[BH 21+🅰️ℹ️Hoàn] Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
🍑 Phó Bản 1
Chương 【Phó bản Chủ - Tớ】01: Xích Mã Hồng DươngNhắc nhở trước khi xem: Đây là một phó bản về trò chơi chủ tớ với đủ loại chiêu trò. Góc nhìn chính là của Boss phó bản, cốt truyện 100% thuần ái, không có NTR, nhưng vì phó bản có một chút yếu tố huyền nghi nên sẽ xảy ra những tình tiết gây hiểu lầm.Mùa xuân năm nay ở Thượng Hải không tầm thường. Vốn dĩ nên là đầu tháng ba cỏ mọc oanh bay, ấy vậy mà qua một đêm, bỗng nhiên lại đổ mưa to, nhiệt độ không khí cũng theo đó mà giảm mạnh. Người hầu trong Ứng trạch đành phải mặc lại những chiếc áo khoác dày dặn."Đâu chỉ là không tầm thường," thời gian không còn sớm, trong một căn phòng thông trên gác mái đơn sơ, hầu gái Tiểu Oánh vội vàng cài cúc áo khoác, "lần trước chẳng phải vừa có mưa đá lại có động đất, vừa mới yên ổn thì núi lại cháy. Hơn nửa tháng trời, núi đều bị thiêu trọc cả rồi. May mà có một trận mưa, nếu không cả Thượng Hải này đều tiêu đời. Cô có nghe nói về Xích Mã Hồng Dương không, năm nay vừa hay là năm Đinh Mùi, tôi thấy là không yên ổn rồi.""Xích Mã Hồng Dương là gì?" Hầu gái Tiểu Yểu hỏi."Tôi cũng không biết, chỉ nghe quản gia hai ngày trước cứ lẩm bẩm về cái này, nói gì mà hồng dương kiếp, xong rồi xong rồi gì đó.""Hồng dương kiếp... đáng sợ lắm sao?""Chắc vậy.""Tiểu Xuân, cô hiểu biết nhiều, cô có biết không?" Tiểu Yểu nhìn về phía góc phòng, Tiểu Xuân vừa mới quay trở lại nơi này, trong mắt đang rưng rưng nước mắt, thất hồn lạc phách ngồi ở mép giường.Cái gọi là "Xích Mã Hồng Dương" chính là "Xích mã kiếp" và "Hồng dương kiếp", vì trong lịch sử, những năm Bính Ngọ và Đinh Mùi thường xảy ra nhiều tai họa nên mới có tên gọi như vậy. Nhưng lúc này Tiểu Xuân nào còn để tâm đến chuyện đó, cô chỉ biết sau này mình đều không thể ở bên cạnh tiểu thư nữa. Xong rồi, trời sập rồi.Tiểu Oánh thấy vậy, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Yểu, mỉa mai nói: "Có người ấy mà, muốn trèo lên cành cao làm phượng hoàng, ai ngờ một trận mưa to đã ngã nhào. Chậc chậc, thật đáng thương."Xuân sững người, ngước mắt trừng cô ta.Tiểu Oánh khoác tay Tiểu Yểu, "Tiểu Yểu, chúng ta đi thôi, nếu không cũng sẽ bị quản gia mắng đó."Tiểu Yểu liếc nhìn Tiểu Xuân một cái, cũng theo đó mà đi.Cửa đóng sầm lại, nước mắt trong mắt Tiểu Xuân lăn dài.Cô che mặt khóc lớn.Xuân vào Ứng gia từ ba năm trước, vì đã từng đi học vài năm nên được ở lại bên cạnh tiểu thư. Không ngờ ngày tháng tích lũy, hai người chủ tớ họ thế mà lại yêu nhau.Xuân nhớ sâu sắc cảm giác khi lần đầu gặp mặt, khi cô đối diện với ánh mắt của tiểu thư.Hôm đó thời tiết rất đẹp, cô được quản gia đưa đến trước mặt tiểu thư. Tiểu thư đang ngồi bên bàn sách, ngón tay vừa mềm vừa thon lật từng trang sách. Dù người mặc một bộ âu phục màu be, nhưng khí chất tri thức vẫn toát ra từ nụ cười nhạt của người, càng mạ lên vẻ đẹp của người một lớp cao quý không thể với tới. Tiểu Xuân không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu. Tiểu thư thì đứng dậy đi đến trước mặt cô, dịu dàng hỏi tên cô, gia đình cô, lai lịch của cô. Cuối cùng, tiểu thư bảo cô ngẩng đầu lên.Chỉ trong nháy mắt, cô đã rung động. Cô thậm chí còn không nhớ rõ trước đó mình rốt cuộc là thích đàn ông hay thích phụ nữ, mọi chuyện cứ thế xảy ra. Nhưng khi đó cô chưa từng mong mỏi tiểu thư có thể yêu mình, thậm chí là liếc nhìn mình một cái cũng là hy vọng xa vời. Sớm chiều chung sống, cô chỉ biết tiểu thư rất dịu dàng, rất lương thiện, đối xử với cô cũng rất tốt. Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Có lẽ là mùa đông nửa năm sau.Năm ấy cũng là một trận mưa lạnh rồi đột nhiên vào đông. Tiểu thư thân thể yếu ớt, bởi vậy đã sốt cao, nằm liệt giường suốt một tuần. Cô nào đã từng thấy cơn sốt cao đến vậy, vừa vội vừa sợ, một đêm nọ liền khóc lên, sau đó, tiểu thư đã hôn cô. Xong việc, tiểu thư nói khi đó người chỉ là nóng vội, muốn an ủi cô.Thế là, mối quan hệ không thể thấy ánh sáng này của họ cứ như vậy mà bắt đầu.Cô biết giấy không gói được lửa, biết sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ vì chuyện này mà rời khỏi tiểu thư, nhưng ai ngờ..."Tiểu Xuân, cô chăm sóc tiểu thư như vậy đó hả?" Hơn một giờ trước, bầu trời trên dinh thự vừa nhá nhem tối, khi đối mặt với tiểu thư đã sốt đến bất tỉnh nhân sự, quản gia đã trừng mắt chỉ trích cô như vậy."Tôi... tôi nhớ tối qua tôi đã đắp thêm chăn cho tiểu thư..." Tiểu Xuân khóc đến không dám ngẩng đầu. Trên người cô chỉ có một chiếc áo bông mỏng, bên trong chỉ là một chiếc áo bông nhỏ vừa người, không giữ được chút hơi ấm nào. Cả người cô lạnh đến phát run, lúc này lại quỳ trên sàn hành lang, càng thêm giống như một người tình phụ lén lút vụng trộm với đàn ông rồi bị vợ cả bắt gian. Rõ ràng là chưa kịp mặc quần áo đã bị quản gia đuổi ra khỏi cửa, thật đáng xấu hổ, nhưng dưới ánh mắt của mọi người, cô ngay cả sức lực để che đi cơ thể mình cũng không có."Nhớ? Đây là cô nói cô nhớ hả?" Ngón tay quản gia lần lượt chỉ về phía chăn và cửa sổ, giọng điệu còn sắc bén hơn cả mưa gió bên ngoài, "Chăn là tôi dọn ra, cửa sổ cũng là tôi đóng! Tiểu thư sốt thành ra thế này, mà cô lại ngủ ngon lành trên giường của tiểu thư! Nói, là ai cho phép cô ngủ cùng tiểu thư!"Bóng người đáng sợ của quản gia đè lên khiến cô không thở nổi, "Tôi... là tiểu thư...""Cô muốn nói không liên quan đến cô, là tiểu thư tự ý cho phép người hầu ngủ trên giường của mình?"Xuân kinh hãi, vội vàng lắc đầu, "Không phải không phải! Là tôi, là tôi tự ý ngủ bên cạnh tiểu thư!"Cô nghe thấy tiếng cười của ai đó bên cạnh, chắc là người hầu gác đêm. Ba năm nay, cô vì được tiểu thư yêu quý mà không biết đã gặp bao nhiêu sự ghen ghét, được rồi, bây giờ thì hay rồi."Tốt, rất tốt," quản gia đẩy kính, mũi giày da gõ lên sàn gỗ, phát ra âm thanh kinh tâm động phách, "Bây giờ, ngay lập tức thu dọn đồ đạc dọn lên gác mái, sau đó cầm chổi đi quét dọn dinh thự phụ, không được xuất hiện trước mặt tiểu thư!"Nghĩ đến đây, Tiểu Xuân hối hận đến tột cùng.Cô rõ ràng nhớ tối qua mình đã đắp thêm chăn cho tiểu thư, cô nhớ rành mạch mình đã bò xuống giường, mở cửa tủ... đáng lẽ không sai, nhưng tại sao lại...Cánh cửa bị đẩy sầm vào tường, giọng quản gia theo đó vang lên, "Còn ở đây lề mề cái gì?"Nhìn theo tiếng nói, quản gia đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô."Xin lỗi! Tôi đi ngay đây!"Dinh thự phụ nằm ở phía sau dinh thự chính, cũng lớn tương tự, cấu trúc bên trong cũng giống hệt. Chỉ là từ khi Tiểu Xuân vào Ứng gia, nơi này đã luôn bị bỏ hoang. Còn về lý do bỏ hoang, cô không biết cũng không nghĩ tới, chỉ biết mỗi mùa xuân quản gia đều sẽ cử một người hầu đến đây quét dọn vệ sinh. Nhưng vì ở bên cạnh tiểu thư nên không đến lượt cô, mãi cho đến hôm nay ba năm sau mới vì chuyện xui xẻo này mà phải vào dinh thự phụ. Bởi vậy lúc này đi ở đây, tựa như nơi sinh hoạt bình thường trong một đêm trở nên cũ kỹ suy tàn, làm trong lòng người ta không ngừng dâng lên cảm giác quái dị.Xuân ôm chổi đi vào cửa lớn, một mặt nhìn quanh, một mặt men theo cầu thang đi lên. Tựa như có một ma lực nào đó, chờ đến khi hoàn hồn, cô đã đi vào phòng của tiểu thư.Căn phòng này phủ đầy bụi bặm, nhưng ngay cả hoa văn trên thảm cũng giống hệt phòng ngủ của tiểu thư ở dinh thự chính. Rèm cửa nhung tơ, tủ quần áo sơn trắng kiểu Tây, giữa phòng là chiếc giường lớn sơn gương, chăn lông vịt satin, ga giường gấm vóc thêu hoa màu vàng nhạt. Một căn phòng trang trí theo kiểu Tây, nhưng cửa sổ lại là kiểu Trung Quốc, mà cũng không hoàn toàn là kiểu Trung Quốc, chỉ có những hoa văn kiểu Trung Quốc. Nhìn qua cửa sổ, trong sân bên ngoài lại là một chiếc đèn dầu kiểu Tây.Xuân nhớ lại phòng cũ của tiểu thư không hoàn toàn theo phong cách phương Tây như vậy. Tuy lát sàn gỗ kiểu Tây, nhưng từ chiếc giường lớn gỗ gụ, tủ quần áo gỗ gụ và cả bàn trang điểm khắc hoa vẫn có thể nhìn thấy nét xưa. Sau này, cô và tiểu thư tham gia một bữa tiệc rượu, người không có kiến thức như cô nhất thời bị nội thất kiểu Tây hoa lệ của gia đình đó hấp dẫn sâu sắc, liền nói với tiểu thư: "Nếu tương lai có một ngày em có thể ở trong một căn phòng như vậy, nhất định chết cũng không tiếc." Không lâu sau, tiểu thư liền mượn cớ phòng có chuột, cải tạo lại nội thất trong phòng. Tiểu Xuân nào có không biết, tiểu thư là vì cô nên mới làm như vậy, ngay cả chiếc đèn dầu ngoài cửa sổ cũng vậy.Nghĩ đến đây, Tiểu Xuân nhìn bóng đen thon dài của chiếc đèn trong sân ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.Cô nghĩ, chờ tiểu thư tỉnh lại, mình nhất định có thể một lần nữa trở lại bên cạnh tiểu thư.Tiểu thư sẽ không cho phép mình rời khỏi người.Vừa xoay người định tiếp tục quét dọn, cô bỗng nhiên ý thức được không đúng.Nếu tòa nhà này đã bị bỏ hoang từ trước khi cô vào, sao lại có thể giống hệt phòng của tiểu thư được?Một sự khó chịu quỷ dị dâng lên trong lòng Tiểu Xuân, nhưng nghĩ trái nghĩ phải không có manh mối, cô liền đi đến trước tủ, diễn lại cảnh lấy chăn tối qua. Cô ôm lấy không khí đi đến vị trí giường, mở ra, cẩn thận đắp lên không khí, sau đó chính mình cũng chui vào trong chăn.Không sai, cô chính là đã làm như vậy, nhưng sao sáng hôm sau tỉnh lại lại không có?Mình đáng lẽ phải lấy ra mới đúng...Chiếc giường thật sự quá thoải mái, nghĩ nghĩ, Tiểu Xuân thế mà lại cứ thế ngủ thiếp đi.Không biết qua bao lâu, một trận tiếng bước chân truyền vào trong giấc mơ của cô.Đó là tiếng gót giày theo nhịp bước gõ lên sàn gỗ.Sàn gỗ rất rỗng, cho nên âm thanh cũng rất vang. Từng bước từng bước đến gần, tức thì làm lông tơ Tiểu Xuân dựng đứng.Nhất định là quản gia!Cô ý thức được, nhất định là quản gia đến kiểm tra công việc của mình!Nếu bị phát hiện mình lại ngủ trên giường, nhất định sẽ bị đánh chết!Cô vừa lăn vừa bò xuống giường, định giả vờ quét dọn, nhưng chổi và giẻ lau lại không biết đã để đâu mất.Lúc này tiếng bước chân đã đến ngoài cửa, cô nghe thấy tiếng kim loại rất nhỏ phát ra khi tay nắm cửa bị vặn.Không kịp suy nghĩ, cô lập tức trốn vào tủ quần áo -- vừa hay chính là vị trí tối qua cô đã lấy chăn ra.Tủ quần áo trống không, nhưng vì vừa mới lau chùi, cho nên cũng khá sạch sẽ.Kẽo kẹt đóng cửa tủ lại, âm thanh bên ngoài tức thì biến mất. Cô nắm chặt cửa, nín thở ngưng thần, xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.Thần kinh căng thẳng làm mồ hôi từ thái dương chảy xuống, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, đập vào màng nhĩ, chỉ một lát sau, ngay cả dây thần kinh cũng đập thình thịch. Cho đến khi không thở nổi, cô mới mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của quản gia từ bên ngoài."Xin đừng như vậy..." Cũng không phải là lời quát mắng lạnh lùng như cô dự đoán, mà là... cô không nói được, đó là một giọng điệu vừa bình tĩnh lại vừa kìm nén dục vọng, "Thưa tiểu thư...""Tôi không hiểu lắm, thưa cô quản gia, như vậy là thế nào?" Là giọng của tiểu thư, là giọng nói quen thuộc nhất của cô, tuy vẫn mảnh mai và dịu dàng, nhưng lại mang theo một sự ẩn ý xa lạ.Tiểu thư của cô sẽ không dùng một giọng điệu hài hước và ái muội như vậy để nói chuyện với người khác, đối với tiểu thư mà nói, điều đó rất thất lễ."Xin tiểu thư..." Giọng quản gia xấu hổ và do dự, một người nghiêm khắc như vậy thế mà lại đang thẹn thùng, "Xin người đừng cắm ngón tay vào... Xin người... Ân... Ưm..." Giọng nói chìm nghỉm trong tiếng thở dốc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz