Bac Chien Nua Robot
* Đi du lịch về rồi sao ?Lệ Dĩnh cảm thấy khá vui khi trong khoảng thời họ đi du lịch thì Kim Jisoo vẫn chưa hành động.* Cũng khá vui nhưng Nhất Bác không hợp khí hậu nên về sớm.Tiêu Chiến vui vẻ ngồi xuống sofa, còn Nhất Bác tất nhiên đi cất hành lý và chuẩn bị buổi tối rồi, Tiêu Chiến chính là bị Nhất Bác cưng đến hư không thể sửa được rồi, việc của Tiêu Chiến bây giờ chỉ đơn giản là sáng đi làm chiều về nhà, đôi khi còn lười biếng ném việc cho Lệ Dĩnh.* Hàn Quốc khí hậu lạnh mà, Nhất Bác dù sao cũng là robot khó mà thích nghi.Lệ Dĩnh cũng không có hỏi thêm gì cả, chuyên tâm xem ảnh họ chụp, dù sao cô cũng chưa đến Hàn Quốc bao giờ, du lịch với cô thật xa xỉ, dù cho là quá khứ hay hiện tại, thậm chí là tương lai cũng không bao giờ là được.* Nhất Bác sao vậy ?Thấy Nhất Bác từ nhà bếp đi ra có vẻ thất thần và trán đẫm mồ hôi thì cả hai người đang ngồi ở sofa lập tức không thể ngồi im được nữa.* Jisoo cho gọi em đến nhà riêng, dùng ngôn ngữ riêng của robot chứ không phải con người.Nhất Bác nhìn họ, chần chừ một lúc rồi mới nói ra, từ xưa đến nay cô chưa bao giờ dùng cách này với bất cứ ai, đặc biệt là Nhất Bác, cô luôn muốn bản thân Nhất Bác thừa nhận mình là con người, đến suy nghĩ cũng không được là robot nữa.* Nhất Bác, chúng ta cùng đi.Tiêu Chiến bước đến mỉm cười nhìn vào mắt của cậu, hết thảy mọi thứ điều ôn nhu và kiên định.* Chị đi gọi mọi người.Lệ Dĩnh nghĩ đông người sẽ tốt hơn, thế là họ chia nhau hành động, Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi trên xe mà mỗi người một tâm trạng, nếu Nhất Bác bình thản đến đáng sợ thì Tiêu Chiến thập phần lo lắng, Lệ Dĩnh đi cũng nhanh một chút, một bước đi bằng ba bước hàng ngày, cô có chút bất an, không thể nào đi nhanh hơn được nữa, chỉ biết tốc độ hiện tại đã dùng hết sức để di chuyển rồi.* Kim Jisoo, rốt cuộc cô muốn làm gì ?Vừa đến cửa thì đã thấy Kim Jisoo ngồi trên một chiếc bàn, bộ dạng bá đạo, khuôn mặt xinh đẹp quá mức bình thường, chính xác là khuôn mặt đã thay đổi từ đôi mắt lạnh sang đôi mắt ác.* Tôi sao ? Nhìn sang kia.Jisoo chỉ mỉm cười rồi chỉ ta sang bên phải, một chiếc lồng kín chứa đầy tia điện, chớp sáng liên tục, những tiếng xẹt xẹt nghe vừa sợ vừa chối tai.* Kim Jisoo, rốt cuộc chuyện này là sao ?Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu, chiếc lồng chứa đầy điện kia rốt cuộc là để làm gì, có phải kế hoạch của cô tập trung hết vào chiếc lồng đó không ?* Chiếc lồng đó là tôi dùng cả đời để nghiêm cứu đó, ngày hôm nay chỉ cần anh bước vào đó thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.* Giải quyết, giữa chúng ta có gì phải giải quyết chứ.Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười chết đi được, Tiêu Chiến chưa bao giờ đủ khả năng uy hiếp cô, thậm chí anh còn là người dang tay ra đón nhận cô vào CTY khi đứng giữa thành phố phồn hoa không một ai để mắt.* Từ ngày đầu tiên anh đem hắn về, tôi đã nói thế nào ? Là anh cố chấp ở bên Nhất Bác, vậy thì anh cũng biến thành robot đi, trường trường cửu cửu bên cạnh nhau.Kim Jisoo bước xuống khỏi bàn đi đến đặt tay trên chiếc lồng thủy tinh kia, thật sự không thể ngờ rằng mọi chuyện bây giờ lại đi đến kết quả này, robot và người không thể ở bên cạnh nhau mãi mãi cả.* Không được, bảo bối. Anh không được nghe lời cô ta.Nhất Bác đến bây giờ mới lên tiếng, thật sự không còn cách nào khác có thể giúp họ bên nhau sao ? Dù là như thế cũng không thể để Tiêu Chiến đau đớn trong chiếc lồng kia.* Im mồm.Kim Jisoo dù thuật khóa không gian hay còn gọi là không gian tưởng tượng của robot, bây giờ chỉ có Tiêu Chiến thấy Kim Jisoo và ngược lại.* Tôi làm.Tiêu Chiến biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng gì như Kim Jisoo nói, thế nhưng bây giờ nếu chọn một người kết thúc chuỗi ngày hận thù cũng là khiến thế giới này tươi đẹp thì hãy để anh hy sinh.* Tiêu Chiến dừng lại.Lệ Dĩnh kịp lúc đến, chưa hiểu việc gì nhưng thấy Tiêu Chiến đi vào đó thì Lệ Dĩnh không thể không ngăn cản, chiếc lồng đầy điện đó thật khủng khiếp, nhìn những tia điện đón liên tục chớp tắt thì không thể không sợ.* Giáo sư Lâm, chị Lệ Dĩnh, Ân Ân. Chuyện này nên kết thúc rồi, ban đầu là em cố chấp giữ Nhất Bác lại, cũng là em đã tuyển dụng Kim Jisoo, nếu không bây giờ sẽ không có cảnh tượng này, nếu bắt đầu là em vậy hãy để kết thúc là em luôn đi.Tiêu Chiến vừa nói vừa rơi nước mắt nhìn họ, tất cả họ điều là những người đồng hành cùng anh suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng, chứng kiến mọi trưởng thành và những thăng trầm trong cuộc sống.* Tiêu Chiến, anh....Đến khi Nhất Bác được phục hồi ý thức, trở lại không gian thật thì Tiêu Chiến đã đứng vào đó rồi, anh nhìn cậu mỉm cười, một nụ cười khiến người ta đau nhói và không muốn thấy nhất.* A.....Nhất Bác dùng hết sức chạy đến đập bể chiếc lồng kia, sức của một robot tạo nên một tiếng nổ vô cùng lớn, mọi người xung quanh bao gồm cả Jisoo không thể nào ngờ Vương Nhất Bác sẽ xông vào đó, thể chất của Robot là hút điện nhưng một lượng điện quá lớn dẫn đến quá tải, khiến bộ điều hành không thể tiếp nhận thế là phát nổ. Sau những ngọn lửa cuối cùng được dập tắt, thứ họ nhìn thấy khiến cả thế giới bàng hoàng, vì sao lại không làm theo kế hoạch, vì sao nói thấu hiểu nhau, thấu hiểu nhau là thế này sao ?* Tiêu.... Chiến chết rồi....* Nhất Bác cũng... Đi rồi...Nhìn một thi thể và một đống sắt vụn nằm sát vào nhau mà Lệ Dĩnh không thể đứng vững nữa rồi, trên thế gian này ngoài cha mẹ và em gái thì Tiêu Chiến là người Lệ Dĩnh để tâm nhiều nhất. Còn Kim Jisoo cũng chết lặng luôn rồi, thật không thể tin được giữa người vào robot lại tồn tại một thứ gọi là tình yêu, còn là loại tình yêu sâu đậm và day diết.* Ý trời.Giáo sư Lâm lặng lẽ lau đi nước mắt, dù thế nào thì ngay từ đầu đã sai, nếu đã là sai dù có sửa hơn vạn lần vẫn sai mà thôi. Đúng muôn đời là đúng, sai vạn kiếp vẫn sai. Từ vụ nổ hôm đó, không những cướp đi một robot toàn năng, còn lấy đi một chàng trai tài năng của thế giới này. Còn khiến Lệ Dĩnh gục ngã không thể đứng lên suốt một thời gian dài, về phần Kim Jisoo thì đã tự bật chế độ robot, không lo không u mà sống giữa thế giới này.* Tương lai mong sẽ tốt đẹp.Lệ Dĩnh cuối cùng cũng đứng lên giữa những ngày lập hạ, ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng của cô, xuyên qua các khe lá vẫy gọi, cuối cùng vẫn phải đứng lên không thể chôn vùi bản thân trong tang thương, nếu Tiêu Chiến và Nhất Bác đã chọn hy sinh để bảo vệ thế giới này thì cô sẽ giữ gìn họ.* Không thể nào.Kim Jisoo không tin những gì mình vừa thấy là thật, thật sự không thể tin được.* Nhất Bác đã dùng hết năng lượng của mình để đưa đoạn phim tương lai đó đến với chúng ta, em ấy mong thế giới này bình yên.Tiêu Chiến lặng lẽ rơi nước mắt, hóa ra kế hoạch nãy giờ diễn ra là kế hoạch Kim Jisoo mong muốn, nhưng hiện tại chứng minh cô đã sai, kế hoạch thật sự của anh và cậu là : thức tỉnh Kim Jisoo.* Chị giúp em, chúng ta về nhà.Lệ Dĩnh và Tiêu Chiến cùng đẩy Nhất Bác về, bỏ lại một Kim Jisoo gần như hóa đá, chuyện diễn ra sau đó không ai biết cả, chỉ là anh vẫn kiên trì nạp năng lượng cho Nhất Bác.* Anh mãi mãi chỉ có mình em.Đến tận nhiều năm sau đó, Tiêu Chiến vẫn kiên trì với việc này, mặc dù không có kết quả. Robot mã số 05081997 đó vẫn rất thông minh, giúp đỡ Tiêu Chiến rất nhiều, chỉ là Vương Nhất Bác thật sự biến mất rồi. Không sao mỗi ngày được nhìn thấy khuôn mặt này đã là hạnh phúc rồi, cùng nhau nhìn đến già đi.
++++
Ban đầu định là BE đấy cả nhà, sao đó thấy hơi bất công vì nếu cả nhà theo dõi một một tác phẩm mà kết BE thì cũng khá buồn, nên mình cố gắng sửa lại thành SE, cho nên có thể mạch truyện không logic, mong mọi người thông cảm
Tiếp theo có lẽ sẽ xem tình hình rồi đăng một bộ về giới thượng lưu, lần này không phải là Bác Quân Nhất Tiêu nữa, mà là Chiến Sơn Vi Vương. Đây là bôn hiện đại thứ 2 về Chiến Sơn Vi Vương, mong mọi người ủng hộ
++++
Ban đầu định là BE đấy cả nhà, sao đó thấy hơi bất công vì nếu cả nhà theo dõi một một tác phẩm mà kết BE thì cũng khá buồn, nên mình cố gắng sửa lại thành SE, cho nên có thể mạch truyện không logic, mong mọi người thông cảm
Tiếp theo có lẽ sẽ xem tình hình rồi đăng một bộ về giới thượng lưu, lần này không phải là Bác Quân Nhất Tiêu nữa, mà là Chiến Sơn Vi Vương. Đây là bôn hiện đại thứ 2 về Chiến Sơn Vi Vương, mong mọi người ủng hộ
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz