ZingTruyen.Xyz

[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 57 + 58

TaylorHua

⭐️ Chương 57

"Chị Ngọc, chị đừng nên một thân một mình gánh chịu áp lực trách nhiệm, còn có em mà." Một tay Cố Hiểu Mộng cầm tay Lý Ninh Ngọc, lòng bàn tay cảm giác được tay cô lạnh như băng, liền đau lòng.

"Hiểu Mộng, vết thương của em nên đổi thuốc rồi." Lý Ninh Ngọc cố ý để mình dời suy nghĩ đi, để cho đầu óc mình được nghỉ ngơi đôi chút.

Cố Hiểu Mộng quay đầu lại nhìn vết thương một chút, trong lòng rất ngọt ngào, vết thương của mình được chị Ngọc băng bó hết sức ngay ngắn, mỗi lần chị đổi thuốc cho mình cũng rất dè dặt, chính là lo lắng sẽ làm mình bị đau.

"Loại vết thương này phải mấy ngày mới tốt lên ?" Cố Hiểu Mộng cảm thấy nếu mình vẫn tiếp tục bị nhốt trong phòng, vậy cô sẽ mất liên lạc với Cục An ninh số 7 mất.

Lý Ninh Ngọc cũng không có trả lời, mà lấy một hòm thuốc từ trong ngăn kéo ra, xách trở lại bên người Cố Hiểu Mộng.

"Đừng nóng lòng." Giọng điệu lạnh nhạt của Lý Ninh Ngọc khiến Cố Hiểu Mộng hơi an tâm hơn chút, cô biết tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng khôn khéo không nhúc nhích, chẳng qua chỉ nhìn Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng kéo miếng vải gạt ra, lộ ra vết thương chưa lành hẳn bên trong.

Lý Ninh Ngọc nhíu mi, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào vết thương một cái. Trong lòng cô biết, ẩn nấp là một công việc nguy hiểm, trên người mỗi nhân viên gián điệp không người nào không có vết thương, nhưng sự đau lòng của cô vẫn không thể khống chế.

Cô không hy vọng Cố Hiểu Mộng bị thương, dù là một chút xíu cũng không được.

"Sau này không nên hành động xúc động như vậy nữa, đau biết bao này." Lý Ninh Ngọc nhẹ giọng nói.

Cố Hiểu Mộng lẳng lặng nhìn động tác của cô, ánh mắt dừng lại ở hai má của cô không rời đi được, chỉ hy vọng thời gian thật sự dừng lại, cứ vậy mà biến thành vĩnh viễn, chỉ có hai người các cô, mãi mãi bên nhau.

Ngay lúc Lý Ninh Ngọc thay thuốc xong, cửa phòng vang lên âm thanh mở khóa.

"Cố tiên... Cha trở lại rồi." Lý Ninh Ngọc nhất thời chưa thể đổi cách xưng hô, còn chưa nói xong đã lập tức đem lời nuốt vào, đổi cách nói.

Cố Hiểu Mộng cong môi bật cười, trong đầu nghĩ tại sao mỗi lần chị Ngọc nói tới chuyện tình cảm của mình và chị ấy thì sẽ vô hình trở nên khẩn trương, không phải cô đều sẽ an bài thỏa đáng, bình tĩnh mà xử lý mọi chuyện sao ?"

"Ba." Cố Hiểu Mộng thấy người mở cửa là Cố Dân Chương, ngọt ngào kêu một tiếng.

Lý Ninh Ngọc cũng theo âm thanh của cô mà đứng dậy, đứng một bên Cố Hiểu Mộng, sườn xám cả người càng lộ ra vẻ ôn hòa khéo léo.

"Quân Sư đã được cứu thành công, bây giờ đang được bố trí ẩn nấp ở một địa điểm bí mật." Cố Dân Chương cũng không nhiều lời nói nhảm, liền đi thẳng vào vấn đề.

Cố Hiểu Mộng vừa nghe tin tức này ánh mắt trợn tròn, mí mắt nhảy lên một cái, trong lòng vui vẻ nên tình cảm bộc lộ ra thành lời nói, kéo tay Lý Ninh Ngọc lại, dùng sức mà lắc, chân ở dưới bàn thì liên tục giậm.

"Đứa nhỏ ngốc." Cố Dân Chương thấy con gái mình giống như đứa con nít được ăn đường, không ngừng lắc đầu nói.

"Được rồi được rồi, cha còn ở đây." Lý Ninh Ngọc vỗ tay Cố Hiểu Mộng một cái, nhắc nhở cô có chừng mực, đừng nên quá đắc ý quên cả hình tượng.

"Chị Ngọc, em mừng quá đi, Quân Sư được cứu rồi. Lần này bọn họ không còn đối tượng tra hỏi nữa, chúng ta cũng có thể tạm thời an toàn." Cố Hiểu Mộng vỗ đùi nói.

"Ninh Ngọc, con cứ kệ nó đi, mấy ngày nay hiếm thấy mới có chuyện vui." Cố Dân Chương nhìn Hiểu Mộng giờ phút này đã không nghe vào lời khuyên nào nữa, chỉ có thể khuyên Lý Ninh Ngọc.

"Chuyện vui ? Còn có chuyện vui lớn hơn nữa." Cố Hiểu Mộng nghe được cha nhắc tới cái từ nhạy cảm này, xoay mặt qua ngó cha, giọng tung tăng nói.

Cố Dân Chương ngẩn ra, nhất thời không biết ý trong lời nói Cố Hiểu Mộng.

"Hiểu Mộng, em lại nói bậy." Mặt Lý Ninh Ngọc bị lời này chọc tới xấu hổ đỏ bừng, cô sao có thể không biết Cố Hiểu Mộng thầm chỉ hàm ý chính là quan hệ của hai người, vội vàng kéo cánh tay Cố Hiểu Mộng, không để cô nói tiếp. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, sao lại có thể vì nữ nhi tình trường mà phân tâm, khiến cho trưởng bối nhọc lòng.

"Chị Ngọc, chậm cũng phải nói, sớm muộn gì chả phải nói." Trong lòng Cố Hiểu Mộng như nở hoa, chẳng qua chỉ một lòng một dạ muốn nói cho cha nghe, mình và chị Ngọc đã tư định chung thân.

Cố Dân Chương thấy thần thái quẫn bách của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng được nước làm tới, lúc này đã hiểu ý con gái mình.

"Các con đều là người du học trở về, hiểu biết nhiều, người làm cha như ta cũng không thể lạc hậu được, cũng phải nghe ý các con nhiều hơn." Cố Dân Chương câu trước đá câu sau mà nói.

Cố Hiểu Mộng vừa muốn mở miệng tiếp lời Cố Dân Chương thì miệng mình liền bị Lý Ninh Ngọc giơ tay lên che lại, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.

"Lúc này nói không thích hợp." Lý Ninh Ngọc rất sợ Cố Hiểu Mộng kích động một cái liền đem chuyện giữa hai người các cô nói ra hết, vội vàng ngăn cản nói.

Cố Hiểu Mộng tránh khỏi tay Lý Ninh Ngọc, xoay người lại nhìn cô, thấy chị Ngọc khẽ gật đầu một cái, chỉ có thể nghe lời cô.

"Ai, Ninh Ngọc muốn nói thì cứ nói cho ta, dù sao cũng là người một nhà." Cố Dân Chương tự biết Lý Ninh Ngọc hiểu rõ nhất hai chữ đúng mực, con bé nói thời cơ chưa tới, vậy khẳng định có đạo lý của con bé.

Lúc này, Cố Dân Chương tỉ mỉ nhìn con gái mình và Lý Ninh Ngọc, hai người đang xếp hàng mà đứng, nhất cử nhất động đều ăn ý mười phần. Trừ Cố Hiểu Mộng càng động, Lý Ninh Ngọc càng tĩnh ra, hai người giơ tay nhấc chân đều phá lệ lộ ra sự tương tự.

Trong đầu Cố Dân Chương dần dần nhớ lại, trước kia Hiểu Mộng ngây thơ chính trực, có lẽ là bốn năm khi Lý Ninh Ngọc rời đi kia, Hiểu Mộng đã thay đổi rất nhiều. Trong thời gian bốn năm đó, ông luôn nhìn thấy bóng dáng Lý Ninh Ngọc trên người Cố Hiểu Mộng, mãi không tiêu tan.

Chỉ có sau khi Lý Ninh Ngọc lần nữa trở lại bên cạnh con bé, Cố Dân Chương mới cảm thấy con gái mình trở lại. Ông hy vọng Cố Hiểu Mộng thay đổi, trở nên lòng dạ thâm sâu am hiểu tính toán hơn, nhưng lại vừa sợ, sợ cô mất đi phần sơ tâm kia.

Bây giờ thấy hai người như vậy, Cố Dân Chương cười một tiếng, nội tâm rất hài lòng.







⭐️ Chương 58

"Ba, bây giờ hai đảng đã gươm súng sẵn sàng, con không thể cứ như vậy được." Cố Hiểu Mộng đem lo âu của mình nói ra khỏi miệng, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn một chút, chỉ chờ ba ra lệnh một tiếng mình liền khôi phục cương vị, chị Ngọc ngủ đông, mình vẫn chưa có ngủ đông đây.

"Con là một đại tiểu thư, nếu bị thương còn gấp gáp trở về Cục An ninh như vậy khó tránh khỏi bị người ta nghi ngờ, một đại tiểu thư hẳn chỉ cầu mong ở nhà ung dung sống qua ngày." Cố Dân Chương khoát khoát tay, không đồng ý với lời giải thích của Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng nghe ba nói như vậy, nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, muốn cô giúp thuyết phục ba.

"Chúng ta quả thật không thể mất liên lạc với Cục An ninh số 7, nếu không bọn họ sẽ thừa dịp cơ hội lần này mà hành động, chúng ta thì hoàn toàn không biết, nhưng lời cha nói lại có đạo lý." Lý Ninh Ngọc ở trước mặt Cố Dân Chương học tập cực kỳ khôn khéo, hoàn toàn không giống bình thường, nói chuyện không chừa đường sống chút nào.

"Chị Ngọc, vậy chị nói đi làm sao bây giờ ?" Cố Hiểu Mộng nghe ra chị Ngọc đang làm một người tốt, cố ý hỏi.

"Chờ sau khi về nhà sẽ sửa lại điện tín trong nhà, tiến hành nghe lén dụng cụ điện tín trong phòng làm việc của em, có điều, quá trình nghe lén tuyệt đối không thể tiến hành trong nhà. Để phòng ngừa bọn họ phản trinh sát, chúng ta phải phái người tìm một điểm gần biệt thự của Cục An ninh số 7 để sắp xếp, tiến hành nghe lén, rồi mỗi ngày lui tới nhà báo cáo tình hình." Lý Ninh Ngọc căn bản không cần suy tính, trả lời ngay vấn đề của Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng lúng túng cười một tiếng, trong đầu nghĩ thật sự là người so với người khác phải chết hơn, chị Ngọc luôn có thể nghĩ ra biện pháp chu toàn nhất, mà mình cũng không có quá mức phiến diện.

"Tiểu Triệu có thể hoàn thành nhiệm vụ này." Lý Ninh Ngọc thấy hai người không nói ra ý kiến phản đối, tiếp tục nói.

"Tiểu Triệu à, mạng lưới tình báo Thiên Tân đã không thể vận chuyển bình thường nữa, cũng chỉ có thể là cậu ta." Cố Dân Chương bất đắc dĩ nói một câu, trong lòng nghĩ đến mấy đồng chí bị hại, còn có mấu chốt là Quân Sư bị thương không thể làm việc.

"Cậu ấy sẽ mượn cơ hội này thức tỉnh, chính thức tiến vào công việc điệp báo, mật hiệu: Công nhân." Lý Ninh Ngọc suy nghĩ một chút, xoay người ngó Cố Hiểu Mộng.

"Sao vậy chị Ngọc ?" Cố Hiểu Mộng thấy cô muốn nói lại thôi, hỏi.

"Tiểu Triệu là em trai ruột của Miss Triệu, em phải bảo vệ cậu ta cho tốt." Lý Ninh Ngọc cũng không nói nhiều, chẳng qua chỉ dặn dò Cố Hiểu Mộng một câu.

Cố Hiểu Mộng nháy nháy mắt, nhẹ giọng a một tiếng, trong đầu nhớ tới hình dáng của Miss Triệu. Nữ nhân vẫn luôn là cô giáo của mình đó, bóng người của cô ấy dần dần hợp lại với Tiểu Triệu, bây giờ nghĩ lại, hai người quả thật có nét tương tự.

"Em biết rồi." Cố Hiểu Mộng nặng nề gật đầu một cái.







*****

Diêu Trung Thừa từ bệnh viện trở lại biệt thự Cục An ninh số 7 vẫn đem mình làm ổ trong phòng làm việc mãi không ra, trong đầu hắn suy nghĩ chuyện bị cướp ngục xảy ra quá đột nhiên, mình vẫn chưa nghĩa ra lời giải thích để ứng phó với câu hỏi của Cục trưởng.

"Sở trưởng Diêu, Cục trưởng gọi ngài qua đó." Một nữ bí thư uốn éo đi vào, nũng nịu nói.

Diêu Trung Thừa gật đầu ý bảo hiểu rõ, trong lòng càng nóng nảy hơn, thế nhưng trong cái khó ló cái khôn, đột nhiên hắn lại nhìn thấu được sơ hở trong chuyện này. Các loại liên lạc đã xảy ra trước đây, trong đầu hắn dần mô phỏng lại dáng vẻ gián điệp mai phục ở Cục An ninh số 7, một người trong có trong kế hoạch nổi lên.

Nghĩ đến đây, rốt cuộc hắn cũng cảm giác có sức, bước dài đi tới phòng làm việc của Đàm Hán Anh.

"Cục trưởng, chuyện này đều là trách nhiệm của tôi." Diêu Trung Thừa cũng không chối bỏ, vừa vào cửa liền chủ động thừa nhận nói.

Đàm Hán Anh liếc Diêu Trung Thừa một cái, ngay sau đó liền thu tầm mắt về, từ trong ngăn kéo lấy ra hai bộ hồ sơ lần nữa. Lần này, hắn cũng không hề lấy ra hồ sơ của Diêu Trung Thừa.

Diêu Trung Thừa nuốt nước miếng, không biết từ lúc nào mình đã thoát khỏi hoài nghi của Đàm Hán Anh, hoặc có thể là ngoài ra còn có hai người khác có mức độ hoài nghi cao hơn.

"Tôi vẫn luôn đề phòng Cục An ninh số 7 sẽ bị gián điệp Diên An ẩn núp, nhưng ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn không phòng được." Đàm Hán Anh nhìn chằm chằm hai bộ hồ sơ kia, như có điều suy nghĩ nói.

"Thật ra thì, tôi cũng phát hiện được chỗ bất thường." Diêu Trung Thừa vội vàng tiếp lời, rất sợ bỏ lỡ cơ hội nói chuyện lần này.

"Nói một chút đi." Đàm Hán Anh không nhanh không chậm nói.

"Thứ nhất, đội ngũ tổ này được trang bị cực kỳ kỹ càng, xe cộ đã qua cải trang, nhất là chiếc dùng để chuyên chở súng máy kiểu Tiệp Khắc hạng nhẹ đó, không phải là tùy tùy tiện tiện là có thể trang bị lên được, nếu là súng liên thanh bình thường thì ngược lại quá giật lùi." Diêu Trung Thừa nghĩ đến chiếc xe đã được biến từ xe chở hàng thành xe chở họng súng kia, không khỏi rỉ mồ hôi lạnh, vậy vẫn tốt hơn so với một ngọn lửa, có thể thiêu rụi tất cả.

"Ừ, đúng vậy, loại súng này trong biên chế chính thức của quân đội chúng ta cũng là nằm ngoài biên chế." Đàm Hán Anh gật đầu một cái, công nhận lời nói của Diêu Trung Thừa.

"Thứ hai, đám người này chính là một đội cảm tử, chỉ cần bị thương ngã xuống đất, tuyệt đối sẽ không sống sót." Diêu Trung Thừa đem suy nghĩ nghi ngờ của mình nói ra.

"Anh thấy bọn họ bổ sung thêm súng sao ?" Đàm Hán Anh hỏi thẳng mấu chốt.

Bị hắn hỏi như vậy, Diêu Trung Thừa ngược lại lại sửng sốt một chút, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng chiến đấu lúc ấy, cũng không có lưu ý đến chi tiết này.

"Không chừng là vậy." Hắn thành thật trả lời.

"Đó chính là hai điều có thể, nếu không phải là người của bọn họ giết người mình, thì cũng chính là chúng ta giết." Lời này Đàm Hán Anh nói xong, mình cũng không khỏi rùng mình một cái.

Nếu như là người của Cục An ninh số 7 giết, đây chẳng phải chính là giết người diệt khẩu sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz