ZingTruyen.Xyz

[BH-Edit Hoàn]Nghiên Phẩm Tân Minh - Thời Vi Nguyệt Thượng

☆Chương 108(H): Phiên ngoại (1) Nàng có muốn lên cây?

SuThanhYct

Ngôi nhà trúc vốn xưa nay an tĩnh lần đầu có sinh hoạt hơi thở, trong phòng hai người nỉ non tố tâm sự, lời nói ôn thanh khe khẽ làm bạn cùng gió phiêu tán, đến cuối cùng càng thêm đặc sệt ngọt ngào.

Gió len qua song cửa trúc thổi vào trong phòng, màn trúc rũ xuống đong đưa phát ra tiếng vang nhỏ, cẩn thận nghe trong nhà còn có thanh âm ngâm khẽ cực nhỏ thường thường truyền ra tới, đêm mùa thu gió núi hiu quạnh, lại đuổi không tiêu tan trong nhà ôn nhu lửa nóng, từng bước lên men.

Này một đêm phá lệ dài lâu, lại phá lệ tình trường, sau khi hết thảy bình ổn, trên giường hai người dựa sát vào nhau nhập mộng, các nàng vốn trải qua trăm năm cô tịch, chung quy lại một lần cảm nhận được trong lòng ngực có một thân hình ấm áp mềm mại, là tốt đẹp đến dường nào.

Hai người tình nùng lâu dài, ban đêm náo loạn hồi lâu, ngày thứ hai tia nắng ban mai tự cửa sổ mà nhập, lặng lẽ nhảy lên giường, dừng ở trên sườn mặt hai mỹ nhân đang say ngủ.

Diệp Thấm Minh nằm ở phía ngoài giường nhận thấy được quang, hơi hơi giơ tay ngăn trở mở bừng mắt, ngay sau đó lập tức quay đầu nhìn người còn đang ngủ trong lòng nàng.

Ái nhân của nàng còn chưa có tỉnh đâu, khóe môi gợi lên một mạt cười, Diệp Thấm Minh phất tay một cái che khuất đi mạt thái dương nhiệt tình kia.

Nàng khẽ nghiêng người quan sát kỹ lưỡng Cố Khê Nghiên. Nàng thật lâu thật lâu không như vậy ngắm nhìn nàng ấy, thê tử của nàng vẫn đẹp như xưa, ở trong làn nắng sớm càng thêm hoàn mỹ. Hàng lông mi thật dài, an tĩnh khép, giống như cái quạt hương bồ nhỏ.

Ánh mắt từng tấc tấc đi xuống triền miên lưu luyến, lúc dừng lại ở cái cỗ trắng nõn đã điểm điểm dấu hôn, trong mắt nàng ý cười lại dày đặc mấy phần, đêm qua đem người lăn lộn hỏng rồi. Chỉ là xuống chút nữa, mái tóc dài buông tán loạn trước ngực đã điểm rất nhiều sợi bạc, để cho nàng tâm bỗng nhiên nắm đau lên. Hôm qua đã đau lòng tột đỉnh, giờ phút này nhìn thấy vẫn là đau triệt nội tâm.

Nhẹ nhàng xốc lên vạt áo, da thịt nơi ngực đã được nàng một sợi diệp linh chữa lành, đêm qua mấy bận song tu đều khôi phục hoàn hảo, nhưng vẫn còn lưu lại một điểm hồng nhạt, có thể nghĩ chủ nhân của nó không chút nào yêu quý chính mình, nhìn vết sẹo Diệp Thấm Minh đều có thể tưởng tượng đến tình cảnh chủy thủ đâm đi vào, lưỡi dao bén nhọn kia như nhập chính ngực nàng, để nàng nhất thời đau đến biến sắc mặt.

Nàng ngón tay cầm lòng không đậu dừng ở mặt trên, tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc, chậm rãi vuốt ve, này nên có bao nhiêu đau đớn a.

Động tác của Diệp Thấm Minh để Cố Khê Nghiên trong lúc ngủ mơ cảm giác được nơi ngực có chút ngứa, nàng mở mắt ra cỗ khác thường này càng thêm rõ ràng. Đêm qua lúc tình nùng, Diệp Thấm Minh đã hôn trước ngực nàng thật lâu, lại rơi xuống mấy lần nước mắt, từ đó càng trải qua nhiều lần ôn tồn, cuồng nhiệt đến khiến Cố Khê Nghiên hơi thở rối loạn.

Nàng nhìn Diệp Thấm Minh đôi mắt kia tràn đầy đau lòng, cầm tay nàng ấy hơi có chút khàn khàn nói: "Không thể, đêm qua nàng lăn lộn đủ nhiều, ta nhưng chịu không nổi."

Diệp Thấm Minh nguyên bản lại muốn khóc ra tới, kết quả bị nàng vừa nói mặt đỏ thông thấu, thay nàng khép lại vạt áo, nhẹ nhàng đẩy nàng một chút: "Ta.... ta không phải..."

Cố Khê Nghiên muộn thanh nở nụ cười, không nói chuyện chỉ là duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực. Diệp Thấm Minh vùi ở trong ngực nàng nghe bên trong tiết tấu tim đập, thấp giọng nói: "Đau sao?"

Cố Khê Nghiên hôn hôn tóc của nàng, ôn thanh nói: "Đêm qua nàng đã hỏi nhiều lần, nơi kia được nàng chữa trị rất tốt, ta hiện giờ chỉ có vui mừng, nàng đã trở lại, ta liền cái gì đều không đau."

Diệp Thấm Minh đôi môi lại lần nữa hôn lên, đem linh lực phủ lấy ngực nàng, một bàn tay khẽ dời xuống, dịu dàng xoa xoa nơi bụng nhỏ của nàng. Cố Khê Nghiên là Thần, thương tích gì cũng sẽ thật nhanh khép lại không lưu một tia dấu vết, cũng đã hai trăm năm qua đi, dĩ nhiên đều hoàn hảo, chỉ là nơi ngực bị lặp đi lặp lại mổ ra, một điểm hồng nhạt chữa mãi không lành.

"Nơi đó đã sớm hảo, không ngại." Hiểu rõ Diệp Thấm Minh suy nghĩ cái gì, Cố Khê Nghiên nói tiếp.

"Nàng là con giun trong bụng ta sao? Ta đang nghĩ gì nàng đều hiểu được?" Diệp Thấm Minh ngưỡng đầu nhìn nàng.

Cố Khê Nghiên cười nhẹ lên, ôn nhu nhìn nàng: "Ta cũng không hiểu được, chính là nhìn nàng, ta liền cảm thấy ta cái gì đều biết."

Diệp Thấm Minh khẽ hừ một tiếng, ngón tay câu sợi tóc Cố Khê Nghiên, nhìn trong tay chỉ bạc lại là trầm mặc thật lâu.

"Rất khó xem sao?" Cố Khê Nghiên không che lấp cái gì, chỉ là hơi mang sầu lo nói.

Diệp Thấm Minh lấy lại tinh thần khẽ liếc nàng, lại chuyên chú nhìn chằm chằm nàng: "Nàng chừng nào thì khó coi qua, đẹp cực kỳ, giống hệt một yêu tinh đấy."

Cố Khê Nghiên bật cười: "Nàng mới là yêu tinh, đem ta trầm mê lục đạo."

"Hừ, không cần hống ta, nàng sau núi trồng bao nhiêu cây trà, đừng tưởng ta không biết." Diệp Thấm Minh bắt đầu khởi binh vấn tội.

Cố Khê Nghiên sửng sốt, hôm qua Diệp Thấm Minh trở về, hai người kích động không thôi ở trong phòng vẫn luôn chưa từng ra cửa, đêm qua một đêm cuồng nhiệt, theo lý thuyết nàng ấy không rảnh đi ra ngoài xem.

"Ta chính là trà yêu, hơn nữa tính cách nàng ái trà như mạng, ta sao có thể không biết."

Cố Khê Nghiên cười khẽ, theo sau nghiêm túc nói: "Không phải."

"Không phải cái gì?" Diệp Thấm Minh thoáng kinh ngạc, theo bản năng hỏi ngược lại.

"Không phải ái trà như mạng, là ái nàng như mạng, yêu nàng yêu cả đường đi lối về." Một lời âu yếm, Cố Khê Nghiên nói đến nghiêm túc, không có trêu đùa tùy ý, chính như nàng tự mình lời nói không phải lời âu yếm, chỉ là lời từ đáy lòng.

Diệp Thấm Minh bị nàng hống không lời nào để nói, chỉ là hừ hừ một tiếng tiếp tục dán trong ngực của nàng, như thế nào cũng không buông.

Nhìn bên ngoài canh giờ cũng không còn sớm, Cố Khê Nghiên tuỳ ý nàng náo loạn một phen, mới nhẹ giọng nói: "Muốn thức dậy không?"

Diệp Thấm Minh lắc đầu, ôm chặt nàng: "Ta muốn ngủ nướng."

Thấp thấp tiếng cười từ Cố Khê Nghiên trong miệng phát ra tới, mang nàng lồng ngực nhẹ nhàng rung động: "Ta thấy nàng không phải muốn ngủ nướng, rõ ràng là muốn ăn vạ ta."

"Ta ăn vạ nàng thì có sao, không cho nói nữa, ta còn buồn ngủ."

Nói xong liền vùi đầu không chịu lên, Cố Khê Nghiên cũng không còn cách nào, đêm qua chính mình dung túng nàng ấy đến cực hạn, cũng chưa một lần lăn lộn đối phương, ngoan ngoãn để Tiểu Trà Xanh ngạo kiều này hái đến trọn vẹn.

Trong lòng ngực ôm nàng, trên giường quanh quẩn đều là nhàn nhạt trà hương, Cố Khê Nghiên bị Diệp Thấm Minh nháo tỉnh, cuối cùng lại bị đối phương một phen triền miên dằn vặt, lại lần nữa chìm vào mộng đẹp.

Phát giác người trên gối hô hấp lâu dài, Diệp Thấm Minh thật cẩn thận từ ngực nàng dịch xuống dưới, tránh cho đè nặng nàng ngủ không thoải mái, ánh mắt như cũ là quấn quýt si mê nhìn nàng.

Chờ Cố Khê Nghiên một lần nữa tỉnh lại, bên ngoài vầng thái dương đã lên cao. Trong lòng ngực người cho nàng mộng đẹp đã rời đi, bên giường xiêm y của nàng đều được chỉnh tề bày biện, Cố Khê Nghiên đứng dậy mặc tốt y phục, liền ra trúc ốc.

Nàng ánh mắt nâng lên dừng ở chạc cây hoè ngoài sân, vào cuối thu, hoa hoè cũng không còn sum xuê như trước nữa, thời tiết tốt nhất đã qua đi, nhưng vì nơi đây tiên khí dạt dào, hoa hoè vẫn chư tàn, điểm điểm trắng như tuyết đọng ở trên cành lá xanh biếc, có vẻ thập phần bắt mắt.

Diệp Thấm Minh ngồi ở trên chạc cây, cúi đầu hướng về phía Cố Khê Nghiên cười, Cố Khê Nghiên chậm rãi đi qua, ngửa đầu nhìn nàng.

Diệp Thấm Minh từ chạc cây ngửa ra sau, thân mình treo ngược xuống, đôi môi hôn phớt qua sườn mặt Cố Khê Nghiên, tinh nghịch hỏi: "Nàng có muốn lên cây?"

Cố Khê Nghiên nghiêng đầu không đáp ứng, chỉ là mỉm cười sâu kín nhìn nàng, ánh mắt mềm ấm sủng nịch.

Diệp Thấm Minh treo ngược bị nàng xem đến không được tự nhiên: "Làm gì nhìn ta như vậy, nàng không muốn lên cây sao."

Cố Khê Nghiên lắc đầu, duỗi tay đặt ở lòng bàn tay Diệp Thấm Minh, liền được nàng mang theo bay lên chạc cây.

"Không phải không muốn, chỉ là nhớ trước đây ta nhìn không thấy, nàng nhưng dụ dỗ ta theo lên cây ngồi, cuối cùng đem ra một người ném ở đó, hại ta suýt té ngã." Nàng hồi ức dĩ vãng, ý cười càng thêm thịnh.

Diệp Thấm Minh nở nụ cười nói: "Đều lâu như vậy nàng còn nhớ rõ ràng, thật sự là lòng dạ hẹp hòi. Bất quá, nàng sở dĩ không té nhào chính là ta đỡ nàng một phen."

"Ân, lúc ấy không hiểu được, về sau biết rõ thân phận của nàng, cũng liền đoán được. Tuy lúc đó nàng hỉ nộ vô thường, lại mạnh miệng, nhưng đối đãi ta thật sự rất tốt."

Diệp Thấm Minh nhìn nàng, cúi đầu cười rồi lại có chút cô đơn, "Nơi nào tốt, thường xuyên hút nàng linh khí, thiếu chút nữa nuốt chửng nàng, lại đem nàng ném ở thế gian."

Hồi tưởng lại một đường quá vãng, Diệp Thấm Minh cảm thấy chính mình đãi Cố Khê Nghiên thật sự là không tốt, hiểu lầm nàng ấy, tổn thương nàng ấy, lại để nàng ấy vì mình mà chịu nỗi đau khoan tim, hiện giờ một vị Tôn Thần thế nhưng mái đầu bạc trắng.

Thấy trên mặt nàng ý cười thu liễm lại, trong mắt chua xót cùng ảm đạm bừng lên, Cố Khê Nghiên ý thức được nàng trong lòng lại khổ sở rồi.

"Nàng lại suy nghĩ vớ vẩn gì đấy?" Nhẹ nắm tay Diệp Thấm Minh, Cố Khê Nghiên nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, đem cái trán để qua chạm chạm: "Ta đều ở chỗ này, nơi nào đều không đi, ta không rời đi, sau này dài dòng năm tháng đều là của nàng, vì sao phải suy nghĩ những chuyện kia nữa?"

Diệp Thấm Minh thò lại gần hôn nàng một ngụm, một lát sau mới buông ra nàng, con ngươi sáng lấp lánh: "Nàng miệng lưỡi nhưng thật ngọt đấy."

Dứt lời nàng cũng không cho Cố Khê Nghiên cơ hội phản bác, lại nghiêm túc nói: "Mái tóc của nàng, ta nhất định tìm được biện pháp khôi phục như xưa."

Cố Khê Nghiên cũng không để ý chuyện tóc bạc, chỉ là đây chung quy vô hình nhắc nhở Diệp Thấm Minh nỗi đau chính mình lấy máu từ tim, vì thế gật gật đầu cười nói: "Hảo, ta đây liền giao cho nàng. Nhưng kỳ thực cũng không ngại, nhân gian có câu nói 'nắm tay đến bạc đầu', hiện giờ ta cũng coi như cùng nàng bạc đầu giai lão."

"Nhưng tóc của ta lại không bạc."

Diệp Thấm Minh dĩ nhiên không nghe đối phương ngụy biện nữa, Cố Khê Nghiên cười mà không nói, duỗi tay hái được một chuỗi hoa hoè, vê một đóa uy tiến miệng nàng.

Diệp Thấm Minh nhấp nhấp hoa hoè, vị ngọt thanh ở trong miệng lan tràn, nàng nhìn một vòng cảnh sắc Thang Sơn, tay vuốt ve sườn mặt Cố Khê Nghiên: "Nàng tại đây đợi hai trăm năm, có phải rất buồn không?"

Cố Khê Nghiên vi lăng, theo sau lắc lắc đầu: "Có nàng bên cạnh ta cũng không buồn, chỉ là nàng không đáp lời ta, để ta có chút cô tịch."

Diệp Thấm Minh nhìn chằm chằm nàng, bóp nàng gương mặt: "Không được tán tỉnh ta, hảo hảo nói chuyện."

Cố Khê Nghiên vẻ mặt vô tội, nàng chỉ là ăn ngay nói thật, như thế nào liền tán tỉnh người kia.

"Nàng còn như vậy nhìn ta, ta liền phải nhịn không được muốn nàng." Diệp Thấm Minh nói đến thực nghiêm túc.

Cố Khê Nghiên khóe môi cười hình cung mở rộng, ánh mắt càng thêm lưu luyến, nhẹ giọng nói: "Nếu nhịn không được, nàng sẽ làm gì đây?"

Diệp Thấm Minh kéo vạt áo của nàng trực tiếp hôn đi lên, lẩm bẩm nói: "Cố Khê Nghiên, rõ ràng nàng mới là yêu tinh."

Cố Khê Nghiên cúi người đi qua, làm Diệp Thấm Minh dựa vào thân cây, đem người khoanh lại, ôn nhu hôn, nỉ non nói: "Tiểu Trà Xanh, ta có phải quên nói cho nàng biết, ta cũng thực muốn nàng."

Diệp Thấm Minh bị người kia đoạt quyền chủ động, hừ khẽ đáp lời, lại cũng không còn cơ hội nói mặt khác. Này một thước vuông không gian có chút hẹp, nhưng được Cố Khê Nghiên vững vàng ôm lấy, nàng cũng không lo lắng ngã xuống.

Rất nhanh nàng đã bị Cố Khê Nghiên hôn đến cả người mềm nhũn, nhưng nàng vẫn như cũ quấn lấy, thẳng đến khống chế không được, nàng nỉ non câu:

"Không cần nơi này."

Cố Khê Nghiên đôi môi vẫn không rời đi, trong nháy mắt ôm người biến mất vô ảnh, thân thể đột nhiên hư không rồi lại ngã xuống chăn giường mềm mại ấm áp, một hồi kích thích kéo đến khiến Diệp Thấm Minh đánh run, lâm vào trong mê man.

Hai người ở Thang Sơn trải qua cuộc sống như thần tiên quyến lữ, chỉ là Diệp Thấm Minh xưa nay thích náo nhiệt, sợ buồn nàng, Cố Khê Nghiên đưa tin báo cho Phong Sóc cùng Mộc Cẩn, liền bồi Diệp Thấm Minh đi nhân gian.

Bầu trời trăm năm trên mặt đất mấy ngàn năm, nhân gian hiện giờ đã sớm thương hải tang điền. Nhân loại tuy thọ mệnh ngắn ngủi nhưng ngày tháng trôi qua thật thanh nhàn, sau bình ổn chiến loạn, khắp nơi một mảnh phồn vinh.

Cố gia đã sớm mai một trong ruộng bể nương dâu, hai vị Cố gia phụ mẫu có duyên phận ngắn ngủi với Cố Khê Nghiên cũng đã được chôn cất từ mấy ngàn năm trước.

Diệp Thấm Minh nhìn trước mắt Dĩnh Châu Thành, nhẹ giọng nói: "Thế thân của nàng bồi cha mẹ nàng cả đời, bọn họ trôi qua rất tốt, không có bệnh tật, thọ mệnh đến trăm năm. Ta trộm xem Thiên Đạo nhân quả, bọn họ vì dưỡng dục nàng, được phúc báo thâm hậu, kiếp sau mấy đời đều thực yên vui. Hiện giờ tam giới bình yên, Tiên giới đám kia người lại phụng nàng là Tôn Thần, càng sẽ không bạc đãi cha mẹ nàng, thiết nghĩ bọn họ cũng sớm ngày được đăng tiên."

Cố Khê Nghiên nhìn nàng, rũ mắt cười khẽ: "Nàng nhưng hiểu rõ hơn ta rất nhiều."

Diệp Thấm Minh nhướng mày, trong mắt có chút tự đắc. Cố Khê Nghiên sinh đến mỹ, lại sinh đầu bạc phá lệ dẫn người chú ý, Diệp Thấm Minh liếc nhìn, tay phất một cái, một kiện áo choàng màu trắng liền đem Cố Khê Nghiên che khuất, vừa lòng gật đầu.

Cố Khê Nghiên ánh mắt xuyên qua tầng lụa mỏng nhìn nàng, khẽ lắc đầu, lại vẫn thuận theo ý của nàng. Hai người bước vào trong thành, nắm tay chậm rãi đi tới, như cũ dẫn một đống người quay đầu xem, lần này tầm mắt đều tập trung lên người Diệp Thấm Minh.

Diệp Thấm Minh cũng không để ý, nàng thích loại cảm giác này, giống một đôi phu thê bình thường ân ân ái ái, trải qua tháng ngày thanh nhàn vui vẻ, nàng bồi Cố Khê Nghiên ở trong hồng trần cũng không vì mặt khác, cũng chỉ vì ngắm nhìn non sông gấm vóc muôn nơi một mảnh tươi đẹp.

----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thần Quân dùng hành động thực tế nói cho Trà Xanh, nàng có muốn lên cây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz