Ban Ghi Chep Sinh Ton Tai Xa Hoi Nguyen Thuy
Chẳng qua không ôm hy vọng nên cũng không có gì thất vọng. Tuy có chút buồn bực nhưng tinh thần Mễ Lạc hiện tại vẫn tương đối bình tĩnh. Nàng quyết định rảnh rỗi ngày mai sẽ mở rộng hố bẫy thêm. Qua tình hình hôm nay, nàng phát hiện cạm bẫy vẫn là nhỏ, nếu không động vật rơi vào rồi sẽ không chạy thoát như vậy.Không biết hố bẫy kia bắt được con vật gì, nhưng hẳn không phải là mấy con thú nhỏ. Bởi vì nếu là con thỏ nhỏ, lại bị thương thì sẽ không thể nào chạy thoát khỏi hố bẫy. Cho nên khẳng định phải là một con thú lớn, nghĩ tới mất đi con thú to lớn có thể đem lại thật nhiều da lông, Mễ Lạc lại cảm thấy đau lòng. Nhưng điều này cũng chứng minh rằng mở rộng hố bẫy có thể sẽ thu hoạch được con mồi lớn. Nghĩ như vậy nàng lại cảm thấy cao hứng, bởi bắt được loại thú lớn, không phải chỉ thu mỗi thịt mà mấu chốt là thu được da lông của nó, vật phẩm thiết yếu trong mùa đông. Có da lông thì có thể làm thành áo lông thú, vừa hiệu quả giữ ấm lại đẹp mắt, ở Hoa Hạ một chiếc áo lông thú cũng tốn hơn vạn đại nguyên, nhưng ở nơi này chỉ cần nàng làm hố bẫy tốt, bỏ thêm công sức làm thành áo lông, thì đã có thể có 1 chiếc áo da thú tuyệt đối là đồ cao cấp, như vậy có thể không vui mừng hay sao.Nghĩ nghĩ như vậy, Mễ Lạc giơ lên cây đuốc trở về sơn động. Đã qua 7, 8 giờ bụng nàng đã kháng nghị, cũng không còn khí lực làm gì nữa.Cá cùng gừng nàng đã chuẩn bị xong, hiện tại liền trực tiếp nhóm lửa, bắc nồi là được. Thêm củi vào bếp lò lớn, đồng thời cũng đốt bếp lò nhỏ, bắc lên hộp sắt đun chút nước để nấu rau dại. Bởi vì không có dầu mỡ, không thể rán cá được, nên nàng trực tiếp đổ nước vào nồi đá, bỏ 3 con cá vào, thêm gừng và chút muối. Mở ra 1 gói mì tôm để lấy gói gia vị bỏ vào nồi, đốt lửa lớn hơn chút, việc còn lại là ngồi chờ canh cá sôi lên thôi. Lúc này bên bếp nhỏ, nước trong hộp sắt đã sôi sùng sục, bởi vì hộp sắt hơi nhỏ, nên nàng đem chỗ rau sam chia làm 2 lần bỏ vào nồi trần nước sôi. Sau đó vớt rau sam ra thêm chút muối trộn đều, vậy là xong món rau trộn ngon miệng. Bởi vì không có bát đĩa gì, nên nàng đành tìm một lá cây lớn rửa sạch tạm thời để đồ ăn. Vì thế Mễ Lạc phát hiện nàng cũng cần chuẩn bị đồ đựng thức ăn nữa.Nhìn canh cá còn chưa sôi, Mễ Lạc chuẩn bị nấu món chính, dù sao đã mở ra 1 gói mì tôm, gia vị gói mì cũng dùng hết, nàng liền đem mì bỏ vào nấu trong hộp sắt, tới khi sợi mì mềm thì vớt ra, sau đó múc canh cá bỏ vào, hương vị bát mì hẳn không quá kém.Một hồi sau nồi canh cá đã bắt đầu sủi tăm, dần dần hương thơm bay tràn ngập trong sơn động khiến Mễ Lạc không khỏi nuốt nước bọt.Canh cá phải cần ninh nhừ mới ngon, tạm thời không có việc gì, nàng lấy ra cành mềm tiếp tục bện gùi. Lúc làm xong đáy gùi, cá trong nồi đã chín nhừ, mùi hương thơm đậm bay ra, nhưng Mễ Lạc vẫn giữ lý trí đem ít canh cá để trước mặt con gà rừng ngoan ngoãn cách đó không xa. Mười mấy phút sau, gà rừng cũng mổ mổ cá trước mặt ăn gần hết, nhìn nó cũng chưa có gì khác thường. Mễ Lạc vẫn thận trọng đem củi lửa giảm bớt, để giữ ấm nồi canh cá, sau đó tiếp tục bện gùi. Nếu nàng bện xong gùi này, gà vẫn không sao, thì nàng sẽ ăn bữa chiều. Dù sao cũng đã ủy khuất bụng lâu như vậy, đành ủy khuất thêm chút nữa, sự tình liên quan đến tính mạng vẫn cần đảm bảo một chút thì hơn.Mất ba, bốn mươi phút bện xong cái gùi, lúc này gà rừng vẫn bộ dạng không biến chuyển, ánh mắt lưu chuyển, thỉnh thoảng còn đi lại quanh quanh, không có chút không khỏe nào, Mễ Lạc bấy giờ mới yên tâm, xem ra loại cá không biết tên kia có thể ăn được.Xác định xong, Mễ Lạc nhanh chóng lấy ít canh cá chan vào bát mì tôm thêm ít rau trộn và thưởng thức, hương vị quả nhiên như dự liệu cực kì thơm ngon. Dùng tạm cành cây nhỏ thay đũa gắp cá trong nồi ăn, thịt cá thơm ngon, khó trách canh cá ngon như vậy. Ăn uống no nê, Mễ Lạc nghỉ ngơi trong chốc lại rồi đem nước rửa sạch hộp sắt cùng đũa, nồi canh cá vẫn còn chờ sáng mai hâm nóng là ăn được.Thu thập xong xuôi, thời gian còn lại Mễ Lạc đem cành mềm còn thừa đan được 2 cái rổ lớn, và 1 cái nhỏ hơn, tới khi buồn ngủ không mở nổi mắt mới đắp chăn mỏng chìm vào giấc ngủ.Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, Mễ Lạc thế nhưng đã xuyên tới nơi xa lạ này được hơn 1 tháng. Thời gian này, vừa bận rộn, nhiều việc và mệt mỏi, đổi lại nàng cũng tàng trữ được không ít thức ăn và vật phẩm cần thiết. Như đồ để đựng thức ăn, trong khoảng thời gian này nàng thừa dịp buổi tối dùng gỗ khắc ra, tuy rằng không đẹp mắt nhưng tốt xấu cũng có thể đảm đương tác dụng như bát đĩa.Vấn đề thùng đựng nước cũng được giải quyết, nàng khoét rỗng 1 thân gỗ lớn để đựng nước, đổ đầy thùng cũng đủ dùng trong 2,3 ngày. Về phần thức ăn, tất cả hạt dẻ trên cây lớn kia đã bị nàng thu hết về sơn động, đem nấu chín phơi khô cất giữ. Mảnh sắn cách sơn động không xa cũng bị nàng dần dần đào hết đem về.Nàng cũng không quên thu hoạch rau dại, rễ bản lam đều phơi nắng mấy mươi cân cất giữ đến mùa đông dùng ăn, cả những cây thuốc phát hiện có thể thu nàng đều thu hết.Mặt khác nàng còn ướp muối bốn năm chục con cá để dự trữ cho mùa đông. Còn cả những hố bẫy kia sau khi mở rộng thu được không ít con mồi. Nàng cũng đào thêm mấy cái hố bẫy ở những nơi có nhiều dấu chân động vật. Cứ vậy hơn một tháng, nàng thu hoạch được 7, 8 con thỏ, 6,7 gà rừng, còn có cả con hoẵng cũng bắt được mấy con.Mà thu hoạch lớn nhất chính là 1 con báo đang ở thời kì thành niên dài tới 2m. Lúc nhìn thấy con báo trong hố bẫy nàng vẫn sợ hãi hít một hơi, tuy nó bị cọc gỗ trong hố đâm bị thương những nơi yếu hại, chỉ như nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn trợn mắt nhe răng với nàng. Mà nàng chỉ lấy thêm can đảm dùng cọc gỗ đâm vào đầu con báo, con báo mới không còn hơi thở. Nàng có tàn nhẫn lắm không? Nếu là ở Hoa Hạ, Mễ Lạc hẳn sẽ thấy mình tàn nhẫn nhưng ở nơi này, vì sinh tồn, nàng chỉ có thể làm như thế. Những con mồi ăn không hết, toàn bộ nàng đều đem ướp muối hong khô để cất giữ. Có thịt, cá, rau dại, còn tìm thêm được tỏi, gừng, nàng dự trữ đồ cho mùa đông cũng coi như đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz