ZingTruyen.Xyz

[BHTT][ABO][Edit] Sau Khi Bị Tình Địch Đánh Dấu - Kiến Kình Lạc

Chương 27

Linh-Yuan

Đoàn phim mất khoảng hai tháng để hoàn thành việc quay chụp và chính thức đóng máy.

Trong thời gian đó, Tô Thời Tinh lại trải qua một lần nóng lên, nhưng lần này không cần phải ngâm mình trong nước. Nàng an tâm sử dụng thuốc ức chế, không có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, chỉ là tinh thần hơi suy nhược trong vài ngày. Dù vậy, điều này không ảnh hưởng quá nhiều, nàng vẫn có thể chịu đựng được.

Hiện tại, nàng chưa muốn công khai chuyện mình đã phân hóa thành Omega.

Ngoài việc lo sợ bị "vả mặt" vì trước kia luôn tự hào thổi phồng rằng mình sẽ trở thành Alpha, một lý do quan trọng hơn là vì Omega sau khi phân hóa thường trở nên xinh đẹp hơn nhưng cũng yếu đuối hơn.

Nhiều Omega trưởng thành sớm tìm kiếm một Alpha đáng tin cậy để kết hôn, đảm bảo cuộc sống ổn định. Trong khi đó, giới giải trí lại có đến hai phần ba diễn viên là Alpha.

Tô Thời Tinh không muốn từ bỏ công việc của mình. Để tránh việc sau này bị truyền thông liên tục truy hỏi khi nào kết hôn hay rút khỏi giới giải trí, nàng quyết định tạm thời giấu kín chuyện phân hóa.

Sau khi đóng máy, Tô Thời Tinh quay lại thành phố A, nghỉ ngơi một ngày ở chung cư rồi lập tức về nhà thăm mẹ, bà Trương Thúy Liên.

"Mẹ, con đã về đây." Tô Thời Tinh mở cửa, lười biếng tháo giày rồi nằm phịch xuống ghế sofa.

Trương Thúy Liên đang tập yoga trong phòng khách, dáng người vẫn giữ được thon gọn, liền bước tới kéo cánh tay con gái:
"Ngồi ngay ngắn lại! Nhìn bộ dạng này mà xem, có giống ai không? Lại đây, luyện yoga với mẹ đi."

"Ai ya, con không muốn động." Tô Thời Tinh rên rỉ, uể oải đáp.

Thấy thế, Trương Thúy Liên ngồi xuống bên cạnh, dịu giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tô Thời Tinh im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi ngồi dậy, tựa đầu vào vai mẹ, làm nũng: "Mẹ, con có kết quả phân hóa rồi."

Trương Thúy Liên nhìn kỹ thần sắc con gái, lập tức hiểu ra: "Không phải Alpha?"

"Ừm." Tô Thời Tinh gật đầu, rồi lập tức đưa ngón tay lên ra hiệu giữ im lặng: "Nhưng mẹ không được nói cho ai đấy!"

"Được rồi, được rồi, mẹ tuyệt đối không nói." Trương Thúy Liên làm động tác khóa miệng.

"Tốt nhất là vậy. Nhà chúng ta giờ có tận hai Omega." Tô Thời Tinh thở dài.

"Có gì đâu mà buồn, vậy là mẹ con mình có thêm đề tài để nói chuyện mà." Trương Thúy Liên an ủi. "Mà con mới phân hóa, mẹ phải nói con nghe một vài điều cần chú ý."

"Chú ý gì cơ ạ?" Tô Thời Tinh tò mò hỏi.

Đúng lúc đó, cửa phòng tắm bật mở, một người phụ nữ bước ra. Cô mặc áo ba lỗ tập thể thao, quần bó sát, đôi chân vừa dài vừa thẳng. Tóc được buộc cao, khuôn mặt và đôi tay vẫn còn đọng nước.

"Sao chị lại ở đây?!" Tô Thời Tinh thốt lên, giật mình hoảng hốt.

Người phụ nữ dừng lại, nhìn sang phía Tô Thời Tinh, ngạc nhiên hỏi:
"Cô về từ khi nào vậy? Sao không báo trước?"

"Nguyễn Như Du, nói cho rõ vào! Đây là nhà tôi, tôi về mà còn phải báo cáo với chị à?" Tô Thời Tinh bật dậy.

Nguyễn Như Du bước tới, nhấc một chai nước lên uống vài ngụm.

"Là mẹ mời Như Du tới đây." Trương Thúy Liên cười tủm tỉm giải thích. "Nó nói dạo gần đây hơi mệt, nên mẹ bảo qua nhà nghỉ ngơi, tiện thể luyện yoga cùng mẹ." Rồi bà ghé sát tai Tô Thời Tinh, hạ giọng thì thầm: "Thuận tiện để con bé sửa bóng đèn nhà mình, còn mang theo mỹ phẩm mới của công ty con bé nữa. Hé hé."

Tô Thời Tinh: "......"

"Dì ơi, mình luyện tiếp chứ?" Nguyễn Như Du mỉm cười hỏi.

"Luyện, luyện chứ con!"

Tô Thời Tinh tức tối nhìn mẹ mình hào hứng hướng dẫn "tình địch" tập yoga. Giọng mẹ dịu dàng đến mức lạ thường, hướng dẫn thì tỉ mỉ, còn cổ vũ thì nhiệt tình, hoàn toàn quên béng phải nhắc mình mấy điều "cần chú ý" lúc nãy.

Rốt cuộc ai mới là con gái của mẹ hả, Trương Thúy Liên?!

"Thời Tinh, đừng ngẩn người nữa! Mau chụp cho mẹ và Như Du mấy tấm ảnh!" Trương Thúy Liên quay sang thúc giục. "Lâu rồi mẹ không đăng ảnh chung với Như Du lên vòng bạn bè."

Tô Thời Tinh đờ đẫn cầm điện thoại chụp hình, cảm giác mình giống như người thừa trong câu chuyện.

Nguyễn Như Du lại cười, nói:
"Dì, hình như tâm trạng Tô Thời Tinh không tốt lắm."

"Bình thường." Trương Thúy Liên bình thản nói, "Nó phân hóa thành Omega, không thương tâm mới là lạ."

"Mẹ!!!" Tô Thời Tinh tức giận nâng cao giọng, "Mẹ không phải đã hứa không nói cho người khác sao? Sao vừa quay lưng đã kể ra rồi?!"

Trương Thúy Liên thản nhiên đáp: "Như Du có phải người ngoài đâu? Hơn nữa, con giờ đã là Omega, sau này phải nhờ Như Du chăm sóc nhiều hơn, đừng để bị Alpha khác đánh dấu mất."

Tô Thời Tinh: "......"

Nguyễn Như Du: "......"

Đến đây, Trương Thúy Liên dường như cuối cùng cũng nhớ ra vai trò làm mẹ của mình. Bà đứng dậy từ tấm thảm yoga, kéo cả hai ngồi xuống, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt đầy tâm tư sâu sắc.

Bà nắm lấy tay Nguyễn Như Du, nói với giọng đầy cảm kích: "Như Du à, dì nhờ con. Sau này để ý Thời Tinh giúp dì nhé. Nó suốt ngày la hét ầm ĩ, chẳng chút ổn định. Dì thật sự lo nó gặp chuyện không hay."

Tô Thời Tinh: "Con thì có thể xảy ra chuyện gì?!"

"Con nhìn lại ngoại hình của mình đi, có chút tự giác nào không?" Trương Thúy Liên quắc mắt, "Con không biết khuôn mặt của mình chính là khởi nguồn tội ác sao?!"

"Hả? Thật... thật sự là vậy sao?" Tô Thời Tinh mặt đỏ bừng, gãi đầu ngượng ngùng, "Hình như... cũng có chút đúng thật."

Nguyễn Như Du: "......"

Trương Thúy Liên tiếp tục, nắm lấy cơ hội:
"Như Du à, dì biết Thời Tinh hay hung dữ với con, nhưng thực ra nó thích con đấy... Ưm ưm ưm!"

Nguyễn Như Du nhướng mày cười, ánh mắt liếc qua Tô Thời Tinh. Người vừa lập tức lao tới bịt miệng mẹ mình, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: "Con thích cô ấy khi nào? Đừng ở đây bịa chuyện! Dù mẹ có là mẹ ruột cũng không được bịa đâu!"

Trương Thúy Liên thoát khỏi "ma chưởng" của con gái, hùng hồn lên tiếng: "Thì vốn là vậy mà. Nếu con không thích người ta, làm sao làm bạn lâu như thế được?"

"Ai thèm làm bạn với chị ta!" Tô Thời Tinh giận đến mức đỏ mặt, quay phắt người đi, không thèm nhìn ai nữa.

Nguyễn Như Du nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Trương Thúy Liên:
"Được, dì yên tâm. Con hứa với dì."

Trương Thúy Liên gật đầu hài lòng: "Tốt lắm, con phải đặc biệt chú ý những Alpha có ý đồ xấu xung quanh Thời Tinh. Tuyệt đối đừng để nó bị người ta tùy tiện đánh dấu."

Nguyễn Như Du: "......"

Tô Thời Tinh: "......"

"Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!" Trương Thúy Liên bổ sung với vẻ đầy nghiêm trọng.

"Hậu quả gì?" Nguyễn Như Du và Tô Thời Tinh đồng thanh hỏi. Lúc ánh mắt cả hai chạm nhau, Tô Thời Tinh lập tức hậm hực quay đi, như thể không muốn để Nguyễn Như Du đọc được suy nghĩ của mình.

"Sẽ phải kết hôn!" Trương Thúy Liên kinh hoàng tuyên bố.

Tô Thời Tinh: "............"

Nguyễn Như Du: "............"

Nghe vậy, Tô Thời Tinh sững sờ, gào lên: "Mẹ đang nói cái quái gì thế?! Sao lại phải kết hôn?!"

"Mẹ cũng bị bố con lừa như thế đấy!" Trương Thúy Liên đầy vẻ căm phẫn. "Tên đàn ông thối đó bảo chỉ là đánh dấu tạm thời, kết quả pheromone của hắn mê người quá, mẹ bị lừa vào luôn cái mồ chôn hôn nhân!"

Tô Thời Tinh: "............

Nguyễn Như Du cố gắng trấn an và nói: "Dì ơi, không phải mọi thứ đều có thể đánh đồng như vậy, việc đánh dấu tạm thời có thể chỉ là một sự giúp đỡ thôi."

"Không thể nào!" Trương Thúy Liên quả quyết nói, "Đánh dấu, hoặc là vì tình yêu, hoặc chỉ là vì tình yêu. Nếu là trường hợp đầu, thì Tô Thời Tinh nhà chúng ta chỉ là công cụ thôi, mà Alpha đó thật sự là súc vật!"

Nguyễn Như Du: "... Nhưng cũng không nhất định là trường hợp đầu, còn trường hợp sau thì sao?"

"Vậy thì phải kết hôn!"

"......" Nguyễn Như Du ngậm miệng.

Tô Thời Tinh cảm thấy thật sự khó xử, vội vàng thúc giục Trương Thúy Liên đi nấu cơm.

Khi phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Tô Thời Tinh liếc mắt trộm nhìn qua, thấy Nguyễn Như Du cũng đang nhìn mình một cách lén lút, vội vàng thu ánh mắt lại, cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ!

"Cái đó......" Nguyễn Như Du ngồi gần một chút, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trương Thúy Liên trong bếp, hạ giọng nói, "Cô biết đấy, chúng ta không phải như mẹ cô nói đâu..."

"Tôi đương nhiên biết rồi!" Tô Thời Tinh cắn môi dưới, thấy Trương Thúy Liên quay lại, liền ngây ngô cười và vẫy tay với cô, sau đó nhỏ giọng nói, "Mẹ tôi nói linh tinh thôi, đừng để ý nhé."

Hai người nhanh chóng đạt được sự đồng thuận.

Vài ngày sau, Nguyễn Như Du nhận được điện thoại từ Ngô tổng của Khải Việt, ông ấy mời cô tham gia một bữa tiệc tối và gửi kèm danh sách khách mời. Tất cả đều là những người lớn trong ngành và các nhà đầu tư lớn, những người có mối quan hệ quan trọng đối với sản phẩm sắp ra mắt của cô. Với một lời mời như vậy, nếu từ chối thì không phải là cách hay.

Vào buổi tối hôm đó, cô xuất hiện tại tiệc trong bộ trang phục chỉnh tề, áo khoác vest cùng quần dài, chiếc kính mắt gọng mạ vàng, tóc buộc đuôi ngựa thấp, khí chất sắc sảo khiến mọi người không khỏi chú ý.

Ban đầu, mẹ cô đã chọn cho cô một chiếc váy dài lộng lẫy, nhưng cô từ chối. Cuối cùng, vì buổi tiệc này chủ yếu là để giao tiếp với các nhà đầu tư, cô không muốn mất quá nhiều thời gian vào việc trang điểm, vì vậy quyết định mặc trang phục công sở thoải mái hơn.

Ngô tổng tiến lại gần, cười nói: "Đã lâu không gặp, Như Du. Chúc công ty cô ra mắt sản phẩm thành công."

"Cảm ơn lời chúc của ngài." Nguyễn Như Du mỉm cười và chào hỏi ông, nhận thấy bên cạnh ông không có cô con gái Tiêu Tiêu, cô nhẹ nhõm một chút.

"Tiêu Tiêu mà biết cô tới tham gia sinh nhật của cô ấy, không biết vui đến mức nào." Ngô tổng cười lớn nói.

"Hẳn là vậy, Tiêu Tiêu trẻ trung, xinh đẹp và hoạt bát, rất giống cô em gái tôi, sao tôi có thể không đến dự sinh nhật của cô ấy chứ?" Nguyễn Như Du khéo léo từ chối, nhưng vẫn không làm ông mất mặt.

Ngô tổng cười ha hả, ông biết Nguyễn Như Du luôn từ chối cô con gái Tiêu Tiêu, nhưng ông vẫn rất trân trọng cô, vì vậy tiếp tục giúp cô tạo cơ hội giao tiếp: "Tiệc tối chưa bắt đầu, Tiêu Tiêu vẫn đang thay đồ. Để tôi dẫn cô đi gặp những người khác trước nhé."

"Vậy cảm ơn chú Ngô."

Nguyễn Như Du tự nhiên chào hỏi những người khác trong ngành đầu tư, hòa nhập rất nhanh vào cuộc trò chuyện, không hề kém cạnh về khí chất, và những lời nói của cô thể hiện kiến thức uyên thâm.

Nơi này có không ít người đã từng nghe đến tên Nguyễn Như Du, nhưng vì lĩnh vực khác nhau, rất ít người có cơ hội gặp cô. Lúc này, họ không thể không khen ngợi cô, người thừa kế của Nguyễn thị.

Không lâu sau, nhân vật chính của buổi tiệc, Ngô Tiêu Tiêu, xuất hiện trong chiếc váy lộng lẫy.

Cô vội vàng quan sát mọi người, cuối cùng dừng lại ở một phương hướng nào đó, rồi mỉm cười vỗ tay giữa đám đông khi bánh kem được cắt và champagne được rót.

Dù gọi là tiệc sinh nhật, nhưng thực ra đây là một sự kiện giao lưu của tầng lớp thượng lưu. Ngô Tiêu Tiêu đã quen với những dịp như thế này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, cô đi đến gần Nguyễn Như Du, tính toán đợi khi nàng nói chuyện xong với đám người kia, rồi sẽ tìm nàng riêng.

Nhưng đợi một lúc lâu, chân cô tê rần, Nguyễn Như Du vẫn không có dấu hiệu muốn kết thúc cuộc trò chuyện, trái lại còn càng nói càng vui vẻ.

Ngô Tiêu Tiêu cảm thấy nhàm chán, liền uống vài ly rượu. Khi trở lại, cô phát hiện Nguyễn Như Du cuối cùng cũng không rời khỏi đám người kia!

"Chị Như Du ."

Một giọng nói ngọt ngào, trong trẻo vang lên sau lưng, khiến Nguyễn Như Du bất giác quay đầu lại. Cô thấy Ngô Tiêu Tiêu trong bộ váy lộng lẫy, ánh mắt đầy mong chờ nhìn mình.

Nguyễn Như Du đang chuẩn bị đi tìm Ngô tổng, thì quay đầu lại và thấy Ngô Tiêu Tiêu:
"Tiêu Tiêu, chúc mừng sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Ngô Tiêu Tiêu sắc mặt hơi ửng hồng, "Chị Như Du, năm nay em18 tuổi."

"Đúng vậy, sang năm sẽ là 19."
"......"
Ngô Tiêu Tiêu bước đến gần cô, lấy hết can đảm nói: "Em có thể theo đuổi chị không?"

Nguyễn Như Du bất ngờ cúi đầu, nhìn thoáng qua đôi giày cao gót của cô ấy: "Cái này... Chắc chạy không tốt lắm đâu, sao có thể đuổi theo được? Em định làm sao để đuổi theo tôi?"

"......"

Ngô Tiêu Tiêu lấy lại bình tĩnh, mỉm cười hỏi: "Như Du tỷ, quà tặng của em đâu?"

"Tôi đã đưa cho chú rồi, bí thư của ông ấy đã đem xuống dưới, em có thể đi xem thử."

"Thật sao?" Ngô Tiêu Tiêu quay người, đi tìm bí thư, tra cứu sổ đăng ký, cuối cùng tìm được, "Là món quà gì vậy?!"

Bí thư trả lời: "Một bộ sách luyện tập cao cấp, Nguyễn tổng bảo cô ôn tập một chút."

"......"

Ngô Tiêu Tiêu quay lại tìm Nguyễn Như Du, một lúc lâu sau, mới thấy nàng đứng cạnh một người bạn, trông có vẻ... như đang nghe lén?

Ngô Tiêu Tiêu tiến lại gần, nghe thấy các bạn học đang nhắc đến tên Tô Thời Tinh.
"Tô Thời Tinh bị tố rồi, hot search lên đầu, mau xem đi."

"Quao, đoàn phim chơi lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, đối mặt với những diễn viên nhỏ không lễ phép, rồi còn bán hình ảnh cục cưng dịu dàng nữa, đúng là ghê gớm."

"Khó trách mình luôn không thích cô ta, hóa ra có hai mặt."

"Giới giải trí quả thực không có thứ gì chân thật."

"Bạn học tôi thất vọng rồi, từ giờ không xem phim của cô ấy nữa."

"Được rồi, hôm nay là sinh nhật của tôi, các cậu đừng bàn chuyện người khác nữa, được không?" Ngô Tiêu Tiêu ngắt lời, các bạn học từ từ rời đi.

Ngô Tiêu Tiêu quay lại, lén nhìn Nguyễn Như Du một cái, thấy nàng vẫn bình thản, đang lướt điện thoại, không khỏi tiến lại gần, khẽ nói: "Chị Như Du, em cũng không thích Tô Thời Tinh."

Nguyễn Như Du hơi ngừng tay, ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"

"Vì chị không thích cô ta mà."

Nguyễn Như Du ngạc nhiên đáp: "Em làm sao biết tôi không thích?"

"Chắc hẳn là nhiều người đều biết thôi, hai người không thân nhau mà, chẳng phải ai cũng biết sao?" Ngô Tiêu Tiêu nói, "Chỉ cần chị không thích cô ta, thì em cũng không thích."

"Chưa quen biết cô ấy, chưa hiểu cô ấy, chỉ vì tôi mà cô ghét cô ấy?"

Ngô Tiêu Tiêu ngớ ra, ngơ ngác nhìn cô, nhận ra cô hơi nhíu mày, phát mình nói gì sai, liền cúi đầu nói: "Thật xin lỗi."

"Đi ăn bánh kem đi."

"Vậy còn chị?"

"Người lớn rất bận."

Tô Thời Tinh bị tố là "người nhân thiết giả" đang chiếm giữ hot search, truyền thông đang tìm cách liên lạc với văn phòng của cô, trong khi đó, paparazzi vẫn chờ sẵn ngoài chung cư của nàng.

Tô Thời Tinh đang thu dọn đồ đạc, định tìm nơi nghỉ ngơi một chút, nàng muốn gọi điện cho mẹ nhưng lại sợ bà lo lắng. Sau đó, nàng gọi cho Đường Gia Lai, nhưng đối phương không nghe máy, mãi lâu sau mới trả lời tin nhắn, bảo đang bận công việc và không thể nghe điện thoại.

Tô Thời Tinh duyệt qua các tin nhắn, rồi nhận ra mình dường như không có ai để liên lạc. Nàng quyết định ở lại đây cùng đám paparazzi, mở trang mua sắm trực tuyến và bắt đầu đặt đồ ăn.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Nàng nhìn qua mắt mèo, không phải paparazzi mà là Nguyễn Như Du.

"Sao chị lại tới đây?" Nàng mở cửa

"Tới nhặt xác." Nguyễn Như Du còn hơi có mùi rượu, bước vào nhìn quanh, quả nhiên thấy chiếc vali vẫn chưa thu dọn xong, "Cô muốn đi đâu?"

"Không biết." Tô Thời Tinh thở dài, "Khách sạn? Hay là qua căn hộ bên cạnh? Hoặc mượn tạm nhà của Gia Lai trước, nghe nói chị ấy chưa về."

Nguyễn Như Du quay đầu nhìn cô: "Đi theo tôi ở vài ngày đi."

"A?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz