berry tequila I rhycap I eabo I lowercase (full)
extra: rhycap ( phần 2 )
warning: 18+ __________________________extra: sinh nhật năm 20 ( phần 2 )"bé con của ba mẹ ngoan nhé, kiếp này mẹ không thể chăm sóc con được nữa rồi, nhớ nghe lời quang anh nhé. thằng bé là một chàng trai tốt"hình ảnh ba mẹ dần mờ nhạt trước mắt đức duy nhưng tay em vốn dĩ chẳng thể chạm đến, cả cơ thể bị níu chặt không thể thoát ra. em chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn ba mẹ và anh hai dần tan biến mà không thể làm gì được. cổ họng nghẹn lại không thể phát ra bất cứ thanh âm gì, rốt cục em đang bị sao thế này? đưa tay muốn níu giữ lại hình ảnh gia đình đang dần tan biến vào hư không, đức duy bất lực muốn hét lên nhưng em lại chẳng thể làm gì khác. ngày 11 tháng 6 – buổi chiều"bông!! em tỉnh lại, tỉnh lại đi..."rhyder ôm chặt lấy cơ thể mềm nhũn trong tay mình, ánh mắt dán chặt vào gương mặt tái nhợt của đức duy. tim anh đau như bị bóp nghẹt. bé cưng của anh, người luôn ngọt ngào và dịu dàng như cục kẹo bông đường, giờ đây đang vật vã trong nỗi sợ hãi không thể gọi tên.anh đặt em xuống sofa, lấy khăn lạnh lau mặt, vỗ nhẹ lên má em, giọng anh run lên:"duy... làm ơn... mở mắt ra đi bé cưng... có anh ở đây mà... anh không cho em sợ nữa đâu..."trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà dài như cả thế kỷ, đôi mi khẽ động. đức duy chớp mắt, ánh nhìn mơ màng, chưa kịp nhận ra thực tại, vẫn còn vướng trong cơn ác mộng."ba mẹ... anh hai... họ...""không sao rồi, bé ngoan, bình tĩnh lại nào, nghe anh nè."rhyder hít sâu một hơi, nhấn số điện thoại quen thuộc. anh đã không định gọi sớm thế này, nhưng có lẽ kế hoạch sinh nhật bất ngờ phải đổi một chút. dù gì, người anh yêu nhất cũng đang tan vỡ trong lòng anh."chuẩn bị xong hết chưa? chuyển hướng đáp đi. đúng giờ vàng hoàng hôn.""rõ."rhyder cúp máy, cúi xuống hôn lên trán người yêu, giọng khẽ như gió."anh hứa với bé, mọi chuyện sẽ ổn mà. tin anh lần này nhé?"17:30 – sân thượng căn penthouse nhà nguyễn quang anhbầu trời sài gòn như được nhuộm bởi ráng chiều vàng rực. gió lồng lộng mang theo hương hoa nhài từ khu vườn trên sân thượng. đức duy đứng lặng bên lan can, mái tóc bồng bềnh lay động nhẹ trong gió, vẫn còn sưng húp nơi khóe mắt. em mặc chiếc sơ mi trắng oversized mà rhyder chọn cho, trông em mỏng manh và dễ vỡ như bông tuyết."anh đưa em lên đây làm gì vậy...?" – duy hỏi, giọng nhỏ xíu, còn vương chút mệt mỏi."chờ chút nha bé cưng."rhyder nắm tay em, ánh mắt sáng lấp lánh. chỉ vài phút sau, từ phía xa, âm thanh gió xé không trung vang lên. một chiếc chuyên cơ màu đen bạc lấp lánh ánh kim dần dần hạ cánh xuống sân bay tư nhân gần đó và rồi...một chiếc suv đen sang trọng dừng ngay trước cổng sân thượng."bé con... mẹ đây..."giọng nói thân quen vang lên khiến tim duy như ngừng đập. em quay đầu lại, đôi mắt mở to đến rưng rưng. mẹ hà, ba và anh hai trường sinh bước ra từ xe, gương mặt rạng rỡ, tay còn cầm theo bánh kem và túi quà sinh nhật."ba mẹ... anh hai!!!"đức duy gào lên, chạy như bay về phía họ, ôm chặt lấy mẹ không buông."bông ngoan... mẹ về rồi đây... xin lỗi vì khiến con sợ... mẹ xin lỗi..."ba em cũng bước tới, xoa lưng em, còn anh hai thì xoa đầu rồi bẹo má em một cái:"nhóc mít ướt vẫn như hồi nhỏ ha, anh hai nhớ em nhiều lắm đó."duy khóc òa lên như đứa trẻ năm tuổi, ôm trọn cả gia đình trong vòng tay nhỏ bé của mình. mọi nỗi sợ, dằn vặt, những ký ức kinh hoàng đều dần tan biến trong vòng tay yêu thương.18:00 – tiệc sinh nhật dưới hoàng hônkhoảng sân thượng được rhyder và người của anh trang trí như cổ tích. đèn dây treo khắp nơi, bàn tiệc màu trắng sữa xen đỏ ruby – tông màu yêu thích của duy. giữa bàn là chiếc bánh kem ba tầng hình đồng hồ cát, cát đỏ rơi nhẹ, tượng trưng cho thời gian và sự trở về.duy ngồi giữa, gương mặt còn đỏ hoe nhưng ánh mắt đã long lanh như trời hoàng hôn phản chiếu trong nước mắt. mọi người vỗ tay hát mừng sinh nhật. mẹ hà đặt một chiếc vương miện nhỏ lên đầu em:"bông yêu của mẹ hôm nay lớn rồi nha."duy bĩu môi nhưng vẫn nở nụ cười. quang anh thì cười khẽ, giơ ly mocktail cụng vào ly em."happy birthday, bé cưng. anh luôn ở đây, như anh đã hứa."tiệc tan dần, duy ngồi bên lan can, nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao. rhyder đến bên cạnh, khoác áo choàng nhẹ lên vai em."bé duy của anh hôm nay có vui không?"duy gật đầu khẽ, mắt long lanh:"em tưởng mình đã mất tất cả một lần nữa...""nhưng em không mất gì cả, vì anh và gia đình luôn quay về với em, đúng không?"duy mỉm cười, dụi vào cổ anh:"ừm... cảm ơn anh, cảm ơn vì đã làm điều đó cho em..."rhyder kéo em vào lòng, thì thầm bên tai:"kiếp trước em mất, kiếp này anh sẽ bù. dù là sinh nhật, là kỉ niệm hay từng ngày bình thường, anh cũng sẽ khiến em thấy rằng: em luôn được yêu."gió đêm lướt qua, dịu dàng như lời chúc phúc.đức duy – bé cừu nhỏ với trái tim từng tổn thương – giờ đây đang được chữa lành từng chút một, bởi tình yêu của một người và sự trở về của gia đình.sinh nhật tuổi 20. một lần nữa, em không còn cô đơn.đức duy ngước đôi mắt ươn ướt nhìn người đang ôm mình thật chặt. hai tay em vòng lên cổ quang anh, kéo người kia xuống gần hơn. môi mềm khẽ chạm vào môi anh như một cái hôn nhẹ nhàng, hơi ngại ngùng nhưng đầy ý tứ. cảm giác dịu ngọt thoáng qua khiến quang anh chẳng thể dừng lại ở mức đơn giản như vậy. hương thơm tự nhiên từ duy, thứ pheromone ngọt thoáng chốc lan ra, cuốn lấy lý trí anh chỉ còn lại khao khát và cảm giác muốn giữ em thật gần.ngay khi em định dứt ra, quang anh đã nghiêng đầu, áp sát môi mình lên môi em sâu hơn. nụ hôn chẳng còn là hôn đơn thuần nữa mà giống như một lời xác nhận, một cách để giữ lấy nhau giữa hiện thực mông lung này. lưỡi anh len lỏi vào bên trong, mút lấy vị ngọt mềm trong khoang miệng em như muốn cướp hết hơi thở. duy khẽ vùng nhẹ, ngón tay bấu lấy vai anh, thân người mềm nhũn chẳng còn đủ sức đẩy ra. một tiếng rên rỉ nhẹ phát ra từ cổ họng, giữa hơi thở đứt quãng."ưm... ưm..."chỉ đến khi thấy đôi vai nhỏ run lên vì thiếu không khí, quang anh mới chịu nới lỏng nụ hôn. một sợi nước mỏng ướt nhòe còn vắt ngang giữa môi hai người. đức duy thở hổn hển, má đỏ bừng như cánh hoa đào bị gió vờn qua. đôi môi mềm đã sưng đỏ, ươn ướt, khiến người đối diện chẳng dám chắc mình có thể dừng lại lâu được."bé con hôn kém quá đi," quang anh thì thầm, ngón tay cái nhẹ miết qua làn môi sưng đau như trêu chọc. tay còn lại vẫn siết lấy eo em, vững chãi và đầy chiếm hữu.duy rùng mình một cái khi cảm nhận được bàn tay anh trượt vào bên trong lớp áo, da chạm da, khiến từng tế bào như bừng tỉnh. tiếng rên khe khẽ bật ra từ cổ họng, nhỏ như mèo kêu, ngượng ngùng mà quyến luyến."anh... nhột... nhột quá..." – em nói nhỏ, hơi thở lẫn vào tiếng cười ngại ngùng.đôi mắt ầng ậng nước, lấp lánh nhìn quang anh như thể hỏi anh đang định làm gì với em. chính ánh nhìn đó khiến lý trí anh hoàn toàn trôi tuột đi, để lại một nhịp đập duy nhất trong lồng ngực – đó là tên em."anh hỏi nè, bé cưng của anh có muốn dừng lại không?" – quang anh nghiêng đầu, nâng cằm em lên, môi lại chạm môi thêm một cái rõ kêu.duy chẳng trả lời, chỉ dụi đầu vào lồng ngực anh như mèo nhỏ cuộn vào lòng bàn tay chủ nhân, khẽ lắc lắc đầu thay cho câu trả lời. từng cử chỉ nhỏ nhắn của em khiến quang anh chẳng cần nghe thêm lời nào nữa."ừm... vậy thì không dừng đâu đó," anh thì thầm, siết lấy người em chặt hơn chút nữa.quang anh nhẹ nhàng bế bổng em lên, từng chuyển động đều cẩn thận. cánh tay chắc nịch của anh bọc lấy cơ thể mảnh mai của duy như để bảo vệ điều gì đó rất quý giá. đi ngang qua hành lang, cả hai như đang lạc vào một thế giới riêng – nơi không còn tiếng ồn, không còn những tin tức đau lòng, chỉ còn lại hơi thở lặng lẽ của hai kẻ đang cố tìm lại sự sống giữa những tổn thương cũ kỹ.trong phòng, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên từng đường nét của em. duy được đặt xuống giường, ánh mắt vẫn chẳng rời khỏi người kia dù chỉ một giây. từ lúc cánh cửa phòng đóng lại, giữa hai người chỉ còn hơi thở giao nhau. quang anh cởi áo khoác của mình, rồi nhẹ nhàng cởi luôn áo duy. mỗi hành động đều chậm rãi, cẩn trọng như thể sợ sẽ làm em vỡ tan ra mất.tay anh vuốt nhẹ từ bả vai xuống sống lưng em, cảm nhận từng nhịp thở mong manh. làn da em mịn, ấm như tuyết tan dưới lòng bàn tay, khiến anh chẳng muốn rời."anh... đừng nhìn nữa, kỳ quá..." – duy xoay đầu sang hướng khác, giọng nhỏ như thì thầm.quang anh bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên gáy em. "anh không nhìn thì nhìn ai bây giờ? bé cưng của anh xinh đến vậy cơ mà."từng nụ hôn nhẹ nhàng được đặt khắp nơi – bờ vai, cổ, xương quai xanh – như một bản nhạc không lời, đầy tình cảm và chân thành. duy chỉ có thể thở gấp, hai tay níu lấy áo anh, môi cắn nhẹ để nén tiếng rên đang muốn thoát ra."chậm... chậm thôi..." – giọng em vang lên đầy run rẩy khi bàn tay nóng của quang anh tiếp tục lướt trên làn da nhạy cảm."anh biết mà. anh sẽ nhẹ nhàng thôi" anh đáp, hơi thở phả bên tai khiến em rùng mình.cứ thế, từng nhịp một, từng chạm một, cả hai quấn lấy nhau trong lớp chăn mềm, hơi ấm tràn ra làm tan đi mọi cơn hoảng loạn mà em đã mang trong mình những ngày qua. chẳng có gì vội vàng, chẳng có gì vồ vập. mỗi phút giây đều được anh dùng để chứng minh rằng em không còn một mình. em vẫn còn anh. rất nhiều là đằng khác.đức duy khẽ rên lên, môi mở hé, cả thân người mềm rũ như bông cúc nhỏ dưới nắng sớm. quang anh hôn lên từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán em, lặng lẽ dỗ dành, lặng lẽ ở lại – không đi đâu cả. cứ thế, từng chạm một, từng nhịp một, cả hai cuốn lấy nhau trong làn chăn mềm mại, như đang tự tạo ra một vũ trụ riêng – nơi mà mọi giằng xé trong lòng em đều được xoa dịu bằng sự hiện diện dịu dàng của người trước mặt. quang anh không vội, không ép, cũng không hối thúc. tay anh vẫn miết trên da em, những nơi ấm nhất, nhạy cảm nhất, anh đều đi qua bằng sự kiên nhẫn đến khó tin – như thể chỉ cần một chuyển động sai thôi cũng sẽ khiến em tan biến mất.mỗi cái vuốt ve, mỗi lần hôn đều như đang kể lại một câu chuyện mà chẳng ai ngoài hai người có thể hiểu. đôi môi anh khi thì lướt trên ngực em, khi thì mút lấy từng quãng da thịt mềm mại, mỗi lần em khẽ rùng mình, anh lại dừng lại một chút, chờ em quen với từng cảm giác mới. hơi thở của em bắt đầu ngắt quãng, mắt khép hờ, hai tay không biết nên đặt ở đâu ngoài việc níu lấy tay anh hay chiếc ga giường nhàu nhĩ."duy..." – anh gọi tên em, rất khẽ, nhưng đủ để khiến tim em nảy lên một nhịp."ừm..." – em đáp, cũng nhẹ như hơi thở.từng nhịp chuyển động, cơ thể em dần hòa vào anh theo một cách chẳng còn chừa lại chút khoảng cách nào. không chỉ là thân xác, mà còn là cảm giác được chạm tới tận trong tâm hồn – nơi em từng giấu kín rất nhiều tổn thương và e dè. quang anh biết điều đó, nên anh chạm em không chỉ bằng tay hay môi, mà bằng cả trái tim đã từng đợi chờ rất lâu để được ở cạnh em như thế này.những tiếng rên khe khẽ bắt đầu trở nên thật hơn, không còn là do ngượng ngùng mà là do cơ thể không còn đủ sức để giấu giếm nữa. em mềm oặt dưới anh, thở hổn hển, từng nhịp va chạm khiến em như muốn vỡ tan, nhưng đồng thời lại chẳng muốn nó dừng lại. đôi mắt em mở ra, ướt long lanh, tìm lấy ánh mắt của quang anh như cầu xin một điều gì đó không rõ ràng.anh biết.anh cúi xuống, hôn lên trán em – nơi có một giọt mồ hôi vừa trượt dài – và thì thầm: "anh ở đây rồi, không đi đâu cả."chỉ vậy thôi. nhưng câu nói ấy khiến cả người em như trùng xuống, buông xuôi mọi phòng bị. tay em lần tìm vai anh, bấu nhẹ như để chắc chắn người đang nằm trên em là thật – là quang anh bằng xương bằng thịt, là rhyder của em, không phải một ảo giác hay bóng hình mơ hồ nào trong giấc mộng.trong từng cử động hòa quyện, quang anh như đang dùng chính tình cảm của mình để trám đầy những khoảng trống trong em. anh không làm đau em, ngược lại, từng chuyển động lại giống như một cách để dỗ dành. có lúc em khóc – không to, không nức nở – chỉ là nước mắt lăn dài theo thói quen khi cảm xúc vỡ oà mà em chẳng thể kiểm soát."đừng khóc... có anh mà," – anh lại thì thầm, lần này đặt môi lên khóe mắt em, lau khô đi tất cả."cắn...đánh...dấu em...hah...quang...quang anh..." thanh âm ngắt quãng nức nở của em nhỏ khiến anh run lên, bên dưới không ngơi nghỉ giây nào chỉ có thể nhanh càng nhanh. "lần này anh sẽ đánh dấu bé cưng vĩnh viễn nhé?"nhìn cừu nhỏ nức nở bên dưới rên rỉ khiến anh thật lòng chỉ muốn đánh dấu một dấu ấn vĩnh viễn đem em trói buộc bên người. duy dù mệt mỏi cực độ bên cạnh khoái cảm cũng ngước lên mắt long lanh nhìn em lại kéo cổ anh hôn lên môi anh, cố gắng nói 1 câu hoàn chỉnh. "đem em trở thành omega của quang anh đi"chỉ nhiêu đó thôi, bên dưới có vẻ như lại to hơn một vòng khiến em cảm thấy có chút chướng đầy. cả người sau nụ hôn bị lật lại đem cả hai trở về tư thế đằng sau, phía gáy mềm được vuốt ve khiến đức duy rên rỉ trong khoái cảm, bên dưới lại càng ướt đẫm hỗ trợ cho việc ra vào dễ dàng hơn. "bé cưng, anh chờ câu này lâu lắm rồi"bỗng chốc cảm giác đau đớn từ bên dưới truyền lên làm em rên rỉ, em biết chuyện này là gì. đó là bước đầu của việc đánh dấu vĩnh viễn omega, sự đau đớn khiến em nghiến răng đến khó chịu. "bông ngoan, chịu khó chút, anh sẽ làm nhanh"rhyder làm sao không biết chuyện này sẽ gây đau đớn cho bé con của mình cơ chứ, đặt chiếc gối mềm trước mặt dặn dò. "cắn gối này chứ đừng cắn môi, bé sẽ đau, anh sẽ cố làm nhanh cho bé""ưm ưm...hức...đau...em đau""bé cưng ngoan, anh xin lỗi, đợi anh một lát"nước mắt không tự chủ được lại rơi đầy mặt vì đau nhưng phần lớn là vì giọng nói dịu dàng của người yêu. khẽ vuốt ve gáy trắng mềm, anh không chần chừ cắm răng nanh nhọn hoắm xuống tuyến thể mà anh ao ước đến ứa máu, pheromone cũng được rót đầy giúp em dễ chịu hơn đôi phần. bên dưới hoàn thành việc thắt nút cũng đến cao trào mà lấp đầy bên trong khoang sinh sản của omega nhỏ."bé cưng, anh yêu bé""hức...em yêu quang...anh"cả hai chẳng ai nói gì thêm sau đó. những âm thanh trong căn phòng lúc này chỉ còn là tiếng thở dồn dập, tiếng chăn đệm nhàu lại và thỉnh thoảng là tên em – "duy" – được gọi ra bằng một giọng nghèn nghẹn mà thiết tha.đến khi tất cả đã qua, em nằm im trong vòng tay anh, lồng ngực còn phập phồng theo hơi thở chưa đều. quang anh vòng tay ôm lấy em từ phía sau, ngón tay khẽ vuốt ve phần tuyến thể em như một thói quen.không ai nhắc gì đến chuyện máy bay, đến giấc mơ đau lòng hay những mảnh ký ức rời rạc từ kiếp trước nữa. ở đây, trong căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, chỉ còn lại hai người – một người đang dần học cách buông bỏ, còn một người thì đang lặng lẽ chữa lành.đêm đó không phải một đêm kịch tính, cũng không nhuốm màu dục vọng đơn thuần. đó là một đêm yên bình, là lần đầu tiên sau rất lâu em để ai đó ôm trọn mình cả thể xác lẫn tâm hồn – không hề chống cự, không hề đẩy ra.một đêm đủ để em nhớ rằng mình vẫn còn anh. vẫn còn một người nguyện ở lại, nguyện chạm tới và yêu tất cả những phần em tưởng đã chết từ lâu rồi.
______________end________________đoạn kết cho hôm cá tháng 4 của mọi người nhában đầu tính viết hơi thô nhưng vì là lần đánh dấu vĩnh viễn cho bé cưng nên sẽ dùng từ ngữ khác đi nhávì hôm nay là sinh nhật của tác giả nên là tui sẽ hoàn thành extra này cho mọi ngườicảm ơn mọi người vì đã đọc
______________end________________đoạn kết cho hôm cá tháng 4 của mọi người nhában đầu tính viết hơi thô nhưng vì là lần đánh dấu vĩnh viễn cho bé cưng nên sẽ dùng từ ngữ khác đi nhávì hôm nay là sinh nhật của tác giả nên là tui sẽ hoàn thành extra này cho mọi ngườicảm ơn mọi người vì đã đọc
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz