Ban Oi Ban Dau Roi
Bản Ballad êm dịu khiến lòng người nhẹ nhõm cùng với tách cappucino nóng hổi lan toả trong không khí hương cà phê rang xay thơm phức khiến cho buổi chiều của tôi càng bình yên. Tôi lại nhớ về khúc giai thoại của riêng mình, một khúc ca về tuổi học sinh đầy mơ mộng nhiều hoài bão, kỷ niệm về những năm tháng học trò ngô nghê, cả tin đầy niềm vui cũng như những khoảng thời gian mà khi nhớ lại lòng mình cảm thấy nặng trĩu và tiếc nuối. Tôi nhớ về người bạn của mình, người mà giúp tôi nhận ra hiện thực rằng cuộc sống này không hẳn là màu hồng nhẹ nhàng đẹp đẽ. Khi đó bản thân tôi vẫn còn chút hi vọng về một tình bạn thân thương, nơi con người luôn là chỗ dựa vững chắc cho nhau, là nơi giải toả mọi nỗi niềm và là nơi xoa dịu mọi thương tổn. Bạn ơi tôi đã nghĩ, bạn là người bạn tốt nhất mà tôi có, nhưng có vẻ như càng hy vọng thì khi sự thật được hiện lên rõ nét, càng đau lòng, thất vọng tận tâm can. Tôi ngồi đây nhớ về bạn nhưng bạn ơi, bạn đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz