ZingTruyen.Xyz

Bac Chien Tu Dang No Hoa Roi Co Sao Duyen Tinh Chung Ta Lai Dut Doan

🐢 Vẫn như buổi trưa của mọi khi Vương Nhất Bác cũng chẳng thèm về Vương Gia mà ở lại đây với Anh, sau khi bản thân đón bảo bối về thì trực tiếp sắn ống tay áo lên để tiến hành làm đồ ăn, vì chỉ có mỗi hai người ở nhà nên Vương Nhất Bác rất thoải mái làm những việc mà Cậu thích nhưng Tiêu Chiến từ nãy đến giờ cứ ngồi ngoài phòng khách mãi để làm bản thảo, từ nãy đến giờ Anh cũng chẳng nói một câu nào với Cậu, điều này làm Nhất Bác buồn lắm, từ nãy đến giờ Nhất Bác có hỏi Anh cái này cái kia nhưng Tiêu Chiến cũng không có trả lời... Thiếu niên biết Anh còn đang rất bận nên sợ lắm phiền đến người ấy mà đành im lặng.

Sau khi ăn xong bữa trưa thì Vương Nhất Bác cất công phải mang đống bát đũa mà Anh và Cậu vừa ăn mang đi rửa, vì đây không phải là bát ở Vương gia nên Nhất Bác cố gắng rửa nhẹ nhàng và cẩn thận nhất có thể để không làm vỡ một cái nào, tay rửa bát mà đôi mắt vẫn hướng ra phía ngoài nhìn Tiêu Chiến đang ngồi im trên ghế gọt hoa quả, sau khi làm được một nửa bản thảo thì Anh cũng thả lỏng người mà đi gọt chút hoa quả tươi để Cậu tráng miệng. Nhưng từ nãy đến giờ Tiêu Chiến vẫn không nói một câu nào, người hỏi nhiều nhất vẫn là Cậu. Vương Nhất Bác hỏi trưa nay muốn ngủ cùng Anh, Cậu muốn được ôm Anh, tối nay Anh có rảnh không để Cậu đưa đi chơi....

Cậu cứ hỏi nhưng người ấy đâu có trả lời, vì ngày hôm nay quá nhiều công việc đổ lên đầu nên tâm trạng Anh có chút cáu giận và lạnh nhạt. Được một lúc thì Tiêu Chiến mới bỏ con dao xuống bàn, gọi Nhất Bác ra để đánh chén đĩa hoa quả tráng miệng.

" Lại đây đi Nhất Bác! Ăn hoa quả rồi nghỉ ngơi nữa... Chiều nay em còn đến trường phải không?".

" Chiến Ca! Bây giờ cũng muộn rồi, em buồn ngủ. Chiến Ca ~ Hai chúng ta lên phòng đánh một giấc rồi chiều còn lấy sức đến trường nữa, Chiến Ca, Anh cho em ôm Anh với nhé".

" Không được đâu Nhất Bác! Từ lúc em bị Ba đuổi ra khỏi nhà như vậy thì ngày nào cũng ngủ qua nhà Anh, chú Vương đã nhiều lần gọi em về rồi đấy... Ngày hôm nay không được đâu Nhất Bác, Anh phải thức để làm nốt bản thảo này đã, giờ này mà em không về thì chú Vương lại mắng đấy".

Từ nãy đến giờ Anh nói mãi mà Cậu cũng chẳng thấm vào đầu, phải nhất quyết ngủ ở đây cùng Anh thì Nhất Bác mới chịu, Anh cũng bất lực đâu nói được gì, mặc kệ cho Nhất Bác tự quyết định ý kiến riêng của Cậu còn bản thân thì vác một đống tài liệu lên bàn rồi cố mở to đôi mắt đang buồn để làm cho xong rồi chiều nay còn nộp sớm.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh muốn giúp Anh lắm nhưng đây là bản thảo quan trọng nên Cậu cũng không làm được, Tiêu Chiến và Cậu có học về ngành y dược nhưng kiến thức của Anh nâng cao và sâu rộng hơn nên mọi thứ hoàn toàn là khác nhau. Nhất Bác đứng bên cạnh thì chỉ thấy Tiêu Chiến vẽ và vẽ, hầu như đều là cấu tạo cơ thể con người, Cậu thấy cũng khá đơn giản, kéo cái ghế ngồi sang bên cạnh bảo Tiêu Chiến đưa cái bút và thước kẻ cho mình.

" Chiến Ca... để em vẽ cho, cái này em biết làm đấy... đưa cho em, mau đưa cái bút cho em đi".

" Vương Nhất Bác! Chẳng phải em bảo là buồn ngủ sao? Nếu không về nhà thì lên phòng Anh ngủ đi. Cái này Anh từ vẽ được, em đừng động vào, lại hỏng hết bây giờ ".

" Không, không được, chẳng phải trước kia em đã nói với Anh rồi sao? Mọi thứ của Anh sẽ để em lo, Anh vất vả thì  em sẽ giúp... Đưa bút cho em nào ".

" Đừng nháo nào Nhất Bác! Em vướng chân quá.. Mau mau đi lên phòng đi".

Lần này Cậu làm Tiêu Chiến giận thật rồi, cả hai cứ dành qua dành lại cái bút khiến Anh phải phát cáu. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh thấy người mình yêu đối xử như vậy thì lập tức như đóng băng, Anh chê Cậu vướng chân chính là Nhất Bác không được tác dụng gì còn thêm cả phiền phức, từ trưa đến giờ Anh đã bơ Cậu suốt ba tiếng rồi cho đến hiện tại chính tai Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến quát mình. Vương Nhất Bác lập tức đau lòng, đưa gương mặt ủy khuất cúi gằm xuống, lí nhí nói.

" Chiến Ca! Là do em vô tâm hay Anh âm thầm thay đổi... Là do em có lỗi hay Anh muốn đổi người yêu ".

Anh vừa viết bản thảo lại vừa nghe thấy câu nói buồn bã ấy kèm theo bao nhiêu câu phân tích của người ấy thì bật cười thành tiếng, đúng là chỉ có Cậu mới có những suy nghĩ trẻ con như thế. Anh quay sang thấy Vương Nhất Bác đang đưa đôi mắt mông lung nước nhìn mình thì lập tức không nói gì mà quay lại công việc. Anh biết cái ánh mắt ấy là đang dụ dỗ nên không thể cứ nhìn Cậu mãi, tính cách của Nhất Bác dạo này trở nên trẻ con như vậy chắc chắn là do Anh chiều quá nên Cậu sinh hư rồi đây.

Vương Nhất Bác ngồi đấy được một lúc cứ tưởng Anh sẽ ôm lấy Cậu vào lòng rồi vỗ về nhưng không. Tiêu Chiến bơ Cậu thật rồi. Thiếu niên thấy Anh đã buồn ngủ như vậy rồi mà vẫn còn cắm đầu cắm cổ vào làm việc thì Cậu cũng chịu rồi. Không nói không rằng mà nhanh chóng chộp lấy cái bút và thước kẻ trên tay người ấy. Tiêu Chiến thấy vậy thì cáu lắm, muốn nói gì đó nhưng bị Nhất Bác cắt ngang.

" Em không đưa đâu nhé, mọi thứ của Anh sẽ là em lo, sẽ là em giúp".

Dù có như thế nào thì Nhất Bác vẫn cứng đầu ngồi đấy không thèm đưa bút cho Anh. Vương Nhất Bác cười cười lấy thêm cái bút phía trước thì chẳng may làm đổ ly nước bên cạnh vào bản thảo đang vẽ giở của Anh.

"  Vương Nhất Bác, em làm cái gì đấy? Ướt hết tài liệu quan trọng của Anh rồi".

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh nhìn thấy thì vô cùng hốt hoảng, Anh sửng cồ lên, bây giờ nước đã thấm vào từng nét bút thì sao có thể thấy được gì, Tiêu Chiến cầm lấy nó mà mặt mày buồn bã nhăn nhó lại, Vương Nhất Bác ngồi im không giám động đậy, Cậu lại gây ra lỗi cho Anh rồi. Cảm thấy bản thân hôm nay thật vô tác dụng, Cậu chẳng làm được việc gì cả...

" Chiến Ca... em... em không cố ý... Anh... để em làm lại, vẫn... vẫn còn kịp mà".

'" Được rồi Nhất Bác! Nếu em muốn vẽ thì cứ vẽ lại đi, không còn nhiều thời gian đâu".

Tiêu Chiến bất lực thở dài, trong hoàn cảnh này thì ai cũng có lúc sai chứ. Nếu Anh là Cậu thì Tiêu Chiến lại càng sợ hơn, thấy Nhất Bác đứng trước mặt chân còn chẳng vững, tay run rẩy cầm lấy bản thảo ướt sũng kia rồi lắp bắp, Cậu hứa sẽ vẽ lại cho Anh cái đẹp nhất. Tiêu Chiến không trách mắng Cậu, ly nước ấy là Anh sơ ý để không cẩn thận nên Nhất Bác mới làm đổ vào.

'" Nhất Bác! Em sợ Anh sao? Anh không mắng em đâu... Ly nước ấy là do Anh để không cẩn thận nên mới thành ra như vậy, em cứ bình tĩnh vẽ chứ không cần cuống cuồng như vậy đâu, Anh bên cạnh vẫn chờ mà... Oáp ".

Tiêu Chiến có vẻ rất mệt mỏi, Anh vừa ngáp vừa nói với Cậu, đôi mắt nặng trĩu như muốn ngủ ngay bây giờ mà không được, hiện tại đã là chiều rồi mà lát nữa còn phải đế  trường nên không thể thiếp được một giấc nào cả. Nhất Bác thấy Anh như vậy thì kéo tay Tiêu Chiến ngồi gần mình hơn.

" Anh buồn ngủ sao? Nếu mệt quá thì dựa đầu vào vai em đây".

" Được rồi! Em cứ làm đi, Anh có buồn ngủ đâu chứ".

Bản thân nói như vậy thôi chứ lúc sau lại dựa vào vai người ấy, Vương Nhất Bác cố gắng ngồi thật im không động đậy vì sợ làm Anh thức giấc.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Buổi chiều được đi học cùng Anh làm Nhất Bác cứ cười khúc khích mãi, sau giấc ngủ trưa yên ả trên vai Cậu thì tinh thần Tiêu Chiến cũng sảng khoái ra một chút ít, luôn cười cười nói nói với Cậu chứ không còn cáu giận hay đối xử lạnh nhạt nữa. Cả hai người cùng đi dưới hàng cây mát mẻ kia, Vương Nhất Bác còn chủ động đan tay mình vào tay Anh. Khi ở bên cạnh Hạo Hiên thì Cậu trượt ván như tên lửa để đến trường mà không thèm để tâm đến Cậu bạn phía sau. Còn khi đi bộ với Anh, Vương Nhất Bác đi bộ chậm hết tốc lực để có thể đi cùng với người mình yêu lâu hơn.

Những người ở phía sau cứ ngỡ họ là đôi tình nhân, Tiêu Chiến thấp hơn Cậu một cái đầu, còn Vương Nhất Bác thì cao lớn trưởng thành, Cậu rất ra dáng một chàng trai mẫu mực, Nhất Bác biết rõ những cô gái phía sau vẫn còn đang nhìn nên trực tiếp kép sát Tiêu Chiến vào mình, tay này cầm ván trượt, tay này vòng qua eo Anh ôm chặt, đây còn đang ở chỗ đông người như vậy mà Nhất Bác lại có hành động tùy tiện như thế, Anh vội vã đánh mạnh vào tay Cậu.

" Nhất Bác! Em làm cái gì vậy? Mau bỏ Anh ra đi... Người ta ở phía sau còn đang nhìn kia kìa".

" Anh ngại cái gì chứ? Người ta nhìn cũng có sao đâu, đằng nào chuyện này về sau cũng như thế mà, Anh dần dần làm quên đi".

Vương Nhất Bác vừa nói dứt câu thì bàn tay to lớn càng siết chặt lấy eo Anh, bây giờ đang ở ngoài đường không đánh được Cậu nên Anh cũng phải chịu. Tiêu Chiến bất đắc dĩ phải theo chân Vương Nhất Bác đến tận cổng trường, đến nơi Cậu mới buông lỏng tay ra, xoay người Anh lại đối diện với mình, đặt nhẹ nụ hôn lên mái tóc kia rồi thủ thỉ.

" Chiến Ca! Tối nay em sẽ đưa Anh đi chơi nhé, sẽ cho Anh điều bất ngờ, nhớ chờ em".

" Bất ngờ sao? Được, vậy Anh sẽ chờ Nhất Bác, muộn rồi em mau đến trường nhanh đi, không lại bị muộn đấy".

* Chụt*

Vương Nhất Bác đâu phải cứ đi là đi được, Cậu còn lưu manh hôn nhẹ lên má Anh rồi trượt ván đến trường. Vương Nhất Bác còn cố tình làm vậy ở cổng trường để cho mọi người biết tình cảm của cả hai đang tiến triển đến đâu, Tiêu Chiến dưới nãy thì đỏ mặt còn Vu Bân từ trên tầng hai nhìn qua cửa sổ rồi cười đểu nhìn Anh.

" Công nhận nhóc con Nhất Bác ấy rất biết trọn thời điểm thích hợp nha, lại còn hôn vào má của Tiêu học trưởng nữa... Anh ấy đúng là động tâm thật rồi, Vương Nhất Bác lại buông lời ngon tiếng ngọt nào mà dụ dỗ được thỏ con cứng đầu như Anh ấy vậy nhỉ?". 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz