Bh Hoan Sau Khi Nghe Thay Tieng Long Cua Doi Thu Mot Mat Mot Con
Chương 34: Thiếu nữ bất tri bất giác lớn lênCông việc vẫn phải tiếp tục. Hôm nay là ngày đầu tiên hai người đi làm sau chuyện đó, sáng sớm đã có đủ mọi lời thăm hỏi không ngớt. Phần lớn là hỏi về tình hình sức khỏe của Nguyễn Tự Thu, cùng với việc trêu chọc Ứng Cảnh Minh vì sao ngày đó lại dũng mãnh phi thường xông đi cứu đối thủ không đội trời chung của mình. Hai người chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Trở lại lớp học, học sinh liền dành cho Ứng Cảnh Minh một tràng pháo tay và tiếng hoan hô nhiệt liệt, cả lớp đồng thanh hô vang: “Chào mừng cô giáo trở lại lớp.”Cũng bởi vì đây là ngày đầu tiên em ấy trở lại lớp, tình cảm thầy trò lại tốt, học sinh đứa nào đứa nấy đều gọi em ấy là anh hùng, còn tặng quà và thiệp chúc mừng, khiến Ứng Cảnh Minh cảm động vô cùng, bởi vậy kỷ luật lớp học có phần lơi lỏng. Và rồi, thật tình cờ, em ấy lại một lần nữa bị Nguyễn Tự Thu bắt gặp.Nguyễn Tự Thu đứng ở cửa lớp, nhìn thẳng vào ủy viên kỷ luật của khối bên cạnh nói: “Trừ lớp họ năm điểm.”Ứng Cảnh Minh đang định chào hỏi chị ấy, nghe thấy chị ấy nói như vậy, vẻ mặt đang tươi như hoa lập tức cứng lại, rồi tan biến.“Lấy sách ra đọc bài! To lên!” Sau khi chấn chỉnh lại kỷ luật lớp học, Ứng Cảnh Minh bước nhanh tới đối chất với chị ấy, “Nguyễn Tự Thu, chị có nhầm không vậy!”“Không nhầm đâu, lớp các em ồn ào đến mức chị ở tầng 3 còn nghe thấy.” Nguyễn Tự Thu mặt không đổi sắc nói, “Xem ra cô giáo Ứng có thể bao trọn việc vệ sinh sân thể dục học kỳ này rồi, thật đáng mừng.”“Chị lấy oán báo ân!”“Là em công tư không phân minh, giờ tự học sớm đã bắt đầu được mười phút rồi.”Ứng Cảnh Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn định nói thêm, bỗng nhiên em ấy nghe thấy tiếng lòng rụt rè sợ sệt của chị ấy: ‘Bây giờ chọc giận em ấy, ngày mai có phải sẽ không xuống được giường không?’Bắt gặp ánh mắt của chị ấy, Ứng Cảnh Minh nhướng mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nguyễn Tự Thu lập tức hiểu ra em ấy lại nghe thấy được, vội vàng xoay người rời đi.Mấy nam sinh ngồi hàng sau nghe thấy tiếng động liền quay lại xem, đứa nào đứa nấy cũng xúm vào bàn tán, “Cô giáo của chúng ta rõ ràng đã cứu cô ta, Diệt Tuyệt Sư Thái này thật sự máu lạnh vô tình.”“Lúc trước không nên cứu cô ta, cứ nhằm vào lớp chúng ta mãi.”“Người như cô ta, đáng bị đánh.”Bỗng nhiên một ánh mắt sắc lẻm quét qua, mấy người lúc này mới cúi đầu tiếp tục học từ vựng.Tiếng đọc bài lanh lảnh vang vọng khắp sân trường. Cuối xuân, thời tiết đã mang theo hơi nóng, vừa tan học, trên hành lang và sân thể dục đã đầy ắp những học sinh cởi bỏ áo khoác đồng phục. Ứng Cảnh Minh chậm rãi đi xuyên qua hành lang, cảm nhận cơn gió nhẹ lướt qua mặt, đồng thời lại không tự chủ được mà cảm thấy, mình đã hoàn toàn sa lầy trong vũng bùn của đêm xuân.“Cô ơi!”Nguyễn Minh Ngọc từ xa chạy tới gọi em ấy lại.Ứng Cảnh Minh theo tiếng gọi quay đầu lại.“Cô ơi,” con bé dừng bước trước mặt em ấy, vừa thở hổn hển, vừa lấy đồ trong túi ra, “Cái này ạ…” Đó là một chiếc hộp hình chữ nhật được gói bằng giấy hoa nhí màu hồng, bên trên thắt một chiếc nơ bướm. Con bé rụt rè cúi đầu, đưa tới và nói: “Cô ơi, cái này tặng cô ạ.”Ứng Cảnh Minh khá bất ngờ, cười nhận lấy, “Đây là gì vậy?”“Sao lúc nãy ở trong lớp không đưa cho cô?”“Vì con không muốn để chung với quà của các bạn khác ạ…” Con bé cúi đầu, giọng nói ngày càng nhỏ.“Là vậy à,” thật là một cô bé dịu dàng, “Được rồi, cô sẽ không để chung nó với những món quà khác đâu.”Ứng Cảnh Minh cúi xuống ngang tầm mắt con bé, nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn rồi xoay người định đi, Nguyễn Minh Ngọc lại gọi em ấy lại lần nữa, “Cô ơi.”Sau một hồi ngập ngừng, con bé bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào em ấy, “Cô không có lời nào khác muốn nói với con sao ạ?”Ánh mắt của cô thiếu nữ nóng rực và chân thành tha thiết.Ứng Cảnh Minh rất ít khi nhìn thấy điều này trong đôi mắt của một Nguyễn Minh Ngọc hay thẹn thùng và nội tâm, không khỏi có chút kinh ngạc, sững người một lát mới nói: “Nếu là chuyện đó, tan học rồi nói.”Hôm nay Nguyễn Tự Thu không có giờ tự học tối, Ứng Cảnh Minh chủ động xin đưa chị ấy về nhà.Chiếc xe điện lướt đi trong gió, cảm nhận được bàn tay của cô gái trẻ đặt bên hông, Ứng Cảnh Minh nặng trĩu tâm sự mà nhíu mày.“Chuyện đó… Minh Ngọc, con nghĩ thế nào?”“Con muốn biết cô nghĩ thế nào, chị Cảnh Nguyệt đều đã nói với cô rồi phải không ạ? Cô ơi, cô cảm thấy sao?”“Cô cảm thấy…” Một chiếc xe máy điện giao đồ ăn màu xanh lam đột nhiên lao tới từ phía đối diện, Ứng Cảnh Minh hoảng hốt, vội vàng quay đầu xe né tránh, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại và nói, “Nếu con thật sự thích Cảnh Nguyệt, cô sẽ ủng hộ. Tuy rằng người làm chị như cô thật ra vẫn luôn không hiểu rõ em gái mình cho lắm, nhưng cô tin con bé sẽ không bắt nạt con, chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng, cô sẽ vô điều kiện ủng hộ.”“Thế nào là chuyện quá đáng ạ?” Nguyễn Minh Ngọc tựa cằm lên vai em ấy, nhìn cảnh phố lướt qua, lẩm bẩm nói: “Là giống như bọn Hứa Tư Kỳ, hay là giống như cô và cô của con…”Ứng Cảnh Minh giật mình, nhất thời không phản ứng kịp.“Cô yên tâm, con sẽ giữ bí mật.”Mãi đến đêm khuya khi họ quấn lấy nhau, trong lòng Ứng Cảnh Minh vẫn vang vọng lời nói của Nguyễn Minh Ngọc.Rõ ràng là ngay dưới mí mắt mình, mà bất tri bất giác một đứa trẻ đã có thể trưởng thành nhiều đến vậy.Những người lớn như họ, rốt cuộc đang làm cái gì vậy.Nguyễn Tự Thu cảm nhận được sự thất thần của em ấy, thở hổn hển, mặt ửng hồng mà nắm lấy chiếc xúc tu trên cổ, “Em sao vậy?”“Không có gì, em chỉ đang nghĩ…” Em ấy bắt lấy đôi mắt mê loạn của Nguyễn Tự Thu giữa không trung, nói với một vẻ nghiêm túc không hề tương xứng với tình dục: “Có lẽ chị cần nói chuyện tử tế với Minh Ngọc một chút.”Nguyễn Tự Thu nhìn em ấy, nhất thời cũng không trả lời. Chị ấy đương nhiên biết dạo này Minh Ngọc có tâm sự, chỉ là bị em ấy vạch trần chuyện này, lại cảm thấy có chút khó xử.“Minh Ngọc con bé, có chút trưởng thành sớm, lại sợ chị như vậy, bây giờ tuổi dậy thì cũng đến rồi, em nghĩ chị nên hạ cái tôi xuống và nói chuyện tử tế với con bé, không thể cứ một mực thúc ép con bé, cái này không được làm, cái kia không được làm.”“Chị không có.” Nguyễn Tự Thu nhìn chằm chằm em ấy, ánh mắt có chút phẫn nộ.“Không có sao?” Ứng Cảnh Minh bật cười, “Rõ ràng cuối tuần rồi chị vừa mới tra hỏi hành tung của con bé. Minh Ngọc cũng hiểu chuyện, em thấy dù có đi ra ngoài chơi cũng không có gì đáng trách.”“Em cũng nói là tra hỏi, chị chưa nói không cho con bé đi chơi, nhưng nếu con bé đi ra ngoài, chị muốn biết con bé đi làm gì, cho nên hỏi con bé, có vấn đề gì sao?”“Là, vậy sao?” Suy nghĩ nửa ngày, Ứng Cảnh Minh hiểu ra, bởi vì mọi người đều biết chị ấy là người nghiêm khắc, cho nên khi chị ấy hỏi như vậy, liền đương nhiên bị coi là chất vấn, em ấy cũng vậy, Minh Ngọc cũng vậy, “Vậy em nghĩ có lẽ chị cần thay đổi một chút giọng điệu nói chuyện.”Nguyễn Tự Thu hồ nghi nheo mắt, “Ứng Cảnh Minh, có phải em biết chuyện gì không?”“Em chỉ cảm thấy đứa trẻ này đang có một vài thay đổi của tuổi dậy thì thôi,” Ứng Cảnh Minh hôn lên mặt chị ấy, xúc tu men theo cơ thể chị ấy mà ngọ nguậy khe khẽ, “Dù sao em cũng là giáo viên chủ nhiệm của con bé.”Nguyễn Tự Thu hoàn toàn không có hứng thú, đẩy em ấy ra, cơ thể mềm mại đứng dậy mặc quần áo, “Không còn sớm nữa, em đưa chị về.”Lúc này đã gần 11 giờ, nhà Nguyễn Tự Thu 10 giờ đã đi ngủ, cũng là nhân lúc tắt đèn rồi, Ứng Cảnh Minh mới đưa chị ấy đến chỗ mình. Nhưng thật ra theo lý mà nói, giờ này chị ấy đã sớm nên ngủ rồi.“Khó mà được,” Ứng Cảnh Minh quăng ra một chiếc xúc tu, vớt cơ thể chị ấy lại, “Chị còn chưa lấy thân báo đáp, hơn nữa, em còn chưa thực hiện nguyện vọng của Chủ nhiệm Nguyễn đâu.”“Nguyện vọng gì?” Nguyễn Tự Thu kinh hoảng nhìn em ấy.Ứng Cảnh Minh nằm nghiêng bên cạnh, chống đầu cười nhìn chị ấy, “Nguyện vọng làm Chủ nhiệm Nguyễn không xuống được giường đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz