Bhtt Ai Hoan Say Hon Chi Gai Nguoi Yeu Cu Ky Xuan Yen
"Vậy nên, em có muốn làm bạn gái của chị, loại nuôi dưỡng tình cảm với mục đích kết hôn không?"Giọng Diệp Gia Nguyên lạnh lùng mà ôn nhu, như một khúc tình ca chậm rãi, nhẹ nhàng hát lên trong tim Phó Triều Doanh.Đèn trần thư phòng chiếu lên người cô, một nửa sáng, một nửa tối, phát ra ánh sáng mờ ảo dịu dàng.Phó Triều Doanh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, như bị con triều dâng bất ngờ nhấn chìm. Khả năng suy nghĩ dường như biến mất ngay lúc này.Phó Triều Doanh nhìn cô, trong lòng dâng lên một nỗi phức tạp khôn tả, giống như một cuộn tơ rối loạn, muốn gỡ ra, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.Một câu hỏi đang quẩn quanh trong lòng Phó Triều Doanh, gần như muốn vỡ òa ra: Chị có thích em không?Nhưng lòng tự trọng của người bị từ chối cách đây không lâu, cùng với sự lý trí của người trưởng thành, khiến nàng khó có thể hỏi trực tiếp như vậy.Nàng không muốn nếm trải cảm giác thất bại đó nữa.Mi mắt Phó Triều Doanh run rẩy, nàng đổi cách hỏi: "Tại sao là em?"Diệp Gia Nguyên bình tĩnh nhìn chăm chú nàng, ánh mắt thẳng thắn và nghiêm túc: "Chị không có thời gian để làm quen với người mới, để chung sống, hẹn hò với người mới.""Trong quá trình chúng ta qua lại và chung sống, chị thấy thoải mái, hơn nữa, có thể phát triển lâu dài, biết rõ gốc rễ của nhau.""Chị sẽ nghiêm túc đối xử với mối quan hệ này, với mục đích kết hôn."Phó Triều Doanh nhìn cô, trong lòng dâng lên một nỗi cay đắng khó tả. Nàng hơi nghẹn lại, rồi sau đó mang theo hai phần tự giễu hỏi ngược lại cô: "Đây là... hẹn hò kiểu xem mắt?"Diệp Gia Nguyên cười nhẹ khó nhận ra, dường như có chút bất đắc dĩ: "Tương tự.""Chúng ta có thể thỏa thuận một thời hạn nhất định. Nếu chúng ta không yêu nhau, có thể chia tay.""Đương nhiên, trong quá trình bồi dưỡng tình cảm, em cũng có thể đề nghị kết thúc bất cứ lúc nào."Diệp Gia Nguyên nói, rồi lại nghiêm túc: "*Lợi thế cốt lõi của chị, đại khái là chị có thể cho em mọi tài nguyên em muốn, và, chị sẽ không ngoại tình."Nửa câu sau cô nói nhẹ như gió thoảng, nhưng Phó Triều Doanh lại căng thẳng trong lòng. Rất khó để không liên tưởng đến người yêu cũ của nàng, em gái của Diệp Gia Nguyên — vụ bê bối ngoại tình ầm ĩ mà cả hai nhà đều biết.Đó là bóng tối mà nàng đã mất mấy tháng mới có thể tiêu hóa xong.Diệp Gia Nguyên ôn tồn thẳng thắn: "Nhưng chị cũng có khuyết điểm. Công việc của chị rất bận, không có quá nhiều thời gian.""Bao gồm, chúng ta có thể sẽ xa nhau. Nhưng chị sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để chung sống với em."Phó Triều Doanh lúc này chỉ có thể nghe thấy hơi thở và tiếng tim đập của chính mình. Sau đó, nàng thấy Diệp Gia Nguyên ghé sát vào mình, nhìn chằm chằm vào mắt nàng hỏi: "Em có muốn cân nhắc chị không?"Phó Triều Doanh nghe xong, chỉ có thể cảm nhận rõ ràng trái tim mình đập với tốc độ không bình thường, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Điều kiện của Diệp Gia Nguyên quá đỗi hấp dẫn. Bất kể là về mặt lợi ích hay tình cảm, nàng đều rất khó nói lời từ chối.Hưng Diệp Quốc tế có thể được coi là một doanh nghiệp cường thế ở ba nơi: Hoa Hạ, Singapore, và Cảng Thành. Tầm nhìn chiến lược của Diệp Gia Nguyên rất tốt. Cô có kinh nghiệm trong mọi ngành nghề, nắm giữ tài nguyên và quan hệ mà người thường khó có thể chạm tới.Về mặt tình cảm, cảm xúc của nàng dành cho Diệp Gia Nguyên quá phức tạp — nàng quá thiếu thốn tình yêu, nhìn thấy vài điểm đặc biệt liền muốn liều lĩnh nắm giữ.Mà một thiên chi kiêu nữ như vậy lại liếc mắt đến nàng, đưa ra cành ô-liu cho nàng, thì ai có thể dứt khoát từ chối đây?Nhưng nếu thực sự nói đến việc hẹn hò, thì việc xa nhau, quan hệ giữa hai nhà, cùng với việc liệu nàng và Diệp Gia Nguyên có thực sự hợp nhau hay không, có thể thực sự đi đến cuối cùng hay không, đều là những vấn đề khó khăn chắn ngang giữa hai người.Nội tâm Phó Triều Doanh đã rối bời, đủ loại suy nghĩ quẩn quanh trong đầu nàng.Nhưng bên ngoài lại ngụy trang đến mức bình tĩnh, dè dặt: "Em biết ơn sự đối đãi tốt của chị Gia Nguyên đối với em, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ. Em cần một khoảng thời gian nhất định để cân nhắc."Diệp Gia Nguyên khẽ cười, đáy mắt xẹt qua hai phần thấu hiểu. Cô quay người nhìn về phía ráng chiều rực rỡ ngoài cửa sổ: "*Đương nhiên rồi. Đây là cuộc đời của em, em có thể từ từ cân nhắc, và có quyền đưa ra bất kỳ lựa chọn nào."Phó Triều Doanh theo ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, như vô tình hỏi nàng: "Chị Gia Nguyên... tại sao lại tặng em bức 《Ngọc Lan Đồ》?"Diệp Gia Nguyên từ từ quay lại, ánh mắt ôn hòa mà nghiêm túc: "Bởi vì, em xứng đáng."Tim Phó Triều Doanh run lên, như bị một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua. Vừa định hỏi kỹ, nhưng nhìn thấy sân dưới lầu lại có một chiếc xe quay về.Đó là chiếc Porsche mà nàng không thể quen thuộc hơn, xe của Diệp Dĩ An.Phó Triều Doanh vừa thu ánh mắt lại, đã thấy Diệp Gia Nguyên dịch chuyển che chắn trước người nàng. Một luồng hương ngọc lan mát lạnh ngay lập tức xộc vào mũi, rồi sau đó nàng nghe được một câu ôn nhu: "Đừng sợ."Hai chữ này, Diệp Gia Nguyên cũng đã nói vào ngày dẫn nàng về nhà họ Diệp đối diện với Diệp Dĩ An.Hai từ ngắn ngủi, nhưng lại mang theo sức mạnh an ủi lòng người.Phó Triều Doanh đột nhiên ngước mắt, cùng cô bốn mắt nhìn nhau. Khoảnh khắc này hai người đứng quá gần, giữa chóp mũi chỉ còn một nắm tay khoảng cách. Hơi thở của nhau đều có thể nghe rõ.Hơi thở nóng ẩm giao hòa, trong không khí tràn ngập một chút khí tức mập mờ. Ánh mắt Phó Triều Doanh dừng lại ở sâu thẳm trong tròng mắt cô, nơi đó phản chiếu khuôn mặt nàng, rõ ràng và chăm chú. Tim nàng lại tăng tốc.Không khí dường như ngưng trệ. Không biết đã bao lâu, đột nhiên bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, một lần nữa lưu động."Chị, A Doanh có ở chỗ chị không?" Giọng Diệp Dĩ An truyền đến từ ngoài cửa, mang theo vài phần thở dốc vì chạy bộ.Hai người đột nhiên tách ra.Phó Triều Doanh vừa hít sâu, muốn bình phục nhịp tim, lại nghe thấy Diệp Gia Nguyên bình tĩnh giương giọng một câu: "Đang bàn công việc.""Vâng, mẹ bảo em tới gọi hai người xuống ăn cơm."Bên ngoài cửa không còn động tĩnh. Phó Triều Doanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng cảm giác tay phải bị một luồng xúc cảm mềm mại và mịn màng bao bọc, thoáng qua rồi biến mất. Đầu ngón tay nàng không tự chủ được run rẩy.Diệp Gia Nguyên nắm xong liền buông, sau đó đưa tay lên vai nàng ỗ nhẹ: "Cùng xuống lầu ăn cơm."Là đang trấn an nàng, khoảng cách vừa đủ, tiến thoái có độ.Khóe môi Phó Triều Doanh khẽ nhếch, nhưng trong lòng lại một lần nữa dâng lên một tâm trạng phức tạp.Phó Triều Doanh đi theo sau Diệp Gia Nguyên xuống lầu. Vừa đi đến cửa cầu thang, nàng nghe thấy cuộc đối thoại vọng lên từ dưới nhà."Hai đứa này, về nhà đều không báo trước một tiếng, đây là muốn tạo bất ngờ cho mẹ sao?" Giọng Sở Dật Vân mang theo một tia oán trách, nhưng niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt.Diệp Dĩ An làm nũng nịnh nọt. Phó Triều Doanh coi như không nghe thấy, tự động che đậy mọi thứ liên quan đến nàng.Phó Triều Hoa nhìn thấy Phó Triều Doanh và Diệp Gia Nguyên cùng nhau xuống lầu. Là người duy nhất biết chuyện, cô ấy ít nhiều cũng có chút tâm lý hóng chuyện.Hơn nữa, vì bảo vệ cô em họ, cô ấy đi thẳng tới bên cạnh Phó Triều Doanh, không chút biến sắc tách nàng khỏi Diệp Dĩ An.Trong tình huống lúng túng như vậy, Phó Triều Doanh đi giữa Diệp Gia Nguyên và Phó Triều Hoa, cảm thấy vô cùng an tâm.Ba người ngồi xuống. Diệp Dĩ An ngồi cách nàng rất xa, chỉ âm thầm đánh giá nàng, trầm mặc một cách kỳ lạ.Phó Triều Doanh không thèm nhìn thẳng cô ta, chỉ lặng lẽ dùng bữa, cố gắng coi cô ta không tồn tại.Mấy tiểu bối hôm nay hiếm khi tụ họp. Sở Dật Vân bắt đầu quan tâm công việc của mấy người, nói đến việc Diệp Gia Nguyên gần đây quan tâm đến lĩnh vực nghệ thuật, có thể giúp đỡ Triều Doanh nhiều hơn.Phó Triều Doanh nở nụ cười nhàn nhạt: "Chị Gia Nguyên là cố vấn chiến lược của công ty con, đã giúp con rất nhiều rồi ạ."Diệp Gia Nguyên nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái không để lại dấu vết, rồi nhẹ như mây gió bổ sung một câu: "Tiểu Doanh rất độc lập, bình thường sẽ không tìm con nhờ giúp đỡ đâu."Lời này là trần trụi mỉa mai nàng... Sự trầm ổn tự tin của Diệp Gia Nguyên đâu rồi!? Phó Triều Doanh thầm oán thầm trong lòng, nhưng lại mơ hồ cảm thấy một tia vui sướng.Phó Triều Doanh mặt mày cong cong, tự nhiên đỡ lời: "Chị Gia Nguyên quá khen rồi."Diệp Gia Nguyên lại không chút biến sắc nhìn nàng một cái, khóe mắt lướt qua một ý cười khó phát hiện.Phó Triều Hoa âm thầm quan sát trạng thái của hai người, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ — Tiểu Doanh không phải nói chị Gia Nguyên từ chối em họ sao? Bầu không khí giữa hai người này, nhìn kiểu gì cũng không giống vẻ bị từ chối chút nào.Sở Dật Vân lại bắt đầu quan tâm công việc của Phó Triều Doanh, hỏi han ân cần.Phó Triều Doanh ngước mắt trả lời đơn giản. Khi cúi đầu xuống lần nữa, nàng thấy trong chén mình chẳng biết từ lúc nào đã có thêm vài con tôm bóc vỏ.Phó Triều Doanh lặng lẽ chuyển mắt, phát hiện đĩa đựng xương của Diệp Gia Nguyên toàn là vỏ tôm.Phó Triều Doanh giật mình kinh hãi, chỉ cảm thấy Diệp Gia Nguyên quá mức trắng trợn, cô Sở đang ngồi ngay bên cạnh nàng!Không quá hai giây, Phó Triều Doanh liền bình phục tâm trạng — chị em thế gia bóc tôm cho nhau cũng coi như là thao tác thường tình.Phó Triều Doanh không chút biến sắc gắp tôm vào miệng, nhưng lại không tìm được cơ hội nói lời cảm ơn với Diệp Gia Nguyên.Bữa tối xong, Phó Triều Hoa có thói quen ra ngoài tản bộ, Phó Triều Doanh tự nhiên cùng đi với cô ấy, muốn nhân cơ hội này yên tĩnh một chút, và thoát khỏi vòng xoáy phức tạp của nhà họ Diệp.Diệp Dĩ An vừa vặn bị Sở Dật Vân giữ lại ở nhà để trò chuyện, không thể thoát thân.Phó Triều Doanh và Phó Triều Hoa cùng nhau đi ra ngoài, lại nghe thấy phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân.Diệp Gia Nguyên hai ba bước đi tới bên cạnh họ: "Chị xem tin tức dự báo thời tiết có mưa, mang hai cái ô đi."Phó Triều Doanh và Phó Triều Hoa giơ tay nhận lấy: "Cảm ơn chị Gia Nguyên."Thấy Diệp Gia Nguyên không quay người về nhà, chỉ đi tới bên cạnh nàng, giọng điệu tự nhiên: "Chị đi dạo cùng hai em."Phó Triều Hoa không biết trạng thái thực sự giữa Diệp Gia Nguyên và Phó Triều Doanh, sợ họ lúng túng, không chút biến sắc đi vào giữa hai người.Phó Triều Doanh vừa vặn cần phải bình tĩnh suy nghĩ, sắp xếp lại tâm tư, nên cũng vui vẻ với điều đó, chỉ nhìn thấu nhưng không nói toạc.Mấy người trò chuyện câu được câu không, chủ yếu là Phó Triều Hoa đang kể một vài chuyện thú vị trong ngành, bầu không khí ngược lại cũng tương đối nhẹ nhàng.Đi tới bên hồ, gió mát lướt nhẹ qua mặt, xua tan đi chút khô nóng của ngày hè và trong lòng người.Họ gặp rất nhiều người sau bữa tối dắt chó con ra ngoài tản bộ. Những chú chó con vui vẻ chạy nhảy, Phó Triều Doanh nhìn sang chỉ cảm thấy ngưỡng mộ.Gặp một chú chó Bichon Frise lông xù, nó ngoắt ngoắt cái đuôi cười rất vui vẻ, đáng yêu đến mức phạm quy, còn đi theo đoàn người Phó Triều Doanh.Phó Triều Doanh lập tức khom lưng, ngước mắt, khách khí hỏi người bạn con người của nó: "Xin hỏi tôi có thể sờ nó một chút không?"Đối phương rất nhiệt tình đồng ý: "Được chứ, nó thích kết bạn mới nhất!"Phó Triều Hoa nhìn cô em họ ngồi xổm xuống vuốt ve chó con, trên mặt tràn đầy nụ cười. Cô ấy lại lặng lẽ chú ý thấy Diệp Gia Nguyên tuy đứng cách khá xa, nhưng ánh mắt trước sau tập trung vào em họ — trong con ngươi toát ra sự mềm mại hiếm có.Phó Triều Hoa nhất thời kinh ngạc, lại cảm thấy nghi hoặc. Bầu không khí giữa hai người này, thật sự có chút vi diệu.Phó Triều Doanh đang chơi đùa vui vẻ với chó con, nghe thấy chị họ trêu chọc: "Em có muốn nuôi thêm một con không?"Phó Ly trước đây từng nuôi một chú chó con tên Sao, nó bầu bạn với Phó Triều Doanh từ thuở ấu thơ đến thời thiếu nữ, là tồn tại vô cùng quan trọng trong cuộc sống của nàng.Ký ức lúc này chợt thoáng hiện, Phó Triều Doanh hơi sững sờ, đáy mắt xẹt qua một tia thất lạc, lập tức lắc đầu và cười: "Có lẽ sau này có thể cân nhắc."Lời còn chưa dứt, bên tai đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân chó chạy, kèm theo tiếng kêu lảnh lót. Phó Triều Doanh chợt ngoái đầu nhìn lại, đã thấy Diệp Gia Nguyên chạy nhanh đến trước mặt cô ấy, mở hai tay ra, giúp nàng chặn lại con chó Labrador đang lao tới.Diệp Gia Nguyên bị con chó Labrador nhiệt tình đó liếm đầy người, suýt chút nữa không đứng vững.Tim Phó Triều Doanh run lên, lập tức đứng dậy đỡ cô, giọng điệu thân thiết: "Chị Gia Nguyên, chị không sao chứ?"Người bạn con người của con chó Labrador vội vàng chạy tới xin lỗi: "Nó quá xã giao, xin lỗi, xin lỗi."Diệp Gia Nguyên xua tay, tỏ ý không sao, vẻ mặt như thường.Thấy cô đứng vững, Phó Triều Doanh không chút biến sắc buông tay cô ra khỏi cánh tay. Trong lòng lại dâng lên một tâm trạng dị thường. Nhưng ngay khoảnh khắc buông tay, nàng nghe thấy Diệp Gia Nguyên hắt hơi một cái.Trong con ngươi Phó Triều Doanh né qua hai phần lo lắng: "Chị Gia Nguyên bị cảm rồi sao?"Diệp Gia Nguyên lắc đầu: "Không sao đâu."Phó Triều Hoa lại cười không nói, chỉ lặng lẽ quan sát bầu không khí vi diệu giữa hai người, trong lòng càng thêm xác định, giữa hai người này chắc chắn có diễn biến tiếp theo.Đi được nửa đường, gió lớn đột nhiên nổi lên, trên bầu trời mây đen bao phủ, đại khái sắp mưa rồi.Họ cùng nhau đi về. Đến nhà họ Diệp thì nghe Sở Dật Vân nói Dĩ An muốn trở lại đoàn làm phim, nên đã rời đi.Nội tâm Phó Triều Doanh không chút gợn sóng, chỉ cùng Phó Triều Hoa cùng nhau khách khí cáo biệt."Ôi chao, lát nữa sẽ mưa to gió lớn, buổi tối lái xe không an toàn đâu. Cứ ở lại nhà một đêm đi, coi như bầu bạn với ta." Sở Dật Vân nhiệt tình giữ lại.Phó Triều Hoa nhìn Phó Triều Doanh, tỏ ý nghe theo ý kiến của nàng.Phó Triều Doanh cũng đang do dự, lại nghe thấy Diệp Gia Nguyên nhẹ giọng mở lời: "Sáng mai chị bay sang Cảng Thành."Phó Triều Doanh ngước mắt nhìn sang, đột nhiên không kịp chuẩn bị bốn mắt nhìn nhau với cô.Đáy mắt Diệp Gia Nguyên dường như xẹt qua một phần lưu luyến khó phát hiện, nhưng rất nhanh lại bị sự bình tĩnh phủ lấp.Phó Triều Doanh không chút biến sắc thu ánh mắt lại, quỷ thần xui khiến đồng ý ở lại.Sở Dật Vân hiếm thấy có mấy tiểu bối này bầu bạn, tâm trạng rất tốt. Bà lập tức kéo họ đến phòng trà uống trà muộn, tán gẫu chuyện nhà.Nói đến vấn đề tốt nghiệp của Phó Triều Hoa, bà lại tự nhiên chuyển đề tài sang Đại học Nam Nghiễn.Bốn người đều là cựu sinh viên Đại học Nam Nghiễn. Phó Triều Hoa thì vừa nhận cả bằng cử nhân và thạc sĩ đều ở Nam Đại, đối với trường cũ quen thuộc lại có tình cảm.Phó Triều Hoa khẽ cười mở lời: "Trong trường học đến nay còn lưu truyền truyền thuyết về chị Gia Nguyên đấy."Giọng nói mang vẻ tự hào, như đang nói chị ruột mình ưu tú đến nhường nào.Diệp Gia Nguyên là cựu sinh viên huyền thoại nhất trong nhiều khóa. Không chỉ tốt nghiệp với thành tích ưu tú, mà sau khi tiếp quản xí nghiệp gia đình, cô còn vượt qua mọi ý kiến phản đối để tiến hành cải cách, cuối cùng đưa nhà máy gia đình chuyển hình thành xí nghiệp niêm yết, từ đó phát triển như diều gặp gió.Tầm nhìn đầu tư của cô rất tốt, nổi tiếng cả trong và ngoài nước, càng là thần tượng trong lòng sinh viên nhiều khóa của Nam Đại.Ánh mắt Sở Dật Vân lướt qua mấy cô gái, đột nhiên vỗ nhẹ mu bàn tay Phó Triều Doanh, giọng điệu thân mật lại hoài niệm: "Ê, ta nhớ là Tiểu Nguyên có phải đã từng trao giải cho con không nhỉ?"Phó Triều Doanh hơi sững sờ, đã thấy Sở Dật Vân đột nhiên lật điện thoại: "Ta còn giữ bức ảnh này đây."Ánh mắt Phó Triều Doanh theo bà, chỉ thấy bà tìm ra bức ảnh đó trong thư mục sưu tầm, phóng to.Đó là buổi lễ tốt nghiệp khóa của Phó Triều Doanh. Nàng là một trong những đại diện sinh viên tốt nghiệp ưu tú lên đài nhận thưởng.Nhưng nàng rõ ràng nhớ Diệp Gia Nguyên không trao giải cho nàng, thậm chí không nói mấy câu.Chỉ là khi lướt qua lúc lên đài, Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu về phía nàng, và nói một câu: "Tiếp tục cố gắng."Giọng điệu bình thản lại xa cách, mang theo một vẻ khách sáo không quen thuộc.Rồi sau đó họ chụp ảnh chung với khách mời trao giải, lập tức xuống đài.Họ thậm chí chưa kịp hàn huyên, càng không cần nói đến việc cùng nhau ăn một bữa cơm.Có lẽ khi đó họ đã rất xa cách, chỉ vì tình cảm giữa hai nhà, mới duy trì sự khách khí bề ngoài.Diệp Gia Nguyên trông thấy bức ảnh đó, trầm giọng mở lời: "Hôm đó lịch trình rất gấp, không kịp dẫn Tiểu Doanh ăn một bữa cơm."Thì ra là vậy.Phó Triều Doanh chuyển mắt đối diện với ánh mắt cô, cười nói: "Hôm đó mọi người đều rất ngưỡng mộ con có thể chụp ảnh chung với chị Diệp đấy ạ."Trò đùa được mở ra đúng lúc đúng chỗ, mọi người cười cười, lại chuyển sang đề tài tiếp theo.Không ai biết, Phó Triều Doanh ngày đó cũng rất ngưỡng mộ cô nữ sinh viên được Diệp Gia Nguyên trao giải.Nàng còn đặc biệt kiêu ngạo nói với họ: "À, chị Gia Nguyên là chị gái ruột của bạn gái tớ đấy."Bây giờ nghĩ lại, điều nàng kiêu ngạo thực ra là, chị Diệp Gia Nguyên ưu tú như vậy, là chị gái thế giao của nàng, là một tồn tại nàng mong muốn mà không thể có được.Chỉ có điều khi đó Diệp Gia Nguyên và nàng cũng không quá thân thiết như chị em thế giao, nàng không dám nói ra mối quan hệ này, sợ bị bạn bè chê cười nàng thích dựa dẫm.Ngoài cửa sổ chớp giật chói mắt xẹt qua một vệt, sau đó vang lên một tràng tiếng sấm.Phó Triều Doanh đang trầm tư bị giật mình, cơ thể hơi run lên, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt yên lặng.Diệp Gia Nguyên vẫn lặng lẽ ngồi ở phía sau nàng trên trường kỷ, nghe họ tán gẫu, thỉnh thoảng đáp lời vài câu.Ánh mắt Diệp Gia Nguyên không chút biến sắc hướng về phía nàng, như là vô tình nhìn lướt qua, nhưng lại mang theo chút quan tâm khó tả."Tiểu Doanh có phải vẫn sợ sét đánh không? Buổi tối có muốn ngủ cùng dì không?" Sở Dật Vân cười hỏi nàng, trong giọng nói toàn là sự quan tâm của trưởng bối dành cho vãn bối.Vừa dứt lời, Phó Triều Doanh và Diệp Gia Nguyên ngầm hiểu ý đối diện nhau không để lại dấu vết, không hẹn mà cùng nhớ lại từng chút một hai người chung sống ở Singapore, những đêm cùng giường cùng ngủ trong những ngày mưa bão sấm sét.Má Phó Triều Doanh không tự nhiên phát nóng, lập tức dời mắt đi, cười yếu ớt ngoan ngoãn đáp: "Không sao đâu dì, con tự ngủ được ạ."Vốn chỉ là một câu nói đùa, Sở Dật Vân không kiên trì nữa.Họ hàn huyên thêm một lúc, bắt đầu trình diễn tiết mục đặc biệt của mỗi lần tụ họp — giục kết hôn, giục yêu đương.Sở Dật Vân bắt đầu giục Diệp Gia Nguyên tìm đối tượng, lời nói ý vị sâu xa: "Ta cũng không biết xu hướng tính dục của con, muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cũng không biết phương hướng."Trải nghiệm tình cảm của Diệp Gia Nguyên dường như là trống rỗng — ít nhất là chưa từng kể với họ.Trong mắt mọi người, cô vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, thận trọng lý trí, chuyên tâm vào sự nghiệp.Nhưng Phó Triều Doanh biết xu hướng tính dục của cô.Dù sao... Diệp Gia Nguyên còn hỏi nàng có muốn hẹn hò với cô không cách đây vài tiếng.Phó Triều Doanh tự nhiên chuyển ánh mắt đến Diệp Gia Nguyên. Đã thấy cô cũng nhìn sang, ánh mắt gặp nhau, như có dòng điện nhẹ tương thông.Phó Triều Doanh vô cớ cảm thấy lúng túng, má hơi nóng lên, lập tức chuyển mắt đi, lại nghe thấy Diệp Gia Nguyên nói: "Con sẽ tự mình giải quyết, xin mẹ đấy ạ."Lần nào cô cũng nói như vậy.Sở Dật Vân đã thành thói quen. Sau khi khuyên bảo không có kết quả, bà chỉ liên tục nói: "Theo con, theo con. Dù sao ta cũng không quản được con."Chờ Phó Triều Doanh lần thứ hai vô tình nhìn sang, đã thấy Diệp Gia Nguyên nhìn nàng mang theo ý cười, đáy mắt xẹt qua một tia sáng khó lường.Vô cớ có một cảm giác kích thích lén lút khi giấu diếm người lớn. Nhịp tim Phó Triều Doanh hơi nhanh lên, lặng lẽ kiên quyết mở tầm mắt ra.Thời gian không còn sớm, đề tài liền kết thúc như vậy.Nhà họ Diệp có phòng khách chuẩn bị riêng cho hai chị em Phó Triều Doanh, nằm ở cạnh nhau. Lúc này hai người cùng nhau ở lại cũng tiện.Phó Triều Doanh đi vào phòng ngủ của mình để tắm rửa. Nước nóng từ đầu xối đến chân, bên tai đều là tiếng mưa lớn tí tách ngoài cửa sổ.Lúc này, bầu không khí thoải mái và thư giãn này thích hợp để suy nghĩ sâu sắc, có thể giúp nàng nhìn rõ nội tâm mình hơn.Phó Triều Doanh rơi vào trầm tư. Trong đầu nàng xẹt qua rất nhiều cảnh tượng vụn vặt.Trong giấc mơ không lâu trước đây, nàng đưa tay về phía Diệp Gia Nguyên, nhưng lại bị người sau lạnh lùng nhìn.Hiện tại trong thực tế, Diệp Gia Nguyên chủ động đưa cành ô-liu cho nàng, nàng lại bắt đầu mơ hồ.Phó Triều Doanh cười nhẹ trong hơi nước, cảm thấy mình quả thực vô cùng buồn cười.Tắt nước, mặc áo tắm, nàng đi đến trước cửa sổ lau khô mái tóc ướt nhẹp, nhìn tia chớp sáng lòa xẹt qua bầu trời tối đen, bên tai là tiếng sấm sét đinh tai nhức óc.Năm nay không hiểu sao, thời tiết mưa bão sấm sét đặc biệt nhiều.Phía sau đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, nhẹ nhàng, gõ hai ba lần rồi dừng lại.Phó Triều Doanh bước nhanh tới mở cửa, thấy người đến là Diệp Gia Nguyên. Cô vừa vặn cầm một ly sữa tươi nóng đứng ngoài cửa, thần sắc bình tĩnh.Diệp Gia Nguyên thấy nàng mặc áo ngủ mỏng manh, mảng lớn da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, chỉ đặt ánh mắt vào mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Sợ không?"Nghĩ đến những chuyện xảy ra ở Singapore vì thời tiết mưa bão sấm sét, Phó Triều Doanh không tự nhiên nhận lấy sữa. Đầu ngón tay vô tình chạm vào lòng bàn tay cô, truyền đến một cảm giác ấm áp. Nàng lập tức ngoan ngoãn đáp: "Cũng tạm, cảm ơn chị Gia Nguyên."Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, lại nhẹ giọng nói: "Vậy nghỉ sớm đi, ngủ ngon."Nói xong liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.Phó Triều Doanh đã không còn như ở Singapore khi ấy, chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ của cô.Diệp Gia Nguyên bất đắc dĩ khẽ thở dài.Phó Triều Doanh vừa đóng cửa lại, liền uống mấy ngụm sữa. Nhiệt độ vừa phải. Nàng đoán Diệp Gia Nguyên sợ nàng buổi tối không ngủ được, mới cố ý đưa sữa cho nàng.Phó Triều Doanh hít sâu hai cái, nỗ lực bình phục tâm trạng, muốn gỡ rối mớ tơ lòng hỗn loạn trong đầu, lại phát hiện công cốc.Thổi khô tóc, khóa kỹ cửa sổ, kéo rèm cửa dày, nàng nhào lên chiếc giường mềm mại và bắt đầu ấp ủ giấc ngủ.Sữa nóng vốn là vũ khí lợi hại giúp ngủ ngon, nhưng ly sữa Diệp Gia Nguyên đưa lại khiến nàng nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày, dẫn đến mất ngủ.Nàng trằn trọc trên giường, khó có thể ngủ được.Không biết qua bao lâu, Phó Triều Doanh mới chợp mắt được một lúc.Nhưng giữa đêm lại bị ác mộng đánh thức. Tỉnh dậy mới phát hiện mưa bão sấm sét ngoài cửa sổ vẫn chưa dừng.Hoàn cảnh bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến tiềm thức, từ đó hóa thành ác mộng làm tổn thương tinh thần nàng, khiến nàng không thể an bình trở lại.Phó Triều Doanh hoãn một lúc lâu mới bình tĩnh đứng dậy, xuống giường, chuẩn bị ra ngoài rót ly nước uống, làm dịu lòng mình.Nhưng ngay khoảnh khắc vừa mở cửa, nàng nghe được một câu ôn tồn: "Không ngủ được sao?"Phó Triều Doanh chợt thất thần, tưởng là ảo giác, nhưng ngay khoảnh khắc chuyển mắt, nàng thấy Diệp Gia Nguyên đang ngồi trên chiếc trường kỷ ở góc phòng ngủ của mình.Phó Triều Doanh chớp mắt, tưởng là mình nhìn lầm. Sau đó lại lắc đầu, cuối cùng tỉnh táo lại chút: "Em vừa bị tiếng sấm đánh thức. Chị Gia Nguyên... sao giờ này vẫn còn ngồi ở đây?"Giọng nói mang vài phần nghi hoặc, nhưng càng nhiều là kinh ngạc.Diệp Gia Nguyên hướng về phía nàng vẫy vẫy tờ giấy trong tay: "Chị vừa vặn có một tài liệu quan trọng cần xem."Xem tài liệu... Sao không đến thư phòng? Hơn nữa phòng ngủ của Diệp Gia Nguyên ở phía bên kia, tại sao lại ngồi ở cửa phòng ngủ nàng xem tài liệu?Phó Triều Doanh nghi hoặc trong lòng, nhưng không hỏi ra, đi thẳng đến máy lọc nước, đã thấy cô đứng dậy đi tới trước một bước.Phó Triều Doanh vội vàng chân nam đá chân chiêu chạy tới: "Chị Gia Nguyên, để em tự làm đi ạ."Diệp Gia Nguyên trầm giọng một câu: "Không sao.""Vậy cảm ơn chị Gia Nguyên." Phó Triều Doanh lập tức dừng bước, đứng phía sau cô, nhìn cô rót nước, động tác tao nhã đến cực điểm.Diệp Gia Nguyên rót nước xong, nhìn nàng thủ thỉ: "Nói là cho em thời gian cân nhắc, em không cần có áp lực, cứ coi chị là... chị gái hàng xóm bình thường là được.""Dù em từ chối chị, sau này chị vẫn sẽ coi em là em gái mà đối xử."Phó Triều Doanh nhận lấy ly nước, chớp mắt, mặt mày hơi cong, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy... bảo vệ em ngủ cũng là coi em là em gái sao?"Giọng nói mang theo một tia trêu chọc, càng nhiều là thăm dò.Diệp Gia Nguyên xoay người, khẽ "ừ" một tiếng, không giải thích.Khóe môi Phó Triều Doanh cong sâu, nhưng trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp quen thuộc. Nàng cười nói: "Vậy chị Gia Nguyên chị thật là người tốt."Trong lời nói mang theo hai phần thăm dò mơ hồ.Ánh mắt Diệp Gia Nguyên xẹt qua hai phần bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh nhìn nàng.Phó Triều Doanh nâng chén nước lên uống mấy ngụm, như vô tình hỏi: "Sáng mai mấy giờ chị bay?""Mười giờ."Phó Triều Doanh đặt ly nước xuống, động tác dừng lại, rồi sau đó nhẹ nhàng kéo ống tay áo áo ngủ của cô.Diệp Gia Nguyên hơi cụp mắt, đã thấy đầu ngón tay nàng đã rời đi, rồi sau đó truyền đến một câu: "Vậy chị Gia Nguyên nhanh về nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."Phó Triều Doanh quay người muốn về phòng ngủ, lại bị cô nắm lấy cổ tay."Em chờ một chút."Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Diệp Gia Nguyên xoay người đi về phía phòng ngủ của mình, để lại cho nàng một bóng lưng thanh thoát mà bí ẩn.Phó Triều Doanh không hiểu vì sao, nhưng nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, đặt trước mắt tỉ mỉ ngắm nhìn, phảng phất nơi đó còn lưu lại cảm giác ấm áp mềm mại mà mạnh mẽ, kéo dài không tan.Chợt nhớ đến ở Singapore, một tối mưa như trút nước, Diệp Gia Nguyên từ chối cái ôm của nàng, nhưng lại nói nếu sợ thì có thể nắm cổ tay cô.Trong chốc lát, Diệp Gia Nguyên bước ra khỏi phòng ngủ của mình, trên tay cầm một chú gấu nhỏ.Chờ cô đến gần, Phó Triều Doanh nhìn rõ chú gấu bông trong tay nàng, hơi ngạc nhiên: "Con này hình như giống con của em.""Ừm, là trường phát vào năm chị tốt nghiệp."Chú gấu nhỏ đội mũ cử nhân Nam Đại. Phó Triều Doanh vẫn nghĩ là Sở Dật Vân lấy về từ hội cựu sinh viên, nhưng không ngờ, lại là Diệp Gia Nguyên tặng lại.Phó Triều Doanh nhận lấy gấu nhỏ, đầu ngón tay vuốt ve bộ lông mềm mại, chóp mũi bay vào một mùi ngọc lan quen thuộc mà hờ hững.Buổi tối hôm nay đã nói quá nhiều lời cảm ơn rồi. Phó Triều Doanh khẽ cười, mặt mày cong cong: "Vậy đêm nay em có thể ngủ ngon rồi."Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, ánh mắt ôn nhu rơi trên khuôn mặt cô ấy: "Ngủ ngon."Phó Triều Doanh cầm chú gấu nhỏ của Diệp Gia Nguyên trở lại phòng ngủ.Trong lòng nghĩ, hóa ra chú gấu nhỏ đã bầu bạn với nàng vượt qua biết bao đêm dài đằng đẵng, lại đến từ Diệp Gia Nguyên.Mà cô bây giờ không thể ở lại bầu bạn với nàng ban đêm, liền lại tặng nàng chú gấu nhỏ của chính mình.Trong lòng Phó Triều Doanh dâng lên một cảm giác ấm áp khôn tả, ôm chú gấu nhỏ vào lòng, rơi vào giấc mộng sâu.Một đêm ngủ ngon.Phó Triều Doanh bị chuông báo thức đánh thức, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, lại thấy trên màn hình điện thoại lặng lẽ nằm một tin nhắn WeChat: 【 Không cần tiễn chị, chị đã đổi chuyến bay rồi, em ngủ thêm một lát đi. 】Diệp Gia Nguyên là... con giun trong bụng nàng sao? Hay là, cô đã sớm nắm rõ tâm tư của nàng, biết nàng nhất định sẽ đi tiễn?Phó Triều Doanh tắt báo thức, nghĩ ngủ thêm một chút, nhưng trằn trọc không ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên bóng hình Diệp Gia Nguyên.Nàng lập tức rời giường, sau đó gõ vào khung chat của Diệp Gia Nguyên: 【 Đến nơi chưa? 】Lại cảm thấy quá thân mật, thế là xóa đi, đổi thành: 【 Thượng lộ bình an ~ 】Rửa mặt xong xuống lầu, chỉ nghe cô Sở đang than thở trong phòng ăn, trong giọng nói mang theo vài phần không vui —"Con bé này giận ta sao? Ta không nên giục nó yêu đương kết hôn à? Nó cũng đến tuổi rồi chứ! Thật là càng lớn càng không nghe lời!"Sở Dật Vân sáng sớm đã nghe nói con gái lớn không chào mà đi, đổi vé máy bay ngay trong đêm, hiện đã hạ cánh ở Cảng Thành. Trong lòng thật sự không thoải mái.Là người duy nhất biết chuyện, Phó Triều Doanh rụt cổ lại, nhẹ giọng mở lời: "... Chị Gia Nguyên có lẽ có việc gấp cần phải xử lý, dì đừng giận ạ.""Việc gì gấp gáp đến mức phải bay sang Cảng Thành sáng sớm? Đến một tiếng chào cũng không nói!" Sở Dật Vân oán giận, trong giọng nói lại mang theo mấy phần bất đắc dĩ: "Thôi kệ, ta cũng quản không được nó."Phó Triều Doanh cũng khó giải thích, chỉ cười nói: "Dì ơi chúng ta uống trà đi ạ."Dùng bữa sáng ở nhà họ Diệp xong, Phó Triều Doanh lái xe đưa chị họ rời đi, trước tiên đưa cô ấy về Nam Đại.Phó Triều Hoa mặt đầy hóng chuyện, thò đầu qua: "Em với chị Gia Nguyên... bây giờ là tình huống gì thế?"Phó Triều Doanh đang lái xe, chăm chú nhìn phía trước, bình tĩnh mở lời: "Bạn bè.""Bạn bè...?" Phó Triều Hoa nhíu mày, nở nụ cười bí ẩn: "Tối qua chị nghe thấy hai đứa thủ thỉ nói chuyện ngoài cửa mà?"Mí mắt Phó Triều Doanh giật mạnh. Đèn xanh phía trước chỉ còn hai ba giây, nàng lập tức đạp phanh: "Chị nghe thấy gì rồi?"Mắt Phó Triều Hoa chuyển động, cố ý trêu chọc nàng: "Nghe thấy... chị ấy nói yêu thích em, em nói em cũng yêu thích chị ấy?"Phó Triều Hoa không bịa chuyện được nữa, hai người khúc khích cười.Phó Triều Hoa cười cảm thán: "Biết thế tối qua chị mở hé cửa hóng trực tiếp luôn cho rồi!""Đáng tiếc quá, đáng tiếc."Phó Triều Doanh thu lại nụ cười: "Làm gì có chuyện gì xảy ra. Thật sự có chuyện gì, chị Gia Nguyên còn có thể không chào mà đi sáng sớm sao?"Phó Triều Hoa trầm ngâm gật đầu: "Đúng là vậy. Vậy thì không phải phải quấn quýt mấy ngày sao, làm gì còn tâm trí làm việc?"Phó Triều Doanh khẽ gật đầu, trong lòng lại cảm thấy một luồng thất lạc nhàn nhạt.Xa cách là một vấn đề khó khăn. Hơn nữa, nàng khó có thể tưởng tượng, hình thức chung sống giữa nàng và Diệp Gia Nguyên khi chính thức yêu đương và hợp đồng yêu đương sẽ có gì khác biệt.Phó Triều Doanh đưa Phó Triều Hoa đến Nam Đại, rồi sau đó lái xe về công ty đi làm.Trên đường điện thoại rung mấy lần. Phó Triều Doanh chưa kịp xem, chuyên tâm lái xe.Lúc này, sau khi đỗ xe trong bãi, nàng cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện là Diệp Gia Nguyên gửi tới một tài liệu PDF, cùng với một câu nói: 【 Em xem thích tiểu khu nào, loại căn hộ nào. 】Phó Triều Doanh chợt thất thần, lại thấy cô gửi tới: 【 Chọn hai căn. 】Diệp Gia Nguyên không nói rõ, nhưng Phó Triều Doanh chợt nhớ lại cuộc đối thoại với cô ở Singapore —Nàng từng thăm dò hỏi: "Sao chị không an cư lập nghiệp ở đây?"Diệp Gia Nguyên đáp: "Rất ít người nhà đến đây, an cư hay không cũng không khác biệt."Vì lẽ đó Diệp Gia Nguyên bảo nàng chọn hai căn, là định an cư ở Singapore và Cảng Thành?Mà cô sáng sớm hôm nay đổi chuyến bay đến Cảng Thành, là để nhanh chóng lấy được thông tin nhà, cho nàng một bất ngờ?Trái tim Phó Triều Doanh có một chỗ mềm mại chợt chùng xuống. Đầu ngón tay nàng vô thức run rẩy, lơ lửng trên khung chat, chậm chạp khó lòng nhấn xuống.Nàng sợ mình hiểu lầm, sợ mình tưởng bở.Một lát sau, Phó Triều Doanh mới mở tài liệu PDF, cẩn thận xem lướt qua thông tin nhà ở bên trong, rồi sau đó chậm rãi đặt xuống một dòng chữ: 【 Cá nhân em thấy căn số 7, 16, 19, 25, 36 có lẽ tốt hơn ~ chỉ để chị Gia Nguyên tham khảo thôi ạ ~ 】Diệp Gia Nguyên không nói rõ là để an cư cho nàng, Phó Triều Doanh tự nhiên không thể đặt mình vào vị trí bạn gái của cô và người nhà được.Phó Triều Doanh thu lại tâm thần, hít sâu một hơi, lúc này mới mở cửa xe, xuống xe, lên lầu."Cô Phó, chào buổi sáng. Hôm nay tâm trạng tốt quá, có phải có chuyện vui gì không?" Đồng nghiệp chào hỏi nàng, vừa vặn thấy khóe môi nàng mang theo nụ cười.Phó Triều Doanh khẽ gật đầu: "Chào buổi sáng."Nói xong quay đầu liền cưỡng chế khóe môi, thầm ảo não.Sau lời chào hỏi nhàn nhạt sáng sớm, Phó Triều Doanh liền không còn nhận được tin tức từ Diệp Gia Nguyên.Mấy ngày sau đó, cũng chỉ là những tin nhắn ngắn gọn "Chào buổi sáng", "Ngủ ngon". Như thể giữa họ chỉ duy trì một loại thăm hỏi lịch sự, không gì khác.Phó Triều Doanh ban ngày đi làm, buổi tối hoặc là ở nhà vẽ vời, hoặc là cùng Thẩm Quán Nam, Phó Triều Hoa đi dạo phố, liên hoan, cố gắng để cuộc sống của mình phong phú hơn, không nghĩ đến chuyện của Diệp Gia Nguyên nữa.Đến tối thứ Sáu, ba người hẹn nhau đi massage thư giãn.Phó Triều Doanh làm liệu trình đầu, thoải mái đến mức sắp ngủ gật, lại đột nhiên nghe thấy điện thoại di động rung liên tục, kéo nàng ra khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh.Là Diệp Gia Nguyên gửi đến mấy tin nhắn video.Phó Triều Doanh trượt màn hình điện thoại lên xuống, phát hiện mỗi tin nhắn đều là video về nhà ở.Nàng vừa mở video đầu tiên, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Gia Nguyên truyền ra từ tai nghe: "Đây là căn nhà số 7 trong tài liệu..."Phó Triều Doanh không biết cô sẽ tự mình quay lại, quên đeo tai nghe.Lúc này, âm thanh vang ra ngoài, rõ ràng truyền vào tai Thẩm Quán Nam và Phó Triều Hoa. Dù nàng ngay lập tức bấm tắt tiếng, nhưng Thẩm Quán Nam và Phó Triều Hoa vẫn nghe được câu nói đầu tiên.Khiến hai người liếc nhìn nhau: "Sao giọng này nghe quen thế nhỉ...""Em muốn mua nhà à?"Tim Phó Triều Doanh hơi tăng tốc, trên mặt lại cố gắng duy trì sự bình tĩnh, cười cười như không có chuyện gì xảy ra: "Không có, vừa lướt trúng video ngắn thôi."Hai người nghi ngờ liếc nhìn nàng: "Thật hay giả."Phó Triều Hoa khẽ cười, cố ý trêu chọc nàng: "Sao chị nghe giống giọng chị Gia Nguyên thế."Phó Triều Doanh hơi nghẹn lại một lúc, vội vàng nói: "Đâu có, hai chị đừng nói bậy nữa."Rồi sau đó tìm tai nghe đeo vào, mới tiếp tục xem video Diệp Gia Nguyên gửi tới.Căn đầu tiên là nhà duplex. Diệp Gia Nguyên mặc một bộ áo sơ mi trắng đơn giản, đứng trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, giới thiệu từ tầng dưới lên tầng trên.Mọi chi tiết nhỏ đều được giảng giải vô cùng tỉ mỉ, như một nhân viên bán bất động sản chuyên nghiệp.Rồi sau đó, mỗi căn đều là video tự quay của cô, từ phong cách trang trí đến tiện nghi đồng bộ, đều được giới thiệu rõ ràng rành mạch.Điều đó có nghĩa là, Diệp Gia Nguyên tự mình đi xem từng căn nhà, tự mình trải nghiệm ưu khuyết điểm của từng căn.Hơn nữa, dựa theo ánh đèn và ánh sáng trong video, có cả ban ngày và ban đêm. Để quay video cho nàng, e rằng cô đã hy sinh không ít thời gian nghỉ ngơi.Phó Triều Doanh chợt thất thần, nơi mềm mại nào đó trong đáy lòng càng thêm trầm xuống. Nàng lại đột nhiên không kịp chuẩn bị nhận được điện thoại của Diệp Gia Nguyên. Chuông điện thoại trong phòng massage yên tĩnh có vẻ đặc biệt đột ngột.Phó Triều Doanh mời kỹ thuật viên dừng lại, luống cuống chân tay chạy ra ngoài nghe điện thoại."Tiểu Doanh, đã qua năm ngày rồi, em cân nhắc kỹ chưa?"Phó Triều Doanh nghe thấy câu nói lạnh lùng bên kia, nhịp tim đột nhiên tăng tốc."Chị Gia Nguyên, em vẫn chưa cân nhắc kỹ." Phó Triều Doanh nhẹ giọng đáp.Trong ống nghe dường như truyền đến một tiếng cười khẽ. Phó Triều Doanh tiếp tục nghe cô nói: "Xem ra là chị chưa làm tốt."Nghe giọng cô rất bất đắc dĩ, Phó Triều Doanh không khỏi hơi sững sờ: "Em...""Vậy ngày mai em rảnh không?" Diệp Gia Nguyên khẩn khoản hỏi tiếp.Phó Triều Doanh rơi vào trầm tư, không biết trả lời rảnh rỗi xong sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn quỷ thần xui khiến khẽ "ừ" một tiếng."Ngày mai sẽ có một món quà về đến nhà, nhớ nhận hàng." Diệp Gia Nguyên nhẹ giọng nói: "Nghỉ sớm một chút."Cúp điện thoại.Phó Triều Doanh đứng trong hành lang, chợt cảm thấy chút mong chờ lại chút hồi hộp. Diệp Gia Nguyên hỏi nàng ngày mai có rảnh không... là muốn làm gì?Phó Triều Doanh hít thở đều đặn, chỉnh trang lại vẻ mặt trước khi bước vào phòng massage.Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, nàng không thể tham khảo ý kiến của bất kỳ ai.Liệu trình kết thúc, mấy người cùng nhau rời đi.Phó Triều Hoa nói muốn về nhà cũ với nàng. Phó Triều Doanh lái xe đưa cô ấy về nhà.Lòng hóng chuyện của Phó Triều Hoa bừng bừng: "Vừa rồi là chị Gia Nguyên gọi điện cho em phải không?"Phó Triều Doanh không phủ nhận, chỉ lo lắng: "Dạo này chị không nhắc đến em với Dì Cả chứ?"Nàng lo lắng chị họ sẽ kể chuyện say xỉn của mình mấy ngày trước, cùng với chuyện giữa nàng và Diệp Gia Nguyên, cho Dì Cả nghe.Phó Triều Hoa trong lòng hiểu rõ, vỗ nhẹ vai nàng: "Chị em nhiều năm, không có chút tin tưởng đó sao! Chị đương nhiên sẽ không nói!"Phó Triều Doanh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì tốt, vậy sau này lỡ Dì Cả có hỏi..."Phó Triều Hoa cười khúc khích: "Chị sẽ nói chị cái gì cũng không biết, em yên tâm đi."Phó Triều Doanh cười nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng mơ hồ lo lắng....Phó Triều Doanh ngủ ngon giấc, nhưng sau khi tỉnh dậy nửa phút, đã nghĩ đến món quà Diệp Gia Nguyên bảo hôm nay sẽ gửi đến.Vừa rửa mặt xong xuống lầu, liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc. Tim Phó Triều Doanh hẫng đi một nhịp, nàng bước nhanh hơn, nhưng ngay tại khúc quanh cầu thang, nàng đã va vào một đôi tròng mắt sâu thẳm.Diệp Gia Nguyên đã về Nam Nghiễn.Lẽ nào món quà trong lời nàng nói chính là bản thân nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz