Bảo bối à, em không thoát được đâu.
Gặp lại anh.
- Cút xuống xe!Park Chaeyoung không ngờ anh ta lại nổi giận, vội vàng mở cửa chạy xuống đường.Park Jimin nhìn theo bóng lưng người phụ nữ chạy như bị ma đuổi, tâm trạng đột nhiên trùng xuống.Hít một làn khói thuốc, đồng tử mơ màng hiện lên dáng vẻ yêu kiều của cô. Ý thức dần trở nên hỗn loạn, có thể cảm thấy ngực đang kìm nén, chỉ muốn tìm chỗ phát tiết.
Không bằng cầm thú!
Vừa rồi lại anh ta dám ra tay với người yêu của bạn mình.
Điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết, lửa bén vào mui bàn tay làm nổi lên một cục u lớn. Đau rát!
____ Park Chaeyoung lấy hai tay ôm lấy toàn thân, nhiệt độ ngoài trời lạnh hơn rất nhiều so với trong xe, khiến cho bước đi của cô trở nên chậm chạp, run rẩy nhích từng chút một.
Bây giờ đang là mùa đông, tuyết rơi dày đặc. Vì không có đồ bảo hộ, những bông hoa tuyết rơi xuống người tan ra, thấm vào áo ướt đẫm. Trời nhen nhóm tối, dòng người hối hả, chỉ muốn nhanh chóng chạy thật nhanh về nhà, không ai để ý dáng vẻ cô gái chật vật đang ngồi co ro bên đường.
- Park Jimin chết tiệt, dám bỏ tôi lại một mình.
Chaeyoung bật khóc, cơ gió mạnh mẽ đi ngang qua mang theo hơi lạnh, cuốn bay nước mắt của cô.
Giờ khắc này, cô cảm thấy bản thân thật đáng thương. Không tiền, không điện thoại, cô cũng không biết đây là nơi nào. Cắn chặt môi quan sát xung quanh, không có một ai đi ngang qua.
Chẳng lẽ, Park Chaeyoung cô phải bỏ mạng tại đây sao?
Ánh đèn đường chiếu xuống người, cái bóng dáng nhỏ bé hiện rõ lên, vừa đáng thương, và vừa cô đơn.
Từng cơn gió lạnh liên tiếp tát vào người, làn da trắng nõn đã chuyển sang màu đỏ ửng, cả người tê cứng, hàm răng không nhịn được đập liên tiếp vào nhau tạo ra thứ âm thanh nghe thật chói tai.
Con mi nặng trĩu dần dần cụp xuống. Trước mắt cô là một khoảng không màu đen tối.
Trong chiêm bao, cô mơ màng thấy một thân ảnh quen thuộc dịu dàng ôm cô vào lòng. Hơi thở thơm ngát cùng vòng ngực ấm áp khiến cô vô thức yên tâm chìm vào giấc ngủ.
___- Em tỉnh rồi.
- Tại sao lại là ông?
Park Chaeyoung hoảng hốt nhảy cẫng lên giường, né tránh bàn tay người đàn ông, trái tim đập loạn xạ, trong lòng đầy cảnh giác.
Bàn tay Jeon Jungkook liền ngưng đọng trong khoảng không một lúc, rất lâu sau đó mới thu tay về. Vốn định bôi thuốc cho cô, nhưng không ngờ vừa mới tỉnh dậy nhìn thấy anh lại kích động xa lánh anh. Một cảm giác hụt hẫng bao phủ cảm xúc, ánh mắt bi thương tự nhạo báng bản thân.
Park Chaeyoung lúc bình tĩnh lại mới thấy trong tay Jeon Jungkook cầm một lọ thuốc giảm đau, liếc mắt thấy tay mình có một vết xước lớn. Cô lập tức hiểu chuyện, khuôn mặt dần trở nên ngại ngùng.
- Cái đó... Tôi xin lỗi!
Cô rụt rè tiến lại gần Jeon Jungkook. Cô đã từng tưởng tượng ra vô số tình huống gặp lại, vẽ ra vô số cách giải quyết. Nhưng không ngờ, cô lại gặp hắn ở tình huống như thế. Không khí như bị ngưng đọng, cả hai đều im lặng, Park Chaeyoung liếc nhìn Jeon Jungkook, bắt gặp ánh mắt hắn ta cũng đang nhìn mình, chột dạ nhìn ra chỗ khác, nhất thời trở nên lúng túng.
Jeon Jungkook thu hết dáng vẻ của cô vào trong đáy mắt, ba năm không gặp, cô càng trở nên quyến rũ, hẳn là rất sung sướng. Hắn phát hiện cô không còn nhìn mình bằng đôi mắt thù hận nữa, đáng lẽ ra phải thấy vui mừng, ngờ đâu tim lại có cảm giác như bị bóp nghẹt. Cô đối với hắn tuy không còn thù hận nhưng đôi mắt ấy lại chứa đầy sự xa cách.
Cô, một chút cảm giác đối với hắn không còn sao? Ý nghĩ này như một con dao phảng phất hung hăng đâm vào tim hắn. Có lẽ ba năm qua chỉ có hắn tự đa tình, có lẽ ba năm qua chỉ một mình hắn là đau khổ, còn cô thì không. Xa hắn, nhất định cô sống rất vui vẻ. Hẳn là cô đã tìm được người đàn ông của cuộc đời mình. Là Kim Taehyung sao?
Một màn sương phủ lên con ngươi của Jeon Jungkook, đáy mắt càng trở nên mờ đục. Trong tâm trí hiện lên hình ảnh cô dịu dàng tựa vào vai của Kim Taehyung.__________________________Truyện ngày càng thú vị >_<
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz