ZingTruyen.Xyz

9. Ra Mắt Và Hôn Lễ Ngọt Ngào

Sau vài ngày nằm viện theo dõi, mẹ của Dũng - bà Lan - được bác sĩ cho phép về nhà. Sáng hôm đó, Tín cùng Dũng và gia đình đến bệnh viện đón bà. Hành lang bệnh viện vẫn mang mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh sáng trắng từ bóng đèn chiếu lên sàn gạch bóng loáng, phản chiếu bóng dáng của những y tá đang tất bật qua lại. Tiếng bước chân đều đều hòa lẫn với tiếng rì rầm của bệnh nhân và người nhà tạo nên một không gian vừa yên bình vừa căng thẳng. Bà Lan ngồi trên xe lăn, được một y tá trẻ đẩy ra từ phòng hồi sức. Bà mặc lại bộ áo bà ba xanh nhạt đã bạc màu - bộ đồ bà mặc hôm ngất xỉu - tay cầm chiếc túi nylon nhỏ đựng vài món đồ cá nhân như chai nước, khăn tay và một chiếc lược gỗ cũ kỹ đã sờn cạnh. Khuôn mặt bà đã hồng hào hơn, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy Dũng và Tín đứng chờ ở cửa, nụ cười hiền hậu nở trên môi làm lộ mấy nếp nhăn ở khóe mắt: "Mẹ khỏe rồi, mấy đứa đừng lo nữa."

Dũng chạy đến trước xe lăn, nắm chặt tay mẹ, lòng bàn tay anh ấm nóng áp lên đôi tay gầy guộc, run run của bà: "Mẹ về nhà là con mừng lắm. Mấy ngày nay con lo muốn chết." Ông Hòa đứng cạnh, dáng người cao lớn trong chiếc áo thun xám bạc màu, vỗ vai con trai bằng bàn tay thô ráp đầy vết chai: "Ừ, mẹ mày khỏe là nhờ thằng Tín đây." Ông quay sang Tín, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự biết ơn, gật đầu nhẹ: "Cậu mà không cứu kịp, bà nhà tôi không biết ra sao. Cảm ơn cậu." Bé Linh, em gái Dũng, nhảy nhót bên cạnh, mái tóc buộc đuôi ngựa đung đưa, ôm chầm lấy cánh tay Tín: "Anh Tín giỏi nhất, em thích anh lắm đó!" Tín cười ngượng, cúi xuống xoa đầu Linh, mái tóc mềm mại của cô bé lướt qua tay cậu: "Anh có làm gì đâu, tại may mắn thôi mà."

Dũng đứng dậy, kéo Tín lại gần mẹ, giọng hào hứng vang lên trong hành lang: "Ba mẹ, hôm nay con dẫn Tín về nhà mình luôn nha. Con muốn cậu ấy gặp cả nhà, chính thức ra mắt." Bà Lan ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Tín từ đầu đến chân - từ mái tóc đen mềm mại hơi rối vì gió, đôi mắt sáng trong veo đến nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt trắng hồng - rồi cười hiền: "Thằng này là người yêu mày hả, Dũng? Nhìn sáng sủa lại tốt bụng, mẹ thích rồi đấy." Tín đỏ mặt, cúi đầu chào, giọng nhỏ nhẹ vang lên giữa tiếng ồn ào của bệnh viện: "Dạ, cháu chào cô. Cháu là Tín, bạn... à, người yêu của Dũng ạ." Ông Hòa gật gù, tay đút túi quần kaki đã sờn chỉ: "Được, về nhà đi, tối nay ăn mừng mẹ mày khỏe lại, tiện thể ra mắt luôn."

Trên đường về, Dũng lái xe hơi mà anh mượn từ công ty, chở mọi người về nhà. Gió thổi qua nhàn nhạt từ con sông gần đó, làm tóc Tín bay rối, vài sợi tóc lòa xòa trước trán cậu. Tín ngồi ghế phụ, còn ông Hòa, bà Lan và Linh ngồi phía sau, tiếng cười nói rộn ràng vang lên qua cửa sổ xe mở hé. Linh kể chuyện trường lớp bằng giọng trong trẻo, còn bà Lan thì hỏi Tín đủ thứ, giọng bà ấm áp: "Cháu làm gì? Nhà ở đâu? Có thích ăn cay không?" Tín trả lời từng câu, giọng nhỏ nhẹ vang lên trong gió: "Dạ, cháu làm thiết kế quảng cáo, nhà ở quận 7. Cháu ăn cay được ạ." Bà Lan cười lớn, giọng vang vọng qua cửa sổ: "Tốt, tối nay cô làm mực xào cay cho cháu ăn."

Nhà Dũng là một căn nhà cấp bốn ở ngoại ô, tường sơn vàng nhạt đã phai màu, vài mảng tường loang lổ vì mưa gió qua nhiều năm. Mái ngói đỏ phủ đầy rêu xanh, sân trước nhỏ hẹp với vài chậu cây cảnh lá đã ngả vàng và một cái bàn gỗ cũ kỹ tróc sơn, chân bàn hơi chênh vênh. Khi cả nhà bước vào, mùi thơm từ bếp bay ra - bà Lan dù vừa khỏi bệnh vẫn đòi vào bếp phụ ông Hòa nấu nướng, tiếng dao thớt vang lên đều đặn xen lẫn tiếng xèo xèo của dầu nóng trên chảo. Dũng kéo Tín ngồi xuống chiếc ghế salon bọc vải nâu trong phòng khách, lớp vải đã sờn và phai màu ở vài chỗ. Anh nghiêng người, thì thào vào tai cậu, hơi thở ấm nóng phả lên má Tín làm cậu khẽ rùng mình: "Mày thấy không, nhà tao quý mày lắm đó." Tín cười, tựa đầu vào vai anh, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: "Tao hồi hộp muốn chết, nhưng cô chú dễ thương ghê."

Buổi tối, cả nhà quây quần quanh bàn ăn tròn bằng gỗ mun bóng loáng, mặt bàn phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp từ bóng tròn treo trên trần. Bàn được dọn đầy món: mực xào sả ớt đỏ rực, từng miếng mực trắng phau cuộn tròn trong lớp sốt cay nồng bốc khói nghi ngút, cá kho tộ thơm lừng với lớp nước sốt sánh đặc ánh lên màu nâu đậm, canh chua cá lóc nóng hổi với mấy lát ớt đỏ nổi lềnh bềnh trên mặt nước trong veo, và một đĩa rau muống xào tỏi xanh mướt óng ánh dầu. Ông Hòa rót rượu trắng từ chai thủy tinh cũ ra mấy cái ly nhỏ bằng sứ trắng đã sứt mẻ vài chỗ. Ông nâng ly lên, giọng trầm vang như tiếng chuông đồng: "Hôm nay mừng vợ ta khỏe lại, cảm ơn Tín đã cứu vợ của ta. Uống nào!" Dũng và Tín cũng nâng ly, Tín nhấp một ngụm nhỏ, mặt nhăn lại vì vị cay xè của rượu đốt cháy cổ họng: "Cháu không quen uống rượu, chú đừng ép cháu nha." Bà Lan cười lớn, giọng vang lên át tiếng tí tách của bếp gas: "Không sao, cháu ăn mực đi, cô làm cay như cháu thích đó." Tín gắp một miếng mực cho vào miệng nhai chậm rãi, mắt sáng lên vì vị cay thơm: "Dạ, ngon lắm cô!"

Màn ra mắt diễn ra suôn sẻ hơn cả mong đợi. Ông Hòa kể chuyện hồi trẻ ông từng làm thợ xây, giọng ông trầm trầm xen lẫn chút tự hào khi nhắc đến những ngày vác xi măng dưới nắng cháy. Bà Lan thì lôi album ảnh cũ từ tủ ra, khoe ảnh Dũng hồi nhỏ - một thằng nhóc đen nhẻm, tóc cháy nắng, mặc quần đùi rách đứng cười toe toét bên bờ sông, làm Tín cười nghiêng ngả: "Mày hồi đó xấu xí ghê, nhìn không ra luôn!" Dũng lườm cậu, tay véo nhẹ má Tín: "Mày dám chê tao hả? Giờ tao đẹp trai là được rồi." Bé Linh chen vào, giọng trong veo: "Anh Dũng giờ đẹp nhờ anh Tín đó, anh Tín làm anh ấy thay đổi nhiều lắm!" Cả nhà cười vang, tiếng cười hòa lẫn tiếng bát đũa chạm nhau, tạo nên không khí ấm áp như một gia đình thực thụ. Trước khi ra về, bà Lan nắm tay Tín, bàn tay bà gầy guộc nhưng ấm áp: "Cháu nhớ ghé thường xuyên nha, cô đã coi cháu như con cháu trong nhà rồi." Tín gật đầu, lòng ấm áp như được sưởi bằng một ngọn lửa nhỏ: "Dạ, cháu sẽ ghé thường xuyên ạ."

---

Đêm đó, Tín ngủ lại nhà riêng của Dũng. Căn phòng của anh nhỏ hẹp, tường sơn trắng đã ngả vàng, chỉ có một chiếc giường đôi phủ ga xanh dương sờn chỉ ở mép, một bàn học cũ đầy vết xước và một cái tủ gỗ kêu cọt kẹt mỗi khi mở. Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua rèm cửa mỏng, chiếu lên sàn nhà những vệt sáng nhàn nhạt. Dũng khóa cửa, tiếng "cạch" vang lên khô khốc trong không gian tĩnh lặng, rồi kéo Tín ngồi xuống giường, đôi mắt anh sáng lên dưới ánh đèn ngủ vàng cam: "Hôm nay mày làm tao hạnh phúc quá, Tín. Gia đình tao yêu mày, tao cũng yêu mày." Tín đỏ mặt, tựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ bờ vai rắn chắc của Dũng, giọng cậu thì thào như sợ phá vỡ sự yên tĩnh: "Tao cũng thế. Mày với cô chú và bé Linh làm tao thấy rất ấm cúng."

Dũng cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tín, môi anh ấm nóng lướt qua làn da mịn màng của cậu. Anh từ từ di chuyển xuống, hôn lên đôi mắt khép hờ của Tín, rồi lướt xuống sống mũi cao, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hồng mềm mại đang run run vì hồi hộp. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, chỉ là sự chạm môi thoáng qua nhưng rồi Dũng mạnh bạo hơn, đẩy lưỡi vào trong quấn lấy lưỡi Tín trong một điệu nhảy chậm rãi, ướt át. Tín đáp lại, tay ôm lấy cổ anh, những ngón tay mảnh khảnh luồn vào tóc Dũng, kéo anh sát hơn. Hơi thở của cả hai dồn dập, hòa quyện trong không gian nhỏ, mùi hương nhàn nhạt từ nước hoa của Dũng trộn lẫn với mùi da thịt ấm áp của Tín.

Dũng từ từ kéo áo Tín lên, từng ngón tay thô ráp của anh lướt qua làn da trắng hồng mịn màng, để lộ lồng ngực phẳng phiu với hai đầu vú hồng hào nhỏ nhắn. Anh cúi xuống, hôn lên cổ Tín, môi anh lướt qua làn da mỏng manh, để lại những dấu hôn đỏ nhạt. Tín rên khẽ, giọng lạc đi vì nhột: "Mày... từ từ thôi..." Dũng ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu vì khao khát, nhưng ánh nhìn vẫn dịu dàng: "Tao muốn mày, Tín. Đêm nay cho tao được không?" Anh thì thào, tay vuốt ve eo cậu, cảm nhận từng đường cong mềm mại dưới đầu ngón tay.

Tín cắn môi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu đã nghĩ đến chuyện này từ lúc ở bệnh viện, khi thấy Dũng xúc động ôm mình, và cả ngày hôm nay, khi gia đình anh đón nhận cậu. Cậu muốn đêm nay trở thành dấu mốc đặc biệt giữa họ. "Ừ...tao cho mày..." Tín thì thào, giọng run run vì xấu hổ và kích thích. "Cho mày phá trinh tao, lỗ lồn luôn." Dũng sững người, mắt mở to, rồi cười toe toét như không tin nổi: "Thật hả? Mày đồng ý?" Tín gật đầu, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, tay nắm chặt ga giường: "Ừ, tao muốn mày là người đầu tiên."

Dũng bật dậy, lấy điện thoại từ bàn học, bật chế độ quay video, đặt lên bàn đối diện giường sao cho camera hướng thẳng vào họ: "Tao quay lại nha, để lưu lại khoảnh khắc này." Tín ngượng, lườm anh bằng ánh mắt tóe lửa: "Mày biến thái thật, quay gì mà quay!" Nhưng cậu không phản đối, để Dũng tiếp tục cởi áo mình ra hoàn toàn và ném xuống sàn với một tiếng "phịch" nhẹ. Anh kéo quần Tín xuống, để lộ đôi đùi trắng muốt và âm hộ hồng hào đã ướt át vì kích thích. Dũng nuốt nước miếng, tay vuốt lên khe lồn mềm mại, ngón tay trượt qua lớp nước ẩm ướt: "Mày ướt rồi, Tín. Mày muốn tao lắm đúng không?"

Tín đỏ mặt, quay đi không dám nhìn anh: "Mày đừng nói vậy, tao xấu hổ..." Nhưng Dũng không dừng lại, anh cúi xuống hôn lên bụng Tín, lưỡi anh lướt qua làn da phẳng lì, để lại một vệt ướt lấp lánh dưới ánh đèn. Anh hôn xuống thấp hơn, môi chạm vào mép lồn hồng hào và ngậm lấy, mút nhẹ khiến Tín cong người rên lên: "Ư...mày làm gì vậy...nhột quá..." Dũng ngẩng lên, cười gian: "Tao làm mày sướng trước đã, để mày đỡ đau." Anh tiếp tục liếm, lưỡi xoáy vào trong, cảm nhận vị ngọt nhàn nhạt của nước lồn Tín, tay anh vuốt đùi cậu, nâng chân cậu lên để hôn sâu hơn.

Tín rên lớn, tay bấu chặt ga giường, cơ thể run rẩy vì khoái cảm: "Dũng...tao... tao không chịu nổi...mày liếm sướng quá..." Dũng ngẩng lên, môi ướt át, mắt đỏ ngầu: "Mày ngon quá, tao không chờ được nữa." Anh cởi quần mình, con cặc to lớn bật ra, cương cứng với những đường gân nổi rõ, đầu khấc đỏ hồng lấp lánh vì chất lỏng tiết ra. Anh lấy ngón tay của mình trượt vào trong và mở rộng lỗ lồn chặt chẽ của cậu. Tín rên khẽ, giọng lạc đi: "Mày...nhẹ thôi...tao sợ..."

Dũng hôn lên môi cậu, lưỡi quấn lấy lưỡi Tín để trấn an: "Tao nhẹ mà, mày ráng chút nha." Anh đặt đầu khấc vào khe lồn, đẩy từ từ và cảm nhận sự co bóp chặt chẽ của cậu. Khi đầu cặc chạm màng trinh mỏng manh thì anh không chần chừ dùng sức phá vỡ, Tín hét lên, nước mắt rỉ ra vì đau: "Ư...đau quá...hức..." Dũng dừng lại, hôn lên má cậu, thì thào: "Tao xin lỗi, sẽ hết đau ngay thôi." Anh nhấp nhẹ để Tín quen dần và khi cậu bớt căng thẳng, anh bắt đầu đụ sâu hơn.

Dũng vừa hôn vừa đụ, môi anh dính chặt môi Tín, lưỡi quấn lấy lưỡi cậu trong từng nhịp thở gấp gáp. Anh nhấp chậm rãi, cảm nhận lồn Tín ôm chặt cặc mình, rồi tăng tốc, nhấp nhanh hơn, tiếng da thịt va chạm vang lên "bạch bạch" trong căn phòng nhỏ. Tín cong người rên không ngừng:
"Dũng...tao sướng quá...ư..." Dũng vừa nâng niu vừa mạnh bạo, tay giữ hông cậu, nhấp sâu đến tận tử cung. Đầu khấc chạm vào điểm nhạy bên trong làm tử cung Tín mở ra, ngậm chặt lấy đầu cặc của anh. Tín lên đỉnh liên tục, nước lồn bắn ra rồi đái cả ra ga giường vì khoái cảm quá mãnh liệt: "Mày...tao chịu không nổi...sướng lồn quá..."

Khi gần xuất tinh, Dũng gầm lên, giọng khàn khàn đầy dâm dục: "Tao bắn vào trong nha, cho mày có thai với tao!" Tín trong cơn sướng, đầu óc mụ mị vì khoái lạc, hùa theo anh, hét lên: "Ừ...bắn đi... cho tao có thai...hức..." Dũng gầm lớn, nhấp mạnh vài cú cuối và bắn tinh đầy vào lồn cậu, dòng tinh nóng hổi tràn ra ngoài thấm ướt ga giường. Tín ngất đi, mắt nhòa đi vì sướng, cơ thể mềm nhũn trong tay Dũng, tiếng rên cuối cùng tắt lịm trên môi.

Dũng tắt máy quay, ôm Tín vào lòng, lau mồ hôi trên trán cậu bằng tay áo. Anh kéo chăn đắp cho cả hai, thì thào: "Mày là của tao mãi mãi. Tao yêu mày." Tín ngủ say trong sự bao bọc của anh, đôi môi khẽ cong lên, hạnh phúc ngập tràn sau một ngày dài.

-----

Sau cái đêm đầy đam mê ở nhà Dũng, mối quan hệ giữa anh và Tín trở nên sâu đậm hơn bao giờ hết. Những ngày sau đó, họ không chỉ là người yêu mà còn là chỗ dựa tinh thần của nhau. Dũng bắt đầu nghĩ đến một tương lai xa hơn - một tương lai mà Tín không chỉ là người anh yêu mà còn là người đồng hành suốt đời. Anh âm thầm lên kế hoạch cầu hôn, muốn tạo ra một khoảnh khắc lãng mạn bất ngờ để khắc sâu lời hứa trọn đời với Tín.

Một buổi tối thứ bảy, Dũng rủ Tín ra công viên gần nhà cậu. Anh viện cớ, giọng tỉnh bơ: "Tao muốn đi dạo cho mát, mày đi với tao nha." Tín gật đầu ngay, không chút nghi ngờ, đôi mắt sáng lên vì thích thú. Cậu mặc áo thun trắng đơn giản, quần short xanh nhạt ôm vừa vặn đôi chân thon, đeo sợi dây chuyền bạc khắc chữ "Dũng" lấp lánh trên cổ - món quà từ chuyến đi biển trước đây. Công viên buổi tối lung linh dưới ánh sáng của những ngọn đèn vàng dọc lối đi lát đá, tiếng lá cây xào xạc trong làn gió mát lành hòa lẫn tiếng cười trong trẻo của mấy đứa trẻ chơi đùa gần khu cầu trượt. Mùi cỏ tươi thoảng qua, xen lẫn hương hoa nhài từ mấy bụi cây ven đường, tạo nên một không gian yên bình hiếm có giữa lòng thành phố.

Dũng nắm tay Tín, bàn tay anh to lớn và ấm áp bao bọc bàn tay nhỏ nhắn của cậu, dẫn cậu đi qua con đường rợp bóng cây, đến một góc khuất bên hồ nước nhỏ. Ở đó, anh đã bí mật chuẩn bị sẵn một không gian đặc biệt: một tấm thảm đỏ mềm mại trải trên bãi cỏ xanh mướt, xung quanh là hàng chục ngọn nến nhỏ được xếp thành hình trái tim lớn, ánh sáng lập lòe từ ngọn lửa nhỏ phản chiếu lên mặt hồ lấp lánh như dát bạc. Giữa thảm là một lẵng hoa hồng đỏ rực, những cánh hoa tươi thắm tỏa hương thơm ngát, bên cạnh là một hộp nhung nhỏ màu xanh đậm được buộc nơ trắng tinh tế. Gió thổi qua làm ngọn nến chập chờn, ánh sáng vàng cam nhảy múa trên khuôn mặt đầy hồi hộp của Dũng.

Tín dừng bước, ngạc nhiên đến mức đứng sững lại, đôi mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mặt: "Mày...mày làm gì vậy? Định bày trò gì đây?" Cậu quay sang Dũng, giọng hơi cao vì bất ngờ, tay vô thức nắm chặt tay anh. Dũng cười, đôi mắt sáng lên dưới ánh nến, kéo cậu ngồi xuống tấm thảm, giọng anh run run vì hồi hộp nhưng vẫn cố giữ vẻ tự nhiên: "Ngồi đi, tao có chuyện muốn nói với mày." Tín ngồi xuống, đầu gối chạm vào thảm mềm, mắt không rời Dũng, tim đập thình thịch vì linh cảm điều gì đó quan trọng sắp xảy ra.

Dũng hít một hơi sâu, quỳ một chân xuống trước mặt Tín, đầu gối anh chạm vào cỏ ẩm, tay run run lấy hộp nhung từ lẵng hoa. Anh mở hộp, để lộ một cặp nhẫn bạc mảnh mai nhưng tinh tế, bên trong mỗi chiếc nhẫn khắc chữ "Dũng & Tín" bằng nét chữ nhỏ xinh xắn. Anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Tín, giọng trầm ấm pha chút nghẹn ngào: "Tín, từ ngày em bước vào đời anh, anh biết mình không thể sống thiếu em. Em là người cứu mẹ anh, là người làm anh cười mỗi ngày, làm anh hạnh phúc hơn bất cứ ai trên đời này. Anh không hứa sẽ cho em cả thế giới nhưng anh hứa sẽ dành cả thế giới của anh để yêu thương và che chở cho em. Em đồng ý làm vợ anh, sống với anh đến hết đời này được không?"

Tín sững người, nước mắt lăn dài trên má, không phải vì buồn mà vì xúc động đến nghẹt thở. Cậu đưa tay che miệng, đôi môi run run, giọng nghẹn lại: "Mày... anh nói thật hả? Em...em không ngờ..." Dũng cười dịu dàng nắm tay Tín, bàn tay anh ấm nóng bao bọc những ngón tay lạnh ngắt của cậu vì hồi hộp. Anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn khắc chữ "Dũng" vào ngón áp út của Tín, chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên làn da trắng hồng: "Thật chứ. Em đồng ý không?" Tín gật đầu lia lịa, lao vào ôm anh, nước mắt thấm ướt vai áo Dũng, giọng lạc đi: "Đồng ý, em đồng ý! Em yêu anh, đồ ngốc!" Dũng ôm chặt cậu, tay vuốt tóc Tín, hôn lên đỉnh đầu cậu, lòng ngập tràn hạnh phúc: "Từ giờ em là của anh rồi, không chạy thoát được đâu."

Xung quanh, vài người đi dạo trong công viên dừng lại vỗ tay chúc mừng, tiếng vỗ tay rải rác vang lên trong gió. Một cô gái trẻ đứng gần đó xuýt xoa: "Lãng mạn quá, chúc mừng hai anh!" Tín đỏ mặt, nép sát vào Dũng, còn anh thì cười lớn, giọng vang vang: "Cảm ơn mọi người! Vợ tôi đồng ý rồi!"
---

Đám cưới của Dũng và Tín diễn ra hai tháng sau, vào một ngày cuối xuân nắng nhẹ, trời xanh trong veo không một gợn mây. Họ chọn một nhà hàng nhỏ ven sông không quá sang trọng nhưng ấm cúng, với sân vườn rộng được trang trí bằng hoa hồng trắng tinh khôi và những chiếc đèn lồng đỏ treo lơ lửng trên cành cây. Gió sông thổi qua mang theo hơi nước mát lành, làm lay động những cánh hoa rải trên lối đi. Khách mời không đông, chỉ khoảng ba mươi người, gồm cha mẹ hai bên và những người bạn thân thiết từ công ty cùng vài người họ hàng gần gũi.

Ông Quốc - ba Tín - đứng nghiêm nghị trong bộ vest đen phẳng phiu, dáng người cao lớn toát lên thần thái áp đảo, đôi mắt sâu thẳm ánh lên niềm tự hào khi nhìn con trai bước ra. Ông Hòa và bà Lan, ba mẹ Dũng, mặc áo dài truyền thống - ông Hòa trong áo dài xanh đậm, bà Lan trong áo dài hồng phấn - cười rạng rỡ, tay nắm tay nhau như hồi còn trẻ. Bé Linh làm phù dâu, mặc váy hồng phấn nhẹ nhàng, tay cầm giỏ hoa tung hoa hồng trắng khắp sân, miệng cười toe toét.

Tín bước ra trong bộ vest trắng tinh, ôm sát cơ thể thon gọn, tóc chải gọn gàng để lộ vầng trán cao, gương mặt trắng hồng sáng lên dưới ánh nắng nhạt. Chiếc nhẫn bạc trên tay cậu lấp lánh, đôi mắt long lanh hạnh phúc khi nhìn Dũng. Anh mặc vest đen lịch lãm, cao lớn và nam tính, mái tóc vuốt ngược để lộ khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt không rời khỏi Tín suốt buổi lễ. Khi trao nhẫn, Dũng nắm tay Tín, bàn tay anh ấm nóng siết chặt tay cậu, thì thào: "Em đẹp quá, vợ của anh." Tín đỏ mặt, lườm anh bằng ánh mắt vừa ngượng vừa yêu: "Anh bớt sến đi, mọi người đang nhìn đó!" Nhưng cậu không giấu được nụ cười rạng rỡ, đôi môi hồng cong lên như cánh hoa.

Buổi tiệc tràn ngập tiếng cười và những lời chúc phúc. Ông Quốc nâng ly rượu, giọng trầm vang như tiếng chuông đồng: "Ba giao Tín cho con, con mà làm nó buồn là ba không tha đâu." Dũng đứng dậy, gật đầu lia lịa, giọng chắc chắn: "Dạ, con sex không làm ba phải thất vọng đâu!" Bà Lan chen vào, cười lớn, giọng vang lên át tiếng nhạc: "Tín là phúc của nhà này, con mà không giữ là mẹ đánh con ra bã thật đấy!" Cả đám cười vang, tiếng cụng ly leng keng hòa lẫn tiếng gió sông thổi qua, tạo nên không khí ấm áp như một đại gia đình quây quần.

---

Sau đám cưới, Dũng và Tín quyết định trở lại bãi biển vắng vẻ nơi họ từng đến trước đây để hưởng tuần trăng mật. Bãi cát trắng mịn trải dài hàng cây số, sóng vỗ nhẹ vào bờ, nước biển trong xanh lấp lánh dưới ánh nắng ban ngày và ánh trăng bàng bạc ban đêm. Họ thuê lại căn nhà nghỉ gỗ nhỏ với mái ngói đỏ phủ rêu và hiên nhà hướng thẳng ra biển, nơi từng chứng kiến những khoảnh khắc đầu tiên của họ. Đêm đầu tiên, sau khi ăn tối với tôm nướng và mực hấp trên một bếp lửa nhỏ bên bờ biển, Dũng kéo Tín ra ngoài, dưới ánh trăng tròn sáng rực chiếu sáng mặt nước như một tấm gương khổng lồ.

Dũng ôm Tín từ phía sau, đôi tay rắn chắc vòng qua eo cậu, cằm tựa lên vai Tín, hơi thở ấm nóng phả lên gáy cậu: "Em nhớ không, lần trước tụi mình ở đây, anh chụp hình và quay lại em." Tín đỏ mặt, quay lại lườm anh, giọng trêu chọc: "Anh nhắc làm gì, đồ biến thái!" Dũng cười lớn, giọng trầm ấm vang lên trong tiếng sóng: "Lần này anh không quay, anh muốn yêu em thật." Anh kéo Tín xuống cát, không gian chỉ có tiếng sóng vỗ đều đều và tiếng gió thổi qua rặng phi lao thưa thớt phía xa.

Dũng hôn Tín, nụ hôn sâu và mãnh liệt, môi anh dính chặt môi cậu, lưỡi quấn lấy lưỡi Tín trong một điệu nhảy ướt át. Tay anh cởi áo Tín, từng nút áo bung ra để lộ làn da trắng hồng mịn màng lấp lánh dưới ánh trăng. Tín cũng cởi áo Dũng, ngón tay run run chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, cả hai trần truồng trên bãi cát, làn da ấm nóng áp sát nhau. Dũng hôn khắp người Tín, từ cổ xuống ngực, môi anh ngậm lấy hai đầu vú hồng hào, mút mạnh khiến Tín cong người rên khẽ: "Chồng...nhẹ thôi..." Anh cúi xuống, liếm lồn Tín, lưỡi xoáy vào trong, cảm nhận độ ẩm và vị ngọt nhàn nhạt, làm cậu run rẩy vì sướng: "Aaaa...em không chịu nổi..."

Dũng đẩy cặc vào, nhấp chậm rãi để Tín quen dần, rồi tăng tốc, tiếng da thịt va chạm "bạch bạch" hòa lẫn tiếng sóng vỗ. Tín rên lớn, giọng lạc đi: "Chồng ơi...lồn em sướng quá...ahaa..." Dũng đụ sâu, đầu khấc chạm vào tử cung làm Tín lên đỉnh liên tục, nước lồn bắn ra thấm ướt nền cát. Khi gần xuất tinh, Dũng gầm lên, giọng khàn khàn đầy khao khát: "Anh bắn vào trong nha vợ, cho em có thai với anh!" Tín trong cơn sướng, ôm chặt anh, hét lên: " Ư ư...bắn đi vào trong em đi chồng...em muốn có thai...aha..." Dũng bắn tinh đầy vào lồn cậu, nhiều đến mức tràn ra ngoài một ít, thấm xuống cát. Tín run rẩy vì sướng, cơ thể mềm nhũn trong tay anh, đôi mắt nhắm chặt, môi cong lên trong nụ cười mơ màng.

Dũng ôm Tín, nằm xuống cát, thì thào: "Anh yêu em, vợ yêu." Tín tựa vào anh, giọng yếu ớt: "Em cũng yêu anh, chồng ngốc." Họ nằm đó, ôm nhau dưới ánh trăng, hạnh phúc ngập tràn giữa tiếng sóng biển không ngừng vỗ về.

---

Không lâu sau, Tín phát hiện mình có thai. Một buổi sáng, cậu thức dậy với cảm giác buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, mặt tái nhợt. Dũng lo lắng, vội vàng chạy ra tiệm thuốc mua que thử thai, tay run run đưa cho Tín: "Em thử đi, anh hồi hộp quá." Khi hai vạch đỏ hiện lên trên que thử, Dũng hét lên sung sướng, giọng vang khắp nhà: "Em có thai thật hả, Tín? Anh sắp làm cha rồi!" Tín đỏ mặt, anh lao vào ôm cậu nhấc bổng lên, nước mắt cậu lăn dài vì hạnh phúc: "Ừ, anh làm em có thai thật rồi, đồ ngốc!" Dũng ôm cậu quay vòng trong phòng khách, cười lớn: "Anh yêu em, yêu cả con anh nữa!" Anh gọi ngay cho gia đình hai bên, bà Lan khóc qua điện thoại: "Trời ơi, mẹ sắp có cháu nội rồi!" Ông Quốc gật gù, giọng trầm: "Tốt, tôi sắp có cháu ngoại rồi, haha."

Chín tháng sau, Tín sinh một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Minh - ý nghĩa ánh sáng, như ánh sáng mà hai người mang đến cho nhau. Ngày Tín sinh, Dũng đứng ngoài phòng mổ, tay nắm chặt thành ghế, mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên trán, lòng thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Khi y tá bế bé Minh ra, một đứa bé nhỏ xíu với đôi mắt sáng giống Tín và chiếc mũi cao giống Dũng, anh ôm con vào lòng, nước mắt rơi xuống má: "Bé con giống em quá, Tín." Tín nằm trên giường bệnh, mệt mỏi nhưng nở nụ cười hạnh phúc, giọng yếu ớt: "Ừ, giống em là đẹp rồi, anh đừng ghen."

Gia đình ba người sống trong căn nhà nhỏ của Dũng, giờ đã được sửa sang lại khang trang hơn với một phòng riêng cho bé Minh. Mỗi ngày tràn ngập tiếng cười - tiếng Minh bi bô tập nói, tiếng Dũng hát ru vụng về bằng giọng trầm khàn, và tiếng Tín cười khúc khích khi nhìn hai cha con chơi đùa. Một buổi tối, khi Minh đã ngủ say trong nôi, Dũng ôm Tín trên sofa, tay vuốt tóc cậu, thì thào: "Cảm ơn em, vì em mà anh có tất cả." Tín tựa vào ngực anh, ngước mắt lên cười dịu dàng. Tiếng cười của họ vang lên trong căn nhà nhỏ, hòa cùng tiếng gió thổi qua cửa sổ, khép lại một hành trình dài bằng hình ảnh một gia đình trọn vẹn, ngập tràn yêu thương và niềm vui.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz