ZingTruyen.Xyz

Bầu trời năm ấy không xanh mãi | PondPhuwin ver

21 - Sibutramine ở đâu

rlcheese

"Rừng đẹp quá."

Prom chuyên gia bàn lùi - mỗi nhà luôn cần một kẻ bàn lùi, lúc này nhìn cây cũng buột miệng kêu lên như thế.

Trong nắng sớm, phấn thông phủ đầy trên đỉnh ngọn. Khu phía Bắc cao hơn, đón lấy nắng đầu ngày trước tiên, che khuất ánh nắng của vịnh nhỏ đằng sau. Trọn vẹn ba năm, xung quanh chỉ dần hình thành mấy khu dịch vụ cơ bản, có mỗi một con đường cao tốc là đã xây xong ngay trong sáu tháng đầu tiên kể từ khi bắt đầu lên kế hoạch. Niel xử lý quy hoạch nhanh như chớp, nhất là khi đền bù giải phóng mặt bằng. Hắn gom đất trước cả khi tin hành lang xôn xao về khu đô thị phía Bắc. Thành thử tiền giải phóng mặt bằng nhanh gọn chảy vào túi hắn, không rơi ra một cắc nào.

Phuwin nhìn lên nhìn xuống, nhìn hàng dài xe cộ đi vào khu rừng như cổ tích của cậu, nở một nụ cười hài lòng. Nhóm kiến trúc sư tuyệt vời, anh trai tuyệt vời, Phuwin cuối cùng vẫn chỉ là chiếc thìa vàng đặt lên bàn ăn cho trọn vẹn. Cậu chỉ việc trồng cho mình một khu rừng thật đẹp. Bên trong rừng thông lớn là những ngôi nhà dùng chính thân cây làm cột trụ, ốp kính tứ bề, gai góc hệt như những quả thông rơi đầy mặt đất rồi hoá thành hổ phách. Như một thị trấn nhỏ trong cổ tích, nhãn hàng không dễ lắc đầu từ chối cơ ngơi được dọn sẵn này.

Đã sang đông rồi, nắng sáng chiếu lên hết ngọn cây thì tắt lịm. Khu rừng bao bọc ánh sáng lại, mới sáng ra mà đã phải bật đèn điện đầy khắp những con đường quanh co bên trên ngọn đồi.

"Tối nay có hẹn đi ăn với Pit, nhớ tới."

Prom nói trước khi Phuwin rảo bước về văn phòng quản lý. Pit là bạn thân của Prom, làm công việc gì đó cũng ở tầm Prom. Kể từ sau khi Phuwin mạo hiểm thả con mồi là ngọn đồi hàng hiệu thủ công để rồi Niel đi đằng sau hốt gọn cả hạ tầng khu đô thị phía Bắc, Phuwin nổi tiếng với tên riêng thay vì cái danh hiệu mập mờ là thái tử. Người tới làm quen với Phuwin nườm nượp, rất hiếm người có được một buổi hẹn, riêng Pit là ngoại lệ vì là Prom chủ động giới thiệu tới cho Phuwin làm quen.

Ba năm qua thỉnh thoảng Phuwin cũng có người yêu. Không tránh được, cậu hiểu rằng đôi khi có người yêu thì mọi việc sẽ suôn sẻ hơn là treo tình trạng độc thân ra trước mắt những con người háu đói. Phuwin tính tình hoà thuận, không muốn người khác đau lòng, trở thành đối tượng được theo đuổi nhiều nhất trong ba anh em nhà thái tử. Trên đời chỉ có mỗi một mình Niel dù không yêu ai cũng sẽ không bị ai tính kế tranh giành.

Cuối giờ chiều, Phuwin xỏ vào mình một chiếc áo len to sụ thay cho trang phục làm việc. Áo len cũng không còn là đồ bình thường nữa, là áo được dệt thủ công, nhìn không khoa trương nhưng giá cả lại ở trên trời. Trông mặt mà bắt hình dong là thế nào, nhìn Lucas là rõ nhất. Lucas đi đàm phán mấy thương vụ chuyển đổi cửa hàng không bao giờ thất bại, hơn bảy mươi phần trăm lý do là tại cái vỏ đồ hiệu hoàn hảo mà Lucas đắp lên người.

Pit ra khỏi xe, vẫy chào Phuwin. Lucas nhướng nhướng lông mày, Phuwin trừng mắt nhìn lại nhưng khoé môi vẫn hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.

"Làm việc mệt không?"

Phuwin lắc đầu:

"Nhiều tiền nên không mệt lắm."

Pit cười ha hả hỏi làm sao mà nhiều tiền lại không vất vả, Phuwin loay hoay cài chốt an toàn trên chiếc xe hai chỗ ngồi, điềm nhiên nói:

"Có tiền thì thuê người giỏi nhất, để người ta làm việc của người ta thôi. Bây giờ em chính là như vậy đó, không bằng cấp nhưng có một đống tiền nên đứng trên một đám IQ hơn người."

Pit nói:

"Vậy là ngầu chứ đâu có gì đáng xấu hổ?"

"Thì dĩ nhiên rồi. Em thích em mà."

Phuwin nói ra cái gì, dù là ngớ ngẩn hay là sâu sắc bất thường, Pit sẽ luôn cười cười ủng hộ. Phuwin không hay quan tâm đến những người vuốt đuôi ngựa, nhưng dù sao thì cũng đỡ hơn mấy kẻ thấy cậu hiền lành nhu thuận thì tỏ thái độ dạy đời.

Pit đi quành ra vành đai ven biển. Gió thốc vào người mang hơi ấm và vị mặn, Phuwin kéo cửa kính lại, hỏi anh:

"Mình đi đâu đây?"

"Có cái du thuyền mới cập cảng, anh đưa em lên đó chơi."

Phuwin lắc đầu:

"Chỗ khác đi. Em không thích biển."

"Nó đâu khác đất liền là mấy? Lớn quá mà, không có tí dập dờn nào đâu. Tàu từ Pháp ghé sang, anh cho em ăn thử ốc sên đặc sản."

Phuwin kiên trì lắc đầu:

"Em không ham mấy thứ đó. Chỗ khác."

Pit có hơi khó hiểu nhưng không phản đối. Khách sạn nhà hàng trong phố đã đi hết sạch, Phuwin không mấy khi tỏ ra thích thú. Pit nói:

"Cho anh về nhà chơi được không? Nghe nói em nấu ăn ngon lắm."

Phuwin vẫn sống cùng ba người kia trong căn hộ của Papang. Ba người kia cũng đã quen nếp sống từ vài năm nay, chuyện cậu dư sức chuyển ra nơi khác đẹp đẽ sang trọng hơn không phải là vấn đề gì to tát. Trong nhà ai cũng bận rộn, nhiều khi đưa bạn bè về chơi xuyên đêm thì đến sáng mới có người phát hiện ra. Phuwin chưa từng đưa ai về nhà, cậu mắc mệt vì những câu hỏi thăm của Lucas, con người vốn suốt ngày tọc mạch chuyện thiên hạ chỉ để giải trí vài phút rồi quên ngay. Pit lái xe lòng vòng quanh biển hồi lâu, Phuwin đành gật đầu mời anh về nhà ăn tối.

Lẽ thường rất đơn giản, con người thành công tiến được một bước thì sẽ muốn tiến thêm vài mươi bước. Hôm đó, Phuwin vừa dọn đi hai dĩa carbonara đã hết rồi đặt lên hai cốc trà atiso màu đỏ huyết, Pit lại hẹn cậu đi dạo. Đường quanh khu nhà của Papang thì muôn đời vẫn thế, đi một chốc là đến rừng chò nâu, vòng qua rừng chò nâu sẽ có một nhà thờ, ngang nhà thờ có con hẻm nhỏ, luồn qua hẻm lại quay về đúng tiệm tạp hóa cách nhà Papang một quãng. Trời mùa đông lạnh, Pit đem tay Phuwin bỏ trong túi áo mình, cậu cũng không tiện rút ra.

Đi ngang qua nhà thờ, Pit dỏng tai nghe tiếng thánh ca trầm bổng, bỗng nhiên hỏi:

"Nghe nói Lucas sắp kết hôn?"

Phuwin đáp:

"Vâng ạ. Cuối tháng này."

"Em làm phù rể cho bên nào?"

"Em làm cho anh Lucas."

Trải qua ba năm ròng rã thì Lucas mới kết hôn. Trong ba năm này, Lucas đã kịp lên chức giám đốc marketing còn bác sĩ Papang thì vẫn đầu bù tóc rối chạy loạn trong khoa cấp cứu. Đám cưới được chuẩn bị vài tháng, hai người nọ rảnh rỗi đến độ tung xúc xắc để chia nhau chọn hạng mục thực hiện. Nghe đâu Papang được chọn nhạc cho first dance, cuối cùng anh chọn không có màn first dance nào cả, đỡ làm trò cười cho thiên hạ ngay trong ngày cưới của mình. Lucas chọn Phuwin làm phù rể, phía Papang vẫn chưa chọn được ai. Phuwin nghe phong thanh rằng Pond đang ở đâu đó trên Đại Tây Dương. Tàu bệnh viện không giống như tàu chiến, có thể đi đến mọi nơi mà không bị lên án chủ quyền.

Pit cho tay vào túi áo, nắm lấy tay Phuwin. Phuwin giật mình nhưng không tránh, Pit hắng giọng một lần, giọng nói trầm hẳn đi so với những khi lạc quan tếu táo.

"Cho anh đi tới tiệc với được không?"

Tiếng thánh ca lao xao ngày một xa, Phuwin nói nhẹ bẫng:

"Dạ."

Pit vui vẻ ra mặt, đến khi về nhà còn hẹn Phuwin chuyển về sống chung vì dù sao Lucas cũng sắp kết hôn, bốn người không thể cùng nhau ở mãi. Phuwin ậm ừ bảo rằng sẽ suy nghĩ, sau đó gạt thẳng suy nghĩ sang bên.

Hai cốc trà atiso đã lạnh ngắt, nhìn như hai cốc máu trên bàn. Phuwin nhấm thử một miếng, lè lưỡi đổ đi.

Papang về, trên tay cầm theo một tập văn mẫu cho lời thề kết hôn. Phuwin ngao ngán thở dài, đến lời thề kết hôn mà bác sĩ Papang vẫn phải đi tham khảo từ nguồn khác, cậu đâu biết lời thề sến súa nhất thì bác sĩ Papang đã trưng ra trong ngày đeo nhẫn đính hôn vài năm trước mất rồi.

"Có atiso hả? Cho anh một cốc."

Phuwin đổ cho Papang nửa ấm, ra bàn phòng khách lục lọi đống lời thề của Papang. Papang đọc một tờ là một lần ôm cổ buồn nôn, Phuwin cười đến mờ mắt. Cười chán, Phuwin chống tay lên sô pha, quệt nước mắt ứa ra trên mi, nói:

"Anh kết hôn rồi thì em chuyển ra ngoài thôi."

Papang thở ra một tiếng nhẹ, không có gì phải ngăn cản hay là giả vờ tiếc nuối. Lucas và anh đã bàn chuyện này trước, đương nhiên là Krist và Phuwin phải chuyển ra ngoài.

"Em tính về đâu?"

Phuwin nói:

"Em còn chưa tính, mà hôm nay Pit hẹn em về sống chung."

"Chủ công ty tài chính gì đó hả? Anh nghe Lucas nói hai người hẹn hò."

Phuwin bứt một sợi lông trên áo len mãi không ra. Cậu đi lên lầu, Papang ngẩng đầu muốn nói nhưng rồi lại cúi xuống.

Pond hỏi thăm miết. Không phải nói toạc ra, nhưng mỗi lần nhắn tin hay gọi điện về cho thầy, Papang chưa làm như vô tình nhắc đến Phuwin thì Pond cứ vẩn vơ kéo dài thời gian nói chuyện. Suốt ba năm liền như thế. Tài khoản mạng xã hội của Pond trống rỗng, chỉ có đúng một chiếc ảnh đại diện là con chim hải âu ghé lại nhặt từ tay cậu một mẩu bánh mì, danh sách bạn bè lèo tèo vài người, nhắn tin thì chỉ có một mình Papang vinh dự được nhắn.

Tin nhắn duy nhất Pond gửi cho Phuwin trong suốt ba năm là ngay ngày đầu tập huấn. Báo danh xong, làm thủ tục nhận quân tịch, Pond nhận luôn tiền thu hút nhân tài của quân đội. Pond chuyển hết số tiền đó cho Phuwin, cậu lên tàu bệnh viện với chiếc ví rỗng không.

--

Papang phá lệ gọi điện cho Pond vào giữa đêm. Bên kia đầu máy ì ầm tiếng tàu và tiếng biển, Papang hỏi:

"Không có bệnh hả?"

Pond đáp:

"Mai cập đảo thì may lắm mới có bệnh. Lính trên biển khoẻ lắm thầy ơi."

"Cuối tháng này anh cưới. Về được thì về cho vui."

Papang nói hú hoạ thôi, Pond đâu dễ về như thế. Ai ngờ Pond lại nói chắc nịch:

"Dạ, em về."

"Làm phù rể luôn nha?"

"Dạ thôi, lỡ đâu không về được."

Papang bày ra vẻ mặt tao đánh cho một cái, may là Pond không có mặt trực tiếp.

Pond lại bắt đầu loanh quanh kể vụ đang chuyển bệnh nhân thì hải âu bay xuống cắn sợi dây LVAD, chuyện lính trên tàu đánh nhau cho vui rồi đánh thật như cơm bữa, mấy thứ chuyện cốt để câu giờ. Papang cầm tờ lời thề đánh số bảy mươi tư, gạch dưới một câu hay hay, hạ thấp giọng nói:

"Phuwin có người yêu rồi, tính dọn về sống chung."

Pond dừng tiếng, một lát sau lại đáp:

"Hôm rồi FDA mới ra thông báo không công nhận một loạt thực phẩm chức năng cải thiện trí nhớ, thầy xem Phuwin có dùng loại nào trong danh mục thì vứt bớt."

"Chất gì trong đó?"

"Sibutramine. Phenolphtalein nữa."

Papang hừ nhẹ:

"Được rồi. Thôi, đi ngủ."

'Vâng ạ."

Pond nói sảng. FDA vừa cấm sử dụng Sibutramine trong trà giảm cân, làm gì có cái gì là Sibutramine trong thực phẩm chức năng dùng cải thiện trí nhớ.

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz