Bảo bối à, em không thoát được đâu.
Anh giấu em, vì muốn tốt cho em.
- Park Jimin, tôi đã bảo cậu về nghỉ đi rồi mà. Tôi mạng lớn, không được đưa đi sớm vậy đâu.
Vừa mở cửa, giọng nói của người đàn ông trên giường bệnh đã vang lên, nhẹ nhẹ pha một chút cười cợt. Park Chaeyoung thoáng giật mình khi thấy khắp cơ thể Kim Taehyung là những dây truyền chi chít.
Hai hàng lệ cứ thế mà tuôn ra, Park Chaeyoung chợt nức nở, khóc không ra tiếng.
Phòng bệnh chỉ có một tông màu trắng nổi bật, mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào mũi khiến trái tim cô co rút từng hồi, hơi thở cứ thế mà ngắt quãng liên tục.
Nhận thấy điều gì đó không ổn, Kim Taehyung chậm rãi mở mắt. Ánh đèn điện chói lóa phản chiếu xuống đồng tử của anh khiến đầu óc có chút choáng váng. Hình ảnh mờ ảo trước mắt dần dần được khôi phục rõ nét.- Chae... Cô sao lại đến đây?
Kim Taehyung hoảng hốt khi bắt gặp đôi mắt của Park Chaeyoung. Anh ta cố tỏ ra bình thản đối mặt với cô, nhưng lòng anh đã nổi lên những trận sóng cồn cào.
- Em mà không đến. Chắc sẽ vĩnh viễn bị coi như một con ngốc, chẳng biết chuyện gì xảy ra.
- Cô không chỉ ngốc mà còn phiền phức. Cô muốn đến đây chế giễu tôi?
Cô mếu máo nhìn anh, lời nói của anh chứa đầy sự châm chọc, mỉa mai. Bộ dáng của anh, vừa đáng thương vừa đáng hận. Nhưng đối với cô, cái thương nhiều gấp vạn lần cái hận.
- À, đến đúng lúc lắm. Tôi muốn ký lại đơn ly hôn. Phiền tiểu thư Park lấy giúp tôi hai tờ giấy ở ngăn kéo thứ ba, chữ ký của tôi đã có sẵn.Kim Taehyung không để tâm thái độ của cô. Anh tự dặn lòng không được rung động với những giọt nước mắt kia thêm một lần nào nữa. Bởi lẽ, khi sa vào sự lưu luyến với cô, anh sợ sẽ không thể dứt ra được nữa. Như thế, sẽ không tốt cho cô.
- Được em ký.
Park Chaeyoung quệt đi hàng nước lăn dài trên gò má, mở hộc tủ lấy ra một cái bút, hai tờ giấy, dứt khoát đặt bút xuống. Xong xuôi cô cất lại chỗ cũ, rồi quay sang anh.
- Chúng ta không còn quan hệ vợ chồng, việc ra tòa, tùy anh xử. Bây giờ em có thể hỏi anh chưa?
Hít một hơi lấy sức, không cho Kim Taehyung có cơ hội mở miệng, cô như vũ bão táp vào mặt anh ta.
- Kim Taehyung! Anh có từng coi em là vợ không? Tại sao cái gì em cũng không biết? Rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện? Hả?Từ đầu đến giờ cô vẫn chưa ngừng khóc. Chỉ là, hiện tại cảm xúc vỡ òa, cô khóc càng to hơn. Cô hét lên đau đớn, chất vấn người đàn ông đang nằm bất động trên chiếc giường. Tiếng gào của cô vang lên, như muốn xé tan màn đêm, cũng đủ làm kinh động đến hai người ngoài kia.
- Anh rõ ràng là yêu em nhưng lại muốn em rời xa anh. Kim Taehyung, anh biết hành động của mình rất ngu ngốc không? Anh muốn đẩy em đi, cho em hận anh. Anh muốn em đi tìm hạnh phúc mới, còn một mình thì phải gánh chịu gian khổ. Anh à, anh muốn tốt cho em, nhưng tại sao lại không nghĩ đến cảm giác của em? Đồ ích kỷ.
- Nực cười, đừng đánh giá quá cao giá trị của bản thân.
- Em không có, cả hai chúng ta đều biết rằng những điều em nói đều là sự thật.Cô bất lực nhìn hắn. Bệnh tật là kẻ thù vô hình, nó đã biến người đàn ông vốn khỏe mạnh, tuấn tú trở thành con người ốm yếu, gầy gò. Giọng cô tức tưởi, chứa đầy sự uất ức, phẫn nộ.
Cô tiến tới, nhào vào lòng Kim Taehyung, cứ thế thút thít.
- Cô mau buông ra.
- Anh không có quyền lên tiếng.
Bảo cô xa anh cả cuộc đời cũng không sao, nhưng nếu biết anh vì cô mà một mình chịu khổ, cô thực sự không thể chịu được.
- Anh mới là cái đồ ngu ngốc, còn ích kỷ nữa. Em còn không giận thì anh có quyền gì mà đòi giận chứ?
Giọng cô nhỏ nhẹ như lời tâm tình, thủ thỉ, nhưng không thiếu phần trách móc.
- Tôi...
Lời của cô làm cho anh cứng họng, không biết nói gì. Kim Taehyung cười khổ nhìn con mèo nhỏ đang dụi đầu vào lồng ngực mình. Đúng là anh không thể thắng nổi cô rồi.
Khẽ đưa tay lên, vuốt mái tóc mềm mại vốn rất quen thuộc với anh.
- Xin lỗi em, Chaeyoung. Anh bị ung thư máu giai đoạn cuối. Anh... sẽ không sống quá một tháng nữa._______________________Viết truyện cho mấy người khóc chơi :))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz