ZingTruyen.Xyz

[BH] Mùa hè năm ấy

Chương 6: Litha (2)

duongminhnaaaaaa

Hazel lật lá bài tiếp theo. Vòng quay may mắn.
"Kho báu đó là em," Hazel lầm bầm, nhưng rũ bỏ suy nghĩ đó và tiếp tục câu chuyện. "Đúng vậy. Thế giới đóng băng, thực vật và động vật teo tóp trong giá lạnh và bóng tối, cháy thành tro trong ánh sáng chói mắt. Không khí sực mùi vị của sự ôi thiu, như tro, giống như xác chết của một con cừu mồ côi bị giết thịt."
Hazel ngước lên khỏi tấm thẻ. Đúng như cô hy vọng, Ancient One của cô đã bị say mê.
"Về phần cô," Hazel tiếp tục. "Cô đã dọn dẹp chiếc giường của mình, và đã đến lúc nằm trong đó. Cô bị mù. Không còn gì trên thế giới này để cô có thể nhìn thấy."
"Mù??" Ancient One ngạc nhiên, thất vọng. "Sadon tey."
"Tất cả những câu chuyện đều ảm đạm trong một thời gian, " Hazel trả lời. "Không có xui xẻo thì không thể có vận may chân chính, đúng không?"
Ancient One vẫn im lặng, kiên nhẫn chờ đợi câu chuyện có phần kém may mắn hơn. Hazel nhìn xuống các lá bài và lật lá bài tiếp theo. Lá bài Quỷ dữ.
"Một con quái vật xuất hiện. Một khối tro và hắc ín gớm ghiếc với chiếc vương miện bằng gạc vĩ đại trên đầu."
Bàn tay của Ancient One run lên.
"Anh ta nhìn thấy những gì cô đã mang đến cho thế giới này và hỏi liệu anh ta có thể lấy những gì còn lại làm của riêng mình, để đổi lấy tuổi trẻ của cô và xóa bỏ mọi nỗi đau của cô. Cô biết anh ta sẽ chỉ hủy hoại những gì còn lại bởi vì anh ta biết thế giới đã từng là gì, và anh ta sẽ lập lại thế giới và làm ô uế mọi thứ anh ta chạm vào cho đến khi tinh thần của tất cả những người biết anh ta bị xóa sổ. Đó là cách của một con Quái vật sẽ thực hiện ."
"Nhưng," Hazel giơ một ngón tay lên. "Phía sau con quái vật này lại còn một con quái vật khác, một sinh vật quen thuộc của mặt trăng- một con hươu được tắm trong ánh sáng, một sinh vật kiên nhẫn, ôn hòa và dễ thỏa hiệp. Cái món này quen thuộc với cô. Hãy cho nó cả thế giới, và nó sẽ khôi phục được nó- và bạn, để một mức độ - nhưng thế giới sẽ là của anh ta, và nó sẽ được biết đến bởi Quái vật, kẻ sẽ khao khát điều đó cho đến cuối thời gian. Cô chỉ còn lại một sự lựa chọn."
Hazel ngả người ra sau và nhìn chằm chằm vào giáo viên của mình một cách chăm chú. "Cô sẽ chọn hy sinh thế giới cho bản thân, hay hy sinh bản thân vì thế giới?".
Ancient One chớp mắt, nhất thời nhớ tới đây chỉ là một câu chuyện. Cô ấy đã chọn điều gì quan trọng? Tất nhiên, cô muốn thấy một kết thúc có hậu, nhưng liệu Hazel có biến bất cứ câu trả lời nào thành một kết thúc không phù hợp? Có nguy hiểm ở cả hai con đường, nhưng...
"Tôi muốn khôi phục lại thế giới," Ancient One trả lời sau một lúc cân nhắc. "Tôi sẽ lấy món hời của kẻ mặt trăng."
Hazel gật đầu và lật lá bài cuối cùng, 8 chiếc cúp.
"Cô ban cho mặt trăng quen thuộc để hiến tế. Con hươu lấy sức mạnh của cô làm sức mạnh của chính nó và đánh bại Quái vật, nó sẽ biến mất. Thế giới được phục hồi-thảm thực vật tươi tốt và hoa mọc lên từ tro bụi, xương của động vật bị bỏ đói mọc lên và được nuôi dưỡng trở lại thành sự sống. Đáy sông khô trở nên đầy nước, bong bóng nước phát sáng, thở và hát kho nó đi qua núi đá và thung lũng rộng lớn. Mặt trời mọc lại đúng vị trí của nó lần nữa, và, mọc lên rồi lặn xuống, mặt trăng quen thuộc trở lại với bầu trời. Còn cô, cô nhìn thấy thế giới trước mắt, nhưng những gì cần làm đã xong. Cô quên đi nếp sống cũ, nhưng với sự đổi mới trong thế giới của cô, giờ đây cô suy ngẫm về những gì mình nhớ và sống một cuộc đời dệt nên sự phản chiếu của mình vào tấm thảm của thời gian."
"Tôi trở thành một giáo viên," Ancient One nói. Hazel mỉm cười với cô và nhún vai, sau đó bắt đầu thu thập các thẻ. "Tôi nghĩ đây là lần đọc tarot thú vị nhất mà tôi từng có."
"Thật không? Em rất vui vì cô thích nó."
The Ancient One ngước mắt nhìn quanh sân. Những học sinh tụ tập để nghe trộm nhanh chóng tản ra khỏi tầm mắt. Hazel và Ancient One lại ở một mình.
"Đây là luyện tập cho tối nay?" Ancient One hỏi.
"Tối nay?" Hazel ngẩng đầu lên.
Ancient One đang nhìn lên bầu trời. "Lại là Litha, phải không?"
"Oh. Đúng vậy."
Ancient One nhìn lại cô gái. "Chắc chắn là em đã có kế hoạch gì đó thú vị?"
Hazel ậm ừ và nhún vai. "Em đã nghĩ về nó, nhưng em không thực sự thích nó."
"Tại sao không?" Ancient One nhìn chằm chằm vào cô một cách chăm chú. "Tôi nghĩ bây giờ em đang quản lý Khách của mình tốt hơn. Em vẫn bị tấn công sao?"
"Không phải vậy," Hazel nhìn xuống đất. "Em chỉ cảm thấy không muốn làm bất cứ điều gì."
"Thật quá tệ," Ancient One tiếp tục cau mày không hài lòng. "Tôi nghĩ rằng em sẽ cố gắng triệu hồi con chim lửa mà em đang nghiên cứu. Kamar Taj là một nơi yên tĩnh với các khu vực giữ tất cả tinh thần. Tôi rất mong được thấy một số Khách của em sống lại nơi này tối nay."
"Có thật không?" Những lá bài trong tay Hazel rơi rải rác trên nền đá. Ancient One quỳ xuống bên cạnh Hazel để giúp cô thu thập các lá bài.
"Tất nhiên."
Hazel đợi cô ấy nói thêm, nhưng Ancient One không có gì để nói thêm về vấn đề này. Hazel nở một nụ cười ma mãnh.
"Em nghĩ chúng ta nên làm điều đó," cô nói. "Cô và em. Chỉ hai chúng ta."
Hazel nhanh chóng lấy những lá bài mà Ancient One nhặt được khỏi tay của cô.
"Tôi không biết, Hazel... " Khi Ancient One cảm nhận được những ngón tay mềm mại, ấm áp của Hazel đối với ngón tay của mình, cô lập tức rút tay mình ra. Cô ấy không cố ý thô lỗ, nhưng may mắn thay, Hazel không nhận ra. "Tôi không nghĩ rằng...Tôi xin lỗi-tôi không nên khuyến khích em làm như vậy."
"Nào," Hazel nắm lấy cánh tay của cô, khiến Ancient One cứng người và nhìn lên. "Em khát khao được làm điều gì đó!"
Ancient One cân nhắc rồi nhìn nụ cười rạng rỡ của Hazel, rồi cân nhắc thêm một chút. Cuối cùng thì cô cũng hình dung được, Hazel muốn làm cái gì?. Cô phải thừa nhận rằng, được mời làm một điều gì đó phù phiếm là một sự thay đổi đáng kể sau vài tuần qua.
Cả hai chuẩn bị cho bữa tiệc một cách nhanh chóng, có trật tự. Họ dọn dẹp sân thứ hai và đặt những tảng đá xung quanh một cột củi. Vì họ không có đủ thời gian để chuẩn bị cho một bữa tiệc hấp dẫn, nên họ đã dẹp bỏ việc đó. Sau đó, họ tắm rửa, mặc đồ màu cam, vàng và trắng, rồi tập trung lại trong sân. Hazel đã mang shamisen của mình để mua vui cho các vị Khách.
Không cần phải nói, khi các sinh viên và sư phụ đi ngang qua nhìn thấy Ancient One và cô gái người Mỹ đó đang đi chậm rãi quanh đống lửa, tụng kinh bằng thứ ngôn ngữ mà không ai khác hiểu được, những người xung quanh đã phải nán lại. Mordo tình cờ gặp một nhóm học sinh đang nán lại trên ban công nhìn ra sân. Một vài người trong số đó đáng lẽ phải ở trong phòng của họ vào lúc này.
"Mọi người không tuân thủ giới nghiêm sao?" anh hỏi, nhưng các sinh viên vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mê mẩn của họ.
"Này, tôi có một câu hỏi," Stephen thắc mắc. "Họ đang làm gì vậy?"
Mordo đến gần mép ban công nơi những người khác đang trố mắt nhìn. Đôi lông mày của anh ấy nhíu lại với nhau một cách bối rối khi anh xem xét kĩ lưỡng Ancient One. Hazel, anh có thể hiểu- và nếu anh không thể,thì càng tốt- nhưng còn vị phù thủy tối cao đang làm gì khi đốt xung quanh một ngọn lửa như một Pagan thông thường?
"Đó không phải là việc của mọi người," Mordo cáu kỉnh, mở lời với các học sinh một cách miễn cưỡng. "Các người không nên xem Ancient One làm việc. Những người trẻ tuổi, hãy đi ngủ. Những người còn lại, chắc chắn mọi người có việc gì đó tốt hơn để làm hơn là việc ở đây hóng hớt."
Đi làm việc khác. Tất cả, trừ một trong số các học sinh của học viện đang ở dưới kia chạy toán loạn bên cạnh đống lửa.
"Strange ?" Mordo nhắc nhở. Đôi mắt của người đàn ông kia không hề rời khỏi sân. Tại sao anh ta lại bị mê hoặc bởi điều này?
"Có vẻ như Ancient One đã chuyển đổi sang Pagan giáo," Stephen nhếch mép, nhưng giọng điệu của anh ta có vẻ cảnh giác. Anh giấu kín mối quan tâm của mình.
"Nó vẫn là thật." Mordo nói. Hai người họ cảm thấy lạnh khi gió thu, xào xạc trên cây và cửa chớp trên cửa sổ cho đến khi nơi này nghe như hét lên.
Hazel nói qua tiếng ồn ào, hét lên điều gì đó bằng thứ ngôn ngữ mà cả hai người không thể xác định được. Không khí tĩnh lặng ngay lập tức. Tiếng xào xạc trong vòng tròn đá bắt đầu kêu lục cục như gãy xương. Ancient One chăm chú nhìn đống củi. Sau đó, gỗ bùng lên ngọn lửa màu cam rực rỡ. Hazel cổ vũ và cười, phấn khích trước sự thành công của hai người bọn họ.
"Có vẻ như rất nhiều hullabaloo đối với một câu thần chú lửa thông thường.," Stephen cười nhẹ với thái độ trịch thượng. Theo một cách nào đó, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì họ đã không triệu hồi một con quỷ. Không phải anh ấy tin vào điều đó một cách hợp lý...nhưng những lời của Ancient One về Khách của Hazel khiến anh kinh hãi lo sợ.
"Không," Mordo lắc đầu với một nụ cười toe toét đặc trưng. Khi họ nhìn kĩ ngọn lửa một lần nữa, họ thấy những ngọn lửa hợp lại mang hình hài của một sinh vật có cánh, bốn chân. Bây giờ Hazel đã ổn định chỗ ngồi, cô và Ancient One cúi đầu chào nó bằng một lời chào trân trọng.
"Đó là một tinh linh lửa," Mordo giải thích. "Nhìn qua cũng rất già và mạnh mẽ. Tôi chắc rằng ngay cả Ancient One cũng rất hiếm khi nhìn thấy thứ như vậy bây giờ."
Stephen nhanh chóng quay đầu nhìn xuống sân, ý muốn nhìn kỹ hơn con quái vật quý hiếm, nhưng một bàn tay đặt trên vai đã ngăn anh ta lại. Mordo lắc đầu cảnh cáo. Stephen nhìn ra lần cuối, không chỉ bị con chim mê hoặc mà còn bởi vẻ mặt của Ancient One khi cô ấy quan sát Hazel và con chim lửa. Trông cô ấy....bình yên. Ấm áp. Ngây thơ??
Hai người đàn ông lui vào trong và giữ bí mật những gì họ thấy.
Tối hôm đó, việc học của Stephen bị gián đoạn. Hình dạng linh hồn của Strange lơ lửng dưới chân giường của anh ta, nó vẫn thường xảy ra kể từ khi anh học cách phóng chiếu vật thể. Anh đọc không mệt mỏi, học các yếu tố ma thuật ngay cả khi cơ thể con người của anh ấy nghỉ ngơi và hồi sức. Trời đã khuya, dưới ánh trăng non, toàn bộ Kamar Taj dường như hình lặng và im lìm như đang chìm trong giấc ngủ say hoặc chết chóc. Tuy nhiên, một âm thanh đột ngột đã thu hút sự chú ý của anh khỏi cuốn sách của mình. Anh cảm thấy một sự giằng xé từ nơi khác, như thể ai đó đã gọi tên anh từ một căn phòng khác. Thật kì lạ, vị bác sĩ đặt cuốn sách sang một bên, bay ra cửa sổ và đi xuống hành lang.
Anh đến ban công nhìn ra sân lớn nhất và ấp úng. Sân vẫn rực sáng từ ánh sáng do con chim lửa đốt, nhưng bây giờ , một số bóng người nhảy múa xung quanh, tạo ra tiếng ồn ào khi họ đi. Stephen xác định đó là nơi phát ra mọi tiếng ồn. Có nhiều học sinh tham gia bữa tiệc của Hazel không? Anh không nghĩ Kamar Taj lại tổ chức các hoạt động như vậy-đặc biệt là sau giờ giới nghiêm.
Stephen đã cân nhắc việc đi xuống đó và tham gia vào bữa tiệc bạn bè -hoặc la hét và bảo bọn họ đi-nhưng thực lòng anh không tìm thấy âm mưu nào trong tất cả những điều đó. Anh quyết định quay lại hành lang.
"Ngu ngốc," anh ta rít lên với ánh mắt khinh bỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz