Bac Si To Anh Cuoi Rat Dep Cat Tuong Da
Mặt trời chiều ngày đông chìm vào đường chân trời, chỉ lưu lại chiếc đuôi màu vàng nhàn nhạt trên bầu trời xám xịt, cảnh chiều âm u, cùng với đó tấm màn tự nhiên xanh đen cũng chầm chậm vén lên, dần bao bọc thành phố.Rèm cửa sổ phòng Tô Hàn Sơn kéo kín mít, không một chút ánh sáng nào lọt vào được.Anh nằm trên giường cẩm điện thoại lên nhìn giờ, âm thầm thở dài, không cần ngủ nữa rồi, chẳng bao lâu nữa là lại phải dậy đi làm.Anh mất ngủ.Sau khi làm việc cường độ cao như vậy mà lại có thể mất ngủ, hơn nữa còn mất ngủ liên tục mấy hôm rồi.Nhắm mắt lại chính là đôi môi hồng mềm mại, bóng mượt, long lanh như thạch hoa quả, nhìn vừa ngọt vừa mềm.Mỗi lần đều giày vò đến độ khó khăn lắm mới mơ màng thiếp đi được, rồi sẽ nằm mơ, mơ đến hình ảnh hồi nhỏ ăn thạch hoa quả, hơi lạnh, ngọt mềm, thạch đàn hồi qua lại bên môi chẳng làm sao ăn được, cả người bị trêu đùa đến mức trái tim ngứa ngáy khó chịu, trong lúc gấp gáp luôn luôn tỉnh lại, điều đáng chết nhất là khi tỉnh lại sẽ có một mớ hỗn độn lúng túng cần anh dọn dẹp...Chuyện thanh nhiệt này xem ra người cần thanh nhiệt chính là anh!Nửa đêm, anh vác theo đôi mắt gấu trúc xuống lầu lên xe bus.Khi ở đại sảnh thì gặp Đào Nhiên và Tiểu Đậu.Ánh đèn ở sảnh rất sáng, Đào Nhiên liếc mắt đã phát hiện viền mắt anh cực kỳ đen, cô cực kỳ kinh ngạc, "Thầy Tô, anh sao vậy? Rõ ràng còn tiều tụy hơn lúc trước khi ngủ."Tô Hàn Sơn có thể giải thích rõ ràng với cô sao?Tiểu Đậu vô cùng hiểu biết gật đầu, "Chắc chắn chủ nhiệm Tô không ngủ được, khi tớ mất ngủ quầng mắt cũng cực kỳ sâu."Đào Nhiên rất thương Tô Hàn Sơn, cô không nhịn được hỏi, "Thầy Tô, anh nghĩ gì vậy?" Công việc mệt mỏi như vậy phải nghỉ ngơi tử tế chứ!Tô Hàn Sơn dừng chân lại, anh nhìn hai đôi mắt đang mở to trước mắt mình, hít sâu một hơi, "Tôi muốn..."Mắt của Đào Nhiên và Tiểu Đậu càng mở to hơn, trong mắt là sự chân thành nghiêm túc chờ đợi đáp án.Ngữ khí của Tô Hàn Sơn cố gắng kìm nén lại, "Tôi muốn... Đánh một nhóc con không nghe lời!"Đào Nhiên và Tiểu Đậu bốn mắt nhìn nhau, ai lại đắc tội với thầy Tô vậy?Nhóc con?Đào Nhiên bỗng nhiên nghĩ ra, cô đuổi theo xin xỏ, "Thầy Tô, Vũ Hi nghịch ngợm sao? Anh đừng đánh thằng bé, nó còn nhỏ mà, bố mẹ cũng không ở bên cạnh..."Tô Hàn Sơn: ......Lại một lần giao ban mới, các điều dưỡng nối đuôi nhau đi vào khu cách ly.Đào Nhiên và Tô Hàn Sơn đi một trước một sau, phía đối diện là điều dưỡng trưởng Mai đang đi tới."Điều dưỡng trưởng!" Đào Nhiên chủ động chào hỏi.Điều dưỡng trưởng không trả lời cô, bước chân dần chậm lại, sau đó ấn tay vào, cả người từ từ ngã xuống đất."Điều dưỡng trưởng!"Đào Nhiên và Tô Hàn Sơn bước nhanh xông lên trước, gấp gáp đỡ lấy Mai San trước khi chị ấy ngã xuống đất.Đôi mắt điều dưỡng trưởng khép lại, cách lớp kính bảo hộ vẫn có thể nhìn thấy khuôn mày chị ấy cau chặt, dường như cực kỳ đau đớn, sau đó máu thấm ra ngoài, khẩu trang của điều dưỡng trưởng biến thành màu đỏ.Nôn ra máu...Đào Nhiên vô cùng kinh ngạc, nhìn Tô Hàn Sơn."Lập tức đưa đến phòng cấp cứu."Rất nhanh, điều dưỡng trưởng Mai được đưa đi cấp cứu, còn Đào Nhiên và những người khác thì lập tức phải tiến vào công việc của mình, tạm thời không thể biết được tin tức của điều dưỡng trưởng Mai."Chị ấy mệt mỏi quá." Đào Nhiên nhìn theo Mai San bị khiêng đi, trong lòng rất khó chịu.Với tư cách là điều dưỡng trưởng, Mai San là đầu tàu của đoàn điều dưỡng chi viện các cô, là trụ cột của cả đám người, chị ấy có năng lực mạnh mẽ, trước mắt còn là một trong hai chuyên viên trị liệu hô hấp* duy nhất của bệnh viện Nam Nhã, dáng dấp không to cao nhưng phải gánh vác trách nhiệm quá nặng nề.*Chuyên viên trị liệu hô hấp là người được đào tạo đặc biệt để điều trị của những bệnh nhân gặp vấn đề về đường hô hấp, họ theo dõi lượng oxy vào trong cơ thể của bệnh nhân, kiểm soát hơi thở của họ và nếu cần thì đặt máy thở.Trong ký ức của Đào Nhiên, điều dưỡng trưởng xinh đẹp và dịu dàng, nụ cười mỉm trên trái tràn đầy cảm giác thân thiết, nhưng cũng khắc lên sự mệt mỏi nhàn nhạt.Đúng vậy, bất kể là ở Bắc Nhã hay khi đến Nam Nhã, cô luôn âm thầm cảm thấy sự mệt mỏi của điều dưỡng trưởng, cho dù trên thực tế khi làm việc điều dưỡng trưởng có bao nhiêu nhanh nhẹn dứt khoát, mạnh mẽ quyết đoán.Vũ Hi nhờ cô mang một bức tranh cho Lưu Nhạn giường 37.Trong tranh là hình ảnh một nhà ba người ngồi dùng bữa dưới cây anh đào, vẽ rất tâm huyết, ngay cả bữa cơm có gì cũng vẽ vô cùng rõ ràng, còn vẽ cả bánh sinh nhật nữa.Vũ Hi nói với Đào Nhiên, sinh nhật của mẹ vào mùa anh đào nở hoa.Lưu Nhạn nhìn mà đôi mắt hơi cong lên, còn muốn viết cho Đào Nhiên nhìn: Vừa xem là biết lúc vẽ đang nghĩ đến ăn.Đào Nhiên cười, cô không nói cho Lưu Nhạn biết hiện nay Vũ Hi đang ở cùng với y bác sĩ các cô, cứ để Lưu Nhạn tiếp tục cho rằng Vũ Hi đang ở nhà cậu vậy."Chị Lưu, Vũ Hi nói sinh nhật chị là khi hoa anh đào nở rộ, thằng bé ở bên ngoài rất ngoan ngoãn nghe lời, đợi chị hết bệnh rồi cả nhà sẽ cùng nhau chúc mừng sinh nhật chị." Đào Nhiên dịu dàng truyền đạt lời nói của Vũ Hi, "Chị Lưu, mùa xuân sắp đến rồi, ngày ngắm hoa anh đào cũng không còn xa nữa, chị cố gắng mau chóng khỏe lại nhé!"Mắt Lưu Nhạn hơi ẩm ướt, sự dịu dàng và hy vọng trong mắt ngay cả cơ thể đang mắc bệnh nặng cũng hiện ra tia sáng dịu dàng.Thật tốt, tình trạng của mỗi bệnh nhân đều bình thường, người làm y bác sĩ dù mệt hơn nữa cũng thấy xứng đáng.Đương nhiên bà Hoàng giường 35 vẫn gây chút chuyện nhỏ như cũ, cái này không được cái kia không chịu, không phối hợp đủ kiểu, nhưng Đào Nhiên đã có kinh nghiệm rồi, cứ dỗ dành là được, bây giờ dỗ bà Hoàng là sở trưởng của cô.Chỉ là, cô nhờ xã khu nghe ngóng tình hình của người nhà bà Hoàng vẫn chưa cho hồi âm, nếu như liên hệ được với gia đình bà Hoàng, cô tin rằng sẽ có hỗ trợ rất lớn với việc an ủi tâm trạng của bà Hoàng.Sau khi tan ca Đào Nhiên đã biết được tình trạng của điều dưỡng trưởng.Xuất huyết dạ dày.Ngã bệnh ở nơi đất khách, không thân không thích, lại bị bệnh ở thời kỳ đặc thù như vậy, khi Đào Nhiên và các điều dưỡng nói đến chuyện này, mọi người đều rất lo lắng cho điều dưỡng trưởng.Mọi người thương lượng một lát rồi quyết định khi không phải ca của mình thì sẽ thay phiên nhau chăm sóc điều dưỡng trưởng.Tiểu Đậu rất đồng ý đề nghị này, gật đầu, "Tất nhiên rồi, điều dưỡng trưởng tốt như vậy, bây giờ một thân một mình cô đơn, chúng ta không ở bên cạnh thì ai? Hơn nữa nghe nói đội y tế thứ hai sắp đến rồi, đến khi đó chắc chúng ta sẽ không bận rộn như vậy nữa, có nhiều sức lực hơn."Và thế là mọi người bắt đầu âm thầm xếp ca, xếp một ca đặc biệt lần lượt chăm sóc điều dưỡng trưởng.Sau khi xếp xong Tiểu Đậu nhìn lướt qua, lên tiếng nói vẫn đề khác, "Không được không được, Đào Nhiên, mai cậu không được đi, mai là sinh nhật cậu."Lúc này Đào Nhiên mới nhớ sinh nhật mình sắp đến rồi, nhưng những lúc như vậy còn đón sinh nhật gì nữa!Cô lập tức bày tỏ không cần suy nghĩ đến vấn đề này, ngày mai cô đi.Nhưng cuối cùng vẫn không thằng được đám chị em, thời gian đến ca của cô bị đổi thành một ngày sau sinh nhật."Vậy, cảm ơn các cậu." Mặc dù không có kết hoạch chúc mừng sinh nhật, nhưng cô vẫn cảm kích nói."Chuyện bánh sinh nhật mình phụ trách nhé!" Tiểu Đậu rất nghĩa khí vỗ ngực.Đào Nhiên cười cười, "Mình nhận trong lòng là được rồi, thật đó, không cần phiền phức." Bây giờ kiếm đâu ra bánh sinh nhật chứ? Một cái sinh nhật thôi, năm nào chẳng mừng!"Chuyện này cậu không cần lo!" Tiểu Đậu xua tay.Quả là thời kỳ đặc thù, các chị em chỉ có thể chúc mừng sinh nhật cô trước, ngày mai ai có công việc của người nấy, sẽ không tụ tập ăn cơm, cũng không chắc có thể gặp được.Hôm đó, sau khi tan ca Đào Nhiên và Tiểu Đậu hẹn nhau cùng đến thăm điều dưỡng trưởng, người đầu tiên chăm sóc điều dưỡng là Tiểu Đậu.Mặt điều dưỡng trưởng xám xanh, viền mắt trũng sâu, nằm trên đường mà mỏng manh đến mức chiếc chăn gần như bằng phẳng, chị ấy nhắm mắt, quang mắt đều là mệt mỏi.Đào Nhiên và Tiểu Đậu nhẹ chân nhẹ tay đến gần giường bệnh, điều dưỡng trưởng lập tức phát hiện, mở mắt ra."Xin lỗi chị, điều dưỡng trưởng, chúng em làm chị tỉnh rồi." Đào Nhiên ngại ngùng nói.Điều dưỡng trưởng lại lắc đầu, "Vốn dĩ chị cũng không ngủ. Hai đứa đến đây làm gì? Hôm nay tình trạng của các bệnh nhân vẫn tốt chứ?"~ Hết chương 64 ~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz