ZingTruyen.Xyz

Bai Nhu Tang Kim Ngoc

Sau khi sắp xếp cho Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích ở lại "Vệ Ương Các" của Vệ Dạng, Nhạc Lăng gọi phó nhân đến: "Đi sửa chữa vương phủ một chút."

Phó nhân mơ hồ: "Sửa chữa chỗ nào ạ?"

"Tùy tiện."

Phó nhân: "..."

"Chỉ cần nhìn qua giống như đang sửa chữa là được." Nhạc Lăng dừng lại một chút, lại lo lắng nói, "Nhớ kỹ, đừng tiêu tiền."

Phó nhân: "..."

Thế là, sau khi Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích vào ở, khắp Lăng Dương vương phủ đâu đâu cũng nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang của đục đẽo, nhưng lại chẳng thể biết âm thanh đó phát ra từ đâu. Nếu không phải tiếng động chỉ vang lên ban ngày, e rằng vương phủ sẽ sớm lan truyền tin đồn ma quái.

. . .

Lòng tự tin của Vệ Dạng hoàn toàn bị đả kích, nhưng cũng phục hồi rất nhanh.

Hắn tự an ủi mình: "Những bức thư họa này tuy không phải danh phẩm, nhưng ít ra cũng là tâm huyết của người khác."

Phùng Cổ Đạo nói: "Từ lâu đã nghe Vệ Dạng công tử ca hát, vẽ vời đều xuất sắc, sao công tử không lấy thư họa của mình ra xem?"

Vệ Dạng đỏ mặt: "Tài hèn sức mọn, không dám làm xấu mặt."

Phùng Cổ Đạo vừa định tiếp tục khen ngợi, thì thấy hắn chầm chậm, chầm chậm lấy cuộn tranh của mình ra.

. . .

Vệ Dạng thở dài: "Thực ra ta biết tài vẽ của mình rất kém, thế nhân tán thưởng chỉ là nể mặt thân phận thế tử của ta thôi." Hắn vừa nói vừa đưa tranh qua.

Phùng Cổ Đạo mở cuộn tranh ra xem, rồi ngây người.

Tiết Linh Bích ngồi bên cạnh thấy hắn giật mình, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, lập tức nhíu mày: "Đây là ngươi vẽ?"

Vệ Dạng cũng bình thản, đã nghĩ thông suốt nên gật đầu: "Không sai. Ta tự biết kỹ thuật còn non kém, xin hai vị đừng câu nệ, cứ thẳng thắn góp ý."

Phùng Cổ Đạo dở khóc dở cười, nhún vai: "Xem ra, không phải đầu bếp nổi danh nào cũng có thể đánh giá được món ăn ngon dở."

Vệ Dạng nghi hoặc hỏi: "Phùng huynh ngụ ý là..."

Tiết Linh Bích thản nhiên nói: "Dù bản hầu không biết tiếng ca của ngươi thế nào, nhưng kỹ năng vẽ tranh... quả không hổ danh là 'tuyệt'."

Vệ Dạng không dám tin, trợn tròn mắt, rồi lại nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo cười gật đầu.

"Nhưng mà, nhưng mà..." Hắn liên tiếp 'nhưng mà' vài lần, rồi mới nói: "Ta rõ ràng thấy họ vẽ sinh động hơn nhiều..."

Phùng Cổ Đạo hỏi: "Sinh động ở chỗ nào?"

"Thì là..." Vệ Dạng nghẹn họng trố mắt nhìn nửa ngày, không thể đưa ra một lý do nào.

Phùng Cổ Đạo nói: "Ta bỗng dưng tò mò về tiếng ca của ngươi rồi."

Có tiền lệ về chuyện vẽ tranh, Vệ Dạng lấy dũng khí: "Ta đi tìm người đánh đàn."

"Không cần." Phùng Cổ Đạo nói: "Ta giúp ngươi đệm nhạc." Hắn nói xong, cầm một cây bút trên bàn, rồi nhẹ nhàng gõ lên chiếc chung trà rỗng hai cái: "Như thế này thì thế nào?"

Vệ Dạng nói: "Cũng được."

Chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng "đương đương đương".

Ngay sau đó là tiếng ca hùng hồn của nam tử cất lên:

"Súc bãi thu thiên, khởi lai thung chỉnh tiêm tiêm thủ. Lộ nùng hoa sấu, bạc hãn khinh y thấu..."

Thôi đạp bàn đu, đứng dậy lười biếng vuốt ve bàn tay thon nhỏ. Sương đọng hoa tàn, áo lụa mỏng thấm mồ hôi. Đây là đoạn đầu trong bài thơ "Điểm giáng thần 2" của nữ tài tử số một Trung Hoa là Lý Thanh Chiếu.

Hắn còn chưa hát xong, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đã tông cửa xông ra ngoài.

. . .

Đêm khuya thanh vắng.

Vệ Dạng công tử ra ngoài uống rượu với bằng hữu. Trước đó hắn cũng đã mời Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đi cùng, nhưng hai người hiện tại vừa nhìn thấy hắn, trong óc lại hiện lên giọng nam hùng hồn của hắn hát "tiêm tiêm thủ, khinh y thấu", nên lập tức khéo léo từ chối.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo hâm nóng một bầu rượu, ngồi trên nóc nhà đối ẩm.

Ánh trăng hợp lòng người, nửa sáng nửa tối, những ngôi sao lẻ loi trên cao, lấp lánh như ẩn như hiện.

Phùng Cổ Đạo nói: "Lời đồn không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng có chỗ để tin. Không ngờ Vệ Dạng công tử lại là một người kỳ lạ như thế."

"Ngươi rất có thiện cảm với hắn?" Tiết Linh Bích nói với ngữ khí không mấy thân thiện.

Phùng Cổ Đạo ngây người, cười nói: "Một người cha hết lòng tranh giành giang sơn lại sinh ra một người con chỉ một lòng hướng về cầm kỳ thi họa, phong hoa tuyết nguyệt. Điều này chẳng phải rất lạ sao?"

"Sao ngươi biết hắn chỉ một lòng hướng về cầm kỳ thi họa, phong hoa tuyết nguyệt mà vô tâm đến giang sơn?"

Phùng Cổ Đạo dù có chậm hiểu hơn nữa, cũng nghe ra ý ngầm trong lời nói của y, bèn nhún vai cười nói: "Chỉ là trực giác."

Tiết Linh Bích cũng nhận ra mình quá hùng hổ, bèn chữa lời: "Hầu hết các thế gia đệ tử cuối cùng đều không đi con đường mà họ muốn."

"Hầu gia cũng vậy sao?" Phùng Cổ Đạo tò mò quay đầu lại.

Ánh mắt Tiết Linh Bích ảm đạm: "Không. Ta là cam tâm tình nguyện."

"Cam tâm tình nguyện lên chiến trường? Hay cam tâm tình nguyện làm hầu tước?"

"Cả hai." Y nhìn về phía ánh trăng, trên mặt lộ ra một tia hoài niệm: "Trở thành người như phụ thân, đó là chí hướng của ta từ nhỏ."

Phùng Cổ Đạo đột nhiên trầm mặc.

Vị thiên hạ binh mã đại nguyên soái đã mất kia là một nút thắt khó giải thích giữa hai người.

Hắn bắt đầu hối hận vì đã lái đề tài theo hướng này.

Tiết Linh Bích hỏi: "Còn ngươi?"

"Cái gì?"

"Trong cảm nhận của ngươi..." Y dừng lại một chút, rồi nói thẳng: "Là Lão Minh Tôn sao?"

Phùng Cổ Đạo biết rõ đề tài này rất nguy hiểm, nhưng cũng phải đáp lại: "Không phải."

"Ồ?" Tiết Linh Bích có chút ngoài ý muốn.

Phùng Cổ Đạo cười khổ: "Thực ra hồi nhỏ người mà ta bội phục nhất là Lão Ám Tôn."

"Tại sao?"

"Bởi vì người đó tùy ý tiêu sái."

Tiết Linh Bích nhớ lại người che mặt mà mình đã gặp ở Thiên Sơn, không khỏi mỉm cười nói: "Tùy ý tiêu sái, đúng là không sai."

"Nhưng ta biết mình vĩnh viễn không thể trở thành người như vậy." Hắn không thể tùy ý tiêu sái, nếu nói trách nhiệm trên người hắn khiến hắn không thể, thì chẳng bằng nói tính cách của hắn hạn chế. Cũng giống như Viên Ngạo Sách có thể vung tay áo bỏ lại Ma giáo để cùng Kỷ Vô Địch song túc song tê, nhưng hắn thì không thể làm được.

Nghĩ đến đây, Phùng Cổ Đạo không khỏi liếc nhìn Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích vừa lúc đang nhìn hắn: "Hay là ngươi thử một lần xem sao."

Thử thế nào?

Phùng Cổ Đạo cười khổ. Chỉ cần hiện tại hắn bỏ lại Ma giáo, Ma giáo sẽ thực sự rơi vào cảnh rắn mất đầu. Tuy nói chính phái sau khi trải qua một trận thị uy ở Khai Phong, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại gây sự, nhưng đó là khi Ma giáo vẫn ổn định. Hắn tin, đừng nói Ma giáo rắn mất đầu, chỉ cần hắt hơi một cái, bọn đầu trâu mặt ngựa chính phái kia sẽ không kìm được mà rục rịch.

Tiết Linh Bích thấy hắn im lặng hồi lâu, trong lòng không khỏi cảm thấy một nỗi thất vọng.

"Hầu gia." Phùng Cổ Đạo ngập ngừng lên tiếng.

"Ừm?"

Lời nói vòng đi vòng lại trong miệng, Phùng Cổ Đạo do dự.

Rất nhiều chuyện nếu không nói ra, đó chỉ là vết thương âm thầm, có thể che giấu. Một khi nói ra, cũng giống như phơi bày vết thương, đến lúc đó dù muốn che cũng không được. Nhưng nếu không nói, vết thương sẽ càng lúc càng lớn. Hắn không biết trong lòng Tiết Linh Bích nghĩ thế nào, ít nhất đối với hắn, vướng mắc này đã lớn đến mức khiến hắn hầu như đêm nào cũng mất ngủ.

"Rượu nguội rồi." Phùng Cổ Đạo cúi đầu, vờ như không thấy ánh mắt chờ đợi của đối phương.

Tiết Linh Bích nói: "Ngươi có biết trên đời này rượu nào ngon nhất không?"

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một lát, đáp: "'Ốc dĩ nhất thạch Đỗ Khang tửu, túy tâm hoàn dữ sầu bính diện, nhai đầu tửu giới thường khổ quý, phương ngoại tửu đồ hi túy miên.' Rượu Đỗ Khang?"

Tạm dịch:
Trong nhà rượu Đỗ ngập đầy,
Say rồi còn sánh cùng sầu trước sau.
Đầu đường rượu quý khó cầu,
Ngoài phường tửu khách say lâu giấc nồng.

Tiết Linh Bích lắc đầu.

"'Sơn bình nhũ tửu hạ thanh vân, khí vị nùng hương hạnh kiến phân. Mạc tiếu điền gia lão ngõa bồn, tự tòng thịnh tửu trường nhi tôn'. Rượu sữa?"

Tạm dịch:
Rượu sữa đựng trong bình núi, hương bay lên tận mây xanh.
Hương vị nồng nàn, may mắn được chia sẻ.
Chớ cười nhà nông già nghèo chỉ có chum vò đất cũ.
Bởi chính chum vò ấy đã giữ rượu đầy, truyền lại lâu dài cho con cháu.

Tiết Linh Bích vẫn lắc đầu.

"'Thư danh oái tụy tài thiên dật, tửu hào Đồ Tô vị canh thục. Lại hướng môn tiền đề úc lũy, hỉ tòng nhân hậu ẩm đồ tô.' Rượu Đồ Tô?" Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích vẫn lắc đầu, đành cười khổ: "Vậy xin Hầu gia giải đáp nghi hoặc."

Tạm dịch:
Tiếng thơm lưu truyền, tài năng như trời ban, vượt phàm tục.
Uống rượu Đồ Tô, vị ngon đậm như canh thục
Lại treo bùa "ức lũy" (bùa trừ tà) trước cửa nhà.
Vui thay cả nhà, từ trẻ đến già, đều cùng nhau uống rượu Đồ Tô.

Tiết Linh Bích nói: "Nhân sinh tứ đại hỷ sự. Đêm động phòng hoa chúc, lúc tên đề bảng vàng."

Nụ cười của Phùng Cổ Đạo có chút gượng gạo.

"Ta nhớ rõ ta đã từng hỏi ngươi, rượu hợp cẩn sau này của ngươi có tư vị ra sao..." Tiết Linh Bích chậm rãi nói: "Ngươi còn nhớ khi đó ngươi trả lời bản hầu thế nào không?"

. . .

Đó là ngày mà Đoan Mộc Hồi Xuân cầm bức họa giả đến lừa gạt.

Phùng Cổ Đạo cuối cùng cũng biết thế nào là "nhấc đá tự đập vào chân", và cũng hiểu thế nào là "lời nói đã buông ra không thể chối cãi".

Hắn cười gượng: "Không nhớ rõ nữa."

"Ngươi nói 'Tuyệt đối không ngọt bằng chung rượu này được uống với Hầu gia'." Tiết Linh Bích chậm rãi đưa rượu vào miệng.

Phùng Cổ Đạo giả vờ ngu ngơ: "Trong phủ Hầu gia rượu ngon như mây, dĩ nhiên không phải rượu tầm thường có thể sánh bằng."

"Vậy, nếu rượu hợp cẩn của ngươi cũng xuất từ trong phủ ta thì sao?"

Ngón tay Phùng Cổ Đạo giật một cái, gắng gượng nặn ra nụ cười: "Nếu Hầu gia nguyện ý nhường lại thứ mình yêu thích, ta đương nhiên cầu còn không được."

"Nếu bản hầu muốn cùng ngươi uống thì sao?"

. . .

Cùng nhau uống rượu hợp cẩn?

Dù Phùng Cổ Đạo có tài ăn nói đến thế nào, nhất thời cũng không biết phải đáp lại ra sao.

"Có một số việc không thể cứ mãi trốn tránh." Tiết Linh Bích nói đầy ẩn ý: "Hay là ngươi thử đối mặt đi."

Phùng Cổ Đạo biết không thể nào tránh khỏi, bèn thẳng thắn dứt khoát: "Đối mặt thì thế nào? Có một số việc căn bản không thể giải quyết."

Tiết Linh Bích nghiêng đầu nhìn hắn.

Ánh trăng như nước, ánh mắt cũng như nước.

Ánh trăng say lòng người, ánh mắt càng say lòng người.

Phùng Cổ Đạo nhìn thấy mà tim đập loạn xạ, phải ngoảnh mặt đi nơi khác: "Cho dù đối mặt thì thế nào? Ngươi không thể buông bỏ thù giết cha, ta cũng không thể buông xuống ơn dưỡng dục."

Hắn nói xong, tim chậm rãi đau đớn như bị bóp nghẹt.

Cửa sổ giấy đã vỡ, mọi thứ bên trong và bên ngoài đều hiển hiện rõ mồn một. Ánh sáng và bóng tối phân biệt thật rành rọt, không còn chút mơ hồ, mông lung nào nữa.

"Đây là chuyện giữa ta và sư phụ ngươi, ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn." Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo đáp: "Hắn vừa là sư phụ, lại là cha nuôi của ta. Là con theo cha, đó là lẽ trời đất. Đặt mình vào vị trí của người khác, Hầu gia, ngươi có từng suy xét lập trường của ta không?"

Tiết Linh Bích không nói.

Rượu lạnh, gió lạnh, bầu không khí trầm mặc càng thêm lạnh lẽo.

"Đã từng." Tiết Linh Bích đột ngột lên tiếng.

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc nghiêng đầu nhìn y.

"Nhưng ta không thể lùi bước, dù cho có ích kỷ, dù cho có tùy hứng, ta cũng chỉ có thể tiến về phía trước." Tiết Linh Bích chậm rãi nói: "Bởi vì nếu lùi bước, giữa chúng ta sẽ không còn khả năng nào nữa."

Tim Phùng Cổ Đạo đập thình thịch.

Tiết Linh Bích dứt khoát nói ra từng chữ một: "Ta không thể khoan nhượng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz