ZingTruyen.Xyz

[BHTT] Ẩn Tử Đăng Cơ

Chương 194~195

Anntth



Sau một ngày bận rộn, Thúc Tư Kỳ rốt cuộc cũng được rảnh. Nói rảnh thì cũng không hẳn, chỉ là cả Thái y viện đều đã lui về, để lại một tiểu thái y như nàng chẳng có mấy việc để xoay tay.

Tẩy rửa qua loa, chỉnh y quan bào bên trong, khoác thêm áo choàng lông bên ngoài, nàng thản nhiên đẩy cửa đi ra. Dưới ánh mắt lấm lét của vài kẻ "núp lùm", dáng vẻ nàng vẫn ung dung mà sải bước thẳng đến phòng Lâm Thanh.

Ánh dương vừa khuất sau cung thành, màn đêm cùng sương lạnh đã kịp ùa về. Nàng đứng thẳng trước cửa, khẽ gõ hai tiếng, giọng đều đều:

" Lâm Thanh, là ta."

Bên trong có tiếng động nhỏ, kế đó là tiếng bước chân cùng giọng người:

" Ai vậy a?"

Cửa mở, Lâm Thanh vừa thấy bóng người ngoài cửa liền trợn mắt, lắp bắp:

" Ngài... ngài đến đây làm gì?"

Thúc Tư Kỳ cũng tròn mắt, đáp trả không kém:

" Chẳng phải hẹn ngươi luyện đàn sao?"

Nói rồi còn ra sức nháy mắt. Lâm Thanh bấy giờ mới "ngộ đạo", vỗ trán cười gượng:

" A, phải rồi phải rồi, ta bận quá quên mất!"

Hắn vội nghiêng người nhường lối, đợi nàng bước vào rồi khép cửa. Giọng hạ thấp, đầy nghi hoặc:

" Nhưng... ngài thật sự có hẹn ta "luyện đàn" sao?"

Thúc Tư Kỳ thản nhiên gật đầu, quen tay mà kéo hộp gỗ trầm dưới gầm giường hắn ra, vừa nói:

" Có. Ngươi luyện đàn, còn ta... phải đi."

" Đi?"— Lâm Thanh trố mắt. — "Có cần ta đi theo giúp đỡ?"

Thúc Tư Kỳ đã rút ra một bộ hắc y từ tay nải, vừa dửng dưng trả lời:

" Không cần. Chuyện riêng thôi, không liên quan chính sự, càng không nguy hiểm như lần trước."

Nghe vậy, Lâm Thanh tuy còn lo nhưng đành nén lại. Hắn biết, đã là việc nàng định làm thì tất nhiên đã tính cả rồi. Chỉ còn cách im lặng giúp nàng chuẩn bị vài thứ.

Chẳng bao lâu, Thúc Tư Kỳ đã khoác dạ hành y gọn gàng, khăn che mặt kéo kín. Trước khi rời đi, nàng không quên ném lại một câu trêu ghẹo:

" Ngươi ngoan ngoãn ở lại luyện cầm. Đợi ta về thì nghỉ. Nếu không... mấy cái bóng ngoài kia sẽ lập tức chạy đi báo cáo a~"

Dứt lời, nàng đã thoắt thân qua cửa sổ, bóng dáng biến mất.

Trong phòng chỉ còn mình Lâm Thanh cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn khúc cầm trên bàn, lẩm bẩm như than như trách:

" Nửa đêm gảy đàn cho chính mình nghe... đây chẳng khác nào giữa đêm thanh vắng tự hù ma dọa quỷ... ta thật sự muốn khóc a!"

Lâm Thanh ngồi xuống, ngón tay gõ gõ lên dây đàn, trong lòng nửa muốn khóc nửa muốn cười. Ngoài cửa sổ, gió lạnh rít qua khe ngói, nghe như tiếng than thở u uất, càng khiến hắn dựng cả tóc gáy.

Hắn vội kéo áo choàng chùm kín đầu, khẽ thở dài một tiếng:

" Lôi chủ tử a... mạng nhỏ của ta sợ còn chưa bị giặc ngoài hại, đã bị ma trong cung hù chết mất rồi..."

Nói xong, hắn bấm mạnh một tiếng "boong" trên dây đàn, âm thanh lan dài trong đêm tĩnh mịch, nghe càng thêm quạnh quẽ.

____

Ánh trăng mờ bị mây dày che lấp, sương lạnh tràn xuống mái ngói hoàng cung, vàng son cũng thành ảm đạm. Một bóng đen lao vun vút trên nóc điện, động tác gọn gàng không một tiếng động.

Thúc Tư Kỳ khẽ run cầm cập, răng va vào nhau lập cập, trong lòng rên rỉ:

" Lạnh... lạnh chết mất thôi! Dạ hành y cái gì mà mỏng tang thế này a?! Trong phim cổ trang bọn hắc y nhân phiêu phiêu trên nóc nhà mùa đông như thần tiên, rốt cuộc bọn họ có tu luyện Hàn Băng Chỉ Khí hay sao?!"

Nàng vừa phi thân vừa nghiến răng, đoạn đường băng qua bao nhiêu tòa điện thì lòng nàng thét gào bấy nhiêu lần. Cuối cùng chịu không nổi, Thúc Tư Kỳ đành dừng lại, co vai rụt cổ run khẽ, nhưng ánh mắt vẫn không quên quét tỉ mỉ bốn phía.

" Hừm... nơi này hẳn cũng gần chỗ Tần Tự Vân rồi."

Nghĩ vậy, nàng hạ thấp thân mình, bước khẽ trên ngói. Chợt, một tràng cười quái dị vang lên từ nội điện bên dưới, giữa đêm tĩnh lặng lại càng rợn người.

Thúc Tư Kỳ nhíu mày, lẩm bẩm:

" Nửa đêm nửa hôm, ai có bệnh mà ở dưới cười hề hề thế kia?"

Nàng sực nhớ, nơi này gần điện của Tần Tự Vân, mà ngay bên cạnh hẳn chính là chỗ ở của Tần Hãn. Ý nghĩ vừa lóe, tim nàng liền đập nhanh.

Thúc Tư Kỳ lập tức ngồi xổm xuống, thận trọng nhấc một miếng ngói, nương ánh trăng mờ mà nhìn vào.

Chỉ thoáng qua thôi, đôi mắt nàng đã trợn tròn. Bên trong, bóng dáng một nam nhân đang từng bước chậm rãi tiến về phía giường. Y phục vương tử Tây Cương vương vãi khắp sàn, trộn lẫn cùng áo váy nữ nhân.

Tim Thúc Tư Kỳ "bịch" một tiếng. Nàng biết, cảnh tiếp theo tuyệt đối là loại "phi lễ chớ xem"! Nhanh như chớp, nàng đậy ngói lại, đứng dậy toan rời đi.

Chính là... vừa bước được hai bước, nàng khựng lại. Trái tim cũng bất giác co rút.

" Khoan đã... lúc nãy, dưới lớp y phục bừa bộn kia..."

Thúc Tư Kỳ nhắm mắt nhớ lại, từng hình ảnh như khắc sâu trong trí óc. Rõ ràng, trên giường là một bóng hồng y, và...

Ngón tay nàng khẽ run.

" Trên cổ chân nữ nhân đó... có một chiếc vòng bạc."

Mồ hôi lạnh tràn ra sau lưng. Vòng bạc kia, nàng từng thấy — không phải ở một, mà ở hai người!

Cổ họng khô khốc, Thúc Tư Kỳ chợt hiểu mình suýt nữa bỏ lỡ điều cực kỳ quan trọng. Nếu lúc nãy nàng cứ đi thẳng, e rằng...

Trong thoáng chốc, toàn thân nàng căng cứng, mắt lóe tinh quang.

Giây tiếp theo, bóng đen trên mái ngói liền vụt biến, như cánh chim rẽ vào màn đêm.

____ ____ ____ ____

Chương 194

Cứu nguy

Ánh nến trong phòng lay động, lửa hồng chập chờn hắt bóng lên vách, tựa như một lớp da thịt ma quái quấn lấy không gian, càng lúc càng nóng rực.

Trên giường, Kinh Lạc Y mồ hôi như tắm, từng giọt lăn dài trên gương mặt tuyệt mỹ vốn luôn lạnh lùng kia, giờ đây lại bị cơn nóng dữ dội làm đỏ bừng, tựa như đóa hồng bị lửa thiêu rụi. Cơ thể nàng run rẩy, hơi thở dồn dập, tấm thân cao ngạo dường như bị xiềng xích bởi chính dục hỏa trong máu huyết, quằn quại giữa giường chiếu.

Tần Hãn đứng cạnh giường, ánh mắt sâu hun hút lóe tia sáng tà mị. Y phục hắn dần rơi khỏi vai, từng bước từng bước đến gần, đôi mắt như dã thú bị khát mồi nhấn chìm trong sắc dục.

"Tướng quân..."— giọng hắn khàn đặc, từng chữ rơi xuống như tẩm nhựa độc — " ngươi nhích động như vậy, chỉ càng khiến bản vương phát điên. Càng muốn lột sạch từng lớp vải trên người ngươi... từ từ chiêm ngưỡng dáng vẻ tuyệt sắc kia..."

Hắn vừa nói vừa kéo đai lưng, ánh mắt dán chặt lên thân thể đang run lên kìm nén trên giường, giống như mãnh thú đói khát đã nhắm trúng con mồi, mùi dục vọng nồng nặc đến nghẹt thở.

Kinh Lạc Y cắn môi đến bật máu, hương vị máu tanh lan ra, nhưng cái đau nơi môi chẳng thấm gì so với ngọn lửa bùng cháy toàn thân. Cơ thể nàng như bị thiêu đốt trong lò lửa, từng thớ thịt, từng mạch máu đều gào thét, đòi nàng buông xuôi, đòi nàng rên rỉ. Nhưng lí trí của nàng – dù chỉ còn là một mảnh tro tàn – vẫn gào lên: không được!

"Khốn kiếp..." nàng nghiến răng nguyền rủa trong lòng, nước mắt dâng lên, lăn dài theo thái dương, hòa với máu loang nơi khóe môi. Song một tiếng rên nhục nhã cũng tuyệt đối không để lọt ra.

Tần Hãn nhìn bộ dạng ấy, trong mắt hắn không hề có chút thương hại, ngược lại, nụ cười cong cong, tiếng cười trầm khàn, như lưỡi dao cắt vào da thịt:

" Càng hung hăng như vậy... bản vương lại càng thích a."

Lời hắn nói như dầu đổ thêm vào lửa, từng chữ mang theo sự nhơ nhớp, khiêu khích tận xương tủy.

Hắn cúi xuống, một tay nắm chặt hai cổ tay Kinh Lạc Y ghì lên đầu giường. Lực đạo mạnh đến mức cổ tay nàng có chút tê dại. Thân hình cao lớn của hắn phủ trùm xuống, hơi thở nóng rực nồng nặc mùi rượu và dục vọng phả lên má, làm dấy lên từng cơn buồn nôn nơi cổ họng.

Ngón tay hắn men từ gò má xuống cằm nàng, vừa chậm rãi vừa cố ý gợi khơi, miệng thì thào, giọng nói đặc sệt như chất độc:

" Hôm nay... bản vương muốn xem thử, một tướng quân cứng rắn như ngươi... khi tan nát dưới thân ta sẽ có bộ dạng thế nào."

Câu chữ rơi xuống, từng âm tiết như giọt độc nhỏ vào tai.

Kinh Lạc Y mờ mịt, trong cơn choáng váng mơ hồ vẫn lóe lên một tia sáng cuối cùng. Nàng biết mình sắp mất khống chế, nhưng nàng thề – thà máu thịt nát vụn, cũng không chịu bị hắn làm nhục.

Trong một khắc, nàng dồn hết sức lực còn sót lại, đột nhiên tung chân, đá thẳng vào đùi hắn!

" Uhh!"

Tần Hãn đau điếng, cả người chấn động. Sắc mặt hắn lập tức đen kịt như mây bão, nụ cười trên môi tan biến, thay bằng sự dữ tợn đáng sợ.

Hắn nghiến răng, từng chữ rít ra khe kẽ như tiếng dã thú gầm gừ:

" Tướng quân... ngươi dám... làm bản vương đau?!"

Khí tức trong phòng đột ngột trở nên ngột ngạt, áp bức đến mức như có ngàn cân đá đè xuống. Bàn tay hắn siết chặt cổ tay nàng hơn nữa, xương cốt như kêu răng rắc. Hắn cúi rạp xuống, ánh mắt đỏ ngầu, tựa như dã thú muốn xé toạc miếng mồi đang giãy giụa.

Ngón tay kia của hắn đã chực chạm vào cằm nàng, định thô bạo ép nàng ngẩng đầu đối diện với hắn, ép nàng nhìn thẳng vào dục vọng hèn hạ trong mắt hắn. Khoảnh khắc ấy, mùi hôi rượu nồng nặc kèm theo hơi thở phả xuống, như dao cứa từng nhát vào thần kinh Kinh Lạc Y.

Trái tim nàng co rút, từng mạch máu căng nứt, lí trí như sắp vụn vỡ trong tuyệt vọng.

Ngay khi móng vuốt sắp siết lấy nàng —

"BỐP!"

Một âm thanh giòn tan chấn động cả gian phòng.

Cái tát giáng xuống như sấm sét giữa trời quang. Tần Hãn sững lại, toàn bộ khuôn mặt lệch sang một bên, da thịt đỏ ửng.

Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì thì ngay sau đó, một lực cực mạnh đánh thẳng vào sau gáy. Cơn đau nhói dữ dội ập đến, toàn bộ tầm mắt tối sầm, thân thể cao lớn lảo đảo.

Trong chớp mắt, hắn mất đi khống chế, đổ gục xuống như bao tải, hơi thở như bị cắt đứt.

Chưa kịp đè lên thân thể run rẩy dưới giường, hắn đã bị một bàn tay khác nắm lấy, kéo bật ra ngoài như nhấc một bao rác nặng nề.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối, phản chiếu trên lưỡi kiếm mảnh dẻ. Bóng người toàn thân khoác hắc y hiện ra, khăn che mặt che nửa dung nhan, chỉ lộ ra đôi mắt thấu xương.

Trong khoảnh khắc, tầm mắt nàng dừng lại. Trên giường, thân thể nữ nhân quen thuộc đang run rẩy trong cơn dược tính, từng cử động nhỏ cũng khiến chăn gối hỗn loạn.

Đồng tử Thúc Tư Kỳ co rút. Cả thế giới quanh nàng như sụp đổ.

" Kinh Lạc Y..."

Một tiếng gọi khẽ bật ra, mỏng nhẹ nhưng như lưỡi dao rạch thẳng vào tâm can.

Ngực nàng dồn dập, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, hàn ý dâng lên như muốn đông cứng cả gian phòng. Chỉ một cái liếc sang Tần Hãn vẫn chưa hoàn toàn ngất, sát khí từ ánh mắt nàng đủ để giết người. Nhưng rất nhanh, mọi tàn độc, mọi sắc lạnh đều bị gạt sang một bên — vì trên giường kia, có người nàng không thể bỏ mặc.

Thúc Tư Kỳ bước nhanh tới, ngồi xuống mép giường. Bàn tay run run đưa lên trán Kinh Lạc Y.

Nóng.

Nóng đến mức khiến nàng rụt tay lại như bị bỏng lửa.

" Xuân dược..."— giọng nàng khàn đặc, tức khắc đôi mắt bốc hỏa, từng chữ thoát ra như rít qua kẽ răng — "Khốn kiếp..."

Nàng lập tức đặt tay trở lại, cố gắng vỗ nhè nhẹ như muốn xoa dịu. Nhưng cơ thể Kinh Lạc Y đang giãy giụa trong cực hạn. Làn da nóng hừng hực, gương mặt nhăn nhó, môi bị cắn bật máu, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.

Cảnh tượng ấy như mũi dao xoáy sâu vào ngực Thúc Tư Kỳ.

" Đừng... đừng lại cắn chính mình..."— nàng khẽ thì thầm, giọng run rẩy đến lạ, ngón tay nhẹ lau đi vệt máu nơi khóe môi nàng kia.

Nhưng Kinh Lạc Y nào nghe thấy. Cả người nàng chỉ còn bản năng bài xích, vùng vẫy kịch liệt. Khi Thúc Tư Kỳ định tháo bớt lớp áo ngoài để hạ nhiệt, bất chợt hai bàn tay nóng bỏng của Kinh Lạc Y bấu chặt lấy vạt áo nàng, kiên quyết không buông.

Thúc Tư Kỳ cúi người, hạ giọng dịu dàng, giọng nói mềm đến nỗi chính nàng cũng ngỡ ngàng:

" Kinh Lạc Y... là ta. Nghe không? Là ta... ta ở đây rồi. Không cần sợ nữa."

Tiếng gọi như dòng suối mát len lỏi qua địa ngục bỏng cháy. Kinh Lạc Y thoáng sững lại, đôi mắt mơ hồ ngập hơi nước chớp khẽ. Nhưng lí trí đã rã vụn, nàng chẳng còn phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo. Đầu ngón tay bấu càng sâu hơn, như sợ chỉ cần buông tay là sẽ mất đi chỗ bấu víu cuối cùng.

Đột ngột, nàng nghiêng đầu, cắn phập vào cổ Thúc Tư Kỳ.

" A..."— Thúc Tư Kỳ nghiến răng, cả người run lên, mồ hôi lạnh túa ra.

Máu rỉ ra, nóng bỏng hòa cùng cơn đau tê rần. Nhưng nàng không đẩy ra, chỉ khàn giọng thì thầm bên tai nữ nhân kia:

" Nếu kiếp trước ta thiếu nợ ngươi... đời này coi như trả."

Bàn tay nàng siết chặt, ôm gọn thân thể đang run rẩy kia vào lòng, như muốn dùng cả sinh mệnh để che chở.

Rồi không chần chừ, Thúc Tư Kỳ bế thốc Kinh Lạc Y lên, bước đến thùng gỗ lớn. Nàng nhấc mạnh gáo, dội nước lạnh xuống. Nước va vào da thịt nóng rực, bốc hơi mờ trắng, nhưng thân thể kia vẫn quằn quại như lửa thiêu.

" Lạc Y! Tỉnh lại! Nghe ta... tỉnh táo lại!"— nàng hoảng loạn gọi, bàn tay không ngừng vỗ nhẹ má nàng.

Trong phút yếu lòng, Thúc Tư Kỳ nắm lấy bàn tay lạnh run của Kinh Lạc Y, áp chặt vào cổ mình:

" Đây là ta... ngươi cảm nhận đi... là ta, Thúc Tư Kỳ."

Câu nói bật ra, nàng còn chưa nhận chính mình đã lỡ thốt danh thật.

Khoảnh khắc ấy, ngón tay Kinh Lạc Y khẽ giật giật. Rất khẽ thôi, nhưng như ngọn lửa nhỏ thắp sáng một trời hy vọng.

"Lạc Y! Ngươi nghe được không?! Là ta!"— giọng Thúc Tư Kỳ run run, mừng rỡ.

Nhưng ngay khi lời còn chưa dứt, bên ngoài đột ngột vang dậy tiếng bước chân dồn dập, cả một đội binh sĩ đang áp sát.

Thúc Tư Kỳ tim thắt lại, lập tức đặt Kinh Lạc Y dựa vào mép thùng, nhanh chóng đảo mắt tìm lối thoát. Sau đó nàng bước tới gần thoáng ngưng thần lắng nghe rồi như cố tình gõ mạnh vào cửa, phát ra tiếng động lớn. Quả nhiên, bên ngoài tiếng bước chân đồng loạt khựng lại, sau đó đổ dồn về phía này.

Không kịp nghĩ nhiều, Thúc Tư Kỳ chụp lấy áo choàng rơi trên đất, phủ kín thân thể Kinh Lạc Y, che chở nàng như che cả thiên hạ. Không chần chừ, nàng cúi xuống, vác Tần Hãn bất tỉnh lên vai, phóng thẳng ra cửa sổ.

Thân hình nàng thoắt biến mất trong màn đêm đặc quánh.

Trong lúc rời đi, đầu Tần Hãn va mạnh vào cột gỗ, phát ra tiếng "cốp" nặng nề.

Thúc Tư Kỳ liếc xuống, ánh mắt lạnh như băng, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười khinh miệt thoáng hiện:

" Tự chịu đi, súc sinh."

Bóng nàng mất hút giữa màn đêm, để lại gian phòng chập chờn ánh nến, cùng hơi thở dồn dập chưa kịp tan biến.

Mà trong phòng, ánh nến còn chập chờn chưa kịp lụi thì cửa đại môn "rầm" một tiếng bật mở, tiếng va chạm chấn động cả dãy hành lang. A Khương dẫn đầu đoàn binh bước vào, đôi mắt lạnh lùng quét nhanh khắp gian phòng.

Trong khoảnh khắc, khi tầm mắt rơi lên thân ảnh bên cạnh thùng gỗ, sắc mặt nàng thoáng biến đổi, con ngươi trợn lớn, kinh hãi không dám tin.

" ... Đại nhân!"

A Khương vội sải bước đến gần. Trước mắt nàng, Kinh Lạc Y cả người ướt sũng, hơi thở rối loạn, gương mặt đỏ bừng như lửa thiêu. Gọi thế nào cũng không đáp, thân thể run rẩy đến mức đáng sợ.

" Không thể nào..."— A Khương lẩm bẩm, môi khẽ run, rồi đột ngột siết chặt nắm tay. Một tia lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt nàng — "Chẳng lẽ..."

Tim thắt nghẹn, nhưng nàng không kịp suy nghĩ thêm. Tình thế nguy ngập đến mức chỉ cần chậm một nhịp thôi, hậu quả khó lường.

" Đại nhân, thứ lỗi!"— A Khương nghiến răng, lập tức cúi xuống cõng thẳng Kinh Lạc Y lên vai.

Bóng lưng nàng gồng căng, bước chân dứt khoát, vừa lao ra ngoài vừa trầm giọng ra lệnh:

" Mau! Đi bẩm ngay với Thánh thượng! Đại nhân xảy ra chuyện!"

Một nam binh nghe lệnh, thần sắc cũng biến hẳn, không dám hỏi thêm nửa lời, chỉ hạ giọng "vâng!" rồi tức khắc phóng như bay về phía Vô Tịch điện.

A Khương thì siết chặt cánh tay, từng bước sải dài ra khỏi gian phòng. Trong lồng ngực nàng, nỗi bất an cuộn trào. Nếu sự thật này truyền ra ngoài... chỉ e không chỉ riêng Kinh Lạc Y, mà cả Mạc Bắc cũng chao đảo theo.



"Ngươi nói cái gì?"

Phó Nguyệt Hàn lập tức từ án thư đứng phắt dậy. Long bào khẽ vung, bước chân nàng không chút do dự lao thẳng ra khỏi Vô Tịch điện, hướng thẳng đến tẩm cung của chính mình.

Nam binh sợ hãi, giọng run run nhưng vẫn phải cố nói rõ:
" Bẩm... bẩm Thánh thượng, tình trạng Kinh đại nhân không ổn. Khương cô nương đã đưa người đến Nghi Sương điện, mời ngài lập tức qua đó."

Nghe giọng hắn run rẩy, Phó Nguyệt Hàn biết rõ chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Trong lòng nàng như bị một bàn tay vô hình siết chặt, lo lắng chẳng thể kìm nén. Bước chân càng lúc càng nhanh, vạt long bào phất động lạnh lẽo trong đêm.

Nghi Sương điện.

A Khương đứng bất động bên giường, mắt không rời Kinh Lạc Y, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Trên giường, một nữ thái y đang vội vàng bắt mạch, chuẩn bị châm cứu, tiếng hít thở của nàng cũng run rẩy không kém.

Đại môn khẽ mở, giọng nói lạnh lẽo mà uy nghiêm vang lên ngay tức khắc:
" Sao lại thế này?"

A Khương lập tức quay người, quỳ gối hành lễ, đáp khẽ nhưng không giấu được run rẩy:
" Bẩm Thánh thượng... tình trạng của đại nhân giống như... trúng xuân dược."

Đôi mắt Phó Nguyệt Hàn lập tức phủ một tầng băng sương. Nàng bước nhanh đến bên giường, ánh nhìn rơi xuống gương mặt đỏ bừng, đẫm mồ hôi của Kinh Lạc Y. Lông mày nàng nhíu chặt, giọng nghiêm lại:
" Nàng thế nào?"

Nữ thái y cúi đầu, bàn tay còn đang run khi cắm kim, nhỏ giọng đáp:
" Bẩm Thánh thượng, đại nhân đã ổn hơn so với khi nãy, nhưng... chưa thể tỉnh lại ngay. Cần sắc thuốc mang đến, tạm thời giữ ổn định."

Nghe vậy, Phó Nguyệt Hàn liền hiểu tình trạng ban đầu nguy hiểm đến mức nào. Nàng im lặng một thoáng, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.

Đột nhiên, nàng xoay người, giọng trầm xuống:
" A Khương, ngươi tìm thấy Lạc Y ở đâu?"

Câu hỏi bất ngờ khiến A Khương thoáng sững, nhưng rồi vẫn cúi đầu đáp:
" Bẩm Thánh thượng, nô tỳ vốn cũng không biết. Chỉ là khi đi ngang qua một gian điện trống, bỗng nghe có tiếng động lớn phát ra. Nô tỳ lập tức vào kiểm tra, không ngờ... nhìn thấy đại nhân đang được ngâm trong thùng nước lạnh."

Lời vừa dứt, nữ thái y vội chen vào, giọng khẩn trương:
"Thánh thượng, ngươi trúng xuân dược nếu không lập tức dùng kim châm giải độc thì phải dùng hàn khí để hạ nhiệt. Nếu không, hỏa khí công tâm... hậu quả khó mà tưởng."

Câu sau nàng không dám nói tiếp, nhưng ai ở đây cũng hiểu rõ.

Phó Nguyệt Hàn hít sâu một hơi, bàn tay khẽ siết chặt vạt áo, rồi lại buông ra. Nàng nhìn Kinh Lạc Y đang dần chìm vào giấc ngủ, cuối cùng mới thả lỏng đôi vai căng cứng.

Nét mặt nàng dịu xuống một chút, nhưng đáy mắt vẫn ngập tràn bão tố. Giọng ra lệnh vang dội trong gian điện:
" Truyền chỉ. Đêm nay, toàn cung thắp sáng, lục soát từng ngóc ngách."

Cả gian Nghi Sương điện thoáng sững sờ. Hoàng cung vốn đã nghiêm ngặt, nay lại bị lệnh lục soát toàn bộ, chẳng khác nào hồi tưởng cảnh máu tẩy triều cương, chấn động năm nàng đăng cơ.

Xuân Nghi run rẩy hành lễ, lĩnh mệnh, rồi vội vã rời đi.

Trong điện chỉ còn lại Phó Nguyệt Hàn ngồi bên giường. Nàng cúi xuống, bàn tay khẽ chạm vào trán Kinh Lạc Y, kiểm tra hơi nóng đã dịu bớt. Nhìn gương mặt đang ngủ say kia, lòng nàng thoáng yên ổn hơn.

Thế nhưng khi nhắm mắt lại, những lời A Khương vừa kể cứ hiện lên từng chi tiết. Ánh mắt nàng dần sắc lạnh, trong đầu gợn sóng:

Quả nhiên, chuyện này không thoát khỏi Tần Hãn liên can. Nhưng... người đã cứu Lạc Y là ai? Tại sao lại không lộ diện, thậm chí mang cả Tần Hãn đi? Ẩn ý trong đó... không đơn giản.

Mí mắt nàng hơi cụp xuống, ánh nhìn dừng lại nơi gương mặt Kinh Lạc Y. Nhưng tận sâu đáy mắt, từng dòng suy tính đã cuộn lên, lạnh lẽo và thâm sâu vô cùng.

____ ____ ____ ____

Chương 195

Thích khách

Quay trở lại bên Thúc Tư Kỳ, sau khi vác Tần Hãn lao đi trong bóng tối thoát khỏi gian điện. Tuy trong lòng nàng lo lắng thập phần, nhưng càng hiểu rõ hơn: tuyệt đối không thể để hắn ở lại. Nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, danh dự Kinh Lạc Y coi như tan nát. Một nữ nhân nếu đã bị đặt vào tình thế ấy, thiên hạ sẽ chẳng cho nàng con đường nào khác ngoài hai chữ "gả đi". Mà người nàng phải gả cho... chính là Tần Hãn.

Ý nghĩ đó khiến ánh mắt Thúc Tư Kỳ lóe lên một tầng sát khí lạnh lẽo. Nàng cắn răng, hít sâu một hơi, tự bắt mình giữ vững lý trí. Chưa phải lúc. Hắn đáng chết, nhưng hiện tại không thể giết. Một khi để lộ sơ hở, toàn bộ ván cờ nàng bày sẽ sụp đổ trong phút chốc.

Thân ảnh nàng lướt đi như gió. Được một đoạn, Thúc Tư Kỳ dừng lại bên lối nhỏ gần Đông Nguyệt cung. Bóng mắt nàng quét nhanh qua bụi rậm rào kín, ký ức chợt hiện về một kẻ trong cung từng có sở thích sưu tầm vài loại cây gai góc, đem trồng cho đủ hình đủ dạng. Khóe môi Thúc Tư Kỳ khẽ nhếch, nụ cười lạnh thoáng qua.

Không do dự, nàng hất vai một cái. "Rầm" — cả thân thể Tần Hãn bị ném thẳng vào đám gai nhọn. Cành lá cào xé y phục, máu loang vài vệt nhỏ trên da thịt hắn. Có tiếng rên khẽ, một lát lâu sau là im bặt, đầu Tần Hãn cũng đập vào thân gỗ nhỏ, mắt vẫn lim dim, còn hơi thở nặng nề nhưng chưa tỉnh.

Nàng không nói thêm một chữ, cũng chẳng bận tâm hắn còn sống hay đã chết. Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười khô khốc như bụi sa mạc:

"Súc sinh, là ngươi tự chuốc lấy."

Lời ấy, dường như chẳng phải chỉ ném vào Tần Hãn, mà còn như đang cười mỉa cả cái thế đạo này — nơi quyền lực có thể mua bán hết thảy, nơi thân phận nữ nhân chỉ là sợi cỏ mảnh mai, dễ dàng bị bẻ gãy rồi viết lại thành dòng chữ vô hồn trong sử sách.

Nàng xoay người, áo choàng phất gió, bóng dáng lập tức hòa vào màn đêm. Bước chân lúc này càng thận trọng hơn khi nãy. Thúc Tư Kỳ hiểu rõ: một khi A Khương đã tìm thấy Kinh Lạc Y, Phó Nguyệt Hàn tất sẽ nổi giận lôi đình. Hy vọng nàng ta cũng nhìn ra điều nàng muốn — tạm thời đừng chỉ mặt gọi tên Tần Hãn, bằng không mọi thứ sẽ rối loạn ngay trong đêm.

Ý nghĩ lóe lên, Thúc Tư Kỳ lập tức đổi hướng, quay ngược về hiện trường ban đầu. Dẫu biết hiểm nguy rình rập, nàng vẫn phải quay lại. Bởi mục đích lớn nhất đêm nay vốn dĩ... không phải cứu người, mà là thâm nhập phòng Tần Tự Vân.

Nghĩ đến đây, nàng tách mình vào bóng đêm, kéo khăn che kín hơn, mắt quét nhanh quanh các vị trí canh gác. Binh lính tuần tra lầm lũi; nàng tránh họ bằng những ngã rẽ hẹp, ẩn mình sau trụ đèn, bám theo bóng tường, luồn vào kẽ hẹp giữa hai gian điện. Mỗi bước đều thầm tính: nếu bị hỏi, nói là ai? Trả lời ra sao? Nhất là không được để dấu vết của mình dính vào nơi vừa diễn ra hỗn loạn kia.

Nghĩ đoạn, nàng khẽ nghiêng người, bóng dáng lại tan vào khoảng tối, chuẩn bị bước sang màn kịch mới.

____

Ánh nến trên bàn lay động nhè nhẹ, hương thảo thoang thoảng vấn vít trong không khí. Sau bình phong, bóng dáng nữ tử mảnh mai hiện lên qua lớp vải mỏng, tỳ nữ cẩn thận tháo dần từng lớp ngoại y.

Giọng nữ thanh thoát, bình tĩnh vang lên, phảng phất như tiếng đàn khẽ gảy:
" Mạc Bắc quả có nhiều thứ lạ, nhưng so với Tây Cương chúng ta, mới lạ thì có, phong phú thì chẳng nhiều."

Tỳ nữ cúi đầu phụ họa, giọng run run vì kính cẩn:
"Công chúa nói phải, nô tỳ thấy Mạc Bắc tuy phong cảnh khiến người khác trầm trồ, nhưng... nam tử nơi đây phần nhiều thô lỗ."

Tần Tự Vân khẽ cười, đuôi mày nhướng nhẹ:
" Vậy ngươi không thích? Ta còn định tìm cho ngươi một công tử gả đi, ai ngờ ngươi lại chê."

Tỳ nữ hoảng hốt, vội xua tay lia lịa:
" Đừng... đừng a công chúa. Nô tỳ chỉ muốn theo hầu người, không muốn gả. Nếu gặp phải kẻ giống đại vương tử..."

Nói đến đó, nàng bỗng cắn chặt môi, như lỡ lời, sắc mặt tái nhợt.

Tần Tự Vân liếc mắt nhìn thoáng, khóe môi nhếch nhẹ. Nàng tự tay kéo xuống lớp y phục thứ hai, lộ bờ vai mảnh khảnh dưới ánh nến lay động, giọng lãnh đạm:

" Sợ gì? Giờ phút này, hắn hẳn đang chìm trong nữ sắc. Đâu có rảnh tới chỗ này."

Nữ tử khi nói đến Tần Hãn, giọng như nhiễm hàn khí. Khác xa vẻ muội muội ngoan ngoãn, e dè sau lưng huynh trưởng lúc ngoài yến đường.

Tỳ nữ thở ra nhẹ nhõm, nhưng nhớ đến chuyện vừa rồi, rốt cuộc không nhịn được ấp úng:
" Công chúa... rượu ở dạ yến..."

Tần Tự Vân thong thả bước ra khỏi bình phong, ngồi xuống bên lò than, tay nâng chén trà nóng. Giọng nàng như cắt ngang mọi do dự:
" Hàn xuân dược."

Tỳ nữ nghe vậy toàn thân chấn động, run rẩy thì thầm:
" Ngài... ngài ấy dám sao? Ngay dưới mí mắt của Mạc Bắc nữ đế...

" Hừ."— Tần Tự Vân đặt chén trà xuống, ánh mắt khẽ híp lại, giọng trở nên băng lãnh — "Dân nữ nhà lành hắn còn dám ngang nhiên cưỡng đoạt, ngươi nói hắn sẽ kiêng kị ai?"

Câu nói vừa dứt, trong mắt nàng ánh lên tia sáng thâm trầm khó dò. Một khắc kia, gương mặt ngây thơ dường như biến mất, thay bằng một kẻ tay nắm quyền bính, ánh nhìn như lưỡi dao cắt vào khoảng không.

Tỳ nữ nuốt khan, lặng im một chốc rồi nhỏ giọng:
" Nếu... nếu thánh thượng kia biết, đại vương tử trong rượu Kinh tướng quân bỏ thuốc..."

Tần Tự Vân nhấc tay, khoát nhẹ như gạt đi muôn lời thừa:
" Chuyện của hắn, cùng ta vô quan."

Nàng ngừng một thoáng, như sực nhớ điều gì, nghiêng đầu hỏi:
" Có tin tức từ Lặc đại nhân chưa?"

Tỳ nữ lập tức lấy từ ngực ra một ống trúc nhỏ, cung kính dâng lên. Tần Tự Vân mở ra, mắt quét qua dòng chữ. Khóe môi cong thành một nụ cười khẽ, nhưng trong đáy mắt là bóng tối mịt mùng:

" Phía Tây Cương, nếu Lặc đại nhân đã dọn sẵn đường, bên này... ta cũng nên chọn thời cơ rồi."

Nói đoạn, nàng phất tay. Tỳ nữ hiểu ý, lập tức thổi tắt nến. Trong bóng tối còn sót lại ánh than hồng âm ỉ, chiếu bóng dáng công chúa thản nhiên xoay người, lên giường mà ngủ.

Chỉ có điều, hơi thở bình lặng ấy lại che giấu bên dưới một tâm cơ sâu tựa biển.



Bóng đêm phủ xuống tầng tầng mái ngói, ánh trăng lặng lẽ chiếu qua song cửa, đổ thành vệt mờ trên nền đá xanh. Gian điện yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió khẽ quét qua rèm cửa.

Thúc Tư Kỳ bước đi như bóng u linh, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện giữa bóng tối. Nàng khẽ kéo khăn che kín gương mặt, hơi thở ép xuống thật sâu. Cửa điện đã khép, chỉ còn khe hở nhỏ, nàng lách người vào, động tác linh hoạt như đã quen với việc này từ lâu.

Bên trong thoảng mùi thảo mộc chưa kịp tản hết, trên án thư vẫn còn ánh nến chưa tắt. Mỗi bước nàng đều dừng lại một nhịp, lắng nghe thật kĩ, rồi mới tiếp tục tiến đến chiếc bàn gỗ đặt giữa gian.

Trong đầu nàng không ngừng tự vấn:
Hòm gương... nhất định là ở đây. Nhưng nàng cất ở chỗ nào?

Nàng khẽ mở từng hộc tủ, ngón tay không phát ra tiếng động nào, đến khi ánh sáng mồi lửa loé lên trong tay, hắt lên gương mặt nàng nửa sáng nửa tối. Một ống trúc nhỏ bất ngờ rơi vào tầm mắt.

Thúc Tư Kỳ thoáng sững người, rút nó ra, thổi lửa áp sát. Chữ viết uốn lượn hiện rõ, nội dung bên trong khiến mắt nàng dần mở lớn, sắc mặt thoáng kinh ngạc.

Nàng... sao có thể để thứ này ở đây? Là quá tự tin, hay quá khinh suất?

Khoé môi nàng bất giác cong nhẹ, ánh nhìn thoáng qua nữ nhân đang say ngủ nơi giường, lồng ngực khẽ dâng lên theo từng nhịp thở. Thúc Tư Kỳ mím môi, nhét lại ống trúc vào chỗ cũ, không dám lưu lại lâu.

Cuối cùng, sau một hồi lần mò, bàn tay nàng chạm tới hòm gương. Khoá tinh xảo, song dưới tay nghề của nàng chẳng khác gì lớp giấy mỏng. Một tiếng "cạch" khe khẽ vang lên, nàng nín thở, dừng lại lắng nghe, rồi mới chậm rãi nhấc nắp gương.

Tiếng "cót két" mơ hồ vang lên như mũi dao chọc thẳng vào tim, khiến mồ hôi lạnh lăn dọc sau lưng. Nàng ngoái đầu nhìn về phía giường, nữ nhân kia vẫn an tĩnh nhắm mắt, không hề có động tĩnh. Thúc Tư Kỳ khẽ thở ra, quay lại tiếp tục tìm kiếm. Ánh lửa soi qua, vật nàng muốn đã nằm đó — nhánh thảo quý hiếm, như ngọc sáng giữa bóng tối.

Chưa kịp chạm vào, làn khí lạnh bất ngờ áp sát cổ. Một lưỡi kim loại sáng bạc kề lên da thịt, lạnh buốt đến thấu xương. Thúc Tư Kỳ cứng người, toàn thân căng thẳng.

Tiếng thì thầm, khẽ như ma âm, vang ngay bên tai:
" Ngươi là người của ai?"

Thúc Tư Kỳ trừng mắt, trong lòng dâng lên ngàn vạn suy nghĩ. Rõ ràng nàng không hề nghe tiếng động, cũng chẳng cảm nhận được hơi thở, vậy mà Tần Tự Vân đã áp sát như bóng quỷ trong đêm.

Máu rỉ ra nơi cổ, nóng hổi trượt xuống. Thúc Tư Kỳ khẽ nhích tay, toan đoạt lấy chuỷ thủ, song lực đạo lập tức mạnh thêm, như thể nàng vừa đọc hết tâm ý đối phương.

Giọng nói lại vang lên, lạnh lùng không chút kiên nhẫn:
" Nói!"

Đau nhói khiến nàng nghiến răng, tròng mắt xoay chuyển. Sau một khắc cân nhắc, nàng cất giọng trầm thấp:
"Nếu ta nói... chính mình đi nhầm phòng... ngươi có tin không?"

Tần Tự Vân cười khẽ, giọng như băng lẫn lửa:
" Nhầm? Nhưng cái chết... không thể nhầm a."

Chuỷ thủ giơ lên, mũi dao hướng thẳng xuống. Thúc Tư Kỳ kịp thời nghiêng người, trong nháy mắt hai thân ảnh quấn lấy nhau giữa bóng tối. Tần Tự Vân ra chiêu quái đản, chẳng theo bất cứ thức võ nào, khiến Thúc Tư Kỳ lúng túng, mấy lần suýt thất thủ. Đao kiếm chớp loé, ánh nến lay động như sắp tắt.

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập vọng từ ngoài cửa.

" Công chúa! Thuộc hạ nghe động tĩnh bên trong, ngài có sao không?"

Thúc Tư Kỳ thoáng lơi tay, một nhịp hốt hoảng liền bị Tần Tự Vân nắm thóp. Chuỷ thủ lạnh lẽo xoay ngược, mũi thép thoáng chạm ngực trái nàng. Trong khoảnh khắc, ánh thép lóe sáng. Song thay vì một nhát chí mạng, lưỡi dao lại xé phăng lớp khăn che, để lộ một nửa gương mặt.

Tư Kỳ giật mình, vội đưa tay giữ chặt nửa còn lại.

Bên ngoài, tiếng giáp trụ vang lên nặng nề, từng bước tiến sát. Rồi một giọng hối thúc vọng vào, cung kính mà dồn ép:
" Công chúa?"

Không gian trong điện thoắt căng cứng.

Tần Tự Vân chưa kịp mở lời, thì bất ngờ lưng nàng áp sát bởi người kia. Cả thân thể bị khóa chặt. Một bàn tay bịt kín môi, hơi thở lạnh buốt phả thẳng bên tai. Bàn tay kia áp chuỷ thủ vào bụng nàng, mũi thép chạm qua từng lớp lụa mỏng, rét lạnh thấm tận da thịt.

" Mau bảo bọn chúng không có gì. Nếu không... đừng trách bỏ mạng nơi đất khách."

Chuỷ thủ đã chuyển hướng, đe doạ ngay chính chủ nhân. Tần Tự Vân nhíu mày, trong giây lát trầm ngâm, đã đo mất nhiều hơn được, đành gật đầu. Thúc Tư Kỳ thả tay, song vẫn giữ lưỡi dao gần cổ nàng.

Tần Tự Vân cất giọng trấn an ra ngoài:
" Không có gì, các ngươi lui đi."

Tiếng giáp sắt xa dần. Gian điện trở lại tĩnh mịch.

Thúc Tư Kỳ vừa nới lỏng bàn tay, chưa kịp rút hơi dài, cổ tay đã bị xoay ngược, chuỷ thủ lạnh băng lật lại, ánh kim loại lấp lánh ngay trước mắt nàng. Nàng thoáng chấn động, thân hình khựng lại. Trong khoảnh khắc ánh nến lay động, bóng đao loé sáng, gương mặt ẩn sau lớp khăn che hiện ra trong tầm mắt đối phương.

Ánh mắt Tần Tự Vân bỗng mở lớn, như bắt gặp điều không ngờ. Nàng đứng sững, chuỷ thủ dừng giữa không trung, giọng khẽ bật ra, chậm mà rõ từng chữ:

" Là... ngươi?"

Trong phòng chợt tĩnh lặng đến nghẹt thở. Chỉ nghe được tiếng nến cháy lách tách cùng hơi thở dồn dập. Chuỷ thủ rốt cuộc cũng buông xuống, thay vào đó là ánh nhìn thâm trầm như xoáy thẳng vào người trước mặt. Tần Tự Vân vòng tay trước ngực, môi khẽ nhếch cong một nụ cười không rõ thật giả:

" Không ngờ... ngươi cũng biết làm thích khách."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz