Chương 218~219
Tuyên phủ — đêm mưa
Từ sau lần đối thoại kỳ lạ giữa Thúc Tư Kỳ và lão phu nhân, Tuyên Trạch dường như thay đổi hẳn. Người vốn trầm ổn, hiếu thuận, nay lại thường ngồi trầm ngâm một mình, mắt nhìn xa xăm mà tâm chẳng biết phiêu về đâu. Mấy năm nay, hắn đã quen với tiếng khóc cười vô định, với những cơn phát bệnh điên loạn của mẫu thân. Sự thay đổi ấy, đáng lẽ là điềm vui, vậy mà trong lòng Tuyên Trạch lại sinh nỗi bất an mơ hồ.
Đêm nay cũng vậy, gió thổi u u qua mái ngói, sấm sét ngoài trời hậm hực rền vang. Sau khi cùng thê tử dỗ hài tử ngủ yên, hắn trở về phòng, nằm trên giường nhưng mãi không chợp mắt.
Thê tử đã ngủ sâu từ lâu, mà hắn vẫn trở mình, thở dài, trong ngực nặng trĩu không rõ vì sao.
"Phải chăng... bệnh tình lại nặng thêm rồi?" – ý nghĩ ấy khiến hắn không tài nào ngủ nổi.
Hắn lại trở mình, thở dài, rồi cố đi vào giấc ngủ. Nhưng ngay khi mí mắt vừa khép lại, giữa lúc mông lung, bỗng tiếng bước chân khẽ vang, từ xa đến gần, dừng ngay trước cửa phòng hắn rồi im bặt.
Tuyên Trạch khẽ cau mày, tưởng là hài tử ngủ không yên, bèn cất tiếng hỏi:
" Chánh nhi?"
Vừa nói, tay hắn đã mở then cửa.
Cánh cửa gỗ vừa hé, một tia chớp rạch ngang trời, soi rõ bóng người đứng trước cửa hiện rõ — tóc bạc rối, áo choàng ướt sũng, ánh mắt lại tỉnh táo đến rợn người.
Tuyên Trạch giật mình, hắn gần như thốt ra trong kinh hãi.
" Mẫu thân...?"
Trong phòng, Tuyên thị dường như bị tiếng sấm làm giật mình, vội ngồi dậy, gọi với ra:
" A Trạch? Có chuyện gì vậy?"
" Là... mẫu thân."— Hắn đáp vội, rồi dìu lão phu nhân vào phòng.
Tuyên thị thoáng ngẩn ra, bởi tuy đây không phải lần đầu lão phu nhân tìm đến ban đêm, nhưng là lần đầu tiên bà không náo loạn, không khóc, không cười, chỉ im lặng đứng đó, như thể có chuyện cần nói.
Tuyên thị vội khoác áo ra ngoài. Lão phu nhân được dìu ngồi xuống ghế, gương mặt bà thoáng mệt mỏi nhưng ánh mắt lại có thần.
Tuyên Trạch khẽ hỏi, giọng run:
" Mẫu thân... người không ngủ được nên đến tìm Trạch nhi sao?"
Lão phu nhân khẽ lắc đầu. Bà nhìn hắn, rồi nhìn con dâu. Một hơi thở dài, bàn tay nhăn nheo chậm rãi đặt lên mu bàn tay hắn.
" Trạch nhi a..."
Một tiếng gọi nhẹ như gió, nhưng đủ khiến toàn thân Tuyên Trạch run rẩy.
Đồng tử hắn co lại, tiếng nói nghẹn ngào bật ra không kịp nén:
" Mẫu... mẫu thân... người... vừa gọi gì?"
Lão phu nhân nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt thẫm sâu một trời thương xót:
" Trạch nhi a... ngoan hài tử của ta a..."
Khoảnh khắc ấy, toàn bộ phòng như ngưng đọng.
Tuyên Trạch sụp xuống, quỳ trước mặt bà. Nước mắt hắn ứa ra từng giọt, rồi vỡ òa thành dòng, nức nở như hài tử ba tuổi vừa tìm lại vòng tay thân nhân. Hắn ôm chặt bà, tiếng khóc đứt quãng:
" Mẫu thân... ta... ta ở đây... Trạch nhi ở đây..."
Lão phu nhân cũng bật khóc. Bà run run xoa đầu hắn, tay khẽ vuốt mái tóc nhi tử mà năm tháng đã nhuốm sương. Trong đáy mắt bà, là cả một đời dằn vặt — biết hài tử khổ, nhưng lại không thể bảo vệ; biết hài tử bao năm gánh tủi nhục, lại chẳng thể tỉnh táo mà xoa dịu.
Giờ phút này, giữa tiếng mưa rơi và tiếng sấm xa dần, mẫu tử hai người ôm nhau khóc như muốn trút hết những năm tháng điên loạn, u mê, và nỗi cô độc chẳng ai thấu hiểu nổi.
Tuyên thị đứng bên, lấy tay che miệng, nước mắt trào ra. Đây là lần đầu tiên nàng thấy nương tỉnh táo — không phải là tiếng hét điên loạn, mà là tiếng gọi ấm áp của một người mẹ thật sự.
Hồi lâu sau, Tuyên Trạch ngẩng lên, giọng khàn đặc:
" Mẫu thân... người đã khỏi... khỏi bệnh thật rồi sao?"
Hắn không dám nói lớn, sợ chỉ một chữ "bệnh" thôi sẽ khiến bà lại rơi vào cơn mê muội.
Lão phu nhân khẽ thở dài, ánh mắt trĩu nặng, chậm rãi nói:
" Chuyện này... ta cũng chẳng rõ nên nói thế nào. Nhưng trước tiên..."
Bà đứng dậy, kéo tay nhi tử bước ra ngoài.
Tuyên trạch luống cuống:
" Mẫu thân, người định đi đâu a?"
Lão phu nhân không nói, chỉ mỉm cười gượng gạo rồi dẫn đường ra sân. Tuyên thị cũng khoác áo theo sau, lòng cũng ngổn ngang.
Gió đêm quất từng cơn lạnh buốt. Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng ba người đổ dài trên nền gạch ướt.
Đến giữa sân, lão phu nhân dừng lại, toàn thân khẽ run. Bà xoay người, ánh mắt đã nhòa lệ, nói bằng giọng đứt quãng:
" Trạch nhi... mau quỳ xuống."
" Mẫu thân?"— Hắn bối rối, nhìn thê tử rồi nhìn lại bà: "Quỳ... để làm gì a?"
Bà run run, tay nắm chặt áo, môi mấp máy:
" Quỳ xuống... dập đầu trước thiên địa... hôm nay là... hôm nay là..."
Lời chưa dứt, cổ họng bà nghẹn lại. Tuyên thị vội chạy đến ôm lấy, dỗ mãi, lão phu nhân mới cất lời, nước mắt hòa trong mưa:
" Hôm nay... là ngày giỗ của... của cữu cữu ngươi."
Một tiếng "cữu cữu" như sét nổ giữa trời đêm.
Tuyên Trạch ngẩn người, môi mấp máy:
" Cữu... cữu? Ta... ta có cữu cữu sao...?"
Lão phu nhân cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống nền đá lạnh.
Giọng bà run rẩy, mang theo nghẹn ngào và uất thẳm của nửa đời người:
" Phải... hắn là ca ca của ta. Nhưng nếu nói đúng ra... ngươi nên gọi người kia là..."
" Là Hoàng cữu cữu."
Âm thanh ấy vang lên khẽ khàng, mà trong đêm mưa gió lại tựa như tiếng sét giữa trời, khiến ba người trong sân đồng loạt quay đầu.
Từ trong góc tối, một bóng người cao dài bước ra, áo choàng thẫm ướt đẫm nước, mỗi bước chân như xé tan màn tĩnh lặng. Ánh chớp lóe lên, soi rõ gương mặt người ấy — Thúc Tư Kỳ.
Tuyên Trạch nhất thời ngây người, tim như ngừng đập, lắp bắp:
" Lôi... Lôi huynh?"
Nhưng Thúc Tư Kỳ không đáp. Ánh mắt nàng điềm tĩnh mà sâu thẳm, không nhìn hắn, chỉ chậm rãi bước về phía lão phu nhân.
Tuyên Trạch và thê tử đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tràn ngập ngờ vực, quay lại thì thấy mẫu thân nước mắt đã rơi, thân thể khẽ run, bàn tay gầy gò siết chặt vạt áo như đang cố giấu đi nỗi sợ hãi nào đó.
Thúc Tư Kỳ dừng lại cách bà chỉ mấy bước, cổ họng nàng nghẹn cứng, phải cố gắng lắm mới nói ra được:
" Ta nói có đúng không... hoàng cô?"
Hai chữ ấy vừa rơi xuống, toàn thân lão phu nhân chấn động, gương mặt tái đi, hai bàn tay run lên như không còn sức. Một lát sau, bà mới chậm rãi gật đầu — cái gật đầu nặng trĩu bao năm câm lặng, như thừa nhận một tội lỗi không thể chuộc lại.
Tuyên Trạch sững sờ, đầu óc trống rỗng, ngây ngốc lập lại trong miệng:
" Hoàng... cô?"
Càng nghe càng hồ đồ. Hắn nhìn hết mẫu thân rồi lại nhìn Thúc Tư Kỳ, chỉ cảm thấy cơn bối rối nghẹt thở lan khắp người.
" Mẫu thân, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Hai người... đang nói gì vậy? Ta... ta hoàn toàn không hiểu!"
Lão phu nhân khẽ nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy. Khi mở ra, trong ánh mắt bà là sự bi thương trộn lẫn kiên quyết. Bà chậm rãi cất giọng, từng chữ như rút ra từ máu thịt:
" Danh tự ta... vốn gọi Nguyên Hân, cùng Nguyên Lăng Vương năm ấy là... thân sinh huynh muội."
"Cái... Cái gì?!"— Tuyên Trạch lùi một bước, sắc mặt trắng bệch. Hắn nhìn bà không tin nổi, môi run run, giọng lạc đi:
" Mẫu thân... người... người nói cái gì? Ý của người là..."
Thúc Tư Kỳ tiến lên một bước, giọng nàng trầm xuống, tiếp lời thay bà:
" Ý của bà chính là... chân tướng xuất thân của lão phu nhân... vốn dĩ là Nguyên Lăng công chúa."
Dứt lời, trong lòng nàng cũng dâng lên cảm xúc phức tạp khôn tả. Mấy chữ "Nguyên Lăng công chúa" tựa như lưỡi dao rạch vào tầng mây che phủ bao năm — cuối cùng cũng được thốt ra thành tiếng.
.
Thúc Tư Kỳ biết, dù thời gian có xoá nhòa bao nhiêu, huyết mạch vẫn không lừa dối được. Trong lòng nàng, có một thứ âm hưởng rất khẽ, rất xa, nhưng vô cùng rõ ràng — đó chính là thân tình.
"Đoàng!" — một tia sét rạch ngang bầu trời, soi rõ gương mặt Tuyên Trạch đã tái nhợt như giấy.
Tiếng sấm ngoài kia hòa cùng tiếng sấm trong lòng hắn, cuộn lên từng đợt choáng váng.
Đôi chân hắn mềm nhũn, suýt ngã khuỵu xuống đất, may mà Tuyên thị cùng Thúc Tư Kỳ kịp đỡ.
Tuyên Trạch gắng hít một hơi sâu, hơi thở run rẩy, ánh mắt mờ đi vì sương. Hắn ngẩng lên nhìn hai người, giọng trầm thấp, khản đặc:
" Vào trong... rồi nói tiếp đi."
Bên trong gian phòng ấm áp, ánh lửa từ lò sưởi vẫn đều đều nổ tí tách, như khúc nhạc dạo mơ hồ cho câu chuyện cũ sắp được khơi dậy.
Bốn người ngồi quanh chiếc bàn tròn, ai nấy đều mang nét mặt trầm mặc. Không gian yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe tiếng hơi thở và tiếng củi cháy khẽ vỡ vụn trong lò.
"Chuyện này... phải bắt đầu kể từ khi hoàng huynh vô tình cứu một người — Nam Uyên Thái tử, tên hắn là... Cảnh Khiêm. "
Nói đến đây, bà khẽ liếc sang Thúc Tư Kỳ, như sợ chạm vào điều gì cấm kỵ. Nhưng Thúc Tư Kỳ chỉ ngồi đó, thần sắc không đổi, chỉ có nơi đầu ngón tay dưới vạt áo khẽ siết lại.
Nàng đã biết rõ tiên đế không phải phụ hoàng của Cảnh Giai Kỳ, nhưng trong lòng vẫn nặng một chữ "ân". Công sinh chưa hẳn lớn hơn công dưỡng, mà tình cảm giữa người và người — há có thể dùng huyết thống mà phân định quá mức rạch ròi?
Thế nhưng, khi nghe nhắc đến cái tên "Cảnh Khiêm", một cơn gợn nhẹ vẫn len qua đáy mắt nàng. Những lời Quý Tân, Quý Hàn từng nói như khói sương trở lại, vẽ nên một bức tranh hoang đường: hóa ra vận mệnh vốn chẳng có công bằng, dù ở thân phận cao đến đâu cũng chẳng thoát được hai chữ "trớ trêu".
____ ____ ____ ____
Chương 218
Bi kịch vong quốc
Ở Tân Vệ lúc ấy, Cảnh Giai Kỳ biết được sự thật khi, có phải cảm giác cũng giống nàng bây giờ chăng? Rằng hết thảy uy quyền, tôn nghiêm, vinh hoa... chỉ là hư ảo, là chiếc lưới mà người ta trót sa vào, càng vùng vẫy càng bị xiết chặt hơn.
Lão phu nhân lại kể tiếp, ánh mắt xa xăm như nhìn về dải trời năm ấy:
" Hoàng huynh hắn vốn là người khoan hòa, ôn nhu, lại gặp một kẻ tài tuấn phong lưu, lễ độ chu toàn như Cảnh Khiêm... hai người ban đầu chỉ là tri kỷ, dần dần lại coi nhau như cố nhân tương ngộ..."
Cũng vào khoảng thời gian ấy, Nguyên Hân — khi đó vẫn còn là cao quý công chúa, được phủng như ngọc, nâng như bảo. Nàng theo hoàng huynh rời cung, cùng ngự giá đến biên thảo nguyên. Trời nơi đó cao xanh như rửa, gió thổi dài bất tận, thảo nguyên mênh mang như một dải lụa khổng lồ trải dưới chân trời. Chính ở chốn ấy, nàng gặp hắn.
Cảnh Khiêm có tài ăn nói, lại mang phong thái tự nhiên khoáng đạt, nụ cười ôn hòa của hắn như có gió xuân len vào tận đáy lòng. Nguyên Hân thuở ấy mới độ đôi mươi, tâm hồn còn trong trẻo như sương mai, một câu nói đã khắc ghi, một lần gặp đã không thể quên.
Tình cảm dần chớm nở, tựa như đóa hoa nhỏ mọc lên giữa thảo nguyên rộng lớn, để rồi chẳng bao lâu, hai người đã lặng lẽ sinh lòng tương ái, tình ý vấn vương khó dứt.
...
Nam tử nằm nghiêng trên thảo nguyên rộng lớn, mái tóc đen theo gió mà rối nhẹ, đôi mắt hắn ánh lên sắc trăng bạc dịu. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn người thiếu nữ đang ngồi bên cạnh, khóe môi khẽ cong như có như không.
"Hân Hân," giọng hắn trầm thấp, mang theo ý cười lười nhác, "ta đã cùng phụ hoàng, mẫu hậu nói rồi."
Nguyên Hân giật mình, tim như đánh lạc một nhịp, đôi mắt mở to ngập ngừng hỏi:
"Nói... nói chuyện gì cơ?"
Cảnh Khiêm khẽ bật cười, bàn tay vươn ra nắm lấy tay nàng. Ánh trăng rơi xuống làn da họ, trắng mịn như nước, ấm áp mà chân thực.
"Nói về chúng ta."
Hắn dừng một nhịp, đôi mắt ánh lên một tia nghiêm túc hiếm thấy.
"Ta nói với họ rằng... ta muốn cùng nàng đi hết đời này. Hân Hân, chẳng lẽ nàng không muốn thế nhân chúc phúc đôi ta sao?"
Nguyên Hân khẽ lắc đầu, lời vừa ra đã vội phủ nhận:
"Sao có thể a! Ta... ta vui còn không kịp đâu."
Giọng nàng run lên, vừa mừng vừa thẹn, khiến đôi má vốn trắng hồng lại càng ửng đỏ.
Cảnh Khiêm nghe vậy bật cười khẽ, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt quen thuộc. Hắn bỗng kéo nhẹ một cái, Nguyên Hân không phòng bị, thân thể liền nghiêng về phía trước, ngã gọn trong lòng hắn.
Gió đêm khẽ lùa qua, mang theo hương cỏ dại thoảng trong hơi thở.
Hắn nhìn nàng, giọng nói khẽ trêu:
"Thật sao? Phụ hoàng, mẫu hậu đều muốn xem, rốt cuộc là vị công chúa nhà ai có mị lực lớn như vậy... mà trộm mất tâm can của bọn họ nhi tử a."
Nguyên Hân giãy khẽ, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt rũ xuống không dám nhìn hắn.
"Chàng... chàng chớ nói linh tinh. Nếu để trưởng bối nghe được... ta thật không biết giấu mặt vào đâu."
Cảnh Khiêm khẽ nâng cằm nàng lên, ánh mắt hắn lúc này không còn nửa phần trêu ghẹo, chỉ còn lại chân thành như muốn khắc sâu vào đá:
"Hân Hân, nàng là người tốt đẹp nhất mà ta đời này gặp được."
Khoảnh khắc đó, tiếng gió thảo nguyên như cũng ngừng lại. Ánh trăng rơi xuống, bao phủ cả hai trong thứ sáng mờ ấm áp, tựa như trời đất đang lặng lẽ chúc phúc.
Gió nhẹ khẽ khép rèm lều, ánh đuốc ngoài xa dần tắt, chỉ còn mùi cỏ non và hơi ấm người hòa quyện.
Đêm ấy, thảo nguyên mênh mông chứng giám cho lời hẹn không ngôn từ, cho tình cảm vượt lễ nghi mà trời đất cũng không nỡ trách.
...
Lão phu nhân ngồi đó, ngọn đèn dầu hắt ánh sáng yếu ớt lên khuôn mặt đầy nếp nhăn. Trong đôi mắt bà không có lấy một tia hoài niệm hay thương nhớ, mà chỉ đong đầy chua xót cùng hối hận, như người đã dốc cạn một đời để trả cho một sai lầm không thể cứu vãn.
Tuyên Trạch lặng im. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ ngồi đó, hai bàn tay đặt trên đầu gối, ngón tay khẽ run mà không hay biết. Trong đầu hắn, bao lời vừa nghe tựa như sấm dội giữa trời đêm — hỗn loạn, choáng váng, rồi chỉ còn lại khoảng trống tĩnh mịch đến đáng sợ.
Mẫu thân hắn là vong quốc công chúa.
Còn phụ thân hắn — lại là Nam Uyên tiên đế.
Cổ họng hắn nghẹn lại, hô hấp nặng nề như có ai siết lấy. Một cảm giác lạnh buốt từ tim lan dần ra khắp tứ chi, khiến hắn không còn cảm nhận được hơi ấm của lửa lò bên cạnh.
Phụ thân hắn là đấng chí tôn thiên hạ, là kẻ người người quỳ gối, thiên hạ đều tung hô.
Nhưng hắn thì sao?
Từ tiểu đến đại trong ánh mắt khinh rẻ của người đời, bị gọi là hài tử không cha, bị cười chê là dòng dõi điên cuồng.
Nửa đời tủi nhục, cắn răng mà chịu.
Tuyên Trạch cảm thấy lồng ngực như có ngàn kim châm vào, hơi thở loạng choạng, cổ họng nghẹn ứ đến nỗi phát ra tiếng khàn khàn, chẳng khác gì tiếng dã thú bị thương.
Nếu thật là như vậy...
Vì sao người ấy chưa từng tìm đến?
Vì sao đành lòng để mẫu thân hắn dằn vặt điên dại nửa đời người?
Vì sao lại để ấu tử của chính mình chịu bao nhục nhã, tủi hờn, bị thế nhân giẫm đạp?
Hắn siết chặt tay đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch, vết máu gần như ứa ra nơi lòng bàn tay.
Không có lấy một chút tự hào, không có lấy một mảy may vinh quang nào len vào trong tim hắn — chỉ còn lại nỗi thống khổ, nỗi uất nghẹn đến cùng cực.
Trong khoảnh khắc ấy, Tuyên Trạch cúi đầu, hai vai run lên, không biết là đang cười khẽ hay đang bật khóc.
Tiếng gió ngoài hiên thổi qua khe cửa, lạnh đến nỗi ngọn đèn dầu cũng run rẩy — tựa như cả trời đất đều thương xót cho một sinh mệnh vừa vỡ vụn trong lặng im.
...
Đôi nam nữ sóng vai đi giữa thảo nguyên mênh mông, cỏ non chạm gấu y sam, gió nhẹ khẽ lùa qua mái tóc. Ánh chiều rơi xuống khiến cả hai như được phủ một tầng sắc vàng dịu, bóng họ in dài trên đất, quấn quýt chẳng rời.
Cảnh Khiêm hơi nghiêng đầu, giọng hắn ôn hòa mà mang chút do dự:
" Hân Hân, nàng vẫn chưa nói với vương thượng về chuyện của chúng ta sao?"
Nguyên Hân khẽ khựng lại, bước chân có chút lúng túng, giọng nàng nhỏ như gió thoảng:
" Ta... ta vẫn chưa..."
Cảnh Khiêm thoáng cụp mắt, nét mặt ẩn một tia thất vọng, khẽ thở ra, nụ cười nhạt đi mấy phần:
" Là bởi ta vẫn chưa đủ tốt, khiến nàng chưa thể yên lòng đúng không?"
Nguyên Hân lập tức lắc đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng hốt, giọng vội vàng:
" Không phải thế đâu! Chỉ là... hoàng huynh từng dặn dò, tuổi ta còn tiểu, việc hôn sự không nên quá nôn nóng. Ta sợ người trách ta lỗ mãng..."
Cảnh Khiêm nghe vậy, vẻ trầm ngâm nơi đáy mắt dần tan, thay bằng nụ cười dịu nhẹ. Hắn khẽ nắm lấy tay nàng, giọng nói mang theo sự điềm tĩnh thường thấy:
" Đó là lời của trước kia thôi, nay tình thế đã khác. Hơn nữa, ta cùng vương thượng vốn chẳng phải người xa lạ."
Nguyên Hân mím môi, ánh mắt dao động, như đang cân nhắc giữa lý và tình. Cảnh Khiêm thấy vậy, liền nhẹ nhàng khích lệ:
" Nếu vương thượng biết người nàng ái là ta, há chẳng phải sẽ càng yên tâm mà tác thành sao?"
Nguyên Hân khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, giọng ngập ngừng:
" Vậy... ta nên nói với huynh ấy thế nào?"
Cảnh Khiêm mỉm cười, trong nụ cười có cả tự tin lẫn dịu dàng:
" Nàng không cần nói gì cả. Để ta là người chủ động thỉnh kiến. Như thế, vương thượng mới thấy được lòng thành của ta."
Hắn dừng một chút, siết nhẹ tay nàng, ánh mắt như có ngàn ý khó tả:
" Nàng chỉ cần ở bên ta, làm cầu nối cho đôi bên... thế là đủ rồi, được chứ?"
Nguyên Hân cúi đầu, gương mặt ửng hồng trong ánh hoàng hôn. Gió thảo nguyên thổi qua, mang theo mùi cỏ mới cắt, cũng khẽ lay động trái tim thiếu nữ đang dần nghiêng về phía một mối tình tưởng như rực rỡ mà lại mơ hồ như sương khói.
...
Lão phu nhân khẽ nhắm mắt lại, hàng mi run run như muốn nuốt trôi tất cả những gì đã qua vào sâu tận đáy lòng — nơi ký ức chẳng thể chạm đến. Bà dường như đang cố gắng xóa nhòa đi quyết định khi đó của chính mình, thứ đã đổi lấy cả nửa đời sau trong hối hận và dằn vặt.
Nhưng chính là... chuyện đã xảy ra, há có thể xem như chưa từng?
Có những sai lầm một khi đã thành hình, dẫu thời gian có dài đến đâu, cũng chẳng thể gột sạch được vết thương trong lòng người.
...
Đêm ấy, đúng vào dịp quốc lễ năm năm một lần.
Trên Khánh Xuyên kiều, dân chúng tấp nập, đèn hoa rực rỡ kéo dài đến tận thành môn, trăm họ cùng cầu phúc cho quốc thái dân an. Ngay cả trong hoàng cung, các cung nhân cũng rộn ràng chuẩn bị, ai nấy đều nói đây là điềm lành, năm nay ắt thái bình vô sự.
Chỉ riêng một góc tây môn, lại có một thân ảnh áo choàng trắng khẽ đi qua đi lại — dáng vẻ thấp thỏm chẳng yên.
Nguyên Hân đứng đó, hai tay đan vào nhau, đôi mắt liên tục hướng ra ngoài cổng lớn. Trong lòng nàng, niềm mong chờ xen lẫn nỗi nôn nóng khiến hô hấp cũng trở nên nặng nhọc. Giờ Khai Môn sắp qua, mà bóng dáng kia vẫn chẳng thấy đâu.
Hai lính gác nhìn nhau, có chút ái ngại rồi tiến lên cung kính:
" Công chúa, đã quá giờ Khai Môn, chúng thuộc hạ phải đóng cổng rồi."
Nguyên Hân hơi giật mình, môi mím lại, trong lòng rối như tơ vò. Dẫu vậy, nàng cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu, khẽ nói:
" Đóng đi thôi."
Tiếng bản lề sắt cọt kẹt vang lên nặng nề. Ngay lúc khe cửa chỉ còn hé hẹp, nàng thoáng thấy bóng áo đen lướt qua ngoài ánh đèn.
Trái tim lập tức thắt lại, nàng vội vàng cất tiếng:
" Dừng lại! Mở cổng!"
Hai binh lính liếc nhau, tuy ngần ngại nhưng vẫn tuân lệnh. Cánh cửa mở ra, bóng đen kia lập tức bước vào, bước chân vững chãi, hành tung gấp gáp.
Nguyên Hân khẽ thở phào, lòng vui mừng dâng tràn:
" Như thế nào đến muộn như vậy a, A Khiêm..."
Nàng vừa nói vừa tiến lại gần.
Nhưng ngay khi người kia tháo mũ trùm xuống — nụ cười trên môi nàng vụt tắt.
Gương mặt dưới lớp vải đen là một nam tử trẻ tuổi mang vết sẹo dài cắt ngang má, ánh mắt lạnh lẽo cùng độ tuổi vốn không tương hợp, khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.
"Làm công chúa thất vọng rồi." — hắn nói, giọng trầm và khô như thép. — "Tại hạ... không phải thái tử điện hạ."
Nguyên Hân sững sờ, sắc mặt tái nhợt.
" Ngươi... ngươi là ai?!"
Nam tử cúi đầu cười nhẹ, khóe miệng hiện lên nét tàn khốc:
" Ta là ai, công chúa không cần biết. Chỉ cần nhớ... sau đêm nay, hai chữ Nguyên Lăng, e rằng chẳng còn ai trên đời nhắc đến nữa."
Lời còn chưa dứt, ánh kiếm lóe lên.
Hai lính gác bên cạnh nàng ngã xuống trong nháy mắt, máu văng tung tóe ấm nóng rơi trên mu bàn tay nàng.
Nguyên Hân chưa kịp hét, thì hàng chục hắc y nhân đã tràn vào, tựa như bóng đêm sống dậy, ào ạt nhấn chìm hoàng cung trong phút chốc.
Nàng run rẩy lùi lại, muốn bỏ chạy, nhưng cổ tay bị một tên túm chặt.
Tiếng chém giết vang khắp nơi, tiếng người kêu cứu xé nát bầu không khí lễ hội.
Chỉ trong chớp mắt, ánh lửa từ đâu đó bốc lên, soi rõ khuôn mặt từng người bị đâm ngã xuống — là cung nữ từng hầu trà, là lính canh từng chào nàng mỗi sáng.
Nguyên Hân toàn thân run rẩy, đôi chân mềm nhũn, cố vùng khỏi kẻ giữ lấy mình, gào thét trong tuyệt vọng. Nhưng càng giãy, càng bị trói chặt. Tiếng hét của nàng khản đặc, chỉ còn là tiếng nấc nghẹn đứt quãng giữa biển lửa.
"Không... không thể nào..." — nàng lẩm bẩm, nước mắt hòa cùng tro bụi.
Mọi thứ quanh nàng dần méo mó, âm thanh khi thì chậm chạp, khi thì dồn dập như tiếng sấm dội vào màng nhĩ.
Mùi khói, mùi máu, tiếng kim loại va vào nhau, tiếng khóc la gào thét — tất cả hòa làm một, nhấn chìm lý trí. Nàng không biết mình đang khóc hay cười, chỉ biết mọi thứ quanh mình đã hoá thành địa ngục trần gian.
Đúng lúc ấy, một bóng người lao đến, cánh tay mạnh mẽ kéo nàng về phía sau. Tiếng hét quen thuộc xé qua hỗn loạn:
"Công chúa! Mau chạy đi!"
Là phó tướng bên cạnh Vệ Trọng Khang. Hắn toàn thân đẫm máu, hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Nguyên Hân nức nở:
" Kỳ nhi... còn Kỳ nhi, Hầu nhi... hoàng huynh ta..."
Nam phó tướng nghiến răng, nước mắt và máu hòa lẫn trên gương mặt:
"Nhị vị điện hạ đã có người hộ tống! Công chúa phải đi ngay! Vương thượng có lệnh — nhất định phải bảo hộ người sống sót ra ngoài!"
Nàng khựng lại, ngoái đầu nhìn, xuyên qua khói lửa mịt mù, nàng thấy hoàng huynh — thân ảnh cao lớn, áo giáp rách nát, vẫn đứng giữa vòng vây, kiếm trong tay lóe sáng đỏ như máu.
Giữa tiếng thét và tiếng đao kiếm va nhau, nàng thấy hắn quay đầu lại, miệng mấp máy hai chữ — Chạy đi.
Nước mắt nàng tuôn tràn, nhưng chân vẫn bị kéo đi. Bóng lưng hắn mờ dần giữa biển khói, giữa tiếng binh khí và la hét.
Cảnh tượng ấy khắc sâu trong mắt nàng, hóa thành nỗi ám ảnh suốt đời.
Chẳng rõ qua bao lâu bàn tay nắm lấy tay nàng dần dần buông lơi, tiếng bước chân của phó tướng cũng lẫn vào tiếng la hét.
Nàng chạy, không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ biết phải thoát, phải sống — như một kẻ mất đi linh hồn.
Từ phía sau, ánh lửa nuốt trọn cung điện, những tiếng thét cuối cùng vang vọng rồi tan vào đêm.
Khi tỉnh lại, thế giới trước mắt chỉ còn tàn tro và gió lạnh.
Và trong tro tàn đó — nàng hiểu, mình đã mang tội cả đời.
Nước mắt hòa lẫn máu trên má, nàng biết — chính mình, bằng một niềm tin mù quáng, đã mở ra cánh cổng diệt quốc.
Màn đêm mỗi lúc một đặc quánh, nuốt trọn cả hơi thở của đất trời — và đó cũng là khoảnh khắc cuối cùng nàng còn giữ được chút tỉnh táo, trước khi trượt dài vào cơn mộng cuồng loạn của một bi kịch không thể cứu vãn...
...
Thúc Tư Kỳ mở mắt, hai tròng mắt đầy tơ máu như còn vương lại những cảnh tượng thê lương nàng hoàng cô vừa thuật lại. Mỗi bước chân nàng bước qua hành lang đều nặng như giẫm lên tàn tích của một quốc gia đã mất, như thể có trăm vạn linh hồn Nguyên Lăng đang níu áo, chồng chất lên vai nàng những gì còn chưa kịp hóa thành lời than.
Khi cánh cửa gian phòng khẽ kêu một tiếng, bóng tối bên trong ùa ra đón lấy nàng. Không có tiếng gió, không có tiếng người — chỉ có một khoảng lặng đặc quánh, khiến lồng ngực nàng như bị buộc bằng xích sắt.
Thúc Tư Kỳ bước đến bên bàn, chạm vào ấm trà đã nguội lạnh từ lâu. Nước trà cũ, nhạt đến vô vị... nhưng giờ phút này nàng cũng chỉ có thể dựa vào nó để giữ mình đứng vững.
Nàng rót một chén, tay run rất khẽ, rồi chậm rãi bước đến chiếc tủ gỗ đối diện. Trên đó, hai bài vị cũ kỹ đứng cạnh nhau, phủ một lớp bụi mỏng của năm tháng.
Thúc Tư Kỳ quỳ xuống, nghiêng chén, để dòng nước trà nhạt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
"Phụ vương... mẫu hậu..." giọng nàng thấp, như đang gọi xuyên qua lớp băng dày của ký ức, "hôm nay... ta dùng trà thay rượu, kính hai người."
Nói tới đây, nàng ngừng lại một thoáng — chỉ một thoáng ngắn ngủi, nhưng đủ để lồng ngực siết lại như bị dao xoáy qua.
"Thúc Tư Kỳ... nhất định sẽ tận lực tái khởi Nguyên Lăng. Một lần nữa... để quốc hiệu ấy đứng vững giữa thảo nguyên."
Chén trà rỗng rơi xuống nền, bật lên tiếng ngân mảnh như tiếng nứt nơi sâu nhất lòng nàng.
Nàng không biết — hoặc không dám biết — rằng trong đáy mắt mình, ngoài u sầu ê ẩm còn có thứ gì khác đang dần trỗi dậy.
Nỗi phẫn hận âm ỉ, cái oán khí nặng trĩu từ máu xương hàng vạn người Nguyên Lăng... đang từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, thấm vào đạo hiếu nàng tự nhắc mình phải giữ, thấm vào lòng trung nghĩa nàng cố chấp gìn.
Như một bể chứa đã đầy đến mép — chỉ chờ đúng một giọt cuối cùng để tràn.
Và nàng... lại vẫn tưởng rằng bản thân vẫn còn bình tĩnh.
____ ____ ____ ____
Chương 219
Rượu quá tam tuần... có chút say...
Mạc Bắc đêm đông, trời lạnh đến mức hơi thở vừa thoát ra đã hóa thành khói trắng. Dưới sân điện, đèn lồng đỏ treo thành từng dãy dài theo hành lang, ánh sáng ấm như lửa hắt lên nền tuyết, dường như cố sức xua đi cái rét cắt da thịt. Từ Vĩnh Xương vọng đến tiếng đàn ca dìu dặt, từng khúc từng khúc hòa cùng gió lạnh khiến không khí đêm nay bớt đi vài phần cô tịch.
Trong điện, vẫn là những gương mặt quen thuộc thường xuất hiện mỗi khi Mạc Bắc thiết yến, người nói kẻ cười, chén rượu nối tiếp chén rượu.
Thúc Tư Kỳ ngón tay nhẹ nhàng vân vê mép ly, ánh mắt tùy ý đảo qua một vòng. Bất giác nàng phát hiện đêm nay... lại không thấy bóng dáng Kinh Lạc Y. Nàng thoáng ngừng lại.
Tối nay nàng ấy bận việc quân? Hay lại lười đến... chẳng buồn bước chân vào yến?
Tâm tư còn khuấy động đôi chút, tai nàng chợt bắt được cuộc trò chuyện rời rạc từ bàn phía trước.
Bộ Phó Thượng Thư lên tiếng trước, giọng kéo dài mang chút dè dặt:
" Lần trước hạ quan nghe nói... vụ vận lương kia hình như thánh thượng vẫn chưa định xuống người?"
Ngồi cạnh hắn là Binh Bộ Thượng Thư — nam nhân luôn giữ phong thái trầm ổn — khẽ gật đầu, đáp:
" Ừm. Thánh thượng vẫn chưa chọn được người thích hợp. Không ít quần thần tranh nhau nhận cơ hội này... cuối cùng đều bị thánh thượng lạnh mặt cự tuyệt."
Hộ Bộ Phó Thượng Thư nghe vậy liền thở dài gật gù:
" Này... cũng căng a. Nghe bảo vùng ấy đạo tặc khó đối phó vô cùng..."
Người bên cạnh liếc hắn một cái, giọng nhàn nhạt:
" Chuyện đó ngươi không cần lo. Thánh thượng vừa mới hạ chỉ — để Kinh tướng quân trực tiếp chỉ huy toàn bộ vận lương."
Câu ấy vừa dứt, Thúc Tư Kỳ đang nâng chén khẽ dừng lại.
Nàng nghe rõ ràng từng chữ, mày hơi nhíu:
Đạo tặc? Một nhóm lâm tặc mà thôi... chẳng lẽ có gì ghê gớm đến độ Nguyệt Hàn cũng phải dè chừng?
Một tia bất an rất nhỏ lướt qua đáy mắt nàng — nhanh đến mức chính nàng cũng không kịp nhận ra.
Ngay lúc nàng còn đang suy nghĩ về đám "đạo tặc" kia, không biết vị nào trong hàng ngũ quan lại bỗng buông ra một câu tò mò, nửa đùa nửa thật:
" Không biết... công chúa điện hạ đã để mắt vị công tử, đại nhân nào của Mạc Bắc chưa?"
Câu nói như ném thẳng vào lửa, khiến cả bàn quan viên bật cười hưởng ứng, không khí vốn trầm ấm lập tức rộn lên.
Thúc Tư Kỳ hơi nhướng mày.
Kia là hỏi thật? Hay trêu? Mấy người này... đúng là gan cũng không nhỏ.
Trong mắt bọn họ, Tần Tự Vân có lẽ ánh nhìn không quá cao, khuê nữ nhu hòa cần nhất một cái đấng nam nhi thực thụ chở che. Mà Mạc Bắc tuy chút thô lỗ nhưng khí lực mạnh, vừa vặn phù hợp yếu ớt công chúa sở cầu.
Thế nhưng — nàng không ngờ sẽ có người thật sự dám mở miệng hỏi công khai như vậy.
Dưới làn ồn ào ấy, chẳng biết là ai mở đầu, nhưng tiếng xì xầm lập tức lan ra như mấy con sóc gặp hạt dẻ:
" Ta thấy rồi nha... hẳn là cái vị kia, cái người tay không đả lang chứ ai!"
" Phải phải! Hôm đó công chúa nhìn Lôi thái y mà tim ta đứng hình luôn! Lo lắng đến mức... ta còn tưởng nàng sắp lao vào ôm luôn chớ!"
Mấy tiếng khúc khích bật lên, nghe đến buồn cười nhưng vẫn mang vài phần ý tứ mờ ám.
Thúc Tư Kỳ khóe môi khẽ giật, chỉ đành hơi nghiêng đầu cười trừ.
Nàng đưa mắt sang Tần Tự Vân — xem thử nhân vật chính phản ứng thế nào.
Chỉ thấy nàng kia mặt không đỏ cũng không rối loạn, lại chẳng phủ nhận hay thừa nhận điều gì. Tần Tự Vân chỉ mỉm cười dịu dàng, đôi mắt cong cong như đang đáp lại từng lời trêu ghẹo một cách uyển chuyển. Nụ cười ấy quá hoàn hảo, quá khuôn phép... đến mức khó nhìn ra nàng ta đang nghĩ gì.
Lúc mọi người còn đoán già đoán non, định tùy tiện ghép đôi thêm vài câu, Tần Hãn chợt nhích người về trước, giọng hắn vang lên cao và rõ, như cố ý chém ngang cả không khí đang rộn ràng:
" Chư vị đừng làm khó hoàng muội bản vương."
Hắn quay sang Thúc Tư Kỳ, khóe môi cong lên nụ cười thoạt nhìn như khen ngợi, như kính trọng, như đang nâng nàng lên ba phần. Nhưng chỉ cần ai tinh ý một chút liền thấy — nụ cười ấy hoàn toàn không ấm:
" Lôi thái y đây... quả thật tài năng xuất chúng. Một mình đấu tuyết lang, đến cả Tây Cương chúng ta cũng phải bội phục."
Lời thì khen hết mức, nhưng ánh mắt Tần Hãn lại lướt qua Thúc Tư Kỳ đầy thăm dò, sâu thẳm như muốn moi ra từng suy nghĩ trong lòng nàng.
Sau đó hắn nhìn quanh, chậm rãi nói:
" Chỉ tiếc a..."
Một vị trẻ tuổi, gan lớn hơn người, lập tức hỏi ngay:
" Tiếc... gì ạ?"
Tần Hãn giả bộ như khó xử, nhưng đuôi mắt lại ánh lên vẻ thâm hiểm không dễ nhìn thấy:
" Chỉ tiếc... Tự Vân nàng đã có vị hôn phu. Hơn nữa... hai tháng sau liền thành hôn theo đã định."
Câu nói vừa dứt, toàn điện xôn xao như bị ném vào bếp lửa.
Tiếng chúc phúc rộ lên trước, rồi đến những lời bàn luận:
" Môn đăng hộ đối, quả nhiên hợp lý a!"
" Thế thì tốt quá! Công chúa xinh đẹp như vậy, gả đi cũng phải chọn người xứng với thân phận!"
" Ta còn tưởng nàng để ý Lôi thái y cơ đấy..."
Không khí nóng lên thấy rõ.
Thúc Tư Kỳ nghe rất rõ từng lời, ngón tay cầm ly rượu hơi khựng lại. Sắc mặt nàng vẫn bình thản, như thể chuyện vừa rồi chẳng liên quan gì đến mình, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ nâng lên — nhìn xem người kia sẽ bộc lộ thái độ gì.
Và nàng thấy.
Tần Tự Vân đang được vô số quan viên chúc mừng vây quanh, từng lời nàng đều cười đáp, biểu cảm đoan trang mà thẹn thùng như một tân nương tương lai. Trong đôi mắt biết cười ấy không có chút miễn cưỡng, càng không có dấu hiệu phản đối, kháng cự.
Thúc Tư Kỳ thu lại ánh nhìn, mỉm cười tiếp tục đáp lời vài vị quan bên cạnh, như chưa hề dao động.
Còn ở phía đối diện, Tần Hãn vẫn luôn quan sát nàng. Ánh mắt hắn nheo lại, khóe môi nhếch thành nụ cười chỉ mình hắn hiểu.
Hắn biết rất rõ giữa hoàng muội và Lôi Lãng từng có đôi ba lần tiếp xúc.
Nhưng trận đấu lần trước — vết nhục mà Thúc Tư Kỳ gây ra, hắn chưa từng quên. Chưa từng nuốt trôi.
Nếu đã khiến hắn khó chịu, nàng cũng nên... nếm thử mùi vị ấy. Cùng khó chịu, cùng không cam lòng. Như vậy — mới công bằng a.
Mà không ai để ý — hoặc đúng hơn là chẳng ai dám để ý — rằng trên đài cao, ánh mắt Phó Nguyệt Hàn từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi hai người: Thúc Tư Kỳ và Tần Tự Vân.
Ánh mắt nàng chuyển động không nhanh, nhưng mỗi lần dừng lại đều mang theo một tia sắc bén khó diễn tả. Nàng lặng lẽ quan sát, lặng lẽ đánh giá, lặng lẽ đo độ gần – xa giữa hai người kia.
Sắc mặt Phó Nguyệt Hàn hơi trầm, không đến mức áp chế cả điện, nhưng cái khí lạnh ẩn dưới hàng mi nàng... đủ khiến những ngọn nến gần đó chập chờn như run theo.
Rượu quá tam tuần, bọn lão quan Bắc địa vốn quen hào sảng liền bộc lộ bản tính thật: nói năng to tiếng, cười phá lên từng trận. Không khí càng lúc càng huyên náo, càng lúc càng rộn ràng như muốn át cả tiếng đàn.
Đêm nay, không chỉ quan lại và đặc sứ Tây Cương bị chuốc đến đỏ mặt tía tai, ngay cả Phó Nguyệt Hàn — người vốn chưa bao giờ để ai ép uống được nửa chén — cũng bị mấy vị đại thần "mượn cớ mừng hữu nghị hai nước" mà liên tục kính rượu.
Nàng không từ chối, chỉ im lặng nâng ly, sắc mặt càng uống càng nhợt, nhưng không nói một câu.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng nàng cũng đứng dậy, trước một bước rời yến hồi cung.
Mà tiếp nối bước chân nàng là Thúc Tư Kỳ.
Nàng ngồi giữa đám đông, câu được câu không đáp lời vài vị đại nhân bên cạnh. Ban đầu còn giữ vẻ thong dong, nhưng đến khi vò rượu thứ ba cạn gần nửa, mí mắt nàng đã bắt đầu hơi nặng.
Không ai nhìn ra nàng mệt — chỉ có nàng biết men rượu đã bắt đầu chạy loạn trong máu.
Vai hơi trĩu xuống.
Tim đập nhanh hơn bình thường.
Nàng vuốt nhẹ mi tâm, khẽ mỉm cười để che đi cơn choáng, rồi đứng dậy chắp tay:
" Hạ quan tửu lượng không bằng các vị đại nhân nên có chút thấm mệt, xin cáo lui trước."
Những tiếng "ừ", "Lôi đại nhân cứ nghỉ ngơi", "đi đường cẩn thận" vang râm ran phía sau, không ai quá để ý.
Rời khỏi Vĩnh Xương điện, tiếng ca múa phía sau dần rút lại như bị gió đêm nuốt sạch. Chỉ còn bước chân Thúc Tư Kỳ lẫn vào bóng tối hành lang — chậm, hơi loạng choạng, nhưng vẫn giữ được chút vững vàng nhờ nội lực nâng đỡ.
Hơi men phảng phất trên mi mắt nàng, khiến tầm nhìn hơi mông lung. Không muốn trở về gian phòng ngay, nàng men theo lối cũ đi về phía Ngự thiện phòng — trong đầu chỉ nghĩ đến một bát canh giải rượu để làm mình tỉnh táo thêm đôi chút.
Không ngờ, vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
A Thanh — tiểu nha hoàn vẫn đi theo hầu bên cạnh Phó Nguyệt Hàn.
Tiểu cô nương kia giật mình một chút khi quay lại thấy người đến là ai, vội cúi người hành lễ.
Thúc Tư Kỳ cũng khẽ gật đầu đáp lễ, giọng có chút khàn vì rượu:
" A Thanh cô nương... ngươi ở đây là...?"
A Thanh lập tức thưa, giọng mềm mà cung kính:
" Bẩm đại nhân, nô tỳ đến lấy canh giải rượu cho thánh thượng."
Một câu kia khiến bước chân Thúc Tư Kỳ hơi dừng lại nửa khắc.
Nàng khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt thoáng tối đi. Trong đầu bất giác hiện lại cảnh Phó Nguyệt Hàn bị kính rượu liên tục trong buổi yến — gương mặt lạnh nhạt nhưng sắc môi ngày càng nhợt...
Thúc Tư Kỳ đưa tay day nhẹ mi tâm, hàng mi dài khẽ run bởi hơi men, giọng trầm xuống:
" Ra là... nàng ấy uống nhiều như vậy?"
A Thanh hơi cúi đầu, nhưng không giấu được vẻ lo lắng:
" Thánh thượng... hôm nay uống hơn mọi lần một chút, mà người lại không chịu để ai dìu. Về đến tẩm điện liền yên lặng... không nói gì."
Thúc Tư Kỳ nghe vậy, đôi mắt hơi nheo lại, khoé miệng mím thành một đường rất nhỏ — không rõ là bực mình, hay chỉ đơn thuần... khó chịu.
Nàng khẽ cúi đầu xuống một chút, giọng thấp đi không biết có phải tự nói với mình:
" Nàng ấy lại như thế..."
Một thoáng mơ hồ, một thoáng gì đó không tên trôi qua đôi mắt mông lung của nàng.
**
Nghi Sương điện.
Phó Nguyệt Hàn nhắm mắt, hô hấp chậm rãi. Gò má nàng lúc này hơi ửng đỏ, một tay chống thái dương, nửa nằm tựa trên trường kỷ để dưỡng thần. Hôm nay nàng quả thật có chút nhân nhượng. Nếu không phải thấy quần thần hiếm khi vui, lại muốn nhìn nàng uống vài ly cho "có không khí", nàng tuyệt đối sẽ không chiều bọn họ đến mức ấy. Mà cái gọi là "vài ly"... dường như đã hơi quá rồi.
Lúc này điện môn bỗng khẽ mở. Tiếng bước chân nhẹ nhưng vững, chậm rãi tiến vào rồi dừng lại trước mặt nàng. Phó Nguyệt Hàn không mở mắt, chỉ khẽ cất giọng:
" Mang canh đến đây."
Nhưng đáp lại... lại không phải giọng của A Thanh.
" Thánh thượng hôm nay uống lên... thật không ít a."
Giọng kia trầm thấp, pha chút khàn của men rượu, lại mang theo một tia quen thuộc khiến mí mắt Phó Nguyệt Hàn giật khẽ.
Nàng mở mắt, ánh nhìn chạm thẳng vào bóng người đang đứng dưới ánh nến mờ vàng.
" Lôi lãng?"
Thúc Tư Kỳ hơi cúi đầu, tay nâng khay canh, giọng mang chút lười biếng của kẻ say:
"Thần vừa vặn gặp A Thanh cô nương ở Ngự thiện phòng. Biết thánh thượng cũng muốn canh giải rượu nên..."
Phó Nguyệt Hàn nhướng mày:
" Cho nên ngươi thuận tiện mang đến cho trẫm?"
Trong khoảnh khắc ấy, hơi men trong người Thúc Tư Kỳ như bốc cao thêm.
Thúc Tư Kỳ đôi mắt hơi ướt, mang theo ý cười nhạt mà cũng mang theo một tia bạo gan khó giấu. Nàng nhìn thẳng vào nữ đế, giọng khẽ, trầm khàn:
" Thân thể thánh thượng vừa mới khỏe đôi chút. Lần tới... vẫn đừng quá chiều bọn họ."
Gò má Phó Nguyệt Hàn hơi hạ xuống, ánh mắt liếc nhìn nàng như thể đang đánh giá... hay là đang phát hiện ra điều gì đó không giống ngày thường. Có kẻ rượu vào, lá gan cũng lớn hơn không ít.
Một thoáng im lặng lướt qua, rồi Phó Nguyệt Hàn nghiêng đầu, môi cong nhẹ:
" Vậy mang lại đây cho trẫm."
Giọng nói bình thản, nhưng đôi mắt lại mang một tia ý vị khó phân — như gió đêm khẽ chạm mặt nước, không mạnh, nhưng đủ làm lòng người rung lên một nhịp.
Thúc Tư Kỳ hôm nay rõ ràng không giống mọi khi. Nàng không khựng bước, cũng không có nửa phần rụt rè, mà cứ thế bước thẳng tới gần trường kỷ nơi Phó Nguyệt Hàn đang tựa người dưỡng thần.
Phó Nguyệt Hàn hơi nâng người, tư thế như ở đưa tay nhận lấy nhưng đúng khoảnh khắc Thúc Tư Kỳ đến gần, nàng không cầm lấy bát. Trái lại, bàn tay thon dài nhẹ nhàng đổi hướng, ngón tay cong một cái, câu lấy cổ áo Thúc Tư Kỳ rồi kéo nàng sát lại.
Thúc Tư Kỳ giật mình khẽ một cái, may mà tay vẫn giữ vững bát canh, đến một giọt cũng không sánh ra ngoài.
Khoảng cách lập tức thu hẹp. Hơi thở của người đối diện phả trên da, nhẹ mà nóng. Ngũ quan xinh đẹp của Phó Nguyệt Hàn phóng đại trước mắt: đôi môi hơi hé, gò má ửng đỏ do hơi men, ánh mắt mông lung nhưng lại mang theo vẻ thăm dò câu nhân hiếm thấy—uy nghi giảm đi một phần, mị ý tăng thêm một tầng.
Nguyệt Hàn khẽ mở môi, hơi thở nồng nhè nhẹ phả lên da Thúc Tư Kỳ:
"Trẫm... kỳ thực muốn biết, ngươi... rốt cuộc là ai?"
Câu hỏi giống như một lưỡi dao mỏng, nhẹ nhàng chạm vào đáy tim người nghe.
Thúc Tư Kỳ nhìn thẳng nàng. Ánh mắt vô thức lướt qua từng đường nét trên gương mặt kiều lệ ấy rồi dừng lại nơi đôi môi đỏ nhạt. Lồng ngực chợt nóng lên một luồng hỏa khí. Không rõ do rượu, hay do người trước mắt, chỉ biết hô hấp khó giữ ổn định như mọi khi.
Nàng khẽ cong môi, hơi nghiêng đầu, giọng thấp đi một chút:
" Thánh thượng uống hết chén canh này... ta liền nói."
Phó Nguyệt Hàn nhìn chén canh một thoáng, rồi nhìn lại Thúc Tư Kỳ. Trong lòng không hiểu sao thấy ngứa ngáy, khó chịu mà cũng khó rời mắt. Có chút hoài nghi, có chút... không cam tâm vì bị nắm mũi.
Không biết do rượu hay do người kia tiến quá gần, nàng thốt ra một câu... mà bản thân nghe xong cũng lập tức muốn thu về:
" Chẳng lẽ... ngươi bỏ cái gì vào trong? Nếu không, vì sao cứ thúc trẫm uống lên như vậy?"
Vừa nói xong, Phó Nguyệt Hàn hối hận không kịp. Nàng đời này, chưa từng có khoảnh khắc nào cảm thấy mất mặt như hiện tại.
Thúc Tư Kỳ mở to mắt nhìn nàng một khắc—rõ ràng là muốn buột miệng hỏi: "Nàng đây là hồ đồ sao?"
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Vẻ ngạc nhiên trong mắt nhanh chóng biến thành ý cười, vai hơi run run, cuối cùng bật thành tiếng, trong trẻo mà lại mềm mại một cách khó tả.
Nàng nghiêng đầu trêu nhẹ:
" Thần sao dám hãm hại thánh thượng a? Huống hồ... còn hiên ngang công khai như thế?"
Giọng nói mềm, hơi trêu, mà âm cuối lại mang chút rượu khiến người nghe có chút quẫn bách.
Phó Nguyệt Hàn: "..."
Lời này còn cay hơn cả rượu.
Gò má nàng đỏ thêm một tầng—không rõ vì men rượu hay vì mất mặt. Ánh mắt lạnh xuống đôi chút, như muốn che giấu cảm xúc vừa bị bắt trúng. Nàng buông cổ áo Thúc Tư Kỳ ra, đứng dậy, xoay người—bộ dáng quả thật hơi giống đang... chạy trốn.
" Trẫm mệt. Lui."
Thúc Tư Kỳ nhìn bóng lưng mảnh mai kia, tay vẫn nâng chắc bát canh, khóe môi bất giác cong lên. Cái nóng trong cơ thể lại lan thêm một nhịp, như lửa len theo từng mạch máu, khiến đầu óc vốn đã say lại càng thêm hồ loạn.
Nàng chớp mắt một cái, cảm giác như hơi men đang đuổi kịp lý trí. Vậy mà bước chân không ngoan ngoãn nối gót theo sau, nhè nhẹ nhưng không hề do dự, cứ thế tiến vào tẩm thất cùng Phó Nguyệt Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz