Bao Boi Anh Yeu Em
Về đến nhà, Tzuyu mới thanh tỉnh sau nụ hôn vừa rồi, cô lo lắng đi ở phía sau, một lòng cuồng loạn không ngừng.
Tại sao anh lại muốn hôn cô? Cô không hiểu.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Jungkook tựa như thay đổi thành một người khác.
Cô đi về phía phòng khách, tự chọn cho mình chỗ trống trên ghế sofa cách Jungkook xa nhất, trong mắt mang theo hoài nghi nhìn anh.
"Em nhất định phải ngồi cách anh xa như vậy sao?"
Hai tay anh khoanh trước ngực, trêu ghẹo nhìn cô.
Nghe vậy, Tzuyu chu miệng lên, trừng mắt liếc anh một cái, tâm tình tựa hồ cũng không quá khẩn trương nữa.
"Đúng, chính là phải cách anh xa một chút." Cằm cô hơi hất lên, bày ra một bộ dáng anh có thể làm khó cô được chắc.
Trên người cô xù ra không ít gai nhọn. Jungkook lắc đầu một cái, đột nhiên hình ảnh một Tzuyu trong quá khứ luôn mang theo một nụ cười rực rỡ hiện lên trong đầu anh.
Chỉ là, đây cũng là lỗi của anh, là anh khiến cho cô không dám tin tưởng anh nữa, lại càng không dám đến gần anh.
"Được rồi! Vậy anh ngồi đây." Jungkook ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cô.
"Anh hai, rốt cuộc anh muốn nói gì với em?" Tzuyu thận trọng hỏi, một đôi mắt to mang theo sự hỗn loạn nhìn anh.
"Hình như lúc trước em vẫn gọi anh là Jungkook, đúng không? Tại sao lại đổi giọng gọi anh hai rồi hả ?" Anh lúc này mới chú ý tới, cảm thấy bị cô gọi là anh hai lại chói tai như vậy.
"Có, có như vậy sao? Em, em không nhớ rõ mình gọi có từng gọi anh như thế. Hơn nữa, anh vốn dĩ chính là anh hai của em, nếu em không gọi như vậy thì phải gọi cái gì?"
Tzuyu không nghĩ tới anh lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này, ngày đó vì muốn bày tỏ rõ tâm ý của mình với anh, nên cô mới cố ý gọi như thế, chỉ là muốn thông qua việc này để gia tăng dũng khí của mình.
Hiện tại thân phận của hai người cũng đã được xác định rõ ràng, cô cũng không có tư cách gì để gọi anh như vậy.
"Anh vẫn thích em gọi anh là Jungkook hơn, chứ không phải là anh hai." Jungkook nhẹ giọng thì thầm. Tzuyu nghe anh nói vậy, cô thật sự bị rung động, nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại.
"Rốt cuộc anh muốn nói gì với em? Nếu như không có việc gì, thì em muốn đi ngủ."
Tính tình đà điểu của cô lại nổi lên, cô muốn né tránh vấn đề này, cô sợ anh muốn cái gì đó rồi nó sẽ khiến cô sợ hãi. Cõi lòng cô đã tan nát lắm rồi, thực sự không thể chịu thêm chút đả kích nào nữa.
"Em yêu anh. . . . . Vậy tại sao?" Đúng lúc này Jungkook sâu kín nói.
Tzuyu đang đứng lên đột nhiên trong lòng sửng sốt một hồi, sợ hãi và lo lắng trong nháy mắt dâng lên thật cao .
Anh. . . . . . Anh phát hiện rồi, thật phát hiện. . . . . . Không. . . . . .
"Yêu, yêu? Đúng, đúng vậy! Dĩ nhiên em yêu anh, bởi vì anh là anh hai của em, từ nhỏ là người hiểu rõ em nhất, cưng chiều em nhất, không phải sao?" Lưng cô cứng ngắc đối diện với anh, sợ anh vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô giờ phút này thì lập tức biết rằng cô đang nói dối.
"Sự yêu thương giữa anh trai và em gái sao?" Anh thì thầm hỏi, nhìn thân thể của cô đang run lên.
"Đúng, đúng vậy . . . . ."
"Không phải là tình yêu trai gái sao?"
"Đương, đương nhiên là không phải, anh đã có Kim tiểu thư rồi, cũng chính vì em mới hiểu rõ cái gì gọi là tình yêu, em mới phân biệt được tình yêu và tình thân . . . . . ." Cô xoắn lấy tay, lắp ba lắp bắp nói hết câu.
Cô muốn chạy trốn! Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, không muốn đối mặt anh. . . . . .
"Thì ra là như vậy! Anh còn đang suy nghĩ, tại sao bố mẹ lại nói em yêu anh, thì ra đó chỉ là tình cảm giữa em gái với anh trai." Jungkook thuận theo lời của cô nói, anh cũng không muốn làm khó cô.
"Vậy. . . . . . Không còn chuyện gì nữa, em, em đi lên trước."
Mặc dù sợ anh phát hiện ra tình yêu của mình, nhưng khi cô nghe thấy anh nói như vậy, cô vẫn cảm thấy tâm trạng của mình thật sự rất đau khổ, đau đến mức khiến cô không cách nào hô hấp được, ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên. Đó là vì cô sắp rơi lệ, cô biết, cho nên cô muốn né tránh anh, một thân một mình tự vuốt ve những vết thương của mình.
"Tzuyu." Jungkook gọi cô lại, lấy từ trong túi ra một vật nhỏ.
"Lưng anh hơi đau nhức, em có thể đấm bóp giúp anh một chút không, lần này anh đã chuẩn bị dụng cụ rồi, anh sẽ không chiếm tiện nghi của em nữa." Anh phất phất tay giơ cái đấm lưng lên.
"Bây, bây giờ sao? . . . . . . Không, không. . . . . ." Tzuyu tuyệt không dám quay đầu lại nhìn anh, nước mắt của cô đã rớt xuống.
"Không phải em đã nói là lúc nào cũng được sao?"
"Thôi, được rồi."
Bất đắc dĩ, cô len lén lau nước mắt trên mặt đi, nhịn xuống sự kích động muốn khóc đồng ý với anh.
Cô cúi đầu, xoay người, nhận lấy cái đấm lưng trên tay anh, bỏ chiếc túi sang một bên.
"Đúng rồi, ngoài chuyện này ra em phải đáp ứng với anh ba điều kiện!"
"Trừ đấm lưng, anh còn muốn làm gì nữa?"
"Trừ đấm lưng, điều thứ nhất anh muốn nói là, nếu những lời mà anh muốn nói với em còn chưa hết, em không thể chạy trốn."
"Em, em không có chạy trốn, chỉ là, em, . . . . . Mệt mỏi."
"Chuyện thứ hai là, lúc anh nói thì em không được nói, trừ phi anh đã nói xong rồi, thì em mới được trả lời."
"Nào có người ——"
"Hả?"
"Được rồi!" Cô im lặng không hề nói gì nữa.
"Còn có cái thứ 3 sao!" Jungkook suy nghĩ một chút."Anh còn không nghĩ tới, chờ đến khi anh nghĩ xong rồi sẽ nói cho em biết, chỉ là em đã đáp ứng điều kiện thứ ba rồi, cho nên mặc kệ anh nói cái gì em cũng phải đồng ý." Anh bá đạo ra lệnh.
Tzuyu không mở miệng, chỉ cố ý dùng sức bóp vai anh mạnh hơn một chút.
"Vậy anh bắt đầu nói đây này!
Anh rất thích em gọi anh là Jungkook, sau này em cứ gọi anh như vậy đi!"
"Nhưng như vậy rất ——" kỳ quái.
"Cái gì?" Jungkook nhắc nhở cô còn chưa có đến phiên cô nói chuyện.
Cô lại hướng trên vai anh dùng thêm một chút sức.
"Rất tốt. Trở lại vấn đề, Kim Jisoo căn bản không phải là bạn gái của anh, anh không biết nên giải thích với em thế nào về quan hệ của anh và cô ấy, không sai, trước đây anh ở cùng một chỗ với cô ấy, chỉ là. . . . . .đó là bởi vì trông cô ấy rất giống em.
Nhìn cô ấy, sẽ làm anh nhớ đến em, cho nên anh mới muốn có cô ấy, có cô ấy, tựa như có em vậy. Cho nên. . . . . .anh mới coi cô ấy như một nửa người tình của anh, anh đối với cô ấy không có yêu, em có hiểu ý của anh không?" Anh khó bao giờ lại lại nhẫn nại đi giải thích với một người như thế.
Tzuyu dùng sức ấn mạnh vào vai anh, đại biểu cho câu trả lời của cô.
"Còn có. . . . . . em còn nhớ rõ thời điểm mà ba mẹ nhận nuôi em không?"
Cô lại dùng sức bóp mạnh một cái.
"Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em, lúc đó chính nụ cười ngây thơ đơn thuần rực rỡ của em đã hấp dẫn anh, khiến cho anh muốn đem em biến thành của mình, sợ em sẽ bị người khác đoạt mất, cho nên anh mới năn nỉ ba mạ nhận em về nuôi, làm em gái của anh.
Ngay lúc đó anh cũng không hiểu rõ tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, chỉ là khi anh nhìn thấy em khóc một lần nữa, đuổi theo xe của anh thì từ lúc đó anh đã rất muốn ở cùng em một chỗ."
Jungkook dừng lại một chút, trong mắt tình ý dạt dào.
"Từ nhỏ đến lớn, anh luôn xem em là trách nhiệm của anh, chăm sóc cho đến khi em lớn lên. Khi em bị thương, so với em anh còn đau lòng hơn, giống như người bị thương là anh vậy, anh giận đến mức chỉ muốn tìm ra người làm em tổn thương để thay em trút giận.
Rồi khi em ngã bệnh, anh so với em còn khổ sở hơn, vì anh cảm thấy mình không tận tâm chăm sóc em mới khiến em nhưu vậy.
Nếu không tìm thấy em, anh cũng rất lo lắng, sợ em bị khác bắt đi, để cho anh sẽ không còn được gặp lại em nữa.
Khi em khóc, anh so với em còn khó chịu hơn, bởi vì anh không cách nào để thay em gánh chịu khổ sở.
Em là bảo bối của anh, chỉ thuộc về một mình anh, để cho anh phát hiện ra những điều tốt đẹp về em, tất cả về em, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi."
Tzuyu lẳng lặng không nói gì, cô chỉ ngồi bên im lặng nghe, đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp trên vai anh, hốc mắt bắt đầu ửng hồng.
"Vô luận em có ở đâu, người đầu tiên mà em nghĩ tới luôn là anh, điều này làm cho anh có vô hạn thỏa mãn.
Đối với những chuyện đã xảy ra, người em tìm luôn là anh, điều này làm cho anh hiểu rõ tầm quan trọng của mình đối với em.
Em có cái gì khó nói, cũng luôn chỉ nói với một mình anh, điều này làm cho anh cảm thấy được em quan tâm và coi trọng.
Nhưng là. . . . . . Khi anh biết em bị thất tình thì mặc dù đang rất tức người đàn ông đó đã làm tổn thương em, nhưng trong nội tâm anh cũng là tràn đầy vui sướng, bởi bảo bối của anh sẽ không bị người khác cướp đi, em sẽ vẫn luôn bên cạnh anh.
Anh cảm thấy mình thật may mắn, anh rất cảm ơn người đàn ông đó, cảm ơn vì anh ta không thấy rỗ lòng tốt của em, không phát hiện ra em là một vật báu tinh xảo, không có được em, chính là tổn thất lớn nhất của anh ta.
Nhưng anh không nghĩ tới, cái người làm em tổn thương đó lại là anh, là anh hại em phải khổ sở, rất khổ sở, thậm chí muốn rời khỏi anh. . . . . Thật xin lỗi.
Thói quen của anh luôn có sự tồn tại của em, đem em trở thành em gái để thương yêu, chỉ là muốn xoa dịu đi tình yêu của anh đối với em, bởi vì anh sợ một khi em phát hiện ra sẽ coi thường anh."
"Anh yêu em, yêu em từ rất lâu rồi. Từ khi anh mười một tuổi lần đầu tiên được nhìn thấy em, anh đã yêu em, chờ đến khi em lớn lên, lại lấy lý do là anh em, như vậy mới có thể đến gần em hơn, mới có thể làm cho em tin tưởng anh, mới có thể coi anh là duy nhất. . . . . . Thật xin lỗi, anh mất quá nhiều thời gian mới phát hiện ra điều này.
Em có nguyện ý cho anh thêm một cơ hội không? Đừng lấy lại tình yêu của em đối với anh, hãy để cho anh chứng minh mình yêu em còn nhiều hơn thế nữa.
Anh nguyện ý cùng em chia sẻ những niềm vui, sự khổ sở, hay là bi ai. Vào những lúc em cảm thấy bất lực nhất, anh vĩnh viễn sẽ mở rộng lồng ngực mình chào đón em, để cho em có có thể dựa vào, trở thành bến cảng cho em tránh đi mọi sóng gió."
Anh chưa từng trải qua thời khắc nào giống như thế này, tim của anh khẩn trương và lo lắng, giống như một phạm nhân chờ bị phán quyết.
Tzuyu ngưng động tác trên tay lại, lui về sau một bước.
Giống như cả một thế kỷ đã trôi qua, Jungkook cho là cô đã sớm buông tha tình yêu của cô đối với anh, khiến anh cảm thấy thật mất mát nhắm mắt lại.
Anh thất bại rồi sao?
Nguyên tưởng rằng chỉ cần đem tấm lòng của mình nói rõ cho cô biết, cô vẫn sẽ thương anh như cũ, nên sẽ cho anh thêm một cơ hội.
Nhưng, điều này sao có thể. . . . . .
Anh cười khổ lắc đầu, hai tay bưng lấy mặt, cảm thụ nỗi niềm đau đớn đang dâng lên.
Nếu như anh gặp phải chuyện như vậy, cũng chưa chắc anh có thể rộng rãi như thế, tha thứ cho người đã làm tổn thương mình.
Chỉ là, không sao, anh tự động viên mình.
Dù sao Tzuyu vẫn còn ở trong nhà, lần này đổi lại anh sẽ yêu cô, đổi lại là anh tới để vãn hồi tình yêu của cô. Anh ngồi yên thật lâu, lâu đến mức ngay cả chính anh cũng không biết thời gian đã qua bao lâu.
Cuối cùng, anh đứng lên, tính toán định đi lên lầu, nhưng lại sững sờ tại chỗ.
Tzuyu vẫn đứng sau lưng anh, trên mặt cô đầy nước mắt, càng không ngừng lắc đầu.
"Anh cho rằng. . . . . . Tùy tùy tiện tiện nói vài lời rằng anh yêu em thì muốn em tha thứ cho anh sao?"
Jungkook quay lại, đi về phía trước một bước.
"Anh cho rằng. . . . . . anh bảo em tha thứ cho anh thì em phải tha thứ cho anh sao?"
Anh lại tiến thêm một bước nữa, trong mắt tràn đầy tình yêu, đau lòng nhìn cô.
"Anh cho rằng anh bảo em không được lấy lại tình yêu của mình thì em phải làm theo sao?"
Anh lại tiến lên trước một bước, đứng ở trước mặt của cô, trên mặt từ từ xuất hiện nụ cười dịu dàng.
"Như vậy, như vậy em không phải, không phải quá. . . . . .quá không có cốt khí. . . . . ."
Cho dù anh có nói gì đi nữa thì cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ anh như vậy, anh hại cô khổ sở bao lâu như thế.
"Cái người đàn ông ngu ngốc chậm hiểu này, anh hại em ăn nhiều khổ sở như thế, sao có thể chỉ nói vài ba câu là coi như xong?" Cô không nhịn được đưa tay đấm vào lồng ngực Jungkook.
Jungkook nở một nụ cười bởi vì cô.
"Đần, ngu ngốc hết biết, thế mà còn nói thông minh hơn em, anh còn còn không tin, lần này không phản đối được nữa chứ?"
Anh vươn tay ra kéo tay Tzuyu.
Cô nhìn anh, khẽ chu miệng lên, trên mặt tràn đầy nước mắt.
"Bảo bối, đừng khóc."
Anh dịu dàng thay cô lau đi nước mắt trên mặt, mỉm cười hôn lên tay cô, thâm tình nhìn cô.
"Hôm nay, và cả mai sau nữa, anh tuyệt đối sẽ không để cho em phải rơi lệ dù chỉ một lần, anh bảo đảm." Vẻ mặt anh nghiêm túc.
"Tấm lòng của em đã tan nát không thể chịu đựng được nữa, nhưng anh sẽ dùng toàn bộ tình yêu của mình để nối nó lại, khiến lòng em lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, vĩnh viễn, nhiều đến không chứa nổi."
Anh bao phủ đôi môi của cô, nhu thuận đưa ra một lời thề với cô.
"Không được, như vậy không đủ."
"Vậy em muốn anh phải làm thế nào?"
"Muốn phạt anh."
"Phạt cái gì?"
Cô suy nghĩ một chút.
"Phạt. . . . . . Phạt anh làm cho em mười bản sổ phục vụ ghi chép cho em, nội dung em tự mình viết, còn có. . . . . . năm quyển sổ viết những lời cảm ơn, bởi vì em rất dễ dàng đã tha thứ cho anh."
"Được." Jungkook không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Hàaa...! Giản đơn thế này. Anh thế nhưng lại quên mất cô rất đơn thuần và tinh khiết, yêu cầu của cô cho tới bây giờ cũng không nhiều.
"Đúng rồi, anh còn có một điều kiện muốn em chấp nhận, anh muốn em làm cái gì?" Cô đột nhiên phát hiện anh mới nói hai cái.
"Còn một cái hả . . . ." Jungkook cười trộm một cái."Chờ anh nghĩ xong sẽ nói cho em biết."
"Nhưng. . . . . . Em sẽ quên mất!"
"Không sao, anh nhớ là được rồi, anh sẽ nghĩ biện pháp trong vòng một tháng dùng đến nó."
Hôn lễ nếu đã được chuẩn bị thỏa đáng, nói không chừng không cần lâu như thế.
Jung Yeon và Nam Joon núp sau cầu thang, nhìn lén hai người ngọt ngọt ngào ngào ôm ấp.
"Ô ô ô. . . . . ." Jung Yeon một dòng nước mũi, một dòng nước mắt khóc lấy khóc để.
Nam Joon sợ tiếng khóc của vợ mình quá lớn, bị hai người bên trong phòng khách phát hiện, bất đắc dĩ kéo tay bà trở về phòng.
"Sao em lại khóc như vậy? Chuyện Tzuyu và Jungkook ở một chỗ là một chuyện tốt mà, em nên cười mới đúng."
Ông lau nước mắt trên mặt bà đi, lại ngoài ý muốn phát hiện ra trong mắt bà có tức giận và không cam lòng.
"Sao, xảy ra chuyện gì?" Lòng ông sinh dự cảm xấu.
"Hình như anh chưa từng tỏ tình với em giống như con trai đối đãi với Tzuyu thì phải!"
Bà mới không phải vì chuyện con trai cùng với Tzuyu mà khóc, cái mà bà nghĩ đến là quá khứ bi ai của mình.
"Đúng, vậy thì sao?" Ông cười ha hả.
"Đúng, từ đầu tới cuối đều tỏ ra hung dữ với tôi, rồi lại đem người ta kéo lên giường, có con rồi cũng chỉ nói một câu: không có biện pháp, vậy thì kết hôn thôi." Bà càng nói, trong lồng ngực tức giận càng lúc càng dâng cao, cơ hồ hết sức căng thẳng.
Nam Joon vội vàng lui một bước.
Ông yêu bà, nên mới có thể kết hôn với bà, mặc dù giọng điệu có hơi tùy tiện một chút.
Lại nói, sau khi cưới ông yêu thương bà như thế nào, cái này thì bà nên biết chứ.
"Tôi quyết định."
Jung Yeon xoay người mở ra tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một chút quần áo.
"Lão bà, em định làm cái gì?" Trong tâm Nam Joon càng lúc càng sợ.
"Tôi muốn dời đến phòng sát vách."
"Vậy anh đây? Anh thì làm sao đây?" Ông bày ra bộ đáng thương nhìn bà.
"Ông? Hừ!" Jung Yeon vỗ vỗ mặt của chồng, giọng điệu uy hiếp nói: "Nghĩ, nghĩ, nên,làm gì, để, cầu xin, theo đuổi, tôi đi!
Tôi cho ông biết, tôi không giống như con gái, dễ dàng cho qua như thế."
Nói giỡn cái gì vậy! Theo đuổi ông hai năm, bà không chỉ rơi cả một vạc lệ, ngay sự nhiệt tình của bà cũng bị ông giẫm dưới lòng bàn chân!
Ai nói lấy được thì sẽ quý trọng?
Lấy được cho nên phải "Gậy ông đập lưng ông" !
"Không cần đâu! Lão bà. Không có em ở bên cạnh, anh sẽ không ngủ được —— lão bà ——"
Trong nhà từ trên xuống dưới ai cũng nghe thấy tiếng hét thê thảm của Nam Joon.
Như vậy, cũng coi như là một loại ngọt ngào hạnh phúc đi?
Tại sao anh lại muốn hôn cô? Cô không hiểu.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Jungkook tựa như thay đổi thành một người khác.
Cô đi về phía phòng khách, tự chọn cho mình chỗ trống trên ghế sofa cách Jungkook xa nhất, trong mắt mang theo hoài nghi nhìn anh.
"Em nhất định phải ngồi cách anh xa như vậy sao?"
Hai tay anh khoanh trước ngực, trêu ghẹo nhìn cô.
Nghe vậy, Tzuyu chu miệng lên, trừng mắt liếc anh một cái, tâm tình tựa hồ cũng không quá khẩn trương nữa.
"Đúng, chính là phải cách anh xa một chút." Cằm cô hơi hất lên, bày ra một bộ dáng anh có thể làm khó cô được chắc.
Trên người cô xù ra không ít gai nhọn. Jungkook lắc đầu một cái, đột nhiên hình ảnh một Tzuyu trong quá khứ luôn mang theo một nụ cười rực rỡ hiện lên trong đầu anh.
Chỉ là, đây cũng là lỗi của anh, là anh khiến cho cô không dám tin tưởng anh nữa, lại càng không dám đến gần anh.
"Được rồi! Vậy anh ngồi đây." Jungkook ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cô.
"Anh hai, rốt cuộc anh muốn nói gì với em?" Tzuyu thận trọng hỏi, một đôi mắt to mang theo sự hỗn loạn nhìn anh.
"Hình như lúc trước em vẫn gọi anh là Jungkook, đúng không? Tại sao lại đổi giọng gọi anh hai rồi hả ?" Anh lúc này mới chú ý tới, cảm thấy bị cô gọi là anh hai lại chói tai như vậy.
"Có, có như vậy sao? Em, em không nhớ rõ mình gọi có từng gọi anh như thế. Hơn nữa, anh vốn dĩ chính là anh hai của em, nếu em không gọi như vậy thì phải gọi cái gì?"
Tzuyu không nghĩ tới anh lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này, ngày đó vì muốn bày tỏ rõ tâm ý của mình với anh, nên cô mới cố ý gọi như thế, chỉ là muốn thông qua việc này để gia tăng dũng khí của mình.
Hiện tại thân phận của hai người cũng đã được xác định rõ ràng, cô cũng không có tư cách gì để gọi anh như vậy.
"Anh vẫn thích em gọi anh là Jungkook hơn, chứ không phải là anh hai." Jungkook nhẹ giọng thì thầm. Tzuyu nghe anh nói vậy, cô thật sự bị rung động, nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại.
"Rốt cuộc anh muốn nói gì với em? Nếu như không có việc gì, thì em muốn đi ngủ."
Tính tình đà điểu của cô lại nổi lên, cô muốn né tránh vấn đề này, cô sợ anh muốn cái gì đó rồi nó sẽ khiến cô sợ hãi. Cõi lòng cô đã tan nát lắm rồi, thực sự không thể chịu thêm chút đả kích nào nữa.
"Em yêu anh. . . . . Vậy tại sao?" Đúng lúc này Jungkook sâu kín nói.
Tzuyu đang đứng lên đột nhiên trong lòng sửng sốt một hồi, sợ hãi và lo lắng trong nháy mắt dâng lên thật cao .
Anh. . . . . . Anh phát hiện rồi, thật phát hiện. . . . . . Không. . . . . .
"Yêu, yêu? Đúng, đúng vậy! Dĩ nhiên em yêu anh, bởi vì anh là anh hai của em, từ nhỏ là người hiểu rõ em nhất, cưng chiều em nhất, không phải sao?" Lưng cô cứng ngắc đối diện với anh, sợ anh vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô giờ phút này thì lập tức biết rằng cô đang nói dối.
"Sự yêu thương giữa anh trai và em gái sao?" Anh thì thầm hỏi, nhìn thân thể của cô đang run lên.
"Đúng, đúng vậy . . . . ."
"Không phải là tình yêu trai gái sao?"
"Đương, đương nhiên là không phải, anh đã có Kim tiểu thư rồi, cũng chính vì em mới hiểu rõ cái gì gọi là tình yêu, em mới phân biệt được tình yêu và tình thân . . . . . ." Cô xoắn lấy tay, lắp ba lắp bắp nói hết câu.
Cô muốn chạy trốn! Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, không muốn đối mặt anh. . . . . .
"Thì ra là như vậy! Anh còn đang suy nghĩ, tại sao bố mẹ lại nói em yêu anh, thì ra đó chỉ là tình cảm giữa em gái với anh trai." Jungkook thuận theo lời của cô nói, anh cũng không muốn làm khó cô.
"Vậy. . . . . . Không còn chuyện gì nữa, em, em đi lên trước."
Mặc dù sợ anh phát hiện ra tình yêu của mình, nhưng khi cô nghe thấy anh nói như vậy, cô vẫn cảm thấy tâm trạng của mình thật sự rất đau khổ, đau đến mức khiến cô không cách nào hô hấp được, ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên. Đó là vì cô sắp rơi lệ, cô biết, cho nên cô muốn né tránh anh, một thân một mình tự vuốt ve những vết thương của mình.
"Tzuyu." Jungkook gọi cô lại, lấy từ trong túi ra một vật nhỏ.
"Lưng anh hơi đau nhức, em có thể đấm bóp giúp anh một chút không, lần này anh đã chuẩn bị dụng cụ rồi, anh sẽ không chiếm tiện nghi của em nữa." Anh phất phất tay giơ cái đấm lưng lên.
"Bây, bây giờ sao? . . . . . . Không, không. . . . . ." Tzuyu tuyệt không dám quay đầu lại nhìn anh, nước mắt của cô đã rớt xuống.
"Không phải em đã nói là lúc nào cũng được sao?"
"Thôi, được rồi."
Bất đắc dĩ, cô len lén lau nước mắt trên mặt đi, nhịn xuống sự kích động muốn khóc đồng ý với anh.
Cô cúi đầu, xoay người, nhận lấy cái đấm lưng trên tay anh, bỏ chiếc túi sang một bên.
"Đúng rồi, ngoài chuyện này ra em phải đáp ứng với anh ba điều kiện!"
"Trừ đấm lưng, anh còn muốn làm gì nữa?"
"Trừ đấm lưng, điều thứ nhất anh muốn nói là, nếu những lời mà anh muốn nói với em còn chưa hết, em không thể chạy trốn."
"Em, em không có chạy trốn, chỉ là, em, . . . . . Mệt mỏi."
"Chuyện thứ hai là, lúc anh nói thì em không được nói, trừ phi anh đã nói xong rồi, thì em mới được trả lời."
"Nào có người ——"
"Hả?"
"Được rồi!" Cô im lặng không hề nói gì nữa.
"Còn có cái thứ 3 sao!" Jungkook suy nghĩ một chút."Anh còn không nghĩ tới, chờ đến khi anh nghĩ xong rồi sẽ nói cho em biết, chỉ là em đã đáp ứng điều kiện thứ ba rồi, cho nên mặc kệ anh nói cái gì em cũng phải đồng ý." Anh bá đạo ra lệnh.
Tzuyu không mở miệng, chỉ cố ý dùng sức bóp vai anh mạnh hơn một chút.
"Vậy anh bắt đầu nói đây này!
Anh rất thích em gọi anh là Jungkook, sau này em cứ gọi anh như vậy đi!"
"Nhưng như vậy rất ——" kỳ quái.
"Cái gì?" Jungkook nhắc nhở cô còn chưa có đến phiên cô nói chuyện.
Cô lại hướng trên vai anh dùng thêm một chút sức.
"Rất tốt. Trở lại vấn đề, Kim Jisoo căn bản không phải là bạn gái của anh, anh không biết nên giải thích với em thế nào về quan hệ của anh và cô ấy, không sai, trước đây anh ở cùng một chỗ với cô ấy, chỉ là. . . . . .đó là bởi vì trông cô ấy rất giống em.
Nhìn cô ấy, sẽ làm anh nhớ đến em, cho nên anh mới muốn có cô ấy, có cô ấy, tựa như có em vậy. Cho nên. . . . . .anh mới coi cô ấy như một nửa người tình của anh, anh đối với cô ấy không có yêu, em có hiểu ý của anh không?" Anh khó bao giờ lại lại nhẫn nại đi giải thích với một người như thế.
Tzuyu dùng sức ấn mạnh vào vai anh, đại biểu cho câu trả lời của cô.
"Còn có. . . . . . em còn nhớ rõ thời điểm mà ba mẹ nhận nuôi em không?"
Cô lại dùng sức bóp mạnh một cái.
"Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em, lúc đó chính nụ cười ngây thơ đơn thuần rực rỡ của em đã hấp dẫn anh, khiến cho anh muốn đem em biến thành của mình, sợ em sẽ bị người khác đoạt mất, cho nên anh mới năn nỉ ba mạ nhận em về nuôi, làm em gái của anh.
Ngay lúc đó anh cũng không hiểu rõ tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, chỉ là khi anh nhìn thấy em khóc một lần nữa, đuổi theo xe của anh thì từ lúc đó anh đã rất muốn ở cùng em một chỗ."
Jungkook dừng lại một chút, trong mắt tình ý dạt dào.
"Từ nhỏ đến lớn, anh luôn xem em là trách nhiệm của anh, chăm sóc cho đến khi em lớn lên. Khi em bị thương, so với em anh còn đau lòng hơn, giống như người bị thương là anh vậy, anh giận đến mức chỉ muốn tìm ra người làm em tổn thương để thay em trút giận.
Rồi khi em ngã bệnh, anh so với em còn khổ sở hơn, vì anh cảm thấy mình không tận tâm chăm sóc em mới khiến em nhưu vậy.
Nếu không tìm thấy em, anh cũng rất lo lắng, sợ em bị khác bắt đi, để cho anh sẽ không còn được gặp lại em nữa.
Khi em khóc, anh so với em còn khó chịu hơn, bởi vì anh không cách nào để thay em gánh chịu khổ sở.
Em là bảo bối của anh, chỉ thuộc về một mình anh, để cho anh phát hiện ra những điều tốt đẹp về em, tất cả về em, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi."
Tzuyu lẳng lặng không nói gì, cô chỉ ngồi bên im lặng nghe, đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp trên vai anh, hốc mắt bắt đầu ửng hồng.
"Vô luận em có ở đâu, người đầu tiên mà em nghĩ tới luôn là anh, điều này làm cho anh có vô hạn thỏa mãn.
Đối với những chuyện đã xảy ra, người em tìm luôn là anh, điều này làm cho anh hiểu rõ tầm quan trọng của mình đối với em.
Em có cái gì khó nói, cũng luôn chỉ nói với một mình anh, điều này làm cho anh cảm thấy được em quan tâm và coi trọng.
Nhưng là. . . . . . Khi anh biết em bị thất tình thì mặc dù đang rất tức người đàn ông đó đã làm tổn thương em, nhưng trong nội tâm anh cũng là tràn đầy vui sướng, bởi bảo bối của anh sẽ không bị người khác cướp đi, em sẽ vẫn luôn bên cạnh anh.
Anh cảm thấy mình thật may mắn, anh rất cảm ơn người đàn ông đó, cảm ơn vì anh ta không thấy rỗ lòng tốt của em, không phát hiện ra em là một vật báu tinh xảo, không có được em, chính là tổn thất lớn nhất của anh ta.
Nhưng anh không nghĩ tới, cái người làm em tổn thương đó lại là anh, là anh hại em phải khổ sở, rất khổ sở, thậm chí muốn rời khỏi anh. . . . . Thật xin lỗi.
Thói quen của anh luôn có sự tồn tại của em, đem em trở thành em gái để thương yêu, chỉ là muốn xoa dịu đi tình yêu của anh đối với em, bởi vì anh sợ một khi em phát hiện ra sẽ coi thường anh."
"Anh yêu em, yêu em từ rất lâu rồi. Từ khi anh mười một tuổi lần đầu tiên được nhìn thấy em, anh đã yêu em, chờ đến khi em lớn lên, lại lấy lý do là anh em, như vậy mới có thể đến gần em hơn, mới có thể làm cho em tin tưởng anh, mới có thể coi anh là duy nhất. . . . . . Thật xin lỗi, anh mất quá nhiều thời gian mới phát hiện ra điều này.
Em có nguyện ý cho anh thêm một cơ hội không? Đừng lấy lại tình yêu của em đối với anh, hãy để cho anh chứng minh mình yêu em còn nhiều hơn thế nữa.
Anh nguyện ý cùng em chia sẻ những niềm vui, sự khổ sở, hay là bi ai. Vào những lúc em cảm thấy bất lực nhất, anh vĩnh viễn sẽ mở rộng lồng ngực mình chào đón em, để cho em có có thể dựa vào, trở thành bến cảng cho em tránh đi mọi sóng gió."
Anh chưa từng trải qua thời khắc nào giống như thế này, tim của anh khẩn trương và lo lắng, giống như một phạm nhân chờ bị phán quyết.
Tzuyu ngưng động tác trên tay lại, lui về sau một bước.
Giống như cả một thế kỷ đã trôi qua, Jungkook cho là cô đã sớm buông tha tình yêu của cô đối với anh, khiến anh cảm thấy thật mất mát nhắm mắt lại.
Anh thất bại rồi sao?
Nguyên tưởng rằng chỉ cần đem tấm lòng của mình nói rõ cho cô biết, cô vẫn sẽ thương anh như cũ, nên sẽ cho anh thêm một cơ hội.
Nhưng, điều này sao có thể. . . . . .
Anh cười khổ lắc đầu, hai tay bưng lấy mặt, cảm thụ nỗi niềm đau đớn đang dâng lên.
Nếu như anh gặp phải chuyện như vậy, cũng chưa chắc anh có thể rộng rãi như thế, tha thứ cho người đã làm tổn thương mình.
Chỉ là, không sao, anh tự động viên mình.
Dù sao Tzuyu vẫn còn ở trong nhà, lần này đổi lại anh sẽ yêu cô, đổi lại là anh tới để vãn hồi tình yêu của cô. Anh ngồi yên thật lâu, lâu đến mức ngay cả chính anh cũng không biết thời gian đã qua bao lâu.
Cuối cùng, anh đứng lên, tính toán định đi lên lầu, nhưng lại sững sờ tại chỗ.
Tzuyu vẫn đứng sau lưng anh, trên mặt cô đầy nước mắt, càng không ngừng lắc đầu.
"Anh cho rằng. . . . . . Tùy tùy tiện tiện nói vài lời rằng anh yêu em thì muốn em tha thứ cho anh sao?"
Jungkook quay lại, đi về phía trước một bước.
"Anh cho rằng. . . . . . anh bảo em tha thứ cho anh thì em phải tha thứ cho anh sao?"
Anh lại tiến thêm một bước nữa, trong mắt tràn đầy tình yêu, đau lòng nhìn cô.
"Anh cho rằng anh bảo em không được lấy lại tình yêu của mình thì em phải làm theo sao?"
Anh lại tiến lên trước một bước, đứng ở trước mặt của cô, trên mặt từ từ xuất hiện nụ cười dịu dàng.
"Như vậy, như vậy em không phải, không phải quá. . . . . .quá không có cốt khí. . . . . ."
Cho dù anh có nói gì đi nữa thì cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ anh như vậy, anh hại cô khổ sở bao lâu như thế.
"Cái người đàn ông ngu ngốc chậm hiểu này, anh hại em ăn nhiều khổ sở như thế, sao có thể chỉ nói vài ba câu là coi như xong?" Cô không nhịn được đưa tay đấm vào lồng ngực Jungkook.
Jungkook nở một nụ cười bởi vì cô.
"Đần, ngu ngốc hết biết, thế mà còn nói thông minh hơn em, anh còn còn không tin, lần này không phản đối được nữa chứ?"
Anh vươn tay ra kéo tay Tzuyu.
Cô nhìn anh, khẽ chu miệng lên, trên mặt tràn đầy nước mắt.
"Bảo bối, đừng khóc."
Anh dịu dàng thay cô lau đi nước mắt trên mặt, mỉm cười hôn lên tay cô, thâm tình nhìn cô.
"Hôm nay, và cả mai sau nữa, anh tuyệt đối sẽ không để cho em phải rơi lệ dù chỉ một lần, anh bảo đảm." Vẻ mặt anh nghiêm túc.
"Tấm lòng của em đã tan nát không thể chịu đựng được nữa, nhưng anh sẽ dùng toàn bộ tình yêu của mình để nối nó lại, khiến lòng em lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, vĩnh viễn, nhiều đến không chứa nổi."
Anh bao phủ đôi môi của cô, nhu thuận đưa ra một lời thề với cô.
"Không được, như vậy không đủ."
"Vậy em muốn anh phải làm thế nào?"
"Muốn phạt anh."
"Phạt cái gì?"
Cô suy nghĩ một chút.
"Phạt. . . . . . Phạt anh làm cho em mười bản sổ phục vụ ghi chép cho em, nội dung em tự mình viết, còn có. . . . . . năm quyển sổ viết những lời cảm ơn, bởi vì em rất dễ dàng đã tha thứ cho anh."
"Được." Jungkook không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Hàaa...! Giản đơn thế này. Anh thế nhưng lại quên mất cô rất đơn thuần và tinh khiết, yêu cầu của cô cho tới bây giờ cũng không nhiều.
"Đúng rồi, anh còn có một điều kiện muốn em chấp nhận, anh muốn em làm cái gì?" Cô đột nhiên phát hiện anh mới nói hai cái.
"Còn một cái hả . . . ." Jungkook cười trộm một cái."Chờ anh nghĩ xong sẽ nói cho em biết."
"Nhưng. . . . . . Em sẽ quên mất!"
"Không sao, anh nhớ là được rồi, anh sẽ nghĩ biện pháp trong vòng một tháng dùng đến nó."
Hôn lễ nếu đã được chuẩn bị thỏa đáng, nói không chừng không cần lâu như thế.
Jung Yeon và Nam Joon núp sau cầu thang, nhìn lén hai người ngọt ngọt ngào ngào ôm ấp.
"Ô ô ô. . . . . ." Jung Yeon một dòng nước mũi, một dòng nước mắt khóc lấy khóc để.
Nam Joon sợ tiếng khóc của vợ mình quá lớn, bị hai người bên trong phòng khách phát hiện, bất đắc dĩ kéo tay bà trở về phòng.
"Sao em lại khóc như vậy? Chuyện Tzuyu và Jungkook ở một chỗ là một chuyện tốt mà, em nên cười mới đúng."
Ông lau nước mắt trên mặt bà đi, lại ngoài ý muốn phát hiện ra trong mắt bà có tức giận và không cam lòng.
"Sao, xảy ra chuyện gì?" Lòng ông sinh dự cảm xấu.
"Hình như anh chưa từng tỏ tình với em giống như con trai đối đãi với Tzuyu thì phải!"
Bà mới không phải vì chuyện con trai cùng với Tzuyu mà khóc, cái mà bà nghĩ đến là quá khứ bi ai của mình.
"Đúng, vậy thì sao?" Ông cười ha hả.
"Đúng, từ đầu tới cuối đều tỏ ra hung dữ với tôi, rồi lại đem người ta kéo lên giường, có con rồi cũng chỉ nói một câu: không có biện pháp, vậy thì kết hôn thôi." Bà càng nói, trong lồng ngực tức giận càng lúc càng dâng cao, cơ hồ hết sức căng thẳng.
Nam Joon vội vàng lui một bước.
Ông yêu bà, nên mới có thể kết hôn với bà, mặc dù giọng điệu có hơi tùy tiện một chút.
Lại nói, sau khi cưới ông yêu thương bà như thế nào, cái này thì bà nên biết chứ.
"Tôi quyết định."
Jung Yeon xoay người mở ra tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một chút quần áo.
"Lão bà, em định làm cái gì?" Trong tâm Nam Joon càng lúc càng sợ.
"Tôi muốn dời đến phòng sát vách."
"Vậy anh đây? Anh thì làm sao đây?" Ông bày ra bộ đáng thương nhìn bà.
"Ông? Hừ!" Jung Yeon vỗ vỗ mặt của chồng, giọng điệu uy hiếp nói: "Nghĩ, nghĩ, nên,làm gì, để, cầu xin, theo đuổi, tôi đi!
Tôi cho ông biết, tôi không giống như con gái, dễ dàng cho qua như thế."
Nói giỡn cái gì vậy! Theo đuổi ông hai năm, bà không chỉ rơi cả một vạc lệ, ngay sự nhiệt tình của bà cũng bị ông giẫm dưới lòng bàn chân!
Ai nói lấy được thì sẽ quý trọng?
Lấy được cho nên phải "Gậy ông đập lưng ông" !
"Không cần đâu! Lão bà. Không có em ở bên cạnh, anh sẽ không ngủ được —— lão bà ——"
Trong nhà từ trên xuống dưới ai cũng nghe thấy tiếng hét thê thảm của Nam Joon.
Như vậy, cũng coi như là một loại ngọt ngào hạnh phúc đi?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz