ZingTruyen.Xyz

Bang Son Vuong Gia Dich Ai Nhan

Chính văn đệ nhất chương: Ám dạ (Đêm tăm tối)

Một vầng trăng tròn vắt trên cành cây giữa bầu trời, tỏa ra ánh sáng bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tuyệt, chiếu sáng cây cối cả sân, bóng giả sơn lay động, có hơi quỷ dị.

Lũ ếch ban ngày huyên náo, cả ngày ngồi trên hồ nước giống như cũng bị không khí quỷ dị này làm kinh sợ, tất cả đều im lặng.

Đường Tống yên lặng đi theo sau Đại tổng quản, vội vàng đi xuyên qua hoa viên quỷ ảnh lay động, phía sau còn có hai huynh đệ Vương Phúc, Vương Thọ đi theo.

Mông lung dưới ánh trăng, mơ hồ có thể thấy rõ ràng biểu tình mỗi người. Đại tổng quản nghiêm túc cấp bách, Đường Tống dửng dưng lạnh lùng, Vương Phúc dứt khoát kiên quyết, Vương Thọ thất kinh.

Đoàn người chỉ lo chạy, trừ bỏ tiếng bước chân dồn dập sẽ không nghe thấy được những thứ khác.

Nhìn thấy chiếc đèn lồng đỏ trên trước cửa phòng ngủ của chủ nhân, Đường Tống trên mặt lạnh nhạt xuất hiện một vết rách, tay chân không khỏi bắt đầu như nhũn ra, giống như đèn lồng đỏ kia là ánh mắt yêu quái gì đó, mà y còn lại là tế phẩm sắp đi lên tế đàn, cảm giác sợ hãi mãnh liệt bao phủ y. Mà lúc này, mặt hai huynh đệ Vương Phúc Vương Thọ cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.

Đại tổng quản dừng lại ở cửa, hướng tới bên trong nhìn không thấy chủ nhân cung kính cúi đầu, giương giọng nói: "Vương gia, người tới ."

Trong phòng không ai đáp lời, chính là mơ hồ có tiếng nước truyền ra.

Đại tổng quản đang muốn lại bẩm báo, đột nhiên nghe được một thanh âm lạnh băng như kim loại truyền tới: "Tiến vào."

Đại tổng quản không dám chậm trễ, vội nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ý bảo Đường Tống bọn họ bắt kịp, mới khoanh tay đi vào trong phòng. Đường Tống sợ run, giống như nhận mệnh cúi đầu theo đi vào. Nếu chủ nhân "tính trí" cao, đêm nay nói không chừng sẽ mười phần chết hết chín. Vượt qua đạo môn này, không biết còn có mệnh đi ra hay không?

Phòng ngủ tráng lệ trước sau chia làm hai phần. Phía trước là một phòng khách không lớn không nhỏ, trên vách tường tranh chữ có vẻ quý báu, bàn gỗ đàn hương, nhuyễn tháp trải nệm mềm mại, cùng một ít đồ cổ nhìn không ra niên đại.

Trung gian dùng một bình phong xa hoa ngăn cách, mặt sau chính là phòng ngủ. Xuyên thấu qua bức tranh mỏng trên bình phong có vẽ hình cung nữ, loáng thoáng có thể thấy một cái giường rất lớn.

Sau bình phong có nhiệt khí bay lên bay xuống, trong không khí phiêu đãng mùi hoa như có như không.

Một mỹ nam tử vừa mới tắm rửa xong tùy ý khoác trường bào tơ lụa màu đen đi ra. Mỹ nam tử này tuấn mỹ như thần, trên mặt như có hàn băng chồng chất vạn năm, ánh mắt như đao phong sắc bén nhìn chằm chằm bọn Đường Tống, như ánh mắt hùng ưng nhìn thẳng con mồi làm cho Đường Tống không tự chủ được rùng mình một cái. Hắn, chính là chiến tướng Sư quốc tiếng tăm lừng lẫy—— Hàn Vương.

Tuy rằng Hàn Vương vừa mới tắm rửa xong, nhưng vẫn có thể làm cho người khác cảm giác hắn vẫn mang theo huyết khí trên người. Hàn Vương vừa mới đại thắng trở về giống như còn mang theo huyết tinh khí trên chiến trường. Tầm mắt lợi hại đằng đằng sát khí đảo qua này ba nô tài sắp trở thành công cụ tiết dục của hắn, vừa lòng vuốt cằm.

Một bên Đại tổng quản nơm nớp lo sợ thấy chủ tử gật đầu, tâm treo cao rốt cục thả xuống, cung kính nói: "Bẩm chủ tử, này Đường Tống là từ trong số người bị giáng làm quan nô chọn ra, hai huynh đệ Vương Phúc Vương Thọ là tháng trước mới vừa mua vào phủ, ba người đều là những đứa nhỏ sạch sẽ. Bọn họ phía trước trong ngoài đều tẩy trừ qua, chủ tử cứ việc yên tâm dùng, nô tài lui xuống trước."

Đợi đến khi Hàn Vương cho phép, Đại tổng quản mới khom người cẩn thận đẩy hai người còn lại ra khỏi phòng ngủ .

Âm thanh đóng cửa làm cho Đường Tống tâm hoàn toàn chìm tới rồi đáy cốc, vốn đang kỳ vọng chủ tử thấy y chướng mắt sẽ lệnh đổi người khác, việc này hoàn toàn không có hy vọng.

Hết chương thứ nhất

Chính văn đệ nhị chương: Huynh đệ

Sau khi đại tổng quản rời khỏi đây, trong phòng không có người nào nói, im ắng như có thể nghe được tiếng tim đập của mỗi người. Hàn Vương ánh mắt âm lãnh đảo qua ba người, tựa như trên bàn cơm xem xem ăn món nào trước. Cuối cùng, tầm mắt của hắn dừng trên người Vương Thọ từ lúc vào phòng không ngừng khóc thút thít.

Vương Thọ là nhỏ nhất trong ba người, bộ dáng cũng mới mười hai, ba tuổi, lại bộ dạng thanh tú xinh đẹp nhất. Lúc này, y đang nghiêng người để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn còn có nước mắt trong suốt, bộ dáng lê hoa đái vũ thực dễ dàng kích thích dục vọng của nam nhân.

Mắt thấy Hàn Vương hướng Vương Thọ vươn tay, Đường Tống không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại vì ý tưởng ti tiện này của mình cảm thấy hổ thẹn. Nhưng là y không có dũng khí đứng ra thay Vương Thọ thừa nhận nhất ba bá đạo công kích* từ Vương gia. Có thể là, trên chiến trường nghẹn hơn nửa năm, Hàn Vương có khiết phích lại không muốn tùy tiện tìm người phát tiết, lần đầu tiên nhất định sẽ giống như bão tố làm người ta khó có thể chịu đựng. Xem Vương Thọ bộ dáng ôn nhu yếu yếu, làm không tốt chắc sống không qua khỏi đêm nay.

Cho dù là ích kỷ đi, nguyện vọng của Đường Tống rất đơn giản, chính là bình an sống sót. Hơn một tháng trước, phụ thân đắc tội người có thế lực trong triều, chiều hôm đó bị bãi quan, tịch thu tài sản, thân thủ dị chổ**. Cả nhà bọn họ cũng bị giáng làm quan nô, sung quân biên cương. Mẫu thân vì không muốn cho y đi biên cương chịu khổ, dù biết vào vương phủ nhất định sẽ trở thành công cụ tiết dục cho Hàn Vương, nhưng vẫn cầu Đại tổng quản đem y vào vương phủ. Dù sao đường đi biên cương có vô số gian nan hiểm trở, Đường Tống từ trước thân thể yếu đuối, nói không chừng đi nửa đường đã đánh mất tính mạng. Ở vương phủ làm nô tài tuy rằng khuất nhục, tốt xấu cũng có thể bảo vệ tánh mạng, thay Đường gia lưu lại hương khói duy nhất này. Y do nhớ rõ mẫu thân vì đưa y tiến Hàn Vương phủ đã ở trước Đại tổng quản dập đầu một trăm cái, từng cái từng cái giống như đại chuỳ nện tim của y đau nhói. Cho nên, dù Đường Tống trong lòng xấu hổ không thôi, nhưng cũng không dám dễ dàng đi đầu.

Ngay khi Hàn Vương sắp sửa bắt lấy Vương Thọ, Vương Phúc đột nhiên vọt đến trước người Vương Thọ, dùng thanh âm run rẩy lại kiên định nói: "Vương gia, Đệ đệ của tiểu nhân còn nhỏ tuổi không biết gì, trẻ người non dạ, sợ là hầu hạ không được Vương gia, làm hỏng tính trí của Vương gia. Không bằng trước hết để cho tiểu nhân hầu hạ Vương gia đi."

Hàn Vương nhìn đột nhiên Vương Phúc, ánh mắt trở nên sâu thẳm, trên mặt vẫn không có một tia biểu tình nào. Tay hướng lên tay Vương Thọ đang nắm lấy Vương Phúc, nhẹ nhàng đẩy một cái, Vương Phúc đã bị hắn đẩy té trên mặt đất, vừa động cũng không thể động . "Không biết tự lượng sức mình." Hàn Vương lạnh như băng ném những lời này, ép Vương Thọ đang khóc nhiều hơn đi vào nội thất.

Rất nhanh, nội thất truyền đến tiếng thét chói tai của Vương Thọ, khóc rống, cầu xin tha thứ. . . . . . Tiếng khóc thê lương giống như từ địa ngục vọng lại, quanh quẩn trong căn phòng rộng thênh thang.

Đường Tống nắm chặt hai tay, hận không thể lập tức che kín hai tai lại. Thanh âm thê lương tựa như một cây đao nhỏ, từng chút cứa vào thần kinh yếu ớt của y. Đường Tống nghiêng đầu xem Vương Phúc, hắn vẫn đang động cũng không có thể động té trên mặt đất, mày mặt nhăn thành chữ "Xuyên"***, vùng gần huyệt Thái Dương loáng thoáng có mấy sợi gân xanh nổi lên, môi mím chặt như một đường thẳng, dường như trong ánh mắt bốc hỏa phát ra sự không cam lòng, là tự trách, là thương tiếc, là xúc động phẫn nộ, là tuyệt vọng. . . . . .

Đường Tống đồng tình nhìn Vương Phúc, hắn là một ca ca tốt muốn bảo hộ Đệ đệ, đáng tiếc lực lượng của hắn quá yếu đi.

Rốt cục, tiếng khóc Vương Thọ trong nội thất nhỏ đi, dần dần nghe không được . . . . . .

Đường Tống trong lòng trầm xuống, không biết Vương Thọ nhu nhược là hôn mê? Hay là. . . . . . Đã chết?

Hàn Vương lại xuất hiện trước mặt bọn họ, người trần truồng. Thân hình thon dài, cơ thể nở nang, còn có từ chân thấy có máu tươi lại rõ ràng chưa giải được cực đại dục vọng. Hắn giống như ma vương đến từ địa ngục, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm làm người ta hít thở không thông.

Tầm mắt của hắn dừng ở Đường Tống cùng Vương Phúc đang té trên mặt đất băn khoăn mấy lần, cuối cùng nhấc Đường Tống lên, không nói một lời tiêu sái vào nội thất.

Hết chương thứ hai

nhất ba bá đạo công kích*: ý là dùng sức để trị, tấn công.

Thân thủ dị chỗ**: đầu, thân 2 nơi >"<

Chữ "Xuyên": [川] chính là chữ này, lúc nhíu mày sẽ giống chữ này.

Chính văn đệ tam chương: Giác lượng (Đánh giá)

Tình hình trong nội thất thoạt nhìn cũng không thê thảm giống như nghe được ở bên ngoài. Trên chiếc giường lớn hoa lệ hơi lộ vẻ hỗn độn, thân thể nhỏ bé của Vương Thọ vô lực nằm ở trên giường, một bãi máu tươi ở giữa hai chân nhìn thấy mà ghê người. Cũng may ngực hắn còn hơi phập phồng, xem ra chỉ là hôn mê bất tỉnh.

Hàn vương đem Vương Thọ quăng đến trên mặt đất, giống như ném một bộ quần áo cũ nát, không chút thương tiếc. May mắn thảm lót trên mặt đất rất dày, chắc là hắn sẽ không bị thương.

Đường Tống không biết mình vì cái gì chú ý Vương Thọ như vậy, có lẽ là muốn dời đi lực chú ý. Nếu không tìm việc để nghĩ, Đường Tống sợ chính mình hội nhịn không được, làm cho sợ hãi chiếm cứ trong lòng, lập tức liền ngất xỉu.

Quần áo trên người bị dứt khoát xé đi, thân thể bị ném tới trên chiếc giường hỗn độn. Cảm giác trơn lạnh giống như nước bao quanh thân thể y.

Đường Tống cố chấp chôn sâu đầu vào trong gối, tựa như đà điểu yếu đuối để mặc Hàn vương bắt mình tạo thành tư thế quỳ sấp đầy khuất nhục. Hàn vương tay giống như sắt thép kiềm trụ vòng eo mềm mại của Đường Tống, dục vọng cứng rắn đặt ở trên tiểu huyệt đang khép kín của Đường Tống. Đường Tống còn không kịp phản ứng lại cái nóng bỏng đó là gì, một trận xé rách đau đớn liền xâm chiếm tất cả thần kinh y, cảm nhận sâu sắc rõ nét làm cho y hận không thể tự đánh mình ngất xỉu đi.

Hàn vương hung khí cực đại ở trong cơ thể Đường Tống tùy ý va chạm, giống như lăng trì, một tấc xé rách da thịt Đường Tống. Máu chảy dính lại ở trên chân, vết máu nhàn nhạt cũng do Đường Tống cắn chặt môi mà chảy xuống. Đau đớn chưa từng thấy đã muốn tra tấn làm y gần như thét lên, nhưng vì một chút tôn nghiêm cuối cùng, Đường Tống gắt gao cắn chặt môi, không cho chính mình phát ra một chút thanh âm nào.

Hàn vương giống như đoán được tâm tư Đường Tống, một chút một chút trừu động càng thêm mãnh liệt, ý đồ đánh vỡ im lặng của Đường Tống.

Đường Tống cảm giác dục vọng của Vương gia tựa như cọc gỗ giã mạnh vào nội tạng y, trong bụng giống như phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm), đều đã muốn mau bị đâm nát. Cảm giác nôn mửa càng ngày càng mãnh liệt, cùng với đau đớn vô tận lẫn với từng đợt mê muội. Một hồi tăm tối chậm rãi tiến tới, Đường Tống không khỏi cảm thấy một trận thỏa mãn. Mau hôn mê đi, hôn mê là có thể đào thoát khỏi loại khổ hình này.

Ngay tại thời điểm Đường Tống cảm thấy chính mình sắp sửa được giải thoát, dưới sườn đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, làm cho Đường Tống đã muốn mê man bật người thanh tỉnh. Nhìn thấy ngón tay thon dại dụng lực tại lặc hạ kia, Đường Tống không khỏi cảm thấy một sự tuyệt vọng, bản thân ngay cả quyền hôn mê đều không có.

Hàn vương đột nhiên rời khỏi thân thể Đường Tống, lúc Đường Tống không có phản ứng hắn liền đem người lộn trở lại. Đường Tống không thể đem mặt vùi vào trong chăn, chỉ có thể chống lại khuôn mặt âm khí dày đặc của Vương gia.

Cùng hạ thể lửa nóng bất đồng, khuôn mặt Hàn vương lạnh giống như băng sơn vạn năm, trong con ngươi trấn tĩnh như lúc ban đầu, không thấy một tia trầm mê. Hàn vương ở bên môi hơi hơi gợi lên một tia cười lạnh, ánh mắt sắc bén giống như băng đao gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thống khổ mà vặn vẹo của Đường Tống. Dục vọng giống như cuồng phong mưa rào vọt vào trong cơ thể Đường Tống, giống như chiến đấu anh dũng ở trên chiến trường, không thể chống đỡ.

Đường Tống càng nhẫn nại, Hàn vương giống như càng có tính trí, đây căn bản không phải đơn thuần là dục vọng phát tiết, mà là một cuộc chiến tranh. Đường Tống là bên bị đánh, mà Hàn vương là người gây sự, quyết tâm muốn làm cho Đường Tống phát ra thanh âm. Mỗi khi vào thời điểm Đường Tống sắp sửa té xỉu, Hàn vương sẽ lại tự tay điểm huyệt đạo dưới sườn của Đường Tống, làm cho y không thể như ý.

Nhìn Hàn vương biểu tình lãnh khốc giống như mèo vờn chuột, Đường Tống tuyệt vọng thống khổ, rốt cục không thể cắn khớp hàm, kêu lên một tiếng "A". "Vương gia tha ta đi, đau quá!" Đường Tống kêu to, vốn nên là thanh âm trong trẻo của thiếu niên mười lăm tuổi lại khó nghe giống như tiếng xé vải, bao hàm cực độ thống khổ cùng tuyệt vọng. Ngay cả ở phòng bên ngoài Vương Phúc vốn không thể nhúc nhích, nghe được tiếng Đường Tống khóc to, cũng nhịn không được rùng mình một cái.

Nghe được Đường Tống cầu xin tha thứ, Hàn vương đồng thời đắc ý, lại nhịn không được cảm thấy không thú vị. Vốn tưởng rằng còn có thể tái ngoạn trong chốc lát, thật sự là không cam tâm.

Đường Tống không ngừng kêu khóc, cầu xin tha thứ , mà Hàn vương lại không có chút thương tiếc ở trên người Đường Tống rong ruổi. Rốt cục Đường Tống không chống đỡ được sự tấn công mạnh mẽ của Hàn vương, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, lần này Hàn vương không điểm huyệt đạo của y.

Hết chương thứ ba

Chính văn đệ tứ chương: Úy tạ (An ủi)

Khi tỉnh lại, Đường Tống phát hiện mình đã về căn phòng nhỏ cho hạ nhân ở. Đường Tống cũng không rõ mình rốt cuộc là hôn mê bao lâu, thân thể chịu đủ tàn phá bủn rủn vô lực, sau huyệt lại đau như thiêu như đốt, vừa động vào lại giống như bị xé rách vậy.

Hồi tưởng lại mọi việc trước đó, nhớ tới chính mình tiếng kêu cảm thấy thẹn, Đường Tống không khỏi ảo não ôm lấy đầu.

Đương lúc Đường Tống đang hối hận, Đại tổng quản đi đến. "Đường Tống, ngươi về sau phải đến Lan Thương các làm nhiệm vụ. Mặc dù là nô tài, nhưng cuộc sống cũng khá giả hơn là đi biên cương chịu khổ. Đường Tống, nương ngươi trước khi đi đem ngươi giao cho ta, cho nên ta phải khuyên bảo ngươi một câu. Ngươi về sau phải nhớ kỹ, nơi này là Hàn Vương phủ, nếu muốn bình an, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm." Đại tổng quản có chút thương tiếc nhìn Đường Tống gian nan đứng dậy, thấm thía nói.

"Cám ơn Đại tổng quản, Đường Tống hiểu được." Đường Tống dùng tay run rẩy tiếp nhận y phục màu xanh dương biểu thị cho nô bộc cấp thấp, trong lòng coi như buông xuống một tảng đá. Tuy rằng từ giờ trở đi, y là một nô bộc trong Hàn Vương phủ, nhưng còn sống, tóm lại là một chuyện tốt. Những cái dập đầu của mẫu thân, không có uổng phí. . . . . .

Cởi đi y phục màu xanh lá biểu thị cho tôi tớ ra, thay y phục xanh dương, Đường Tống một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào Lan Thương các. Tuy rằng trên đường đi hai chân vẫn có chút mất tự nhiên, bất quá vừa nghĩ tới trong Lan Thương các này đầy đủ hết các chủng loại tàng thư, Đường Tống cước bộ cũng không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lan Thương các là tàng thư của Hàn Vương phủ, nơi này là nơi khắp thiên hạ người đọc sách muốn đến nhất. Số lượng tàng thư bên trong to lớn, chủng loại đầy đủ hết. Vượt quá sức mọi người tưởng tượng. Làm Đường Tống lần đầu tiên bước vào cánh cửa Lan Thương các, y cơ hồ bị cảnh tượng mặt trong đồ sộ làm sợ đến ngây người.

Giá sách bằng gỗ chừng cao bằng hai thân người, chi chít sắp hàng trong phòng như diễn võ. Trên giá sách tràn đầy sách được buộc chỉ còn tản ra mùi mực in thơm. Sách trên từng giá đều được phân loại, trong đó nhiều nhất là kinh, sử, tử, tập, cơ hồ chiếm hai phần ba toàn bộ tàng thư. Những thứ khác còn có y thuật, dược thư, nông thư, binh thư, bói toán, số học, địa phương chí, dã sử đẳng, thậm chí ngay cả bí tịch võ công cũng có, thật sự là làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, mở rộng tầm mắt.

Trong lúc Đường Tống kích động không thôi lưu luyến các giá sách, cố gắng hô hấp trong không khí đầy mùi thơm ngát của trang giấy mực in, ngón tay run rẩy quyến luyến không thôi vuốt ve văn tự trong sách này, giống như vuốt ve da thịt tình nhân không rời.

Ba tháng , Đường Tống đã gần suốt ba tháng không có chạm vào một quyển sách . Từ lúc gia gặp đột biến, mình trở thành người hầu, Đường Tống cũng không chạm qua sách vở.

Đường Tống còn nhớ rõ lúc sinh nhật mình chọn đồ vật đoán tương lai, một phen đã bắt một quyển sách. Lúc ấy làm phụ thân kích động hết sức, cho rằng y về sau nhất định sẽ học phú ngũ xa*, tài trí hơn người.

Lúc năm tuổi, bị tiên sinh được phụ thân mời đến ép học sách, Đường Tống thống hận nhất chính là sách này . Y thường thường bởi vì không chịu được thứ văn vẻ khó đọc lại tối nghĩa bên trong mà bị tiên sinh cùng phụ thân trừng phạt.

Năm tám tuổi, Đường Tống viết ra đoạn văn chương đầu tiên, đã được tiên sinh khích lệ. Từ lúc đó, Đường Tống mới chính thức thích đọc sách, thích rảnh tay sờ trên giấy thô ráp cùng những hàng chữ đầy mùi mực. Sau khi trải qua cửa nát nhà tan, trải qua thiếp thân nhục nhã, nhìn đến sách vở quen thuộc, Đường Tống tâm linh giống như lập tức được an ủi, cả người đều trầm tĩnh lại. Hoa nở hoa tàn, mây bay đi bay lại, cái gì cũng không trọng yếu .

Hết chương thứ tư

Học phú ngũ xa*: học vấn dài bằng 5 thân xe, ý chỉ người có học vấn cao.

Chính văn đệ ngũ chương: Lưu Dục

Đường Tống một bên dùng chổi lông gà phủi giá sách vốn chả có tro bụi, một bên nuốt nước miếng nhìn chằm chằm sách được để trên giá.

Đến Lan Thương các công tác đã gần năm ngày, Đường Tống cảm thấy mình giống như đói bụng năm ngày vậy.

Ngày đầu tiên đến Lan Thương các làm việc, quản sự Lưu Dục liền nói cho y biết, không thể tùy ý chạm vào sách trên giá, nếu không sẽ làm cho chủ tử mất hứng.

Nhưng là, năm ngày, Hàn Vương căn bản một bước cũng không bước vào Lan Thương các. Nhìn nhiều tàng thư trân quý như vậy bị đem gác xó, không người hỏi thăm, Đường Tống không khỏi đau lòng. Đối với Đường Tống vốn yêu sách như mạng mà nói, có sách không thể đọc thật giống như người đang cực khát, nước để bên môi mà không thể uống, thật sự là khổ hình độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Bây giờ là mùa nóng, cơm trưa xong đa số mọi người chịu không nổi cái nóng đều buồn ngủ. Đường Tống phủi bụi trong chốc lát, chỉ là tâm khó nhịn, tả hữu nhìn nhìn, phát hiện trong kho sách chỉ có một mình y, vài tiểu tư khác đang làm nhiệm vụ cũng không biết trốn đến góc nào sáng sủa ngủ ngon rồi.

Đường Tống dùng sức nuốt nước miếng một cái, rốt cục nhịn không được rút ra một quyển 《 Sử Ký 》, ngồi trên sàn nhà đá cẩm thạch lạnh lẽo hết sức chuyên chú xem. Đường Tống từ nhỏ liền cực thích xem lịch sử, vừa thấy sách sử thì hoàn toàn quên mất những việc khác. Trong sách một đám văn tự trừu tượng tựa như một hàng dài các đôi chân sôi nổi tiến vào trong đầu y, ở trong đầu y hình thành một vài bức hoạ sao chổi cuộn tròn, làm cho y hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được, hoàn toàn không để ý thời gian trôi qua.

Đang lúc Đường Tống đọc sách không kềm chế được, đột nhiên"Bá" một tiếng, sách trong tay bị người khép lại . Đường Tống không khỏi giận theo bản năng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người tới, lại phát hiện đúng là người ra lệnh trực tiếp cho y —— Lan Thương các quản sự Lưu Dục. Đường Tống không khỏi tâm sinh khiếp đảm, nhanh chóng cúi đầu.

Lưu Dục cầm sách vở, nhìn con mèo hoang con vênh váo hung hăng trước mắt nháy một cái biến thành con chuột con kinh hồn bạt vía, trên gương mặt trắng nõn nho nhã toát ra biểu tình hứng thú dạt dào.

Trước mắt tiểu nhân giống như chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, bình thường nhưng thật ra mi thanh mục tú, chính là bộ dáng cẩn thận dè dặt, trong ánh mắt không có sự hoạt bát mà thiếu niên tuổi này nên có. Nhìn y bộ dáng tế da thịt non, cũng không giống là con cái nhà nông dân.

"Đường Tống đúng không?" Qua một lúc lâu, Lưu Dục mới mở miệng hỏi.

"Dạ." Đường Tống thấp giọng trả lời, tay trái khẩn trương vò góc áo, không biết Đại tổng quản sẽ xử lý y như thế nào nữa.

"Trước tiên đứng lên đi, mặt đất lạnh, đừng bị thương thân mình." Đường Tống lo sợ bất an không nghĩ tới Đại tổng quản sẽ nói như vậy, giật mình ngẩng đầu, thấy Lưu Dục ôn nhu nhìn y.

Lưu Dục nhìn bộ dáng Đường Tống kinh ngạc không ngậm miệng, cảm thấy y vô cùng đáng yêu, không khống chế được vươn tay đến gương mặt cũng không đẫy đà của Đường Tống nhéo một phen, cười nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi muốn ta kéo ngươi mới đứng lên sao?"

Cảm thấy đau đớn rất nhỏ trên mặt, Đường Tống mới tỉnh hồn lại, đỏ mặt nhanh chóng từ mặt đất đứng lên. "Đại tổng quản, thực xin lỗi, ta về sau cũng không dám ... xem trộm sách nữa." Đường Tống nhanh nhẹn hướng Lưu Dục giải thích, tranh thủ khoan hồng.

"Ha hả, ngươi tiểu tử này rất là thú vị ." Lưu Dục đột nhiên cười ha hả, trìu mến vỗ vỗ đầu Đường Tống mới vừa cao đến cằm mình thôi, nói: "Yêu đọc sách là chuyện tốt, nhưng là không thể ở Lan Thương các đọc. Như vậy đi, ngươi nếu muốn xem sách, ra chỗ ta ở đi, ta có chút thư, tuy rằng không nhiều như Lan Thương các, nhưng là cũng đủ cho ngươi xem một thời gian ngắn ."

Đường Tống không dám tin ngẩng đầu, kích động hỏi: "Thật sự? Ta có thể chứ?"

Thấy Đường Tống rốt cục lộ ra một tí sức sống hợp với thiếu niên, Lưu Dục cảm thấy vui mừng gật gật đầu. "Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."

Hết chương thứ năm

Chính văn đệ lục chương: Dạ Ngộ (Hội ngộ trong đêm)

Ôm một quyển《 Hán Thư 》 mới từ nơi Lưu Dục mượn được, Đường Tống đè nén nội tâm hưng phấn, cước bộ nhẹ nhàng đi về phía phòng nhỏ của mình.

Từ lúc Lưu Dục đồng ý cho y mượn sách xem đã gần một tháng , một tháng này, Đường Tống cách vài ngày phải đi tìm Lưu Dục một lần.

Lưu Dục quả nhiên không hổ là chủ quản Lan Thương các, không chỉ có trông nom sách, ngay cả trong phòng mình ở cũng tất cả đều là sách, quả thực là một Lan Thương các nhỏ. Mấu chốt nhất chính là, Lưu Dục không có không tiểu khí. Mặc kệ Đường Tống muốn mượn sách gì, Lưu Dục đều cho y mượn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không cho phép làm bẩn.

Đường Tống ôm sách, tựa như ôm lấy toàn bộ thế giới của mình, cho dù hiện tại đi trong hoa viên tối tăm u ám, cũng không cảm thấy sợ hãi lắm. Cho đến khi y nghe được một trận tiếng khóc đứt quãng, mới ý thức hiện tại đã là nửa đêm .

Nghe tiếng khóc kia đứt quãng, như có như không, giống tơ nhện quấn lấy Đường Tống, không khỏi làm y nhớ tới tình cảnh trong《 Liêu Trai Chí Dị 》 mà mình mới vừa xem qua, nhất thời lông tóc dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đường Tống bước nhanh hơn, chắc đi được một đoạn rồi, y lại quay đầu lại, bởi vì y loáng thoáng cảm thấy tiếng khóc này có chút quen tai.

Lòng hiếu kỳ chiến thắng cảm giác sợ hãi, Đường Tống không khỏi theo phương hướng tiếng khóc tìm đến. Cuối cùng, Đường Tống vòng qua một ngọn giả sơn, rốt cục tìm được nơi phát ra tiếng khóc. Nguyên lai là một đứa nhỏ ghé vào trên tảng đá gào khóc.

Nghe được tiếng bước chân của Đường Tống, đứa bé kia chấn kinh ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến loè loẹt. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Đường Tống nhận ra đứa bé này đúng là Vương Thọ ngày đó giống mình bị Hàn Vương xem như công cụ tiết dục.

"Ngươi làm sao vậy? Vì cái gì ở đây khóc a?" Nhìn Vương Thọ từng cùng mình đồng mệnh tương liên, Đường Tống không khỏi quan tâm hỏi.

Vương Thọ hiển nhiên cũng nhận ra Đường Tống, chỉ vào y nói: "Ngươi là Đường. . . . . . Đường. . . . . ."

"Đường Tống." Đường Tống thay hắn nói cho xong, trước đó bọn họ cũng không có giao tình gì, đứa bé này còn có thể nhớ họ của y là cũng hiếm gặp rồi.

Vương Thọ có chút ngượng ngùng, không ngừng chải tóc không nhìn Đường Tống.

"Đã trễ thế này, ngươi vì cái gì ở đây khóc a? Ca ca ngươi đi nơi nào ?" Đường Tống gặp Vương Thọ biểu hiện tính trẻ con, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.

Ai ngờ Đường Tống không đề cập tới Vương Phúc thì thôi, nhắc tới Vương Phúc, nước mắt Vương Thọ lại ào chảy xuống, tiếng khóc cũng trở nên như vỡ đê.

Đường Tống luống cuống tay chân, y trừ lúc nhỏ dỗ muội muội Đường Lâm, cũng không có kinh nghiệm dỗ người khác. Xem Vương Thọ đã muốn khóc đến không thở nổi, Đường Tống nhanh nhẹn ôm hắn vào trong ngực, giống như dỗ muội muội của mình dỗ hắn: "Đừng khóc , đừng khóc , khóc nữa sẽ biến thành mèo hoa ."

Dỗ nửa ngày, Vương Thọ mới ngưng khóc. Dưới Đường Tống truy vấn, Vương Thọ đứt quãng nói ra ca ca Vương Phúc trong khoảng thời gian này gặp chuyện gì.

Nguyên lai, ngày đó sau khi Đường Tống ngất xỉu đi, Hàn Vương đương nhiên tìm tới Vương Phúc. Vương Phúc cũng giống Đường Tống không nói được một lời, thậm chí còn tiến hành phản kháng, chính là càng như vậy ngược lại càng khơi dậy hứng thú của Hàn Vương. Vương Phúc cũng là tính tình cứng rắn, bị Hàn Vương bẻ gãy một cánh tay, cũng dám không cầu xin một tiếng, cuối cùng đau đến bất tỉnh. Hàn Vương điểm huyệt đạo của hắn cũng không thể làm hắn tỉnh thức.

Sau lại, Vương Thọ bị phân công quét tước hoa viên, mà Vương Phúc bị Hàn Vương lưu thành tính nô chuyên thuộc của hắn. Vương Phúc cho đến nay, chưa từng hướng Hàn Vương một câu cầu tha. Hắn càng không nhu nhược khuất phục như vậy, càng khơi mào dục vọng chinh phục của Hàn Vương. Hiện tại Hàn Vương thường thường đem hắn biến thành cả người là thương, Vương Thọ trơ mắt nhìn ca ca chịu tội, cũng không thể giúp đỡ gì, mỗi ngày chỉ có thể trộm trốn ở trong hoa viên khóc.

Hết chương thứ sáu

������'ժ��

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz