ZingTruyen.Xyz

Bach Hop Editing Hien Dai Dao Truong Biet Lai Vo Dang Tuyet Ca

Nhà Trương Trường Thọ là một ngôi nhà lầu tự xây ở khu phố cũ, nhà cách nhà gần đến nỗi vươn tay ra cửa sổ là có thể bắt tay thân thiết với nhà hàng xóm. Mặt tiền lầu một là cửa hàng nhang đèn, phía sau là cung đường thờ cúng Tổ sư gia, cùng với nhà bếp và phòng tắm, tầng trên dành cho một nhà sư phụ.

Liễu Lôi tới cửa, thấy cửa cuốn đã được kéo xuống chỉ chừa khoảng nửa mét, trên cửa dán một tờ giấy A4 in số điện thoại và tên người liên lạc "Trương đại sư". Anh xoay người đi men theo hẻm nhỏ, đi khoảng hơn mười mét, ngang qua một ngôi nhà thì trông thấy quán mạt chược hàng xóm, sư phụ anh đang sờ các con bài bị che kín.

Anh cầm ghế nhựa đến ngồi vào phía sau sư phụ.

Trương Trường Thọ tiếp tục sờ bài, không thấy mặt bài, chỉ dùng ngón tay lần mò, nếu không phải bài cần thì sẽ đánh ra. Sau một lúc sờ bài, ông mới thả ra một câu nhưng đầu cũng không quay lại:

- Một việc không phiền hai chủ.

Liễu Lôi nghiêm trang nói:

- Em ấy không nhìn ra, nói con đến tìm ngài.

Trương Trường Thọ nhanh nhẹn di chuyển mạt chược trong tay qua lại, chơi bài thuần thục đến mức sắp có khả năng giở mánh khóe, ông hời hợt nói một câu:

- Con bé kêu con đến bệnh viện kiểm tra, nên đi nhanh đi.

Con gái do ông nuôi lớn, tính tình thế nào ông hiểu rõ nhất. Ông nói trong bụng: Hừ, đúng là sư huynh cơ hội, không gọi điện hỏi một câu, còn định dùng con gái để gạt mình.

Liễu Lôi thấy sư phụ anh vẫn kiên trì đánh mạt chược, lòng vững thêm vài phần, nói:

- Sư phụ, con đi đây. - Chạy đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe.

Sơ yếu lí lịch Trương Tịch Nhan gửi đi cứ như đá chìm đáy biển, thậm chí không có một chút bọt nước. Từ lúc nàng tiếp nhận đạo quán đến nay, ngoại trừ Liễu Lôi thì chẳng có một người khách hành hương nào.

Nói thẳng ra chính là một tuần vẫn chưa tìm được việc làm, không hề có thu nhập. Trái lại, làm băng thông, đổi điện thoại, nạp tiền điện thoại, đặt thức ăn ngoài, mua hoa quả và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày và mỹ phẩm, những thứ này đã tiêu hết sạch số dư ít ỏi trong thẻ của nàng. Cuối cùng phải mở thùng công đức lấy ra hai vạn tiền nhang đèn của Liễu Lôi quyên góp làm phí sinh hoạt.

Cuộc sống... có chút thảm thương.

Trương Tịch Nhan cũng biết công việc của mình khó tìm, nàng tốt nghiệp đến nay đã năm năm, hai năm đi làm chưa từng thăng chức và không có thành tích gì, ba năm ở trong núi.... Đặt mình làm HR*, thay vì tuyển nàng, thà rằng tuyển sinh viên mới tốt nghiệp chuyên ngành này còn hơn, ít ra sinh viên khóa này dễ tăng tiến hơn so với nàng. Nàng nói nàng tăng tiến, người ta thấy nàng ba năm không công việc tất nhiên sẽ không tin.

(*) HR (Human Resources) là ngành quản trị nhân sự. Các công việc của HR liên quan đến các hoạt động tuyển dụng, lên kế hoạch triển khai các chính sách phù hợp để duy trì nguồn nhân lực cho công ty và có kế hoạch bồi dưỡng phát triển năng lực các cá nhân, phòng ban để có thể hoàn thành công việc một cách hiệu quả nhất.

Đi bằng quan hệ? Đối với một người không thích xã giao như nàng, đây chính là khuyết điểm, còn là loại hết thuốc chữa.

Trương Tịch Nhan buồn bực, thầm nghĩ: Lẽ nào mình thực sự vô dụng như thế?

Liễu Lôi cầm kết quả kiểm tra sức khỏe tìm tới cửa. Anh bước vào đạo quán, bắt gặp hình ảnh sư muội nhà mình mặc đạo bào ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hướng về tượng Tổ sư gia trầm mặc suy nghĩ, anh hoàn toàn không biết lúc này sư muội nhà mình đang hoài nghi nhân sinh với Tổ sư gia. Anh nhìn dáng người tiên phong đạo cốt cùng bóng lưng thẳng tắp ngồi đó, không giống như sư phụ lo lắng rằng nàng lại mặc đồ công sở chạy đi phỏng vấn xin việc, chỉ cảm thấy sư muội thật tâm một lòng hướng đạo, trong lòng ổn định hai phần. Mặc dù sư muội chưa trải đời nhiều, thiếu kinh nghiệm thực tiễn, nhưng không thể phủ nhận đây là học bá đích thực đã đọc qua rất nhiều sách. Tình huống của em gái anh dựa vào thân thủ của sư phụ là vô dụng, e rằng phải tìm biện pháp giải quyết thông qua kiến thức tích lũy từ sách vở.

Anh dâng hương cho Tổ sư gia trước, quyên thêm tiền nhang đèn, sau đó mới đưa kết quả kiểm tra sức khỏe cho Trương Tịch Nhan đã đứng dậy, nói:

- Sư muội, anh đã làm kiểm tra sức khỏe, không tra được gì.

Trương Tịch Nhan xem báo cáo sức khỏe, phát hiện tất cả bình thường. Nàng cảm thấy hoang mang, kiểm tra sức khỏe không có gì, chứng minh Liễu Lôi không trúng độc Cổ, nhưng mùi hương kia ở đâu ra. Nay đã một tuần rồi, mùi hương trên người anh ta vẫn còn đó. Nói cách khác, không phải ngẫu nhiên dính mùi hương, mà là ở một nơi có thể tiếp xúc hằng ngày. Nàng hỏi:

- Những chỗ hay tới lui thường ngày như nhà hoặc văn phòng có để một vài thứ gì đó khá hiếm thấy phải không?

Liễu Lôi nói:

- Sư muội, thế này đi, em giúp anh xem thử, nếu không có việc gì, anh rất yên tâm, nếu thật sự có chuyện, mời em xử lý giúp anh.

Trương Tịch Nhan nghĩ dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi, dầu gì cũng gọi Liễu Lôi một tiếng sư huynh, còn nhận hai vạn tiền biếu nhang đèn của người ta, thật sự không thể làm lơ, bèn nói:

- Anh chờ tôi một lát.

Liễu Lôi có thể đến đây nghĩa là anh ta có thời gian, không cần phải yêu cầu anh rảnh rỗi, Trương Tịch Nhan đến sân sau chuẩn bị chút đồ đạc dự phòng cất vào ba lô, cầm theo Thất Tinh kiếm của ông nội nàng để lại, nói:

- Đi thôi.

Tầm mắt Liễu Lôi quét qua gương mặt 'người lạ chớ tới gần' của sư muội, ánh mắt lại rơi xuống đạo bào, thanh kiếm trong tay và ba lô sau lưng, một thân đạo bào cổ trang phối hợp với ba lô hiện đại cho nữ, trên ba lô còn treo món đồ chơi nhỏ màu hồng nhung, ba chữ "tương phản manh*" hiện lên thật sinh động. Anh nói trong lòng: May mà em là sư muội của anh, hiểu tận gốc rễ. Đổi thành người khác, trông bộ dạng sư muội trẻ măng õng ẹo như này sẽ không dám mời về, sợ không có bản lĩnh thật sự.

(*) tương phản manh: chỉ hành động trái ngược với tính cách, làm người khác cảm thấy đáng yêu.

Anh nghĩ có lẽ tạm thời không nên đả thảo kinh xà hai vị đang ngồi không ở nhà, giờ này chắc Liễu Vũ còn đang họp, thế là lái xe chở Trương Tịch Nhan đến công ty.

Về vấn đề này, lần thứ hai Liễu Lôi cảm khái, Tiểu Vũ nhà anh ta đã bệnh tâm thần rồi mà vẫn không thay đổi được sở thích yêu tiền cùng tham vọng phát triển sự nghiệp. Nhìn em gái mình, anh mới chân chính hiểu rõ câu nói "tinh thần có vấn đề không phải là IQ không bình thường".

Rời xa ba năm, một lần nữa Trương Tịch Nhan đặt chân vào nơi đã từng làm việc hai năm, bảo vệ cửa vẫn là hai bảo vệ kia, quầy lễ tân vẫn là quầy lễ tân cũ, chẳng qua lần trước đến công ty nàng là nhân viên, còn lần này đã trở thành Trương đạo trưởng. Từ khi nàng bước vào cửa công ty, dọc đường đi đã thu hút không ít ánh mắt khác thường cùng với tiếng bàn tán nho nhỏ.

Trương Tịch Nhan nhìn thẳng đi theo Liễu Lôi đến văn phòng của Tổng giám đốc, cửa phòng họp bên cạnh đột nhiên mở ra, một mùi hương kỳ lạ nồng nặc xông vào mũi, xuất hiện ở cửa là một cô gái mặc đồ công sở với khí thế bức người, giày cao gót giẫm trên nền đất phát ra tiếng vang "cộc cộc", cô lướt qua như một cơn gió bước vào văn phòng treo bảng "Phó Tổng giám đốc Liễu Vũ".

Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm theo Liễu Vũ, mãi cho đến khi Liễu Vũ đóng cửa văn phòng thì mới buông tha, quay đầu nói với Liễu Lôi:

- Anh không sao, cô ta có sao.

Người trong phòng họp đi ra thấy Liễu Lôi, chào hỏi dồn dập. Đối với vị "nữ hiệp" tay cầm kiếm vai mang ba lô cùng chắn trước cửa phòng với Tổng giám đốc, những người này đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ và suy đoán đặt lên người nàng: Chẳng lẽ công ty định đầu tư ngành điện ảnh và truyền hình? Với nhan sắc tầm này quả thật có thể thành danh!

Nhìn thêm lần nữa, khá quen mắt, ngẫm lại, chao ôi, vị này không phải là thân tín đáng tin của Liễu Phó tổng ba năm trước đây sao! Trương Tịch Nhan, con gái của đại sư Trương Trường Thọ, nghe nói nàng đã trở về kế thừa gia nghiệp rồi.

Liễu Lôi càng tăng thêm hai phần tín nhiệm đối với bản lĩnh của sư muội anh. Người có thể liếc mắt nhìn ra em gái anh có vấn đề, thật sự không nhiều. Anh làm động tác tay "Mời" với Trương Tịch Nhan, dẫn nàng vào văn phòng của Liễu Vũ.

Liễu Lôi gõ cửa, nghe được giọng nói lạnh lùng "Vào đi", lúc này mới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, đẩy ra một khe nhỏ, thò đầu vào, nói:

- Tiểu Vũ, Trương Tịch Nhan về rồi, đúng lúc đi ngang qua, nên đến thăm em một chút.

Liễu Vũ cũng không ngẩng đầu lên, nói:

- Anh, em bận lắm, bạn của anh anh tự tiếp đi.

Cô nói xong, chợt thấy cái tên Trương Tịch Nhan này rất quen, có chút cảm giác khác thường xẹt qua trong lòng. Cô cảm thấy cô biết Trương Tịch Nhan, là người rất quen, còn là loại cảm xúc quen thuộc muốn làm thịt người kia. Cảm xúc này đến từ Liễu Vũ, không phải của cô. Cô nghĩ thầm: Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ có thù oán?

Cô đang suy nghĩ, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một cô gái mặc đạo bào màu xanh nhạt xuất hiện ở cửa. Cô gái này mang khí chất thanh lãnh, cấm dục, khiến người ta không nhịn được muốn khi dễ nàng. Trương Tịch Nhan, Trương Thập Tam, Trương Lừa.... Một chuỗi ký tự nhẹ xẹt qua trong đầu Liễu Vũ, tất cả đều mang theo cảm xúc giận dữ.

Liễu Vũ tức khắc hiểu rõ. Cô đặt bút xuống, học điệu bộ của Liễu Vũ trước kia, như cười như không mà nhìn Trương Tịch Nhan, nói:

- Trương đạo trưởng, biệt lai vô dạng*.

(*) Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là "bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?", tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là "rất vui được gặp lại bạn" hoặc là "lâu rồi không gặp".

Tầm mắt Trương Tịch Nhan dừng trên sợi dây chuyền bằng bạc treo ở cổ Liễu Vũ, đầu óc tràn đầy mờ mịt đặt dấu chấm hỏi "???". Trước đây nàng từng làm trợ lý cho Liễu Vũ, nắm rất rõ sở thích của Liễu Vũ, chị gái này trước giờ chỉ chọn mua đồ trang sức đắt tiền, trang sức bằng bạc gì đó sẽ không liếc nhìn nửa mắt. Cho dù muốn đeo, cũng sẽ không đeo loại trang sức bạc cũ đến mức bị ô-xy hóa đen xì mà còn không mang đi tẩy trắng. Trên dây chuyền bằng bạc này còn treo một hàng chuông gỗ nhỏ màu đen âm trầm, năm quả chuông lớn chừng ngón tay cái có ánh sáng đỏ sậm nhàn nhạt đảo quanh, tựa như có thứ gì đó. Chuông gỗ, không phải chuông rỗng, cho dù chuyển động thế nào cũng không kêu, còn có mùi hương lạ kia nồng nặc trong không khí, càng thêm xác thật cho suy đoán của Trương Tịch Nhan.

Nàng cũng không muốn tiếp xúc với Liễu Vũ, chị gái này, quá hố. Nàng nói với Liễu Lôi:

- Tôi xem xong rồi, kiến nghị ném cái chuông trên cổ em gái anh vào lửa đốt sạch đi.

Liễu Vũ mỉm cười nói:

- Cô thử xem? - Giọng nói mềm mại đến có thể vắt ra nước, nhưng ý tứ tràn đầy uy hiếp.

Cũng không phải mình đi đốt, Trương Tịch Nhan hoàn toàn không bị Liễu Vũ uy hiếp, chỉ nói với Liễu Lôi một câu:

- Sư huynh, tôi về đây. - Xoay người rời đi.

Liễu Lôi bước nhanh hai bước đuổi theo Trương Tịch Nhan, nói:

- Không thể đốt.

Trương Tịch Nhan bước ra ngoài rất nhanh, không hề có ý dừng lại:

- Tùy ý. - Dù sao tai họa cũng không phải của mình.

Liễu Lôi đi theo Trương Tịch Nhan ra khỏi công ty, nói:

- Anh đưa em về.

Sau khi lên xe, cài dây an toàn, anh ngẫm nghĩ rồi nói:

- Sư phụ nói thứ đeo trên cổ Tiểu Vũ gọi là Hoặc Âm Cổ, là thứ em ấy mang ra từ trại Miêu. - Anh khó nén tâm tình trầm trọng, nói:

- Hiện giờ nhà anh có hai ông lão đi ra từ trại Miêu, ít nhất bảy tám chục tuổi, nói ngôn ngữ tộc Miêu mà chỉ Tiểu Vũ mới có thể nghe hiểu, giới thiệu là Sinh Miêu, loại này không qua lại với trại Miêu khác. Khi gặp Tiểu Vũ, hai người bọn họ sẽ quỳ xuống dập đầu, mặt và cả cánh tay đều áp sát mặt đất, thành kính vô cùng. Tiểu Vũ lại là dáng vẻ cao cao tại thượng tiếp nhận quỳ lạy của bọn họ, như một nữ vương.

- Tiểu Vũ nói, đó là vì em ấy giữ bảo bối được truyền qua mấy đời của trại Miêu, bọn họ quỳ bảo bối, không phải quỳ em ấy.

Liễu Lôi cắn răng:

- Anh tin mới lạ!

Trương Tịch Nhan chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

- Sư huynh, lái xe.

Liễu Lôi nhìn Trương Tịch Nhan, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm túc kia, nhận mệnh khởi động xe, đi về đạo quán. Anh lái xe, vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi:

- Sư muội, em không tò mò tình huống hiện giờ của Tiểu Vũ là gì à?

Trương Tịch Nhan mắt không chớp nhìn về phía trước, không hiếu kỳ chút nào, chỉ nói rõ một sự thật:

- Cô ta vạch trần thân thế của tôi.

Hại nàng bây giờ không tìm được việc làm! Cứu cô ta, nằm mơ!

Liễu Lôi:

-....

Liễu Lôi hoàn toàn khiếp sợ rồi. Tâm nhãn này rốt cuộc là nhỏ đến cỡ nào! Hay là mũi kim quá lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz