Bh Thuan Viet Lieu Nguoi Co Thuong
Hai ông cháu ngồi chơi cờ ngoài nhà thủy tạ một lúc thì Chi với bà ngoại cũng về.– Hai ông cháu đánh cờ hả?
Bà vừa đi tới vừa tháo khăn trên đầu xuống. Chi cũng đi theo phía sau.– Dạ, ngoại với Chi đi đâu vậy ngoại?
Cô Út hỏi.Ngoại ngồi xuống ghế kế ông, nói:
– Ừm, đi vòng vòng Chợ Lớn cho con Chi nó tham quan.Chi cười cười, đến ngồi kế cô.
– Em đi có mệt hôn?Chi vỗ nhẹ tay cô, trả lời:
– Em ngồi xe không chứ có làm gì đâu mà mệt.Ông ngoại bên đây thấy vậy thì cười giả lả:
– Bà coi nó thương vợ chưa kìa. Sợ con nhỏ mệt miết.Bà ngoại nhìn hai đứa cười hiền. Lúc sau lại nói:
– Thôi, bà vô kêu tụi nhỏ mần cơm nước cho hai đứa ăn chiều ha.Cô vội xua tay:
– Dạ, nội làm cơm đủ ăn thôi. Chút nữa con với Chi đi gặp mấy người bạn của con, chắc ăn ở ngoài luôn.– Ờ, vậy thôi. Bây vô chuẩn bị đi để lát tối...... Trong phòng, Chi đứng trước gương. Váy nhẹ màu vàng nhạt vừa vặn, tóc chải gọn, ánh mắt thoáng chút tự tin và dịu dàng. Cô Út vẫn mặc sơ-mi trắng với quần tây tối màu, đứng cạnh chỉnh lại túi xách cho Chi, nét mặt thoải mái và dịu dàng.– Em thấy mặc vậy thoải mái không?Chi cười nhẹ, đáp:
– Dạ, em thấy mặc cũng được, không gò bó như tưởng.– Được đâu mà được, em mặc vầy quá đẹp luôn á chứ.Chi ngại ngùng, đánh nhẹ vai cô:
– Thôi đi, đừng có nịnh.Cô thấy vậy thì thôi không ghẹo nàng nữa.– Thôi đi em, xíu gặp mấy người bạn của tôi, em cứ thoải mái đi. Bọn nó thân với tôi lắm nên chuyện tụi mình bình thường hà.Chi mỉm cười, dựa vào vai cô Út, tay nắm tay cô, giọng vừa đủ nghe:
– Dạ… em biết rồi..... Xe vừa dừng trước nhà hàng Pháp quen thuộc, phố xá Sài Gòn bắt đầu lên đèn. Ánh vàng từ những ngọn đèn đường phản chiếu xuống vỉa hè, tạo thành những vệt sáng lung linh. Cô Út dẫn Chi bước xuống, tay vẫn nắm tay nhau, dáng vẻ thoải mái nhưng không kém phần thanh lịch.Ngay khi họ bước vào quán, cô Trang đã đứng đón sẵn, nụ cười tươi rói:
– Châu, đây nè.Thấy Chi, Trang khẽ chào:
– Chào Chi nghen. Tụi mình có gặp nhau bữa ở nhà băng đó, không biết cô còn nhớ tôi không?Chi nhỏ nhẹ gật đầu.Cô Trang cười khẽ, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch:
– Lần đó thấy Chi có vẻ hơi nghiêm nghị, giờ nhìn lại thấy hiền dịu hơn hẳn. Mặc váy nhìn cô rất đẹp luôn đó.Chi đỏ mặt, cúi xuống cười khẽ, giọng nhỏ:
– Ừm… tôi cũng chỉ mới mặc đồ vậy thôi.Cô Út đứng bên cạnh, nắm tay Chi, khẽ trêu:
– Thấy chưa, em đâu cần phải ngại, tụi này thân thiện lắm mà.Cô Trang nghiêng người qua, ánh mắt dí dỏm:
– Không ngại được đâu. Châu luôn theo sát, nhìn là thấy kiểu “vợ chồng người ta” rồi đó.Chi vừa cười vừa cúi đầu, khẽ dựa vào vai cô Út một chút, còn cô Út thì mỉm cười dịu dàng, khẽ vuốt tay nàng:
– Thôi đi, để tụi nó bắt chuyện với Chi thoải mái.Một lát sau, những người bạn khác lần lượt đến, tiếng cười nói rộn rã khắp quán. Chi ngồi xuống cạnh cô Út, tay vẫn trong tay cô, vừa trò chuyện vừa nghe mọi người chia sẻ chuyện vui. Ánh mắt nàng dần sáng lên, cảm giác thoải mái và tự nhiên.Cô Trang thì tiếp tục trêu chọc nhẹ nàng:
– Chi cứ tận hưởng cuộc vui đi, đừng rụt rè nữa.Chi chỉ khẽ cười, ánh mắt nhìn cô Út đầy dịu dàng, còn cô Út thì đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, khiến không khí quanh họ vừa vui tươi vừa đầy tình cảm, thân mật mà vẫn thanh lịch...... Tiệc tan, ánh đèn quán nhấp nháy, mọi người cũng xin phép ra về. Cô Út cùng Chi đi ra tới cửa thì bước chân cô hơi chao, tay đặt nhẹ lên vai nàng:
– Ưm… Chi… dìu tôi chút…Chi lập tức đưa tay, đỡ lấy người cao hơn bên cạnh:
– Để em dìu mình ra ngoài xe.Khi cả hai đã yên vị trên băng sau của xe, cô Út hơi ngả vào vai Chi, nửa trêu nửa lơ mơ:
– Thấy chưa… tôi mà say cũng có em chăm. Có sao đâu mà em lo sợ tôi uống nhiều.Chi cười, nắm tay cô Út chặt hơn một chút, giọng dịu dàng:
– Thôi, mình nghỉ chút đi. Say dô rồi nói xàm riết..... Về nhà, Chi dìu cô Út qua hiên nhà. Bước chân nàng hơi lảo đảo vì cô Út cao hơn nhiều quá, tay đặt nhẹ lên vai cô Út, mắt nhìn chăm chú:
– Mình, để em dìu vô phòng nha.Cô Út dựa vào vai Chi, miệng mỉm cười, giọng lơ mơ:
– Ừ… vô phòng thôi… xong rồi mình làm công chuyện…Chi dìu cô Út vào phòng, đặt cô ngồi xuống giường, mắt vẫn nhìn chăm chú, còn hơi lo lắng:
– Mình… mệt lắm hông? Thay đồ rồi nghỉ nha.Cô Út nhắm mắt khẽ thở, nhưng nụ cười trên môi lại tinh nghịch:
– Không sao… chỉ hơi chóng mặt chút thôi. Giờ muốn “mần công chuyện” nè.Chi hơi giật mình, mắt mở to, khẽ lúng túng:
– Dạ… công chuyện gì giờ này mình?– Thì công chuyện vợ chồng chứ gì. Lâu rồi tụi mình có mần ăn gì đâu, em.
Vừa nói, cô vừa tiến đến ôm lấy nàng, nằm xuống đè lên người nàng.Chi hơi lùi lại, mắt mở to, đỏ mặt, tay vẫn nắm tay cô Út:
– Ở nhà ngoại mà… mình… đừng làm gì quá nha…Cô Út khẽ cười, nghiêng người, giọng thì thầm:
– Yên tâm… tôi đâu có làm gì đâu… chỉ ôm vợ một chút.Chi hơi ngần ngại, lúng túng né sang một bên, giọng nhỏ:
– Thôi, mình xỉn rồi. Thay đồ đi rồi ngủ.Cô Út khẽ vuốt tay Chi, ánh mắt tinh nghịch:
– Tôi bây giờ không thấy say, chỉ… thấy nhớ em thôi.Chi hít một hơi, ánh mắt vừa e dè vừa dịu dàng, tay siết nhẹ tay cô Út:
– Được rồi, chút xíu thôi đó.Cô Út cười khẽ, đặt lên trán Chi một nụ hôn nhẹ, giọng thỏ thẻ:
– Ừm.Cô Út cười, chậm rãi hạ ánh mắt, hôn nhẹ lên khóe môi Chi, chỉ vừa chạm, tinh nghịch mà dịu dàng. Cả hai đôi môi hòa quyện vào nhau, lưỡi cô bắt đầu thăm dò vào khoang miệng nàng. Một lúc, thấy nàng sắp hết hơi mới nhả ra, hôn dọc xuống cổ để lại ở đó vài vết yêu.Cô đưa tay gỡ dây đai thắt lưng cởi nhẹ cái đầm lúc nãy nàng mặc, hôn dọc xuống xương đòn rồi đến khuôn ngực lấp ló dưới cái áo ngực mỏng. Cô đưa tay ra sau tháo luôn nó ra, rồi không ngần ngại mút lấy chấm đỏ hồng trên đó. Chi chỉ biết ôm lấy đầu cô, một tay che miệng mình ngăn tiếng rên.Cô cứ vậy hết bên này đến bên kia, làm nàng khó chịu bức người. Một hồi sau, thấy cô cứ im re khom xuống, thì ra cái người này đã ngủ từ đời nào, ngủ nhưng miệng thì không chịu nhả ngực nàng ra.Chi cố nhẹ đẩy cô nằm đàng hoàng xuống giường, rồi thay đồ ra cho cô với mình, mới lên giường ôm cô ngủ.
Bà vừa đi tới vừa tháo khăn trên đầu xuống. Chi cũng đi theo phía sau.– Dạ, ngoại với Chi đi đâu vậy ngoại?
Cô Út hỏi.Ngoại ngồi xuống ghế kế ông, nói:
– Ừm, đi vòng vòng Chợ Lớn cho con Chi nó tham quan.Chi cười cười, đến ngồi kế cô.
– Em đi có mệt hôn?Chi vỗ nhẹ tay cô, trả lời:
– Em ngồi xe không chứ có làm gì đâu mà mệt.Ông ngoại bên đây thấy vậy thì cười giả lả:
– Bà coi nó thương vợ chưa kìa. Sợ con nhỏ mệt miết.Bà ngoại nhìn hai đứa cười hiền. Lúc sau lại nói:
– Thôi, bà vô kêu tụi nhỏ mần cơm nước cho hai đứa ăn chiều ha.Cô vội xua tay:
– Dạ, nội làm cơm đủ ăn thôi. Chút nữa con với Chi đi gặp mấy người bạn của con, chắc ăn ở ngoài luôn.– Ờ, vậy thôi. Bây vô chuẩn bị đi để lát tối...... Trong phòng, Chi đứng trước gương. Váy nhẹ màu vàng nhạt vừa vặn, tóc chải gọn, ánh mắt thoáng chút tự tin và dịu dàng. Cô Út vẫn mặc sơ-mi trắng với quần tây tối màu, đứng cạnh chỉnh lại túi xách cho Chi, nét mặt thoải mái và dịu dàng.– Em thấy mặc vậy thoải mái không?Chi cười nhẹ, đáp:
– Dạ, em thấy mặc cũng được, không gò bó như tưởng.– Được đâu mà được, em mặc vầy quá đẹp luôn á chứ.Chi ngại ngùng, đánh nhẹ vai cô:
– Thôi đi, đừng có nịnh.Cô thấy vậy thì thôi không ghẹo nàng nữa.– Thôi đi em, xíu gặp mấy người bạn của tôi, em cứ thoải mái đi. Bọn nó thân với tôi lắm nên chuyện tụi mình bình thường hà.Chi mỉm cười, dựa vào vai cô Út, tay nắm tay cô, giọng vừa đủ nghe:
– Dạ… em biết rồi..... Xe vừa dừng trước nhà hàng Pháp quen thuộc, phố xá Sài Gòn bắt đầu lên đèn. Ánh vàng từ những ngọn đèn đường phản chiếu xuống vỉa hè, tạo thành những vệt sáng lung linh. Cô Út dẫn Chi bước xuống, tay vẫn nắm tay nhau, dáng vẻ thoải mái nhưng không kém phần thanh lịch.Ngay khi họ bước vào quán, cô Trang đã đứng đón sẵn, nụ cười tươi rói:
– Châu, đây nè.Thấy Chi, Trang khẽ chào:
– Chào Chi nghen. Tụi mình có gặp nhau bữa ở nhà băng đó, không biết cô còn nhớ tôi không?Chi nhỏ nhẹ gật đầu.Cô Trang cười khẽ, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch:
– Lần đó thấy Chi có vẻ hơi nghiêm nghị, giờ nhìn lại thấy hiền dịu hơn hẳn. Mặc váy nhìn cô rất đẹp luôn đó.Chi đỏ mặt, cúi xuống cười khẽ, giọng nhỏ:
– Ừm… tôi cũng chỉ mới mặc đồ vậy thôi.Cô Út đứng bên cạnh, nắm tay Chi, khẽ trêu:
– Thấy chưa, em đâu cần phải ngại, tụi này thân thiện lắm mà.Cô Trang nghiêng người qua, ánh mắt dí dỏm:
– Không ngại được đâu. Châu luôn theo sát, nhìn là thấy kiểu “vợ chồng người ta” rồi đó.Chi vừa cười vừa cúi đầu, khẽ dựa vào vai cô Út một chút, còn cô Út thì mỉm cười dịu dàng, khẽ vuốt tay nàng:
– Thôi đi, để tụi nó bắt chuyện với Chi thoải mái.Một lát sau, những người bạn khác lần lượt đến, tiếng cười nói rộn rã khắp quán. Chi ngồi xuống cạnh cô Út, tay vẫn trong tay cô, vừa trò chuyện vừa nghe mọi người chia sẻ chuyện vui. Ánh mắt nàng dần sáng lên, cảm giác thoải mái và tự nhiên.Cô Trang thì tiếp tục trêu chọc nhẹ nàng:
– Chi cứ tận hưởng cuộc vui đi, đừng rụt rè nữa.Chi chỉ khẽ cười, ánh mắt nhìn cô Út đầy dịu dàng, còn cô Út thì đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, khiến không khí quanh họ vừa vui tươi vừa đầy tình cảm, thân mật mà vẫn thanh lịch...... Tiệc tan, ánh đèn quán nhấp nháy, mọi người cũng xin phép ra về. Cô Út cùng Chi đi ra tới cửa thì bước chân cô hơi chao, tay đặt nhẹ lên vai nàng:
– Ưm… Chi… dìu tôi chút…Chi lập tức đưa tay, đỡ lấy người cao hơn bên cạnh:
– Để em dìu mình ra ngoài xe.Khi cả hai đã yên vị trên băng sau của xe, cô Út hơi ngả vào vai Chi, nửa trêu nửa lơ mơ:
– Thấy chưa… tôi mà say cũng có em chăm. Có sao đâu mà em lo sợ tôi uống nhiều.Chi cười, nắm tay cô Út chặt hơn một chút, giọng dịu dàng:
– Thôi, mình nghỉ chút đi. Say dô rồi nói xàm riết..... Về nhà, Chi dìu cô Út qua hiên nhà. Bước chân nàng hơi lảo đảo vì cô Út cao hơn nhiều quá, tay đặt nhẹ lên vai cô Út, mắt nhìn chăm chú:
– Mình, để em dìu vô phòng nha.Cô Út dựa vào vai Chi, miệng mỉm cười, giọng lơ mơ:
– Ừ… vô phòng thôi… xong rồi mình làm công chuyện…Chi dìu cô Út vào phòng, đặt cô ngồi xuống giường, mắt vẫn nhìn chăm chú, còn hơi lo lắng:
– Mình… mệt lắm hông? Thay đồ rồi nghỉ nha.Cô Út nhắm mắt khẽ thở, nhưng nụ cười trên môi lại tinh nghịch:
– Không sao… chỉ hơi chóng mặt chút thôi. Giờ muốn “mần công chuyện” nè.Chi hơi giật mình, mắt mở to, khẽ lúng túng:
– Dạ… công chuyện gì giờ này mình?– Thì công chuyện vợ chồng chứ gì. Lâu rồi tụi mình có mần ăn gì đâu, em.
Vừa nói, cô vừa tiến đến ôm lấy nàng, nằm xuống đè lên người nàng.Chi hơi lùi lại, mắt mở to, đỏ mặt, tay vẫn nắm tay cô Út:
– Ở nhà ngoại mà… mình… đừng làm gì quá nha…Cô Út khẽ cười, nghiêng người, giọng thì thầm:
– Yên tâm… tôi đâu có làm gì đâu… chỉ ôm vợ một chút.Chi hơi ngần ngại, lúng túng né sang một bên, giọng nhỏ:
– Thôi, mình xỉn rồi. Thay đồ đi rồi ngủ.Cô Út khẽ vuốt tay Chi, ánh mắt tinh nghịch:
– Tôi bây giờ không thấy say, chỉ… thấy nhớ em thôi.Chi hít một hơi, ánh mắt vừa e dè vừa dịu dàng, tay siết nhẹ tay cô Út:
– Được rồi, chút xíu thôi đó.Cô Út cười khẽ, đặt lên trán Chi một nụ hôn nhẹ, giọng thỏ thẻ:
– Ừm.Cô Út cười, chậm rãi hạ ánh mắt, hôn nhẹ lên khóe môi Chi, chỉ vừa chạm, tinh nghịch mà dịu dàng. Cả hai đôi môi hòa quyện vào nhau, lưỡi cô bắt đầu thăm dò vào khoang miệng nàng. Một lúc, thấy nàng sắp hết hơi mới nhả ra, hôn dọc xuống cổ để lại ở đó vài vết yêu.Cô đưa tay gỡ dây đai thắt lưng cởi nhẹ cái đầm lúc nãy nàng mặc, hôn dọc xuống xương đòn rồi đến khuôn ngực lấp ló dưới cái áo ngực mỏng. Cô đưa tay ra sau tháo luôn nó ra, rồi không ngần ngại mút lấy chấm đỏ hồng trên đó. Chi chỉ biết ôm lấy đầu cô, một tay che miệng mình ngăn tiếng rên.Cô cứ vậy hết bên này đến bên kia, làm nàng khó chịu bức người. Một hồi sau, thấy cô cứ im re khom xuống, thì ra cái người này đã ngủ từ đời nào, ngủ nhưng miệng thì không chịu nhả ngực nàng ra.Chi cố nhẹ đẩy cô nằm đàng hoàng xuống giường, rồi thay đồ ra cho cô với mình, mới lên giường ôm cô ngủ.
HẾT CHƯƠNG 60
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz