[BAKUGAN FANFIC] MÓN QUÀ QUÝ GIÁ NHẤT
Chap 14: Vở nhạc kịch rắc rối 3
Hai tuần bận rộn trôi qua nhanh chóng. Mọi người, ai nấy đều toàn tâm toàn ý vào vở nhạc kịch hoành tráng của lớp mình. Mọi thứ được chuẩn bị chi li đến...từng mi-li-mét. Thật ngạc nhiên khi biết rằng: từ phần trang phục, đạo cụ, âm thanh, ánh sáng...v...v...hoàn toàn được các bạn trong Abyss làm bằng tay, mặc dù nếu dùng đến "tà thuật" của họ thì sẽ nhanh hơn nhiều.
Tất nhiên, phần quan trọng nhất vẫn là dàn diễn viên kì cựu. Trong quá trình huấn luyện gian khổ vừa qua...có thể nói, không ai còn nhận ra tính cách của từng người khi xem nháp họ diễn nữa.
Trước giờ G....
Đôi mắt hổ phách trợn tròn khi trông thấy tờ "áp phích quảng cáo" vở nhạc kịch.
- C-cái này...-Giọng Shun run run, chả hiểu vì tức hay vì...cái gì khác-Mấy người làm hồi nào sao tôi không biết?!!!
- Nyah~Blue cười đắc chí-Lâu rồi~Nhưng không muốn cậu vào phá đám nên không nói~
Bên cạnh cậu, cô gái tóc cam cúi gằm mặt, chốc chốc lại ngước đôi mắt chocolate đáng yêu lên, vẻ như có lỗi.
Cậu bạn ninja thở dài, hướng mắt ra ngoài cửa sổ đón những cơn gió mát lạnh buổi đêm. Chúng nghịch ngợm ùa vào, đùa giỡn làm rối tung mớ tóc đen ngắn của cậu. Lúc này, gương mặt Shun trông thật bình yên.
________________________________________________________________________________
- Tiếp theo là phần biểu diễn của lớp D! Xin nhắc lại. Tiếp theo là phần biểu diễn của lớp D. Yêu cầu các bạn chuẩn bị!-Giọng anh MC vang vang trên 4 cái thùng loa to tướng, hối thúc.
Green lặng lẽ đứng nhìn những người bạn mới quen đang lật đật chạy xuống sân. Cũng như cả lớp, cậu chỉ biết dõi theo và cầu mong cho cả bọn có đủ tự tin để diễn thật tốt.
- Chán! Chỉ có mình Red được theo họ đóng!-Blue tặc lưỡi, dựa lưng vào bờ tường.
- Biết sao được! Anh ấy là White Rabbit mà...-Yellow đưa mắt xuống sân trường, mặt buồn hiu.
________________________________________________________________________________
Giữa khung cảnh bóng tối đang chìm ngập khắp sân khấu, ánh đèn đột ngột bật lên, hòa vào tiếng nhạc ấn tượng của phương Tây. Dưới ánh sáng vàng dịu, mái tóc cam được cột cao của Alice như càng thêm nổi bật hơn, nét trang điểm nhạt, chiếc quạt xếp bằng lụa đen lấp lánh kim tuyến, một bông hồng màu chàm được cài cẩn thận trên đầu. Nước da trắng ngần của cô bé được tôn lên dưới màu tím của chiếc váy xòe, dài chạm đất với các chi tiết và hoa văn đơn giản, không mấy cầu kì.
Phía bên dưới hàng ghế khán giả, tiếng xì xầm pha lẫn thích thú nổi lên, đa phần là của toán con trai.
Mọi thứ bỗng chốc chìm trong yên lặng khi cô bạn Nga cất lên chất giọng trong vắt của mình:
- Ố~Hô! Hô! Hô~Nào~Chúng ta bắt đầu được chưa, nhỉ?
Alice nhìn xuống, nháy mắt. Một loạt trái tim đồng loạt xuất hiện cùng tràng pháo tay vang dội. Phía bên trong cánh gà, anh chàng ninja một tay cầm kịch bản, tay kia che mặt, quay đi. Rõ ràng, dù đã xem nháp vài lần nhưng cậu không thể không...thấy kì kì-một cảm xúc hỗn độn và quái lạ đun nóng gương mặt điển trai lên...hàng nghìn độ C. Và lần này cũng thế, may mà chưa có ai phát hiện ra.
Nhạc được vặn volume lớn, làm bàn đạp để cô gái tóc cam ngân nga giọng hát:
"There was once upon a time in another place~
An evil kingdom who no person dared to face.
And the ruler was a girl so mean:
A tiny little princess of only age fourteen!"
Alice xoay người lại, ngồi chễm chệ trên chiếc ngai cao. Ánh sáng chỉ chiếu tập trung lên một mình cô, nhưng phần nào hắt lên mờ mờ chàng người hầu cạnh bên. Mái tóc vàng dựng đứng, cùng dáng vẻ phong trần thường ngày đi cùng chiếc áo khoác trắng, giờ được thay bằng vẻ gọn gàng với bộ trang phục người hầu hoàng gia. Trong sự kết hợp đơn giản của hai màu tím than và đen, trông anh còn bí ẩn hơn cả Alice-vai evil chính trong vở kịch.
Đứng lặng im cạnh bên nàng công chúa, anh chàng tóc vàng có hai nhiệm vụ "vô cùng to lớn": làm kiểng và nhắc tuồng. Tuy có vẻ hơi bận rộn vì Alice run đến nỗi lâu lâu lại quên lời thoại, anh vẫn có thời gian lia mắt xuống dưới, lườm những kẻ đang trong vòng tình nghi.
Anh đề phòng quá đáng ư?
Không.
Nếu không có cái tin các anh chị lớp trên sẽ kéo bè phái đến phá vở nhạc kịch này.
Mọi suy nghĩ bâng quơ trong đầu Masquerade chấm dứt khi Alice khẽ giựt nhẹ gấu áo anh. Biết tới phần mình diễn, anh giả vờ đi ra rồi lại bước vào, trịnh trọng:
- O...Ojou-sa..ma...-Đây đã là lần thứ 1053 Masquerade gọi Alice bằng cô chủ. Lần nào cũng thất bại, kể cả khi diễn chính-Có đại diện của dân chúng cần gặp...người...
"Sao gọi cô ta như vậy khó khăn quá!"
Một thoáng cau mày, cô bước xuống, phẩy nhẹ tay. Masquerade lại trở về vị trí "thường trực" bên cạnh nàng công chúa. Từ bên dưới sân khấu, một quả đầu đen hùng dũng đi lên như xe tăng sắp húc đổ cổng Dinh Độc Lập. Như một chiếc xe không thắng, Red lượn một vòng quanh hai người lấy đà rồi mới dừng lại được. Cậu chàng tinh quái ngước lên, dõng dạc:
- Cho hỏi ở đây ai là công chúa?
- Vậy theo ngươi...-Alice đẩy chiếc quạt nghe tiếng "phạch!" thật lớn, đưa lên che đi một nửa gương mặt mình. Giọng nói đầy uy quyền-...ta với tên này~Ai mới là công chúa?
Ngây ra một vài giây, cậu bạn có đôi mắt đỏ ấy quỳ xuống, kính cẩn...ra điều kiện:
- Vâng! Nếu người là công chúa. Tôi đại diện cho toàn thể nhân dân xin người hãy giảm thuế...Chúng tôi thực sự không còn lo đủ, nếu người cứ liên tiếp tăng số lượng cần nộp lên như vậy.
Im lặng.
"Vụt!"
"Phập!"
Một cây viết được mài nhọn từ bên dưới phóng lên, sượt qua mớ tóc cam dày mượt của cô bé và ghim thẳng vào chiếc ghế đằng sau cô. Bàng hoàng. Alice thậm chí suýt hét lên nếu Masquerade không nhanh trí nắm chặt cổ tay cô. Anh tiến đến giựt cây viết ra, quăng đi rồi quay sang Red, quát:
- Sao nhà ngươi dám hành thích công chúa, hả?!!!
- Tôi nào có dám làm gì đâu ạ~Vì lần đầu tiên diện kiến dung nhan kiều diễm của công chúa, tôi lúng túng trượt tay thôi!-Red mỉm cười, đáp trả như thể chúng nằm sẵn trong kịch bản.
Phía sau chiếc màn kín, Shun săm soi cây viết nhọn hoắc ấy trong tay, đôi mắt hổ phách long lên, giận dữ. Anh chàng tóc xanh đen đứng cạnh cậu cầm nó lên, màu đỏ đục ngầu trong đôi mắt kia như có cùng thái độ với anh bạn ninja.
- Mùi mận chín...-Blackjack lầm bầm.
Hết vai diễn của mình, Red lập tức lao vào trong nhập bọn cùng những người khác. Dặn họ cứ yên tâm trong khi mình đứng niệm cái gì đó như...kinh phật.
________________________________________________________________________________
"Evil flowers~
Steadily bloom~
With an array of colorful doom!
But the weeds who feel that they want to stay~
They'll just die and feed me the same anyway."
Đoạn nhạc mà Alice cất lên hối thúc Mai và Blackjack. Họ bước ra ngoài diễn sau khi gửi lại hết niềm tin vào hai anh chàng tóc đen trong cánh gà, vì họ là hai người duy nhất không còn vướng bận vào vở kịch, có lẽ họ sẽ tìm ra chân tướng chủ nhân thanh "ám khí" kia.
Nhưng,v
...mọi chuyện có lẽ đã trở lại vẻ yên bình của nó. Và vở kịch vẫn được tiếp tục như chưa có chuyện gì xảy ra.
________________________________________________________________________________
- Ojou-sama! Wakarimasita!
- Mai!
Cậu hoàng tử mang mái tóc xanh dương sậm khẽ thốt lên, ngỡ ngàng. Cậu lao đến, bế thốc người con gái với mái tóc xõa dài màu xanh nhạt, đang nằm cạnh vũng máu lên. Thứ chất lỏng màu đỏ ấy nhỏ xuống đất, ụp vào người làm vấy bẩn chiếc áo khoác trắng tinh tươm. Nhẹ nhàng đặt đầu người con gái ấy lên vai, Blackjack gào lên. Âm thanh ấy như làm chấn động cả một khoảng trời ngập chìm trong sắc máu.
Đằng xa, tên hung thủ kia đứng lặng một mình. Những giọt đỏ trên chiếc mặt nạ vẫy còn nguyên, mơn trớn chảy từ từ xuống phía dưới cằm, nhỏ lên con dao vấy máu trong tay. Masquerade hát. Giọng hát trầm, du dương không kém gì giọng hát của nàng công chúa tóc cam.
"You're the royal highess, and I'm your loyal servant,
We are two star crossed twins, who can never be together.
If only I can protect you from all the darkness...
I'll do whatever it takes and become evil itself~"
________________________________________________________________________________
Cái chết của Mai-nàng công chúa của vương quốc ngọc Lục Bảo làm dấy lên niềm phẫn nộ trong lòng dân chúng. Không lâu sau, tòa lâu đài thuộc sở hữu bởi nàng công chúa bóng tối ấy bị bao vây. Phía bên trong lâu đài vẫn là cặp song sinh kia, họ đứng đối diện nhau, lặng lẽ. Bản nhạc êm dịu cất lên, âm điệu buồn, tha thiết.
"Here listen, change into my clothes, dear sister
And leave this castle immediately
It's fine, we're twins no one will ever find out
So don't worry and run
And don't ever look back~"
Dặn dò em gái xong, anh tháo chiếc mặt nạ lạnh băng ra. Mái tóc vàng chuyển nhanh thành cam, xõa dài xuống vai. Để lại Masquerde với vẻ ngoài giống Alice như hai giọt nước. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán cô công chúa một nụ hôn trước khi đẩy cô trốn vào trong chiếc tủ áo.
Trong chiếc váy tím tha thướt của cô, anh lao ra ngoài và nhanh chóng bị quân lính xông vào bắt trói.
Phía bên trong chiếc tủ, những gì Alice thấy được khiến cô hoảng sợ, run lên bần bật. Nước mắt cô bé...giọt ngắn, giọt dài, giàn giụa trên đôi gò má ngây thơ.
Trước khi bị dẫn đi, anh lặng lẽ đưa mắt về phía chiếc tủ nhỏ, mỉm cười. Cất cao tiếng hát:
"Today I'm the princess, and you're a fugitive
We are two star crossed twins, who will never be together
And if they call you evil, that means I am evil too
Since we share the same blood
You are me and I am you."
Nàng công chúa giả bị dẫn ra pháp trường hành hình. Hướng mắt về phía mái tóc cam đằng xa, anh lại tiếp tục hát...cho đến khi nụ cười ấy rơi xuống đất...cùng với chiếc đầu đã bị cắt rời bởi mái chém.
Vở kịch ngay sau đó cũng hạ màn.
________________________________________________________________________________
Vài ngày sau...
- SAO? KHÔNG ĐƯỢC GIẢI Ư?!!!-Dan la làng, có lẽ anh chàng đang tiếc công mình cặm cụi lo phần ánh sáng suốt đêm hôm đó.
Green gật đầu, ngao ngán:
- Vở kịch được đánh giá cao....nhưng không phù hợp với chủ đề nên đã bị loại. Ông thầy đó nói: "Hôm bữa đã nhờ các anh chị lớp 12 thông báo rồi!". Rõ ràng chúng ta bị bọn họ chơi khăm mà!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz