Bai Nhu Tang Kim Ngoc
"Không tiện tới?" Lòng hiếu kỳ của Phùng Cổ Đạo bị câu dẫn ra, chuyện gì có thể khiến Kỷ Vô Địch 'không tiện' tới?Viên Ngạo Sách ánh mắt lạnh lùng nhìn sang chưởng môn Thiên Sơn, ngay khi người ta đang âm thầm hồi tưởng xem mình có phải đã từng đắc tội với hắn hay không, ánh mắt lại dời đi. Hắn nói với Phùng Cổ Đạo, "Bạch đạo tại Khai Phong mời dự võ lâm đại hội.""Võ lâm đại hội?" Phùng Cổ Đạo cau mày. Có câu Tư Mã chiêu chi tâm người qua đường đều biết, bạch đạo võ lâm tụ tập ở Khai Phong muốn cái gì, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng, "Vẫn chưa chịu tuyệt vọng sao?" Trước kia là vì có Tiết Linh Bích âm thầm trợ quyền cho bọn hắn, cho nên bọn hắn không có gì để sợ, như vậy bây giờ... Không lẽ là Tiết Linh Bích lập lại trò cũ?"Viên Ngạo Sách thấy mi đầu của hắn càng nhíu càng chặt, lạnh lùng nói, "Võ Đang Thiếu Lâm đã mời Huy Hoàng môn cùng tới chủ trì.". . .Võ Đang Thiếu Lâm?Phùng Cổ Đạo rốt cuộc đã biểu vì sao Kỷ Vô Địch không tiện đến đây. Rất hiển nhiên, hiện tại tình thế đã nghiêm trọng tới nỗi trưởng lão Ma giáo nội ứng tại Võ Đang cũng phải đi ra giả vờ làm kẻ địch với Ma giáo."Kỷ Vô Địch đồng ý?" Phùng Cổ Đạo khẽ cười nói.Quen biết Kỷ Vô Địch tới nay, đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy, trong lòng Viên Ngạo Sách đã khó chịu tới cực điểm, đối với lời trêu chọc của hắn tự nhiên sắc mặt cũng chẳng đẹp được bao nhiêu cho cam, "Nếu ngươi biết nguyên nhân gây ra chuyện này, có muốn cười cũng cười không nổi đâu.""Nguyên nhân?" Phùng Cổ Đạo hỏi."Sư phụ ta trong vòng ba ngày liên tiếp hỏa thiêu sáu đại phái bạch đạo."Nụ cười của Phùng Cổ Đạo quả nhiên thu hồi, "Sư phụ ngươi? Vậy sư phụ ta..."Viên Ngạo Sách nhìn vào mắt hắn, nói từng chữ một, "Sư phụ ta nói, sư phụ ngươi đã qua đời.""..." Phùng Cổ Đạo trong nháy mắt nghẹn ngào, trong óc trống rỗng."Ngươi..." Viên Ngạo Sách thấy thân thể hắn lung lay sắp đổ, vô thức vươn tay muốn dìu, nhưng tức khắc, Phùng Cổ Đạo đã vững vàng trở lại.Vì vậy bàn tay vươn ra cũng nhất thời sửa dìu thành vỗ.Phùng Cổ Đạo bị hắn vỗ thì kinh ngạc.Chưởng môn Thiên Sơn kế bên xen vào nói, "Minh Tôn thỉnh nén bi thương." Kỳ thực nói đi cũng phải nói lại, phái Thiên Sơn coi như là danh môn chính phái, lẽ ra nên đứng bên bạch đạo. Chỉ là bọn hắn ở nơi xa xôi, cũng không qua lại với võ lâm Trung Nguyên, hiện tại Ma giáo song tôn lại ở ngay trước mắt, về mặt tình cảm đương nhiên lại thân thiết với Ma giáo hơn một chút."Đa tạ." Phùng Cổ Đạo đạm nhiên đáp lại.Chưởng môn Thiên Sơn cũng không để bụng. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, biểu hiện của Phùng Cổ Đạo lúc này đúng là nhân chi thường tình.Viên Ngạo Sách nhân cơ hội kéo chủ đề lại điểm chính, "Bạch đạo võ lâm muốn mượn lần võ lâm đại hội này tiêu diệt Ma giáo. Võ Đang Thiếu Lâm và Huy Hoàng môn còn chưa bày tỏ thái độ, Chung Vũ tuy có danh hiệu võ lâm minh chủ, nhưng đại đa số vẫn xem hắn là người của Huy Hoàng môn, cho nên bọn hắn hiện tại đều lấy Thanh Thành như thiên lôi sai đâu đánh đó.""Thanh Thành?" Phùng Cổ Đạo cúi đầu trầm tư.Viên Ngạo Sách lại lạnh lùng liếc sang chưởng môn Thiên Sơn.Chưởng môn Thiên Sơn rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện, mình sở dĩ không vừa mắt hắn không phải do trước đó đắc tội, mà là bởi vì mình không thức thời ngồi thù lù một đống hóng hớt. "Ta đột nhiên nhớ còn có hai đệ tử chưa dạy bảo, đi trước một bước. Minh Tôn Ám Tôn thỉnh tự nhiên.". . .Còn có hai đệ tử chưa dạy bảo?Cái cớ sứt sẹo cái lý do thối nát gì đây?Viên Ngạo Sách lạnh mặt nhìn hắn rời khỏi.Xác định tiếng bước chân của hắn đã rời khỏi phạm vi nghe ngóng, Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, "Lần này sư phụ và lão Ám Tôn chuẩn bị hợp tác xướng cái gì?"Viên Ngạo Sách nhướng mi nói, "Ngươi nghĩ xem?""Nếu như sư phụ ta đã chết, việc đầu tiên lão Ám Tôn làm là đem phần cầu ở Thiên Sơn phân thây." Phùng Cổ Đạo nói, "Dù cho muốn tìm bạch đạo xả giận cũng tuyệt đối không gấp như vậy."
Viên Ngạo Sách thờ ơ."Hắn sở dĩ gấp như vậy, bất quá là muốn đem tin tức sư phụ ta chết rải ra ngoài." Phùng Cổ Đạo dừng một chút, đáy mắt hiện lên một vệt tinh quang, "Phụ thân của Tiết Linh Bích thực sự chết trong tay sư phụ?" Với tính cách của sư phụ, nếu không phải do hắn làm sai trước, tuyệt đối sẽ không đem phương thức giả chết sợ đầu sợ đuôi này ra giải quyết vấn đề.Viên Ngạo Sách dường như muốn cười, rồi lại nhịn xuống, chậm rãi gật đầu.
Phùng Cổ Đạo thấy sắc mặt hắn thì biết chuyện xưa này nhất định không thế nào rung động tới tâm can."Sư phụ ngươi nói, cuộc đời hắn chỉ làm hai chuyện tốt. Một chuyện là thu dưỡng ngươi, một chuyện là thay một nữ tử nhỏ bé vô tội báo thù, giết hái hoa đạo tặc bức hại nàng."Phùng Cổ Đạo đỡ trán, "Hái hoa đạo tặc kia không trùng hợp là binh mã đại nguyên soái đó chứ?""Khi hắn y phục xốc xếch giết nữ nhân, vừa lúc sư phụ ngươi muốn đi tìm người xả giận." Viên Ngạo Sách trả lời lời ít ý nhiều, nhưng quá trình đã phi thường rõ ràng.Phùng Cổ Đạo trấn định hỏi, "Nguyên nhân là gì?""Sư phụ ngươi giết người xong mới phát hiện bị mình giết là binh mã đại nguyên soái, vì vậy sau khi đưa thi thể hắn trở về, thuận tiện điều tra những chuyện đã xảy ra." Viên Ngạo Sách dừng một chút, cố gắng giữ nét lạnh lùng, "Nữ tử kia là doanh kỹ*, tại thời điểm đặc thù đã lấy trộm một vật quan trọng mà nguyên soái tùy thân mang theo."Doanh kỹ: kỹ nữ chuyên hầu hạ người trong quân doanh"Tàng bảo đồ?" Phùng Cổ Đạo rốt cuộc cũng có thể xâu chuỗi mọi sự kiện lại.Tiên hoàng vì lo sợ Biên Cương vương đang ngấm ngầm rục rịch nên đã tạo ra một tấm tàng bảo đồ giả. Chỗ dừng chân Bễ Nghễ sơn của Ma giáo xưa nay vốn nổi danh thần bí quỷ quyệt, vinh hạnh trở thành tàng bảo địa. Để tấm bản đồ được an toàn, hoàng thượng đặc biệt giao nó cho vị binh mã đại nguyên soái mà mình tín nhiệm nhất, rời xa kinh thành. Nào ngờ trên đời không có bức tường nào ngăn được gió lọt, hoàng thượng tự cho mình cao minh cũng không qua được tai mắt của Biên Cương vương. Biên Cương vương sau khi biết chuyện, dĩ nhiên tìm trăm phương nghìn kế phái người đi trộm.Thế là mới có cảnh thiếu niên Tiết Linh Bích nhìn thấy phụ thân mình cùng một nữ tử cuồng hoan trong trướng. Sau đó, binh mã đại nguyên soái phát hiện tàng bảo đồ bị mất, lại không dám công khai, đành vội vàng y phục xốc xếch chạy ra khỏi quân doanh truy bắt. Nhưng trời trêu người, vừa khéo bị lão Minh Tôn cả đời chỉ làm được hai chuyện tốt giết chết ngay tại chỗ.Đối diện với đoạn lịch sử nghe xong chỉ biết há hốc miệng này, Phùng Cổ Đạo và Viên Ngạo Sách đều cạn lời.Một lúc lâu sau, Phùng Cổ Đạo mới hỏi: "Vậy sư phụ có để lại lời dặn gì không?"Viên Ngạo Sách đáp: "Có.""Là chuyện gì?""Sư phụ ngươi đã chết, tiết Thanh minh hằng năm nhớ dâng hương."Phùng Cổ Đạo cười khổ. Cũng chỉ có sư phụ hắn trời sinh tính hào sảng mới có thể nói ra câu xúi quẩy bảo đồ đệ hằng năm phải dâng hương như vậy. Quả đúng là cha biết con nhất. Hắn từ nhỏ cùng sư phụ tình như cha con, dù không ở bên cạnh, hắn cũng có thể từ từng lời nói cử chỉ mà đoán ra tâm tình biến hóa như trăng theo tháng. Nếu không, với tính tình sư phụ e rằng chẳng những không giả chết trốn tránh, mà còn chủ động tìm đến Hầu phủ, đánh cho Tiết Linh Bích đến mức không còn sức nói hai chữ "báo thù" mới thôi."Ngươi định khi nào động thủ?" Viên Ngạo Sách thấy hắn mãi trầm mặc mà cười thầm, nhịn không được hối thúc.Phùng Cổ Đạo láo liên nhìn quanh:"Ngươi gấp lắm sao?". . .Nói nhảm!Nhớ đến cảnh lúc chia tay, Kỷ Vô Địch gào khóc như thể trời sắp sập, cho dù là giả vờ thì cũng khiến hắn trong lòng bồn chồn.Viên Ngạo Sách lập tức cảm thấy khuôn mặt trước mắt thật sự đáng đánh chết: "Hay ngươi cho rằng Ma giáo chỉ cần một Minh Tôn là đủ rồi?""Đây là uy hiếp." Phùng Cổ Đạo tỏ vẻ bất mãn.Viên Ngạo Sách cười lạnh: "Thì sao?"Người đang nóng lòng muốn làm việc mà không được toại nguyện thường dễ xúc động. Phùng Cổ Đạo thức thời nói: "Ta đồng ý."Hắn ngừng lại một chút, rồi thở dài: "Những môn phái bị thiêu hiện tại nhất định mừng rỡ vô cùng."Nếu chịu thiệt hại nghiêm trọng, thì yêu cầu Ma giáo bồi thường là lẽ đương nhiên. Ít nhất lúc này, Ma giáo đã trở thành một miếng bánh béo bở trong mắt bọn họ, tha hồ để người ta tranh giành xâu xé, nhưng thế sự nào có thể luôn thuận theo lòng người?Nếu không có nắm chắc, thì làm sao lão Ám Tôn dám chọc giận nhiều người trong thiên hạ bạch đạo như thế?Viên Ngạo Sách hừ lạnh: "Cũng chỉ vui được nhất thời."Phùng Cổ Đạo mỉm cười, "Hiếm khi bọn họ vui vẻ như thế, chi bằng cứ để họ vui thêm một chút nữa đi?"Viên Ngạo Sách nheo mắt, "Ta nghĩ, ta rất sung sướng khi Bễ Nghễ sơn lại bị đánh thêm một trận nữa."Phùng Cổ Đạo thở dài, "Chả trách các cụ hay nói, con gái gả đi như bát nước hất ra..."Chữ "ra" còn chưa thốt, kiếm của Viên Ngạo Sách đã vung.. . .Từ Thiên Sơn tới Khai Phong, đường tuy dài nhưng Phùng Cổ Đạo lại rất thư thái, vì hắn nằm dài cả chặng."Phu xe, nếu đánh xe mệt, nhớ tìm chỗ nghỉ ngơi một lát." Phùng Cổ Đạo tựa lưng vào gối mềm, định nhấp chén trà. Xe đột ngột chấn động mạnh, nước trà bắn ra, làm ướt một mảng y phục của hắn.Phùng Cổ Đạo vẫn điềm nhiên lau sạch, xoa xoa vết thương ở hai bên thắt lưng, không sợ chết mà tiếp lời, "Phu xe, đánh xe cho cẩn thận, lát nữa ta thưởng cho ngươi một cái màn thầu."Xe lại chấn động mạnh thêm một lần nữa.Viên Ngạo Sách cầm roi ngựa, hằn học nghĩ, nếu không phải sợ tên kia chậm chạp kéo dài thời gian, thì mình đã bỏ rơi hắn để hắn tự đến Khai Phong rồi!Nghĩ ngợi, hắn không nhịn được lại dùng roi cuốn một hòn đá, ném vào đúng đường bánh xe sắp lăn tới.Sau đó, lại vang lên một tiếng "đông".Bị xóc nảy khiến hai bên sườn đau điếng, Phùng Cổ Đạo vừa thầm chửi Viên Ngạo Sách té tát, vừa không thể kìm được mà nhớ đến Tiết Linh Bích. Có sự so sánh, hắn mới thấu được quân tử động khẩu bất động thủ là phong thái hiếm có đến nhường nào!Thành Khai Phong dạo này rất rộn ràng, tấp nập.Nhưng tri phủ thành Khai Phong lại khổ sở, khổ sở không thể chịu nổi. Từ ngày đạo trưởng Lăng Vân, đại sư Từ Ân nào đó thường xuyên tới tìm hắn uống trà, cuộc sống của hắn chỉ có uống trà và uống trà. Tuy mỗi lần họ chỉ tới nửa ngày, nhưng hết lần này đến lần khác lại đến riêng! Một người buổi sáng, một người buổi chiều, rất ăn ý.Hắn cũng từng cố gắng khéo léo từ chối họ vào cửa, nhưng cứ quay người lại, đã thấy họ đang cười tủm tỉm đứng ngay sau lưng, gật đầu chào hỏi hắn."Tri phủ đại nhân." Đạo trưởng Lăng Vân đưa tay, vẫy vẫy trước mặt hắn, như gọi lại ba hồn bảy phách đang lạc vào chốn thần tiên của hắn."Ừm ừm. Đạo trưởng, tôi đang nghe đây." Tri phủ vỗ vỗ mặt mình, cố gắng lấy lại tinh thần."Vậy quan điểm của tri phủ đại nhân về việc này là...""Quan điểm? Ồ, quan điểm." Tri phủ trầm ngâm nói, "Quan điểm thì có, nhưng mà nhiều quá, chắc ba ngày ba đêm cũng không nói hết, nên tốt nhất là không nói."Đạo trưởng Lăng Vân mỉm cười vuốt râu, "Không sao, bần đạo sẵn lòng lắng nghe.""Nhưng bản quan không muốn nói." Tri phủ bày ra vẻ mặt 'ngươi làm gì được ta'. Võ Đang gia thế lớn, hắn không tin người này thực sự dám làm gì một mệnh quan triều đình như hắn!Đạo trưởng Lăng Vân nói, "Vậy thì, xin tri phủ đại nhân hãy thận trọng xem xét quan điểm của bần đạo, rút bớt những quan binh đang canh giữ bên ngoài khách điếm."Nhắc đến chuyện này, tri phủ càng thêm đau đầu. Theo ý hắn, những ân oán giang hồ này quan phủ không nên nhúng tay, cứ mặc kệ họ hắc bạch lẫn lộn mà gây nhau, nhưng hai hôm trước hắn lại nhận được thư của Tuyết Y Hầu, trong thư dặn hắn phải nghiêm ngặt theo dõi nhất cử nhất động của chính phái.Tuy lần trước Tuyết Y Hầu tới thì ồn ào, đi thì lặng lẽ, chẳng đầu chẳng cuối, nhưng người ta là Hầu gia, là sủng thần của đương kim hoàng thượng, ông có mọc thêm hai cái đầu cũng không dám đắc tội, nên dù không tình nguyện thì vẫn phải làm.Thế là ông lại phải lôi cái lý do cũ rích ra trả lời, "Đạo trưởng, họ thực sự không canh phòng ở đó, họ chỉ trùng hợp tuần tra chỗ đó... rồi mỏi chân nên không muốn đi mà thôi."
Viên Ngạo Sách thờ ơ."Hắn sở dĩ gấp như vậy, bất quá là muốn đem tin tức sư phụ ta chết rải ra ngoài." Phùng Cổ Đạo dừng một chút, đáy mắt hiện lên một vệt tinh quang, "Phụ thân của Tiết Linh Bích thực sự chết trong tay sư phụ?" Với tính cách của sư phụ, nếu không phải do hắn làm sai trước, tuyệt đối sẽ không đem phương thức giả chết sợ đầu sợ đuôi này ra giải quyết vấn đề.Viên Ngạo Sách dường như muốn cười, rồi lại nhịn xuống, chậm rãi gật đầu.
Phùng Cổ Đạo thấy sắc mặt hắn thì biết chuyện xưa này nhất định không thế nào rung động tới tâm can."Sư phụ ngươi nói, cuộc đời hắn chỉ làm hai chuyện tốt. Một chuyện là thu dưỡng ngươi, một chuyện là thay một nữ tử nhỏ bé vô tội báo thù, giết hái hoa đạo tặc bức hại nàng."Phùng Cổ Đạo đỡ trán, "Hái hoa đạo tặc kia không trùng hợp là binh mã đại nguyên soái đó chứ?""Khi hắn y phục xốc xếch giết nữ nhân, vừa lúc sư phụ ngươi muốn đi tìm người xả giận." Viên Ngạo Sách trả lời lời ít ý nhiều, nhưng quá trình đã phi thường rõ ràng.Phùng Cổ Đạo trấn định hỏi, "Nguyên nhân là gì?""Sư phụ ngươi giết người xong mới phát hiện bị mình giết là binh mã đại nguyên soái, vì vậy sau khi đưa thi thể hắn trở về, thuận tiện điều tra những chuyện đã xảy ra." Viên Ngạo Sách dừng một chút, cố gắng giữ nét lạnh lùng, "Nữ tử kia là doanh kỹ*, tại thời điểm đặc thù đã lấy trộm một vật quan trọng mà nguyên soái tùy thân mang theo."Doanh kỹ: kỹ nữ chuyên hầu hạ người trong quân doanh"Tàng bảo đồ?" Phùng Cổ Đạo rốt cuộc cũng có thể xâu chuỗi mọi sự kiện lại.Tiên hoàng vì lo sợ Biên Cương vương đang ngấm ngầm rục rịch nên đã tạo ra một tấm tàng bảo đồ giả. Chỗ dừng chân Bễ Nghễ sơn của Ma giáo xưa nay vốn nổi danh thần bí quỷ quyệt, vinh hạnh trở thành tàng bảo địa. Để tấm bản đồ được an toàn, hoàng thượng đặc biệt giao nó cho vị binh mã đại nguyên soái mà mình tín nhiệm nhất, rời xa kinh thành. Nào ngờ trên đời không có bức tường nào ngăn được gió lọt, hoàng thượng tự cho mình cao minh cũng không qua được tai mắt của Biên Cương vương. Biên Cương vương sau khi biết chuyện, dĩ nhiên tìm trăm phương nghìn kế phái người đi trộm.Thế là mới có cảnh thiếu niên Tiết Linh Bích nhìn thấy phụ thân mình cùng một nữ tử cuồng hoan trong trướng. Sau đó, binh mã đại nguyên soái phát hiện tàng bảo đồ bị mất, lại không dám công khai, đành vội vàng y phục xốc xếch chạy ra khỏi quân doanh truy bắt. Nhưng trời trêu người, vừa khéo bị lão Minh Tôn cả đời chỉ làm được hai chuyện tốt giết chết ngay tại chỗ.Đối diện với đoạn lịch sử nghe xong chỉ biết há hốc miệng này, Phùng Cổ Đạo và Viên Ngạo Sách đều cạn lời.Một lúc lâu sau, Phùng Cổ Đạo mới hỏi: "Vậy sư phụ có để lại lời dặn gì không?"Viên Ngạo Sách đáp: "Có.""Là chuyện gì?""Sư phụ ngươi đã chết, tiết Thanh minh hằng năm nhớ dâng hương."Phùng Cổ Đạo cười khổ. Cũng chỉ có sư phụ hắn trời sinh tính hào sảng mới có thể nói ra câu xúi quẩy bảo đồ đệ hằng năm phải dâng hương như vậy. Quả đúng là cha biết con nhất. Hắn từ nhỏ cùng sư phụ tình như cha con, dù không ở bên cạnh, hắn cũng có thể từ từng lời nói cử chỉ mà đoán ra tâm tình biến hóa như trăng theo tháng. Nếu không, với tính tình sư phụ e rằng chẳng những không giả chết trốn tránh, mà còn chủ động tìm đến Hầu phủ, đánh cho Tiết Linh Bích đến mức không còn sức nói hai chữ "báo thù" mới thôi."Ngươi định khi nào động thủ?" Viên Ngạo Sách thấy hắn mãi trầm mặc mà cười thầm, nhịn không được hối thúc.Phùng Cổ Đạo láo liên nhìn quanh:"Ngươi gấp lắm sao?". . .Nói nhảm!Nhớ đến cảnh lúc chia tay, Kỷ Vô Địch gào khóc như thể trời sắp sập, cho dù là giả vờ thì cũng khiến hắn trong lòng bồn chồn.Viên Ngạo Sách lập tức cảm thấy khuôn mặt trước mắt thật sự đáng đánh chết: "Hay ngươi cho rằng Ma giáo chỉ cần một Minh Tôn là đủ rồi?""Đây là uy hiếp." Phùng Cổ Đạo tỏ vẻ bất mãn.Viên Ngạo Sách cười lạnh: "Thì sao?"Người đang nóng lòng muốn làm việc mà không được toại nguyện thường dễ xúc động. Phùng Cổ Đạo thức thời nói: "Ta đồng ý."Hắn ngừng lại một chút, rồi thở dài: "Những môn phái bị thiêu hiện tại nhất định mừng rỡ vô cùng."Nếu chịu thiệt hại nghiêm trọng, thì yêu cầu Ma giáo bồi thường là lẽ đương nhiên. Ít nhất lúc này, Ma giáo đã trở thành một miếng bánh béo bở trong mắt bọn họ, tha hồ để người ta tranh giành xâu xé, nhưng thế sự nào có thể luôn thuận theo lòng người?Nếu không có nắm chắc, thì làm sao lão Ám Tôn dám chọc giận nhiều người trong thiên hạ bạch đạo như thế?Viên Ngạo Sách hừ lạnh: "Cũng chỉ vui được nhất thời."Phùng Cổ Đạo mỉm cười, "Hiếm khi bọn họ vui vẻ như thế, chi bằng cứ để họ vui thêm một chút nữa đi?"Viên Ngạo Sách nheo mắt, "Ta nghĩ, ta rất sung sướng khi Bễ Nghễ sơn lại bị đánh thêm một trận nữa."Phùng Cổ Đạo thở dài, "Chả trách các cụ hay nói, con gái gả đi như bát nước hất ra..."Chữ "ra" còn chưa thốt, kiếm của Viên Ngạo Sách đã vung.. . .Từ Thiên Sơn tới Khai Phong, đường tuy dài nhưng Phùng Cổ Đạo lại rất thư thái, vì hắn nằm dài cả chặng."Phu xe, nếu đánh xe mệt, nhớ tìm chỗ nghỉ ngơi một lát." Phùng Cổ Đạo tựa lưng vào gối mềm, định nhấp chén trà. Xe đột ngột chấn động mạnh, nước trà bắn ra, làm ướt một mảng y phục của hắn.Phùng Cổ Đạo vẫn điềm nhiên lau sạch, xoa xoa vết thương ở hai bên thắt lưng, không sợ chết mà tiếp lời, "Phu xe, đánh xe cho cẩn thận, lát nữa ta thưởng cho ngươi một cái màn thầu."Xe lại chấn động mạnh thêm một lần nữa.Viên Ngạo Sách cầm roi ngựa, hằn học nghĩ, nếu không phải sợ tên kia chậm chạp kéo dài thời gian, thì mình đã bỏ rơi hắn để hắn tự đến Khai Phong rồi!Nghĩ ngợi, hắn không nhịn được lại dùng roi cuốn một hòn đá, ném vào đúng đường bánh xe sắp lăn tới.Sau đó, lại vang lên một tiếng "đông".Bị xóc nảy khiến hai bên sườn đau điếng, Phùng Cổ Đạo vừa thầm chửi Viên Ngạo Sách té tát, vừa không thể kìm được mà nhớ đến Tiết Linh Bích. Có sự so sánh, hắn mới thấu được quân tử động khẩu bất động thủ là phong thái hiếm có đến nhường nào!Thành Khai Phong dạo này rất rộn ràng, tấp nập.Nhưng tri phủ thành Khai Phong lại khổ sở, khổ sở không thể chịu nổi. Từ ngày đạo trưởng Lăng Vân, đại sư Từ Ân nào đó thường xuyên tới tìm hắn uống trà, cuộc sống của hắn chỉ có uống trà và uống trà. Tuy mỗi lần họ chỉ tới nửa ngày, nhưng hết lần này đến lần khác lại đến riêng! Một người buổi sáng, một người buổi chiều, rất ăn ý.Hắn cũng từng cố gắng khéo léo từ chối họ vào cửa, nhưng cứ quay người lại, đã thấy họ đang cười tủm tỉm đứng ngay sau lưng, gật đầu chào hỏi hắn."Tri phủ đại nhân." Đạo trưởng Lăng Vân đưa tay, vẫy vẫy trước mặt hắn, như gọi lại ba hồn bảy phách đang lạc vào chốn thần tiên của hắn."Ừm ừm. Đạo trưởng, tôi đang nghe đây." Tri phủ vỗ vỗ mặt mình, cố gắng lấy lại tinh thần."Vậy quan điểm của tri phủ đại nhân về việc này là...""Quan điểm? Ồ, quan điểm." Tri phủ trầm ngâm nói, "Quan điểm thì có, nhưng mà nhiều quá, chắc ba ngày ba đêm cũng không nói hết, nên tốt nhất là không nói."Đạo trưởng Lăng Vân mỉm cười vuốt râu, "Không sao, bần đạo sẵn lòng lắng nghe.""Nhưng bản quan không muốn nói." Tri phủ bày ra vẻ mặt 'ngươi làm gì được ta'. Võ Đang gia thế lớn, hắn không tin người này thực sự dám làm gì một mệnh quan triều đình như hắn!Đạo trưởng Lăng Vân nói, "Vậy thì, xin tri phủ đại nhân hãy thận trọng xem xét quan điểm của bần đạo, rút bớt những quan binh đang canh giữ bên ngoài khách điếm."Nhắc đến chuyện này, tri phủ càng thêm đau đầu. Theo ý hắn, những ân oán giang hồ này quan phủ không nên nhúng tay, cứ mặc kệ họ hắc bạch lẫn lộn mà gây nhau, nhưng hai hôm trước hắn lại nhận được thư của Tuyết Y Hầu, trong thư dặn hắn phải nghiêm ngặt theo dõi nhất cử nhất động của chính phái.Tuy lần trước Tuyết Y Hầu tới thì ồn ào, đi thì lặng lẽ, chẳng đầu chẳng cuối, nhưng người ta là Hầu gia, là sủng thần của đương kim hoàng thượng, ông có mọc thêm hai cái đầu cũng không dám đắc tội, nên dù không tình nguyện thì vẫn phải làm.Thế là ông lại phải lôi cái lý do cũ rích ra trả lời, "Đạo trưởng, họ thực sự không canh phòng ở đó, họ chỉ trùng hợp tuần tra chỗ đó... rồi mỏi chân nên không muốn đi mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz