ZingTruyen.Xyz

Bhtt Ai Hoan Say Hon Chi Gai Nguoi Yeu Cu Ky Xuan Yen

Nàng và Diệp Dĩ An cách một hàng rào nhìn nhau.

Diệp Dĩ An không kêu lên thất thanh, Phó Triều Doanh đương nhiên sẽ không hoảng sợ.

Diệp Dĩ An lặng lẽ nhìn thấy nàng cùng bạn gái hôn môi.

Nhưng Diệp Dĩ An vẫn chưa nhận ra, người phụ nữ quay lưng lại với mình rốt cuộc là ai.

Phó Triều Doanh đáy mắt xẹt qua một tia trào phúng, bình thản nhẹ nhàng huých vai Diệp Gia Nguyên.

"Diệp Dĩ An đang ở phía sau chị." Phó Triều Doanh nhàn nhạt một câu, Diệp Gia Nguyên theo giọng nàng chậm rãi quay đầu lại.

Trong khoảnh khắc Diệp Gia Nguyên xoay người lại, Diệp Dĩ An cuối cùng cũng nhìn thấy người phụ nữ dưới nắng sớm đang tùy ý ôm hôn Phó Triều Doanh — đó chính là người chị ruột mà cô ta từ trước đến nay luôn sùng bái và kính trọng, Diệp Gia Nguyên.

Diệp Dĩ An sững sờ tại chỗ: "Chị? Chị!"

Ngữ khí Diệp Dĩ An tựa như bị tổn thương tột độ, như thể ai đó đã lừa dối, làm tổn thương cô ta. Lại lộ ra vẻ oan ức và phẫn nộ.

Nhưng lúc này không ai bận tâm đến sự phẫn nộ và oan ức của cô ta nữa.

Diệp Gia Nguyên trầm giọng một câu: "Chị là bạn gái mới của Tiểu Doanh."

Ngữ khí nghiêm túc mà thành kính.

Viền mắt Diệp Dĩ An đột nhiên đỏ lên, ánh mắt nhìn hai người tràn ngập phẫn nộ và thất vọng.

"Diệp Gia Nguyên, chị là chị ruột của em, còn cướp bạn gái của em! Chị có biết xấu hổ không!?"

Diệp Gia Nguyên thần sắc bình tĩnh, nhìn cô ta nhẹ như mây gió nói: "Chú ý lời ăn tiếng nói, lúc chị cùng Tiểu Doanh tiếp xúc, hai người các em đã chia tay rồi."

"Hay phải nói là do em ngoại tình nên hai người chia tay không phải sao." Diệp Gia Nguyên ngữ khí mang theo chút trào phúng: "Em hiện tại còn có lập trường gì để phán xét chị."

Diệp Dĩ An trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, lại nhìn về phía Phó Triều Doanh: "Chị ấy là chị ruột của chị! Sao em có thể ở bên chị ấy! Em có phải cố ý không!"

Phó Triều Doanh không khỏi cười một tiếng: "Ý của chị là, tôi ở bên bất kỳ người phụ nữ nào cũng được, ngoại trừ Diệp Gia Nguyên sao?"

Diệp Dĩ An không lên tiếng, chỉ oán hận mà nhìn nàng.

Phó Triều Doanh ho nhẹ hai tiếng: "Vậy vạn nhất bạn gái mới của tôi là mẹ chị thì sao?"

Diệp Dĩ An trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn về phía em: "Sao em có thể vô liêm sỉ như thế!"

Phó Triều Doanh nháy mắt một cái, lại cười khẽ một tiếng: "Ý của tôi là, tôi yêu chị Diệp Gia Nguyên, không liên quan gì đến chị cả."

Tiếp theo nhẹ như mây gió nói: "Nếu như tôi thật sự muốn báo thù chị, đã sớm đi quyến rũ mẹ chị rồi."

Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng siết chặt tay nàng, mặt thoáng qua hai phần ý cười. Phó Triều Doanh học dáng vẻ cô y như đúc.

Diệp Dĩ An hóa đá tại chỗ, không thể tin được Phó Triều Doanh lại có thể nói ra loại lời lẽ xúc phạm, đồi phong bại tục kia.

"Em quá tự phụ rồi Diệp Dĩ An, đừng vì em là nghệ sĩ mà tự tăng thêm ánh hào quang cho mình, cho rằng tất cả phụ nữ trên đời này đều không thể sống thiếu em."

Phó Triều Doanh nhẹ buông tiếng thở dài: "Không biết fan của chị nhìn thấy chị như vậy có bỏ theo dõi không đây."

Diệp Gia Nguyên ho nhẹ hai tiếng, nhàn nhạt một câu: "Trưởng bối hai nhà đều biết, em cũng không cần vội vàng phán xét."

Lập tức nắm tay Phó Triều Doanh đi về phía trong nhà, đi được nửa đường, Diệp Gia Nguyên lại chậm rãi quay đầu lại: "Chị nhớ hôm nay em có lịch trình, đừng đến trễ."

Phó Triều Doanh trợn mắt há hốc mồm, đợi cô đến phòng khách mới hỏi Diệp Gia Nguyên: "Sao chị biết lịch trình của Diệp Dĩ An thế."

"Bản thân nó nói trong nhóm gia đình, hoạt động trưa nay rất xa hoa."

Phó Triều Doanh đoán được câu vừa rồi của cô không phải là khiêu khích hay mỉa mai, mà là nhẹ nhàng nhắc nhở, nhẹ giọng nói: "Chị ta không nhất định sẽ nghe lời chị."

"Nó sẽ nghe lời." Diệp Gia Nguyên nhẹ búng chóp mũi cô: "Nói theo một ý nghĩa nào đó, là chị nuôi nó lớn."

Tình cảm Diệp Dĩ An dành cho Diệp Gia Nguyên, còn sâu đậm hơn so với Sở Dật Vân.

Phó Triều Doanh nhẹ nhàng kéo ống tay áo cô đung đưa: "Chị đối với chị ta đã rất tốt rồi, nếu em có một người chị như chị thì tốt biết mấy."

Không nói đến điều kiện sinh hoạt, chỉ nói riêng phạm sai lầm sẽ có người giải quyết, lăn lộn trong giới giải trí cũng có người cung cấp tài nguyên và quan hệ, môi trường trưởng thành của Diệp Dĩ An có thể nói là vô lo vô nghĩ.

"Ghen tị ư?" Diệp Gia Nguyên nhẹ xoa tóc nàng, vừa cười vừa nói: "Chị mới không cần làm chị gái em."

"Nếu như chị thật sự là chị gái em thì..." Phó Triều Doanh nháy mắt một cái: "Chị có rung động không... Khụ khụ."

Trong nháy mắt hiểu rõ lời nàng chưa nói ra, Diệp Gia Nguyên lắc đầu một cái, dứt khoát: "Sẽ không."

"Chị vẫn sẽ yêu quý em, nhưng chỉ là tình yêu thương đối với em gái, chị sẽ chăm sóc em thật tốt, sẽ..."

Phó Triều Doanh đưa tay khẽ vuốt môi cô, trong mắt tất cả đều là đau lòng: "Chị không có nghĩa vụ chăm sóc em gái."

"Chị chỉ có duy nhất hai nghĩa vụ, một là đối với mẹ hiếu kính, báo đáp công ơn sinh thành là được."

"Hai là chăm sóc tốt bản thân, sống theo cách mình muốn, học chuyên ngành mình thích, làm công việc mình thích, theo đuổi người mình thích, tận hưởng một cuộc sống tình yêu tùy ý."

"Cuối cùng, tìm một nơi mình thích để sống nốt quãng đời còn lại."

Khóe môi Diệp Gia Nguyên vung lên một nụ cười phóng khoáng, duỗi ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp lòng bàn tay nàng, nhẹ giọng gọi nàng: "Chị ơi."

Phó Triều Doanh như bị điện giật thu hồi ngón tay của mình, sau đó ôm cô vào lòng: "Vậy chị sẽ ôm em một cái thật chặt."

Diệp Gia Nguyên khom lưng vùi vào lòng nàng, phát ra một tiếng than thở thỏa mãn: "Chị thật mềm thơm quá..."

Phó Triều Doanh cười khúc khích, nhẹ xoa tóc cô: "Nguyên Bảo ngoan lắm."

Diệp Gia Nguyên trong nháy mắt ngồi thẳng lên, trốn khỏi lòng nàng: "Không cho gọi."

Phó Triều Doanh nhìn dái tai cô hiện ra màu hồng nhạt cười khẽ, vội vàng đuổi theo cô, nắm tay cô: "Cho nên á, Diệp Gia Nguyên, chị phải lấy cảm nhận của mình làm chủ, chỉ cần chịu trách nhiệm với nội tâm của mình, không cần phải để ý bất kỳ ai khác."

"Bao gồm em, nếu như có một ngày chị không thích em nữa, có thể..." Phó Triều Doanh bất ngờ bị cô xoay người ôm lấy, nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Sẽ không."

Phó Triều Doanh nhẹ nhàng cười một tiếng: "Em là nói vạn nhất mà... Thấy thật nhiều câu chuyện, nào là bên nhau lâu rồi mất cảm giác, không còn cảm giác mới mẻ, khủng hoảng 7 năm các kiểu."

"Chúng ta sẽ không." Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt nàng mà nói: "Khó khăn lắm mới theo đuổi được em, sao lại buông tay em rời đi."

Phó Triều Doanh nháy mắt một cái, nghe thấy cô hỏi: "Sự tin tưởng em dành cho chị đâu."

Phó Triều Doanh há miệng, nhưng không nói được bất kỳ lời nào.

Diệp Gia Nguyên lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai ôm ngang nàng lên, bước nhanh đi tới phòng khách lầu hai, đặt nàng trên ghế dài, ngồi xổm trước mặt nàng nhẹ giọng nói: "Chị cùng nó không giống nhau."

"Nếu như chúng ta thật sự có một ngày xuất hiện tình huống nào đó em nói, nhất định không phải là bởi vì hết yêu, mà là chị đã coi em là người nhà."

"Người nhà là biểu hiện cao nhất của người yêu, và sự trung thành là bùa hộ mệnh cho tình cảm của chúng ta."

Phó Triều Doanh viền mắt hơi cay, như thể tất cả lo lắng trước đây đều được giải quyết dễ dàng.

"Xin lỗi, em không có nhiều cảm giác an toàn lắm." Phó Triều Doanh nhẹ giọng nói.

Bởi vì những người thân quan trọng từng người qua đời, Phó Triều Doanh trong tiềm thức cho rằng không có ai sẽ vĩnh viễn ở bên nàng. Nếu tất cả mọi người đều sẽ rời đi, nếu nhất định phải chọn giữa sinh ly tử biệt, nàng thà là sống xa cách.

"Chị biết, cho nên chị sẽ dùng cả đời hành động để chứng minh."

Phó Triều Doanh nghe giọng điệu trịnh trọng của cô, không khỏi cười một tiếng, đưa tay nâng cô đứng dậy: "Em chỉ thuận miệng nói thôi mà, sao chủ đề lại trở nên trầm trọng thế rồi."

Diệp Gia Nguyên đứng dậy nhẹ nâng mặt nàng: "Bé ngoan như vậy rất tốt."

Đây là cơ chế bảo vệ nội tâm của Phó Triều Doanh — trước tiên dự tính một khả năng xấu hơn, tạo tâm lý mong đợi cho mình, cho mình thời gian đệm để chấp nhận.

Phó Triều Doanh nháy mắt một cái, nghe thấy cô nói: "Mẫn cảm rất tốt, chứng tỏ em có năng lực nhìn rõ lòng người, có thể cảm nhận được vị trí của những người không bình thường."

"Trưởng thành rất tốt, chứng tỏ em tự nuôi mình rất tốt, có thể bảo vệ tốt chính mình."

"Quật cường cũng rất tốt, chứng tỏ em có sự dẻo dai, kiên cường bất khuất, làm sự nghiệp gì cũng có thể thành công."

"Quan trọng nhất chính là, em sẽ không dễ dàng mất đi tự tin vào bản thân và cuộc sống."

Giọng Diệp Gia Nguyên quá mức ôn nhu, đến mức Phó Triều Doanh chìm đắm trong đó, không cách nào tự kiềm chế.

"Em có được như chị nói không ạ?" Phó Triều Doanh mặt mày cong cong, bị lời khen của cô làm cho có chút quên trời đất.

"Có, bé ngoan trong mắt chị chính là như vậy." Diệp Gia Nguyên nhẹ giọng nói.

Trải qua cuộc thảo luận này, Phó Triều Doanh trong lòng tràn đầy nhiệt tình học làm bánh ngọt.

Tình yêu nàng dành cho Diệp Gia Nguyên hình như đã đến mức khiến nàng trở thành "đầu óc yêu đương". Lúc làm việc thì thiết kế mẫu bánh ngọt, vừa tan ca liền thẳng tiến tiệm bánh, theo đại sư học nghề.

Nhưng Diệp Gia Nguyên rất bất đắc dĩ, thời gian cô ở Nam Nghiễn còn lại không nhiều lắm, nhưng bạn gái lại đâm đầu vào đại dương kiến thức chế tác bánh ngọt, căn bản không có thời gian bên cô.

Phó Triều Doanh còn muốn giữ bí mật, không chỉ đi sớm về trễ, về đến nhà còn thường xuyên vào thư phòng chuẩn bị bất ngờ cho cô.

Diệp Gia Nguyên bất đắc dĩ, không còn cách nào khác đành mỗi đêm một mình chờ cô trở về.

Cuối cùng đến tối trước sinh nhật Diệp Gia Nguyên một ngày, Phó Triều Doanh thần bí từ trong tủ lạnh lấy ra bánh ngọt.

Diệp Gia Nguyên cuối cùng cũng vào lúc 23:55 nhìn thấy hình dáng bánh ngọt — là tranh vẽ Phó Triều Doanh tự tay vẽ, hai người nhỏ đang cầm hoa hôn nhẹ, phong cách vẽ cực kỳ đáng yêu.

Người nhỏ mặc váy hồng nhạt trên đỉnh đầu còn có khung chat: 【 Bạn nhỏ Nguyên Bảo đáng yêu nhất thiên hạ sinh nhật vui vẻ! 】

Diệp Gia Nguyên chợt bật cười: "Đã lâu lắm rồi không ai gọi chị là bạn nhỏ."

Phó Triều Doanh trên mặt nghiêng của cô vội vàng hôn một cái: "Em phải chuẩn bị cắm nến rồi."

Diệp Gia Nguyên bất đắc dĩ lại cười một tiếng, nhìn nàng luống cuống tay chân, cùng nàng tỉ mỉ chuẩn bị nến hình trái tim.

"Nến cũng là em tự tay làm đó nha!"

"Bé ngoan giỏi thật." Diệp Gia Nguyên nhịn không được cong mặt mày.

Mắt thấy liền muốn đến 0 giờ, Phó Triều Doanh vẫn chưa thắp nến, làm việc hơi có chút sốt ruột. Trước khoảnh khắc Diệp Gia Nguyên không nhịn nổi sắp ra tay, Phó Triều Doanh cuối cùng cũng thắp nến —

"Nguyên Bảo mau ước nguyện đi!"

Diệp Gia Nguyên nghe lời nhắm mắt lại, khóe môi không ngừng được ý cười.

Phó Triều Doanh không biết, cho dù cô không thích sinh nhật, nhưng mỗi năm sau khi xác nhận cô yêu nàng, đều sẽ mua một cái bánh ngọt, thắp nến, chỉ để trong lòng cầu nguyện một điều ước có liên quan đến nàng.

Phó Triều Doanh như là đi dép trong bụng cô vậy, trong nháy mắt mở miệng: "Có ba điều ước, nhất định phải ước cho chính mình nha!"

Diệp Gia Nguyên chậm rãi mở mắt ra, va vào ánh mắt mong đợi của cô, nhịn không được đưa tay nhẹ nắm gò má cô.

Phó Triều Doanh nhẹ giọng hỏi: "Ước nguyện cho mình đi!"

Diệp Gia Nguyên khẽ "ừm" một tiếng, sau đó nghe nàng nói: "Nếu Nguyên Bảo ngoan như vậy, vậy hãy để Nguyên Bảo của chúng ta xem quà sinh nhật của mình đi!"

Phó Triều Doanh nắm tay cô, dẫn cô đến thư phòng.

Mở cửa ra trong nháy mắt, Diệp Gia Nguyên nhìn thấy rất nhiều hộp.

"Mỗi một món quà sinh nhật theo tuổi hình như hơi lỗi thời, nhưng em chọn tất cả đều là những món chị có thể sử dụng ở độ tuổi này."

Diệp Gia Nguyên tự mình bắt đầu mở quà, có sơ mi, măng sét, đồng hồ đeo tay, nhẫn, cốc nước... các loại quà phù hợp với khí chất của cô.

Mở đến món quà cuối cùng, Phó Triều Doanh thần thần bí bí hỏi cô: "Chị ơi đoán xem là cái gì? Chị đã gặp rồi đấy!"

Diệp Gia Nguyên có chút mơ hồ: "Là cái gì."

Phó Triều Doanh khóe môi hơi cong: "Vậy chị tự mở ra đi."

Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng mở lớp đóng gói, nhìn thấy bên trong chứa một hộp gấm, là nhãn hiệu quen thuộc của cô.

Vẫn chưa mở hộp gấm, Diệp Gia Nguyên đã đoán được: "Em đã trả lại cái của chị tặng em gái rồi sao?"

Phó Triều Doanh cười khẽ: "Không phải trả lại, là đổi lại."

"Đổi bằng cái gì." Diệp Gia Nguyên trầm giọng hỏi nàng.

Phó Triều Doanh có chút chột dạ: "Bằng hai cái vòng tay cùng nhãn hiệu..."

Vẫn là phiên bản giới hạn, thuộc dạng tốn kém.

Diệp Gia Nguyên bất đắc dĩ cười nhẹ: "Không sao, chị trả tiền cho em."

"Không được!" Phó Triều Doanh nhón chân lên tiến đến trước mặt cô: "Em có tiền!"

Dáng vẻ nàng quá mức đáng yêu, Diệp Gia Nguyên nghiêng người hôn môi nàng.

Nhận ra được một tia khí tức nguy hiểm, Phó Triều Doanh vội vàng đẩy vai cô: "Vẫn còn một điều bất ngờ nữa chưa xem kìa."

Phó Triều Doanh từ ngăn kéo bí mật trong thư phòng lấy ra một hộp gấm lớn, lập tức đưa cho cô.

Diệp Gia Nguyên đưa tay mở ra, phát hiện là rất nhiều phong thư, nhẹ giọng hỏi nàng: "Vậy bất ngờ của em là, viết cho chị mỗi một tuổi một phong thư?"

Phó Triều Doanh khẽ gật đầu, sau đó nhón chân lên khẽ vuốt tóc cô: "Nguyên Bảo sau này từ từ xem đi, mau cắt bánh ngọt, ăn một chút rồi mau đi ngủ."

Diệp Gia Nguyên che lên hộp gấm, cầm lấy dao bắt đầu cẩn thận từng chút cắt bánh ngọt, liền nghe nàng ở bên tai nhẹ hát bài chúc mừng sinh nhật.

Diệp Gia Nguyên không có nguyên do cảm thấy lòng chua xót, trong nháy mắt bị ngọt ngào bao phủ lấp đầy.

Cô ý thức được mình từ khi ra đời đến nay, chưa từng có một ngày sinh nhật nào đầy đủ nghi thức và ấm áp như vậy, chưa từng bị người khác coi trọng cảm xúc như vậy, chưa từng bị người khác dụng tâm chuẩn bị quà sinh nhật.

Nhưng mỗi một sinh nhật không hoàn mỹ trước kia, đều được sự hoàn hảo bây giờ bù đắp.

Ánh mắt tràn ngập yêu thương của Phó Triều Doanh là chất dinh dưỡng tẩm bổ cho cuộc đời thứ hai của cô.

Diệp Gia Nguyên nếm thử miếng bánh ngọt nàng làm, mùi vị rất bình thường.

Nhưng tấm lòng còn quan trọng hơn mùi vị.

Phó Triều Doanh ăn xong bánh ngọt, ngáp một cái kéo nhẹ ống tay cô: "Về ngủ thôi Nguyên Bảo."

Diệp Gia Nguyên cười nhẹ một tiếng, nắm ngược tay nàng, giống như mỗi lần trước đây. Khác biệt với trước đây chính là, cô không phản bác nữa cái tên "Nguyên Bảo" này.

Hai người cùng nhau đánh răng xong, Phó Triều Doanh trước khi ngủ theo thường lệ kiểm tra tin tức điện thoại.

Nhưng nhìn thấy Sở Dật Vân gửi tới một tin nhắn: 【 Ngày mai là sinh nhật Tiểu Nguyên, dì và Dĩ An muốn mời hai đứa cùng đến. Dì Cả con cũng tới. 】

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz