ZingTruyen.Xyz

Bac Chien Tu Dang No Hoa Roi Co Sao Duyen Tinh Chung Ta Lai Dut Doan

🐢 Những ngày buồn tủi như thế cứ chầm chậm trôi qua, khoảng cách của hai người giờ đây càng rạn nứt. Ở gần nhau nhưng cứ ngỡ Anh và Cậu là hai người xa lạ, có thể nhìn thấy Tiêu Chiến ngay trước mặt nhưng Nhất Bác chẳng thể gọi được hai từ "Chiến Ca".
Cả hai giờ đây chẳng còn nhìn mặt nhau, Vương Nhất Bác cố gắng tối ngày dồn mình  mình vào công việc ở Vương Gia và đống hợp đồng trên cơ quan để không có thời gian nghĩ đến Anh, Cậu cứ ép buộc bản thân như vậy thì càng cảm thấy gò bó và khó chịu.

Một ngày không nhìn thấy Tiêu Chiến thì Nhất Bác cũng chẳng chịu được, vì muốn nhìn thấy Anh nên Cậu chỉ biết đứng ở khoảng cách xa mà không dám đến gần, ngày nào cũng thấy Tiêu Chiến ở ngoài khuôn viên chơi cùng đàn thỏ mà Cậu nuôi, ngắm nhìn những bụi hoa hồng mà Cậu từng trồng, dù cho ở đây có những thú vui như thế nhưng chẳng thể làm mãn nhãn tâm trạng của Anh, từ lúc về đây trên gương mặt ấy chẳng bao giờ nở nụ cười, lúc nào cũng nghiêm túc và im lặng.

Có vẻ như Tiêu Chiến không thích cuộc sống ở nơi này, Anh đã tìm mọi cách để rời khỏi được Vương Gia, trực tiếp nói chuyện với Nhất Bác nhưng Cậu không đồng ý, ở đây Nhất Bác sẽ cho Anh tự do, đây chính là nhà của Anh nên Tiêu Chiến có thể làm những điều mà Anh thích, chỉ cần Tiêu Chiến ngoan ngoãn ở đây, hàng ngày Cậu thể nhìn thấy Anh thì Vương Nhất Bác sẽ không giam cầm, Cậu sẽ buông lỏng Anh nhưng Tiêu Chiến không chịu nghe những lời nói ấy. Anh vẫn nhất quyết muốn rời khỏi nơi này, càng ngày Tiêu Chiến càng quá đáng với Nhất Bác.

" Tiêu Chiến.... Em đã hứa với Anh rồi mà, đây cũng là nhà của Anh, từ giờ em không giam cầm Anh như trước nữa, Anh sẽ có tự do, Anh thích làm những gì mình thích ở đây cũng được.... Em không quản Anh, sẽ không làm phiền Anh nữa, được không? Anh đừng đi, đừng bỏ em mà....."

Bên ngoài cơn mưa rào rào đổ xuống như thác, gió bão nổi lên ngày càng mạnh khiến cho không ít trong căn nhà kia càng trở lên u ám và đáng sợ, là buổi tối mà phòng khách khi có một ánh đèn, cái lò sưởi đã lạnh ngắt chỉ có mấy hòn than vẫn đo đỏ kêu tí tách, trên cái ghế sofa là hình ảnh bất lực của chàng trai đang ôm chặt lấy người đối diện vào lòng, luôn miệng cầu xin Anh ở lại với mình.
Vương Nhất Bác hiện giờ tâm trạng rối bù lên, dù bản thân có níu kéo mãi thì Tiêu Chiến vẫn nhất quyết không nghe theo, Cậu biết cuộc sống ở đây làm Anh cảm thấy tẻ nhạt, dù Nhất Bác có bày đủ mọi cách để khiến Anh vui trở lại nhưng cũng không có tác dụng, Tiêu Chiến đã không còn hứng thú gì đến mấy thứ đấy nhưng Cậu có làm hàng trăm lần thì Anh vẫn không thèm để tâm.

" Bỏ tôi ra đồ khốn! Cậu còn muốn cái gì ở tôi nữa hả, tôi không muốn cuộc sống bị gò bó mãi như thế này nữa, thời gian qua tôi chịu đủ rồi.... Càng sống cùng Cậu tôi càng thấy chán nản, tôi có nhà riêng nên không phải cả đời cứ dính mãi ở nơi này. CẬU BỎ RA ĐI, ĐỪNG CÓ TỰ Ý ĐỘNG VÀO NGƯỜI TÔI NHƯ THẾ".

" Em phải nói như thế nào thì Anh mới chịu nghe đây hả? Lúc nào Anh cũng muốn bỏ đi, nhưng rời khỏi đây rồi thì Anh có từng nghĩ đến người ở lại chịu đau đớn như thế nào không hả? Anh bỏ những cái suy nghĩ ấy đi được không? Ở đây em sẽ cho Anh những gì mà Anh muốn, sẽ bảo vệ Anh, sẽ lo cho cuộc sống sau này cho Anh.... Anh đừng bỏ đi, chẳng phải đây cũng là nhà Anh sao?".

" Sao tôi phải ở cùng với cái loại như Cậu được.... Cậu là cái quái gì mà phải quản đến cuộc sống của tôi, tôi khiến Cậu phải lôi cái thân ấy ra để bảo vệ đấy à? Cuộc sống sau này tôi tự lo được chứ không cần đến Cậu. Cái nơi chết tiệt này Cậu cũng nghĩ là nhà của tôi sao? Sao tôi phải ở cái nơi tối tăm như bây giờ rồi phải sống với kẻ mình ghét. Đã biết tôi không ưa Cậu rồi mà bản thân vẫn còn lưu luyến cố níu kéo lại, Cậu lớn rồi thì có thể suy nghĩ chín chắn hơn được không?".

" Suy nghĩ sao? Em cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều rồi nhưng lại không thể níu kéo lại mà mãi mãi làm mất đi Anh. Lúc nào bản thân Anh cũng chực chờ khi không có em ở đây rồi chạy trốn, Anh có nghĩ đến lúc ngày nào em cũng phải chịu lạnh dậy sớm nấu đồ ăn, vất vả là vậy nhưng Anh không những không hỏi han đến em lúc đó mà còn quát em, ANH BIẾT EM ĐÃ TỔN THƯƠNG NHƯ THẾ NÀO KHÔNG HẢ? Lúc đấy em chỉ muốn Anh nói rằng "Cún con đã vất vả rồi, em nên nghỉ ngơi đi". Tại sao một câu đó Anh cũng không nói được....  Tại sao Anh lại nhẫn tâm như vậy hả?".

Tiêu Chiến ở trong vòng tay ấy mà bất giác im bặt, cứng họng lại không thể nói được dù nửa lời, những lời Vương Nhất Bác nói quả thật không sai, những câu nói mà Tiêu Chiến nghe rõ nhất có lẽ là "Cún con đã vất vả rồi, em nên nghỉ ngơi đi".
Câu nói mà Nhất Bác thốt ra hoàn toàn làm Anh sững lại, cách cư xử và an ủi như bây cũng giống y hồi Cậu 18 tuổi mặt Anh bỗng đơ ra, Tiêu Chiến càng cảm thấy Vương Nhất Bác siết mình vào chặt hơn, Anh không thể thở được, nhăn mặt cau có.

" Khó.... Tôi khó thở.... Cậu bị điên à. Cậu đừng có dùng cách xưng hô của em ấy nói ra với tôi, đừng có mà làm màu cho người khác xem".

Tiêu Chiến vẫn chưa tin được tất cả chỉ là một người, người Anh cần tìm là một cậu thiếu niên với tính tình hoạt bát và thơ mộng chứ không phải một Vương Nhất Bác với tính cách như bây giờ. Anh biết Cậu đang khóc, biết cả ngày hôm nay Nhất Bác đã vất vả trên trường rồi lo việc ở Vương Gia, Anh nói là không ăn gì nhưng Cậu vẫn một mực là đồ ăn cho. Tiêu Chiến biết bản thân ghét cay ghét đắng Cậu nhưng vẫn hiểu kha khá cho cảm xúc người ấy.

" Bỏ tôi ra đi.... Tôi muốn lên phòng, tôi sẽ không bỏ đi nữa, bây giờ tôi không muốn ai ôm mình cả, Cậu mau bỏ ra đi.... Tôi mệt rồi, không muốn nhìn thấy Cậu".

Lúc Vương Nhất Bác buông lỏng Anh ra thì Tiêu Chiến mạnh bạo gỡ tay Nhất Bác ra khỏi ngươi mình, Tiêu Chiến cầm cái vào bàn tay Cậu những lại cố tình siết chặt lấy ngón tay đang bị thương kia. Anh không thèm nhìn Nhất Bác rồi nhanh chóng bỏ đi lên phía phòng của mình. Cậu bên dưới này nhìn theo bóng lưng gầy guộc ấy đang đi rồi nhìn vào từng giọt máu ở ngón tay đang rơi xuống dưới sàn mà cười nhạt.

" Vậy là Anh từ trước đến nay cũng chẳng có tình cảm gì với em, lúc nào cũng muốn bỏ đi khỏi đây....Em đã làm gì mà không vừa lòng Anh  được vậy? Bỏ đi rồi để lại để em chịu hàng nghìn đớn đau đớn.... Bản chất con người của Anh là vậy sao? Dễ đến với em nhưng lại dễ đi. Vậy từ trước đến nay Anh vẫn coi em là bù nhìn phải không? Không để ý đến cảm xúc của em.... Như vậy Anh cảm thấy bản thân mình có quá đáng không?".

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Cuộc sống của Vương Nhất Bác càng ngày càng trở nên tối tăm và mịt mù, Cậu tự cho mình là những tờ lịch rách nát trong phòng, ngày qua ngày rồi lại xé nó đi.

Những hộp khăn giấy trắng trong phòng Cậu chỉ nhuộm một màu đỏ của máu, Vương Nhất Bác biết mình bị bệnh nhưng Cậu chưa thể xác định được nó, tự giam cầm mình trong phòng chịu đựng sự hành hạ của căn bệnh. Nhưng cho dù trờ đang vào đông, có lạnh đến mấy hay đầu trần đội tuyết cũng chấp nhận đi chân đất, sắn cao ống quần và ống tay áo, trồng từng hạt sen xuống dưới chỗ bùn kia cho Anh, vì biết Tiêu Chiến cực kỳ thích loài hoa này, sợ khi không có bản thân ở đây nên Anh sẽ cô đơn nên Nhất Bác chấp nhận cái lạnh đến âm độ, biết trời trở lạnh sẽ chẳng có hoa nào sống được nhưng vì Tiêu Chiến thích vậy nên Cậu sẽ làm liều.

* Bì bõm bì bõm*

Từng tiếng bì bõm và bước chân khó khăn khi vận động dưới lớp bùn trơn trượt kia, Vương Nhất Bác chân tay lạnh toát, run cầm trên mân mê suốt 3 tiếng mà vẫn chưa lên, Cậu chọn một chỗ đất trống phía cuối vườn chỗ xích đu để sau này bảo bối của Cậu có thể thường xuyên ngắm chúng để vơi bớt đi nỗi buồn... Cứ thế mồ hôi lạnh lấm tấm rơi xuống, mỗi khi đưa tay lên lau thì bùn lại dính lên mặt, Cậu không mặc quần áo bảo hộ nên chiếc áo sơ mi lịa đều lấm lem bùn đất, thỉnh thoảng lại hắt xì và sụt sịt nhìn mà đáng thương lắm.

Tiêu Chiến đứng trên này nhìn xuống mà lòng đau như cắt, ấy vậy mà Anh lại ghét loại hoa này rồi, nếu như trước kia bản thân nói không thích chúng thì đáng lẽ ngày nghỉ như thế này Nhất Bác sẽ ở trong nhà chứ không phải bận rộn rồi hành hạ bản thân mình ra nông nỗi như thế. Thực sự Anh chưa từng thấy ai khi yêu vào lại ngốc như vậy? Bản thân đang ốm mà vẫn kiên trì mài lưng ra để làm vừa lòng người mình yêu, mong rằng sẽ có được chút thiện cảm từ Anh, được Tiêu Chiến quan tâm và để ý nhiều hơn. Vương Nhất Bác càng ngốc như vậy càng khiến Tiêu Chiến đau lòng nhiều thêm, Anh biết những hành động khi ấy bản thân đã vô cùng quá đáng nhưng tất cả chỉ vì tương lai của người kia nên Anh mới đau thương chấp nhận thay đổi.

" Cún con ngốc... Anh ghét hoa sen lắm tại sao em phải vất vả chịu rét như vậy làm gì chứ? Tuyết lại rơi rơi, em vào vào đây đi, em đang bị bệnh còn chưa khỏi, sao lại hành hạ bản thân mình như thế?".

Sau khi đã xong xuôi mọi thứ, cả một ao sen nhỏ mân mê suốt ba tiếng rồi bản thân cũng chật vật lên bờ, Vương Nhất Bác nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay nó đã điểm đến gần giờ trưa, Cậu cũng biết rằng Anh chỉ ăn bữa sáng và tối còn bữa trưa sẽ bỏ dở nên nếu làm thức ăn thì Tiêu Chiến sẽ không động vào, vậy nên Nhất Bác sẽ đi mua ngô nướng, món ăn ngon không kém cạnh khoai lang kia đảm bảo Anh sẽ rất thích. Thiếu niên nhanh chóng thay quần áo rồi bước vào xe, Cậu cứ nghĩ rằng Chiến vẫn còn ngủ nên bây giờ Nhất Bác sẽ dành thời gian đi tìm chỗ bán ngô nướng để mua về. Món ăn này Cậu cũng chưa động đến lần nào nên không biết mùi vị nó ra sao mà Tiêu Chiến lại thích thế, từ nhỏ là đại thiếu gia trong căn nhà này nên Vương Nhất Bác chỉ ăn cao lương mỹ vị chứ chưa bao giờ động đến những món thường dân như thế này.

Vương Nhất Bác bước vào xe, Cậu đạp ga rồi phóng đi thật nhanh, mưa phùn ngày càng nặng khiến Cậu chẳng còn nhìn thấy đường. buổi sáng vào giờ này hai bên vệ đường rất có hàng rong bán đồ ăn, chủ yếu là những đồ ăn nhẹ và trong đó có cả món ngô nướng ấy.

Cậu bước xuống xe, cầm ô đi đến gần với người bán ngô, những cái món ngô vàng đang phủ một lớp mỡ hành phía ngoài, mùi hương đặc sắc xông thẳng vào mũi Cậu làm cho bụng Nhất Bác lại kêu sùng sục.

Càng đến gần Cậu càng nhìn thấy rõ những cái ngô to bằng bắp tay ấy đang được nướng một cách rất kỳ công, lầm đầu Nhất Bác thấy mày còn nay đã nghiện còn huống chi là Anh. Những cái ngô thật to, thật tròn làm Cậu cầm nó mà nặng trĩu cả tay. Cô bán hàng nhanh nhẹn nướng năm đến sáu cái cho cậu thiếu niên đang đứng đợi mình, cô cho tất cả vào cái túi giấy rồi gửi tặng khách hàng.

" Của cậu trai trẻ đây! Một mình cháu ăn sao mà mua nhiều vậy?".

" Không đâu! Có người đang chờ cháu ở nhà! Là món mà Anh ấy thích nên cháu phải mua thật nhiều. Anh ấy rất thích món này nên chắc chắn sẽ hết".
Vương Nhất Bác vừa cười vừa lấy tiền ra đưa cho cô. Nghe Cậu nói vậy cô liền biết ngay người này đã có chủ. Nhất Bác nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời khỏi nơi đó, Cậu vừa đi tay vừa ôm bịch ngô nướng ấy mà mỉm cười, Vương Nhất Bác chắc chắn Tiêu Chiến sẽ rất thích ăn những món như vậy.
" Chắc Anh ấy sẽ thích lắm đây".

Cậu không rẽ về Vương Gia mà lái thẳng đến trung tâm thương mại để mua ít đồ vẽ và tranh mới cho Anh. Mấy hôm trước Vương Nhất Bác có nhìn thấy màu của Anh đã sắp hết mà Tiêu Chiến vẫn chưa tận dụng một ít để vẽ tranh. Nếu như Anh cứ tiết kiệm như thế thì sẽ thiệt thòi đi rất nhiều. Vương Nhất Bác sẽ mua cho Anh một bộ vẽ mới, những cây cọ mới coi như là lời xin lời khi đã giam cầm khiến Tiêu Chiến phải căm phẫn chịu đựng.

Hôm nay Vương Nhất Bác đã chi ra kha khá số tiền để mua cả đồ ăn mà đồ dùng cho người ấy.  Bước ra khỏi trung tâm thương mại với hai túi đồ nặng trĩu bên tay, Cậy tống hết chúng vào cốp sau của xe, chân này chân kia vội vàng lên ngồi ghế đầu rồi nhanh nhẹn đạp ga quay trở về.... Khi xe vừa đỗ vào Gara lập tức Vương Nhất Bác xách đồ phóng thẳng lên phòng, Cậu vội vàng mở cửa ra nhưng chỉ thấy khay đồ ăn mà Quản Gia đã làm ở đó, nhân vật chính giờ vẫn nằm gọn trong chăn không thèm dậy, thấy Tiêu Chiến vẫn đang thở đều đều thì Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu mang đồ đi đến cái bàn nhỏ đối diện với phía đầu giường. Trước khi sang đây thì Nhất Bác đã qua phòng Anh dọn sơ qua bên đó, sắp xếp góc vẽ tranh sao cho thật gọn gàng, Cậu giọn hết những hộp màu và cọ vẽ cũ ra thùng rác, lập tức bày những thứ mà mình vừa mua ra cái bàn sao cho thật gọn gàng và đẹp mắt.

" Nhất Bác... Cậu... Cậu vừa đi đâu?".

Nghe thấy giọng của người trong chăn phát ra làm thiếu niên giật bắn mình, thì ra Tiêu Chiến nằm đấy để chờ Cậu chứ không có ngủ, nghe thấy Anh gọi tên mình Cậu lập tức vui vẻ đi đến gần, Cậu cố dìu Tiêu Chiến ngồi dậy, Tiêu Chiến phải chọn tư thế phù hợp mãi thì mới ngồi yên được, Vương Nhất Bác nhanh nhảu đi bê bát ngô mà mình vừa tách ra mang đến chỗ Anh.

" Chiến Ca! Đây là món Anh thích này, Anh nhìn xem, nó có ngon không?".
Tiêu Chiến hơi bất ngờ vì Nhất Bác lại đưa cho mình món ăn này, Anh đưa đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn Cậu.

" Bên ngoài trời đang mưa, một mình Cậu tự phóng xe đi để mua, đầu Cậu có bị làm sao không đấy, nhỡ Cậu bị cảm ra đấy thì làm sao?".

" Không đâu! Em đi ô tô cho nên bên trong ấm lắm. Với lại tìm chỗ bán ngô nướng ở cuối phố chỉ cần lái xe ra đấy là thấy ngay mà! Sức đề kháng của em tốt lắm, sẽ không bị cảm đâu".

Vương Nhất Bác vừa cười vừa đảo đảo bát súp trọng tay, Tiêu Chiến thật không hiểu người ấy nghĩ cái gì trong đầu, Anh nhàn nhạt lắc đầu chỉ cho rằng những suy nghĩ của Cậu thật quá ấu trĩ.

" Cậu đừng có ấu trĩ như vậy nữa. Chẳng có sức đề kháng của ai khoẻ cả, đến lúc mà ốm vật ra đấy thì khổ ai?".

" Em biết chứ! Nhưng sức khỏe của Anh vẫn quan trọng hơn, sáng sớm thời tiết lạnh nên Anh nhớ mặc ấm vào, nếu mặc phong phanh thì bệnh sẽ không khỏi đâu.... Nếu bệnh của Anh mà trở nặng lần nữa thì em sẽ lo lắm đấy".

Vương Nhất Bác chính là đang ân cần quan tâm đến Tiêu Chiến, Cậu để ý đến Anh từng chút một, sức khỏe của bản thân đối với Nhất Bác là không quan trọng nhưng sức khỏe của Anh thì Cậu càng đề phòng và chú ý đến.
Cậu ân cần đút thìa súp nhỏ cho Anh.

" Anh há miệng ra nào! Đây là bát súp mà sáng nay em làm đấy.... Súp yến mạch ngon lắm, nó còn nhiều dinh dưỡng nữa, Anh ăn nhiều vào nhé!". 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz