C17
Chương 17:
Qua mùng Trọng Quý đưa bà chủ Lâm đi chúc tết nhà mấy ông bác trong họ rồi mới chở Linh Lan với con gái về thăm nhà ngoại. Trọng Huy với Tashi rảnh rỗi không có chỗ đi nên đòi theo chơi cho Tashi biết nhà của Linh Lan. Hai cặp kéo nhau lên xe đi để bà chủ Lâm ở nhà buồn queo.
Ông bà giáo Tỵ thấy Linh Lan về thì vui ra mặt, con gái sinh đẻ mấy tháng nay ông mới gặp cháu có một lần lúc qua thăm. Ông sai đứa ở châm ấm trà mới cho ông đãi con rể với khách.
-- Lâu quá mới gặp cậu ba .. dạo này vẫn còn làm ở toà soạn phải không hôm bữa tôi có đọc bài do cậu viết.
-- Thưa con vẫn làm ở toà soạn ạ.
Trọng Huy thì ông hương giáo biết mặt nhưng còn cái cô đầm Tây đi theo đó thì ông không biết nên ngó sửng. Cậu thấy vậy bèn giới thiệu:
-- Dạ đây là Tashi vợ sắp cưới của con.
Hương giáo Tỵ miệng vẫn cười nhưng bụng lại nghĩ thầm không ưng, lại có ý coi thường xui gia dễ dãi khi để cho con trai cưới gái ngoại lai như vậy. Ông là người theo Nho học lại là hương giáo nên mấy chuyện này ông không thể nào mà ưng cho được. Có điều ông không hề biết chính con trai lớn nhà ông, cậu Linh Tâm làm thông ngôn cũng đang yêu đương qua lại với một cô gái người Cao Miên bên đó. Xong ông cũng không nói nữa mà chuyển sang hỏi chuyện làm ăn của con rễ.
Đàn ông có chuyện thế sự của đàn ông, đàn bà cũng nói chuyện rôm rả của đàn bà. Bà hương giáo nhìn con gái mấy tháng trời không gặp, vừa ẫm cháu vừa nói chuyện lăn xăn. Lại lấy đủ thứ bánh tét, mứt bí, mứt dừa ..ra mời Tashi ăn.
Kế đó lại có tiếng xe huê kỳ chạy vào đậu trong sân. Là vợ chồng mợ về chúc tết. Hương giáo Tỵ có bốn mặt con. Hai cậu là cậu hai với cậu ba tên Linh Tâm với Linh Tuấn. Mợ là chị thứ tư tên Linh Châu còn.. cô út là Linh Lan. Mợ cùng chồng về thăm cha má, ngó thấy Trọng Quý thì mợ cũng tươi cười chào hỏi như bình thường. Mợ thấy Linh Lan hồng hào lại có chút da thịt lại thì mới yên tâm. Từ dạo thấy Linh Lan ốm o gầy mòn, biết em gái sống ở nhà chồng cũng không dễ dàng gì. Mợ cũng không dám thuật lại cho cha má biết. Chung quy tâm lí làm con ai cũng vậy, hễ gả đi rồi là con nhà người ta. Bến trong thì nhờ, bến đục thì chịu, có khổ cũng không muốn cha má ở nhà phiền lòng.
Một nhà hương giáo Tỵ hôm nay khá đông đúc dâu rể, tiếng cười nói rộn ràng. Bà hương giáo là vui nhất khi có hai đứa cháu ngoại về thăm. Trọng Huy có mang theo máy ảnh, cậu xin phép chụp lại khoảnh khắc vui vẻ sum vầy này để lưu lại làm kỉ niệm. Tashi cũng rất vui khi lần đầu cô được chung vui cái không khí nhộn nhịp đầm ấm này. Cô là con gái độc nhất của một giáo sư y học ở Pháp. Năm ngoái cha cô đưa cả gia đình đến mảnh đất An Nam này theo sự phân công của sở. Tashi đến một vùng đất xa lạ với tâm trạng đầy phấn khởi. Cô tình cờ gặp và yêu Trọng Huy lúc đang đi dạo trên cầu Khánh Hội.
Hết tết, mấy cây mai đã tàn bớt, cánh hoa rơi rụng vàng rực một khoảng sân. Mấy chồi lá non cũng bắt đầu nảy vọt. Trọng Huy và Tashi từ giã người nhà lên lại Sài Gòn. Tashi luyến tiếc ôm chằm lấy Linh Lan, ở đây mấy ngày cô mến người con gái An Nam có nét đẹp hiền dịu này lắm. Linh Lan cũng ngưỡng mộ cái duyên của Tashi. Duyên nằm trong đôi mắt, duyên trong nụ cười, duyên nằm trong cả lời nói và cử chỉ, hành động. Trọng Huy với Tashi cũng ẫm cháu hôn hít một lúc mới chịu lên xe đi. Linh Lan vẫn như vậy, nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất bóng mới chịu ẫm con đi vào.
Yến Ngân như cảm nhận được tâm trạng đang chùn xuống của Linh Lan, con nhỏ quơ quơ bàn tay nhỏ xíu lên không trung, miệng cười khúc khích như muốn làm vui lòng má mình. Linh Lan nhìn thấy con cười tươi như vậy thì không kiềm được khẽ đưa tay vuốt má con một cái. Gương mặt đáng yêu trắng hồng của Yến Ngân như một liều thuốc chữa lành vô cùng hiệu quả.
Giữa tháng Giêng, bà chủ Lâm tỏ rõ ý định muốn cưới thêm vợ thứ cho con trai. Để tránh cho người ta nói bà này nọ, bà quyết định nói rõ hết sự tình cho con dâu biết. Sớm mai hôm đó bà gọi Trọng Quý với Linh Lan ra cho bà nói chuyện:
-- Nhà mình giàu có lớn nhưng lại ít con cháu. Má nghe thiên hạ nói đầy lỗ tai nên má buồn lắm.
Trọng Quý tặc lưỡi:
-- Thì có con Yến Ngân đó còn gì.
-- Có mỗi đứa cháu gái thì có ích gì.
Bà vừa nói vừa liếc mắt nhìn Linh Lan. Cô vẫn ngồi im nghe lời má chồng nói, cô có linh cảm những gì má chồng nói tiếp theo cũng không tốt đẹp gì.
-- Má lớn tuổi rồi không bao lâu nữa là đi gặp mặt cha con ở dưới. Má sợ xuống dưới gặp mà hổ thẹn với ổng lắm. Không giúp được ổng có cháu nối dỗi tông đường.
-- Má nói bậy bạ gì vậy. Má muốn cháu trai thì từ từ vợ chồng con sinh cho má.
-- Sinh là sinh làm sao? Đốc tờ nói con Linh Lan có thai nghén được nữa đâu mà sinh.
Trọng Quý cau mài:
-- Má..
-- Má nói sự thật chớ có nói gì sai đâu?
Linh Lan nghe mấy lời này thì như sét đánh ngang tai. Cô quay qua hỏi chồng:
-- Má nói có thật không? Em .. em không thể có con được nữa sao mình?
Trọng Quý biết không thể nào giấu được nữa nên đành gật đầu xác nhận. Mắt cũng không dám nhìn cô. Linh Lan như chết điếng trong lòng, cô bấu chặt lấy tay áo. Thấy vậy bà chủ Lâm mới nghiêm nghị nói tiếp ý định của mình:
-- Chuyện gì nên biết con cũng biết rồi. Giờ má nói luôn.. má muốn cưới thêm vợ thứ cho Trọng Quý.
-- Má .. con nói muốn cưới vợ thứ khi nào?
-- Không muốn cũng phải muốn.. con là con trai lớn có trách nhiệm khai chi tán diệp cho cái nhà này. Má cũng không ép uổng gì.. nhà này thì tương lai vẫn giao cho Linh Lan quản lí trong ngoài. Cưới thêm chỉ là để kiếm đứa cháu trai thôi. Còn hai trăm mẫu đất đó như lời cha bây trăn trối.. đứa nào sinh cháu trước thì đứa đó hưởng. Giờ má giao lại luôn cho hai đứa.
Linh Lan nghe mấy lời này thì cảm thấy nực cười trong lòng. Giống như cô đổi chồng để hai trăm mẫu đất với quyền cai quản nhà cửa vậy. Trọng Quý nhìn sang Linh Lan, cậu cũng cảm thấy má mình hơi quá đáng.
-- Tự dưng nhà đang êm ấm vậy .. cưới thêm chi cho nhức đầu hả má?
Bà chủ Lâm không trả lời con trai, quay sang nhìn Linh Lan, thấy con dâu im lặng không nói gì thì bà hỏi:
-- Ý con sao nói để má biết má tính?
Linh Lan biết bản thân mình không có quyền gì nên chỉ đáp khẽ:
-- Má tính như thế nào thì con xin nghe theo ạ.
Bà chủ Lâm gật đầu ra chiều hài lòng.
-- Vậy được rồi. Để má nhờ bà hai Hiên coi ngày đẹp đẹp rồi dẫn thằng hai đi với má.
Về phòng Linh Lan cho con gái bú, nét mặt cô trầm ngâm không rõ là đang suy nghĩ điều gì. Thấy vậy Trọng Quý bèn đi lại xoa vai cô, Linh Lan né sang một bên tránh vòng tay của chồng. Khiến cho Trọng Quý hơi bất ngờ, cưới nhau hai năm đây là lần đầu tiên vợ dám đẩy cậu ra như vậy.
-- Em đừng có giận mà.
-- Sao từ đầu mình không nói với em?
-- Tôi sợ em buồn.. tôi biết em vất vả lắm mới sinh được con nên không muốn em lo rồi sinh bệnh nữa thì khổ.
Thấy Linh Lan im lặng, điệu bộ không vui Trọng Quý vội nói như xoa dịu:
-- Nếu em không muốn thì tôi không cưới ..
Linh Lan suy nghĩ một chút rồi mới lắc đầu nói với chồng. Người trước mặt dầu cô có thương hay ghét gì cũng danh chính ngôn thuận là chồng mình. Không thể nào phủ nhận hay thay đổi được.
-- Mình không cưới má lại có cớ ghét bỏ em thêm. Với lại em nghĩ mình cũng muốn có con trai nối dỗi. Phận em vô dụng không thể sinh con trai cho mình được. Mình cưới thêm mấy vợ em cũng không dám cản. Chỉ xin mình thương, đừng vì có vợ mới mà có hất hủi má con em.
Trọng Quý nghe mấy lời này thì mềm nhũn trong lòng. Kéo vợ ôm vào lòng, bấy lâu nay cậu giận mà hành hạ cô không biết bao nhiêu, vậy mà người con gái này vẫn hiểu chuyện như vậy. Trừ cái việc đó ra thì Linh Lan quả thật là một người con gái trong mơ.
-- Tôi làm sao mà hất hủi vợ con tôi được chứ. Em nói cũng đúng .. nếu tôi không cưới theo ý má .. má lại có cớ hạch sách làm khó dễ em nhiều hơn thôi. Nhưng mà em yên tâm đi.. tôi không để cho em với con chịu thiệt đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz