[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia
Chương 63 + 64
⭐️ Chương 63 Tới gần trưa, Cố Hiểu Mộng mới chịu đựng vết thương còn có chút đau nhói, mặc đồng phục vào. "Đồng phục vừa người quá mức cũng không phải là chuyện tốt." Cố Hiểu Mộng mơ hồ cảm giác đau đớn khiến cô vô cùng khó chịu. "Hôm nay Cục trưởng Đàm để em đến Cục báo danh, cũng đã sắp đến trưa rồi, em ngược lại còn không lo hắn sẽ trách tội em đến trễ." Lý Ninh Ngọc một bên sửa sang lại đồng phục cho cô, cài từng nút từng nút một vừa nói. Cố Hiểu Mộng khinh thường cười một tiếng, mình là người bị thương, lại còn là tai nạn lao động, cho dù có từ chối yêu cầu của Đàm Hán Anh cũng sẽ không ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ. "Chị Ngọc cũng không thay đổi chút nào, từ trước tới giờ luôn tuân theo quy củ." Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc trước mặt, nhớ tới lúc mình ở Bộ Tư lệnh Tiễu tổng Hoa Đông, ngay cả không đóng cửa cũng sẽ bị chị giáo huấn một trận. Lý Ninh Ngọc chẳng qua chỉ cười không trả lời, nhìn Cố Hiểu Mộng cả người đồng phục, dáng dấp oai hùng anh khí như vậy, trong lòng càng nhìn càng thích."Chính phủ quốc dân chính là một bức tượng khoác quần áo uy nghiêm." Lý Ninh Ngọc nhìn kỹ lại một lần nữa, xác nhận trên quần áo không có nếp nhăn, lúc này mới dừng động tác lại, lách mình đến bên cạnh. Cố Hiểu Mộng nhìn qua nhìn lại quần áo mình mặc trong gương hồi lâu, thử giơ cánh tay lên một cái, chỉ có thể khẽ nâng lên. "Chớ có ẩu tả." Lý Ninh Ngọc lập tức rầy cô. "Không ẩu tả." Cố Hiểu Mộng nghiêng mặt qua, khóe môi khẽ cười, cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Chờ Cố Hiểu Mộng đến Cục An ninh số 7 liền chạy thẳng đến phòng làm việc Cục trưởng của Đàm Hán Anh, cô thấy cửa phòng khẽ mở, giơ tay lên gõ cộc cộc ba cái, sau đó dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong. Vào lúc này Đàm Hán Anh đang ở một mình trong phòng, đầu tựa lưng vào ghế ngồi, đang nhắm mắt dưỡng thần. "Vào đi." Đàm Hán Anh không cần mở mắt cũng biết là Cố Hiểu Mộng tới. Sau khi Cố Hiểu Mộng nghe tiếng thì đi vào, xoay người đóng chặt cửa phòng, đi tới trước bàn làm việc của Đàm Hán Anh rồi chào một cái."Cục trưởng Đàm, tôi tới báo danh, hôm nay đến thực hiện công tác." Ánh mắt Cố Hiểu Mộng chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm kệ sách sau lưng Đàm Hán Anh, ánh mắt không hề có một tia nhìn loạn. "Ừ, vất vả cho Sở trưởng Cố rồi." Đàm Hán Anh cũng không nhiều lời, mà chỉ thần sắc hờ hững nói. Cố Hiểu Mộng nhìn hắn như vậy, cũng không nói nhiều, xoay người liền đi về phía cửa phòng, giơ tay lên vừa muốn kéo cửa phòng làm việc ra, đầu óc xoay chuyển một cái, nghiêng người nhìn về phía Đàm Hán Anh. "Cảm ơn Cục trưởng đã thăm hỏi, thuộc hạ tất cảm tạ." Cố Hiểu Mộng chậm rãi nói. Đàm Hán Anh ngẩn ra, trong lòng hiểu rõ, nếu Cố Hiểu Mộng đã chủ động khơi mào câu chuyện, mình nào có đạo lý không tiếp lời. "Đều cùng cơ quan cả, cô vì việc công mà bị thương, tôi cũng cảm xúc ngổn ngang, thật sự lo lắng." Giờ phút này Đàm Hán Anh đã ngồi ngay ngắn người lại, chờ Cố Hiểu Mộng vòng trở lại. Cố Hiểu Mộng khẽ dịch bước chân một lần nữa trở lại trước bàn. "Có phải Cục trưởng có chuyện gì phiền lòng ? Thuộc hạ nhất định sẽ vì Cục trưởng phân ưu." Cố Hiểu Mộng nhìn mặt Đàm Hán Anh tràn đầy tiều tụy, liền nói."Mười ngày nay Đàm Khải vẫn luôn một mực điều tra, nhưng không có chút đầu mối nào, hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, quá kích động." Đàm Hán Anh vì cháu mình mà chối bỏ trách nhiệm nói. Cố Hiểu Mộng tự nhiên biết, Lý Ninh Ngọc ám độ trần thương [1], chắc chắn sẽ không để lộ sơ hở cho Đàm Khải điều tra, nhưng ngoài miệng vẫn phụ họa nói thêm một câu. [1] Ám độ trần thương: Tương tự giương đông kích tây, một mặt thể hiện rõ ý đồ của mình cho kẻ địch thấy, mặt khác lại âm thầm chọn hướng khác tấn công. "Không xung động phí hoài thời thiếu niên." Cố Hiểu Mộng trực tiếp dán một cái nhãn còn trẻ không hiểu chuyện cho Đàm Khải. "Chờ cô quen thuộc công việc mấy ngày này rồi, cô sẽ biết tôi buồn cái gì." Đàm Hán Anh cuối cùng cũng lộ ra mỉm cười. "Địa điểm di dời của chính phủ quốc dân, người ở bên trong hệ thống nào có ai không biết chuyện này ?" Lời này của Cố Hiểu Mộng liền bày ra trạng thái mình đã biết từ trước, cô hy vọng nhất là Đàm Hán Anh có thể nghe hiểu lời mình nói, trong hệ thống này gốc rễ của cô đã đâm sâu. Nụ cười mới vừa rồi còn lưu lại trên mặt Đàm Hán Anh, quay lại liền biến thành một nụ cười khổ."Sau khi di dời, đánh giặc là không thể tránh khỏi. Đến lúc đó cô nhất định phải lưu ý động tĩnh phe địch, quyết không thể để rò rỉ dù chỉ là một cái điện văn." Đàm Hán Anh cố ý đem chủ đề hướng vào hai đảng giao tranh, muốn thăm dò một chút hư thật của Cố Hiểu Mộng. Trong đầu Cố Hiểu Mộng nhớ tới lời dặn của Lý Ninh Ngọc, trong giai đoạn này bất kỳ tình báo nào Đàm Hán Anh tiết lộ đều là tình báo giả, nhất định không thể bại lộ chân tướng. "Vâng." Cố Hiểu Mộng rất cung kính trả lời. "Nhất là tình báo khu vực Hoa Bắc, Đông Bắc." Đàm Hán Anh thấy cô không tỏ rõ ý kiến của mình, cố ý nói rõ hơn. "Vâng." Cố Hiểu Mộng vẫn đáp ứng toàn bộ như cũ. Đàm Hán Anh khoát khoát tay để cô ra khỏi phòng làm việc, trong đầu nghĩ Cố Hiểu Mộng này thật không thể coi thường, mình càng có ý đào sâu hơn thì cô ta ngược lại chỉ đến đó là dừng. Đàm Hán Anh nghĩ đến điều này, trong đầu thoáng qua dáng vẻ Lý Ninh Ngọc, chẳng lẽ bộ dạng này của cô ta, là do Lý quản gia cao thâm khó lường đó chỉ dạy ? "Xem ra phải tìm cơ hội khác." Đàm Hán Anh cầm phong thư ra, ở trong tay ước lượng một chút.Mấy ngày sau Cố Hiểu Mộng một mực tuân theo yêu cầu của Đàm Hán Anh, đem mỗi cái điện văn đều báo cáo cho bí thư Cục trưởng để tiến hành xem xét phê duyệt. "Chị Ngọc, đã đọc báo chưa ?" Lần này Cố Hiểu Mộng về nhà, liền vội vã gọi Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc gật đầu một cái, chỉ chỉ tờ báo nhỏ trên bàn trà. "Người Nhật Bản lại có thể làm ra chuyện như vậy ở Đông Bắc, thật làm cho người ta tức lộn ruột !" Cố Hiểu Mộng ngay cả quần áo còn không kịp đổi đã ngồi bên người Lý Ninh Ngọc, mặt đầy giận dữ nói. "Quân Quan Đông dùng nước phá hủy nhà xưởng, là người khởi xướng dịch chuột ở Cáp Nhĩ Tân, việc này quan chức cấp cao của hai đảng sẽ không mặc kệ, đặc biệt là chính phủ của Quốc Dân đảng nhất định sẽ làm ầm ĩ lên, thậm chí sẽ ra quân can dự." Lý Ninh Ngọc nhìn nội dung đầu đề trên mặt báo, chân mày nhíu chặt.⭐️ Chương 64Cố Hiểu Mộng ném tờ báo lên, hai tay bắt được hai bên tờ báo, nhẹ nhàng kéo hai bên một cái, tờ báo theo động tác của cô được chia làm hai."Đã nhiều năm vậy rồi vẫn còn tính khí trẻ con, có một tờ báo cũng phải so tài." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ cười một tiếng, nhận lấy tờ báo đã được cô kéo thành hai nửa. "Đàm Hán Anh nhất định sẽ có hành động, hơn nữa còn là mưu đồ đã lâu." Cố Hiểu Mộng hết sức khẳng định nói. "Hiểu Mộng của tôi rốt cuộc cũng có thể dự đoán hành động của kẻ địch." Lý Ninh Ngọc mỉm cười một cái, tán dương. Nhưng lời này vào trong tai Cố Hiểu Mộng lại nghe giống như chị Ngọc đang chế nhạo cô, không khỏi bĩu môi một cái, trong đầu bắt đầu suy tính rốt cuộc Đàm Hán Anh sẽ có hành động gì, lần này cô nhất định phải nghĩ ra trước Lý Ninh Ngọc. "Tình báo giả nhất định là liên quan tới Đông Bắc." Cố Hiểu Mộng trầm ngâm hồi lâu, nhưng trong đầu vẫn không có chút suy nghĩ nào, chỉ có thể nói nhảm một câu. Lý Ninh Ngọc nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, giơ tay lên đưa ngón trỏ ra quơ quơ trước mặt cô. "Tình báo là gì không quan trọng nữa, quan trọng chính là, em tuyệt đối sẽ tiếp xúc với nội dung tình báo, như vậy Đàm Hán Anh nhất định sẽ làm bộ sau khi tiết lộ tình báo, theo dõi xu hướng của tình báo, nhất là tóm lấy đầu mối tình báo truyền tới." Lý Ninh Ngọc chậm rãi nói xong, nhìn Cố Hiểu Mộng le lưỡi một cái, cũng biết nhất định là cô ấy đang đi vào ngõ cụt."Chị Ngọc quả nhiên là chị Ngọc, chỉ cần chúng ta án binh bất động, nhất định có thể thoát khỏi nghi ngờ của Đàm Hán Anh." Cố Hiểu Mộng không khỏi vỗ tay một cái, nói thêm. "Lại sai rồi, không phải chúng ta án binh bất động, chúng ta muốn minh tu ám độ [1], để kẻ địch đi vào kế hoạch của chúng ta." Lý Ninh Ngọc lại lắc lắc ngón tay. [1] Rút gọn từ "Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương" Giờ phút này Cố Hiểu Mộng chỉ muốn hô to, mình là một đứa ngốc sao ? "Là kế của chị đưa ra, không phải chúng ta." Cố Hiểu Mộng tức giận nói. Môi Lý Ninh Ngọc khẽ câu lên thành nụ cười tươi hơn, trong đầu nghĩ người này cũng thật đáng yêu, lúc này còn phải chú ý tiểu tiết như vậy. "Được được được, vậy tôi liền nói hết kế hoạch cho em." Lý Ninh Ngọc dứt lời, gọi Cố Hiểu Mộng kê lỗ tai tới, cố ý cách lỗ tai cô rất gần, từ từ đem kế của mình nói xong hết. Cố Hiểu Mộng vừa nghe, cảm thấy hơi thở ấm áp từng trận từng trận tấn công tới bên tai, trong lòng tim đập thình thịch, cũng không rõ là vì kế hoạch nên quá khẩn trương hay là Lý Ninh Ngọc cách mình gần như vậy."Nghe rõ không ?" Lý Ninh Ngọc nháy đôi tròng mắt ngậm nước, hơi cách khỏi Cố Hiểu Mộng. "Vậy tiểu Triệu cậu ta có thể bị nguy hiểm không ?" Cố Hiểu Mộng thấy Lý Ninh Ngọc cách xa mình, ngược lại cô cũng tiến tới, nói bên tai chị. "Mạo hiểm là khẳng định, nhưng mà tôi tin tưởng cậu ấy, tiểu Triệu là một tiểu tử rất cơ trí." Lý Ninh Ngọc cũng không có bảo đảm với Cố Hiểu Mộng, bởi vì cô không có cách nào bảo đảm cho sự an toàn của bất kỳ người nào. Nhưng mà cô tin tưởng, cô dùng hết toàn lực bảo vệ họ, ít nhất trong kế hoạch này, không lấy hy sinh làm cái giá.*****Đầu tháng Mười một, Thiên Tân đầu mùa đông đã sớm không giống Hàng Châu xanh um tươi tốt như vậy, khắp nơi đều là lá rụng, cảnh sắc tràn đầy tiếng xào xạc. Mỗi ngày Cố Hiểu Mộng đều đúng hạn tới biệt thự, không có lại nghỉ bệnh nữa, Đàm Hán Anh vì thế đã phá lệ tuyên dương Cố Hiểu Mộng một phen trước tất cả nhân viên trong đại hội. "Chính phủ quốc dân đã bắt đầu di dời, chúng ta cũng phải tùy thời chờ lệnh, trong lúc này kiên quyết không thể làm ra bất kỳ sơ suất nào." Đàm Hán Anh lời lẽ chính đáng nói. Tất cả mọi người đều gật đầu yên lặng tỏ ý, Cố Hiểu Mộng lại nhìn Đàm Hán Anh, nghe hắn lần lượt chính đáng điều động, điệu bộ quan liêu. "Sở trưởng Cố, gần đây chính phủ quốc dân gởi điện văn tới, sau khi phá dịch xong trực tiếp đưa cho tôi, không cần thông qua chỗ bí thư." Đàm Hán Anh nói xong, Cố Hiểu Mộng lập tức gật đầu, chào một cái. Đàm Hán Anh hết sức hài lòng gật đầu một cái, để cô ngồi xuống. "Đàm Khải, hãy lưu ý động tĩnh quân khu các nơi gần đây, nếu như có bất kỳ chuyện gì cần tiếp viện, nhất định phải báo cáo kịp thời, không cho phép tự tiện hành động nữa." Đàm Hán Anh quay mặt lại ngó Đàm Khải, trong lời nói lộ ra chút không vui.Người ở đây đều nghe ra hai loại thái độ của Đàm Hán Anh, đối với Sở trưởng Cố thì dùng mọi cách ưu đãi, còn đối với đứa cháu ruột là hắn lại rất hà khắc. Diêu Trung Thừa nghe được Đàm Hán Anh điểm tên hai vị sở trưởng, cũng giương mắt chờ hắn điểm tên mình. Công việc đâu vào đấy, nhưng sau khi nói xong với Đàm Khải, Đàm Hán Anh lại ra một thông báo lớn liên quan tới cảnh giác *bánh xe* của Địa Hạ đảng Diên An. Diêu Trung Thừa thầm không vui, dù cho Đàm Khải không vào mắt Cục trưởng nhưng vẫn được chỉ đích danh sắp xếp công việc. Công việc vốn là của Sở Tình Báo, mình gật đầu liên tục mà tên cũng không có. Hắn dùng khóe mắt liếc bốn phía một cái, thấy được không ít người len lén nhìn mình, trong lòng càng thêm không vui. Tất cả nhân viên kết thúc buổi họp, ai nấy đều chìm vào suy nghĩ của mình, Cố Hiểu Mộng biết đạo lý phủng sát [2], cho nên cũng không đắc ý với sự đối đãi khác biệt của Đàm Hán Anh. [2] Phủng sát: Hiểu đơn giản là tung hô lên tận mây xanh rồi đạp thẳng xuống vực sau. "Sở trưởng Diêu, tới phòng làm việc của tôi." Đàm Hán Anh vừa định bước ra khỏi phòng họp thì cũng có một người bước chân ra, xoay người lại hô lên với Diêu Trung Thừa. Diêu Trung Thừa còn không chờ Đàm Hán Anh nói xong, đã lập tức bước tới sau lưng Đàm Hán Anh."Cục trưởng, mời." Diêu Trung Thừa nói. Chờ hai người đi vào phòng làm việc, Đàm Hán Anh ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc rồi, như có điều suy nghĩ mà nhìn Diêu Trung Thừa một chút. "Ba ngày sau, ông chủ Đái trực thuộc Sở Tình báo sẽ lấy điện văn làm phương thức gởi tình báo, sẽ đem tin tức này báo cho quân khu Hoa Bắc biết, phái một đội quân nhỏ vào Trường Xuân. Hai phe sẽ nhất trí hợp tác, chúng ta chỉ cần chờ cá mắc câu." Đàm Hán Anh cảm thấy thanh thế của hành động câu cá lần này quá lớn, nhưng cần phải tìm được mai phục của Địa Hạ đảng ở Cục An ninh số 7, không làm thì không được. Diêu Trung Thừa nặng nề gật đầu một cái. "Dạ, tôi sẽ theo dõi chặt chẽ tất cả hành động của hai người đó." Diêu Trung Thừa kiên quyết nói. "Thời cơ đã đến, có thể bắt đầu hành động." Đàm Hán Anh như trút được gánh nặng, bây giờ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz