:
" Đùa với ngươi thôi. Bản vương nào nhỏ nhen đến thế?"
Hắn phất tay, tỏ ý cho nàng qua.
Nhưng trước khi đi, hắn cố tình quay đầu, híp mắt nhìn về phía Thúc Tư Kỳ, ánh nhìn sâu, mỏng, mang theo mùi thâm hiểm khó đoán.
Thì thầm vài câu với tùy tùng, rồi mới xoay người lên ngựa.
Tần Tự Vân nghe hắn rời xa, hít một hơi thật khẽ.
Ngay sau đó, có tiếng gọi nhẹ:
"" Công chúa."
Nàng chậm rãi nâng rèm lên — và tầm mắt va phải đôi mắt đang rũ xuống kia.
"Là thánh thượng muốn bản cung truyền lời?"— giọng nàng có chút lạnh, chút đề phòng.
Thúc Tư Kỳ im lặng một thoáng, rồi mới ngước lên:
" Không phải. Là ta... ta có thứ muốn giao cho công chúa."
Tần Tự Vân giật mình, thoáng không tin nổi.
Nàng nhìn Thúc Tư Kỳ — người ấy không phải dạng tùy tiện nói dối mượn danh nữ đế.
" Thứ gì?"— nàng hỏi.
Thúc Tư Kỳ lấy từ trong ngực ra chiếc khăn tay, mở ra, bên trong lộ ra chiếc đồng hồ nhỏ lần trước.
" Vật này... ta vốn tưởng sẽ dùng đến. Nhưng sau lại... không cần nữa."
Tần Tự Vân nhìn đồng hồ rồi nhìn nàng, giọng không chút dao động:
" Sau đó thì sao?"
" Ta nhớ đến công chúa thật thích nó... hơn nữa nó vốn là công chúa đã..."
Chưa dứt câu, Tần Tự Vân mỉm cười lạnh:
" Cho nên ngươi muốn ném trả bản cung?"
Thúc Tư Kỳ cúi đầu, tay vuốt mặt đồng hồ:
"Không phải ném trả. Chỉ là... của ai thì cuối cùng nên trở về với người đó. Vật quy cố chủ, hẳn là..."
Tần Tự Vân nghe mà ngực nhói lên.
Tay nàng siết lấy ống áo, giọng lạnh băng:
" Không cần. Thứ bản cung đã cho... chưa từng có ý nhận lại. Ngươi không thích, cứ ném đi."
Lần này Thúc Tư Kỳ hơi ngẩng đầu.
Ánh mắt nàng bình thường đến kỳ lạ — cứ như không mang chút dao động nào, chỉ nhẹ giọng nói:
" Ném... ta không nỡ. Giữ... thì lại không thể.
Nếu như nó không thuộc về bất kỳ ai thì tốt rồi."
Một nhịp dừng.
Nàng ngẩng lên, mắt bình thản đến mức đau lòng:
"Công chúa... có thể giúp ta, đừng để ta khó xử?"
Tần Tự Vân bị câu đó làm giận đến run nhẹ bên trong. Nàng hít sâu, cố kìm nén, rồi nói với nha hoàn:
" Cầm lấy."
Nha hoàn run rẩy nhận chiếc khăn từ tay Thúc Tư Kỳ, như cầm than nóng.
Ánh mắt Tần Tự Vân nhìn thẳng phía trước:
" Còn gì nữa sao?"
Thúc Tư Kỳ chắp tay, lui một bước:
" Thần còn chưa chúc mừng công chúa sắp thành thân. Chúc công chúa và Tây cương phò mã... trăm năm hòa hảo, giai lệ vĩnh trường."
Mỗi chữ rơi vào tai Tần Tự Vân như một mũi kim nhỏ, lạnh lẽo, chua xót.
Phủ tạng như mềm ra, ngực trái hơi co lại đau âm ỉ. Nàng nhắm mắt, hồi lâu mới đáp một tiếng rất nhẹ:
" Ân."
Rèm cửa buông xuống. Giọng nàng vọng ra, không nghe rõ cảm xúc:
" Nếu đã xong, chúng ta mau khởi hành. Phải kịp hồi Tây cương."
Đoàn người lập tức tiếp tục lên đường.
Xe ngựa dần xa, bên trong ấm áp là thế... nhưng lòng Tần Tự Vân như bị ném thẳng vào tuyết lạnh.
Nhiều năm rồi, nàng chưa từng cảm thấy lạnh đến vậy.
Một loại lạnh từ sâu trong lồng ngực, thấm thía, âm thầm... khiến hơi thở cũng trở nên đau đớn.
Hoá ra... là ta tự mình đa tình.
Là ta luôn nghĩ... nàng có một chút nào đó vì ta.
Thật nực cười... Tần Tự Vân từ khi nào lại hồ đồ đến thế.
Nàng tự cười nhạt với chính mình, nhưng nụ cười chưa từng chạm tới đáy mắt.
Phía xa, Thúc Tư Kỳ vẫn đứng đó nhìn đoàn quân khuất dần sau màn tuyết. Vẻ mặt nàng tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể gió lạnh không chạm nổi vào da thịt.
A Dương từ cánh rừng ló ra, đứng đó nhìn nàng, ánh mắt phức tạp:
"Điện hạ... vì sao lại để nàng đi?"
Thúc Tư Kỳ hồi thần, nhẹ nhàng xoay người lên ngựa:
"Không để nàng đi, chẳng lẽ ta phải bắt nàng về nhốt lại?"
A Dương gãi đầu, cố nói rõ:
"Ý ta không phải vậy. Chính là... rõ ràng giữa ngài với Tây cương công chúa... có y—"
"Đừng nói bậy."— Thúc Tư Kỳ lạnh giọng cắt ngang.
" Nếu để người khác nghe được, thanh danh công chúa hỏng mất. Với lại... ta và nàng thanh thanh bạch bạch. Làm gì có chuyện lẫn nhau có ý?"
A Dương lần đầu bị nàng quát như vậy liền co rụt cổ, không dám nói thêm.
Chỉ âm thầm trong lòng thở ra một hơi thật dài .
Sau đó, cả hai không ai nói thêm nửa chữ, chỉ thúc ngựa tăng tốc hồi thành. Nhưng ngay lúc vó ngựa xé gió lướt qua đoạn rừng rậm, biến cố bất ngờ ập đến.
Từ trong tán cây tối mịt, hơn chục hắc y nhân như dã thú phục kích lao ra, vũ khí sáng loáng chém thẳng vào đường đi. Không một tiếng hô, không một nhịp thừa, sát khí ép thẳng xuống sống lưng người ta.
Thúc Tư Kỳ kéo mạnh cương, chiến mã hí dài dựng vó. Nàng liếc sang A Dương, cả hai chỉ cần trao đổi một ánh mắt rồi cùng khẽ gật. Không biết kẻ đến là ai — nhưng dám chắn đường nàng, nàng liền quét sạch. Đại lộ của nàng, chưa từng dung nạp bất cứ vật cản nào.
Vừa dứt ánh mắt ngầm trao đổi, hai bóng người đã lao vút ra như hai mũi tên bật khỏi dây cung.
Hắc y nhân đầu tiên còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, lưỡi đao của Thúc Tư Kỳ đã quét ngang — một đường sáng lạnh lẽo xé gió. Máu phun thành một vệt mảnh như tơ, thân người hắn đổ xuống trước khi tiếng gầm của chiến mã kịp tắt.
Phía bên A Dương, mũi thương xoay tròn, va vào đao kiếm đối phương vang lên từng tiếng choang sắc lịm. Hắn không dùng sức thừa; mỗi cú đâm đều chuẩn xác vào yếu huyệt, gọn đến mức đối phương còn chưa hét đã ngã.
Một hắc y nhân từ phía sau Thúc Tư Kỳ lao đến, đao bổ xuống như vũ bão. Nàng nghiêng đầu tránh đúng nửa tấc, áo choàng bị cắt một đường nhỏ nhưng gương mặt nàng không đổi sắc. Thúc Tư Kỳ xoay cổ tay, đao lật ngược đâm thẳng vào nách đối phương — nơi giáp trụ không thể che chắn.
Máu ấm phun ra, nóng rực trên mu bàn tay nàng.
Một kẻ khác định đánh lén, nhưng A Dương từ phía sau đã xoay thương chống xuống đất, bật người lên đá mạnh, hất hắn văng xa mấy trượng. Gã vừa lổm ngổm bò dậy, mũi đao của Thúc Tư Kỳ đã đặt trên yết hầu — không cho hắn cơ hội thứ hai.
Tiếng kim loại va chạm dồn dập, tiếng gió bị xé rách hòa lẫn tiếng rên hấp hối.
Trong mấy chục nhịp thở, rừng rậm vốn tĩnh lặng giờ chỉ còn tiếng lá rơi và hơi thở nhẹ của hai người.
Không còn một hắc y nhân nào đứng vững.
Tên cuối cùng run rẩy muốn bỏ chạy. Thúc Tư Kỳ chẳng buồn đuổi. Nàng chỉ hất nhẹ cánh tay, lưỡi đao vẽ một vòng cung sáng bạc. Trong nháy mắt, hắn quỵ xuống, gương mặt đập vào đất, không kịp kêu một tiếng.
Trận chiến kết thúc trong sự lặng lẽ đáng sợ.
Thúc Tư Kỳ thu đao, xoay người bước qua vũng máu còn loang, như bước qua một vũng nước mưa vô hại. Ánh mắt nàng vẫn yên tĩnh như lúc bắt đầu, tựa hồ những xác người phía sau chẳng qua chỉ là vụn cản trên đường hành quân.
A Dương phủi nhẹ máu dính trên thân thương, tiến lại gần nàng.
"Biết là ai?" Nàng hỏi, giọng bình thản đến lạnh người.
A Dương cúi xuống, lục trong ngực xác chết rồi lấy ra một mảnh lệnh bài. Vừa đưa lên, sắc mặt hắn trầm xuống:
"Mạc Bắc... tuyệt đối không dùng chất liệu này để đúc lệnh bài."
Thúc Tư Kỳ liếc thoáng qua, đôi mắt yên tĩnh mà sắc như lưỡi gươm:
"Nam Uyên cũng không."
Cả hai im lặng một nhịp. Một suy đoán đồng thời hiện lên.
Rồi cùng lúc, họ quay đầu nhìn về hướng đoàn đặc sứ Tây Cương vừa rời thành.
Khóe môi Thúc Tư Kỳ cong lên, một nụ cười lạnh như gió bấc:
"A... sắp hồi Tây Cương rồi mà còn không quên kết thêm một đoạn thù với ta sao?"
Nàng lấy khăn tay, chậm rãi lau sạch máu trên mặt. Động tác ung dung, nhưng ánh mắt sâu lạnh lại như có mũi nhọn vô hình.
"Đã vậy..." nàng nói khẽ, từng chữ trầm trầm vang ra, "ta liền tiễn hắn một phần lễ vật."
Khăn tay thu lại, gió thổi tà áo lay nhẹ, như có mùi máu hòa trong mùi gió.
"Xem như," nàng nói tiếp, "vừa tạ ơn hắn những ngày qua đã 'vất vả' ở đây... cũng coi như, món quà nhỏ ta gửi đến cho Tây Cương quốc vương tương lai a."
Gió đêm thổi qua, câu "quốc vương tương lai" rơi xuống như mũi kim lạnh, đủ khiến người nghe dựng tóc gáy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz