Bach Hop Biet Cuu Roi La Gi Khong
Nghe thấy thế Tuệ Đan cũng an tâm, cô chào tạm biệt Trình Huyền rồi quay về. Hôm nay cũng vậy mẹ cô đã đi từ sớm bà không quên để lại mẩu giấy dặn dò cô ăn đúng bữa. Tuệ Đan nhìn thấy lòng có chút ấm lên, cô biết mẹ mình vất vả thế nào, bà hầu như dành thời gian bận bịu với công việc bên ngoài .. rất ít khi về nhà, còn cha cô ông đã mất từ sớm vì mắc bệnh ung thư.. bà cũng vì chuyện đó mà dằn vặt bản thân không ít năm sau khi cha mất, để bây giờ quyết định sống một thân một mình nuôi Tuệ Đan, Tuệ Đan đã từng đề cập với bà chuyện đi thêm bước nữa, cô vì mẹ mình.. cô không muốn thấy bà cô đơn, cô muốn thấy bà có một người cùng đồng hành cùng chia sẻ gánh nặng với bà ..ít nhiều gì cũng tốt hơn là để bà cô đơn gánh vác . Nhưng bà từ chối, không vì một lý do nào cả.. đơn giản bà chỉ muốn như vậy, không muốn lấy thêm người nào, ngoài miệng thì như thế nhưng Tuệ Đan biết mẹ mình nói dối, cô biết bà vẫn không quên được cha. Bây giờ trách thì cô sẽ trách bản thân mình không làm gì được cho mẹ, cô vẫn còn nhỏ để hiểu được gánh nặng và tâm tư của bà. Tuệ Đan nghĩ nghĩ thở dài, mắt cô có chút cay cay.Sau khi ăn tối xong, Tuệ Đan quyết định lên phòng làm bài tập, cô cần chuẩn bị bài cho ngày mai. Tầm hơn một tiếng sau, Tuệ Đan dừng nghỉ ngơi một lúc..cô mở điện thoại thấy tin nhắn của Diệp Mạn ào ào đập vào mắt.[Bé may mắn] : Đan Đan!!! tớ vừa đọc được một tin hot trên diễn đàn trường mình đó!! Cậu muốn nghe không ?[Bé may mắn] : Cậu biết Tinh Trình Huyền chứ, cái người ngồi cuối phía góc lớp ấy, tớ vừa đọc được một bài về cậu ấy, đọc xong còn thấy sốc.[Bé may mắn] : Sáng nay thấy cậu ấy giới thiệu tớ nhìn đã có chút đáng sợ rồi, nghĩ người này không dễ chọc, không ngờ tối về đọc được tin về chuyện đánh nhau của cậu ấy luôn.Tuệ Đan đọc tin nhắn Diệp Mạn gửi đến có chút bất ngờ, vì mới đây cô còn gặp Trình Huyền. Trong ấn tượng lần đầu cô không nghĩ Trình Huyền là kiểu người đánh người khác không lý do. [Đan Đan Đây] : Chuyện như thế nào.. Mạn Mạn cậu nói rõ xem.[Bé May Mắn] : Bây giờ mới thèm trả lời tin nhắn của tớ *dỗi* [Đan Đan Đây] : Nãy giờ tớ tắt âm điện thoại để học bài không biết cậu gửi tin *kéo chân làm nũng*[Bé May Mắn] : Hừm thôi được tha cho cậu đấy nhé..Cậu biết Tinh Trình Huyền lớp chúng ta chứ..[Đan Đan Đây] : Tớ biết , lúc sáng giới thiệu tớ có thấy.[Bé May Mắn] : Có bài viết trên diễn đàn trường nói rằng cậu ấy không phải người tốt, năm cấp hai có lần đánh bạn học, còn đánh rất dã man, đánh tới nỗi máu chảy nhiều đến nhập viện, còn nói Trình Huyền rất bốc đồng với bạn học năm cấp hai, làm nhiều người vừa ghét vừa sợ.[Đan Đan Đây] : Cậu có biết tại sao Trình Huyền đánh người đó không..[Bé May Mắn] : Hừm.. Trong bài viết đó không hề đề cập đến nhưng nói rằng là do Trình Huyền gây chuyện trước.[Đan Đan Đây] : Như vậy là không rõ ràng, dù gì cũng là họ nói ..chúng ta không biết thực hư thế nào, không nên đánh giá xấu cậu ấy. Cậu xem cho biết thôi đừng tin làm gì.[Bé May Mắn] : Đúng thật là bài viết không rõ ràng lắm, nhưng mà Đan Đan à dù gì cậu cũng phải cẩn thận..chúng ta cũng không biết Trình Huyền là người như thế nào.[Đan Đan Đây] : Tớ biết rồi. [Bé May Mắn] : Thế cậu lại học bài tiếp đi, tớ còn đang chơi dỡ trận game này, phải chơi cho xong mới được *byebye*Tuệ Đan tắt khung chat, cô có chút tò mò về bài viết đó nên quyết định lên diễn đàn trường xem thử. Bài nằm ngay vị trí đầu cho thấy mới được đăng lên không lâu, còn khá nhiều người tương tác ..đọc xong bài viết và bình luận hầu như đều chửi Trình Huyền còn một phần thì bênh vực cô vì họ có suy nghĩ giống Tuệ Đan. Tuệ Đan cảm thấy khó chịu, cô thật sự không thích nổi những bài viết mang tính nói xấu người khác như thế này khi không có một chút bằng chứng rõ ràng nào. Nó gây ảnh hưởng rất nhiều cho người khác. Tuệ Đan quyết không tin sau khi gặp Trình Huyền , Tuệ Đan thấy được người nọ không phải loại người như thế lòng mang chút bực bội rồi tắt máy nghĩ hôm nay sẽ ngủ sớm một chút.Sáng hôm sau, khi đến lớp cô theo phản xạ nhìn vào chỗ ngồi của Trình Huyền nhưng không thấy ai, chắc là cậu ấy vẫn chưa đến lớp. Ngồi một lúc thì Diệp Mạn đến tay cầm hộp há cảo ngồi xuống chỗ kế bên cô ngon lành thưởng thức.“ Quao sao thơm dữ vậy nè, nhìn ngon quá trời luôn ” Diệp Mạn mở hộp há cảo hai mắt sáng lên như sao, cô quay qua hỏi Tuệ Đan. “ Cậu thử một cái không Đan Đan ? tớ đút cho nè ” Cô nhóc vừa nói tay đưa miếng há cảo đến bên Tuệ Đan.Tuệ Đan không từ chối, cô cúi đầu xuống chút cắn miếng há cảo Diệp Mạn đưa qua vừa ngẩng đầu lên cũng trùng hợp thấy Trình Huyền bước vào lớp. Ngây lúc cô nhìn Trình Huyền cô cảm thấy được rằng các bạn khác trong lớp cũng đang nhìn cậu ấy, có lẽ bài viết trên diễn đàn trường hôm qua họ hẳn đã đọc. Trình Huyền dù bị nhìn cũng không phản ứng gì cô như bình thường đi tới bàn của mình rồi ngồi xuống xem như người bị nhìn không phải là mình. Mọi người không lâu cũng dời mắt đi, nhưng cô thấy được ánh mắt của vài người không hề có ý gì tốt ...còn cả phần khinh thường trong mắt. Tuệ Đan nhìn Trình Huyền thêm chút nữa bỗng thấy Trình Huyền ngẩng đầu lên nhìn mình, hai người chạm mắt mau vài giây rồi khi Trình Huyền tự nhiên cười nhẹ với cô, cô giật mình quay đầu sang chỗ khác không nhìn nữa.Hôm nay chỉ có bốn tiết, vì mới vào năm học nên mọi thứ vẫn rất nhẹ nhàng cũng không có tiết học bổ sung vào buổi chiều chắc vì thế nên nhìn ai cũng rất tỉnh táo, Tuệ Đan cũng vậy. Trong suốt một buổi học lâu lâu cô vẫn nhìn Trình Huyền, nhưng cậu ấy toàn trong trạng thái gục đầu..cho đến hết buổi học hôm nay người đứng dậy bước ra khỏi lớp đầu tiên là cậu ấy. Tuệ Đan không bắt gặp được một lúc buồn bả nào của Trình Huyền cả.. nên cô không biết được Trình Huyền có bị ảnh hưởng gì vì bài viết hôm qua không, hoặc là có nhưng cô không hay. Trình Huyền lúc đến lúc về đều một mặt không có biến đổi cũng không bất thường. Vừa nghĩ vừa dọn đồ vào cặp, bên cạnh Diệp Mạn hỏi.“ Đan Đan hôm nay không có tiết buổi chiều hay là chúng ta đi đâu đó chơi đi, chứ chưa gì tớ đã thấy tương lai chúng ta không thảnh thơi được như này đâu. Bây giờ phải tận dụng cơ hội á.”“ Vậy chiều nay nhé ” Tuệ Đan cũng thoải mái đồng ý, lời Diệp Mạn nói không sai sau này vùi đầu vào bài tập rồi còn không biết có thời gian mà đi không.Hẹn xong hai cô nhóc như thường lệ chào tạm biệt nhau ở cổng trường. Tuệ Đan trên đường về thì nghĩ đến đám mèo con hôm qua cô quyết định đến xem bọn chúng một chốc. Thật trùng hợp cô gặp Trình Huyền đang đứng trong tiệm trước cô nựng đám mèo con, khi cô bước vào Trình Huyền cũng thấy. Hai người lại lần nữa nhìn nhau, một lúc sau Trình Huyền lên tiếng.“ Cậu đến thăm đám này sao ”“ Ừm.. trùng hợp cũng gặp cậu ” Cô nói rồi đi đến kế Trình Huyền cùng nựng đám mèo con.Hai người im lặng không ai nói gì, Tuệ Đan đang nghĩ có nên hỏi Trình Huyền về bài viết hôm qua hay không. Cô sợ mình nói ra sẽ làm Trình Huyền không vui..nghĩ nghĩ một lúc không hiểu sao cô cũng quyết định nói.“ Trình Huyền..bài viết trên diễn đàn trường hôm qua, cậu có..”“ Tôi đọc rồi..” Trình Huyền trả lời rất nhanh.“ Ah..Hả..” Tuệ Đan vẫn chưa phản ứng kịp, cô hơi bất ngờ.“ Đọc rồi, tôi cũng không quan tâm. Cứ kệ bọn họ, bọn họ năm rồi không ưa mắt tôi thì năm nay cũng vậy thôi, đó là chiêu trò duy nhất họ có thể làm để chọc giận tôi, nhưng đáng tiếc tôi không để mắt đến.” Giọng Trình Huyền vẫn đều đều không nghe ra tức giận hay gì khác.“ Cậu không buồn chứ ” Tuệ Đan hỏi“ Cậu nhìn tôi rất giống đang buồn sao ” Trình Huyền quay qua nhìn Tuệ Đan cười hỏi.“ Nhưng mà..ít nhiều bài viết đó cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu, thật sự bọn họ làm như vậy rất quá đáng ” Cô nhìn Trình Huyền nói, Trình Huyền cũng nhìn cô ..không hiểu sao cô cảm thấy trong mắt người nọ hiện chút ấm áp.“ Haha..Không sao, tôi chẳng để tâm bọn họ nghĩ tôi là loại người gì, họ không đáng. Tôi chỉ để tâm người thật sự quan tâm tôi nghĩ tôi là loại người như thế nào mà thôi.” Trình Huyền cười nhẹ rồi dời mắt qua đám mèo con, tay vừa nựng chúng vừa hỏi.“ Còn cậu..Đọc xong bài viết đó cậu có tin không, cậu nghĩ bọn họ nói thật chứ hả?”
Lần này Trình Huyền dời mắt sang nhìn cô.Cô nhìn Trình Huyền, cô cảm giác trong mắt người nọ có chút hy vọng ..nhưng hy vọng gì thì cô không biết được rồi cô nhìn thẳng vào mắt người nọ trả lời“ Nếu như bài viết đó là thật, tớ cũng chắc chắn rằng người kia hẳn đã làm gì quá sức chịu đựng của cậu..mới khiến cậu không thể chấp nhận nổi ra tay đánh, chứ không như bọn họ nói rằng cậu bỗng dưng gây sự.”Trình Huyền nghe xong không giấu được ý cười cô cười lên nói:“ Đúng..Tôi đánh, chính tôi đánh cho nó chảy máu đến nhập viện nhưng cũng vì có lý do nên tôi mới đánh.”“ Lý do thì rất đơn giản nó chọc điên tôi nên tôi không nhịn được mới đánh nó ” Trình Huyền dừng một chút rồi nói tiếp, xong cô nhìn Tuệ Đan.Tuệ Đan nhận thấy ánh mắt của Trình Huyền cô còn muốn hỏi rằng rốt cuộc tên đó đã nói gì làm cậu giận đến vậy nhưng lần này cô không hỏi, cô nghĩ rằng Trình Huyền sẽ không nói vì đó là góc khuất trong lòng cậu ấy.. một người bạn mới gặp như cô không đủ tin tưởng để cậu ấy có thể bày tỏ. Cô cũng không biết phải an ủi Trình Huyền như thế nào, chợt nghĩ đến trong người có hai viên kẹo lúc sáng mua bèn móc ra đưa cho Trình Huyền một viên.Trình Huyền nhìn viên kẹo trên tay cô hơi bất ngờ cũng nhận lấy.“ Đây là cách cậu an ủi người khác à ” Trình Huyền không nhịn được hứng thú hỏi, cô thật sự thấy bạn học này rất lạ cũng rất vui.“ Kẹo socola bạc hà đó, ngon lắm. Mỗi khi tớ cảm thấy chán hay buồn đều lấy một viên ra ăn sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, cậu thử xem.” Tuệ Đan cười nói.Trình Huyền làm theo lời cô, bóc vỏ kẹo ra ăn. Nghe có vẻ vô lý nhưng lạ thay nó có tác dụng.“ Thế nào.." “ Không ngờ tốt hơn thật, còn rất ngon..” Trình Huyền ngậm kẹo ngọt đang tan trong miệng cảm thấy kì diệu như lời Tuệ Đan nói, mặt còn hơi ngơ ngớ.Tuệ Đan nhìn thấy có chút mắc cười, cô cũng mở vỏ viên còn lại cho vào miệng, vị ngọt không gắt còn rất thanh cảm giác rất thoải mái. Hai người ngậm kẹo rồi quyết định ra về. Trước khi đi còn không quên tự tay đút cho đám mèo con ăn, Tuệ Đan sờ đến nghiện không muốn buôn, Trình Huyền nhận thấy được hỏi cô muốn đem về nuôi không. Cô từ chối, bản thân cô còn chưa tự chăm sóc được huống gì là ba bé mèo này, cô thật sự không có thời gian lo cho chúng nên nghĩ rằng để chúng ở đây cho đến khi có người nhận nuôi thì tốt hơn. Cô cũng hỏi Trình Huyền muốn nuôi chúng không, Trình Huyền cũng như cô không có thời gian chăm sóc nên thôi. Hai người cùng nhau về nhà, trên đường nói chuyện với nhau cô mới biết rằng nhà cô và Trình Huyền cách nhau không xa còn có thể tiện đường về chung còn lại không nói gì khác với nhau một đường tĩnh lặng về đến nhà.
Lần này Trình Huyền dời mắt sang nhìn cô.Cô nhìn Trình Huyền, cô cảm giác trong mắt người nọ có chút hy vọng ..nhưng hy vọng gì thì cô không biết được rồi cô nhìn thẳng vào mắt người nọ trả lời“ Nếu như bài viết đó là thật, tớ cũng chắc chắn rằng người kia hẳn đã làm gì quá sức chịu đựng của cậu..mới khiến cậu không thể chấp nhận nổi ra tay đánh, chứ không như bọn họ nói rằng cậu bỗng dưng gây sự.”Trình Huyền nghe xong không giấu được ý cười cô cười lên nói:“ Đúng..Tôi đánh, chính tôi đánh cho nó chảy máu đến nhập viện nhưng cũng vì có lý do nên tôi mới đánh.”“ Lý do thì rất đơn giản nó chọc điên tôi nên tôi không nhịn được mới đánh nó ” Trình Huyền dừng một chút rồi nói tiếp, xong cô nhìn Tuệ Đan.Tuệ Đan nhận thấy ánh mắt của Trình Huyền cô còn muốn hỏi rằng rốt cuộc tên đó đã nói gì làm cậu giận đến vậy nhưng lần này cô không hỏi, cô nghĩ rằng Trình Huyền sẽ không nói vì đó là góc khuất trong lòng cậu ấy.. một người bạn mới gặp như cô không đủ tin tưởng để cậu ấy có thể bày tỏ. Cô cũng không biết phải an ủi Trình Huyền như thế nào, chợt nghĩ đến trong người có hai viên kẹo lúc sáng mua bèn móc ra đưa cho Trình Huyền một viên.Trình Huyền nhìn viên kẹo trên tay cô hơi bất ngờ cũng nhận lấy.“ Đây là cách cậu an ủi người khác à ” Trình Huyền không nhịn được hứng thú hỏi, cô thật sự thấy bạn học này rất lạ cũng rất vui.“ Kẹo socola bạc hà đó, ngon lắm. Mỗi khi tớ cảm thấy chán hay buồn đều lấy một viên ra ăn sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, cậu thử xem.” Tuệ Đan cười nói.Trình Huyền làm theo lời cô, bóc vỏ kẹo ra ăn. Nghe có vẻ vô lý nhưng lạ thay nó có tác dụng.“ Thế nào.." “ Không ngờ tốt hơn thật, còn rất ngon..” Trình Huyền ngậm kẹo ngọt đang tan trong miệng cảm thấy kì diệu như lời Tuệ Đan nói, mặt còn hơi ngơ ngớ.Tuệ Đan nhìn thấy có chút mắc cười, cô cũng mở vỏ viên còn lại cho vào miệng, vị ngọt không gắt còn rất thanh cảm giác rất thoải mái. Hai người ngậm kẹo rồi quyết định ra về. Trước khi đi còn không quên tự tay đút cho đám mèo con ăn, Tuệ Đan sờ đến nghiện không muốn buôn, Trình Huyền nhận thấy được hỏi cô muốn đem về nuôi không. Cô từ chối, bản thân cô còn chưa tự chăm sóc được huống gì là ba bé mèo này, cô thật sự không có thời gian lo cho chúng nên nghĩ rằng để chúng ở đây cho đến khi có người nhận nuôi thì tốt hơn. Cô cũng hỏi Trình Huyền muốn nuôi chúng không, Trình Huyền cũng như cô không có thời gian chăm sóc nên thôi. Hai người cùng nhau về nhà, trên đường nói chuyện với nhau cô mới biết rằng nhà cô và Trình Huyền cách nhau không xa còn có thể tiện đường về chung còn lại không nói gì khác với nhau một đường tĩnh lặng về đến nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz