ZingTruyen.Xyz

[BHTT][ABO][Edit] Sau Khi Bị Tình Địch Đánh Dấu - Kiến Kình Lạc

Chương 17

Linh-Yuan

Buổi lễ sinh hoạt dưới cờ kết thúc, một nhóm học sinh đứng trên bục nhận phần thưởng.

Hiệu trưởng đang khen thưởng những học sinh xuất sắc, đặc biệt là nhắc đến thành tích trong kỳ thi giữa kỳ (bản QT để là trung khảo, mà tra thì nó tương đương với kỳ thi tuyển sinh bên mình, không hợp lý lắm), khen ngợi Nguyễn Như Du, học sinh lớp 11-1 với thành tích ba môn đạt điểm tối đa.

Dưới bục, tiếng vỗ tay và tiếng cười vang lên nhiệt liệt.

Tuy nhiên, điều đặc biệt là người được khen ngợi, Nguyễn Như Du, lại đang đứng trong đội hình của những học sinh vi kỷ (chuyên cần), chuẩn bị cho phần kiểm điểm tiếp theo.

Thật là một tình huống mới lạ.

Thành tích của Nguyễn Như Du rất tốt đã không còn là điều gì mới mẻ, không có gì lạ nếu một ngày nào đó người ta biết cô thi đại học đạt điểm tuyệt đối. Nhưng mà khi nhìn thấy cô đứng làm kiểm điểm, đó thật sự là một chuyện đặc biệt lớn!

Không ít người đã chuẩn bị sẵn sàng để lén ghi lại cảnh tượng này.

"Quao, đây chính là cảm giác được hàng nghìn ánh mắt chú ý sao?" Tô Thời Tinh nhỏ giọng nói trong đám đông.

Nguyễn Như Du quay đầu nhìn nàng một cái, kiềm chế cảm giác muốn trợn mắt, hạ giọng: "Sao vậy, cô còn cảm thấy vinh quang à?"

"Tầm nhìn cũng không tệ." Tô Thời Tinh ngẩng đầu, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, mặc cho những người xung quanh trên sân thể dục đánh giá mình, "Sợ cái gì, cũng đâu có mất miếng thịt nào."

"Cô thì đương nhiên không thiếu, nếu không phải có cô, chúng ta có thể đứng ở đây sao?" Nguyễn Như Du cảm thấy hối hận không thôi, đêm đó lẽ ra phải mặc kệ các nàng tự trèo tường đi, tự mình đi theo hóng chuyện làm gì.

"Chị cũng đúng lúc mấu chốt đã bán đứng tôi." Tô Thời Tinh thở dài, "Vốn dĩ tôi đã có thể tránh được kiếp nạn, nhưng Nguyễn Như Du vẫn không để cho tôi thoát khỏi tay chủ nhiệm."

Cả hai người bắt đầu chế giễu nhau một phen, lúc này giáo viên phía trước thúc giục họ lên bục làm kiểm điểm.

Một loạt các học sinh phía trước đã đọc kiểm điểm, giờ đến lượt hai người họ. Tô Thời Tinh đột nhiên kéo Nguyễn Như Du lại phía sau: "Chị lên trước đi, tôi phải làm một màn chói sáng cuối cùng."

"Không phải đi biểu diễn mà, sao cô còn muốn phô trương?"

"Diễn xuất thì không thể thiếu được." Tô Thời Tinh rất tin vào nguyên tắc của mình, "Phải quý trọng mỗi một cơ hội lên sân khấu."

"Cô mà không làm diễn viên thì thật là đáng tiếc." Nguyễn Như Du thở dài, rồi đi lên bục giảng. Dưới đài, phần lớn là những người đến xem náo nhiệt, cô dừng lại, thanh thanh giọng nói: "Chào mọi người, tôi là Nguyễn Như Du. Rất tiếc hôm nay tôi lại đứng ở đây, không phải lên để phát biểu cho các bạn học sinh ưu tú, cũng không phải để làm công tác tư tưởng, mà là để hướng các bạn sám hối."

"Tôi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, đó là kết bạn một cách bất cẩn. Đúng vậy, tôi tin rằng các bạn đều biết tôi đang nói đến ai."

Dưới đài bỗng vang lên một trận cười rộ, mọi người đều nhìn về phía Tô Thời Tinh.

Tô Thời Tinh hơi gật đầu: "Không sai, chính là tại hạ!"

"Bạn bè là gì? Có người nói bạn bè như tay với chân, bạn bè là một phiên bản khác của chính mình. Nhưng bạn Tô lại nói với tôi rằng, bạn bè chính là công cụ để bán đứng thôi." Nguyễn Như Du thở dài, "Vì vậy tôi đã bị bán ở đây, tôi thậm chí nghi ngờ, vũ trụ này cuối cùng cũng chỉ có Tô Thời Tinh mà thôi."

Mọi người: "Ha ha ha ha ha!"

Tô Thời Tinh ngượng ngùng ôm tay: "Quá khen quá khen."

Sau khi Nguyễn Như Du xuống bục, mọi người lại chờ đón màn tiếp theo của nhân vật chính lên sân khấu. Chỉ thấy Tô Thời Tinh trên mặt không chút thay đổi, tinh thần phấn chấn bước tới micro: "Chào mọi người, buổi sáng tốt lành!"

Mọi người: "..."

"Đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?"

Mọi người: ...... Chúng ta mới gặp cậu sáng nay ở đây!

"Chủ nhiệm bắt tôi làm kiểm điểm, tôi suy nghĩ nửa ngày, quả thật tôi có tội." Tô Thời Tinh nghiêm túc nói, "Chơi game thể thao, đồ ăn là tội lỗi."

Dưới đài vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Nguyễn Như Du: "..."

"Tôi thật sự xin lỗi các đồng đội, là tôi làm các bạn phải thức cả đêm, còn cùng tôi chịu kết cục kiểm điểm này."

Các đồng đội: ...... Chẳng cần phải nhắc đến cũng được!

Tô Thời Tinh: "Ngoài việc chơi game, tôi trèo tường cũng là sai, còn bị một bạn học phát hiện, theo dõi tôi cả một quãng đường mà tôi không hề hay biết. Thực sự tôi không phải người đủ tư cách để làm gương mẫu cho những người yêu thể thao."

Các bạn học: Mẹ nó, yêu thể thao gì chứ.

"Ở đây, tôi xin cam đoan với mọi người, sau này tôi sẽ không tái phạm lỗi lầm như vậy nữa, nếu có, tôi sẽ mãi mãi không thể đạt được danh hiệu số một!"

Chủ nhiệm lớp: Em cũng có bao giờ đạt được danh hiệu đó!

Tô Thời Tinh nhìn đồng hồ: "A, còn hai phút nữa, tôi không có gì hay để nói, không bằng để mọi người xem một màn biểu diễn tài năng của tôi."

Mọi người: ???

Mãi cho đến sau khi tốt nghiệp, video kiểm điểm sáng hôm nay vẫn được đăng trên diễn đàn của trường, nhiệt độ của nó không hề giảm. Nó liên tục được chia sẻ bởi nhóm người theo dõi Tô Thời Tinh và Nguyễn Như Du, trở thành một đoạn hội thoại hài hước, thậm chí còn được các sinh viên tân tuyển dùng làm ví dụ trong các cuộc thi.

...

Kể từ khi Đường Gia Lai thuê phòng, mẹ Đường đã sắp xếp cho cô một người dì đến chuẩn bị bữa cơm cho cô.

Ban đầu, Nguyễn Như Du đến ăn ké cơm, không lâu sau, Tô Thời Tinh bị bắt "cai nghiện" game, cũng đi theo đến ăn ké.

Vì vậy, dì đã quen với việc nấu cơm cho ba người, mỗi lần đều nấu đủ phần cho ba người ăn.

Vào những lúc thời gian rảnh rỗi, đôi khi cả hai người sẽ đi vào hai phòng khách để nghỉ ngơi một chút. Nhưng hôm nay, Đường Gia Lai đã đuổi họ ra ngoài, và cấm họ đi quanh khu nhà, không cho phép họ đi đến phòng cô thuê chơi nũa nữa.

Bởi vì kỳ nóng lên đã đến rồi.

Tô Thời Tinh lòng đầy suy nghĩ mà đi về phía trường học, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ, nhưng đã bị Nguyễn Như Du kéo lại.

"Cô đi kiểu gì vậy? Không có đầu óc thì cũng phải nhìn đường chứ, mắt đâu rồi?"

Tô Thời Tinh chu miệng, mệt mỏi đứng tại chỗ chờ đèn xanh.

Sau một lúc lâu, Nguyễn Như Du chọc vào tay cô: "Cô sao vậy? Lần này tôi không trêu cô mà."

Tô Thời Tinh đột nhiên nhìn về phía cô: "Trước khi các chị phân hóa có gì đặc biệt không?"

"Cô hỏi cái này làm gì?" Nguyễn Như Du tò mò hỏi lại.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy mình cũng sắp phân hóa, muốn chuẩn bị một chút trước." Tô Thời Tinh có chút ngại ngùng, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Vì Nguyễn Như Du và Đường Gia Lai đều đã phân hóa, bạn bè của cô cũng gần như đều phân hóa hết, chỉ có mình cô vẫn không có động tĩnh gì, cảm thấy như một sinh vật khác biệt.

Nguyễn Như Du trả lời: "Hai ngày trước sẽ có tình trạng tăng nhiệt, cảm xúc dễ bị dao động, cơ thể cũng sẽ suy yếu một chút, nếu không chú ý sẽ bị thương đấy."

Ví dụ như lúc cô vừa phân hóa, đang leo núi ngoài trời, không kiểm soát được bản thân, ngã xuống, và toàn bộ kỳ phân hóa của cô đều phải nằm viện nghỉ ngơi.

"Ai da, gần đây tôi cũng cảm thấy tâm trạng của mình bất ổn hơn một chút!" Tô Thời Tinh đột nhiên giật mình.

Nguyễn Như Du: "... Cảm xúc bất ổn chỉ là gần đây thôi sao?"

Tô Thời Tinh không quan tâm đến câu nói của cô: "Cơ thể tôi cũng cảm thấy hơi yếu, tối qua còn hơi chóng mặt, không biết có phải là trong hai ngày nữa tôi sẽ phân hóa không?"

Nguyễn Như Du: "Chắc vậy."

"Ôi không!" Tô Thời Tinh nắm tay lại, "Tôi muốn phân hóa thành A!"

"Có lấy thuốc ức chế chưa?"

"Chưa."

"Đi bệnh viện kiểm tra đi, rồi lấy thuốc ức chế đi."

Tô Thời Tinh thân thiện nhắc nhở: "Nói thật là thuốc không mang theo, văn minh một chút đi, đừng làm người khác khó chịu."

Nguyễn Như Du lạnh lùng nhìn cô: "Lại nói những lời vô nghĩa nữa, tin hay không tôi ném cô ra ngoài?"

Ngay sau đó, Nguyễn Như Du liền dừng một chiếc xe và kéo nàng lên: "Bác tài, đi đến bệnh viện trung tâm."

Tô Thời Tinh vẻ mặt mơ hồ theo sau đi vào bệnh viện, khi gần đến thì cảm thấy mệt, ôm cặp sách lùi lại, nhưng phía sau lại có người giữ chặt eo nàng, dù nàng có giãy giụa thế nào cũng không thoát được. Người đó hỏi: "Muốn giữ thể diện hay là muốn giữ mạng?"

Một lúc sau, Tô Thời Tinh ổn định lại, tự nhủ với chính mình: Không sao đâu, không sao đâu, chỉ đi kiểm tra phân hóa thôi, không phải đi trộm cắp hay gì đâu!

Nguyễn Như Du kéo nàng đi vào, Tô Thời Tinh lần đầu tiên đến kiểm tra, lo lắng đứng trước máy móc, hỏi y tá: "Chị thấy tôi có giống cường thế A không?"

Y tá trả lời qua loa: "Giống, giống lắm."

Tô Thời Tinh: "Thật sự à?"

Y tá: "Thật, thật mà."

Tô Thời Tinh: "......"

Sau khi kiểm tra báo cáo xong, khoảng nửa giờ nữa mới có kết quả, Tô Thời Tinh ngồi trong phòng nghỉ, lo lắng chờ đợi.

Nguyễn Như Du lấy iPad ra, bắt đầu giải đề.

Nửa giờ sau, y tá gọi: "Tô Thời Tinh."

"Tới!"

Tô Thời Tinh lập tức từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, đứng dậy một cách lờ đờ, khóe miệng còn dính chút nước.

Nàng cúi xuống nhìn, chỉ thấy vai Nguyễn Như Du ướt một vũng.

Nguyễn Như Du nhìn nàng bằng ánh mắt sắc lạnh.

Tô Thời Tinh: "......"

Tô Thời Tinh mạnh miệng nói: "Tôi thề là dù có chết cũng sẽ không chủ động dựa vào vai chị, chắc chắn là do vai chị động tay trước!"

"À, vai tôi có vấn đề à? Vội vàng tiếp nước cho cô à?"

"Chắc vậy? Cậu muốn kiểm tra không?" Tô Thời Tinh đề nghị.

Nguyễn Như Du nghẹn họng, nắm chặt tay.

Tô Thời Tinh nhanh chóng đi lấy báo cáo, mười phút sau, ủ rũ quay lại.

"Kết quả thế nào?" Nguyễn Như Du đã cởi áo khoác, chỉ còn lại chiếc áo ngắn tay mỏng.

"Không, không có gì đâu." Tô Thời Tinh hoảng hốt nhét báo cáo vào cặp sách, nhưng bị Nguyễn Như Du lấy mất.

Một lát sau, Nguyễn Như Du từ báo cáo ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thời Tinh đang đỏ mặt, cười như không cười: "Nghỉ lễ à?"

"......"

Tô Thời Tinh quay người lại, lưng về phía cô, thở hồng hộc ngồi xổm xuống, giống như một viên nấm ngồi trong một góc tự thu mình lại.

Nguyễn Như Du cũng ngồi xuống, hỏi: "Bác sĩ nói sao?"

Tô Thời Tinh đáp lại: "Doctor."

Nguyễn Như Du: "............"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz