Bh Edit Hoan Pham Thuong Huyen Tien
Khi Phó Thanh Vi thốt lên câu đó, cả căn phòng chìm vào sự im lặng chưa từng có.Không khí trong phòng bệnh như đông đặc lại, tĩnh lặng đến mức đáng sợ.Tiểu Tam Hoa từ trong lòng Phó Thanh Vi nhanh nhẹn nhảy xuống, chỉ vài bước đã nhảy lên giường bệnh, cuộn tròn lại trong lòng Mục Nhược Thủy, chiếc đuôi to đùng phe phẩy quét qua mặt cô.Mục Nhược Thủy xoay nó lại, một tay giữ lấy cái đầu tròn của chú mèo, tay kia gãi cằm nó.Tiểu Tam Hoa kêu rừ rừ đầy thỏa mãn trong lòng cô.Tiếng kêu lớn đến mức giống như âm thanh của một cái tát vào khuôn mặt đang đờ đẫn của Phó Thanh Vi.Nàng vừa nói cái gì vậy?Thấy nàng cuối cùng cũng hoàn hồn, Mục Nhược Thủy nhìn nàng, khóe môi cong lên như cười mà không phải cười, nói: "Vừa nãy em nói gì ấy nhỉ..."Phó Thanh Vi lập tức ngồi xuống mép giường, vội vã trả lời trước: "Em nói người có muốn hai con mèo nhỏ không?"Người phụ nữ nhướng mày, vẻ mặt thích thú."Thế hai con mèo nhỏ này có gì khác nhau không? Ví dụ như con nào ngoan hơn, hay có gì tốt hơn?""Không có gì khác cả, chỉ là em nghe lời hơn một chút, haha." Phó Thanh Vi vụng về chuyển chủ đề, nói: "Người có muốn uống nước không? Để em đi rót.""Uống một chút đi."Mục Nhược Thủy hào phóng tha cho nàng, Phó Thanh Vi quay người bước vào phòng tắm, khẽ vỗ nhẹ lên miệng mình.Tự dưng đi ghen với mèo.Tự dưng nói lung tung.Ban ngày ban mặt mà lại buột miệng như vậy.Phó Thanh Vi rót nước mang đến, Mục Nhược Thủy vẫn giữ vẻ mặt chế nhạo, còn Tiểu Tam Hoa, giống hệt bà của nó, đôi mắt xanh tròn xoe nhìn nàng chằm chằm, không rời mắt.Phó Thanh Vi: "......"Chuyện này có lẽ không cho qua được rồi, chắc chắn sẽ trở thành một vết nhơ trong cuộc đời nàng.Sau khi cưng chiều Tiểu Tam Hoa xong, Mục Nhược Thủy vẫy tay gọi "mèo con" Phó Thanh Vi lại, hai người cuộn tròn trong chăn, cùng nhau ngủ thêm một giấc.Trước khi ngủ, Mục Nhược Thủy cố ý hỏi: "Sống như thế nào, nước nôi ra sao?""Người tha cho em đi mà, sư tôn......"Phó Thanh Vi vùi đầu vào ngực cô, giả vờ chết, mặc cô trêu chọc thế nào cũng không phản ứng.Mục Nhược Thủy khẽ cười bên tai nàng.Phòng bệnh gần như không có hình thức giải trí nào, sự xuất hiện của Tiểu Tam Hoa đã thêm phần vui nhộn cho cuộc sống nhàm chán của cả hai. Nó chạy nhảy khắp nơi, tạo thành cảnh tượng gà bay chó sủa, ngay cả giọng nói của Mục Nhược Thủy cũng tràn đầy năng lượng hơn.Phó Thanh Vi lẽo đẽo theo sau để dọn dẹp, coi như rèn luyện thể lực.*Trên núi.Khu vực xung quanh căn nhà gỗ đã được Linh Quản Cục dọn dẹp kỹ lưỡng.Ngoài xác con phi cương bị xé vụn nằm rải rác trên mặt đất, thi thể của một bé gái đã thu hút sự chú ý của họ. Bé gái này cũng bị móc tim, chặt đầu, nhưng khi lau sạch máu trên người, có thể thấy cơ thể cô bé hoàn toàn khác với phi cương.Đội dọn dẹp quyết định mang thi thể này về để nghiên cứu.Thi thể của Ma Thiên Đức nằm ngửa, ngực bị đục một lỗ lớn, trái tim dơ bẩn lăn lóc bên cạnh.Nhân viên kỹ thuật phụ trách kiểm tra thi thể ngồi xổm xuống, dùng tay mở vết thương, cơ bắp, xương, máu đều là của con người, không có dấu hiệu bị biến đổi, chứng tỏ cơ thể ông ta không bị ma khí xâm nhiễm. Nhưng..."Trong rừng có dấu vết ma khí còn sót lại." Đội trưởng báo cáo với Tuế Dĩ Hàn."Là của Ma Thiên Đức sao?""Không phải trên người ông ta, và giờ đã biến mất rồi."Có thể ma khí đã bị tiêu diệt, hoặc đã thoát ra. Đội bốn người thực hiện nhiệm vụ đều đang nằm viện, cần phải hỏi họ để biết chi tiết hơn.Long Huyền Cơ, nhân chứng duy nhất hiện tại có thể trao đổi một cách thân thiện, là người đầu tiên được Tuế Dĩ Hàn tìm đến."Ma khí?"Long Huyền Cơ lắc đầu: "Tôi không thấy."Tuế Dĩ Hàn: "Khi mọi người gặp Ma Thiên Đức, hắn có biểu hiện gì bất thường không? Ví dụ như quanh hắn có màn sương đen, hoặc hắn sở hữu sức mạnh không phải của con người?"Long Huyền Cơ vẫn lắc đầu."Ông ta tuy xấu xí, nhưng thực sự là một con người."Sức mạnh không phải của con người? Đang nói đến sư nương sao? Long Huyền Cơ giấu ý nghĩ này trong lòng.Ngay cả chuyện Mục Nhược Thủy giết phi cương thế nào, cô cũng không nói. Những gì xảy ra với sư nương, cô đều giữ kín, may mắn là Tuế Dĩ Hàn không hỏi sâu.Dù Long Huyền Cơ ngây thơ, nhưng cô luôn kiên định đứng về phía mẹ mình. Mẹ bảo cô không được nói bất cứ điều gì liên quan đến sư nương với Linh Quản Cục, thì dù chỉ một từ cô cũng không tiết lộ.Tuế Dĩ Hàn: "Không sao, em cứ nghỉ ngơi cho tốt."Long Huyền Cơ: "Chiêm Anh thế nào rồi?"Tuế Dĩ Hàn khựng lại một chút: "Vẫn đang hôn mê. Khi nào em ấy tỉnh, tôi sẽ báo cho các em."Long Huyền Cơ chống cằm, "Ồ" một tiếng.Bóng lưng rời khỏi phòng bệnh của Tuế Dĩ Hàn có vẻ hơi gấp gáp.Chân cô bước theo bản năng đến bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, qua lớp kính nhìn vào bên trong, nơi cô gái trẻ nằm bất động, toàn thân cắm đầy ống dẫn.Chiêm Anh tuổi tác xấp xỉ Phó Thanh Vi, chỉ hơn nàng một tuổi. Cô đang ở độ tuổi nếu trong một gia đình bình thường là vừa tốt nghiệp đại học. Cô cũng thích uống trà sữa như bao sinh viên đại học, tính cách không điềm tĩnh, dù trong môn phái và Linh Quản Cục, với vai vế và chức vụ của mình, cô luôn tỏ ra chững chạc. Nhưng sau lưng, cô rất hay làm nũng.Lẽ ra cô không cần phải liều mạng nhiều như vậy. Nhưng vì là đồ đệ của Tuế Dĩ Hàn, cô không thể để người khác nói xấu sư phụ, càng không thể để sư phụ mất mặt. Vì thế, mỗi khi gặp nguy hiểm, cô luôn là người tiên phong. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành xuất sắc, thậm chí còn có mối quan hệ với cả âm giới. Trong Linh Quản Cục, nhắc đến Chiêm Anh, ai cũng khen ngợi cô trẻ tuổi tài cao. Các nhân vật lớn cũng ca ngợi Tuế Dĩ Hàn đã nhận được một đồ đệ giỏi.Nhưng trong sâu thẳm, cô mãi chỉ là cô gái nhỏ thích theo sau sư phụ mình. Vì sư phụ là Tuế Dĩ Hàn, cô không có sự lựa chọn nào khác.Năm ngoái, trong thảm họa do giao long gây ra, cô bị thương nặng, nằm viện suốt một thời gian dài, còn chưa kịp hồi phục, vì tốc độ lan rộng của ma khí quá nhanh, Linh Quản Cục bận rộn không kịp xoay xở, cô lại bị điều ra chiến tuyến, liên tục chịu đựng những vết thương mới. Cơ thể cô không bao giờ lành lặn hoàn toàn.Chưa đầy một năm sau, cô nhận nhiệm vụ nguy hiểm, rõ ràng là lành ít dữ nhiều, cô không chút do dự mà lên đường. Bây giờ, cô trở về trong tình trạng thoi thóp, mạch đập yếu đến mức gần như không cảm nhận được.Các bác sĩ của Linh Quản Cục nói rằng Chiêm Anh sống sót chỉ là một sự ngẫu nhiên. Thi độc của phi cương và các vết thương cô chịu có thể giết chết cô hai lần, thậm chí thần tiên cũng không cứu nổi. Nhưng thi độc đã làm chậm quá trình lưu thông máu, giúp cô không bị mất máu mà chết ngay lúc bị thương. Sau đó, Long Huyền Cơ cầm máu cho cô, và Phó Thanh Vi bằng cách nào đó đã giải độc cho cô, kéo cô từ cửa tử trở về.Tuy nhiên, tình trạng không mấy khả quan, những vết thương cũ mới cùng lúc bùng phát. Chỉ trong vài ngày đã phải vào phòng cấp cứu ba lần, nhận một xấp giấy báo nguy kịch.Và tất cả đều xảy ra vào nửa đêm.Tuế Dĩ Hàn dứt khoát ngủ lại hành lang bệnh viện."Tôi muốn vào thăm em ấy." Cô nhẹ giọng nói với y tá.Y tá ngẩng đầu nhìn cô, nhận ra thân phận của cô, lập tức chuẩn bị khử trùng và đổi đồ bảo hộ.Khi vừa xỏ tay áo vào, Tuế Dĩ Hàn nhận được một cuộc gọi.Đội trưởng phụ trách hậu cần hiện đang ở trước một cửa hang trên núi. Nhớ lại những gì đã thấy trong hang, anh nói: "Chủ nhiệm, tôi có một chuyện cần báo cáo. Trận pháp mà cô đã cho tôi xem trước đây, tôi đã tận mắt nhìn thấy.""Chắc chắn?""Tôi đã chụp ảnh, lát nữa gửi cho cô, nhớ kiểm tra."Tuế Dĩ Hàn cởi áo bảo hộ ra: "Xin lỗi, tôi sẽ quay lại thăm em ấy sau."Y tá lịch sự tiễn Tuế Dĩ Hàn ra ngoài.Cô bước đến một nơi yên tĩnh, mở ảnh được gửi đến.Đó là một hang động tối đen, chỉ có ánh sáng tự nhiên chiếu vào. Xung quanh và dưới đáy một cỗ quan tài đá được dán đầy bùa chú. Chín sợi xích đan xen chằng chịt treo quan tài lơ lửng trên không, bên dưới là những đường kẻ mực và các ký hiệu kỳ dị, tạo thành một trận pháp.Đây là một trận pháp, nhưng đã bị phá vỡ. Quan tài trống rỗng, thứ bên trong đã biến mất không dấu vết.Cỗ quan tài này không lớn, một người trưởng thành bình thường phải co quắp mới nằm vừa, trông giống như được chuẩn bị cho một đứa trẻ.Tuế Dĩ Hàn dùng hai ngón tay phóng to bức ảnh, phát hiện góc trận pháp trên đá trận có dấu vết máu khô, đỏ đen, tích tụ qua nhiều năm, không phải mới xảy ra một lần.Cô đóng ảnh lại, nói: "Tôi sẽ tự mình đến đó một chuyến.""Rõ."Trước khi rời đi, cô ngoái lại nhìn về phía ICU, rồi bước nhanh ra khỏi cổng bệnh viện.*Trong phòng bệnh.Sau một đêm nghỉ ngơi, Mục Nhược Thủy đã phục hồi cảm giác ở toàn bộ phần thân trên. Cô đang dùng tay chơi trò mèo vờn chuột với Tiểu Tam Hoa.Phó Thanh Vi cần mẫn dọn phân mèo ở khay cát.Cốc cốc cốc.Tiếng gõ cửa lâu lắm rồi mới vang lên. Sau khi dọn xong, nàng đặt lại mọi thứ vào chỗ cũ, lau tay, thong thả đi ra mở cửa."Chủ nhiệm Tuế." Nàng không tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy người trước mặt, khuôn mặt trẻ trung cố gắng giữ vẻ trầm tĩnh, nhưng vẫn không giấu được sự bất mãn dành cho cô Tuế Dĩ Hàn."Mời vào." Phó Thanh Vi cố tình chậm vài giây mới nhường đường.Mục Nhược Thủy lấy chiếc khẩu trang đen trên tủ đầu giường đeo lên, ôm Tiểu Tam Hoa trong lòng. Không ai có thể nhận ra cô chỉ có thể cử động nửa người trên. Cô che giấu rất giỏi, trái ngược với Phó Thanh Vi, người mà mọi cảm xúc đều bộc lộ rõ ràng trên gương mặt.Tuế Dĩ Hàn đóng cửa lại, bước vào phòng bệnh. Câu đầu tiên cô nói là: "Xin lỗi."Thái độ chân thành, lưng cô vốn luôn thẳng tắp giờ hơi cong xuống.Người đứng đầu Linh Quản Cục lại trực tiếp đến xin lỗi. Nếu đây chỉ là chuyện của Phó Thanh Vi, nhiệm vụ mà nàng đã nhận dù biết rõ nguy hiểm và có thể chết, cô có thể không xin lỗi. Dù sao cũng cần có người hy sinh, dù cô muốn thăm dò, thì nàng cũng chết một cách có giá trị.Nhưng đây rõ ràng là một cái bẫy! Một cái bẫy nhắm vào Mục Nhược Thủy!Ma Thiên Đức mạnh như vậy, dưới trướng có cả chục phi cương, tại sao chỉ cử bốn người đi? Trong đó, Chiêm Anh, nàng và Long Huyền Cơ đều không đủ sức đối đầu. Mọi gánh nặng được đặt hết lên Mục Nhược Thủy. Dù chỉ là thử nghiệm hay âm mưu lớn hơn, rõ ràng họ đã lợi dụng nàng để dụ sư tôn của nàng vào tròng, để đạt được mục đích của họ!Phó Thanh Vi vừa đau lòng vừa phẫn nộ, đến mức mong Tuế Dĩ Hàn đừng bao giờ xuất hiện. Nhưng nếu cô đã đến, nàng không thể bỏ qua dễ dàng.Bình thường, Phó Thanh Vi rất dễ tính, hiếm khi tranh cãi. Nhưng lần này, nàng lại lên tiếng đầy gay gắt: "Xin lỗi thì làm được gì? Xin lỗi có thể khiến... Chiêm Anh tỉnh lại từ ICU sao? Cô ấy sống chết hiện giờ chưa rõ, đều là vì cô! Nếu Chiêm Anh chết, cô có hối hận không? Cả đời này cô còn có thể ngủ ngon được nữa không?!"Nàng biết cách đánh vào điểm yếu của người khác. Chuyện của bản thân không quan trọng, khi mắng, nàng phải tìm đúng chỗ đau.Mắng xong, Phó Thanh Vi dịch người ngồi sát vào giường Mục Nhược Thủy. Tay cô đưa sang nắm lấy tay nàng, cảm nhận mạch đang đập loạn xạ vì kích động.Mục Nhược Thủy: "......"Vừa yếu lại vừa muốn mắng người.Thôi kệ nàng, cứ để nàng mắng.Mục Nhược Thủy nhàn nhạt nói: "Chiêm Anh e là không qua khỏi, cùng lắm ba ngày."Phó Thanh Vi trợn tròn mắt.Tuế Dĩ Hàn, vốn đã hơi khom lưng, nghe câu nói của cô, lưng càng gập xuống sâu hơn. Cô ấy hít một hơi thật sâu, tay bấu chặt vào thanh chắn cuối giường. Mu bàn tay gầy guộc nổi đầy gân xanh, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá nhiều.Phó Thanh Vi nhìn sang Mục Nhược Thủy, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Tuế Dĩ Hàn, ánh mắt sắc lạnh không chút dao động.Tuế Dĩ Hàn chậm rãi đứng thẳng lên, bàn tay vẫn giữ chặt thanh chắn, như thể cần đến nó để giữ vững thân hình đang cố gắng duy trì sự mạnh mẽ của mình.Phó Thanh Vi nhìn thấy quầng đỏ không rõ trên mắt Tuế Dĩ Hàn, lòng thoáng dâng lên chút thương hại.Một lúc sau nàng định thần lại, khinh thường sự mềm lòng của chính mình.Chiêm Anh đáng thương, nhưng cũng là kẻ tiếp tay cho việc làm sai trái. Thầy trò họ tính toán thầy trò nàng, đều chẳng phải người tốt.Ánh mắt bình thản của Mục Nhược Thủy chạm vào ánh mắt của Tuế Dĩ Hàn."Từ Nhượng chân nhân, tôi đã biết danh tính thật của ngài.""Vậy giờ cô định đến đây để đe dọa chúng tôi sao?" Phó Thanh Vi dang tay chắn trước Mục Nhược Thủy, như một chú chim non chưa đủ lông đủ cánh nhưng lại xù lông, không chút sợ hãi đáp trả."Không, các người hiểu lầm rồi."Tuế Dĩ Hàn thở dài: "Tôi có thể ngồi xuống nói chuyện được không?"Phó Thanh Vi to gan nói: "Cô đứng đi!"Nàng lại dựa vào người Mục Nhược Thủy, khiến Quán chủ Mục không nhịn được cười.Tuế Dĩ Hàn đứng trước mặt họ, vì vóc dáng cao lớn nên trông khá lúng túng. Mục Nhược Thủy cất lời, bảo cô kéo ghế ngồi xuống."Cảm ơn chân nhân."Phó Thanh Vi nhìn thấy cô không có vẻ gì đến để gây sự, biểu cảm dịu đi đôi chút nhưng vẫn đầy cảnh giác."Chuyện này là ý kiến cá nhân tôi, không liên quan đến Linh Quản Cục. Ban đầu, tôi không có ý muốn hại chân nhân, mà chỉ muốn xác minh suy đoán của mình và hợp tác với chân nhân để trừ yêu diệt ma.""Đừng nói mấy lời đánh đố nữa!" Phó Thanh Vi lớn tiếng.Nàng đã không muốn làm việc nữa, cấp trên nói gì cũng mặc kệ.Mục Nhược Thủy lại bật cười.Tất cả niềm vui gộp lại cũng không bằng một mình Phó Thanh Vi mang đến cho cô.Tâm trạng của Mục Nhược Thủy rất ổn định, so với Phó Thanh Vi đang giận dữ chất vấn Tuế Dĩ Hàn, cô điềm nhiên như không liên quan. Trước đây, hễ động một chút là muốn đánh muốn giết, giờ đây còn quay lại dỗ dành nàng. Có lẽ thời gian qua cô được nàng chăm sóc quá tốt, chẳng còn gì khiến cô phải nổi giận.Tuế Dĩ Hàn thử thăm dò, cô cũng thuận thế để lộ bí mật của mình. Khi Phó Thanh Vi biết được không những không cảm thấy ghê tởm, mà còn thương xót cô nhiều hơn, vậy thì có gì đáng giận chứ? Cô phối hợp với nàng giả vờ tức giận cũng là chuyện nhỏ.Mục Nhược Thủy nghiêm mặt lặp lại: "Đừng nói mấy lời đánh đố."Tuế Dĩ Hàn: "......"Câu chuyện bắt đầu từ khi Mục Nhược Thủy xuất quan năm ngoái.Sau lời tiên đoán của Khâu Nguyệt Bạch, việc Từ Nhượng chân nhân xuất quan, Chiêm Anh với tư cách là người tiên phong của Linh Quản Cục đã lập tức gửi về mọi thông tin thu thập được. Trong đó bao gồm việc chân nhân tính khí thay đổi, lúc vui lúc buồn, và còn ra tay làm người khác bị thương.Chiêm Anh từng dùng máy bay không người lái chuyển đồ tiếp tế cho Mục Nhược Thủy ở Bồng Lai Quán. Từ hình ảnh máy bay truyền về, cô thấy trong sân sau có một cỗ quan tài đá, chín sợi xích xung quanh đều đã đứt, bùa chú chất đống ở góc tường.Lúc đó Tuế Dĩ Hàn chỉ thấy kỳ lạ, âm thầm ghi nhớ.Sau đó, khi Chiêm Anh bị thương nặng phải nằm viện, Phó Thanh Vi đưa Mục Nhược Thủy đến thăm. Nhìn làn da láng mịn, eo thon, và đôi tay mảnh mai của cô, Tuế Dĩ Hàn sinh nghi, liền đi tìm Khâu Nguyệt Bạch xác nhận.Khâu Nguyệt Bạch nói cô ba mươi năm trước đã như vậy, chỉ khác là khi ấy mái tóc đã bạc trắng, còn giờ đây có lẽ đã nhuộm đen.Vì Từ Nhượng chân nhân là mấu chốt để giải quyết vấn đề, Tuế Dĩ Hàn không dễ dàng bỏ qua nghi ngờ, mà cố gắng thu thập thêm thông tin từ nhiều nguồn.Tuế Dĩ Hàn nói: "Các đời chủ nhiệm trước của tôi có để lại sổ ghi chép và những tài liệu của người khác, trong đó có những người từng tiếp xúc với Từ Nhượng chân nhân. Tôi đã lật lại toàn bộ, ghi chép mọi thông tin liên quan đến chân nhân."Những điều cô nói tiếp theo không chỉ khiến Phó Thanh Vi, mà ngay cả Mục Nhược Thủy cũng phải ngạc nhiên.Tuế Dĩ Hàn, để bày tỏ thiện chí, đã kể toàn bộ sự thật."Cổng chính của Linh Quản Cục có một trận pháp phòng hộ. Trận pháp này được thiết lập bởi Cố vấn Mục từ những năm 1950 khi tổng cục được xây dựng lại, và vẫn được sử dụng đến ngày nay.""Cố vấn Mục hành tung bất định, phần lớn thời gian ẩn cư ở đạo quán Bồng Lai, không quan tâm đến thế sự. Nhưng mỗi khi xuất hiện là để trừ yêu diệt ma, bảo vệ hòa bình, và từng nhiều lần hợp tác với Linh Quản Cục. Nhưng mỗi lần gặp mặt, Cố vấn Mục luôn hỏi người của Linh Quản Cục: "Các người là ai?"Nói cách khác, đó là mất trí nhớ.Vì vậy, Tuế Dĩ Hàn và những người khác đã quen với việc cô mất trí nhớ."Lần nào cũng không nhớ sao?" Phó Thanh Vi ngạc nhiên hỏi, quay đầu nhìn Mục Nhược Thủy. Mục Nhược Thủy cũng nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra quả thật đây không phải lần đầu tiên ta mất trí nhớ.Tuế Dĩ Hàn gật đầu: "Có bốn ghi chép. Vào những năm thập niên 80, Linh Quản Cục gặp Cố vấn Mục lần cuối. Ba mươi năm trước, theo lời của Khâu Lão, bà ấy đã bị phản phệ khi bói toán, và Cố vấn Mục đã cứu bà một mạng. Sau đó, không còn nghe thấy bất kỳ tin tức nào về ngài ấy trong nhân gian."Từ Nhượng chân nhân danh tiếng lẫy lừng trong giới Huyền Môn, đạo pháp tinh thâm, thần y tâm đức, rất nhiều người trong Linh Quản Cục là fan của ngài. Chỉ cần nghe hay gặp qua, khó mà không kính phục ngài.Trước đây, có một chủ nhiệm của Linh Quản Cục từng là fan cuồng của Từ Nhượng chân nhân. Sau khi may mắn được gặp ngài một lần, trong sổ tay công việc của mình, cô đã ghi chép thêm cả những chi tiết về ngoại hình, trang phục, trang sức của ngài... bao gồm cả lời ngài nói, không sót một chữ.Tuế Dĩ Hàn đã phát hiện được manh mối từ những ghi chép đó."Cô ấy nói, lần đó họ đi bắt một trong những ma vật cuối cùng còn sót lại trên thế gian. Cố vấn Mục sử dụng một thanh kiếm, hợp sức cùng họ diệt trừ ma vật. Ngài vô tình nhắc rằng dường như gần đây có một loại tà thuật luyện thi biến người sống thành cương thi tái. Tà thuật này đã xuất hiện, và nhắc Linh Quản Cục chú ý."Tuế Dĩ Hàn không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, dù chỉ là một lời nói bâng quơ. Cô lập tức tìm kiếm tài liệu liên quan đến thuật luyện thi.Linh Quản Cục với lịch sử hàng ngàn năm không thiếu kinh thư cổ. Trong một quyển sách cổ, Tuế Dĩ Hàn đã tìm thấy một trận pháp vô cùng cổ xưa.Cô sao chép trận pháp ra giấy, đưa cho Mục Nhược Thủy và Phó Thanh Vi xem.Phó Thanh Vi là người đầu tiên bước vào đạo quán, nhìn thấy ngọc bài, bùa chú, quan tài đá, xích sắt, đá trận. Tất cả bùng lên ánh đỏ chói mắt trước mặt nàng. Máu chảy trên bề mặt quan tài. Chỉ cần nhìn bức hình, nàng như bị kéo ngược về ngày nàng rơi vào quan tài và gặp Mục Nhược Thủy.Mục Nhược Thủy nhíu mày nhìn tờ giấy, chính giữa là một chiếc quan tài lơ lửng.Đó chính là nơi cô tỉnh lại.Tuế Dĩ Hàn nói: "Đây là một loại thuật luyện thi cực kỳ độc ác. Thông thường, luyện thi chỉ cần tìm xác chết sẵn có, có cơ thể nhưng không có linh hồn. Nhưng thuật này bắt buộc phải sử dụng người sống, dùng bí thuật khóa hồn phách vào cơ thể, đặt vào quan tài, kết hợp với trận pháp và nguyên liệu, từng chút một thiêu đốt hồn phách và luyện hóa cơ thể. Người bị luyện sẽ đau đớn sống không bằng chết. Vì hồn phách không thể thoát ra, nên về bản chất, đây là luyện người sống.""Phương pháp này tuy có thể tạo ra cương thi mạnh gấp trăm lần phi cương, nhưng đến nay chưa ai thành công. Vì không ai chịu đựng nổi nỗi đau này, xương bị nghiền nát hết lần này đến lần khác, máu thịt tan thành nước. Đó mới chỉ là sự luyện hóa thân xác, còn thiêu đốt hồn phách thì đau đớn gấp trăm lần."Theo ghi chép trong sách cổ đã tồn tại hơn hai nghìn năm, suốt thời gian đó, Mục Nhược Thủy là người đầu tiên bị luyện hóa xong nhưng vẫn có thể bước ra khỏi quan tài.Người được luyện bằng cách này sẽ quên sạch mọi chuyện trong quá khứ.Mục Nhược Thủy không nhớ mình đã vào quan tài thế nào, cũng không nhớ đã trải qua những đau đớn gì. Chỉ có cơ thể cô giữ lại khả năng chịu đựng cực mạnh, bị lăng trì cũng chỉ như một vết xước nhỏ.Phó Thanh Vi không quan tâm đến điều gì khác, chỉ để ý cô đã phải chịu đựng những gì. Nàng hỏi Tuế Dĩ Hàn: "Đau đến mức nào?"Trong vô thức, mắt nàng đỏ hoe.Tuế Dĩ Hàn đáp: "Mười tám tầng địa ngục cũng chỉ đến thế."***Lời tác giả:Sư tôn: Tất cả là tại cô làm nàng khóc!Cùng khóc với Tiểu Phó: Hu hu hu hu.Tôi muốn một dung dịch dinh dưỡng để an ủi Tiểu Phó [đưa bàn tay nhỏ bé của tôi ra]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz