Ban Ghi Chep Sinh Ton Tai Xa Hoi Nguyen Thuy
Lúc trước hổ con còn đang ở một bên chơi đùa, nhưng giờ tựa hồ cũng cảm giác được cái gì, chỉ thấy nó ngoan ngoãn ghé vào thân mình lão hổ cọ, "ô ô..." từng tiếng kêu tựa như đang muốn gọi mẹ mình dậy.Mễ Lạc không nhịn được hốc mắt phiếm hồng, bước lên một bước ôm hổ con vào ngực, trấn an nhẹ nhàng vỗ đầu nó. Có thể là cảm nhận được được ý Mễ Lạc trấn an, hoặc là nó còn quá nhỏ, đối với việc mất mẹ còn chưa hiểu được quá sâu, hổ con rất nhanh bình tĩnh trở lại. Cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ trong lòng nàng. Cảm nhận được động tác ỷ lại của hổ con, Mễ Lạc mềm lòng rối tinh rối mù. Nhìn trên mặt đất lão hổ đã hoàn toàn không còn sinh cơ, thân thể to lớn như một tòa núi nhỏ, đối với một thân da lông mềm mại kia, Mễ Lạc có một khắc động tâm, nhưng cuối cùng vẫn là khó được phát thiện tâm, không muốn lột da một con hổ mẹ như vậy.Nhưng cứ để xác nó ở đây cũng không được, tuy rằng quanh đây động vật đều bị tiếng hổ gầm lúc trước chấn nhiếp, tạm thời sẽ không dám đi lại, nhưng sau một lúc nữa, bên này không có động tĩnh, mùi máu tươi lại nặng như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều động vật theo mùi máu mà đến.Nhìn bên cạnh có một cái hồ thiên nhiên, Mễ Lạc theo nguyên lý đòn bẩy, kiếm 1 cây gỗ cùng 1 tảng đá, cân nhắc một hồi dùng sức từng bước một đem xác lão hổ và cả cự xà xuống hồ nước.Mễ Lạc dùng bùn đất chung quanh phân tán vết máu bốn phía và che lấp, xác nhận không có gì sơ hở, lúc này mới dẫn theo hổ con theo đuôi nàng trở về sơn động.Xốc lên nhánh cây che cửa động, để chừa một khe hở đi vào, đống lửa trong sơn động đã lụi, nàng một lần nữa nhóm lửa lên. Trong nhất thời Mễ Lạc cũng không buồn ngủ, hổ con đến nơi xa lạ cũng im lặng quan sát, chạy tới chạy lui, một lúc sau mới chịu dừng lại, tựa như hiếu kì đống lửa đỏ rực tới gần. Cái mũi nhếch nhếch hướng tới đống lửa ngửi ngửi trông cực kì đáng yêu. Mễ Lạc không ngăn trở hành động của hổ con, chung quy nàng còn rất nhiều việc muốn làm, không thể thời thời khắc khắc chiếu cố nó được, cho nên một số việc để hổ con tự trải nghiệm, biết lợi hại, bị thương tổn mới có thể càng nhớ rõ những thứ cần phải tránh.Hổ con ngây ngốc cơ bản không biết tâm tư ác liệt của chủ nhân, vẫn từng bước tới gần đống lửa, khả năng đống lửa truyền tới hơi nóng khiến nó bất an, ánh mắt ướt nhẹp thỉnh thoảng nhìn trộm Mễ Lạc một chút, nhưng Mễ Lạc vẫn mặc kệ nó, hổ con vẫn là tiến tới bên đống lửa. "A ô. . ." Đống lửa truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn, khiến hổ con lui mạnh về phía sau vài bước, móng vuốt nhỏ giơ lên che cái mũi bị lửa xém qua. Hổ con nhìn đống lửa, trong mắt có một tia sợ hãi. Có lẽ nó không rõ, vì cái gì mà đống lửa thoạt nhìn trông rất đẹp lại khiến nó đau? Nhưng đau sẽ khiến nó nhớ rõ lần giáo huấn này, về sau sẽ không dễ dàng tới gần lửa. Từ đau đớn đến khi lấy lại tinh thần, hổ con giống như đứa nhỏ bị thương, theo bản năng đều muốn tìm mẹ mình kể lể, mà bây giờ Mễ Lạc trong lòng nó đã thay thế trở thành mẹ rồi. Chỉ thấy nó bay nhanh tới chân Mễ Lạc, trầm thấp kêu ô a vài tiếng, tựa như đang nói hết ủy khuất của mình, nâng cái đầu lông xù, đôi mắt to ướt nhẹp nhìn Mễ Lạc tìm kiếm an ủi. Mễ Lạc 'Phụt' một tiếng cười , vừa đau lòng vừa buồn cười, ôm lấy hổ con xem cái mũi nó, phát hiện chỉ là đốt rụi mấy cái lông, không có gì đáng ngại, lúc này mới yên lòng." Nhìn tiểu tử bướng bỉnh ngươi đi, về sau còn dám đến gần lửa hay không?" Gõ đầu nhỏ của nó, Mễ Lạc cười mắng. Hổ con nhìn như ý nàng giễu cợt, đầu trực tiếp chui vào lòng nàng cọ cọ. Nhìn hổ con nũng nịu, Mễ Lạc cười càng thoải mái. Trong lòng cũng là tràn đầy ấm áp, " quả nhiên có một con hổ con làm bạn, sinh hoạt sôi nổi hơn rất nhiều". Một lát sau, hổ con cũng mệt mỏi, vốn đang làm nũng trong ngực Mễ Lạc, dần không cựa quậy, lại truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ Nhẹ nhàng đặt hổ con xuống đất nằm bên cạnh, sau đó lấy chăn đắp lên mình cùng hổ con, Mễ Lạc cũng chìm vào giấc ngủ. "A ô. . . . . A ô..." Một trận tiếng kêu của động vật đánh Mễ Lạc đang ngủ say, dụi dụi con mắt, Mễ Lạc ý thức còn có chút mơ hồ, thứ gì gọi vậy? Ngồi dậy, chăn trên người cũng trượt xuống, sau đó một tiểu tử đầu lông xù màu vàng liền xuất hiện ở trong tầm mắt Mễ Lạc, hổ con? Nhìn thấy hổ con, nàng nhớ lại chuyện hôm qua, có thêm một người bạn bên cạnh thật tốt.Nhìn qua nhánh cây trước cửa động, Mễ Lạc phát hiện bên ngoài đã sáng ngời, đêm qua tuy tới hơn nửa đêm mới ngủ, nhưng sau nàng cũng ngủ đến trầm.Nhìn nước trong ống trúc chỉ còn lại một phần ba, nàng liền dùng để xúc miệng, sau đó lại đốt lên đống lửa đã tắt, đem mấy của khoai tây còn lại bỏ vào nướng, dùng nó làm bữa sáng.Nhưng hổ con thì ăn gì đây? Hổ con mới sinh không lâu, theo lý tốt nhất nó nên được uống sữa mẹ, nhưng hiện giờ không thể, xem ra chỉ có thể làm thứ khác cho nó ăn.Ah, liền cho nó ăn cháo khoai tây đi, chờ khoai tây nướng chín, thêm chút nước quấy thành cháo cho hổ con ăn. Trước mắt tạm chấp nhận như vậy, trở về sau nàng sẽ kiếm thức ăn khác thích hợp cho nó.Bưng cháo khoai tây đến trước mặt hổ con, cái đầu nho nhỏ liền vùi vào liếm láp, nhìn ra được nó rất đói bụng. Mỉm cười nhìn hổ con ăn, Mễ Lạc cũng tự bóc vỏ khoai tây nướng để ăn, rất nhanh cả người cả hổ giải quyết xong bữa sáng. Mễ Lạc lo hổ con ăn chưa no, nhưng nhìn bụng nó căng căng mới phát hiện lo lắng của mình dư thừa. Rốt cuộc là còn nhỏ, tựa như đứa bé con lượng cơm cũng không đáng bao nhiêu.Xong xuôi, Mễ Lạc chuẩn bị xuống chân núi đem thóc còn lại thu trở về, nhưng lo hổ con nghịch ngợm chạy vào rừng cây, vì thế nàng đành lấy dây bện từ cỏ dại, đem hổ con buộc tại một khối đá nhô ra trong sơn động.Xác nhận hổ con sẽ không chạy ra khỏi sơn động, Mễ Lạc lúc này mới cõng gùi tiếp tục công tác thu hoạch thóc, lại tốn hơn bốn giờ, cuối cùng mới đem tất cả thóc dưới chân núi thu vào sơn động, nhưng nàng cũng thiếu chút mệt chết.Đây là đã trải qua thời gian dài rèn luyện thể chất,nếu là Mễ Lạc của ngày vừa mới tới nơi này, nàng có lẽ đã nằm im một chỗ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz