Bhtt An Tu Dang Co
Tàn tro trận giao chiến
Ánh tà dương chỉ còn vệt mỏng vắt ngang chân trời, đỏ au như máu loãng pha lẫn bụi đất. Cây cối dọc đường đã thưa, bóng người và bóng ngựa kéo dài như vết thương cũ bị xé ra trong ánh hoàng hôn lặng lẽ.Trước mắt họ là rìa ngoài của tiểu vùng Kha Lạc — vùng đất cằn cỗi từng bị bỏ hoang sau trận hỗn loạn lớn của năm ấy. Cây mọc chen mái nhà, rêu bám gạch vỡ, những dấu tích của người từng sống nơi này chỉ còn lại trong vài bức tường nghiêng và khói bếp lạc lối.Diêu Quảng căng mắt nhìn.Nhưng Kinh Lạc Y đã dừng cương từ trước.Bàn tay nàng đặt hờ lên bờm ngựa, ánh mắt hạ xuống theo một đường khói mỏng vừa bốc lên từ sâu trong rặng tre. Đầu khói lúc đầu chỉ là một làn nhẹ như sương, rồi không biết từ khi nào đã dày lại, quấn lấy ánh tà dương cuối cùng như mực hòa vào nước.Chỉ một khắc sau, âm thanh của kiếm chạm kiếm vang vọng đến.Không ai nhầm được âm đó — là âm của sát khí va nhau.Một tiếng la ngắn vọng ra, bị ngắt ngay giữa chừng như cổ họng bị bóp nghẹt. Sau đó, chỉ còn tiếng đao kiếm, tiếng vật gì đó đổ sụp, và... lửa.Từng tiếng "lách tách" cháy lên trong gió chiều, thứ mùi mỡ thịt cháy khét pha lẫn hắc ám thảo khô bốc lên từng đợt — rõ ràng là có thứ đang bị thiêu rụi. Có thể là người, cũng có thể là nhà."...Chúng ta đến trễ một bước rồi." Diêu Quảng khẽ nói, giọng khản đặc vì cả ngày không nghỉ."Không chỉ một người." Kinh Lạc Y nói khẽ, tay đã đặt lên chuôi đao bên hông, giọng nàng không cao, nhưng từng chữ như có trọng lượng."Có người ra tay trước chúng ta một bước." A Khương cũng siết chặt chuôi roi, ánh mắt căng thẳng nhìn về hướng khói bốc lên.Diêu Quảng gật đầu. Từ đoạn đường gần tới đây, ba người đã lần theo dấu máu — vệt loang mảnh dài trên cỏ, dấu kéo lê dọc gốc cây, và vài đoạn da áo đen vướng lại.Không phải ai cũng có thể vào vùng Kha Lạc dễ dàng — địa hình rối rắm, không dân cư ổn định, lại bị xem như đất chết. Nhưng nay, dấu vết chồng lên nhau, rõ ràng có ít nhất hai hướng lực lượng muốn tiến vào. Mà mục tiêu... chỉ có thể là người họ đang truy tìm.Kẻ đó — không theo kế hoạch. Cũng không để lại dấu vết trừ một cọng lá khô bẻ gãy vội. Nhưng hắn đi sớm hơn dự tính, có lẽ chính là để tránh kẻ địch chồng lên nhau mà đổ về như thiêu thân. Đúng như cách một con cáo già sẽ làm.Và giờ, ba người họ — đã đến trễ.Khói mỗi lúc một đậm hơn. Một căn nhà tranh lẻ loi phía trong đã bắt đầu đỏ rực, ánh lửa hắt lên nền trời đã tối, phản chiếu từng vệt trên vỏ kiếm của Kinh Lạc Y.Nàng không chờ nữa. Không thể chờ nữa."Kéo vòng theo bên trái. Không được xông thẳng vào giữa." — nàng hạ lệnh.Diêu Quảng bật người xuống ngựa, nhanh chóng dắt cương theo sau, A Khương cũng không dám phân tâm, vừa đi vừa để tay lên bọc ám khí sau lưng.Không ai nói chuyện, nhưng nhịp thở đều dồn cả vào tai. Bầu không khí căng đến mức chỉ một tiếng gãy cành cũng khiến người ta giật mình.Dọc rìa khu đất, từng bước chân đều phải tính kỹ. Cách đó không xa, tiếng binh khí vẫn chưa ngừng. Có lúc như đã lắng xuống — nhưng rồi lại vọng lên tiếng rít giận dữ, tiếng bước chân giẫm qua tro than, tiếng ai đó bị đẩy ngã và thân thể đập mạnh xuống đất."Chúng ta vòng được nửa vòng thì sẽ thấy cánh hậu viện." — Diêu Quảng nói khẽ, ánh mắt không rời khỏi mép mái nhà cháy."Không cần vào sâu." Kinh Lạc Y lạnh giọng. "Chỉ cần biết ai đang đánh với ai."Vì nàng thừa biết, nếu người nàng truy theo thật sự có mặt trong đó... kẻ địch tuyệt đối không chỉ là vài tên sát thủ ngoài rìa.Mà là lưới — và có khi là bẫy.Ba người vội vượt qua rặng tre cuối cùng, rẽ qua tán cỏ ngả nghiêng dưới gió rừng, lách vào khoảng đất trống phía sau nơi cột khói đang cuồn cuộn bốc lên.Nhưng khi đến nơi — tất cả đã lặng như tờ.Không còn tiếng binh khí va chạm, không còn tiếng người. Chỉ có mùi máu còn tanh nồng trong gió, tro bụi bay mù mịt cùng khói nóng chưa tan. Một phần mái nhà tranh phía đông đã đổ sập, bếp ngoài cháy đỏ âm ỉ, cây tre bên hông gãy ngang, thân còn dính máu.Kinh Lạc Y dừng chân đầu tiên. Nàng đảo mắt một vòng, ánh nhìn sắc như đao cắt — không một bóng người."Vừa rồi... chỉ là tàn âm." A Khương khẽ nói, giọng run một chút vì nghẹt thở.Không ai đáp.Diêu Quảng bước tới một bức tường sập, đưa tay chạm vào viên gạch còn âm ấm. "Lửa chưa nguội. Trận này kết thúc chưa tới hai khắc."Kinh Lạc Y không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt một mảnh áo rách cháy sém — là vải hắc y quen thuộc của đám sát thủ. Dính máu.Một góc sân đầy dấu chân giẫm nát. Dưới giàn phơi thảo dược cháy đen vẫn còn một chậu đất vỡ nửa miệng, cỏ dại xung quanh bị đè rạp như có người từng ngã vật xuống. Gần cửa nhà là vệt kéo lê, mờ dần về phía sau.Nơi đó — có máu.Rồi lại hết.Mọi thứ như được dọn đi trong vội vã, hoặc... tan biến quá nhanh. Không còn thi thể, không ai hấp hối, không mảnh giấy nào sót lại — chỉ là một nơi vừa trải qua giằng co sinh tử nhưng lại lặng lẽ đến lạnh người.Kinh Lạc Y đứng giữa đống tro tàn, gió thổi làm tóc nàng bay ngược về sau, ánh mắt dừng lại nơi chiếc ghế đổ nghiêng và một tách trà sứ vẫn còn chút nước âm ấm trong đáy chén.Ai đó vừa ngồi đó không lâu.Nàng khẽ siết chuôi đao."Chúng ta đến trễ... nửa khắc."Diêu Quảng gằn giọng: "Nếu không phải đám người kia ra tay trước...""Không." — Kinh Lạc Y ngắt lời, mắt vẫn nhìn xuống mảnh đất còn bốc khói. "Bọn chúng không chủ động. Là bị dồn đến đây rồi vỡ trận."A Khương khựng lại, nhỏ giọng: "Vậy tức là... có kẻ trong nhà phản kích?"Không ai trả lời, bởi ai cũng hiểu — câu hỏi đó không chỉ là suy đoán, mà còn là sự thật đang bám trên từng vệt máu và tro bụi còn sót lại.Lặng im kéo dài một khắc, rồi Kinh Lạc Y thở khẽ, giọng trầm xuống:"Dọn sạch như thế này... không phải là thủ pháp của sát thủ. Là... người có kinh nghiệm."Diêu Quảng nheo mắt: "Người quen trận địa?"Kinh Lạc Y không đáp, nhưng tay đã buông khỏi chuôi đao.Kẻ đó — có chuẩn bị. Có người hỗ trợ. Và có lẽ... vẫn chưa đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz