Bhtt Ai Hoan Say Hon Chi Gai Nguoi Yeu Cu Ky Xuan Yen
Mấy chữ "điều khiển từ xa" này vang vọng trong đầu Phó Triều Doanh, khi nàng tự mình mua món đồ chơi nhỏ này, liền nhìn thấy chức năng này trong sách hướng dẫn sản phẩm.Lúc đó Phó Triều Doanh không phản đối, nhưng không ngờ bây giờ có thể nghe được mấy chữ này từ miệng Diệp Gia Nguyên luôn trầm tĩnh và tự tin.Phó Triều Doanh hơi sững sờ: "Là dùng APP nào sao?"Diệp Gia Nguyên giả vờ kinh ngạc, rồi sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng, ôn hòa hỏi nàng: "Bé cưng... không nghiên cứu qua sao?"Phó Triều Doanh trong nháy mắt cảm thấy ngượng ngùng, chỉ nhẹ giọng nói: "Ngày đó em muốn dùng cùng chị khi ở bên nhau cơ."Giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn.Diệp Gia Nguyên nhìn nàng sâu sắc, rồi sau đó khẽ lắc đầu, cười một tiếng, ôn hòa nói: "Không sao, em xem trên trang chi tiết sản phẩm đi."Phó Triều Doanh căng thẳng đến mức không nói nên lời, chỉ đưa tay nhẹ chạm mở phần mềm mua sắm, nhưng chợt nghĩ đến: "Nhưng dùng video WeChat sẽ không bị khóa tài khoản chứ?"Diệp Gia Nguyên tự nhiên là đã suy nghĩ qua vấn đề này: "Ừm... chỉ cần không quá rõ ràng là được."Diệp Gia Nguyên vừa vặn đang suy tư, đột nhiên nghe thấy nàng nhỏ giọng mở lời: "Cái đó... chị ơi em..."Nhìn nàng muốn nói lại thôi, Diệp Gia Nguyên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Sao hả em?"Bất đắc dĩ, Phó Triều Doanh đành phải nói ra: "Thứ Sáu em đi Cảng Thành công tác, không cần chờ chị Chủ Nhật về nữa..."Ánh mắt Diệp Gia Nguyên thoáng qua vài phần kinh hỉ: "Hôm nay mới định ra lịch trình sao.""Là bất ngờ đấy." Phó Triều Doanh cảm giác gò má càng nóng bỏng: "Chị ơi chờ em đến Cảng thành, có lẽ sẽ có trải nghiệm cảm giác hơn...""Được." Diệp Gia Nguyên trầm giọng đáp lời, nhìn nàng trong video, trong con ngươi thoáng qua vài phần thâm ý, lại như vô ý nói một câu: "Gò má bé cưng hồng quá."Phó Triều Doanh phản ứng lại, vội vàng quay đi chỗ khác, tự bổ sung cho mình một câu: "Có lẽ là buổi tối uống một chút rượu, hơi nóng.""Ồ..." Diệp Gia Nguyên hiểu ý dịu dàng nói: "Vậy bé cưng có muốn đi rửa mặt cho mát không."Diệp Gia Nguyên không hề đề nghị điều chỉnh nhiệt độ điều hòa... Là bởi vì cô biết được nguyên nhân nàng đỏ mặt.Chỉ là nhìn thấu mà không nói ra mà thôi.Tâm niệm Phó Triều Doanh khẽ động, gọn gàng dứt khoát: "Được, vậy chị ơi đừng để bị lạnh, mau mặc quần áo vào."Lời còn chưa dứt, bên tai truyền đến một tiếng cười của Diệp Gia Nguyên."Được thôi."Phó Triều Doanh không dám nhìn màn hình nữa, lập tức đặt điện thoại xuống đi tới phòng vệ sinh.Trong đầu lại không ngừng hiện lên dáng vẻ cô vừa nãy.Tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể ăn được), đáng tiếc nàng không ở Cảng Thành.Phó Triều Doanh vỗ nhẹ gò má mình, dùng nước lạnh rửa mặt vài lần, cuối cùng làm dịu nhiệt độ.Trước đây Phó Triều Doanh nàng chủ động thì làm sao mà ngượng ngùng như bây giờ. Bây giờ do Diệp Gia Nguyên chủ động, tình huống liền không giống nhau, nàng luôn có cảm giác bị người chị gái quyến rũ này dụ dỗ và trêu chọc...Khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, nhưng lại không nhịn được ngượng ngùng.Ổn định lại tâm thần, Phó Triều Doanh mới từ phòng vệ sinh đi ra, lại nghe thấy một câu nhẹ giọng: "Bé cưng..."Nghe giọng nói cô tràn đầy nhu tình lưu luyến, tim Phó Triều Doanh run lên, vội vàng đến bên cửa sổ, một lần nữa cầm điện thoại lên, chỉ thấy trên màn hình Diệp Gia Nguyên đã y phục chỉnh tề, ngồi thẳng tắp.Như thể tiếng gọi vừa nãy chỉ là ảo giác của nàng.Phó Triều Doanh ho khan hai tiếng: "Chị ơi chị vừa gọi em?""Ừm, chị đang nghĩ em sao vẫn chưa trở lại." Diệp Gia Nguyên vẻ mặt thản nhiên, nhưng khóe mắt khóe mày lại lộ ra vài phần ôn nhu.Phó Triều Doanh nửa tựa vào ghế dài nhìn cô, dùng ánh mắt phác họa ngũ quan cô: "Chị ơi trông đẹp thật đấy."Lập tức nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng cười nhẹ, Phó Triều Doanh chăm chú nhìn sang, chỉ thấy môi mỏng cô khẽ mở: "Đáng tiếc bé cưng ăn không được."Phó Triều Doanh mím môi: "Em thứ Sáu liền có thể... ăn được."Tiếng nói vừa dứt, bên kia dường như rơi vào trầm mặc, Phó Triều Doanh nháy mắt một cái: "Chị ơi?"Diệp Gia Nguyên nhẹ lắc đầu một cái: "Không có gì, chờ em."Phó Triều Doanh cầm điện thoại lên, ngồi ở đầu giường cùng cô gọi video: "Chị ơi có nghĩ tới không, nếu như thời đại học chúng ta đã ở bên nhau...""Thời đại học của chị, em vẫn còn là vị thành niên." Diệp Gia Nguyên nói rồi cũng đứng dậy, giống như nàng ngồi vào đầu giường.Phó Triều Doanh cười khúc khích: "Là thời đại học của em ấy.""Khi đó chúng ta có thể sẽ giống như bây giờ gọi video không.""Sẽ." Diệp Gia Nguyên chắc chắn một cách vô cớ.Phó Triều Doanh nhìn vào mắt cô cười yếu ớt: "Có phải là bởi vì... em rất dính người không?"Diệp Gia Nguyên nhìn về phía nàng với vẻ như cười mà không phải cười: "Không phải, chị là sợ em bị những cô gái nhỏ khác lừa đi.""Dù sao... thời đại học của em đào hoa cũng không ít."Đây chính là đang ghen với tình cũ năm xưa.Phó Triều Doanh không khỏi cười khẽ, lập tức nghĩ đến điều gì đó, liền mở lời hỏi cô: "Chị ơi là từ năm nhất đại học đã thích em rồi sao?"Ánh mắt Diệp Gia Nguyên đối diện mất tiêu cự, dường như rơi vào trầm tư.Phó Triều Doanh đầy mắt mong chờ nhìn chằm chằm cô, lại nghe thấy cô nói: "Cũng không hẳn."Phó Triều Doanh nháy mắt một cái, nghe thấy cô nói: "Trước đây chị đối với em và Tiểu Hoa là như nhau, đều xem hai em như em gái mà đối xử.""Lần em năm nhất bị ép chuyển phòng ngủ đó chị thực sự rất tức giận, cũng rất đau lòng cho em.""Nhưng chỉ là vì em gái bị bắt nạt mà cảm thấy tức giận, và đau lòng cho con gái đỡ đầu của dì Phó thôi."Tim Phó Triều Doanh khẽ run, đột nhiên rất thích nghe Diệp Gia Nguyên kể những chuyện cũ này, cùng với cái nhìn của cô về nàng năm đó.Đó là con đường dẫn nàng và Diệp Gia Nguyên đến với nhau."Sau đó thì sao? Chị là lúc nào phát hiện ra thích em?"Diệp Gia Nguyên lần thứ hai rơi vào trầm tư: "Hình như là năm hai đại học của em, cùng Tiểu Hoa ở nhà chị nghỉ hè.""Chị nửa đêm xuống lầu rót nước, phát hiện em đang ăn vụng kem cạnh tủ lạnh."Phó Triều Doanh nhẹ nhàng chớp mắt: "Chuyện này có gì đặc biệt đâu ạ?"Diệp Gia Nguyên ho khan hai tiếng, ánh mắt dường như có chút né tránh, rồi sau đó nhẹ giọng một câu: "Em chân trần mặc áo sơ mi rộng thùng thình, một bên liếm kem, một bên cầu xin chị đừng nói cho mẹ em."Diệp Gia Nguyên sau đó lướt trên sách biết rằng phong cách này của nàng là phong cách gợi cảm ngây thơ. Ánh mắt thanh thuần và vóc dáng nóng bỏng, đủ để trêu chọc tâm hồn người.Phó Triều Doanh trong lúc giật mình nhớ lại ngày đó, hơi có chút ngượng ngùng: "Nóng quá mà, dưới lầu lại không mở điều hòa, em tưởng lúc đó mọi người đều ngủ rồi."Diệp Gia Nguyên khẽ "ừ" một tiếng: "Ngày đó chị liền ý thức được mình có chút không đúng.""Em không hề phát hiện, chỉ tình cờ cảm giác chị có chút kỳ quái, ví dụ như... vô tình chạm vào cánh tay em, chị liền đột nhiên tách ra."Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu: "Chị tự mình đấu tranh hồi lâu, sau đó liền nghe nói em gái chị thông báo theo đuổi em thành công.""Lúc đó mới ý thức được mình thực sự thích em."Phó Triều Doanh khó mà nhận ra thở dài một hơi, lại nhẹ giọng nói: "Chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều năm."Lời còn chưa dứt, liền nghe Diệp Gia Nguyên cười khẽ một tiếng, rồi sau đó là một câu: "Ừm, không dễ dàng gì."Phó Triều Doanh cảm giác trái tim đột nhiên chua xót, ý nghĩ quanh quẩn trong đầu đã lâu lần thứ hai hiện lên.Phó Triều Doanh truy vấn: "Vậy sau này thì sao?""Sau này sẽ nói cho em biết, hôm nay kể quá nhiều rồi."Phó Triều Doanh ngoan ngoãn gật đầu, rồi sau đó thuận thế nằm xuống, nằm nghiêng nhìn cô: "Muộn lắm rồi."Diệp Gia Nguyên cũng theo nàng nằm xuống, ánh mắt tập trung vào mắt nàng trên màn hình, xuống chút nữa là cổ và xương quai xanh của cnàngDiệp Gia Nguyên không để lộ dấu vết thu ánh mắt lại, trầm giọng nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."Phó Triều Doanh lại một lát cũng không chịu nhắm mắt lại, cuối cùng làm nũng một câu: "Chị ơi có thể... hôn ngủ ngon không."Diệp Gia Nguyên hơi nheo mắt lại, đưa môi hướng về màn hình bên kia ghé sát vào.Nhìn môi mỏng của cô, Phó Triều Doanh khẽ nuốt nước bọt, khó khăn lên tiếng: "Ngủ ngon!""Ngủ ngon."Phó Triều Doanh chậm rãi nhắm mắt lại, sau vài phút nhịn không được mở mắt, nhưng đột nhiên bất ngờ chạm vào ánh mắt quyến luyến của Diệp Gia Nguyên."Chị ơi?" Giọng Phó Triều Doanh vô cớ nhỏ đi, lầm tưởng đây là ảo giác.Nhưng đây không phải là ảo giác.Chỉ thấy trong video Diệp Gia Nguyên tập trung nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng nói: "Thật thích em."Tim Phó Triều Doanh đột nhiên rung động: "Em cũng vậy."Không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng và ánh mắt Phó Triều Doanh đều là cô. Muốn cùng cô kề sát, cùng cô thân mật, đã là chuyện cơm bữa.Nàng nhìn ánh mắt sâu thẳm của Diệp Gia Nguyên tỏa ra ý cười, vô cớ nhếch khóe môi: "Chị ơi ngủ ngon."Câu nói rất quan trọng kia, không nên nói vào lúc này. Vẫn chưa đến lúc, Phó Triều Doanh muốn giữ lại.Nàng vừa nãy suýt chút nữa thốt ra, thật nguy hiểm.Phó Triều Doanh trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện gọi video trò chuyện suốt đêm này sẽ xảy ra với nàng và Diệp Gia Nguyên.Sáng sớm hôm sau khi thức dậy phát hiện điện thoại hết pin, khóe môi Phó Triều Doanh không tự chủ được nhếch lên.Cắm sạc điện thoại xong, phát hiện Diệp Gia Nguyên nửa giờ trước gửi tới tin nhắn thoại: "Bé cưng chào buổi sáng, yêu em."Trước đây nàng trách Diệp Gia Nguyên không chịu bộc lộ tình yêu, sau đó phát hiện cô ngày ngày đem tình yêu ẩn sâu trong lòng.Phó Triều Doanh đi xe đến công ty làm việc, không có gì bất ngờ xảy ra lại nhận được hoa tươi.Tiếp tân từ trước đến nay không xem thiệp, không biết người tặng hoa là Diệp Gia Nguyên, chỉ có trợ lý Lý Băng Chi cùng cô gái bên phòng pháp chế biết chuyện này.Lý Băng Chi cười hì hì giúp nàng thay nước cho hoa, giả vờ không biết gì cả: "Cô Phó đào hoa thật nhiều nha, bạn gái không ghen sao?""Có hay không một khả năng, đây chính là bạn gái gửi đến?""Ôi, cô Phó cuối cùng cũng thừa nhận rồi."Phó Triều Doanh bất đắc dĩ cười một tiếng, hỏi cô bé: "Lịch trình đi công tác sắp xếp xong chưa?""Hoàn hảo." Lý Băng Chi vỗ nhẹ ngực: "Chị cùng Diệp tổng tận hưởng thế giới hai người là được rồi, mọi thứ giao cho chúng em!"Phó Triều Doanh cười khẽ gật đầu: "Thưởng thêm tiền.""Tốt quá! Cô Phó là bà chủ tốt nhất trên đời!" Lý Băng Chi vẫn cảm thán một câu, mặc dù đây là nhận thức chung của cả công ty.Phó Triều Doanh mặt mày cong cong cắm hoa xong, theo lệ chụp một tấm hình gửi cho Diệp Gia Nguyên, mới bắt đầu công việc.Buổi trưa, Phó Triều Hoa cùng Đổng Mộ Vũ hẹn nàng cùng về nhà cũ ăn cơm.Phó Triều Doanh vào lúc này không muốn bị Phó An Quân tra hỏi quá nhiều, chỉ lấy lý do tăng ca để lấp liếm cho qua.Phó Triều Hoa cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: "Vậy lần sau em muốn về thì gọi chị đi cùng."Chị họ tự nhiên là đoán được, hai người ngầm hiểu ý ước định cẩn thận thời gian lần sau chưa xác định.Chiều tối tan tầm, vừa về đến nhà, Diệp Gia Nguyên liền gửi lịch trình buổi tối của cô qua, đầu tiên là tham gia một tiệc tối, rồi sau đó là hội nghị xuyên quốc gia.Đối tác mới và Cảng Thành có múi giờ cách nhau 12 tiếng, Diệp Gia Nguyên sẽ phải bận rộn đến đêm khuya.Phó Triều Doanh tranh thủ lúc cô còn đang trên đường gọi một cuộc điện thoại, căn dặn cô chú ý sức khỏe, làm thêm giờ xong thì mau nghỉ ngơi.Diệp Gia Nguyên trêu chọc nói nàng bây giờ đặc biệt giống cô vợ nhỏ của cô .Phó Triều Doanh cười đến không được: "Vậy chị ơi gọi một tiếng vợ nghe thử xem nào?"Lời còn chưa dứt, bên tai liền truyền đến rõ ràng một câu: "Vợ."Giọng nói trầm tĩnh của Diệp Gia Nguyên làm cho danh xưng này có vẻ đặc biệt nghiêm chỉnh.Phó Triều Doanh nhịn không được khẽ cười một tiếng: "Chị ơi đang gọi ai là vợ vậy? Ngay cả bạn gái còn đang trong giai đoạn khảo sát cơ mà.""Ừm, để chị nghĩ xem, là ai tối hôm qua nói thứ Sáu muốn ăn chị..."Câu nói này trong nháy mắt triệu hồi chút ký ức kiều diễm, Phó Triều Doanh trong lúc giật mình cảm thấy tai nóng: "Là chị khơi mào trước!""Cái nào?" Diệp Gia Nguyên giả vờ không rõ.Phó Triều Doanh khẽ rên một tiếng: "Là chị trước tiên lấy ra món đồ chơi nhỏ nói muốn điều khiển từ xa...""Ừm, sau đó em liền thuận thế tuyên bố." Ngữ khí Diệp Gia Nguyên tuy nhàn nhạt, nhưng có thể khiến người ta nghe ra ý cười trong đó."Không nói nữa, em phải ăn cơm!"Phó Triều Doanh cúp điện thoại, tốc độ tim đập vẫn chưa chậm lại.Cũng may nàng đang ở lầu hai một mình, nếu không để dì Ngô nghe thấy những điều này...Phó Triều Doanh chậm rãi điều chỉnh tâm trí, xuống lầu mở bưu phẩm."Tiểu Doanh, ăn cơm thôi." Dì Ngô vừa mới chuẩn bị lên lầu gọi nàng, liếc mắt liền thấy nàng ở phòng khách mở bưu phẩm: "Ăn cơm xong rồi hãy dọn dẹp."Phó Triều Doanh dạ một tiếng, sắp xếp gọn hộp bưu phẩm, mới đi rửa tay dùng bữa tối.Ăn tối xong, ngoài cửa sổ vẫn còn ánh hoàng hôn.Phó Triều Doanh vội vàng lên lầu, đi tới phòng vẽ tranh.Linh cảm đến rất đột ngột, Phó Triều Doanh rất nhanh đã vẽ xong một bức tranh sơn dầu nhỏ.Nhớ tới bức tranh tặng cho Diệp Gia Nguyên cũng là vẽ vào lúc chạng vạng, tâm niệm khẽ động, lại hoàn thiện hồi lâu, mới chụp một tấm hình gửi cho cô.Đoán rằng Diệp Gia Nguyên vào lúc này có lẽ đang ở tiệc tối, hồi lâu vẫn chưa trả lời tin nhắn của nàng.Phó Triều Doanh cầm bưu phẩm mới mở ra đến thư phòng, tìm ra cuốn nhật ký và album ảnh của mình.Hiếm khi hết sức chuyên chú, chờ Phó Triều Doanh lại bình tĩnh lại, đã là một giờ sáng.Mở điện thoại ra nhìn, Diệp Gia Nguyên đã gửi cho nàng rất nhiều tin nhắn, tin nhắn gần nhất là: 【 Chị ngủ đây, bé cưng ngủ ngon. 】Trái tim Phó Triều Doanh mềm nhũn, trả lời từng tin nhắn của cô, rồi sau đó mới về phòng ngủ nghỉ ngơi.Sáng hôm sau, Phó Triều Doanh sắp xếp hành lý của mình, mang theo vali đến công ty.Ba giờ chiều, đội ngũ xuất phát đi sân bay.Triển lãm tranh của nàng ở bảo tàng mỹ thuật Cảng Thành vào Chủ nhật, trước đây đã lên kế hoạch xong, chỉ chờ Thứ Bảy tranh đến là được.Đến sân bay, Phó Triều Doanh theo lệ gửi tin nhắn cho Diệp Gia Nguyên, đối phương nói sẽ đến đón nàng.Khi mọi người hạ cánh, Diệp Gia Nguyên vừa vặn tan tầm.Lý Băng Chi ở khu vực kiểm tra an ninh, đi tới bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi: "Cô Phó, Diệp tổng sẽ đến đón chị sao?"Phó Triều Doanh khẽ gật đầu: "Chị ấy mang hai chiếc xe đến, sẽ đủ chỗ ngồi."Lý Băng Chi lại lắc đầu một cái: "Không phải, em sợ các cô ấy nhìn thấy Diệp tổng sẽ buôn chuyện..."Phó Triều Doanh nghĩ đến một khả năng nào đó, cười nhạt một tiếng: "Không có chuyện gì đâu, mọi người hẳn là không có ác ý."Lại bổ sung một câu: "Huống hồ, Diệp tổng là chị thế giao của chị, chị đi Cảng Thành chị ấy đến đón, cũng rất bình thường mà."Lý Băng Chi gật đầu mạnh mẽ, sau đó cùng nàng nhẹ giọng cam đoan: "Cô Phó yên tâm! Em không cho phép các cô ấy nói xấu Diệp tổng một câu nào!"Phó Triều Doanh cười khúc khích, vỗ nhẹ vai cô bé: "Em cứ ở đây với chị, chị sợ người yêu em ghen đấy."Lý Băng Chi giật mình quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa vặn chạm vào ánh mắt của cô gái phòng pháp chế."Đi thôi." Phó Triều Doanh thu hồi ánh mắt.Phó Triều Doanh trên đường đi, mở máy tính bảng ra, lấy bút ra lại bổ sung thêm vài câu, rồi sau đó mới cất vào túi bên cạnh.Đến sân bay Cảng Thành, qua cửa, hội hợp với Diệp Gia Nguyên.Diệp Gia Nguyên dẫn theo hai tài xế, hai chiếc xe, đủ chỗ cho năm người ngồi.Phó Triều Doanh giới thiệu xong Diệp Gia Nguyên, lại lần lượt giới thiệu đồng nghiệp cho cô.Diệp Gia Nguyên tuy vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng khí chất vô cớ có vẻ ôn hòa.Diệp Gia Nguyên hướng về các nhân viên của nàng khẽ gật đầu, bắt tay: "Rất vui được gặp."Phó Triều Doanh ở một bên cười khẽ, nhưng chạm vào ánh mắt ôn nhu của cô: "Xuất phát?""Ừm!"Phó Triều Doanh cùng Lý Băng Chi ngồi trên xe của Diệp Gia Nguyên, các đồng nghiệp khác ngồi chiếc còn lại.Xe chạy khỏi bãi đậu xe, Phó Triều Doanh đem túi của mình nhét vào lòng cô, rồi sau đó ngả lên vai cô: "Chị Gia Nguyên, cho em mượn cái vai dùng với."Diệp Gia Nguyên khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt thoáng qua hai phần ý cười.Lý Băng Chi ngồi ở ghế phụ, mắt thấy mũi, mũi nhìn tim, cũng không dám nói gì nhiều.Phó Triều Doanh ở trên máy bay ngủ không ngon, lúc này ngửi mùi hương hoa mộc lan quen thuộc trên người Diệp Gia Nguyên, mơ mơ màng màng liền ngủ.Đến nhà hàng, xe chậm rãi dừng lại.Lý Băng Chi theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn Phó Triều Doanh, nhưng lại thấy Diệp tổng đang khẽ vuốt tóc nàng, trong ánh mắt đều là ôn nhu và cưng chiều.Lý Băng Chi trợn to hai mắt, trong nháy mắt quay đầu lại, bất ngờ cùng tài xế liếc mắt nhìn nhau.Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, dường như đã không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nhẹ giọng nói: "Diệp tổng, đến nơi rồi."Diệp Gia Nguyên vỗ nhẹ vai Phó Triều Doanh: "Tiểu Doanh, đến nơi rồi."Phó Triều Doanh chợt mở mắt ra, lại ngáp một cái, mới cùng cô cùng xuống xe.Quản lý nhìn thấy Diệp Gia Nguyên, vội vàng lại cúi chào, dẫn đoàn người Diệp Gia Nguyên đi tới phòng ăn riêng với phong cảnh đẹp nhất.Trên đường còn đụng tới tổng giám đốc Nam, đối phương nhìn thấy Phó Triều Doanh hơi kinh ngạc: "Cô Phó lại đi công tác sao?"Phó Triều Doanh hướng về bà lễ phép gật đầu: "Đúng vậy, Chủ Nhật tuần này làm triển lãm tranh tại bảo tàng mỹ thuật Cảng Thành."Tổng giám đốc Nam vội vàng chào hỏi hai người, liền đi vào phòng riêng của mình. Trên đường lại cảm thấy có gì đó là lạ, hơi suy nghĩ một chút, lẽ nào bạn gái Diệp tổng nói trước đó thực sự là... Phó Triều Doanh? Bạn gái cũ của em gái cô?Phó Triều Doanh cùng đoàn người Diệp Gia Nguyên tiến vào phòng khách, trong lúc ngồi xuống cùng cô thì thầm: "Nam tổng sao lại tới Cảng Thành?""Có lẽ là giống em." Diệp Gia Nguyên nhàn nhạt một câu.Phó Triều Doanh mím môi: "Em thực sự là đến Cảng Thành đi công tác!"Trong con ngươi Diệp Gia Nguyên thoáng qua hai phần ý cười: "Ừm, mở triển lãm cũng cần sếp lớn của công ty tự mình ra mặt."Không cách nào cãi lại, Phó Triều Doanh mím môi, nhưng khóe môi lại nhịn không được nhếch lên.Diệp Gia Nguyên thết đãi mọi người một bữa thịnh soạn, lại đưa mọi người đi sắp xếp khách sạn.Đến cửa khách sạn, Phó Triều Doanh không yên tâm dặn dò Lý Băng Chi chi tiết, dặn đi dặn lại những điều nhỏ nhặt trong công việc, cùng với những tình huống đột xuất có thể gặp."Có bất kỳ chuyện gì bất cứ lúc nào cứ gọi điện thoại cho chị."Diệp Gia Nguyên dựa vào bên cạnh xe kiên nhẫn chờ đợi, nghe được Phó Triều Doanh cuối cùng kết thúc, ánh mắt thoáng qua hai phần ý cười.Nhìn theo các nhân viên đi vào khách sạn, Phó Triều Doanh lúc này mới xoay người, chuẩn bị cùng Diệp Gia Nguyên rời đi, lại phát hiện tài xế đã không thấy đâu, chỉ còn lại một mình cô đứng bên cạnh xe.Ánh trăng trầm tĩnh rải trên người cô, tăng thêm vài phần tiên khí mông lung.Phó Triều Doanh trừng mắt nhìn, còn chưa kịp nói gì, liền phát hiện Diệp Gia Nguyên đã chủ động mở cửa xe ghế phụ.Phó Triều Doanh khom lưng ngồi vào trong xe, chóp mũi trong nháy mắt tràn ngập vài phần mùi hương hoa mộc lan nhàn nhạt — chưa kịp ngồi vững, Diệp Gia Nguyên liền nghiêng người lại gần, khí tức mát lạnh trong nháy mắt bao phủ nàng.Nhịp tim Phó Triều Doanh không bị khống chế tăng tốc, theo bản năng nín thở, nhưng nhìn thấy Diệp Gia Nguyên chỉ là nghiêng người lại đây thắt chặt dây an toàn cho nàng.Đầu ngón tay như có như không lướt qua cơ thể nàng, mang theo cảm giác tê dại giống như điện lưu.Dây an toàn được cài, Diệp Gia Nguyên liền trực tiếp đứng dậy lùi ra, lưu lại Phó Triều Doanh một mình ngồi trong khoang xe, cảm thụ khí tức ám muội như có như không trong xe.Mùi thơm nơi chóp mũi tản đi, trong lòng Phó Triều Doanh chợt như mất mát. Ánh mắt nàng vô thức theo cô rẽ phải, thấy cô ngồi xuống, đóng cửa xe.Diệp Gia Nguyên chuyển mắt nhìn sang, Phó Triều Doanh đột nhiên bất ngờ cùng cô bốn mắt nhìn nhau, thì thấy cô cười một tiếng."Vốn là muốn hôn em, nhưng hôm nay nghe em sắp xếp." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Diệp Gia Nguyên vang vọng trong khoang xe nhỏ hẹp, mang theo một tia khàn khàn khó phát hiện.Tim Phó Triều Doanh đột nhiên lỡ mất một nhịp, ánh mắt không bị khống chế bị đôi môi mỏng của cô hấp dẫn, nhìn chúng nó mở khép mở khép, khó tự kiềm chế khẽ nuốt nước bọt.Không tự chủ được cởi dây an toàn, cơ thể không bị khống chế hướng về cô đến gần, mãi đến khi giữa hai người chỉ còn lại khoảng cách rất hẹp, Phó Triều Doanh mới bỗng nhiên tỉnh táo, ép mình dừng lại.Phó Triều Doanh có chút không tự nhiên cười một tiếng: "Trong xe quá nhỏ rồi, vẫn là về nhà trước đi."Ánh mắt Diệp Gia Nguyên lướt qua đôi môi hồng hào của nàng, ánh mắt dần sâu. Ngay lúc Phó Triều Doanh chuẩn bị lui về chỗ ngồi, Diệp Gia Nguyên bỗng nhiên đưa tay vòng lấy cổ nàng.Cơ thể Phó Triều Doanh trong nháy mắt cứng đờ, cảm thụ nhiệt độ nóng rực từ đầu ngón tay cô truyền tới, tim đập lần thứ hai mất khống chế. Nhìn khuôn mặt cô càng đến gần, vào khoảnh khắc hai môi gần trong gang tấc, nghe thấy côkhàn giọng nói: "Muốn hôn em, liền ngay bây giờ."Tâm niệm Phó Triều Doanh khẽ động, nhẹ nhàng đỡ lấy vai Diệp Gia Nguyên, chủ động đưa môi mình tới.Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, hai người đều không nhịn được run rẩy, như thiên lôi câu địa hỏa, chạm vào là bùng cháy, không tiếng động kể ra nỗi nhớ nhung hai ngày không gặp.Tiểu biệt thắng tân hôn (xa nhau một chút còn hơn tân hôn).Đầu ngón tay Diệp Gia Nguyên đặt ở sau gáy nàng như có như không vuốt ve, trêu chọc, dao động đến cổ và xương quai xanh của nàng, mang theo chút thăm dò lôi kéo người ta sa vào. Một tay khác thì lại đẩy ra cái gì đó, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nàng.Đầu lưỡi bị Diệp Gia Nguyên ôm lấy mút vào, rất nhiều nơi ngứa ngáy đan dệt đến tận đáy lòng.Da thịt dán vào nhau, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể đối phương truyền đến, nghe hơi thở Diệp Gia Nguyên cũng càng gấp gáp, Phó Triều Doanh không khỏi từ yết hầu tràn ra một tiếng rên nhẹ."Ừm..." Phó Triều Doanh không khỏi thở dốc dồn dập, điệu bộ uyển chuyển kể ra một loại khát vọng nào đó.Diệp Gia Nguyên đúng lúc buông môi nàng ra, khóe môi nhếch lên một vệt cười ôn nhu tột cùng: "Bé cưng... cơ thể em thành thật hơn miệng em."Phó Triều Doanh bị cô trêu chọc đến toàn thân mềm nhũn, ánh mắt mê ly mà nhìn cô, chủ động duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp bờ môi cô: "Miệng em cũng rất thành thật, thích chị."Diệp Gia Nguyên khẽ run lên, khóe môi không nhịn được hơi nhếch lên: "Hôm nay ngoan như vậy."Phó Triều Doanh ngồi trở lại, cười khẽ: "Chờ mong phần thưởng của chị.""Được." Diệp Gia Nguyên đàng hoàng trịnh trọng đáp, ánh mắt lại càng sâu thẳm.Phó Triều Doanh mặt mày cong cong, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.Xe vững vàng khởi động, hòa vào màn đêm Cảng Thành.Một đường thông suốt, Phó Triều Doanh mở điện thoại ra, nhìn thấy trong nhóm đi công tác, mọi người đều đang xôn xao nói Diệp Gia Nguyên thật đẹp, khí chất cũng tốt như tiên nữ vậy.Phó Triều Doanh cười khẽ thuật lại: "Xem ra Diệp tổng lại có thêm mấy tiểu fangirl rồi."Lập tức cố ý làm ra vẻ ghen, cong môi, oan ức hỏi: "Chị gái quá được hoan nghênh làm sao đây? Có bị người khác cướp đi không?"Vừa vặn là đèn đỏ.Khóe môi Diệp Gia Nguyên hơi cong, nhịn không được đưa tay nhẹ nắm gò má nàng, ngữ khí vô hạn ôn nhu: "Nhưng trong lòng chị chỉ có một mình em thôi."Phó Triều Doanh hài lòng cười khẽ, tiện tay trả lời mấy cái biểu cảm cho mọi người.Đến bãi đậu xe, Phó Triều Doanh nhớ tới cái túi bên ghế sau, nghiêng người lấy tới, cùng Diệp Gia Nguyên vào thang máy.Trong thang máy không có ai, Phó Triều Doanh đột nhiên bất ngờ bị cô ôm vào lòng. Theo bản năng ngước mắt nhìn cô, trêu chọc nói: "Chị như là có chứng nghiện tiếp xúc da thịt ấy.""Đây là chỉ..." Diệp Gia Nguyên suy nghĩ hai giây: "Chị lúc nào cũng muốn cùng em tiếp xúc thân mật."Phó Triều Doanh nháy mắt một cái: "Em thích.""Chị biết." Diệp Gia Nguyên vòng tay ôm nàng chặt hơn, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều khó phát hiện.Phó Triều Doanh nhẹ nhàng thúc vào vai cô, nhịn không được làm nũng: "Chị chính là ăn chắc em rồi."Diệp Gia Nguyên cụp mắt nhìn nàng, hôn khẽ lên môi cô một cái: "Em lại làm sao không phải ăn chắc chị."Lời còn chưa dứt, Phó Triều Doanh đưa tay vòng lấy cổ Diệp Gia Nguyên, hơi nhón chân lên, khẽ thở bên tai cô như hoa lan: "Chị ơi lát nữa chị tắm trước đi..."Khí tức ấm áp phất qua bên tai, cơ thể Diệp Gia Nguyên trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, cụp mắt nhìn đôi mắt kia của nàng, giọng nói mang theo chút khàn khàn: "Em có phải là nghĩ đến một đêm rồi không?""Không phải nha." Phó Triều Doanh lắc lắc đầu, ánh mắt lưu chuyển: "Là nghĩ đến hai ..."Cảm thụ cơ thể mềm mại của nàng dán chặt vào mình, chóp mũi quanh quẩn mùi hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra trên người nàng, ánh mắt Diệp Gia Nguyên dần sâu, khẽ "ừ" một tiếng.Cửa thang máy mở ra, Phó Triều Doanh từ trong lòng cô đi ra, bị cô nắm tay hướng về trong nhà.Nhân lúc Diệp Gia Nguyên lên lầu tắm, Phó Triều Doanh gửi tin nhắn cho quản gia, lập tức bắt đầu bận rộn.Tính toán tốc độ tắm rửa của Diệp Gia Nguyên, thời gian dành cho nàng cũng không nhiều. Cũng may có quản gia giúp đỡ bố trí, chỉ hai mươi phút liền chuẩn bị xong.Tính toán thời gian gần đủ rồi, Phó Triều Doanh hít sâu một hơi, bình phục một hồi nhịp tim đang điên cuồng tăng tốc của mình, sau đó bước lên lầu.Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, vừa vặn gặp được Diệp Gia Nguyên đang sấy tóc.Trong hơi nước mờ mịt, làn da trắng nõn ẩn hiện của Diệp Gia Nguyên hiện ra ánh sáng nhu hòa, cả người tản mát ra một loại mê hoặc khó có thể dùng lời diễn tả được.Nhịp tim Phó Triều Doanh lần thứ hai tăng tốc, vội vàng đi lên trước, nhẹ giọng nói: "Em đến giúp chị sấy nhé."Diệp Gia Nguyên hơi run run, quay đầu lại, khóe môi hơi cong, đưa máy sấy cho nàng.Diệp Gia Nguyên đứng tại chỗ, tùy ý Phó Triều Doanh nhẹ nhàng giúp cô sấy tóc, cảm thụ nhiệt độ và cảm giác ngứa ngáy từ đầu ngón tay nàng truyền tới.Sấy tóc xong, Diệp Gia Nguyên ho khan hai tiếng, âm thanh khàn khàn: "Bây giờ bắt đầu sao?"Phó Triều Doanh bị dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng của cô chọc cho cười khúc khích, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, đem mặt chôn ở hõm cổ cô nhẹ nhàng cọ xát, rồi sau đó nhẹ giọng nói: "Nhưng mà dưới lầu có bất ngờ đang chờ chị..."Diệp Gia Nguyên nghi hoặc mà quay đầu lại, vừa định hỏi, lại bị nàng nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay, cảm giác mềm mại ấm áp phía sau tức khắc biến mất.Phó Triều Doanh ôm lấy ngón tay Diệp Gia Nguyên, chậm rãi dẫn cô xuống lầu.Trong tầm mắt Diệp Gia Nguyên toàn là gò má nàng, thấy khóe môi nàng khẽ nhếch, ánh mắt lưu chuyển.Diệp Gia Nguyên khẽ nuốt nước bọt, khó tránh khỏi mong chờ bất ngờ của nàng.Rốt cục, tại khúc quanh cầu thang, nhìn thấy trong màn đêm tăm tối điểm điểm ánh nến, nối liền thành hình trái tim.Diệp Gia Nguyên trong nháy mắt hiểu ra, cho dù các cô đã là quan hệ người yêu, nhưng Phó Triều Doanh lúc này muốn bù đắp cho cô một nghi thức tỏ tình."Đừng cảm thấy quê mùa nha." Phó Triều Doanh nhẹ nhàng cười, dẫn cô đến chỗ ánh nến sáng, quỳ nửa gối trước mặt cô.Diệp Gia Nguyên muốn đỡ nàng dậy, lại thấy tay nàng nâng bó hoa hồng."Chị ơi nghe em nói trước đã." Phó Triều Doanh nhìn chăm chú vào mắt cô, ánh mắt hết sức nghiêm túc.Diệp Gia Nguyên trong lúc nhất thời sững sờ, lại nghe thấy nàng hắng giọng một cái, rồi sau đó nghiêm túc mở lời: "Chị Diệp Gia Nguyên.""Chúng ta quen biết từ nhỏ, em luôn coi chị là người chị gái hàng xóm mà em sùng bái nhất, thích nhất.""Trong vô số khoảng thời gian khó khăn, em đều từng coi chị là tấm gương, thậm chí là thần tượng. Tường phòng ngủ của em đến nay còn treo bức tranh chị tặng em."Phó Triều Doanh nói đến đây, không nhịn được nhẹ nhàng cười cười, lại nói tiếp: "Sau đó em mỗi ngày vừa mở mắt liền có thể nghĩ đến chị, muốn biết chị đang làm gì, có gặp phải chuyện gì thú vị không.""Trong khoảng thời gian chị từ chối làm bạn gái em, em đều không muốn ngủ trong căn phòng đó, luôn cảm thấy trống rỗng, hình như thiếu đi một chút gì đó."Diệp Gia Nguyên vừa muốn nói gì, bị Phó Triều Doanh nhẹ giọng ngắt lời: "Em kỳ thực có chút không nhận rõ là lúc nào thích chị, là lúc chị dẫn em về Nam Đại xem chó con, hay là lúc chị lần đầu tiên hôn em?"Phó Triều Doanh nghiêng đầu, nhẹ nhàng nháy mắt một cái."Nhưng em có lẽ sớm đã bắt đầu động lòng vì chị, chỉ là em thực sự không dám thừa nhận."Phó Triều Doanh nhẹ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: "Em sợ hãi giẫm lên vết xe đổ, sợ hãi bị thương lần nữa. Rõ ràng mới vừa chữa trị tốt bản thân, sao có thể nhanh như vậy liền có thể một lần nữa vì một người động lòng chứ?""Em nghĩ, có lẽ là bởi vì chị ở chỗ em tự nhiên liền nắm giữ bộ lọc tuyệt vời đi." Phó Triều Doanh ngước đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt Diệp Gia Nguyên: "Chị đối với em quá tốt rồi, đến nỗi em nhìn thấy một chút đặc biệt liền vọng tưởng có được."Nói tới đây, trong con ngươi Phó Triều Doanh nhiều hơn vài phần tâm trạng phức tạp, cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó lần thứ hai ngước đầu lên: "Vì lẽ đó em không ngừng thăm dò, không ngừng hướng về chị đến gần, không ngừng muốn chị vì em động lòng, muốn nghe chị nói thích em.""Em thích xem chị vì em mất khống chế, thích chị ôm em, hôn em, tiến vào em." Phó Triều Doanh gò má hơi ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại cực kỳ thẳng thắn, không có một chút nào ngượng ngùng và né tránh."Sau đó chị mỗi hướng về em đến gần một phần, em lại càng động lòng một phần."Phó Triều Doanh ánh mắt lưu chuyển, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Kỳ thực con người em có chút rụt rè, chị chắc chắn nhìn ra rồi.""Em cố chấp muốn nghe được chị nói thích em, không dám dễ dàng bày tỏ tâm ý của mình, lúc nào cũng sợ hãi mình sẽ hiểu sai, sợ hãi mình tự mình đa tình, vì lẽ đó vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí thăm dò, chờ đợi.""Nhưng vào hôm nay, em rốt cục lấy hết dũng khí, muốn đem tâm ý đã tích góp đã lâu của mình nói cho chị biết — "Phó Triều Doanh hít sâu một hơi, ngước đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú Diệp Gia Nguyên, ngữ khí nghiêm túc lại thâm tình: "Diệp Gia Nguyên, em yêu chị, có thể làm bạn gái của em không?"Diệp Gia Nguyên dựa vào ánh nến, ngóng nhìn đôi mắt trong suốt hồn nhiên lại mẫn cảm tinh tế của cô. Đôi mắt này từng nhiều lần hấp dẫn ánh mắt mỉm cười của cô, bây giờ lại đang nghiêm túc chuyên chú nhìn chăm chú cô, cùng với cô bày tỏ tình yêu.Phó Triều Doanh nghiêng đầu nhìn về phía cô, chờ đợi cô đáp lại."Chị đồng ý." Âm thanh Diệp Gia Nguyên có chút khàn khàn, mang theo một tia nghẹn ngào khó phát hiện.Phó Triều Doanh hơi run run, vẫn chưa phản ứng lại, liền bị Diệp Gia Nguyên đỡ đứng lên, rồi sau đó đột nhiên bất ngờ bị cô ôm vào lòng — hoa hồng bị cô đặt ở một bên góc tường."Bé cưng." Diệp Gia Nguyên nhẹ giọng gọi nàng, âm thanh hết sức ôn nhu."Chị cũng đang không ngừng suy nghĩ lại, nếu như được làm lại một lần, chị nhất định sẽ càng thêm thẳng thắn, tặng hoa cho em, cầu hôn em, nói cho em biết, chị đã bắt đầu thích em từ rất sớm trước rồi."Phó Triều Doanh nghe những câu nói này của cô, trong lòng khó tránh khỏi xúc động, không nhịn được đưa tay lên, khẽ vuốt lưng cô, ôn nhu nói: "Như vậy cũng rất tốt mà, chị đã bỏ ra nhiều tâm tư như vậy để dụ dỗ em..."Lời còn chưa dứt, Phó Triều Doanh liền cảm giác được đỉnh đầu truyền đến một trận xúc cảm ôn nhu.Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng, mặt mày hơi cong: "Vậy, em bố trí nến hình trái tim, là bởi vì thời đại học của chị lưu hành tỏ tình như vậy sao?"Phó Triều Doanh không nhịn được khẽ cười thành tiếng, chôn ở trong lòng cô cười khẽ: "Chị ơi thật thông minh."Diệp Gia Nguyên nắm chặt cánh tay, như muốn đem nàng vò nắn vào trong xương cốt.Phó Triều Doanh cảm thụ cái ôm cực nóng của cô, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng chọc vào eo cô: "Vẫn còn một bất ngờ nữa nha."Phó Triều Doanh vừa nói, nhẹ nhàng nhón chân lên, tiến đến bên tai Diệp Gia Nguyên khẽ thở như hoa lan: "Chỉ là... chị ơi phải cho em phần thưởng trước đã..."Trong thanh âm mang theo vài phần dụ hoặc không kể xiết.Cảm thụ cơ thể Diệp Gia Nguyên hơi cứng ngắc, chân Phó Triều Doanh theo đó rơi xuống đất, nhưng lại va vào ánh mắt của Diệp Gia Nguyên.Tâm niệm khẽ động, Phó Triều Doanh cúi đầu ngậm lấy, cảm thụ cơ thể cô khẽ run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz