Bac Si To Anh Cuoi Rat Dep Cat Tuong Da
"Vậy sao?" Ánh mắt Đào Nhiên nổi lên sự nghi hoặc, nhưng sự nghi hoặc này lại không phải đặt vấn đề vì hai chữ "bề trên", mà là "hoa này thật sự thích hợp tặng cho người lớn tuổi sao?"Cô lén lút nhìn Tô Hàn Sơn, chỉ thấy ánh mắt anh âm u nặng nề, nom dáng vẻ thì không vui với cách phối màu như vậy đúng không?Có thể thích được không? Tô Hàn Sơn khí chất thanh cao nhã nhặn, thẩm mỹ đơn giản tao nhã, có thể thích cách phối màu rối tung của bó hoa này sao?Song Tô Hàn Sơn biết tiết chế cảm xúc, tấm lòng của Mã Bôn Bôn sao anh có thể nói không đẹp? Vả lại năng lực chịu đựng tâm lý của anh cũng tốt, dù sao hoa thiên trúc quỳ đỏ rực anh cũng đã nhận sáu năm rồi....Cho nên Đào Nhiên chỉ thấy anh bình tĩnh nhận lấy hoa, còn nói cảm ơn với Mã Bôn Bôn."Mã Bôn Bôn, bọn tôi đang vội không nói nhiều nữa nhé, cậu đừng chạy loạn khắp nơi, cố gắng ở trong nhà đi!" Đào Nhien dặn dò cậu ta.Mã Bôn Bôn vô cùng vui vẻ gật đầu, "Hôm nay hoa của tôi đã tặng xong rồi, hết rồi, số hoa cuối cùng muốn để lại cho cậu, cậu thích hướng dương mà."Đào Nhiên cũng gật đầu, cảm thấy như vậy cũng tốt, con "mèo ba chân" này có thể nghỉ ngơi được rồi.Mã Bôn Bôn lại nói tiếp, "Sau này tôi đến đưa đón cậu đi làm nhé?""Không cần!" Đào Nhiên vội vàng xua tay, "Chúng tôi có xe bus, cậu đó, ngoan ngoãn ở nhà bớt ra ngoài là được."Mã Bôn Bôn có chút thẹn thùng cứ cười hì hì mãi, "Bánh... à không, Đào Đào, cậu quan tâm tôi sao?""Đương nhiên là quan tâm rồi!" Đào Nhiên trả lời vô cùng thản nhiên. Cô là nhân viên y tế, trong hoàn cảnh dịch bệnh như vậy có thể không quan tâm nguy cơ lây nhiễm sao? Bất cứ ai cô đều quan tâm, huống hồ Mã Bôn Bôn cũng coi như một người bạn.Mã Bôn Bôn càng vui vẻ, "Được rồi, vậy tôi về nhé! Bai bai, tạm biệt thầy Tô.""Tạm biệt." Tô Hàn Sơn khẽ gật đầu.Đào Nhiên và Tô Hàn Sơn mỗi người cầm một bó hoa đi về khu bệnh."Thầy Tô, hay là đổi hoa của em cho anh nhé?" Có lẽ thầy Tô thích hoa hướng dương hơn?Ngữ khí của Tô Hàn Sơn khá cứng ngắc, "Không cần."Đào Nhiên bèn nói tốt cho Mã Bôn Bôn, "Mã Bôn Bôn ấy à, thẩm mỹ là của trực nam chính hiệu, nhưng tấm lòng cậu ta rất tốt."Tấm lòng tốt? Tấm lòng tôn trọng bề trên?"Quan hệ của em với cậu ta rất tốt?""Cũng tạm ạ." Đào Nhiên không phải là người không nghĩa khí nói xấu bạn sau lưng, "Mã Bôn Bôn thích náo nhiệt, ngốc nghếch, tính tình trẻ con, nhưng bản chất thật sự rất tốt, cũng có chí tiến thủ, tuổi tác không lớn, làm ăn lại không vừa.""Cậu ta bao nhiêu tuổi?" Giọng nói của Tô Hàn Sơn hơi cứng ngắc."26." Đào Nhiên thản nhiên như không, "Chỉ lớn hơn em một chút thôi, lúc mới bắt đầu mở cửa hàng vẫn còn là sinh viên đại học đó ạ, siêu không?" Cô rất tự hào vì có người bạn như vậy có được không?"Ừm, tốt, tuổi trẻ tài cao." Tô Hàn Sơn bước nhanh hơn."Ấy thầy Tô, anh chậm thôi, đợi em với." Bỗng nhiên bước nhanh như thế, thời gian eo hẹp cũng không đến nỗi chứ?Hai bó hoa cuối cùng vẫn được cắm ở khu nghỉ ngơi.Cho dù là bó hoa phối màu như thế nào thì vẫn đúng như lời Mã Bôn Bôn nói, tăng thêm hơi thở của ánh nắng cho khu bệnh.Phòng thay đồ.Tô Hàn Sơn đang chuẩn bị đội mũ bảo hộ lên, bác sĩ Hoàng thay quần áo bên cạnh bỗng nhiên nói, "Dừng lại, bao nhiêu là tóc trắng này!"Tô Hàn Sơn cứng đờ.Bác sĩ Hoàng cảm khái, "Trước kia tôi thấy cậu không có, thời gian này lại trắng hết rồi." Động tác như muốn nhổ tóc cho anh.Tô Hàn Sơn quay đầu đi, đội mũ bảo hộ lên, "Không cần. Còn nữa, mỗi ngày cậu đều nhìn tôi chằm chằm làm gì?"Bác sĩ Hoàng cảm thấy rất oan ức, đâu có nhìn chằm chằm? Anh ấy không nhịn được tức giận, "Phải, tôi nhìn chằm chằm cậu đấy, ai bảo cậu đẹp trai?"Giọng nói vừa dứt liền cảm thấy bên cạnh có ánh mắt kỳ lạ là sao?Đào Nhiên cảm thấy hai ngày nay Tô Hàn Sơn có chút kỳ lạ, đi làm hay tan ca đều cách cô rất xa, không, nghĩ như vậy hình như không đúng, Tô Hàn Sơn cũng không có lý do bắt buộc phải sáp lại gần cô? Nhưng từ sau khi cô đến chi viện y tế hình như đã quen có anh bên cạnh.Từ khi nào đến bệnh viện hay về anh đều ở bên cạnh cô? Vì sao đột nhiên lại xa cách?Cô rơi vào mù mịt.Chẳng lẽ cô quá để ý thái độ của Tô Hàn Sơn cho nên mới lo được lo mất, nên mỗi tiểu tiết nhỏ đều cảm thấy không giống bình thường? Có lẽ đối với Tô Hàn sơn mà nói, từ đầu đến cuối căn bản cũng chẳng có gì đặc biệt?Chắc là như vậy...Nhưng cô vẫn rất thích cảm giác sóng đôi cùng đi với Tô Hàn Sơn.Còn có một người khiến cô hoang mang chính mà Mã Bôn Bôn.Đã nói với cậu ta bao nhiêu lần rồi, không có việc gì thì đừng chạy linh tinh, ở im trong nhà không ra ngoài đường là cách phòng dịch tốt nhất. Nhưng con người này lại không nghe, cứ phải đến cổng viện đợi cô, còn nói cái gì mà cậu ta ở đây không quen ai, chỉ có một mình cô là bạn.Tóm lại vốn dĩ Tô Hàn Sơn đã cách xa cô rồi, Mã Bôn Bôn lại nói một hai câu với cô, nên về cơ bản cô lại càng không đuổi kịp Tô Hàn Sơn.Hôm nay tan ca đêm chính là hơn chín giờ sáng, cô thay quần áo xong đi ra khỏi khu bệnh thì Tô Hàn Sơn đã mất dạng, Mã Bôn Bôn cũng không đến, buổi sáng mùa đông ánh mặt trời nhàn nhạt khó khăn xuyên qua tầng mây chiếu xuống, mỗi một tia ánh bạc đều mỏng manh và quý giá.Cô lại phát hiện một đứa bé, thoạt nhìn chỉ bảy tám tuổi, đeo khẩu trang và mũ, khoác một chiếc áo mưa nhỏ, đang nhảy lên nhìn vào khu bệnh.Bản thân cậu bé không kỳ lạ, điều kỳ lạ là trong lúc tình hình bệnh dịch nghiêm trọng như vậy sao lại có đứa bé như vậy một thân một mình xuất hiện ở bệnh viện?"Cậu bé?" Cô vẫy tay với cậu, "Một mình em ở đây làm gì?"Sau khi nghe thấy cậu bé giống như bị dọa vậy, xoay người chạy, kết quả vì mặc quá cồng kềnh lại thêm phần vội vã nên đã ngã nhào.Đào Nhiên cuống quýt chạy đến, cũng không dám nhấc cậu bé lên, dù sao mình vừa mới từ khu cách ly ra, chỉ có thể mở mắt nhìn cậu bé lồm cồm bò dậy.Cũng may mùa đông ăn mặc dày dặn nên không xây xát gì."Đau không?" Đào Nhiên cách xa một mét, "Em đừng chạy, chị là điều dưỡng, em nói cho chị biết em đến đây làm gì?"Đứa trẻ vừa nghe thấy vậy đôi mắt liền sáng lên, "Chị là chị điều dưỡng?""Đúng vậy!" Đào Nhiên dịu dàng cười với cậu, "Em có chuyện gì cần chị giúp không?""Em..." Viền mắt cậu bé bỗng dưng đỏ lên, "Em muốn tìm mẹ.""Mẹ em? Ở trong bệnh viện này sao?"Cậu bé gật đầu, lại lắc đầu."Sao vậy?""Có thể đúng, cũng có thể không đúng, em nhớ không rõ lắm." Nói xong cậu bé cau mày lại, "Chắc là chỗ này, đúng vậy, em biết chữ Nam."Cậu bé chìa bàn tay ra cho cô nhìn, trong lòng bàn tay viết bốn chữ: Bệnh viện Nam Nhã.Cũng không biết bốn chữ này được viết khi nào, có lẽ là để bảo vệ chữ không bị rửa trôi nên cậu bé không lỡ rửa tay, bàn tay bẩn nhem nhuốc."Đây chính là bệnh viện Nam Nhã, không sai." Đào Nhiên chỉ chỉ địa chỉ đen xì xì trong bàn tay cậu, "Bây giờ đang có virus em biết không? Chúng tay phải chăm rửa tay, rửa sạch sẽ thì virus mới không tìm đến chúng ta."Cậu bé gật đầu."Vậy em nói cho chị biết mẹ em tên là gì?"Đào Nhiên còn chưa hỏi rõ thì phía sau vang lên một giọng nói, "Ở đây làm gì vậy?"Tô Hàn Sơn đến rồi...~ Hết chương 56 ~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz