Bh Done Nu Phu Co Benh
Ngày đó, trời mưa rất lớn.Giờ tan học, cơn mưa bất chợt ập đến khiến nhiều bạn học đứng lại chờ cha mẹ mang ô đến đón. Vì thế, khi Mộ Diệc Thu ra khỏi cổng trường, cô chỉ thấy lác đác vài người. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy một cô gái đang đi một mình dưới mưa.Khác với những người khác dừng lại để tránh mưa, cô gái ấy dường như không hề hay biết đến cơn mưa đang trút xuống. Nàng cứ thế bước đi, mặc cho những hạt mưa lớn rơi xuống bộ đồng phục mỏng manh, làm ướt sũng cả người. Dáng người nàng nhỏ nhắn, gầy gò đến mức chỉ còn thấy xương.Gầy như vậy, có lẽ một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay đi mất.Mộ Diệc Thu nghĩ thầm.Cô nhìn chằm chằm vào cô gái ấy một lúc lâu, đến khi tài xế mở cửa xe ra nhắc nhở: “Cô chủ.”Mộ Diệc Thu thu hồi ánh mắt, đưa ô cho tài xế rồi ngồi vào trong xe. Cơn mưa quá lớn, cần gạt kính liên tục hoạt động, khiến tầm nhìn bên ngoài bị mờ đi.Khi chiếc xe chạy ngang qua cô gái kia, Mộ Diệc Thu dừng xe lại, hạ cửa kính và đưa ô cho nàng.Cô gái ấy, khuôn mặt trái xoan nhợt nhạt và đôi mắt đen láy, nhìn Mộ Diệc Thu rồi lắc đầu từ chối.Mộ Diệc Thu mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nói với tài xế: “Đi thôi.”Đó là lần đầu tiên Mộ Diệc Thu gặp Thư Thanh Thiển.Cô nghĩ rằng mình sẽ không gặp lại người này nữa, nhưng không ngờ ngày hôm sau, chiếc xe của cô lại vô tình đâm vào nàng. Nhìn thấy Thư Thanh Thiển ngã xuống, trong lòng Mộ Diệc Thu chợt dâng lên một cảm giác đau xót. Không suy nghĩ nhiều, cô đưa Thư Thanh Thiển về nhà.Dần dần, Mộ Diệc Thu phát hiện ra Thư Thanh Thiển là một cô bé thiên tài, chỉ cần được mài giũa một chút là sẽ tỏa sáng. Vì vậy, mỗi khi tan học, cô đều dành thời gian để kèm cặp Thư Thanh Thiển. Và quả thật, Thư Thanh Thiển đã tiến bộ rất nhanh.Nhưng điều Mộ Diệc Thu thích nhất là mang đồ ăn cho Thư Thanh Thiển. Trước kia, vì thiếu dinh dưỡng nên da dẻ của Thư Thanh Thiển rất kém, trông xanh xao vàng vọt. Giờ đây, khi gương mặt nàng đã hồng hào trở lại, Mộ Diệc Thu cảm thấy vô cùng hài lòng, thậm chí còn có một cảm giác kỳ lạ, như thể cô đang nghiện việc chăm sóc người khác. Cô thậm chí còn muốn cứ thế mà nuôi nấng Thư Thanh Thiển.Thế nhưng, rồi một cách bất ngờ, Thư Thanh Thiển lại trở thành em gái của mình.Lúc đầu, khi biết tin này, Mộ Diệc Thu vô cùng tức giận. Cô không biết mình tức giận vì Thư Thanh Thiển đã lừa dối mình hay vì một lý do nào khác.Trong thời gian đó, mỗi khi nhìn thấy Thư Thanh Thiển sống chung dưới một mái nhà với mình, Mộ Diệc Thu đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Cuối cùng, khi cô đã dần chấp nhận được mọi chuyện thì bất ngờ, họ lại trở thành những người xa lạ không hề có quan hệ huyết thống.Mộ Diệc Thu nghĩ rằng cả hai sẽ không còn gặp lại nhau nữa, nhưng cô lại không thể kìm nén nỗi nhớ nhung. Cô thậm chí còn nghĩ rằng nếu Thư Thanh Thiển vẫn là em gái của mình thì sẽ tốt biết bao, ít nhất cô vẫn có thể gặp nàng mỗi ngày.Thế rồi, hai tháng sau, Thư Thanh Thiển lại xuất hiện trong lớp của cô. Khi nhìn thấy Thư Thanh Thiển ngồi cạnh mình, tâm trạng của Mộ Diệc Thu như đang trải qua một cuộc hành trình bằng tàu lượn siêu tốc.Thư Thanh Thiển nhận ra ánh mắt của Mộ Diệc Thu và hỏi: “Chị hai, chị đang nhìn em ạ?”Bị câu hỏi bất ngờ làm giật mình, Mộ Diệc Thu lơ đãng làm rơi cây bút, nét mặt cô hơi cau có.Thư Thanh Thiển thấy thế liền tỏ ra thích thú, nàng ghé sát vào Mộ Diệc Thu và nhẹ nhàng hỏi: “Chị hai, em có đẹp không?”Mộ Diệc Thu trừng mắt nhìn Thư Thanh Thiển: “Không đẹp!”Thư Thanh Thiển gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Em cũng nghĩ vậy, vẫn là chị đẹp hơn.”“...” Mộ Diệc Thu đặt bút xuống, đúng lúc chuông tan học vang lên. Cô không muốn nói chuyện với Thư Thanh Thiển nữa, bèn xoay người đi vào nhà vệ sinh.Nước chảy ào ào trên tay, Mộ Diệc Thu chà xát mạnh tay, lúc nãy vì quá vội vàng mà cô đã vô tình vẽ bậy lên tay. Vừa rửa tay xong, cô quay lại thì thấy Thư Thanh Thiển đang đứng sau lưng mình.Thư Thanh Thiển chặn đường đi của Mộ Diệc Thu và làm nũng: “Chị hai, em nhớ chị lắm. Chị có nhớ em không?”Mộ Diệc Thu đáp: “Không.”Thư Thanh Thiển nói tiếp: “Em thích chị.”Thấy Mộ Diệc Thu không phản ứng, Thư Thanh Thiển im lặng một lát rồi mỉm cười nhìn Mộ Diệc Thu, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Chị hai, em thích chị theo kiểu này nè.”Bị bất ngờ hôn, Mộ Diệc Thu tức giận nói: “Cút đi, tôi đâu phải chị em gì của cô.”Thư Thanh Thiển cười khẽ: “Vậy càng tốt.” Rồi nàng cúi xuống ôm lấy khuôn mặt của Mộ Diệc Thu và hôn sâu hơn.Cảm giác ấm áp, tươi mát và mềm mại khiến hơi thở của cả hai trở nên hỗn loạn.Mộ Diệc Thu chỉ cảm thấy sốc, một lúc lâu sau cô mới đẩy Thư Thanh Thiển ra, tức giận nói: “Miệng thì cứ gọi tôi là chị, nhưng hành động của cô đâu có coi tôi là chị?”Mặc dù sau đó Mộ Diệc Thu cố gắng làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm xúc bị khơi dậy ấy không thể nào dập tắt được.Thư Thanh Thiển rất thích gọi Mộ Diệc Thu là chị hai, ngày nào cũng lải nhải bên tai cô. Cuối cùng, Mộ Diệc Thu không chịu nổi nữa nên phản đối, Thư Thanh Thiển bèn lấy chứng minh thư ra so sánh kỹ rồi nói một cách đắc ý:“Hình như em lớn hơn chị một ngày, hay là chị gọi em là chị đi.”Mộ Diệc Thu im lặng.Thấy Mộ Diệc Thu tham gia cuộc thi Vật lý cấp quốc gia, Thư Thanh Thiển cũng đăng ký tham gia, vì như vậy nàng sẽ có nhiều cơ hội hơn để tiếp xúc với Mộ Diệc Thu, và Mộ Diệc Thu cũng buộc phải thường xuyên thảo luận với nàng.Có lẽ Thư Thanh Thiển rất thích khoảng thời gian trước đây khi Mộ Diệc Thu kèm cặp nàng học, nên bây giờ cứ có cơ hội là nàng lại hỏi Mộ Diệc Thu: “Chị ơi, bài này khó quá.” “Chị ơi, em không hiểu chỗ này.” “Câu này nghĩa là gì vậy chị?”Dần dần, cuộc trò chuyện của hai người trở thành: “Chị ơi, công thức này sai rồi.” “Bài này hơi khó, có chỗ lừa đấy.” “Chị, bài tập của chị làm xong chưa? Để em giúp chị nhé.”Thư Thanh Thiển học rất giỏi. Mặc dù nhảy lớp nhưng nàng đã nhanh chóng bắt kịp tiến độ của các bạn cùng lớp, thậm chí còn luôn đứng đầu lớp trong mỗi kỳ thi. Cả người nàng cũng ngày càng trở nên rạng ngời.Dần dần, Mộ Diệc Thu đã quen với việc có Thư Thanh Thiển bên cạnh. Cả hai cùng đi học, cùng tan học, trải qua những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp.Mộ Diệc Thu nhìn Thư Thanh Thiển ngồi bên cửa sổ, chăm chú đọc sách. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hàng mi dài và dày của nàng in bóng xuống mí mắt, chiếc mũi nhỏ nhắn hơi nhếch lên, khuôn mặt hoàn hảo, làn da mịn màng trắng sáng như đang phát sáng.Thư Thanh Thiển phát hiện ra Mộ Diệc Thu đang nhìn mình, nàng mỉm cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cây anh đào đang nở rộ: “Hoa đã nở rồi, đẹp quá.”Mộ Diệc Thu cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đúng là rất đẹp, chúng ta cùng đi ngắm hoa đi.”Thư Thanh Thiển nghi hoặc nhìn Mộ Diệc Thu, Mộ Diệc Thu hít một hơi thật sâu, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi hồi hộp, rồi nói: “Phía sau trường học có một vườn anh đào rất đẹp, chúng ta cùng đi xem nha.”Thư Thanh Thiển cười tươi: “Dạ được.”Những bông hoa anh đào màu hồng nở rộ trên cành cây, tinh khiết, thanh lịch và lãng mạn. Những cánh hoa mỏng manh rơi lả tả trong gió, phủ lên tóc, lên áo, như một cơn mưa hoa.Trong cơn mưa hoa ấy, Mộ Diệc Thu đưa tay ra, Thư Thanh Thiển nắm chặt lấy tay cô. Cả hai cùng nhau chậm rãi bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz