Bai Nhu Tang Kim Ngoc
Tiết Linh Bích: "Từ nay đường kinh thành xa xôi."
Lăng Dương vương phủ đã dùng bữa sáng xong, quả thật đồ ăn sáng rất ngon.
Phùng Cổ Đạo vừa ăn vừa uống trà.Tiết Linh Bích ngồi đối diện hắn, lẳng lặng nhìn hắn ăn, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không."Khụ khụ." Lăng Dương vương nuốt nước bọt, hắng giọng: "Có câu 'vô sự bất đăng tam bảo điện', có chuyện gì nói thẳng đi."Lão nguyên soái đáp: "Ta là vì tương lai của Linh Bích mà đến."Miệng đang nhai của Phùng Cổ Đạo ngừng lại.Tiết Linh Bích thì quay đầu thẳng sang nhìn lão nguyên soái đang mang vẻ mặt thản nhiên."Ồ?" Lăng Dương vương thản nhiên hỏi: "Tuyết Y Hầu là hồng nhân trước mặt hoàng đế hiện nay, tiền đồ không thể hạn lượng. Tương lai của hắn có gì đáng để lo lắng?"Lão nguyên soái nói với Tiết Linh Bích: "Chuyện đã đến nước này, con có dự định gì không?"Tiết Linh Bích nhất thời không rõ dự định mà hắn nói là chuyện lập nghiệp hay chuyện thành gia, thử hỏi: "Ý của cha là?""Con còn muốn trở lại kinh thành không?" Lão nguyên soái hỏi.. . .Tiết Linh Bích thở phào một hơi. Nếu lão nguyên soái hỏi y chuyện thành gia ngay trước mặt mọi người, dù trong lòng y đã có sự giác ngộ, cũng rất khó mở lời phản bác."Phụng dưỡng phụ mẫu chính là đạo hiếu mà con cái phải làm." Y nói một cách uyển chuyển, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Tuyệt đối sẽ cùng cha mình đứng chung một chiến tuyến, không hề lay động.Lăng Dương vương nhíu mày: "Khoan đã, ý ngươi không phải là muốn ở lại Nam Ninh phủ này sao?"Tiết Linh Bích nói: "Không làm phiền vương gia, ta sẽ tìm nơi khác.""Đây không phải vấn đề nơi ở." Đây là vấn đề công khai cướp người của hoàng đế. Nếu hắn có ý đồ tạo phản, có được lương tướng cao thủ như Tiết Linh Bích là chuyện đáng mừng. Nhưng ngược lại, nếu hắn không hề có ý định xưng đế, thì việc mượn hơi sủng thần của hoàng đế chỉ càng đẩy hắn đến bờ vực nguy hiểm.Tiết Linh Bích mỉm cười: "Cả triều đều biết vương gia có tâm mưu nghịch. Giờ đây cho dù muốn kiêng kỵ, chỉ sợ cũng không còn kịp."Lăng Dương vương tức giận thốt lên: "Nếu không phải tiên đế hãm hại bản vương! Bản vương cần gì phải nuốt nỗi uất ức này nhiều năm như vậy chứ?!"Phùng Cổ Đạo lau miệng: "Nhiều năm qua, vương gia thực sự không nghĩ tới sao?"Môi Lăng Dương vương khẽ run, ánh mắt nhìn hắn trở nên gay gắt.Phùng Cổ Đạo mặt không đổi sắc, mặc cho hắn đánh giá mình.Tiết Linh Bích không cam lòng bị bỏ qua vội ho một tiếng."Vậy bản vương nói đây, từng nằm mơ rồi." Lăng Dương vương thu hồi ánh mắt: "Trong mộng thì tốt, làm hoàng đế hô mưa gọi gió, không gì làm không được. Nhưng một khi tỉnh mộng, trong đầu đều tràn ngập các loại thống khổ khi phải làm hoàng đế.""Thống khổ?" Phùng Cổ Đạo kinh ngạc.Lăng Dương vương cười lạnh: "Ngươi cho ta giống hoàng huynh sao, giống như đương kim hoàng thượng mà tính toán dễ dàng sao?"Phùng Cổ Đạo im lặng. Đừng nói tính toán như hoàng đế, ngay cả tính toán với thân phận Minh Tôn Ma giáo cũng khiến hắn cảm thấy uể oải.Lão nguyên soái sau khi đưa ra vấn đề thì vẫn im lặng lắng nghe, cho đến lúc này mới nói: "Con không thể ở lại."Tiết Linh Bích sửng sốt: "Cha?""Nếu con ở lại. Hoàng thượng nhất định sẽ càng thêm kiêng kỵ Lăng Dương vương, thậm chí không tiếc 'tiên hạ thủ vi cường', trước tiên châm ngòi chiến tranh." Giọng lão nguyên soái rất trầm, như tiếng trống buổi chiều, như tiếng chuông buổi sớm.Không đợi Tiết Linh Bích trả lời, Lăng Dương vương đã ngạo nghễ nói: "Hừ. Bản vương cóc sợ hắn!""Vương gia dũng mãnh thiện chiến đương nhiên không cần sợ, chỉ thương cảm cho những bách tính vô tội, không làm gì mà lại phải chịu thiệt hại lan tràn của chiến hỏa." Lão nguyên soái bình tĩnh nói.Lăng Dương vương cực kỳ tức giận: "Bản vương chẳng phải vì con lợn nhà ngươi hay sao."Tiết Linh Bích nói: "Bản hầu nhớ đã nói, không cần vương gia bận tâm.""Không cần bản vương bận tâm?" Lăng Dương vương bật dậy: "Ngươi trốn ở chỗ bản vương tị nạn, lại còn nói không cần bản vương bận tâm?" Cái tài trợn mắt nói dối này thật đúng là cao siêu. Hóa ra muốn hắn giúp đỡ, lại còn không nhận ơn.Tiết Linh Bích nói: "Hoàng thượng nhất thời sẽ tuyệt đối không khai chiến.""Ồ? Tại sao?" Lão nguyên soái hỏi."Quốc khố trống rỗng." Tiết Linh Bích đáp.Lăng Dương vương và lão nguyên soái nhìn nhau.Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh: "Ta hiểu rồi."Lăng Dương vương nhíu mày: "Hai đứa các ngươi đã bàn bạc kỹ rồi mới tới phải không? Đừng tưởng nói như vậy, bản vương sẽ cho rằng đầu óc mình không thông minh bằng các ngươi."Lão nguyên soái nói: "Loại chuyện này ngươi không nhắc, không ai thèm nghĩ tới đâu.""Hứ." Lăng Dương vương hất mặt sang một bên.Phùng Cổ Đạo nói: "Tấm bản đồ kho báu năm xưa của tiên đế không phải 'nhất tiễn song điêu', mà là 'nhất tiễn tứ điêu'.""Tứ điêu?" Lăng Dương vương không nhịn được hỏi: "Còn có ai bị tính kế nữa?"Phùng Cổ Đạo cười khổ: "Ma giáo."Lăng Dương vương hỏi: "Bản đồ kho báu có liên quan gì tới Ma giáo?"Vẻ mặt của lão nguyên soái cũng đầy nghi hoặc.Phùng Cổ Đạo nói: "Đó là vì nguyên soái chưa từng đến Bễ Nghễ sơn."Lão nguyên soái bừng tỉnh: "Chẳng lẽ vị trí trên bản đồ kho báu chỉ là Bễ Nghễ sơn?""Là chỉ thẳng Ma giáo." Phùng Cổ Đạo thở dài.Lão nguyên soái và Lăng Dương vương liếc nhìn nhau, trong lòng đều thấy may mắn. May mà lúc trước họ kịp thời đối chất, phát hiện trong đó có ẩn tình, mà bản đồ kho báu lại rơi vào tay lão Minh Tôn. Nếu không, một khi truy tìm vị trí cất giấu kho báu, năm đó có thể đã dẫn đến một trận hỗn chiến, biến thành thế "tam bại câu thương".Tiết Linh Bích nói: "Ta không biết tiên đế nghĩ thế nào. Nhưng đương kim hoàng thượng quả thật rất kiêng kỵ Ma giáo." Nếu không kiêng kỵ Ma giáo, cũng sẽ không đồng ý để y đi tiêu diệt Ma giáo.Phùng Cổ Đạo cười khổ: "Ma giáo từ trước đến nay chỉ hoạt động trên giang hồ, có đức hạnh gì mà được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng?""Sợ rằng chính là bốn chữ 'quốc khố trống rỗng' a?" Lăng Dương vương nói.Ma giáo sừng sững trên giang hồ nhiều năm như vậy, tài sản tích lũy cũng không phải con số nhỏ.Tiết Linh Bích nói: "Hoàng thượng không biết võ công, đối với những người võ công cao cường vô cùng kiêng kỵ."Lão nguyên soái nghe vậy, đột nhiên liếc nhìn Lăng Dương vương.Lăng Dương vương ngẩn ra hỏi: "Chẳng lẽ là vì chuyện hồi xưa ta đả thương tiên đế?"Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đều vểnh tai nghe ngóng.Chuyện vương gia đánh hoàng đế kiểu kỳ lạ này không phải ngày nào cũng có thể nghe được.Lăng Dương vương nhìn ra suy nghĩ trong lòng họ, liền biện giải: "Lúc đó hoàng huynh chỉ là thái tử."Lão nguyên soái nói: "Chuyện này ta cũng từng nghe. Hình như là vì một con anh...""Vì cái gì không quan trọng!" Lăng Dương vương thô bạo ngắt lời.Lão nguyên soái lộ ra nụ cười thấu hiểu."Nói chung từ đó về sau hoàng huynh đi đến đâu, bên người đều phải có cao thủ."Phùng Cổ Đạo than thở: "Xem ra vì một con anh vũ, đã ảnh hưởng cái nhìn của hai đời hoàng đế đối với võ lâm."Lăng Dương vương kinh ngạc: "Sao ngươi biết là anh vũ?"Phùng Cổ Đạo mỉm cười đáp: "Đoán thôi.""..." Lăng Dương vương nói: "Mặc dù cộng thêm tiêu diệt Ma giáo, đó cũng chỉ là 'tam điêu', 'tứ điêu' là gì?"Phùng Cổ Đạo nói: "Đương nhiên là chờ trong hai vị có một người tiêu diệt Ma giáo, lấy được kho báu, rồi tàn sát lẫn nhau, lại có 'hoàng tước tại hậu' (chim sẻ ở phía sau) đem kho báu làm của riêng."Lão nguyên soái thản nhiên nói: "Nói như thế, Ma giáo quả thật là 'phú khả địch quốc' (giàu nứt đố đổ vách)?"Nụ cười của Phùng Cổ Đạo cứng lại: "Gần đủ sống mà thôi.""Hay cho 'nhất tiễn tứ điêu'!" Lăng Dương vương vỗ bàn nói: "Trước đây ta đã biết hoàng huynh nham hiểm, không ngờ hắn lại nham hiểm đến trình độ này."Phùng Cổ Đạo đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi. Không phải ngươi đã từng nói, hoàng thượng có vài phần kính trọng đối với Huy Hoàng môn, là bởi vì Kỷ Huy Hoàng sao?""Không sai." Tiết Linh Bích gật đầu.Phùng Cổ Đạo hỏi: "Vậy Kỷ Huy Hoàng bắt Viên Ngạo Sách, trục xuất Ma giáo, thành lập Huy Hoàng môn và Lam Diệm Minh, một chính một tà chèn ép khống chế võ lâm... Có liên quan tới hoàng đế hay không?"Những điểm rời rạc khắp nơi đột nhiên được một sợi dây xâu chuỗi với nhau.Trách không được lúc trước hoàng thượng bảo không được động vào Huy Hoàng môn, thì ra là vì Huy Hoàng môn vốn là thuộc hạ của triều đình.Tiết Linh Bích và Huy Hoàng môn không có giao tình sâu sắc, suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Nếu như vậy, tại sao Kỷ Vô Địch lại tiêu diệt Lam Diệm Minh, đoạn tuyệt với bạch đạo, liên hợp Ma giáo?""Với sự hiểu biết của ta về Kỷ Vô Địch," Phùng Cổ Đạo dừng một chút: "Hắn chưa bao giờ là người để mặc cho kẻ khác sắp đặt.""Ngươi là nói, hắn cố ý làm vậy?""Thoát khỏi Lam Diệm Minh, bôi nhọ Huy Hoàng môn... Nhờ đó thoát khỏi lòng bàn tay của hoàng đế?"Tiết Linh Bích nói: "Liên hợp Ma giáo không đủ để chống lại triều đình.""Quả thật không đủ để chống lại triều đình, nhưng đủ để triều đình kiêng kỵ." Phùng Cổ Đạo nói: "Ít nhất triều đình trước khi ra tay, phải tự cân nhắc xem có cần làm như vậy không.""E rằng hiện tại cho dù cần làm, cũng không dám làm." Nhạc Lăng từ ngoài cửa tiến vào."Nhạc tiên sinh hình như rất thích chờ khi người khác nói chuyện thì nhảy vào họng." Tiết Linh Bích lạnh nhạt nói.Nhạc Lăng đáp: "Để chờ cơ hội nhảy vào họng này, ta đã đứng ngoài một lúc lâu rồi.""Vậy Nhạc tiên sinh có cao kiến gì không?" Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm hỏi."Không có gì. Chỉ là ta phát hiện một chuyện thú vị mà thôi." Nhạc Lăng cười nói: "Hoàng thượng muốn đụng tới Huy Hoàng môn, phải kiêng kỵ Ma giáo. Mà hoàng thượng muốn đụng tới Ma giáo, lại phải kiêng kỵ Huy Hoàng môn và Tuyết Y Hầu phủ..."Mắt Phùng Cổ Đạo nheo lại.Tiết Linh Bích vô cùng điềm tĩnh mà nhìn hắn, nhưng khóe mắt lại lén lút quan sát thần sắc của lão nguyên soái.Lão nguyên soái chậm rãi uống trà."Hiện tại Hầu gia nói muốn ở lại Nam Ninh phủ, xem ra, nếu hoàng thượng muốn đụng tới hầu phủ, cũng phải kiêng kỵ Lăng Dương vương phủ." Nhạc Lăng nói: "Có câu 'giật một sợi tóc toàn thân chấn động'. Hoàng thượng lần này nhất định sẽ vô cùng đau đầu."Lăng Dương vương hừ lạnh: "Bản vương nói muốn làm châu chấu trên cùng sợi dây với họ bao giờ?"Nhạc Lăng nói: "Đây là chuyện tốt. Người mà hoàng thượng muốn trừ bỏ nhất chính là vương gia. Hôm nay hoàng thượng muốn đụng tới vương gia, cũng phải suy xét đến mấy con châu chấu khác trên sợi dây. Với tình trạng quốc khố trống rỗng hiện tại của hoàng thượng, chuyện gây chiến đối với hắn hiển nhiên quá mức 'lực bất tòng tâm'."Khóe miệng Lăng Dương vương giật giật, không nói gì nữa, hiển nhiên có vài phần động lòng.Lão nguyên soái chậm rãi hỏi: "Linh Bích, con thật sự quyết định ở lại sao?"Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz