Bảo bối à, em không thoát được đâu.
Tại sao không thể yêu tôi.
- Tại sao không yêu tôi?Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, người đàn ông thống khổ nhìn cô gái trước mặt. Đôi tay thon dài dịu dàng mân mê khuôn mặt của cô.Dáng dấp cô, đẹp đến động lòng người, ai gặp cũng yêu.
Cánh môi hồng hào như hoa anh đào, mỏng và nhẹ, hàm lông mày thanh tú, bờ mi xinh đẹp cong và dài che kín hốc mắt sưng vù của cô. Cô nằm đấy, cơ thể trắng nõn trước kia được thay bằng lớp da rách nát, tàn tạ những vết xanh đỏ do hắn gây ra. Xung quanh là những mảnh vải bị xé vụn, trông thật thảm hại.- Taehyung... Đừng bỏ em... Em không có phản bộ anh ... Em không phản bội anh... Không phản bội anh... Hức... Hức...
Cả người Jeon Jungkook giận đến phát run, hắn khó khăn quay đầu ra cửa sổ. Ngoài trời kia, mây đen ùn ùn kéo đến.
Hình như là trời sắp mưa.
Từng cơn lốc đi qua, Jeon Jungkook cố gắng khống chế trái tim đang từ từ vỡ vụn. Tuy ép tâm trí hòa nhập cùng tiếng gió ngoài kia, nhưng bên tai hắn không thể không nghe thấy âm thanh khàn đặc của cô. Tae! Taehyung! Kim Taehyung !Jeon Jungkook không ngốc. Hắn ta biết, chỉ có yêu sâu đậm, yêu đến khắc cốt ghi tâm thì con người ta mới có thể gặp được nhau trong những giấc mộng.
- Chẳng nhẽ tôi không tốt bằng Kim Taehyung?
Câu hỏi cho cô, cũng chính là lời độc thoại của hắn dành cho chính mình. Nhìn cô gái đang nằm bất động trong lồng ngực, lòng hắn trở nên trống rỗng.
Hắn vốn dĩ không muốn làm cô đau, nhưng cô cứ không biết điều mà chọc tức hắn, hết lần này tới lần khác dây dưa với đàn ông làm hắn khó chịu. Chỉ có cô mới đủ khả năng làm con người trầm tĩnh, luôn biết kiềm chế như hắn mất kiểm soát và bùng phát căn bệnh "bạo dâm".
Cô đau. Hắn đau gấp trăm ngàn lần.
- Tại sao? Tại vì sao tôi là người đàn ông đầu tiên của em nhưng lại không có được trái tim em?Hắn đã từng có ý định buông bỏ đi thứ tình cảm này vô số lần, rồi chợt phát hiện ra, dù hắn ta có chìm trong men rượu hay đi vào ác mộng đều không thể thiếu hình bóng của cô.
Có lẽ, cô chính là báu vật trân quý nhất níu giữ hắn sống trên thế gian này.
Jeon Jungkook bật lên một nụ cười thê lương. Nụ cười ấy, lạnh lẽo thấm vào xương tủy, nụ cười ấy, chứa đầy bi ai.
- Tha thứ cho sự ích kỉ của anh! Anh không thể để em đi được.
____Tại căn một căn biệt thự ở nước Anh.Kim Taehyung mệt mỏi dựa vào sô pha, ngắm nhìn bức ảnh được treo trên tường đối diện. Cô gái trong bức ảnh đẹp tựa cánh hoa anh thảo, dịu lành và thuần khiết. Nụ cười của cô giống như ánh trăng sáng, rọi vào trái tim anh.
Một vệ sĩ bước vào phá tan bầu không khí đang trì trệ:
- Kim tổng, Park tiểu thư hiện tại đang ở trong biệt thự Jeon gia.
- Chuẩn bị, tôi sẽ về nước trong đêm nay.
Kim Taehyung chậm rãi bước đến gần tấm kính thủy tinh, ngắm nhìn thành phố về đêm.
Cô ấy thích ngắm cảnh đoàn xe đi lại, đèn đường nhấp nháy.
- Chaeyoung, chờ anh. Rất nhanh thôi anh sẽ đưa em trở lại bên mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz