ZingTruyen.Xyz

Bách Yêu Phổ

Đằng Căn 3

yenhoa0530

Đằng Căn 3


"Lãn Hồi Cố"

   Nàng ngẩng đầu nhìn gian hàng này hầu như là ở trong khoảng trống giữa hai cửa hàng nhỏ, nói nó là cửa hàng thì không chính xác, chỉ là một cái sạp nhỏ hẹp mà thôi, trên sạp bày mấy cây trâm cài rẻ tiền, vòng tay, son phấn, cùng với cây quạt, kim chỉ linh tinh... ,ở một góc quầy, chọn ngẫu nhiên một miếng vải thô treo trên cây sào tre, trên tấm vải thêu ba chữ "Lãn Hồi Cố", nếu cái này cũng kêu là bản hiệu của cửa hàng, xác thật quá qua loa cẩu thả.

(Lãn Hồi Cố: Không muốn quay đầu lại)

   Phía sau sạp, một lão bá khoảng 60 tuổi ngồi dựa ở cửa, quần áo bằng vải thô, hai bên tóc mai đã bạc trắng, từ mặt mày nhìn ra, khi còn trẻ cũng không phải là một người đàn ông anh tuấn khó gặp, ngũ quan bình thường đến nhìn thấy mấy lần cũng không nhớ rõ bộ dáng của hắn. Giờ phút này hắn đang híp mắt dựa vào khung cửa, cầm một bao đậu phộng trong tay, nhai kỹ nuốt chậm.

   Đào Yêu cầm lấy một cây quạt xếp trên sạp, mở ra phẩy phẩy.

   "Ông chủ, cây quạt này bán thế nào vậy?" Nàng hô một tiếng.

   Lão bá chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía nàng, yên lặng một lát, nói: "Một văn tiền."

   Nàng phe phẩy cây quạt, tấm tắc nói: "Bán như vậy rất rẻ, lỗ vốn chứ gì?"

   Lão bá cười cười: "Cô nương cảm thấy cái này giá rẻ? Chắc là người có tiền?"

   "Á...... Tiền, thứ này sao, ta khẳng định là có." Đào Yêu cười hắc hắc, "Ta chính là lo lắng dựa vào chút lợi nhuận ít ỏi này, cuộc sống sinh hoạt của lão bá sẽ tương đối khó khăn."

    "Là không dư dả, nhưng cũng đủ ăn." Lão bá ném viên đậu phộng vào trong miệng, "Ít nhất không có bởi vì không có tiền mà bị người ném văng ra ngoài cửa hàng."

   Sắc mặt Đào Yêu biến đổi: "Xa như vậy ngươi cũng có thể nhìn thấy sao?"

    Lão bá lại cười: "Nhà bọn họ có tiếng nhìn tiền không nhìn người, ngươi cũng không phải người đầu tiên bị ném ra ngoài." Nói xong hắn lại đem Đào Yêu đánh giá trên dưới một phen, hỏi, "Xem cô nương tuổi cũng không lớn, cho nên nhọc lòng hôn sự của mình mà đến đây? Theo ta được biết, người đi Thần Nữ Các tìm Cổ bà bà, phần lớn đều là hãm ở trong buồn rầu chỉ có một bên tình nguyện."


   Cảm giác bị thọc một đao lại bổ một đao quá xấu hổ quá thống khổ! Đào Yêu cố gắng nở nụ cười, lời nói chui ra từ kẽ răng: "Đấu tranh cho hạnh phúc của mình, có vấn đề gì sao?"

    "Vấn đề là dưa hái xanh không ngọt." Lão bá nói thẳng, "Không những không hái dưa được, ngược lại còn làm mình bị thương. Bất kỳ quan hệ nào trên thế gian, cũng đều là ngươi tình ta nguyện mới có thể lâu dài không phải sao?"

    Đào Yêu chớp chớp mắt, cười nói: "Lão bá, buôn bán ngày thường của ông nhất định rất ít cỏi đi."

    "Lời này là như thế nào?" Hắn hỏi lại.

    "Bởi vì ông rất rảnh rỗi mà." Đào Yêu trừng hắn một cái, "Bằng không đâu ra nhiều thời gian như vậy nghĩ nhiều đạo lý như vậy!"

   "Ông lại nói lung tung gì với khách vậy? Đem đồ bán cho người ta không phải được rồi sao." Không đợi lão bá đáp lời, có một người đi ra từ phía sau ông ta, mặc bộ quần áo hoa văn, bên hông mang một cái tạp dề màu xanh đậm, mái tóc hoa râm búi tròn đơn giản ở sau đầu, cầm mấy bộ quần áo trong tay, lưng bàn tay trái không biết là bị thương hay là như thế nào, được quấn vải trắng. Tuổi tác của vị phụ nhân này cùng với lão bá không kém là bao, thon gầy nhưng linh hoạt gọn gàng, thoạt nhìn là biết đây là một tay lo liệu quán xuyến việc nhà.

   "Cầm đi xếp cho đàng hoàng." Phụ nhân đem quần áo trong tay nhét vào trong lòng ngực lão bá, sau đó lấy tạp dề chùi lau tay, xoay người cười nói với Đào Yêu, "Cô nương là muốn mua quạt? Một văn tiền một cây."

   Đào Yêu đem cây quạt trả về chỗ cũ: "Ta tùy tiện nhìn xem, thời tiết hôm nay cũng không nóng."

    "Nàng ta không có tiền." Lão bá cũng không cho một chút mặt mũi nào, "Vừa mới bị người của Thần Nữ Các ném ra ngoài."

    Sau khi nghe xong, phụ nhân cười khúc khích, đánh giá Đào Yêu: "Ông nhà ta nói chính là sự thật?"

    Đào Yêu ủ rũ cụp đuôi gật gật đầu.

    "Cô nương thoạt nhìn lạ mặt, hay là cũng là người xứ khác đến vì Thần Nữ Các?" Phụ nhân lại hỏi.

   "Cũng không phải, ta là tới gặp một vị bằng hữu. Chỉ là còn chưa vào cửa thành thì nghe nói về sự tích của Thần Nữ các, tò mò nên đi nhìn xem, lại không biết trong ngoài Thần Nữ Các đều phải lấy tiền." Đào Yêu đáng thương nói, "Ta ngàn dặm xa xôi tới gặp bằng hữu, trên đường ăn cực ăn khổ, không những vậy túi tiền cũng bị kẻ cắp trộm đi rồi, đã một ngày không ăn cơm."

    "Tiểu cô nương này, thật là đáng thương......" Phụ nhân lắc đầu, lại nhìn xem sắc trời, nói, "Nếu như cô nương không chê nhà ta cơm nước đạm bạc, thì ......"

   "Ngừng!" Lão bá nhanh nhảu cắt ngang lời nói của lão bà, "Ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn lấy tiền còn sót lại ném vào miệng con cóc kia, cái này thì có thể trách ai."

   "Đừng như vậy mà, lão bá." Đào Yêu ủy khuất bĩu môi, "Ta từ nhỏ không có cha mẹ, người bên cạnh không biết vì sao đều không thích ta, cho nên hết thảy đều chỉ có thể dựa vào chính mình, đến nay cũng không gặp gỡ cái người có thể phó thác chung thân. Ta chung quy vẫn là nữ tử, không muốn vẫn tiếp tục cô đơn như vậy." Vừa nói nàng còn chảy ra một giọt nước mắt.

    Đào Yêu có dáng người nhỏ xinh ngoan ngoãn, tùy tiện giả cái bộ dạng đáng thương là có thể khiến người đau lòng, phụ nhân thấy thế, vội đi ra, bắt lấy tay nàng: "Đi, cùng đại nương về nhà đi, buổi tối như thế nào thì cũng có thể ăn một bữa no." Nói xong thì hung hăng trừng mắt lão bá còn muốn ngăn cản: "Không được nói nữa! Tiểu cô nương này thân thế thật đáng thương!"

    "Nàng ta nói như vậy bà tin liền à!" Lão bá trừng lớn đôi mắt, "Năm nay kẻ lừa đảo thật nhiều mà!"

   Phụ nhân hừ một tiếng: "Dù cho nàng ta là kẻ lừa đảo, nhiều lắm cũng chỉ gạt ta một bữa cơm, còn như nàng ta không phải, chúng ta chính là giúp một người đáng thương. Dù sao cũng không có hại!"

   Lão bá nói không lại lão bà, cúi đầu vừa ăn đậu phộng vừa nói thầm: "Buôn bán không thành còn nhặt về một cái ăn cơm chùa......"

    "Cô nương, cô kêu là gì a?" Phụ nhân hiền từ mà sờ sờ đầu nàng, hướng lão bá bĩu môi, "Đó là Trương bá, ta là Trương thẩm, mấy ngày nay nếu cô nương đang túng thiếu, thì ăn ngủ ở nhà ta đi."


"Vậy quấy rầy rồi!" Đào Yêu lập tức nín khóc mỉm cười, "Ờ, ta kêu là Đào tử."

"Cái tên thật đáng yêu." Trương thẩm cười nói.

"Còn có một chuyện, cái này, ta còn có đồng bạn ở bên ngoài chờ ta, có thể hay không......"

"Phải không, vậy mau đi kêu bọn họ đi, buổi tối ta chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút là được."

"Cảm ơn Trương thẩm!"


Đào Yêu cười tươi như hoa, nhân lúc Trương thẩm không chú ý, lại cố ý thè lưỡi về phía Trương bá. Trương bá hung hăng liếc nàng một cái.

    "Vậy quấy rầy rồi!" Đào Yêu lập tức nín khóc mỉm cười, "Ờ, ta kêu là Đào tử."

   "Cái tên thật đáng yêu." Trương thẩm cười nói.

   "Còn có một chuyện, cái này, ta còn có đồng bạn ở bên ngoài chờ ta, có thể hay không......"

  "Phải không, vậy mau đi kêu bọn họ đi, buổi tối ta chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút là được."

   "Cảm ơn Trương thẩm!"

   Đào Yêu cười tươi như hoa, nhân lúc Trương thẩm không chú ý, lại cố ý thè lưỡi về phía Trương bá. Trương bá hung hăng liếc nàng một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz