Bach Nguyet Quang Cua Vai Ac Lai Chet Roi
Du Đường ôm chặt Ngụy Mặc Sinh, cảm thụ dòng nước mắt nóng hổi thấm ướt bả vai y, chợt cảm thấy tâm can như bị ai đó bóp chặt lại, cực kỳ chua xót....Ngụy Mặc Sinh đã phải nhẫn nhịn rất lâu. Trần Ngọc nói với y rằng thành tích học tập của hắn cực kỳ tốt, nếu như sinh ra trong gia đình bình thường, nhất định sẽ được cha mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đặt trong lòng bàn tay để cưng chiều.Cho nên có thể tưởng tượng được thời điểm Ngụy Mặc Sinh nộp đơn xin thôi học đã có bao nhiêu khổ sở, buồn bã."Muốn đi học thì cứ đi thôi." Du Đường vỗ nhẹ lưng hắn, nói. "Em còn có anh mà.""Anh sẽ vĩnh viễn ủng hộ em.""Vâng, vâng......" Ngụy Mặc Sinh ôm chặt Du Đường, nghẹn ngào gật đầu.Hai người ôm nhau một lúc thật lâu sau, hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.Hai người đi chung với nhau trở về nhà của Ngụy Mặc Sinh. Hai mắt hắn sưng húp, cũng đã tỉnh rượu, nhớ đến việc xảy ra ban nãy thì xấu hổ đỏ mặt đến tận mang tai."Anh Đường, em xin lỗi." Hắn nói: " Lúc nãy em say quá nên nói linh tinh đấy, anh đừng để ý...."Sau khi tỉnh táo trở lại, Ngụy Mặc Sinh cũng quay về với hiện thực.Bởi lẽ, hắn căn bản không có thời gian để đến trường. Trong nhà không có hắn không được.Bốp——Du Đường búng trán hắn một cái rõ to.Ngụy Mặc Sinh ôm trán, ngước đôi mắt hoa đào sưng vù nhìn Du Đường."Cô Trần không hề nộp đơn xin thôi học của em cho nhà trường, thế nên thứ hai tuần sau em đi học lại đi." Du Đường nghiêm túc nói: "Anh đã nhờ cô giáo đi xin hiệu trưởng miễn toàn bộ hoạt động ngoại khóa cho em, thế thì buổi chiều em vẫn sẽ có thời gian đi đấu quyền anh, tiền thưởng thi đấu sẽ giải quyết vấn đề tiền bạc cho em.""Về phía mẹ em, thời gian rảnh trong ngày anh sẽ qua chăm sóc cho bà." Y nói với Ngụy Mặc Sinh: "Cho nên em phải ngoan ngoãn đi học lại cho anh, mẹ em biết tin này chắc chắn sẽ rất vui."Nói đến đây, y nhoẻn miệng cười: "Tuy rằng bà không nói gì, nhưng trong lòng có lẽ rất tự trách rất nhiều, không muốn em vì bà mà bỏ học, phá hủy tương lai sau này.""So với việc cả ngày vây quanh chăm sóc mẹ, anh nghĩ bà sẽ càng vui hơn khi nhìn thấy em nỗ lực hết sức cho tương lai."Ngụy Mặc Sinh ngơ ngẩn trong giây lát, nhưng vẫn cố chấp lí nhí cãi lại: "Em không thể......""Có thể." Du Đường biết hắn muốn nói gì, trực tiếp cắt lời, nói tiếp: "Chỉ cần em thực sự muốn, không gì là không thể."Lần này, Ngụy Mặc Sinh im lặng suy tư thật lâu, sau đó mới gật đầu đồng ý.Du Đường đặt bàn tay to lớn lên đỉnh đầu hắn, xoa xoa mái tóc mềm mại: "Đi lên nhà đi, thông báo cho bác biết tin tốt này.""Anh nghĩ bác nhất định sẽ rất mừng.""Vâng!"Du Đường dõi theo bóng lưng cậu trai trẻ vội vã chạy đi, cong khóe môi cười vui vẻ.【 Ký chủ ngài giỏi ghê nha! Đã hoàn thành được hai trong ba nhiệm vụ chủ tuyến rồi! 】Hệ thống đột nhiên nói:【Nhiệm vụ dạy vai ác đánh quyền anh và cổ vũ cậu ta đi học lại ngài đều đã làm được, bây giờ chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng, cũng là nhiệm vụ quan trọng nhất, đó là ký hợp đồng với Tô Vũ, sau đó bị đối thủ đánh đến chết trên sàn đấu! 】Du Đường: Thống Thống, giọng điệu ngươi có vẻ vui quá nhỉ, muốn ta nhanh đi tìm chết đến thế cơ à?【!!! Thống Thống không có mà! 】 hệ thống kêu oa oa: 【 Thống Thống chỉ là hy vọng ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi! 】Du Đường chợt tỉnh táo lại trong khoảnh khắc.Y nhận ra một điều, không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân đã quên mất nhiệm vụ cần làm.Vừa rồi cổ vũ Ngụy Mặc Sinh cũng là vì hắn và mình lúc trẻ quá giống nhau, y đau lòng đứa nhỏ này nên mới tìm mọi cách để cổ vũ hắn.Di động trong túi đột nhiên rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Du Đường, y nhìn chằm chằm vào biểu tượng trên màn hình, sắc mặt sa sầm xuống."Sếp? Tìm tôi có chuyện gì?""Sao giọng anh xa cách thế." Tô Vũ ôm một cô gái xinh đẹp trong ngực, nhấc ly rượu kề lên môi: "Tôi chỉ muốn gọi điện thoại chúc mừng thằng nhóc nhà anh thắng trận đầu thôi mà!"Du Đường nhíu mày: "Có việc gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.""Được được được, chúng ta nói chuyện chính." Tô Vũ nói: "Lần trước anh có xem qua tư liệu về tổng giám đốc Ngụy rồi đúng không?"Tổng giám đốc Ngụy bảo với tôi rằng ngài ấy rất thích anh, muốn mời anh bữa cơm." Tô Vũ hỏi: "Anh có đi không?"Tổng giám đốc Ngụy? Du Đường lục lại trí nhớ qua một lần mới nhớ ra.Người này là con trai cả của nhà giàu nhất thành phố A, Ngụy Sâm của nhà họ Ngụy, là anh trai cùng cha khác mẹ của Ngụy Mặc SinhTheo nội dung tiểu thuyết, Ngụy Sâm chết trẻ, sau đó Ngụy Mặc Sinh mới được nhà họ Ngụy đón về để thừa kế Ngụy Gia."Được, tôi đi." Du Đường biết nếu nhất nhất không chịu đi, Tô Vũ sẽ dùng những cách tàn nhẫn để tra tấn Ngụy Mặc Sinh.Mà hiện giờ Ngụy Mặc Sinh còn phải dựa vào cái nghề này để kiếm cơm, ngàn vạn lần không thể đắc tội Tô Vũ.Tô Vũ cười to: "Thẳng thắn đấy!"-------Editor Anh Quan
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz