ZingTruyen.Xyz

Bhtt Ai Hoan Say Hon Chi Gai Nguoi Yeu Cu Ky Xuan Yen

Trong lúc bất chợt bị Diệp Gia Nguyên ôm vào lòng vỗ về, sự chờ mong mơ hồ trong lòng Phó Triều Doanh tưởng chừng thất bại, thì nàng nghe thấy cô nhẹ nhàng thì thầm bên tai một câu:

"Yêu em."

Giọng nói trầm tĩnh của Diệp Gia Nguyên mang theo vài phần dịu dàng hiếm thấy.

Tiếng gió biển gào thét ngoài cửa sổ không còn, tiếng thở dốc liên hồi chưa kịp bình phục của hai người trong xe cũng dường như biến mất. Bởi vì một câu nói, chỉ vỏn vẹn hai chữ, tiếng tim đập của Phó Triều Doanh đột nhiên lấn át tất cả.

"Ngoan nào." Diệp Gia Nguyên cọ nhẹ chóp mũi nàng.

Phó Triều Doanh dường như ngửi thấy một mùi vị nào đó của sự thân mật trước đây, nàng mới hoàn hồn, nhận ra họ đang trong bầu không khí gì.

Nàng vốn không nên hỏi câu đó trong một bầu không khí đầy hormone như thế này.

Nhưng đối phương là Diệp Gia Nguyên, là Diệp Gia Nguyên luôn giữ được sự tỉnh táo mọi lúc.

Trái tim Phó Triều Doanh đập với tốc độ chưa từng có, khóe mắt chợt lăn xuống một giọt nước mắt.

Không biết có phải là do ánh sáng hay không, nhưng Diệp Gia Nguyên chợt hôn lên khóe mắt nàng.

"Sao lại khóc rồi." Giọng Diệp Gia Nguyên đầy vẻ quan tâm, cô đưa tay chạm vào đó: "Khó chịu chỗ nào sao?"

Phó Triều Doanh lắc đầu, chỉ vùi cổ vào lòngcô, cơ thể dán chặt vào cô hơn.

Diệp Gia Nguyên dừng lại một chút, lập tức cúi đầu khẽ hôn lên vai nàng.

Phó Triều Doanh tinh tế cảm nhận nụ hôn của cô, dịu dàng, nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút cẩn thận.

Phó Triều Doanh hé môi, giữ im lặng.

Không biết bao lâu trôi qua, Diệp Gia Nguyên khẽ hôn lên trán nàng, rồi hỏi: "Về nhà nhé."

Phó Triều Doanh khẽ "ừ" một tiếng, rồi nghe thấy một loạt tiếng sột soạt. Diệp Gia Nguyên giúp nàng mặc quần áo.

Phó Triều Doanh vừa định đứng dậy cùng cô ngồi vào ghế phụ, thì bị cô giữ vai lại: "Ghế sau rộng rãi, em nghỉ ngơi cho tốt đi."

Diệp Gia Nguyên ngồi vào ghế trước, trong xe ngay lập tức sáng lên ánh đèn màu vàng ấm áp.

Phó Triều Doanh nằm ở ghế sau, ngước mắt nhìn về phía gò má cô. Khuôn mặt đó vẫn tĩnh lặng và xinh đẹp như cũ, nhưng lại thêm phần bí ẩn.

Đáy lòng Phó Triều Doanh vẫn chưa bình ổn trở lại, nàng đứng dậy ngồi thẳng, hạ cửa sổ xe xuống, đón lấy làn gió biển mằn mặn.

"Có lạnh không." Diệp Gia Nguyên nhẹ giọng hỏi nàng.

"Không lạnh." Phó Triều Doanh trả lời qua loa, hỏi cô: "Chị có muốn bật nhạc không?"

Diệp Gia Nguyên đưa tay vuốt vài lần, trong loa ngay lập tức phát ra một bài rock and roll vui vẻ — 《Đang Yêu》.

Phó Triều Doanh quay lại nhìn gò má cô, khóe môi cuối cùng cũng cong lên.

Nàng nhớ lại ban nhạc này trước đây từng hợp tác với một thương hiệu cà phê, cho ra rất nhiều cốc cà phê in lời bài hát. Nàng có lần tình cờ mua được chiếc cốc in lời bài hát này, còn khoe với Diệp Gia Nguyên.

Không ngờ cô lại thực sự nghe bài hát này.

Giai điệu vui tươi, nét mặt Phó Triều Doanh càng thêm rạng rỡ.

Phó Triều Doanh chợt nhớ ra một vấn đề then chốt: "Hành lý của em còn ở khách sạn mà."

"Trong nhà có quần áo." Diệp Gia Nguyên thản nhiên nói một câu.

Phó Triều Doanh chớp mắt mấy cái, trêu cô: "Em không muốn mặc áo sơ mi tây màu trắng đen xám đâu."

Vừa lúc đang chờ đèn đỏ, Diệp Gia Nguyên quay đầu nhìn nàng, cười bất lực: "Chị mua quần áo cho em rồi, gần giống phong cách thường ngày của em."

Tim Phó Triều Doanh chợt run lên, nàng truy hỏi cô: "Là chị tự đi mua sao?"

Diệp Gia Nguyên lắc đầu: "Nhờ Lưu Hân đi mua."

Quả nhiên... Việc riêng tư của Diệp Gia Nguyên đều nhờ cô ấy giúp.

Trong mắt Phó Triều Doanh thoáng qua một cảm xúc nào đó, nhưng nhanh chóng thu lại.

Vừa về đến nhà, Phó Triều Doanh đi tìm sạc điện thoại để sạc pin.

"Mệt không." Diệp Gia Nguyên chậm rãi đi theo sau nàng, nhìn nàng đẩy cửa phòng ngủ.

"Điện thoại em hết pin rồi." Phó Triều Doanh vừa đẩy cửa ra, liền theo bản năng dừng bước, rồi nhìn quanh, không thấy bức tranh sơn dầu màu sắc tươi sáng quen thuộc kia.

Tim Phó Triều Doanh chợt chậm lại một nhịp, rồi đột nhiên bị cô nắm tay, sau đó nghe thấy một giọng trầm vang lên bên tai: "Chị chuyển lên phòng ngủ chính trên lầu rồi."

Phó Triều Doanh khó nhận ra thở phào nhẹ nhõm, bị cô nắm tay dẫn lên lầu.

"Gần đây công việc áp lực lớn à." Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng, nhẹ giọng hỏi.

Có lẽ là bị cô phát giác tâm trạng bất ổn, Phó Triều Doanh mím môi: "Gặp chút rắc rối, nhưng hiện tại xem ra không có vấn đề gì lớn đâu ạ."

Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, nắm tay nàng: "Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chị bất cứ lúc nào."

Phó Triều Doanh khẽ lắc đầu, chợt nhớ ra điều gì: "Em muốn rút lại một nửa tác phẩm của bà ngoại từ bảo tàng Nam Nghiễn, trước tiên em sẽ thử đàm phán với họ..."

Diệp Gia Nguyên dẫn nàng vào phòng ngủ chính, thản nhiên nói một câu: "Họ không dám đâu."

Phó Triều Doanh bỗng ngước mắt nhìn cô: "Hả?"

"Đã gỡ rồi."

Diệp Gia Nguyên nắm tay nàng đi tới phòng thay đồ.

Phó Triều Doanh nhìn thấy ngay những bộ đồ thường ngày màu sắc rực rỡ, cùng với những bộ đồ công sở dịu dàng, trang nhã.

Quần áo bốn mùa đều có, thậm chí có vài món là thương hiệu nàng hay mặc.

Phó Triều Doanh bước tới vài bước, rồi quay đầu kinh ngạc nhìn cô , bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của cô .

Vẻ mặt Diệp Gia Nguyên điềm tĩnh, trong mắt dường như ẩn chứa vài phần ý cười: "Thích không."

Phó Triều Doanh chỉ vào vài món bằng ngón tay: "Thích mấy bộ này."

Diệp Gia Nguyên gật đầu: "Vậy thì mua thêm nữa."

Phó Triều Doanh hé miệng, nhẹ giọng hỏi cô : "Vậy... chị có thể đi shopping cùng em không?"

Diệp Gia Nguyên trầm ngâm một lát: "Khi nào à, để chị bảo Lưu Hân xem lịch sắp xếp thời gian."

"Lần sau đi ạ." Phó Triều Doanh xoay người đi tìm sạc điện thoại của cô.

Diệp Gia Nguyên bình tĩnh nhìn bóng lưng nàng, trong mắt chợt lóe lên vẻ nghi hoặc.

Sạc điện thoại xong, Phó Triều Doanh ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh đêm, chợt bị cô ôm từ phía sau.

"Giận rồi sao?" Diệp Gia Nguyên hỏi nàng.

Phó Triều Doanh khẽ vuốt tay cô , cười nhẹ: "Không có mà."

"Ngày mai có một buổi gặp mặt, chị không cần tham gia toàn bộ, muộn nhất là tối sẽ có thể đi shopping cùng em."

Phó Triều Doanh xoay người lại nhìn cô : "Trong nhà có rất nhiều quần áo rồi, tạm thời không cần mua nữa đâu."

Nhà cô, đương nhiên là chỉ nhà cô ở Nam Nghiễn.

Diệp Gia Nguyên trầm mặc một lát, rồi khẽ gật đầu.

Phó Triều Doanh vòng tay ôm lấy eo cô , tựa cằm lên vai cô , mắt nhìn chằm chằm bóng hai người trên cửa sổ.

Chợt bị cô khẽ vuốt đỉnh đầu, nghe cô nhẹ giọng gọi: "Ngoan."

Phó Triều Doanh nghiêng đầu nhìn cô , chóp mũi chạm vào cổ cô : "Dạ?"

Diệp Gia Nguyên đưa tay khẽ vuốt gò má nàng, nhẹ giọng nói: "Chị đã bắt đầu chuyển trọng tâm công việc rồi."

Khóe môi Phó Triều Doanh hơi cong lên, nắm lấy ngón tay cô. Chị gái của nàng vẫn luôn chờ đợi nàng, và cũng đang tiến lại gần nàng.

Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng hôn khóe môi nàng, rồi hỏi: "Muốn xem phim không."

Phó Triều Doanh vừa định trả lời, lại nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ: "Mưa rồi."

Diệp Gia Nguyên khẽ "ừ" một tiếng.

Phó Triều Doanh đứng dậy khỏi lòng cô: "Vậy em đi tắm trước đây."

Diệp Gia Nguyên nhìn bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt hơi mờ đi. Lại thấy nàng đột nhiên quay người lại: "Chị lát nữa sấy tóc giúp em nhé?"

"Ừ." Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, sự u ám trên khuôn mặt cũng biến mất gần hết.

Phó Triều Doanh bước vào phòng tắm, mở nước nóng, cố gắng làm trống rỗng tâm trí.

Ngoài cửa sổ vẫn mưa gió, Phó Triều Doanh chợt bật cười trong làn hơi nóng.

Sống chung từ nhỏ đến lớn, nàng tin tưởng Diệp Gia Nguyên như một lẽ tự nhiên, sự tin tưởng đã ăn sâu vào tiềm thức.

Tin tưởng tuyệt đối.

Phó Triều Doanh tự trấn an mình, quấn khăn tắm và đội mũ tắm đi ra khỏi phòng tắm, thì thấy Diệp Gia Nguyên đang ngồi bên giường đọc sách.

Nghe thấy động tĩnh của nàng, Diệp Gia Nguyên đặt sách xuống đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nắm tay nàng ngồi xuống chiếc ghế dài bên cửa sổ.

Phó Triều Doanh ngoan ngoãn ngồi vào lòng cô, mặt đối mặt ôm lấy cô, để cô sấy tóc cho mình.

Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, hơi ấm từ máy sấy tóc trên đỉnh đầu cùng vòng ôm dịu dàng của Diệp Gia Nguyên, Phó Triều Doanh chợt cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi người thân qua đời, nàng cảm thấy mình khó có được những khoảnh khắc hạnh phúc trọn vẹn như thế này.

Khóe môi Phó Triều Doanh hơi cong lên, giả vờ nũng nịu hỏi cô: "Chị có chuẩn bị đồ ăn vặt không?"

Hành động vỗ về tóc nàng của Diệp Gia Nguyên khẽ dừng lại: "Chị bảo người mang đến rồi, em muốn ăn gì?"

Diệp Gia Nguyên lấy điện thoại ra gọi.

Phó Triều Doanh cười khẽ trong lòng cô: "Muốn ăn khô bò, khoai tây chiên, đậu hũ cá..."

Phó Triều Doanh cũng không khách sáo, kể một loạt món, Diệp Gia Nguyên liền thuật lại y nguyên.

"Có muốn uống gì không."

Phó Triều Doanh suy nghĩ một lát, cười nói: "Muốn uống nước ngọt có ga."

Cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại xong, Diệp Gia Nguyên tiếp tục sấy tóc cho nàng.

Phó Triều Doanh ôm cô rất chặt, nhìn những hạt mưa ngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ, từng sợi tóc dần dần khô đi.

Diệp Gia Nguyên vỗ nhẹ vai nàng: "Chị đi tắm đây."

Phó Triều Doanh chậm rãi xuống lầu, khoanh chân trên ghế dài chọn phim, rồi sau đó nằm nghiêng chơi điện thoại.

Diệp Gia Nguyên vẫn đang tắm.

Phó Triều Doanh chợt nhớ đến những thứ trong hành lý của mình, khóe môi khẽ cong lên.

Không đợi lâu, chuông cửa vang lên.

Phó Triều Doanh đi mở cửa, chỉ thấy một cô gái lạ mặt mang đồ ăn vặt đến.

Phó Triều Doanh lịch sự nói lời cảm ơn với đối phương, mang đồ ăn vặt vào nhà.

Vừa ăn hết mấy gói đậu hũ cá, thì nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Gia Nguyên.

"Trợ lý xinh đẹp của chị nhiều thật." Phó Triều Doanh không quay đầu lại nhìn cô, chỉ thản nhiên nói một câu.

Ánh mắt Diệp Gia Nguyên thoáng qua vài phần ý cười: "Ghen à?"

Phó Triều Doanh quay đầu nhìn cô: "Cô ấy không giống kiểu người chị thích."

Diệp Gia Nguyên ngồi xuống bên cạnh nàng, thản nhiên nói một câu: "Chị không có kiểu người thích đặc biệt."

Phó Triều Doanh ghé sát vào cô: "Vậy còn em?"

"Em là ngoại lệ." Diệp Gia Nguyên ôm nàng vào lòng: "Xem phim đi."

Chủ đề kết thúc vội vàng, Phó Triều Doanh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, sau một lúc mới thu lại ánh mắt.

Trên màn hình bắt đầu chiếu phim.

Phó Triều Doanh tự mình ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cô. Đến lần thứ ba nhìn về phía cô, nàng bắt gặp ánh mắt cô.

"Chị có đẹp hơn phim không." Diệp Gia Nguyên giữ lấy cằm nàng.

Phó Triều Doanh như bị ma xui quỷ khiến gật đầu, nhưng bị cô bất ngờ ngậm lấy môi hôn sâu. Bàn tay cô từ từ hướng lên trên, Phó Triều Doanh khẽ thở dốc một tiếng.

"Ngoan." Diệp Gia Nguyên cọ nhẹ chóp mũi nàng, giọng nói lộ ra vẻ quyến rũ, đuôi mắt nổi lên màu đỏ nhạt quen thuộc mà Phó Triều Doanh biết.

Phó Triều Doanh mặt mày cong cong, nhẹ nhàng lùi lại phía sau: "Hôm nay hết quota rồi."

Diệp Gia Nguyên cười bất lực: "Vậy em đừng nhìn trộm chị nữa."

"Chị không nhìn em, sao chị biết em đang nhìn chị." Phó Triều Doanh cười khẽ phản bác, nhưng không ngờ Diệp Gia Nguyên lại thản nhiên thừa nhận —

"Lần này bị em phát hiện rồi."

Lần này... Phó Triều Doanh chớp mắt, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.

Ý lời này là, trước đây Diệp Gia Nguyên cũng từng nhìn trộm nàng nhưng không bị nàng phát hiện sao?

Tim Phó Triều Doanh chợt run lên.

Phó Triều Doanh chọn là một bộ phim hài. Nhưng Diệp Gia Nguyên từ trước đến nay nghiêm túc, lúc này nhìn thấy những cảnh rất buồn cười, cũng chỉ có một mình Phó Triều Doanh cười.

Phó Triều Doanh không nhịn được, xoay người đưa tay kéo nhẹ khóe môi cô, nhẹ giọng hỏi: "Không buồn cười sao?"

Diệp Gia Nguyên để nàng kéo ra một nụ cười, rồi thản nhiên nói một câu: "Cũng được."

Phó Triều Doanh nhìn nụ cười bị cưỡng ép của cô mà thấy buồn cười.

Phó Triều Doanh không nhịn được cười khúc khích, rồi bị cô tiến lên hôn.

Đầu lưỡi bị cô ngậm lấy, Phó Triều Doanh hít một hơi, nhẹ nhàng đẩy vai cô, nũng nịu nói: "Hôm nay hết hạn mức hôn nhẹ rồi nha!"

Diệp Gia Nguyên bất đắc dĩ buông nàng ra: "Xem phim đi."

Hai người lại cùng nhau xem một lúc, Phó Triều Doanh bắt đầu ngáp liên tục.

Diệp Gia Nguyên đưa tay tắt TV, ngang nhiên bế nàng lên.

Cơ thể chợt bay lên không, Phó Triều Doanh theo phản xạ ôm lấy gáy cô, nhưng ánh mắt bắt gặp ánh mắt hơi thất thần của cô.

Diệp Gia Nguyên thu lại ánh mắt, ôm nàng lên lầu, đặt nàng nằm lên giường, rồi tự mình đi sang phía bên kia.

Phó Triều Doanh nhìn không chớp mắt bóng dáng cô, cho đến khi cô nằm xuống bên cạnh.

Phó Triều Doanh hầu như theo phản xạ có điều kiện mà rúc vào lòng cô, cô cũng theo bản năng ôm lấy nàng.

Sự thân mật không kẽ hở, như thể kích hoạt một công tắc nào đó, hơi thở của cả hai cùng lúc trở nên gấp gáp.

Tiếng thở dốc liên hồi, dồn dập rất rõ ràng trong màn đêm.

Phó Triều Doanh cổ họng khẽ động, lại nghe cô nói: "Ngủ ngon."

Lời còn chưa dứt, Phó Triều Doanh hơi ngẩng đầu lên, môi chạm vào cằm cô, nhẹ giọng hỏi cô: "Chị có muốn một nụ hôn ngủ ngon không..."

Chữ cuối cùng còn chưa nói hết, môi Phó Triều Doanh đã bị cô chặn lại.

Diệp Gia Nguyên như thể là con sâu trong lòng nàng vậy.

Không khí dần trở nên nóng lên, Diệp Gia Nguyên đưa tay lên trêu chọc, vuốt ve đùi nàng, cảm giác trơn mềm, mịn màng. Phó Triều Doanh đưa chân nhẹ nhàng cọ xát cô.

Mọi thứ đều không cần nói.

Nhưng Diệp Gia Nguyên không có thêm hành động nào khác, Phó Triều Doanh cười khẽ: "Chị ngủ ngon."

Diệp Gia Nguyên hít một hơi, ghé sát vào tai nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy dái tai nàng: "Ngoan..."

Phó Triều Doanh thích nghe giọng nói này của cô, chỉ cảm thấy cô như đang kìm nén khát vọng. Dù cơ thể run rẩy, Phó Triều Doanh vẫn giả vờ không hiểu: "Chị sao vậy?"

Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng chạm vào rồi khẽ bóp, hỏi: "Cứ thế ngủ sao, có ngủ ngon được không."

Phó Triều Doanh lại run lên, hỏi ngược lại cô: "Chị thì sao? Có muốn... đi tắm không."

Diệp Gia Nguyên buông nàng ra, lập tức ngồi dậy.

Trong mắt Phó Triều Doanh thoáng qua vẻ nghi hoặc, nàng thấy cô bật đèn, rồi quay người lại ôm lấy mình.

Phó Triều Doanh bị bất ngờ ngồi vào lòng cô, nghe cô khàn giọng hỏi: "Cùng nhau nhé."

Cổ họng khẽ nuốt xuống, Phó Triều Doanh nhẹ gật đầu, liền bị cô dẫn đi, hướng về phía phòng tắm.

Ở đó có bồn tắm lớn.

Nhịp tim Phó Triều Doanh đập nhanh đến mức không giống của chính mình nữa.

Trong lúc chờ nước, Phó Triều Doanh bị cô đặt lên bệ đá, những nụ hôn tỉ mỉ, nhẹ nhàng rơi xuống.

Phó Triều Doanh khó kiềm chế ngửa đầu ra sau, lập tức bị cô kéo lại. Khoảnh khắc cô hôn lên, nàng không tự chủ được mà run rẩy. Chân nàng bị cô nâng lên tự lúc nào, đặt lên vai cô.

Phó Triều Doanh chợt đưa mắt nhìn sang chỗ khác, gò má không khỏi nóng bừng, cổ họng không ngừng phát ra những âm thanh nào đó.

Âm thanh từ hai nơi vang lên, Phó Triều Doanh và Diệp Gia Nguyên ai cũng không còn quan tâm đến bồn tắm lớn nữa.

Phó Triều Doanh chợt cúi mắt nhìn về phía Diệp Gia Nguyên đang quỳ xuống, có một thứ gì đó trong tim nàng sụp đổ.

Diệp Gia Nguyên đang làm một hành động tương tự như sự thần phục đối với nàng.

Theo một cái mút mạnh, cổ họng Phó Triều Doanh phát ra một tiếng: "Ưm... Chị ơi nhẹ chút."

Sau cơn bão, Phó Triều Doanh run rẩy không ngừng, cổ họng nghẹn ngào vài tiếng, thì thấy cô tiến đến môi nàng.

Phó Triều Doanh bắt gặp ánh mắt có chút mê ly của cô, rồi bị cô chặn lại môi.

Ngay lập tức, một chất lỏng đi vào miệng nàng, hầu như ngay khoảnh khắc đó, Phó Triều Doanh liền ý thức được nó là gì.

Diệp Gia Nguyên cọ chóp mũi nàng, khàn giọng gọi nàng: "Ngoan... thích không."

Bên tai truyền đến tiếng nước tràn ra từ bồn tắm lớn, Phó Triều Doanh nhẹ cắn môi, không muốn trả lời câu hỏi đó của cô, thì bị cô cúi đầu hôn lên chỗ đó.

Cổ họng Phó Triều Doanh lại tràn ra một tiếng nức nở, rồi lần thứ hai bị cô ôm lấy.

Ngồi vào bồn tắm lớn, Diệp Gia Nguyên lấy tấm lót mềm mại kê dưới đầu gối nàng.

Trong bồn tắm lớn, bọt nước khuấy động từng trận. Cổ họng Phó Triều Doanh gần như khàn đặc, nhưng vẫn không ngừng run rẩy và nức nở.

Không biết qua bao lâu, Phó Triều Doanh vịn vai Diệp Gia Nguyên, được cô ôm lấy.

Phó Triều Doanh không còn sức để đứng vững, chỉ vịn vai cô, để cô tỉ mỉ lau khô những giọt nước.

Cảm giác rung động vẫn chưa tan biến, Phó Triều Doanh dán vào tai cô thở dốc dồn dập.

Trở lại trên giường, Diệp Gia Nguyên kiên nhẫn khẽ hôn vỗ về nàng. Phó Triều Doanh mang theo chút nức nở, khẽ đánh vai cô: "Chị hư quá..."

Diệp Gia Nguyên vuốt lưng cô, khàn giọng đáp: "Ừ, chị hư, bé ngoan ngoan."

Phó Triều Doanh hết giận, chỉ để cô vuốt ve làm dịu cảm giác tê dại chưa lắng xuống trong cơ thể.

Hơi thở trở nên đều đặn, Phó Triều Doanh khẽ động tâm niệm, lắng nghe tiếng tim đập của cô.

Nhịp tim Diệp Gia Nguyên ổn định, mạnh mẽ, Phó Triều Doanh nghe đến mê mẩn, chợt đưa tay khẽ chọc: "Chỗ này của chị có em không?"

Diệp Gia Nguyên đưa tay giữ gáy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ừ."

"Ngủ ngon." Diệp Gia Nguyên khẽ vuốt đỉnh đầu nàng.

Khóe môi Phó Triều Doanh hơi cong lên, giả vờ nghi hoặc: "Ai ngủ ngon cơ?"

Sau một hồi sột soạt, Phó Triều Doanh được cô khẽ hôn lên trán, nghe cô ôn tồn nói một câu: "Vợ ngủ ngon."

Phó Triều Doanh mỉm cười nhắm mắt lại, buồn ngủ ập đến. Nhưng mỗi lần sắp chìm vào giấc mơ đẹp, nàng lại bị một ý nghĩ nào đó đánh thức, lặp đi lặp lại.

Phó Triều Doanh không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ hơi thở người bên cạnh đều đặn.

Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm, Phó Triều Doanh đột nhiên giật mình mở mắt. Nhưng chợt nhận ra người bên cạnh đã không còn ở đó.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, trong phòng vệ sinh cũng không có đèn, tim Phó Triều Doanh chợt chùng xuống.

Bước xuống giường, Phó Triều Doanh không đi giày, nhẹ nhàng mở cửa phòng, thì chợt nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của Diệp Gia Nguyên —

"Không được, em bình tĩnh lại đi."

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng dường như mang theo một cảm xúc khác lạ.

Phó Triều Doanh vừa đẩy cửa ra, lại nghe thấy một câu: "Tỉnh rồi à?"

Bị bất ngờ bắt gặp ánh mắt cô, Phó Triều Doanh trong lòng căng thẳng, ánh mắt theo phản xạ hướng về phía bàn tay phải đang cầm điện thoại của cô.

Diệp Gia Nguyên có lẽ đã cúp điện thoại ngay khi nhận ra nàng mở cửa phòng.

Ánh mắt Phó Triều Doanh hơi rũ xuống, rồi nghe thấy tiếng bước chân cô nhanh hơn, sau đó nàng bị cô bế lên.

"Sao lại không mang giày." Giọng Diệp Gia Nguyên vô cùng dịu dàng.

Phó Triều Doanh ngước mắt nhìn cô: "Chị đang gọi điện thoại cho ai?"

Diệp Gia Nguyên thản nhiên nói một câu: "Người trước đây chị từng giúp đỡ, chuyện nhỏ thôi."

Trong đầu Phó Triều Doanh chợt lóe lên một hình ảnh, lại nghĩ đến việc Diệp Gia Nguyên thời gian trước còn đến Quảng Đông công tác, nói là đi giải quyết chuyện từ thiện bên đó.

Nhưng người được giúp đỡ sao lại có phương thức liên lạc riêng của cô?

Phó Triều Doanh bị cô đặt trở lại giường, khẽ hôn lên trán: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Diệp Gia Nguyên nằm xuống bên cạnh nàng, nhưng không thấy nàng chủ động rúc vào nữa, trong mắt cô thoáng qua vẻ phức tạp.

Phó Triều Doanh lần thứ hai cố gắng ngủ, nhưng trong lúc mơ màng lại bị cô ôm vào lòng.

Phó Triều Doanh tỉnh táo ngay lập tức, không đẩy cô ra. Chỉ là trái tim nàng như treo lơ lửng giữa không trung, không biết có thể hạ xuống đất hay không, và khi nào mới hạ xuống.

Chẳng biết ngủ từ lúc nào. Sáng sớm hôm sau, Phó Triều Doanh thức tỉnh từ một cơn ác mộng, vừa mở mắt đã nhìn thấy một trong những nhân vật chính trong cơn ác mộng đó.

Và ánh mắt Diệp Gia Nguyên nhìn nàng tràn đầy sự dịu dàng.

Phó Triều Doanh né tránh ánh mắt cô, nhẹ giọng hỏi: "Mấy giờ rồi ạ?"

Diệp Gia Nguyên đưa tay khẽ vuốt tóc nàng: "Mới bảy giờ thôi, ngủ thêm chút nữa đi."

Phó Triều Doanh quả nhiên nhắm mắt lại lần nữa, nhưng chợt nhớ ra: "Chị có phải là phải dậy đi họp không?"

"Ừ." Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, đặt một nụ hôn lên trán nàng: "Ngủ thêm chút nữa đi."

Phó Triều Doanh nhưng không nhắm mắt lại, chỉ ngồi dậy theo cô.

Chú ý thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Gia Nguyên, Phó Triều Doanh khẽ cười nhạt với cô: "Không ngủ được."

Hình ảnh cơn ác mộng vụt qua trong đầu, Phó Triều Doanh cũng không thể yên tâm ngủ được nữa.

Hai người sóng vai đánh răng rửa mặt, Diệp Gia Nguyên nhìn nàng trầm ngâm: "Đêm qua ngủ không ngon sao?"

Phó Triều Doanh cười ngây thơ: "Hôm qua bị tiếng sấm đánh thức, phát hiện chị không ở trên giường."

Diệp Gia Nguyên khó nhận ra thở phào nhẹ nhõm: "Chị ra ngoài nhận điện thoại."

Phó Triều Doanh cố làm ra vẻ thoải mái, cười nhẹ: "Em biết mà."

Rửa mặt xong, Phó Triều Doanh nhìn không chớp mắt cô thay quần áo, lặng lẽ đi đến trước mặt cô.

Diệp Gia Nguyên vừa mới kéo áo ngủ xuống, liền bị nàng ôm lấy, bất đắc dĩ đưa tay khẽ búng chóp mũi nàng: "Không kịp giờ mất."

Lời còn chưa dứt, Phó Triều Doanh há miệng ngậm lấy, nhẹ nhàng mút vào. Ý cười lặng lẽ bò lên đuôi lông mày Diệp Gia Nguyên: "Bữa sáng ở dưới lầu."

Phó Triều Doanh lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn: "Nhưng em thích cái này hơn."

Có lẽ là nhờ ánh mắt của nàng tiếp thêm sức mạnh, cổ họng Diệp Gia Nguyên phát ra một âm thanh không thuộc về mình.

Phó Triều Doanh nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút, phả hơi thở vào tai cô: "Chị có thích không..."

"Ưm..." Diệp Gia Nguyên cảm nhận đầu lưỡi nóng ẩm, mềm mại của nàng, không kìm được khẽ rên lên.

Phó Triều Doanh nhẹ nhàng dùng răng cọ xát, rồi mơ hồ hỏi: "Thế này thì sao..."

"Cũng thích..."

Lời Diệp Gia Nguyên còn chưa nói hết, mơ hồ cảm thấy nàng có ý định làm gì tiếp theo.

Lý trí quay về, cô kịp thời đẩy nhẹ vai nàng: "Sắp không kịp giờ rồi."

Phó Triều Doanh thong thả đè lên vai cô, há miệng hôn lên xương quai xanh cô, mút vào trêu chọc, chậm rãi dừng lại, rồi nhẹ nhàng lặp lại động tác.

Ngay khoảnh khắc chạm được sự ẩm ướt của cô, Phó Triều Doanh chợt ngước mắt lên, nhìn đôi mắt có chút mơ màng của cô, nhẹ giọng hỏi: "Chị đã từng làm như vậy với ai khác chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz