Bh Done Nu Phu Co Benh
Thư Thanh Thiển làm việc không ngừng nghỉ. Những con cá lớn nhỏ khác nhau, nàng xử lý chúng đến tận trưa mới xong.Ánh nắng chiếu vào sân có hơi loá mắt. Cảm thấy bụng đói cồn cào, Thư Thanh Thiển lấy vài con cá còn lại ra nướng.Trong lúc nướng cá, nàng bắt đầu suy nghĩ về tương lai. Hiện tại, thức ăn dự trữ của nàng chỉ có những con cá này và một ít thịt mà Carl tặng. Số lượng này quá ít.Tuy thời tiết bây giờ không tệ lắm, nhưng mùa đông sắp đến, nàng phải tích trữ đủ lương thực. Nhưng với tình trạng hiện tại, việc đi săn rất khó khăn. Mấy ngày tới, nàng chỉ có thể tìm kiếm thức ăn xung quanh, đợi vết thương lành hẳn rồi mới đi săn được.Thư Thanh Thiển không khỏi tự cười khổ. Không ngờ khi xuyên không đến thế giới này, việc đầu tiên nàng phải đối mặt lại là vấn đề sinh tồn.Đang suy nghĩ miên man về đồ ăn lương thực thì cá đã chín tự lúc nào, cánh mũi khẽ nhúc nhích, mùi thơm của cá nướng đã lan tỏa khắp không khí. Nàng biết cá đã chín, vừa định ăn thì Mia đến.Thấy Thư Thanh Thiển đang chuẩn bị ăn cái gì đó, mắt Mia tràn đầy ý cười.Cô mang theo hai cái rổ đi vào trong, một rổ đựng đầy trái cây và rau củ, rổ còn lại đựng thịt tươi.Mia vác hai cái giỏ trông có vẻ khá nặng nhọc. Đối với cô ấy, chúng quả thực rất nặng, đến nỗi hai tay đã đỏ lên. Thư Thanh Thiển thì khác, nàng dễ dàng nhận lấy chúng như thể chúng chẳng nặng gì, rồi đặt sang một bên.Thấy trong giỏ có nhiều thịt như vậy, Thư Thanh Thiển không khỏi tò mò hỏi lý do.Mia xoa cánh tay, “Những loại rau này là em ra ngoài hái vào sáng nay. Còn đống thịt này là Carl nhờ em mang đến cho chị. Anh ấy nói là phải chăm sóc Megan nên không tiện qua, bảo em mang luôn đến cho chị.”Trong khi nói, khóe miệng Mia hiện lên hai lúm đồng tiền thật dễ thương. Thư Thanh Thiển không nhịn được mà chọc nhẹ vào lúm đồng tiền của cô.Thư Thanh Thiển rụt tay lại, thầm nghĩ, cảm giác này hình như khá thú vị.Mia không hề giận, cô nhìn Thư Thanh Thiển cười tủm tỉm, không hiểu nàng đang làm gì. Rồi cô lại đưa mắt về phía con cá mà Thư Thanh Thiển đang nướng, “Aso, chị chỉ ăn cá vào bữa trưa thôi sao?”Mia không ngờ Thư Thanh Thiển lại thích ăn cá. Trong trí nhớ của cô, thú nhân hiếm khi ăn cá, họ thích ăn những miếng thịt lớn hơn. Bởi vì thịt cá quá ít, thường chỉ có những giống cái sau khi sinh mới hầm súp cá để uống. Ngay cả bản thân cô cũng không thích ăn cá lắm.Thấy Mia cứ nhìn chằm chằm vào con cá, Thư Thanh Thiển bèn đưa con cá đã nướng xong cho cô, “Muốn ăn không?”Mia hơi do dự, nhưng con cá trước mắt đã được nướng vàng đều hai mặt, ngửi rất thơm. Hơn nữa, cô lại rất tin tưởng Thư Thanh Thiển. Trước đây, thịt nướng của nàng làm rất ngon, có lẽ con cá nướng này cũng sẽ khác biệt.Vì vậy, Mia nhận lấy con cá và cắn một miếng. Cô lập tức sáng mắt lên, không ngờ loài cá mà trước nay họ thường ghét bỏ lại có hương vị thơm ngon đến vậy. Phần ngoài giòn tan, phần trong mềm ngọt, hoàn toàn không hề có mùi tanh như cô từng nghĩ. Không trách gì Aso lại muốn bắt cá để ăn.Thư Thanh Thiển thấy Mia ăn ngon lành, nàng tiếp tục nướng những con cá còn lại. Mia bên cạnh ăn không ngừng nghỉ, chẳng hề quan tâm đến việc bị bỏng miệng, “Trời ơi, sao mà thơm thế này! Ưm~ Trước giờ em làm sao mà không phát hiện ra cá ngon đến thế!”Thư Thanh Thiển chỉ cười nhạt. Trong ký ức của nàng, người dân ở đây chẳng biết cách chế biến cá, chỉ nướng sơ qua là xong, đương nhiên sẽ cảm thấy tanh.Rất nhanh, con cá trên tay Thư Thanh Thiển đã nướng xong, nàng từ từ bắt đầu ăn.Dù trông có vẻ ăn chậm rãi, nhưng thực ra Thư Thanh Thiển ăn xong trước Mia. Nàng có sức ăn lớn hơn Mia nhiều, sau đó lại nướng thêm vài con nữa ăn. Đến lúc này Mia mới ăn hết con cá trên tay mình, thậm chí còn ợ hơi no nê.Từ khi ăn thử cá nướng của Thư Thanh Thiển, Mia nhìn những con cá muối treo đầy trong sân với ánh mắt khác hẳn.Thư Thanh Thiển nhìn thấu tâm tư của Mia, chỉ thản nhiên nói: “Những con đó chưa làm xong, bây giờ không ăn được.”Mia lưu luyến rời mắt, rồi hạ quyết tâm.“Aso, chúng ta cùng đi bắt cá nhé.”
***
Vì nhà của Thư Thanh Thiển không có cửa nên nhiều người tò mò đi ngang qua, cố ý nhìn vào trong. Thấy Thư Thanh Thiển không có nhà, họ lộ vẻ tò mò nhưng không dám vào.Lý do họ ở trước nhà Thư Thanh Thiển là vì nghe nói sáng nay Thư Thanh Thiển bị những thú nhân khác bỏ lại, không tìm được thức ăn nên phải đi bắt cá. Họ muốn xem thực hư thế nào.Bây giờ nhìn thấy cả sân đầy cá treo, quả nhiên là sự thật, hơn nữa còn ngày càng nhiều.Có người thấy cảnh này không khỏi thương cảm cho Thư Thanh Thiển, cho rằng nàng quá khổ, chỉ có thể tìm được loại thức ăn này.Bộ lạc không lớn, tin tức lan truyền rất nhanh. Mọi người đều biết Aso đáng thương không tìm được thức ăn nên đang điên cuồng bắt cá. Người hàng xóm của Carl nghe người khác thương hại Thư Thanh Thiển, không khỏi lắc đầu, “Aso đã thức tỉnh trở thành chiến binh rồi, cô ấy rất mạnh, đừng xem thường cô ấy, sẽ bị lừa đấy.”Nhưng không ai tin, đều cho rằng anh ta đang đùa giỡn, “Ha ha ha, cậu nói Aso cũng trở thành chiến binh? Không thể nào.”“Đúng rồi, chắc cậu nhìn nhầm rồi.”“Tôi nghĩ cậu chưa tỉnh ngủ đâu.”Không ai tin, đó là điều hoàn toàn không thể xảy ra.Người hàng xóm không ngờ khi nói ra sự thật mà mọi người vẫn không tin, anh ta cảm thấy hơi bất bình. Tiếc là chỉ có vài người biết chuyện xảy ra hôm qua, họ đành bất lực.Gần chạng vạng, tiếng tù vang lên hai hồi. Thư Thanh Thiển biết rằng đội săn của Leo đã trở về.Tiếng tù này mang ý nghĩa khác so với buổi sáng. Buổi sáng là tiếng tù báo động đội săn xuất phát, còn bây giờ là tín hiệu triệu tập toàn bộ lạc.Rừng mà họ đến là khu rừng ít người đặt chân tới, có rất nhiều động vật. Hôm nay đội săn thu hoạch được khá nhiều, bắt được mấy con mồi lớn.Khi tiếng tù vang lên, Thư Thanh Thiển và Mia đang bắt cá bên sông. Nghe thấy tiếng tù, Mia vui vẻ nói: “Aso, chúng ta mau về thôi, chắc chắn họ đã trở về rồi, không biết hôm nay được chia bao nhiêu thịt nữa.”Thư Thanh Thiển biết rằng, vì thịt không thể để lâu, dễ bị hỏng, nên mỗi lần đi săn về, thủ lĩnh sẽ triệu tập mọi người đến quảng trường vào ngày hôm đó để chia thịt.Nói là quảng trường, thực chất chỉ là một khoảng đất trống ở trung tâm bộ lạc. Lúc này, quảng trường đã đông nghịt người, ai nấy đều vui vẻ háo hức. Hôm nay họ săn được mấy con mồi lớn, mỗi người sẽ được chia khá nhiều thịt.Leo đã đóng góp rất lớn vào việc săn được mấy con thú hoang hôm nay, hắn còn cứu được vài người. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, vị thế của hắn trong lòng những người thú đã cao hơn. Leo cảm thấy rất đắc ý.Hắn đứng trong đám đông, liếc mắt đã thấy Mia, nhưng không ngờ Mia lại đang đi cùng Thư Thanh Thiển. Leo lập tức cảm thấy bất mãn.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz