Chương 1: Đến
LỜI THÌ THẦM
Không đầy một tuần sau khi Stephen Strange đến Kamar-Taj, những lời thì thầm về một sinh viên Mỹ khác đến điện bắt đầu lan truyền khắp các sảnh. Stephen không quan tâm đến những gì mình nghe được; anh ở đây để học hỏi, không phải giao lưu. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng một vài điều trong số những điều mà anh tình cờ nghe được, thỉnh thoảng lại thu hút sự quan tâm của anh.
"Một người Mỹ khác?" ai đó thì thầm. " Họ đến với nhau à?"
"Không", có người nói "Sư phụ Mordo nói với tôi rằng họ đến từ những...trường phái tư tưởng khác nhau. Cô gái này dường như đã biết về thế giới thần bí trước khi đến đây."
"Anh đùa à!"
Một nhóm khác gồm những người mới học cùng lớp lý thuyết với " cô gái này" có những ý kiến khá khó chịu về thái độ của cô ấy.
"Không, cô ấy không thể có quan hệ họ hàng với anh ấy; cô ấy khiêm tốn, ít nhất về mặt vật chất. Nhưng khi nói về phép thuật, cô ấy kiêu ngạo như khi học đến. Họ chính là hai mặt của cùng một đồng tiền, Strange và Grace"
"Anh nghĩ rằng Ancient One sẽ không nhận bọn họ vào, sau tất cả những gì đã xảy ra gần đây"
"Tôi nghe nói là cô ấy là người Pagan trước khi đến đây. Wiccan, cũng có thể"
"Wiccan?"
"Đúng. Tôi không biết làm thế nào cô ấy có thể giành được sự ưu ái của Ancient One bằng cách tiếp tục về luật ba lần và tự do tình dục."
"Vâng...đó là tất cả những cái tốt, nhưng không có nơi nào cho điều đó ở đây. Ít nhất cô ta sẽ không nói ra những điều vô nghĩa trong lớp. Hãy tưởng tượng một cái gì đó giống giống như cô ấy học ở đây, làm tăng thứ hạng giữa tất cả chúng ta. Cô ấy sẽ biến mất trong một tuần, tôi đảm bảo."
Và tại sao những môn đồ này lại đồn thổi về cô gái? Chà, khi Stephen có cái nhìn đầu tiên về cô gái, anh hiểu tại sao cô lại hấp dẫn đến vậy. Cô ấy đang học lớp luyện phép thuật của anh. Ban đầu anh không nhận ra cô vì cô không đủ năng lực và cũng không đủ nổi bật trong lớp. Không, những hành vi hấp dẫn của cô bắt đầu ngoài giờ học và trong thời gian rảnh rỗi.
Stephen cuối cùng cũng nhận ra học sinh mới lạ lùng khi anh và Mordo đang đi dạo ở sân dưới giữa các lớp. Cô ngồi trên chiếc ghế dài dưới gốc cây có những bông hoa màu xanh trên vương miện. Cô lặng lẽ cầm một cây shamisen trên tay, thỉnh thoảng dừng lại và nhìn lên.
"Tôi không nghĩ nó tệ đến như vậy", cô ấy nói. Nói với ai? Không một ai ở đó, ít nhất là Stephen không thể nhìn thấy. Cô gái lại tiếp tục nói với hư vô: "Họ sợ cô ấy bởi vì cô ấy quá mạnh. Cô ấy thật tuyệt, tôi ước mình có thể nói chuyện với cô ấy. Nhưng cô ấy rất bận, vì vậy tôi không muốn làm phiền cô ấy. Dù sao thì tôi phải nói gì đây? Chẳng lẽ tôi lại nói với cô ấy "Xin chào, tôi còn trẻ và đang đặt câu hỏi về giới tính của mình. Có muốn một ly Starbucks vào 2h sáng không? Hợp lý." Cô ấy nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào những cành cây. "Bạn sẽ biết gì về nó?"
"Cô ấy đang nói với một cái cây?" Stephen nheo mắt nhìn cô gái. Mordo nhìn theo ánh mắt của anh một lúc.
"Đúng," vị sư phụ trả lời."Đầu tiên, chúng tôi đã cân nhắc việc mắng mỏ cô ấy vì điều đó, mặc dù cô ấy có thể không biết, cô ấy đang sử dụng phép thuật để khuyến khích thực vật. Nó nằm ngoài quy luật tự nhiên và là một điều lạ lùng vặt vãnh, chắc chắn, nhưng Ancient One lại chỉ nói những điều tốt đẹp về nó, vì vậy chúng tôi để cô ấy ở lại".
"Vì vậy, tôi coi cô ấy là người yêu thích của Ancient One?", anh hỏi, rời mắt khỏi cô gái."Cô ấy dường như am hiểu về phép thuật, nhưng cô ấy tự phụ. Tại sao phép thuật của cô ấy lại có tác dụng với cô ấy, trong khi phép thuật của tôi vẫn không có giới hạn?"
"Mỗi người học với một tốc độ khác nhau," Mordo trả lời. "Và Ancient One không ủng hộ ai cả; Hazel chỉ đơn giản là...một trường hợp đặc biệt."
"Đặc biệt như thế nào?"
"Tôi chắc rằng anh đã nghe các bạn học của mình nói về lai lịch phép thuật của Hazel?"
"Phải, cô ấy là Pagan, phải không?"
"Theo một cách nào đó," anh ta nhún vai khi học tiếp tục bước đi."Cô ấy không thể gợi ra bất cứ điều gì, nhưng cô ấy có thể thao túng thế giới xung quanh mình theo những cách rất tinh tế - chẳng hạn như giữ một tách trà nóng trong vài giờ. Cô ấy đến đây để học thêm về ma thuật nhằm rèn luyện tài năng cơ bản của mình cho nó, nhưng cô ấy chỉ có một thời gian ngắn để học ở đây, vì vậy chúng tôi đang làm việc theo lịch trình của cô ấy nếu cần."
"Oh?" Stephen có thể nói với Mordo đang bỏ đi một thứ gì đó- một thứ quan trọng." Tôi không biết các lớp học mùa hè là một điều ở đây."
"Thường thì không. Nhưng như tôi đã nói trước đây, Hazel muốn học hỏi, và nếu chúng tôi từ chối cô ấy, cô ấy sẽ tìm kiếm lời khuyên từ các học viên phép thuật khác, những người có thể có hoặc không ...một quy tắc đạo đức. Ancient One nghĩ tốt nhất nên giúp cô ấy trong một mùa hè hơn là để cô ấy lạc lối."
"Và anh không nghĩ rằng Hazel đã thao túng Tôn giả( Ancient One - cách gọi kính trọng của mọi người trong Kamar -Taj đối với Ancient One) ?" Stephen đặt câu hỏi. Anh không biết Ancient One cũng như anh muốn, nhưng anh không nghĩ rằng cô ấy sẽ nhận một học sinh trong một mùa hè chỉ vì một lý do như thế.
Mordo cười khúc khích." Ancient One không thể bị thao túng, chứ đừng nói đến một người nhu mì như Hazel Grace. Tuy nhiên, tôi phải nói rằng, Hazel khá lôi cuốn, theo cách riêng của cô ấy. Cô ấy biết những phong tục cổ xưa, và gần như hiểu rõ ranh giới của mình."
Dù điều đó có nghĩa là gì, Stephen không quan tâm đến nó. Anh ấy có những thứ khác phải lo lắng.
ĐẾN
Hazel đã đến Kamar-Taj vài ngày trước. Vào ngày hôm đó, Daniel Drumm, chủ nhân của Sanctum Sanctorum ở New York, gặp Hazel Grace ở New York và đưa cô ấy đến Kamar -Taj qua cửa. Cô gái trẻ hơn anh ta mong đợi, nhưng cô hơn 18 tuổi và như vậy có thể làm như cô ấy muốn không gây ra bất kỳ rắc rối pháp lý nào. Người đàn ông cô đã ở cùng suốt mùa hè- một kẻ kiêu ngạo có địa vị khá cao trong thế giới - là người tiễn Hazel. Họ đồng ý giữ kín chuyện này giữa họ và không liên quan đến cha mẹ của cô cho đến cuối hè.
Mordo đón Hazel ở cửa ngõ. Cô ấy đã thu mình nhưng lịch sự khi cô chào anh, nhưng có một cái nhìn về phía cô ấy. Có lẽ ở mái tóc hoang dã hay cách đôi mắt nâu sắc sảo của cô ấy tiếp nhận thế giới xung quanh như thể cô ấy nhìn nó theo cách mà không ai khác có thể làm được. Có điều gì đó trẻ trung và mạnh mẽ trong cô ấy, điều gì đó có thể trở nên khá mạnh mẽ khi được bình tĩnh. Mordo rất mong muốn được dạy cô, nếu Ancient One thấy cô xứng đáng.
Cô ấy được đưa đến gặp Ancient One. Cô quan sát kỹ các khoảng sân và hành lang, Kamar Taj không xa hoa hay lộng lẫy, nhưng trong tâm trí của Hazel, vẻ đẹp và sự tinh xảo cũng như tuổi tác của nơi này vượt xa bất kỳ công trình kiến trúc nào cô từng thấy. Mặt khác một loại sức sống và sự linh hoạt thấm nhuần trong không khí. Cô ấy quan sát các học viên và sư phụ, trẻ và già lướt qua họ.
"Ở đây là buổi tối", Hazel nói, nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ.
"Đúng vậy", Mordo gật đầu."Thời gian từ New York đến Kathmandu có thể đột ngột thay đổi khi đi bằng cửa ngõ. Cô có ổn không?"
Anh biết nỗi sợ hãi đã ám ảnh cô gái. Trên thực tế, nhiều người mới đến đã giật mình trước những thay đổi mất phương hướng giữa Kamar Taj và phần còn lại của thế giới.
"Chỉ cần đừng bỏ tôi ở bất cứ đâu", Hazel thì thầm.
Mordo không biết phải nghĩ hay nói gì khi Hazel vào trong. Khi hộ tống Stephen Strange đến Kamar Taj vài ngày trước, anh biết Strange nghĩ rằng anh ta biết tất cả những gì cần biết về nơi anh sẽ đến. Bây giờ, Hazel dường như hoàn toàn trái ngược - cô ấy hành động như thể cô ấy không chắc chắn lắm....nhưng cô ấy biết. Cô ấy nhút nhát, nhưng Mordo có thể nói rằng cô ấy biết Kamar Taj là một nơi đầy quyền lực, nhưng cô ấy không bối rối như một đứa trẻ ngây thơ tin vào những lời bói toán và đọc chỉ tay. Cô ấy biết phép thuật, ngay cả khi cô ấy không tin mình làm được.
Mùi hương dày đặc bằng cách nào đó gợi cho Hazel nhớ đến một khu mà cô đã từng thấy. Ma thuật mạnh mẽ lan tràn khắp các hội trường này, và Hazel biết rõ hơn là tỏ ra tự hào trong bóng tối của một nơi như vậy. Sự lo lắng của cô chỉ tăng lên khi có sự hiện diện của Ancient One. Cô ấy cho phép lấy áo khoác của mình, nhưng không nói. Cô lấy cốc của mình, nhưng không uống. Cô nhìn vào những người khác nhưng không bao giờ nhìn vào mắt họ. Tất cả những phù thủy bậc thầy này đều rất mạnh mẽ; cô ấy không thể xác định ai là mạnh nhất. Ngay cả khi đó, có lẽ người mạnh nhất không phải người lãnh đạo. Cô ở đây để xem ai? Cô nhìn chằm chằm vào mặt đất, chờ đợi ai đó- bất kỳ người lớn tuổi nào nói chuyện với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz