ZingTruyen.Xyz

Babymons7er All Couple

Ánh nắng ban mai xuyên qua từng tầng lá, chiếu rọi xuống mặt đất như những tia sáng của hy vọng. Nhưng với Hạ Lam và nàng, buổi sáng này không giống như những ngày bình thường khác. Cảnh báo của người đàn ông lạ mặt đêm qua vẫn còn vang vọng trong tâm trí họ, như một điềm gở ám ảnh.

Hạ Lam bước ra ngoài am, đôi mắt sắc bén hướng về phía rừng cây trước mặt. Mọi thứ dường như quá yên ắng, đến mức khác thường. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn an bản thân. Là một đạo sĩ đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến với yêu ma, cô không dễ dàng bị lay động. Nhưng lần này, cảm giác bất an ấy không giống bất kỳ điều gì cô từng gặp trước đây.

Nàng xuất hiện sau lưng Hạ Lam, đôi mắt hồ ly sáng lên trong ánh nắng, nhưng cũng mang vẻ trầm tư khó tả.

-"Cô nghĩ hắn là ai?" Nàng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thăm dò.

Hạ Lam không quay lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi khu rừng trước mặt.

-"Một người không bình thường. Nhưng ta chưa rõ mục đích của hắn. Có lẽ, hắn không phải đến vì chúng ta, mà vì một thứ khác…"

Nàng hơi nhíu mày, đôi tai nhạy bén của hồ ly như cảm nhận được điều gì đó từ giọng nói của Hạ Lam.

-"Một thứ khác? Ý cô là sao?"

Hạ Lam im lặng một lúc, rồi quay lại nhìn nàng. Trong ánh mắt cô là sự nghiêm túc, nhưng cũng có chút mềm mại mà trước đây chưa từng thấy.

-"Kể từ khi cô xuất hiện ở đây, mọi thứ dường như thay đổi. Linh khí trong khu rừng này trở nên bất thường, như thể một thứ gì đó lớn lao đang đến gần. Ta không chắc liệu nó có liên quan đến cô hay không, nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị."

Nàng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Nàng hiểu rằng, với thân phận là một hồ ly đang tu luyện thành người, nàng luôn mang theo mình những bí mật mà không ai có thể giải thích. Nhưng sự bất thường trong khu rừng khiến nàng cảm thấy lo lắng.

Hạ Lam quay vào am, bắt đầu chuẩn bị vài lá bùa trấn yểm. Cô không biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng linh cảm mách bảo rằng, nguy hiểm đang đến rất gần. Nàng lặng lẽ theo sau, quan sát từng cử động của Hạ Lam.

-"Ta có thể giúp gì không?" Nàng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.

Hạ Lam nhìn nàng một lúc, rồi lắc đầu.

-"Không cần. Đây là chuyện của ta."

Nàng hơi cau mày, nhưng không nói thêm gì. Nàng hiểu rằng Hạ Lam luôn cố gắng gánh mọi thứ một mình, nhưng sự xa cách ấy khiến nàng cảm thấy khó chịu.

----------------


Đêm đó, cơn bão bắt đầu kéo đến.

Trời đột ngột tối sầm lại, những đám mây đen cuồn cuộn như muốn nuốt chửng cả bầu trời. Gió rít qua những tán cây, mang theo tiếng thì thầm đáng sợ. Nàng đứng trước cửa am, ánh mắt hồ ly ánh lên vẻ lo lắng.

-"Hạ Lam, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Hạ Lam bước ra ngoài, trên tay cầm một thanh kiếm gỗ được khắc đầy những ký hiệu cổ xưa.

-"Là tà khí. Có thứ gì đó đang đến gần. Cô hãy ở yên trong am, đừng ra ngoài."

-"Nhưng ta có thể giúp cô!" Nàng phản đối, đôi mắt đầy quyết tâm.

Hạ Lam nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.

-"Đây là chuyện giữa con người và yêu ma. Cô không nên dính líu vào."

Trước khi nàng kịp đáp lời, một tiếng gầm lớn vang lên từ phía rừng sâu. Cả hai quay lại, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ đang tiến đến.

----------------


Thứ xuất hiện là một con yêu thú to lớn, toàn thân phủ đầy lông đen, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa địa ngục. Nó gầm lên một tiếng, khiến cả mặt đất rung chuyển.

Hạ Lam không chần chừ, lao thẳng về phía yêu thú với thanh kiếm trên tay. Cô di chuyển nhanh như cơn gió, những đòn tấn công chính xác và mạnh mẽ. Nhưng yêu thú không dễ bị khuất phục. Nó quật mạnh đuôi, khiến Hạ Lam phải lùi lại vài bước.

Nàng đứng từ xa, lo lắng nhìn Hạ Lam chiến đấu. Nàng không thể chỉ đứng yên mà không làm gì. Dù biết mình chỉ là một hồ ly đang trong quá trình tu luyện, sức mạnh của nàng không thể so sánh với Hạ Lam, nhưng nàng không thể để cô một mình đối mặt với nguy hiểm.

-"Cẩn thận!" Nàng hét lên khi thấy yêu thú lao đến từ phía sau Hạ Lam.

Hạ Lam né sang một bên, nhưng vẫn bị trúng một đòn nhẹ. Cô lảo đảo, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

-"Ta đã bảo cô ở yên trong am!" Hạ Lam quát lớn.

-"Ta không thể bỏ mặc cô!" Nàng đáp, ánh mắt đầy kiên định.

Nàng lao vào trận chiến, sử dụng sức mạnh của mình để hỗ trợ Hạ Lam. Dù yếu hơn yêu thú, nhưng sự nhanh nhẹn của nàng giúp phân tán sự chú ý của nó, tạo cơ hội cho Hạ Lam tấn công.

Cả hai phối hợp nhịp nhàng, và cuối cùng, Hạ Lam đâm thanh kiếm vào tim yêu thú. Nó gầm lên một tiếng cuối cùng trước khi tan biến thành khói đen.

----------------


Sau trận chiến, cả hai đều mệt mỏi. Nàng nhìn Hạ Lam, thấy vết thương trên vai cô, lòng nàng dâng lên nỗi lo lắng.

-"Cô bị thương rồi. Để ta giúp cô."

Hạ Lam lắc đầu, nhưng nàng đã tiến đến, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho cô.

-"Cô không cần phải làm thế." Hạ Lam nói, giọng hơi dịu lại.

-"Ta muốn làm thế." Nàng đáp, ánh mắt chân thành.

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Lam cảm nhận được một điều gì đó khác lạ. Sự ấm áp từ đôi tay của nàng, sự lo lắng chân thành trong ánh mắt nàng – tất cả đều khiến trái tim cô rung động. Nhưng cô nhanh chóng kìm nén cảm xúc, nhắc nhở bản thân rằng giữa họ là một khoảng cách không thể vượt qua.

-"Cảm ơn cô." Hạ Lam nói nhỏ, rồi đứng dậy, quay vào trong am.

Nàng nhìn theo bóng lưng Hạ Lam, lòng nàng dấy lên một cảm giác khó tả. Nàng biết rằng mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản. Nhưng dù thế nào, nàng cũng không muốn rời xa Hạ Lam.

Trong đêm tối, cả hai đều chìm trong suy nghĩ riêng. Cơn bão đã qua, nhưng những cơn sóng lòng vẫn chưa thể lắng dịu.

----------------


Ánh sáng lập lòe của những ngọn đèn dầu trong am không đủ để xua tan bóng tối bao trùm trong tâm trí cả hai. Trận chiến vừa qua để lại nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Tà khí từ yêu thú tan biến, nhưng Hạ Lam vẫn không thể nào thoát khỏi cảm giác bất an. Cô ngồi xuống bên bàn, rót một chén trà, nhưng chẳng buồn uống.

Nàng bước vào, ánh mắt lo lắng dõi theo từng cử chỉ của Hạ Lam.

-"Hạ Lam, cô ổn chứ?"

Hạ Lam không trả lời ngay. Cô nhìn chén trà trong tay, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó ở đáy cốc. Cuối cùng, cô thở dài, đặt chén trà xuống.

-"Đó chỉ là khởi đầu. Ta có cảm giác rằng mọi chuyện còn tồi tệ hơn nhiều."

Nàng ngồi xuống đối diện Hạ Lam, đôi tay đặt trên bàn, lòng bàn tay khẽ nắm lại như để trấn an chính mình.

-"Ta sẽ ở đây. Dù chuyện gì xảy ra, ta sẽ không bỏ mặc cô."

Lời nói của nàng khiến Hạ Lam khẽ giật mình. Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt ấy chứa đựng một thứ gì đó sâu thẳm, khó đoán, nhưng cũng rất chân thành.

-"Cô không hiểu đâu, Phi Phát. Đây không chỉ là chuyện của ta, mà còn là chuyện của cả thế giới này. Nếu thực sự có một thứ gì đó lớn lao hơn đang đến, cô không nên liên quan."

Nàng cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy có chút gì đó thách thức.

-"Cô nghĩ rằng ta sợ sao? Hạ Lam, cô đã cứu ta khỏi sự cô đơn trong những ngày tháng mịt mờ. Cô dạy ta cách sống như một con người. Nếu cô nghĩ rằng ta sẽ đứng ngoài mọi chuyện, thì cô đã nhầm."

Hạ Lam muốn phản bác, nhưng cô không thể tìm được lý do nào đủ thuyết phục. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng cô, cô không muốn nàng rời đi.

----------------


Ngày hôm sau, Hạ Lam quyết định dẫn nàng đến một nơi bí mật. Khu rừng mà họ sống không chỉ là một nơi yên bình, mà còn chứa đựng nhiều bí ẩn mà người bình thường không thể biết. Họ đi sâu vào trong rừng, băng qua những con đường mòn rợp bóng cây, nơi ánh sáng mặt trời chỉ có thể len lỏi qua từng kẽ lá.

-"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Nàng hỏi, giọng đầy tò mò.

-"Một nơi mà cô cần phải thấy."

Cuối cùng, họ đến một hồ nước lớn nằm giữa rừng. Mặt nước trong veo, phản chiếu bầu trời xanh ngắt. Nhưng điều đặc biệt là, ở giữa hồ có một cây cổ thụ khổng lồ, tỏa ra ánh sáng mờ ảo như một ngọn đèn giữa màn đêm.

-"Đây là…"

-"Cây Linh Hồn." Hạ Lam nói, ánh mắt dịu dàng hơn khi nhìn vào cây cổ thụ:

-"Đây là nơi kết nối giữa thế giới con người và yêu ma. Nó giữ cân bằng cho cả hai thế giới."

Nàng lặng người, không khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp kỳ diệu của cây Linh Hồn.

-"Tại sao cô lại đưa ta đến đây?"

Hạ Lam im lặng một lúc, rồi quay lại nhìn nàng.

-"Ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ta có cảm giác rằng cây Linh Hồn đang bị đe dọa. Nếu nó bị phá hủy, cả thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn. Ta cần sự giúp đỡ của cô, Phi Phát. Chỉ có hồ ly mới có thể cảm nhận được sự thay đổi trong linh khí một cách rõ ràng."

-Nàng bất ngờ. Hạ Lam luôn giữ khoảng cách, nhưng lần này, cô lại mở lời nhờ cậy. Điều đó khiến nàng cảm thấy một chút ấm áp, nhưng cũng đầy áp lực.

-"Ta sẽ làm bất cứ điều gì để giúp cô."

----------------


Trong những ngày tiếp theo, Hạ Lam và nàng cùng nhau bảo vệ cây Linh Hồn. Nàng bắt đầu cảm nhận được những luồng tà khí nhỏ bé len lỏi vào khu rừng, và Hạ Lam nhanh chóng đặt các bùa trấn yểm để ngăn chặn.

Tuy nhiên, một đêm nọ, khi cả hai đang nghỉ ngơi trong am, một giấc mơ kỳ lạ đến với nàng. Nàng thấy mình đứng trước cây Linh Hồn, nhưng thay vì ánh sáng dịu dàng, cây lại tỏa ra một màu đỏ rực như máu. Những chiếc rễ khổng lồ của cây vươn lên, như muốn bóp nghẹt tất cả mọi thứ xung quanh.

Nàng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát ra khắp cơ thể. Hạ Lam đang ngồi bên cạnh, ánh mắt lo lắng nhìn nàng.

-"Cô mơ thấy gì?"

Nàng kể lại giấc mơ, và Hạ Lam không giấu được vẻ căng thẳng.

-"Giấc mơ của hồ ly thường là điềm báo. Có lẽ, nguy hiểm không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn từ chính cây Linh Hồn."

-"Nhưng làm sao có thể? Nó là biểu tượng của sự cân bằng mà!"

Hạ Lam lắc đầu, ánh mắt đầy suy tư.

-"Cân bằng cũng có thể bị phá vỡ. Nếu cây Linh Hồn bị tà khí xâm nhập, nó sẽ trở thành nguồn sức mạnh hủy diệt. Chúng ta cần tìm ra nguyên nhân trước khi quá muộn."

----------------


Từ đó, Hạ Lam và nàng bắt đầu điều tra sâu hơn về những điều bất thường trong khu rừng. Họ gặp gỡ những sinh vật khác, từ những yêu quái nhỏ bé đến những linh hồn cổ xưa, để tìm kiếm manh mối.

Dần dần, họ phát hiện ra rằng tà khí không phải là tự nhiên mà có. Một thế lực bí ẩn đang thao túng mọi thứ từ phía sau. Và điều đáng sợ nhất là, thế lực đó dường như biết rất rõ về nàng.

Một đêm, khi cả hai đang trở về từ chuyến đi dài, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong bóng tối.

-"Hồ ly, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể trốn mãi sao?"

Nàng đứng sững lại, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng. Hạ Lam lập tức rút kiếm, chắn trước mặt nàng.

-"Ai đó? Ra mặt đi!"

Từ trong bóng tối, người đàn ông lạ mặt mà họ gặp lần trước bước ra. Nhưng lần này, hắn không còn vẻ u ám bí ẩn, mà là một sát khí rõ ràng.

-"Ngươi không thể trốn tránh định mệnh của mình, hồ ly. Ngươi thuộc về chúng ta."

Nàng lùi lại, nhưng Hạ Lam không cho phép điều đó.

-"Nếu muốn động đến cô ấy, phải bước qua xác ta trước."

Người đàn ông cười nhạt.

-"Được thôi."

Cả khu rừng lại một lần nữa chìm trong bóng tối chết chóc, và cuộc chiến tiếp theo bắt đầu.

----------------


Đêm hôm đó, khi cả hai đang sắp xếp lại những lá bùa trấn yểm xung quanh am, Hạ Lam lên tiếng, phá tan sự im lặng kéo dài:

-"Cô có từng nghĩ rằng, nếu mình không phải là hồ ly, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn không?"

Nàng ngừng tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Lam. Lời nói ấy, dù không mang ý trách móc, lại khiến nàng cảm thấy đau nhói trong lòng.

-"Có lẽ. Nhưng ta không thể thay đổi điều mình sinh ra là gì."

Hạ Lam gật đầu, giọng cô nhỏ lại, gần như một lời thì thầm:

-"Không phải ta trách cô. Chỉ là… con đường phía trước, có lẽ sẽ rất khó khăn. Với cả hai chúng ta."

Nàng không đáp, chỉ cúi đầu tiếp tục công việc. Nhưng trong lòng nàng, những câu nói ấy cứ vang vọng, như một nỗi đau không thể nguôi ngoai.

----------------


Sáng hôm sau, Hạ Lam quyết định cùng nàng quay lại hồ Linh Hồn. Dù ánh sáng ban ngày vẫn rực rỡ, nhưng khi bước chân đến gần hồ, cả hai đều cảm nhận được một sự u ám lan tỏa.

Cây Linh Hồn vẫn đứng đó, tỏa ánh sáng nhạt nhòa như một ngọn nến trong gió. Nhưng nàng nhận thấy ánh sáng ấy không còn thuần khiết như trước. Một vầng khói mờ bao quanh thân cây, tựa như dấu hiệu của sự ô nhiễm tà khí.

Hạ Lam đặt tay lên thân cây, nhắm mắt cảm nhận. Nàng đứng bên cạnh, lo lắng quan sát từng biểu cảm trên gương mặt của cô. Một lúc sau, Hạ Lam mở mắt, khuôn mặt cô hiện rõ vẻ nặng nề.

-"Cô nói đúng, cây Linh Hồn đang bị xâm nhập. Tà khí đã len lỏi vào tận cốt lõi của nó."

-"Có cách nào để ngăn chặn không?" Nàng hỏi, giọng đầy lo lắng.

-"Có, nhưng không dễ. Ta cần một vật dẫn đủ mạnh để hút toàn bộ tà khí ra khỏi cây. Nhưng điều đó cũng rất nguy hiểm. Nếu không cẩn thận, vật dẫn sẽ bị tà khí nuốt chửng."

Nàng nhìn Hạ Lam, ánh mắt quyết tâm.

-"Hãy để ta làm vật dẫn."

-"Không được!" Hạ Lam lập tức gạt đi, ánh mắt cô sắc lạnh:

-"Cô không hiểu được đâu. Một khi tà khí xâm nhập vào cơ thể, rất khó để thanh lọc. Nó có thể hủy hoại linh hồn của cô mãi mãi."

-"Nhưng nếu không làm gì, cây Linh Hồn sẽ bị hủy hoại, và cả thế giới này cũng sẽ không còn cân bằng. Ta không thể đứng nhìn mà không làm gì!"

Hạ Lam im lặng, ánh mắt cô xoáy sâu vào nàng, như muốn tìm kiếm một lời giải thích. Nhưng nàng không hề do dự, ánh mắt nàng chứa đựng sự quyết tâm mà Hạ Lam không thể từ chối.

----------------


Trong những ngày sau đó, Hạ Lam bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ thanh tẩy cây Linh Hồn. Cô vẽ những lá bùa phức tạp, chuẩn bị một trận pháp lớn bao quanh cây cổ thụ. Nàng cũng tham gia vào việc sắp xếp, nhưng ánh mắt Hạ Lam luôn ánh lên vẻ lo lắng mỗi khi nhìn nàng.

Đêm trước khi nghi lễ diễn ra, nàng tìm đến Hạ Lam. Cả hai ngồi bên bờ hồ, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt nước, tạo nên một khung cảnh yên bình hiếm hoi giữa những cơn bão tố đang chờ đợi.

-"Hạ Lam, cô không tin ta sao?" Nàng hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút u buồn.

Hạ Lam khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu lại.

-"Không phải ta không tin cô. Ta chỉ sợ mất cô. Cô là người đầu tiên khiến ta cảm thấy... không còn cô độc nữa."

Nàng nhìn Hạ Lam, tim nàng khẽ rung động trước lời thổ lộ bất ngờ ấy.

-"Ta cũng vậy. Dù ta là hồ ly, dù ta không thuộc về thế giới con người, nhưng ở bên cô, ta mới thực sự cảm thấy mình có một nơi để quay về."

Hạ Lam không nói gì, chỉ im lặng nhìn mặt hồ. Nhưng trong lòng cô, những cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào.

----------------


Sáng hôm sau, nghi lễ bắt đầu.

Hạ Lam đứng ở trung tâm trận pháp, xung quanh là những lá bùa phát sáng. Nàng ngồi bên ngoài, ánh mắt đầy quyết tâm nhìn Hạ Lam.

Khi Hạ Lam kích hoạt trận pháp, một luồng ánh sáng chói lóa bao phủ cây Linh Hồn. Tà khí bắt đầu bị hút ra, tạo thành những vệt khói đen cuộn xoáy trong không khí. Nhưng ngay khi tà khí rời khỏi cây, nó lao thẳng về phía nàng, như một con quái vật tìm kiếm con mồi.

Hạ Lam hét lên:

-"Phi Phát, tránh ra!"

Nhưng nàng không nhúc nhích. Nàng dang tay ra, sẵn sàng đón nhận tà khí. Ngay khi nó chạm vào cơ thể nàng, nàng cảm nhận được một luồng đau đớn dữ dội, như hàng ngàn mũi dao đâm vào từng tấc da thịt.

-"Dừng lại, Hạ Lam! Nhanh lên!" Nàng hét lên, giọng nói bị cắt ngang bởi cơn đau.

Hạ Lam cố gắng gia tăng sức mạnh của trận pháp, nhưng tà khí quá mạnh, bắt đầu phản kháng. Nàng gục xuống, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở dần yếu đi.

-"Không, Phi Phát!" Hạ Lam hét lên, lao đến bên nàng.

Tà khí dần tan biến, nhưng cơ thể nàng lạnh ngắt. Hạ Lam ôm chặt nàng, nước mắt lăn dài trên má.

-"Cô không được bỏ ta lại... Cô đã hứa sẽ ở bên ta mà."

Trong khoảnh khắc ấy, nàng khẽ mở mắt, đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười yếu ớt.

-"Ta đã hứa, và ta sẽ giữ lời. Hạ Lam, cảm ơn vì đã cho ta biết thế nào là ý nghĩa thực sự của cuộc sống."

Nàng thì thầm lời cuối cùng, rồi chìm vào hôn mê sâu.

Hạ Lam ngồi đó, ôm nàng trong vòng tay, lòng ngập tràn nỗi đau và sự bất lực.

----------------


Ê bí quá luôn ý

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz