Ba Tram Sau Lam Kim Dieu Nhat Danmei
61— Có một người, gần ngay cạnh bên, nhưng lại xa tới mức sờ cũng không tới. —﹋﹋﹋﹋Năm nay, mùa mưa ở Thượng Hải tới sớm hơn mọi năm. Vết tích mùa đông để lại còn chưa nhạt đi, mưa dầm sấm chớp đã ùn ùn kéo đến. Ngay cả Lâm Cát Cát ngày nào cũng trông mưa vẫn phải chịu không thấu cái thời tiết quỷ dị này mà oán thán mấy câu.Bốn giờ chiều, Tịch Thiêu đúng giờ đóng cửa.Thao tác của Gia Y trông như gấp gáp hơn bình thường một chút, nguyên nhân là buổi tối có party sinh nhật của Trác Dật. Lần này đây là tuyệt đối không thể đến muộn, trước đó bởi vì vấn đề tình cảm nên đã bỏ lơi Trác Dật một trận, kết quả là vừa nhấc điện thoại của cậu ta liền bị mắng vốn té tát."A lô, lát nữa tôi qua đón cậu nhé ? Tiện đường cùng đi." Xế chiều Trác Dật gọi một cuốc cho cậu."Sao dám làm phiền ngôi sao chính của bữa tiệc a. Tôi tự qua được rồi."Trên tay cầm một chiếc dù to, có phút phiền hà. Có điều đó là sáng nay Tiểu Sách đã ngàn căn vạn dặn.Nam nhân dậy rất sớm, trước khi đi làm luôn luôn dành thời gian ngồi trên sô pha xem báo một hồi. Sau khi nghe Tiểu Sách dặn dò chuyện buổi tối xong, chợt nghe hắn dùng ngữ khí nhàn nhàn nói: "Xong rồi thì về đây." (về nhà Tiểu Sách)Canh phòng nghiêm ngặt.Nếu buổi tối mà ra ngoài với bạn bè, Tiểu Sách hơn phân nửa là kêu Gia Y về nơi này. Vì như vậy sẽ biết được cậu chấm dứt lúc mấy giờ, biết được cậu đã đi đâu và làm gì. Mấy vấn đề đó là không cần Tiểu Sách mở miệng hỏi. Nhưng trong mắt Gia Y vẫn thấy hết sức khác người. Mới đầu cậu cảm thấy rất bất mãn: Tại sao đối với việc mình đi đâu, làm những gì, đi với ai, anh ta một câu cũng không thèm hỏi ?Nhưng sau đó mới dần dần hiểu được. Bởi vì biết được Tiểu Sách ở nhà chờ mình, cho nên sẽ nhớ rõ phải về sớm một chút ; cũng sẽ chú ý uống ít rượu lại, miễn phải làm phiền Tiểu Sách nửa đêm rời nhà đi đón. Có điều để kiêng dè, tự nhiên sẽ ngoan hơn.Câu vừa rồi cũng là "chiêu trò" đặc biệt của Tăng Thác.Nam nhân này sẽ không mở miệng nói thẳng "Về sớm một chút, bằng không tôi sẽ lo lắng cho cậu" ; sẽ không nói "Ra ngoài uống ít một chút, rượu uống nhiều quá sẽ hại cơ thể"... Hắn chỉ biết sầm mặt nói cho bạn biết sau khi xong xuôi phải quay về nơi này.Khi Gia Y vào nhà hàng, trong hàng ghế lô đã có vài người bạn đang ngồi."Hi ! Đã lâu không gặp !" Có người lập tức gỡ điếu thuốc trên miệng xuống, cười híp mắt chào hỏi Gia Y.Tất cả đều là những người cùng làm việc bán thời gian lúc trước, là bạn bè của Trác Dật cả.Gia Y cất chiếc dù vào tủ gửi đồ, tùy ý ngồi xuống một chỗ, cười chào hỏi những người khác, "Xin chào, xin chào !" Thấy Trác Dật vẫn chưa tới, liền hỏi thăm: "Diễn viên chính tới muộn thế nhỉ ?""Ha ha, vừa rồi cậu ta gọi cho tôi, nói xe máy nửa đường bị tông, có thể sẽ trễ tí ! Cửa hàng bán hoa của cậu thế nào rồi, có bận bịu lắm không mà gần đây không thấy đi chơi nữa ?"Gia Y cười hì hì, "Vạn sự khởi đầu nan thôi, chẳng có gì đặc biệt, đại khái cũng không tệ lắm."Có người đẩy cửa phòng vô, mới từ WC về, nhìn thấy Gia Y thì liền cười rộ lên: "Hi, cậu tới rồi à ?" Ngồi xuống uống một ngụm trà nóng, "Tên đó tới rồi, còn dẫn theo một cậu chàng đẹp trai nữa, tôi nhìn thấy qua cửa sổ lầu hai này, là một..." Nam nhân quỷ bí cười, "... Người ngoại quốc nha."Đoán được là hắn nói đến Trác Dật, Gia Y hơi mịt mù. Hôm nay có một người bạn mà mình không quen tới sao ?"Giời !" Có người lập tức cười rộ lên, "Thực hư thế nào còn phải xem a !"Không lâu sau, Trác Dật đẩy cửa bước vào. Nghênh đón hắn là một trận cười vang."Người ấy đâu ?""Cái gì ?" Vừa lộ mặt liền bị truy vấn nên có chút lúng túng, Trác Dật vô tội ngồi xuống trước bàn, "Đến đến, gọi món ăn gọi món ăn.""Nè tiểu tử cậu tốt nhất hãy thành thật đi, là ai thế hử ? Sao bạn bè bọn này đều chưa từng thấy ?""Phắn đi, hắn chính là người đụng hư xe máy tôi, lại còn muộn giờ rồi cho nên hảo tâm đưa tôi lại đây a.""Cậu bắt đầu chuyển style sang như thế bao giờ vậy ?""Đệt." Trác Dật không khách khí giơ ngón giữa lên với cái tên đang trêu ghẹo mình."Được rồi, chừng nào thành công nhớ giới thiệu cho bọn này đó.""... Cậu rảnh rỗi quá sinh nông nổi hả, hay để tôi cho cậu số liên lạc của hắn ?"Gia Y hoàn toàn không có phản ứng gì, Trác Dật chẳng phải đã có bạn trai sao ? Tại sao bạn trai cậu ta không đến ? Cậu cũng chưa từng được gặp mặt. Không biết những người đang ngồi đây có ai biết rõ người trong lòng Trác Dật là ai không....Sau khi ăn tiệc tất nhiên là phải đến quán bar.Mỗi lần tụ hội đều bị Trác Dật hình dung là "quần ma rời núi" , bởi vì tất cả đều là đồng bọn trong 'băng nhóm' cả, cho nên 1924 hiển nhiên là một lựa chọn tốt nhất.Tại thời khắc chiếc bánh kem được cắt ra, Trác Dật tất nhiên không thể may mắn thoát khỏi, mặt bị bôi trét đầy kem.Một người anh em được gọi là Mạch Bá trực tiếp nhảy lên sân khấu, hát một bài chúc mừng sinh nhật tặng Trác Dật.Những người trong 1924 vỗ tay ầm ầm, không khí sôi nổi vô cùng.Chơi xúc xắc thua không biết bao nhiêu, bị chuốc rượu đến đầu óc có phần choáng váng, nhưng Trác Dật không để ý chút nào mà còn phá lệ hưởng ứng.Sinh nhật hai mươi lăm tuổi vui vẻ.Trong mơ hồ, bên tai Trác Dật cứ luôn vang lên câu nói đó.Những ánh đèn rực rỡ chói mắt cùng những tiếng hú hét của những người đã mất khống chế trên sàn nhảy, toàn bộ đều kích thích đại não của Trác Dật đến khiến gã muốn ngất đi.Có một số thứ, dường như rất xa vời.Đã không còn rõ là bao nhiêu năm trôi qua rồi, nam hài tử được gọi là Nam kia, giờ không biết đang ở phương xa nào. Khó khăn lắm, bánh răng vận mệnh mới bắt đầu chuyển động, thế nhưng nó lại không khớp với bất kì chiếc bánh răng nào khác.Có một người, gần ngay cạnh bên, nhưng lại xa tới mức sờ cũng không tới.62— Trên thảo nguyên Huitengxile, cô nghe được lời nói dịu dàng nhất thế gian: Đã quen chọc em giận, quen phải giải thích sau đó, quen được em nhường nhịn, quen được em tha thứ, nhưng lại không có thói quen không thấy được em. —﹋﹋﹋﹋Tình sự qua di, Gia Y từ từ nhắm hai mắt nằm bên người Tăng Thác. Hô hấp phập phồng, thong thả mà rõ ràng.Tăng Thác tựa vào đầu giường một hồi, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.Vừa trở lại trên giường, Gia Y mở to mắt nhìn sang hắn, trở mình một phen."Sao còn chưa ngủ ?" Nam nhân kéo chăn giúp cậu, ngồi ở đầu giường.Người nọ giấu không được tâm sự nên nói ra: "Ưm không có gì, chỉ là nghe Cát Cát nói cô ấy nháo đòi chia tay với Trịnh Dịch Tắc.""Ừ." Tăng Thác như có như không lên tiếng. Chuyện riêng của người khác, hắn từ trước tới nay không có lòng dạ quan tâm."Trịnh Dịch Tắc có nói với anh không ?"Tăng Thác lắc đầu, "Được rồi, ngủ đi."Sau khi nằm xuống, lại nghe Gia Y vẫn còn thì thầm: "... Trịnh Dịch Tắc hình như rất để ý chuyện trước kia của Cát Cát."Đại khái chính là chuyện sẩy thai với bạn trai cũ, tuy không nói thẳng ra nhưng Tăng Thác hiển nhiên vẫn nghe hiểu."Nếu đã yêu một người, chẳng phải nên bao dung tất cả, kể cả quá khứ của người kia sao.""Ừ." Tăng Thác nghiêng đầu đi, nhìn biểu tình nghiêm túc của Gia Y, "Muốn nói cái gì ?"Gia Y lắc đầu, vươn tay ôm lấy nam nhân, "Chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi." Rõ ràng là thích nhau, thế mà lại vì một chuyện không đáng mà khắc khẩu."Cậu chẳng phải cũng rất để tâm sao ?" Tăng Thác từ từ nhắm hai mắt nói."Gì cơ..." Gia Y vẹo đầu, ngơ ngác nửa ngày mới giật mình hiểu ra là Tăng Thác cố ý trêu mình chuyện Tạ Tử Minh."Này với đó đâu giống nhau..." Gia Y lầm bầm, ghen thì ghen... Nhưng tôi có bao giờ không tin tưởng anh đâu ? "Ài, Tiểu Sách, nếu tôi như thế này thì sao: Nếu trước kia tôi từng giết người, từng có rất nhiều tiền sử không tốt, là một kẻ xấu chuyên làm chuyện thương thiên hại lí, thì bây giờ anh còn thích tôi chứ ?"Cặp mắt của Tăng Thác vẫn như cũ không mở, lông mi cũng không thèm nhúc nhích nằm yên trên vành mắt, im lặng đáng sợ.Rốt cục, hắn nói: "Vậy làm người tốt cho tôi."Gia Y cười he he hai tiếng, cười đến híp mắt.Thanh âm trầm thấp của nam nhân lại vang lên: "Đừng cười ngốc nữa, ngủ." Mang theo ý cười....Vài ngày sau, Lâm Cát Cát với con ngươi trống rỗng nói lời chia tay với Trịnh Dịch Tắc.Đôi mắt đẹp của cô dĩ nhiên không vương một giọt nước mắt. Cái gọi là đau khổ tuyệt vọng, sớm đã không biết trôi đến nơi nào. Vì cái gì, luôn không còn ai thật tâm đau vì mình, thương vì mình.Yêu nhau rồi chia tay, giống như đã trở thành lối thoát duy nhất."Tôi từ bỏ, muốn ra ngoài du lịch một mình." Lâm Cát Cát ngồi xếp bằng trên ghế salon, sau khi thương tâm chỉ còn lại vẻ mặt tiều tụy, "Tôi muốn đến Nội Mông Cổ, đã đặt vé rồi. Có lẽ chơi một thời gian rồi về."Cát Cát rời đi rất vội vã, cũng rất kiên quyết.Cô trước giờ không phải là một người dễ dàng thay đổi quyết định của mình, Gia Y hiểu rất rõ. Cũng chính vì lẽ đó, cho nên cậu đành phải từ bỏ khuyên can.Có lẽ, rời bỏ nơi này để đến một nơi khác, để rồi sau đó khi nhớ lại, miệng vết thương lúc trước sẽ tự động kết vảy, đến lúc đó, có lẽ sẽ không còn đau đớn.Nhưng sau khi Cát Cát rời đi, không biết Trịnh Dịch Tắc như thế nào bỗng điên cuồng đi tìm cô.Mới đầu, Gia Y mỗi ngày không biết nhận được bao nhiêu cuốc điện thoại từ Trịnh Dịch Tắc, thường xuyên đến ngay cả Tăng Thác cũng nhịn không được lên tiếng.Cuối cùng, Gia Y chỉ có thể bất đắc dĩ cho biết, báo cho hắn rằng: Cát Cát đã một mình đi Nội Mông.—— Nếu có một ngày em đi rồi, anh sẽ giống như một cái động cơ điên cuồng đi tìm em chứ ?—— Tất nhiên rồi.Đã từng cười nhạt trước cặp lời thoại trong phim "Sông Tô Châu". Lúc đó còn cười nhạo Chu Tấn trong phim nhiều lời sến súa, hiện giờ bản thân cũng hối hận hệt như thế, cũng muốn liều mạng chỉ để mang người kia trở về. (Chu Tấn: một nữ diễn viên & ca sĩ Trung Quốc)Trịnh Dịch Tắc thanh tỉnh điều chỉnh lòng mình, cuối cùng cũng nhận ra, thì ra không thể bên người đó đến già, là một chuyện khiến người ta hối tiếc như vậy.Thảo nguyên Huitengxile là một biển trời xanh mướt bao la.Cúc Ba Tư nở rộ một màu xanh biếc trên bãi cỏ, người chăn nuôi khẽ ngâm nga vài khúc dân ca, nhanh nhẹn lùa dẫn những đàn dê, cừu.Đầu xuân này, có một nam nhân tự phụ mà ngu ngốc đi vào miền Bắc Trung Quốc, chỉ vì tìm một cô gái về nhà."Đã quen chọc em giận, quen phải giải thích sau đó, quen được em nhường nhịn, quen được em tha thứ, nhưng lại không có thói quen được không thấy em. Anh rõ ràng là muốn đối đãi với em thật tốt, nhưng mỗi lần đến cuối cùng đều biến thành cãi nhau... Anh không nên tính toán chi li những việc nhỏ này ; không nên để em phải một mình đến nơi đây. Sau khi em đi rồi anh mới biết được, hóa ra anh cũng sẽ giống như một cái động cơ, điên cuồng muốn mang em trở về. Cát Cát, em tha thứ cho anh đi. Hãy cho anh thêm một cơ hội, để anh có thể đối xử tốt với em."Hắn cho tới bây giờ vẫn không biết mình có được nhiều bao nhiêu, mãi cho đến khi hắn đánh mất toàn bộ.Hiện tại hối hận liệu có còn kịp hay không ?Thảo nguyên sáng rỡ chói mắt, khiến nam nhân phải gian nan nheo mắt lại.Hắn bộ dáng mệt mỏi vì đường dài, cau mày, nói ra một đoạn vừa dài vừa chất chứa nhiều tình cảm kia.Lâm Cát Cát đứng trong gió khóc lên, tuyệt không giống dáng vẻ thong dong tùy hứng thường ngày. Mái tóc thật dài bị thổi bay phấp phới, che đi đôi mắt đầy lệ.Bởi vì yêu em, cho nên sau khi biết được chuyện cũ đau lòng của em, lại càng thương em hơn gấp bội.Muốn bù đắp cho cả những tháng ngày thiếu thốn tình cảm của em. Tất cả, đều là anh tặng cho em, là độc nhất vô nhị.________Ôi chao, ta edit ngôn tình kìa :))63— Em luôn nhìn thấu được mỗi một câu từ mà tôi không nói ra miệng, để rồi dần tiến nhập vào cuộc sống của tôi. —﹋﹋﹋﹋Tịch Thiêu từ khi khai trương cho đến nay, buôn bán vẫn luôn không tệ.Thỉnh thoảng ở phòng cấp cứu không có ca, Tăng Thác sẽ đến cửa hàng xem, rồi đón Gia Y cùng về nhà.Từ lúc Trịnh Dịch Tắc đuổi theo Lâm Cát Cát mang người về, hắn đã hiểu được phải đối xử tốt hơn gấp bội với cô. Sau một thời gian dụ dỗ lẫn lừa lọc, cuối cùng Cát Cát cũng chịu ở chung với hắn. Trong khi đó sau khi chính thức bên Tiểu Sách, Gia Y cũng không thường xuyên về nhà nữa, nay Lâm Cát Cát vừa đi, căn nhà kia liền càng thêm lạnh lẽo.Trong lúc Cát Cát dọn dẹp hành lý, cô nói: "Không bằng cuối tháng này trả nhà lại đi, nếu không đã không ở còn phải trả tiền thuê."Gia Y lúc đó còn cương mặt đáp: "Không được, tôi vẫn chưa đề cập với Tiểu Sách chuyện này.""Xì," Cát Cát kéo vali chuẩn bị đi, "Sau này cậu mà ngày nào cũng ở chỗ anh ta, anh ta mừng còn không kịp."Gia Y cảm nhận được mặt mình hơi nóng lên, "Để tôi hỏi anh ta đã."Buổi tối khi ăn cơm, cậu ra vẻ bình tĩnh đề cập việc này với Tiểu Sách, một mặt làm bộ làm tịch như vô tình nhắc tới, một mặt quan sát biểu tình của Tiểu Sách. Chỉ thấy Tiểu Sách vừa nhấc đũa lên một nửa hơi dừng lại, sau đó nhét một miếng cơm vào miệng, "Ừ" một tiếng, không biểu hiện một chút hưng phấn.Nội tâm Gia Y có điểm mất hứng, hỏi: "Anh ừ cái gì ?""Tủ đồ trong phòng ngủ hơi lớn, làm tôi khó chịu lâu rồi." Em còn không nhanh vác toàn bộ gia sản sang đây a ! ?"Vậy anh là đang cao hứng hay mất hứng ?" Gia Y mím miệng nhịn cười, bất mãn ở dưới bàn đá Tiểu Sách một cước. Mặc dù hiểu rõ cái nghĩa bóng trong lời hắn, nhưng vẫn không cam lòng muốn hắn nói ra."Ăn canh." Nam nhân cầm chén rỗng của mình lên, múc canh ăn, thần tình lạnh nhạt."Anh mau nói đi." Thấy Tiểu Sách vẫn trơ như tượng đá, vì thế lại đá thêm một cước.Đôi mắt với ánh nhìn hung dữ của Tiểu Sách nâng lên, "Từ nay về sau cậu ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ở nhà tôi, nói chuyện làm việc gì thì phải tự gánh hậu quả."Thâm tâm Gia Y vui vẻ, nhưng chân thì vẫn dỗi, lại cố ý đá thêm một cước, "Sao hả, muốn uy hiếp tôi à ? Dù sao tôi cũng có chìa khóa, anh có đuổi tôi đi cũng không được.""Hôm nay ngủ sô pha cho tôi."Nhìn ra Tiểu Sách là đang cố nén tâm trạng tốt, Gia Y cũng không thèm nghe lời: "Dựa vào cái gì tôi phải nghe lời anh ?""Sàn nhà.""Dơ lắm."Hình như đây là lần đầu tiên thấy Tiểu Sách hết cách, Gia Y đắc ý lên hẳn. Nhưng không lâu sau, nhìn thấy Tiểu Sách cuối cùng cũng 'mây đen dày đặc', khuôn mặt hung tợn, trong lòng lại do dự."Phó Gia Y, cậu lại đây." Thanh âm cùng ngữ điệu nói chuyện của nam nhân lại trở về nghiêm chỉnh.Gia Y ngẩn người, trong lúc chần chừ lại nghe Tăng Thác nói: "Có nghe hay không, đừng để tôi nói lần thứ hai."A... ? Mới như vậy đã giận rồi... ? Gia Y nghĩ thầm, đùa có một chút thôi mà, có cần hung thần ác sát như thế không...Lê a lê, chậm chạp lê đến bên người Tăng Thác đứng."Biết sai rồi ?" Ánh mắt lạnh như băng của Tiểu Sách lại nâng lên, nhìn Gia Y.Biểu tình vô tội nghĩ nghĩ, rồi thành thực lắc đầu.Thế nhưng Tiểu Sách làm như không thấy phản ứng của Gia Y, tự mình nói tiếp: "Vậy làm sao bồi thường ?"Gia Y cúi đầu, cuối cùng nhắm mắt lại hôn lên mặt Tiểu Sách.Cái bản chất khó tính của nam nhân cậu rõ ràng nhất. Thế nhưng những lời nịnh nọt cậu còn chưa nói đã nghe Tiểu Sách nghiêm trang hắng giọng một cái, làm như vừa lòng nói: "Ừm, lần sau sẽ không dễ dàng vậy đâu."Một tấm lưng quay lại đi vào nhà bếp, che giấu đi nụ cười lộ ra trên gương mặt.Trong bếp, Tiểu Sách rửa xong mớ chén đĩa thì tới phiên Gia Y lần lượt bỏ vào máy hong khô sát trùng.Rửa chén là khoảng thời gian nhàn thoại của hai người bọn họ. Ban ngày ai nấy cũng đều bận rộn, đến khi vừa về nhà, Gia Y liền dồn hết nhớ nhung mà tâm sự với Tiểu Sách, nói chuyện phiếm, nói những lời vô nghĩa. Thế nên Tăng Thác luôn nhạo báng cậu là ông cụ non nói dong dài.Trong mọi đề tài, Tăng Thác thật lòng không muốn nghe nhất chính là chuyện liên quan đến Tịch Thiêu.Mấy lần đi vào cửa hàng, nhìn đến những người đặt mua, toàn là những nữ sinh ra vẻ ngây thơ nhưng thực chất hám giai —— "Bởi vì chủ cửa hàng này siêu cấp đẹp trai a, thích lắm...." vân vân. Lời bình luận vô tình lọt vào tai liền làm cho Tăng Thác thấy ngứa ngáy.Cùng với việc làm ăn ngày càng tốt của Tịch Thiêu, đơn đặt hàng ngày càng nhiều, Gia Y cũng dần tiếp xúc với nhiều người hơn. Vừa nghĩ đến với tính tình đơn thuần của cậu sẽ bị người lừa, bị người hiếp đáp, liền hận không thể nhốt cậu ở nhà.Lúc này, di động trong phòng khách bỗng reo lên, Gia Y buông chiếc đĩa trong tay xuống, "Đợi một chút."Tăng Thác rửa xong chiếc đĩa cuối cùng, sau khi xử lý hoàn tất thì bắt đầu lau chùi bếp, gian bếp chỉ cần được đụng tới một lần thì như một thói quen không thể bỏ, hắn nhất định sẽ lau sạch đến không còn một đốm mỡ, không còn một giọt nước mới vừa lòng. Có điều, lau dọn thì lau dọn, lỗ tai linh mẫn vẫn theo bản năng chú ý đến nội dung cuốc điện thoại bên ngoài, nghe qua hình như lại là đơn đặt hàng ở Tịch Thiêu.Nói lo lắng Gia Y bị người khác bắt cóc là đùa, nhưng lo lắng cậu sẽ quá cực khổ là thật tâm. Cửa hàng chỉ cần vừa đông một chút là cậu liền mệt không chịu được, có những hôm vừa về tới là lăn ra ngủ ngay.Nghe cậu nói điện thoại xong, Tăng Thác trong phòng bếp liền hỏi: "Lại là chuyện cửa hàng ?""Ừ." Gia Y để điện thoại xuống, "Một đơn hàng lớn... Là một trường ngoại ngữ sắp mở cuộc tọa đàm quy mô lớn, muốn chúng ta bố trí đại sảnh, ngày mai sẽ đến cửa hàng bàn cụ thể. Người gọi tới có vẻ là người ngoài nghề, tiếng Trung nói cực kỳ tốt..."Người trong bếp có lẽ còn đang cẩn thận lau chùi gian bếp, lặng thinh không nói gì.Một lúc lâu sau, Gia Y chợt nghe tiếng Tiểu Sách từ bên trong truyền ra, "Phó Gia Y, không được để bản thân vất vả như vậy nữa." Cậu ngồi trong phòng khách, cười hi hi hai tiếng, "Ừm."64— Đã ngần ấy năm như vậy rồi, mà thời gian vẫn tựa như đang tản bộ, chẳng hề thay đổi chi. Chỉ có những năm tháng tuyết trắng đã đổi lại thành những tháng ngày mưa dầm ẩm ướt mà thôi. —﹋﹋﹋﹋Buổi sáng mười giờ nắng rực rỡ, bấy giờ là đang vào lúc không lạnh cũng không nóng.Trong Tịch Thiêu đầy hoa tươi nở, cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra làm xao động đến chiếc chuông gió treo trên cửa. Tiếng chuông thanh thúy vừa vang lên, người nọ cũng từ bên ngoài mang theo hơi nắng bước vào trong cửa hàng. Khuôn mặt kia, sau khi vừa trông thấy 'ông' chủ, liền nở nụ cười."Buổi sáng tốt lành." Đôi mắt màu lam cũng cười theo, hàng mi thật dài như phủ bóng xuống đôi mắt cong cong.Sống mũi cao thẳng khác hẳn với người châu Á, xương hàm cương nghị rõ ràng, dáng người cao lớn, còn có màu tóc nâu kia... Rõ ràng là một người châu Âu điển hình như thế, nhưng lại có thể nói tiếng Hán rất không tồi. Mà giọng nói này, cũng quen thuộc như vậy, giống hệt giọng nói trong điện thoại hôm qua, cởi mở như ánh nắng hôm nay.Gia Y nhìn người trước mắt, không biết vì giật mình hay gì mà chậm chạp không thể nói ra lời."Arthur, thật là cậu."Đã bao nhiêu năm rồi, không có ai gọi cậu như vậy. Cái tên này tựa như một ký tự thoáng qua, suýt nữa đã bị Gia Y quên lãng. Mà khi một lần nữa gặp lại cậu con trai rất rạng rỡ ngày ấy, sự kinh hỉ không khỏi tràn dâng."Sao cậu lại ở Thượng Hải ? !" Sau một cái ôm rắn chắc, Gia Y hưng phấn hỏi.James.Sau khi rời khỏi Canada, thi thoảng cũng gặp được vài người cùng tên James. Nhưng không có ai giống.Nói ra cũng buồn cười, dù gì cũng là những người khác nhau, nhưng mỗi khi nghe đến cái tên đó vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn một cái.Đoạn ngày thiếu niên ở Canada kia, có hắn làm bạn, cho nên cảm thấy rất vui vẻ tự do.James khoác bàn tay lên đầu Gia Y một chút, khoa tay múa chân một hồi, "Hình như cao hơn nha."Gia Y buồn cười bất đắc dĩ vùng ra, "Hey, làm ơn đi... !"Hắn cũng cười rộ lên, "Xin lỗi xin lỗi, đã lâu không gặp, cũng sắp quên mất bộ dáng cậu ra sao rồi."Khi hắn cười, một hàng răng trắng toát lộ ra. Ánh mắt hơi cong lên, vẫn giống hệt như năm đó.Như đã biết, dáng người và mặt mũi của người ta sẽ thay đổi theo thời gian, điểm duy nhất luôn không đổi chính là, khi người ta cười, khi người ta khóc.Hai người tìm đến một quán cà phê, ngồi xuống hàn huyên hồi lâu.Thế mới biết kỳ thật James đã sinh sống ở Thượng Hải hơn một năm, vẫn luôn giảng dạy ở trường ngoại ngữ kia."Mới một năm ? Thế mà tiếng Trung của cậu tốt thật." Gia Y có chút không thể tin."Trước khi đến Thượng Hải đã học ở Canada hơn hai năm.""Để làm gì ?""... Bởi vì thấy tiếng Hán rất có ý nghĩa, hơn nữa, kỳ thật đã lên kế hoạch đến Thượng Hải từ rất lâu rồi."Thượng Hải là một thành phố như thế.Nàng giống như một cái lò to lớn, chứa đầy đủ các loại người. Bọn họ không có cùng màu da, không có cùng tín ngưỡng, lối sống của mỗi người cũng hoàn toàn khác nhau. Mỗi một ngày gặp được một người, nhưng chỉ cần chớp mắt một cái, tỉnh lại sẽ không nhớ rõ nữa.Nghĩ đến đã ở đây hơn một năm, hai người bạn từng quen biết hóa ra đều sinh hoạt tại nơi này, từ nay sẽ không còn phải cảm thấy cô đơn nữa."Thật ra thì, lần này cũng nhờ có Trác Dật." James uống cà phê, "Tớ với cậu ta cũng là vô tình quen nhau, sau khi làm bằng hữu, cậu ta biết tớ muốn lo liệu tọa đàm nên giới thiệu liên lạc với một cửa hàng bán hoa, rồi cho tớ danh thiếp của cậu. Tớ lúc ấy đã cảm thấy chắc tám chín phần mười, bởi vì cậu thường nói tên của mình rất đặc biệt.""Thì ra cậu chính là người hôm trước Trác Dật vừa quen... ?"Gia Y còn đang cảm thán thế giới thật nhỏ, thì chợt nghe James nói tiếp: "Tớ dựa theo số điện thoại trên danh thiếp mà gọi, tiếp theo liền nghe được giọng nói chuyện của cậu, hóa ra thật sự đúng."Gia Y trêu chọc cười, "Còn nhớ rõ giọng tớ à, trí nhớ không tồi ha."Gương mặt nghiêng của James phủ dưới ánh nắng, hắn nhìn cà phê trong ly, "Cậu nha, bắt điện thoại lên trước khi nói chuyện còn theo thói quen hắng cổ họng một cái, vừa nghe biết ngay là cậu rồi."Nhìn kỹ, cậu cũng chẳng khác gì những năm trước, có điều đã không còn ngây thơ. Khí tức ấm áp sáng sủa vẫn không mất, thế nhưng đã thêm vào đó một phần chín chắn thành thục.Đã ngần ấy năm như vậy rồi, mà thời gian vẫn tựa như đang tản bộ, chẳng hề thay đổi chi. Chỉ có những năm tháng tuyết trắng đã đổi lại thành những tháng ngày mưa dầm ẩm ướt mà thôi."Cậu đã thật sự mở cửa hàng hoa ở nơi này, còn tưởng hồi trước cậu chỉ nói đùa thôi chứ," James cảm thán nói, "Lần này nhớ giảm giá cho tớ à."Gia Y ha ha cười: "Mới đến Thượng Hải bất quá được một năm đã biết trả giá rồi hả ?"Đang lúc nửa chừng, Tiểu Sách gọi điện tới.Gia Y bắt máy lên, chợt nghe Tiểu Sách đầu bên kia nói: "Buổi tối phòng cấp cứu tăng ca, khỏi cần chờ tôi ăn cơm.""Ừm, biết rồi."Sau khi dặn dò 'chính sự' xong, lại như có như không quan tâm vài câu: "Đang trong cửa hàng ?""Ác, không phải..." Gia Y ngẩng đầu có chút ngượng ngùng liếc nhìn James một cái, "Ở bên ngoài đàm công sự.""Vậy cúp."Đang lúc định cúp máy thì lại nghe thấy đầu kia điện thoại gọi cậu một tiếng: "Phó Gia Y.""Còn chuyện gì ?""Không có gì, chỉ là nhớ cậu. Cúp."Mặt Gia Y bỗng chốc tăng nhiệt độ, muốn nói gì đó, nhưng lại ngại còn James đang ngồi trước mặt, ngại phải nói ra lời yêu đương, vì thế vội vàng nuốt vào.65— Nếu thời gian có thể lược bớt, vậy thì thật hy vọng bây giờ đã là lúc mái đầu bạc trắng. Ôm nhau, làm tình, và có thể an tâm ở bên một người. —﹋﹋﹋﹋Buổi tối chín giờ, Tăng Thác mệt mỏi đầy người đứng trước cửa nhà, bấm chuông cửa.Tăng ca rồi lại tăng ca, ở phòng cấp cứu một thời gian dài bị cái sự bận đến không còn tay chân khiến cho đầu muốn nổ tung. Một ngày bận bịu trôi qua, sau khi cởi bỏ chiếc áo blu, chuyện mà hắn muốn làm nhất chính là nhanh chóng về nhà tắm nước ấm một phen, sau đó ngồi ở đầu giường cùng người kia trò chuyện. Cho dù không nói gì cả, nhưng chỉ cần ngồi bên nhau xem phim cũng tốt.Chuông cửa vang lên hồi lâu nhưng vẫn không có người đáp lại.Đâu rồi... ?Tăng Thác biếng nhác lấy chìa khóa ra, sau khi cửa mở, nghênh đón hắn không phải là khuôn mặt tươi cười ấm áp như trong dự đoán, mà ngược lại là một mảnh tối mịt.Bật công tắc đèn ở cạnh lối vào, Tăng Thác xả cà-vạt ra.Khi đã xác định người nọ không ở nhà, hắn nghi hoặc duỗi tấm thân rã rời.Ngửa đầu nhắm mắt dựa vào ghế salon, âm thanh chờ trong điện thoại vang lên bên tai một hồi, cuối cùng người bên kia cũng bắt lên nghe, "Anh về nhà rồi ?""Cậu ở đâu ?""Ác, tôi ở bên ngoài với bạn. Lúc chiều đi ăn có gửi tin nhắn cho anh rồi mà, không xem sao ?"Tăng Thác mở mắt ra, cầm lấy di động, không có một tin nhắn nào chưa đọc. Mệt nhọc làm cho tâm trạng của hắn trở nên không được tốt, "Cậu ở cùng ai ?"Có thể là ngửi được mùi ngữ khí không khoan nhượng của nam nhân, đầu kia ngẩn người rồi mở miệng nói: "Anh không biết đâu, khi nào về kể cho anh, tôi sẽ mau về thôi."Một lần nữa khép mắt, song lông mi lại hơi nhíu, "Mau là bao lâu ?""... Ôi dào thì chính là rất mau, tôi cúp đây, về nhà nói sau."Cậu đang ở cùng ai, ở nơi đâu, làm cái gì, cư nhiên hắn đều không được biết. Tăng Thác nhất thời mất kiên nhẫn, gọn gàng dứt khoát ngắt điện thoại.Khi tâm tình phức tạp liền hy vọng người kia ở bên cạnh, trước nay dường như chưa từng ỷ lại một người như vậy.Tăng Thác ngồi trong bồn tắm nóng hầm hập, mặc ý dòng nước đánh vào vai mình. Giữa lúc nhiệt khí bốc lên mịt mù, nghĩ đến người kia có lúc chơi xấu ôm chặt lấy mình luôn miệng gọi "Tiểu Sách, Tiểu Sách" ; nghĩ đến khi cậu bóc vỏ hạt dẻ đưa đến trước miệng mình, cùng với nụ cười trên gương mặt...Cảm giác được sự biến hóa nơi hạ thân, liền tự nhiên cầm lấy dục vọng bừng bừng phấn chấn mà máy móc bộ lộng. Dạo này bận quá, mệt mỏi nên lơ đãng mọi chuyện. Khoái cảm đến rất nhanh, Tăng Thác một tay gác trên vách bồn, một tay rất nhanh bộ lộng thứ hung khí đang giương cung bạt kiếm kia.Từ từ nhắm hai mắt, cư nhiên đều là cậu.Nghĩ đến gương mặt cậu khi bị áp đảo, nghĩ đến cậu sau khi bị tiến nhập liền nhịn không được rên rỉ ra miệng, nghĩ đến cậu khi run rẩy đạt cao trào...Mạnh mẽ vài cái, rốt cục phóng thích vào tay mình.Tăng Thác thở gấp vài hơi, nhìn dấu vết tội ác từng chút một bị dòng nước cuốn trôi.Hóa ra, cuộc sống của hắn đã tràn ngập bóng dáng cậu. Khi tịch mịch nhớ đến cậu, khi không tịch mịch cũng nhớ đến cậu. Người rơi vào lưới tình trước, chẳng phải là cái tên luôn ồn ào "Chỉ cần gặp nhau vào mỗi Kim Diệu Nhật cũng rất thỏa mãn" sao ?Tăng Thác tắt nước, lau lau mái tóc vừa mới gội, lắc lắc đầu.Nhất định là hôm nay quá mệt mỏi mới có thể nghĩ nhiều chuyện không đâu như vậy.Sau khi đã hoàn toàn lau chùi sạch sẽ phòng tắm, đã là gần mười một giờ.Hắn khoác áo choàng tắm ngồi vào giường, mở đèn đầu giường lên xem tạp chí. Không lâu sau, chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Người nọ thay dép rồi lập tức đi về phía phòng ngủ, ló đầu qua cửa phòng ngủ: "Tiểu Sách."Tăng Thác hạ quyển tạp chí xem hồi lâu vẫn còn ở trang 49 trên tay xuống, "Ừ" một tiếng.Người nọ cười hì hì đi tới, "Chờ tôi à ? Xin lỗi đã về trễ."Nam nhân khiết phích có cái mũi cực kỳ linh mẫn, "Uống rượu ?""A ừm," Gia Y có chút ngượng ngùng, "Có điều chỉ uống chút xíu mà thôi, tôi đi tắm trước.""Nhanh lên."Gia Y moi một bộ đồ trong tủ quần áo ra, "Ừ" một tiếng rồi lao vào phòng tắm.Đối với lời Tăng Thác nói, cậu luôn luôn tôn kính như thánh chỉ.Tốc độ quả thực rất nhanh, chưa tới mười phút đã xong.Nam nhân vẫn đang nhàn nhã ngồi tựa vào đầu giường, chỉ có điều tạp chí trong tay vẫn dừng ở trang 49."Hôm nay ăn tối cùng ai ?""Ác, khách hàng thôi, mà thật ra coi như là bạn bè." Gia Y như một con cá chạch chui vào trong chăn, "Còn nhớ tôi đã nói với anh về đơn đặt hàng của trường ngoại ngữ vì cuộc tọa đàm không ? Người phụ trách là James, chính là một người bạn quen được trong lúc tôi học ở Canada. Thật tình cờ a.""Buổi chiều không phải cậu đã ở cùng hắn rồi sao ?""Ưm đúng vậy, đó là đàm công sự thôi. Cậu ấy hỏi tôi buổi tối có thời gian không, có thì ăn một bữa cơm để ôn chuyện. Dù sao anh cũng không về nhà ăn."Thấy Tăng Thác không có biểu tình gì, Gia Y liền tiếp tục nói: "Anh gọi điện thoại cho tôi là lúc vừa về đến nhà sao ? Hôm nay có mệt không ?""Ừm," Tăng Thác buông tạp chí, vươn tay tắt đèn, "Ngủ."Cảm nhận được người bên cạnh nhích lại gần, bàn tay tiến vào trong lớp áo ngủ mỏng manh của mình vuốt ve, cậu liền theo bản năng ôm lấy, khi miệng lưỡi chạm vào nhau nói thầm: "... Nói ngủ mà."Tăng Thác chỉ lo chậm rãi nhắm mắt hôn cậu, "Không phải đang 'ngủ' sao ?"Điểm nổi lên ngay ngực bị vuốt ve như có như không, Gia Y mẫn cảm cong người, nhịp thở trong lúc đó không giấu nổi dồn dập. Cái cảm giác bộ vị trọng yếu bị phớt lờ luôn khiến người ta khổ sở, mãi đến khi thấy Tiểu Sách chỉ hoàn toàn hoạt động ở phần thân trên của mình, Gia Y mới nhịn không được mở miệng: "... Tiểu Sách, sờ chỗ đó..."Tăng Thác lưu luyến ở cổ cậu mãi không dời, thật sâu mút vào, biết rõ ràng nhu cầu của người dưới thân nhưng vẫn vờ như không rõ: "Làm sao ?"Định vươn tay ý đồ muốn cọ xát phía dưới, lại bị Tăng Thác áp chế. Gia Y hé ra khuôn mặt đã đỏ bừng, "Ư... ừm, phía dưới..."Quần áo đã hoàn toàn cởi sạch, cánh môi Tăng Thác du đảo quanh ngực cậu, đầu vú bị liếm lộng đến hoàn toàn cứng lên, cánh tay thì vẫn luôn dừng tại bên hông nhưng không chịu dời xuống, thế rồi chợt nghe thấy Gia Y tước vũ khí đầu hàng như muốn năn nỉ."Lần sau còn về muộn nữa không ?"Gia Y chưa bao giờ biết, nam nhân lạnh như băng này không ngờ lại để ý chuyện ngày hôm nay như thế, cậu đành phải ôm thật chặt Tiểu Sách, "Sẽ không... lần sau nhất định sẽ gọi cho anh..."Biết nghe lời, mới cho ăn kẹo. Ngay một khắc tính khí bành trướng bị cầm lấy, cậu sảng khoái rên hừ hừ.Màn dạo đầu làm đủ, cho nên khi bị tiến nhập có thể thích ứng rất nhanh.Thời điểm bị ôm đến mặt trên có chút luống cuống, chỉ nghe Tiểu Sách nói: "Tự mình động xem."Đã vài ngày không làm, cả hai cũng đều không muốn nhẫn nại làm chuyện vô ích nữa. Gia Y kiên trì khởi động thắt lưng, chính mình tự chủ cuộc làm tình tuy rằng hơi xấu hổ, nhưng rất có khoái cảm.Thời điểm cao triều ập tới, Gia Y thở hào hển run rẩy, chợt được Tiểu Sách ôm vào lồng ngực..Nếu thời gian có thể lược bớt, vậy thì thật hy vọng bây giờ đã là lúc mái đầu bạc trắng.Ôm nhau, làm tình, và có thể an tâm ở bên một người.66— Bất luận bên cạnh em có bao nhiêu người, anh sẽ luôn là bờ vai duy nhất mà em muốn ôm lấy mãi không buông. —﹋﹋﹋﹋Khi Tăng Thác nhận được một cú điện thoại, biểu tình trên mặt hắn còn rét lạnh hơn bất kỳ lúc nào khác.Trịnh Dịch Tắc đang nghỉ trưa trên salon phòng khám, thích ý híp mắt, thấy Tăng Thác bắt điện thoại rồi nói một câu: "Đúng, là tôi." Sau đó trầm mặc. Nhìn không rõ được biểu tình của Tăng Thác, chỉ nghe cuối cùng hắn trầm giọng nói: "Tôi lập tức qua." Rồi lưu loát cúp điện thoại."Hửm ? có chuyện gì vậy ?"Tăng Thác không liếc hắn lấy một cái, lập tức ra khỏi phòng nghỉ, hấp tấp cất bước.Đoạn đường đến bệnh viện nhỏ kia không mất bao nhiêu thời gian, nhưng khi ngồi trên taxi lại nóng vội khó hiểu. Ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hâm nóng đến khiến da đầu hắn tê dại.Cứ nghĩ sắp đến mùa hè rồi, chắc cậu sẽ không phát bệnh thường xuyên.Thế nhưng hôm nay đến tột cùng là trạng huống nào đây ?Phó Gia Y, em lại ăn lung tung gì nữa vậy ? Hay là làm gì ?Giờ phút này, chân mày Tăng Thác gắt gao nhíu chặt vào nhau, nóng vội đến mức hận không thể ngay tức khắc nhìn thấy cậu.Lúc tìm được cậu trong bệnh viện tư nhân kia, cậu đang ngồi trên ghế ở đại sảnh, sắc mặt thoạt trông không được tốt lắm.Vội vàng đi qua, phát hiện có Trác Dật ngồi bên cạnh cậu.Tăng Thác lúc này không còn lòng dạ nào bận tâm những chuyện khác, chỉ đứng trước mặt Gia Y, "Cậu sao rồi ?"Gia Y nhìn thấy hắn đến, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười gọi hắn một tiếng, nhưng đó là thật lòng vui vẻ: "Tiểu Sách.""Còn cười." Tăng Thác tức giận trách cứ, tay phải vươn tới sờ sờ mái tóc đen trên đỉnh đầu Gia Y.Sau đó lại đối diện với Trác Dật, Tăng Thác máy móc chào một tiếng.Bây giờ mới nhớ ra, người khi nãy gọi điện cho hắn, nghe kĩ thì rõ là Trác Dật."Nghe James nói, lúc đang định bố trí hội trường thì bệnh sỏi mật của cậu ấy lại phát tác, đau rất kịch liệt, đến mức phải nằm lăn trên mặt đất, cho nên phải đưa đến bệnh viện gần đây." Trác Dật mở miệng giải thích vài lời, "James đang giúp đi lấy thuốc."Ác, thì ra còn cái người tên James nữa. Tăng Thác âm thầm chửi trong lòng."Bác sĩ nói thế nào ?""Ừm, không được ăn trứng gà.""Cậu hôm nay ăn ?""... Ừm." Lúc đang nghỉ ngơi giữa trưa, có James đến... Có điều điểm này Gia Y không dám nói ra miệng.Người bị sỏi mật phải tránh ăn trứng gà với những thứ quá nhiều dầu mỡ, những điều này Tăng Thác đều đã căn dặn kĩ càng. Nhưng mình lại tham ăn, kiềm không được cái miệng. Bệnh vừa chuyển biến tốt một chút liền lén ăn.Tiểu Sách thở dài, hung dữ nói: "Phó Gia Y cậu bỏ ngoài tai những lời của tôi đúng không !"Gia Y cắn cắn miệng, trưng vẻ mặt đáng thương: "Được rồi mà, lần sau không vậy nữa."Hết cách với cái người mang bệnh đáng thương trước mắt này, Tăng Thác dù tính tình có khó khăn cách mấy cũng đành bỏ qua.Lúc này, James đi tới, trên tay cầm một bịch thuốc vừa lấy: "Ồ, đều ở đây cả à. Cái này một ngày uống ba lần, một lần hai viên... Cái này mỗi ngày một lần, phải nhớ uống đó."Biết Tiểu Sách đang đứng bên cạnh, cho nên sự nhiệt tình của James lúc này chỉ làm Gia Y thêm phần xấu hổ: "... A tớ biết rồi, cám ơn.""Đừng khách sáo. Chuyện hội trường tọa đàm cậu không cần phải gấp, thân thể quan trọng hơn."Người ngoại quốc ngay thẳng nào đó không hề nhận ra sự kỳ quái trong không khí. Cho đến khi Trác Dật nhịn không được mở miệng: "Làm tốt lắm James, kế tiếp cứ giao cho Tăng Thác đi. Anh ta cũng là bác sĩ nên biết phải xử lí như thế nào."James nghiêng mặt sang nhìn, vừa định giới thiệu một phen đã bị Tăng Thác một câu chặn lại: "Đã phiền các cậu vất vả bôn ba một chuyến, cám ơn nhiều." Khi nói chuyện rất tự nhiên ôm vai Gia Y, "Tôi sẽ đưa cậu ấy về."Trác Dật cũng không phải người hồ đồ. Hiểu được ý tứ trong lời nói của Tăng Thác, gã vỗ vỗ vai Gia Y, "Bọn tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt."Gia Y vẫy tay chào bọn họ, "Ừm, cám ơn các cậu."Vốn đã có một Trác Dật, nay lại thêm một tên người Canada, thật đúng là "náo nhiệt".Tăng Thác tự hiểu trong lòng, nhưng cũng không vạch trần thẳng. Bàn tay ấm áp sờ sờ bên tai Gia Y, "Đi được chưa ?"Gia Y gật gật đầu, đứng lên, đi theo sau Tiểu Sách. Bởi vì đau, cho nên đi không được nhanh. Tiểu Sách hiểu được cho nên cũng cố ý thả chậm bước chân. Thế nhưng vẫn nghe thấy người phía sau nhỏ giọng kêu: "Tiểu Sách, anh chậm một chút... Theo không kịp..." Hắn quay đầu lại, liếc nhìn Gia Y, trên mặt hiện biểu tình không kiên nhẫn, sau đó nhanh chóng chìa một bàn tay ra trước mặt cậu, "Lại đây."Hai người đi rất sát nhau, nên không ai chú ý đến hai bàn tay giao nhau của họ.Gia Y ngậm miệng không hề giải thích vì bầu không khí ngượng ngập vừa nãy, chỉ là bàn tay nắm lấy Tiểu Sách ngày càng chặt, giống như muốn an ủi hắn rằng: Bất luận bên cạnh em có bao nhiêu người, anh sẽ luôn là bờ vai duy nhất mà em muốn ôm lấy mãi không buông.67— Vì anh quan tâm em, cho nên điệu bộ khi ghen là đáng yêu nhất. —﹋﹋﹋﹋Đại sự mà dạo này Gia Y tâm tâm niệm niệm nhất, đó là phải làm gì trong ngày sinh nhật của Tăng Thác, làm thế nào để tặng cho hắn sự kinh hỉ lớn nhất.Mùa xuân ở Thượng Hải rất ngắn ngủi, mỗi một năm gần như là hết mùa đông rồi trực tiếp sang mùa hè. Các quầy sạp bán hạt dẻ dần dần mờ nhạt khỏi tâm trí người ta, trong khi đó các quầy trái cây thì bắt đầu tung dưa hấu ra thị trường.Vào thời gian này năm ngoái, Gia Y còn bạo gan lái xe máy vòng vòng dưới trời nắng gay gắt gần bãi biển.Sau đó tình cờ biết được Tiểu Sách làm việc ở bệnh viện Hoa Thiện, số 900 đường Urumsi liền trở thành một địa chỉ khiến cậu ghi khắc trong lòng.Chuyện dường như đã trôi qua rất lâu rồi. Lúc đó còn có Trác Dật mỗi lần trở lại cửa hàng liền ngồi trên bậc thang nhà bếp, híp mắt hút thuốc.Hiện giờ, lại là mùa hè.Có lẽ người khác không tin số mệnh, nhưng ít nhất có Gia Y tin.Trong hàng ngàn hàng vạn con người, duy chỉ có khi gặp được hắn, yêu hắn, cuối cùng bước đến bên cạnh hắn, bước đi cùng hắn, không phải vận mệnh thì là cái gì đây ? Người đời luôn nói chúng ta sẽ gặp được người thích hợp của mình vào một thời điểm thích hợp, lời ấy tuyệt đối không sai.Ngày hôm nay đã thật sự tới sinh nhật Tăng Thác, Gia Y tỏ ra rất trịnh trọng, giống như thật sự muốn lo liệu một sự kiện lớn kinh thiên động địa vậy.Buổi chiều trở về từ Tịch Thiêu trước thời gian, chuẩn bị xong xuôi hết thảy rồi chỉ chờ Tiểu Sách tan tầm.Thật ra cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là một phần quà sinh nhật, với cả một bàn đồ ăn mà thôi.Không phải là không nghĩ đến những ý tưởng lãng mạn, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, có hoa lệ lãng mạn cũng thế, làm ra những hành động bất ngờ cũng thế, vậy thì không bằng chờ đợi hắn với những ngọn nến rồi cùng nhau dùng một bữa tối ấm áp.Trong tủ lạnh phòng bếp, có một hộp ô mai được James mang tới.Đoạn thời gian từng ở Canada kia, chỉ cần nhìn thấy ô mai liền phá lệ can đảm, vì thế cho đến tận bây giờ, James mỗi lần nhìn ô mai sẽ nhớ tới cậu.Hôm qua khi mang hộp ô mai đến, thái độ của Tăng Thác luôn kỳ lạ trước sau không đổi.Vừa nghe nói là James tận tay đưa đến, hắn trầm mặc nhướn mày, không lên một tiếng. Biết là vò giấm chua của hắn lại đang ồ ồ phát tác, Gia Y hì hì ngồi xuống sô pha, chọt chọt khuôn mặt trông lạnh băng của hắn: "Có muốn ăn một chút không ? Nếu không thì lãng phí lắm."Còn kém mỗi việc đưa một quả tới tận miệng hắn. Tăng Thác vẫn trưng cái bộ mặt lãnh đạm: "Không cần."Bất quá, cho dù thật sự đút cho hắn ăn, hắn nhất định vẫn sẽ không tự nhiên mà ngó mặt sang chỗ khác thôi."Ôi chao, Tiểu Sách ~""Làm gì.""Ăn một chút thôi."Biết hắn cư xử như vậy là vì ghen, nhưng vẫn nhịn không được muốn ghẹo hắn. Đấy cũng là do ở cùng nhau lâu ngày mới dám làm, biết rằng biểu tình giận dữ vểnh râu trừng mắt kia chẳng qua là hòng dọa mình thôi, cho nên mới dám muốn gì làm nấy như vầy."... Bớt nói nhảm đi." Cặp mắt tối trầm của hắn vẫn thủy chung hướng về phía khác, những lúc tỏ vẻ rầy rà như này, trông buồn cười hệt như một thiếu niên trung học vẫn chưa lớn.Gia Y ha ha cười, rướn người qua ôm cổ Tiểu Sách, hôn một phát thật kêu trên mặt hắn.Tự bản thân nam nhân có lẽ không biết rằng, bộ dáng của mình khi vì Gia Y mà ghen rất... đáng yêu.Tiếng thang máy mở cửa ngoài hành lang vang lên có thể nghe rõ ràng, rồi sau đó chính là tiếng bước chân quen thuộc.Tăng Thác mở cửa, liền nhìn thấy Gia Y đi ra từ phòng bếp, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Phải nói đây mới đúng là một căn nhà chân chính.Bước vào nhìn kĩ một lượt, thì ra không chỉ có buồng vệ sinh, mà ngay cả phòng khách, các phòng khác cũng đều được quét dọn tinh tươm, mang lại cho người ta một cảm giác sạch sẽ, thanh mát, thoải mái. Tâm trạng bất giác tốt lên nhiều, nhất là khi biết người này có lẽ là vì sinh nhật của mình cho nên mới bận bịu một chập lâu như vậy.Một bữa tối phong phú, một cái bánh sinh nhật, và cả một hộp quà được gói lại tinh tế.Nhân lúc sau bữa ăn, khi Gia Y chủ động yêu cầu để mình rửa chén, hắn cầm gộp quà vẫn chưa mở ra suy nghĩ, "Là cái gì ?"Người đang rửa chén trong bếp cũng không muốn nói ra đáp án: "Tự mở ra xem đi."Thần bí ghê vậy.Sau những tiếng xé giấy gói roạt roạt, cậu cẩn thận nghe ngóng phản ứng của nam nhân."Có hàm nghĩa gì đặc biệt không ?"Sau khi mở hộp quà, hiện ra là một sợi dây nịch hàng hiệu nhưng kiểu dáng đơn giản. Có điều bản thân hắn cũng đâu thiếu dây nịch, với hiểu biết của mình về Gia Y, chỉ sợ là cậu có dụng ý khác."Có.""Là gì ?" Phó Gia Y, đừng có thừa nước đục thả câu với tôi.Người nọ cười như một đứa con nít di chuyển lại gần: "Có thể buộc anh lại a."Tăng Thác ngẩn người, đi về phía cậu, hai tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng có vẻ gầy yếu của cậu, "Phải dựa vào cái này mới được ?"Trước đó đã bị người trước mặt nhìn thấu sự thật không muốn mở miệng, nam nhân không được tự nhiên muốn dùng việc này cười ngược lại Gia Y.Gia Y cười rộ lên, giống như vui đùa nói: "Đã nói dây nịch này là đồ tốt mà, nếu ngày nào đó anh gian dối tôi đi trèo tường, thì ít nhất khi cởi quần còn có thể nghĩ đến tôi."Vừa dứt lời, Gia Y liền cảm thấy cái ót mình bị gõ một phát không nặng không nhẹ. Nam nhân trách cứ: "Này mà cũng tính toán." Ngữ điệu oán giận giờ phút này nghe qua khiến người ta càng thêm ức chế."Tiểu Sách.""Ừ." Nam nhân từ phía sau lẳng lặng ôm cậu."Sinh nhật vui vẻ.""...""Tiểu Sách.""Ừ.""Em yêu anh.""... Ừ, tôi biết." Ngữ khí nhàn nhàn, nhưng chưa để người trước mắt bùng nổ đã bất ngờ xuất một câu: "Tôi... cũng yêu em."68— Ánh mắt ôn nhu của anh trong bóng đêm, rất sáng rất sáng, hệt như một vì sao. —﹋﹋﹋﹋Tiểu Sách hiếm khi dịu dàng khiến người ta cứ cảm thấy như không phải sự thật.Gia Y thích nhất ánh mắt trong bóng đêm của Tiểu Sách, rất sáng, có đôi chút khác biệt so với sự lãnh đạm tản ra ngày thường. Mỗi khi nằm bên nhau, nam nhân luôn có thói quen vuốt ve xương bả vai gầy gò của Gia Y, động tác không lớn, nhưng vô cùng thân thiết tựa như đang dỗ dành một chú mèo. Gia Y rất thích Tiểu Sách những lúc ấy.Máy lạnh trong phòng ngủ dần điều chỉnh thành một độ ấm vừa phải, Gia Y nằm trong tấm chăn mỏng rên hừ hừ nhích vào gần lồng ngực Tiểu Sách, dán lưng vào ngực Tiểu Sách, chính nhờ thế mà trái tim cũng như áp chặt vào nhau."Tiểu Sách này.""Ừm ?""..." Gia Y suy nghĩ nửa ngày, mới nghiêm túc nói: "Kỳ thật anh rất tốt."Nghe được một câu không đầu không đuôi như vậy, nam nhân tuy buồn cười nhưng vẫn cố xụ mặt: "Đừng nói những lời vô nghĩa."Gia Y xoay người, đối mặt với Tiểu Sách, ngón tay chọt chọt trên gương mặt hắn, "Cười cái đi."Tăng Thác không chịu nổi sự quấy rối này, túm tay Gia Y ra, bất mãn "Sách" một tiếng, chuyển hướng đề tài: "Dây nịch, là ai ra chủ ý cho em ? Đừng nói là Lâm Cát Cát đấy ?""Đương nhiên không phải," Gia Y bĩu môi, "Anh không thích à ?""Vậy vì sao ?""Sao là sao ? Chẳng phải đã nói cho anh rồi sao."Tăng Thác lúc bấy giờ tuy rằng không nói lời nào, nhưng biểu tình trên mặt vừa thấy là biết ngay: vẻ mặt đắc ý, giống như muốn khoe khoang là 'Sao hả ? Sợ ngày nào đó tôi rời bỏ nên mới nghĩ cách trói buộc tôi ?'Gia Y cũng không kiêng dè, "Đúng thế đúng thế... Người mặt ngoài lãnh đạm nội tâm muộn tao như anh, e rằng ngày nào đó có người bắt cóc thì em phải làm sao đây. Em phải mất biết bao công sức mới theo đuổi được anh mà, nếu anh thật sự đi theo người khác thì em còn có cái níu giữ."Đối với việc được và mất, vốn dĩ không nên quá mức cố chấp. Dẫu sao cũng là mệnh trời, cho dù có trốn tránh cách mấy cũng không thể chạy thoát. Thế nhưng, nếu liên quan tới Tiểu Sách thì đó lại là một chuyện cực kì nghiêm trọng. Làm sao có thể cam tâm buông tay để bản thân đánh mất ?Hao hết toàn lực, thật vất vả mới tiến vào thế giới của Tiểu Sách được, Gia Y quả thật rất lo lắng một khi mình thất thủ sẽ mãi mất đi hắn.Tăng Thác chưa bao giờ thấy một người có thể thoải mái nói ra lời trong lòng như vậy. Đối với Gia Y, chưa bao giờ có chuyện dám nói hay không, cũng như có ngại nói hay không, mà chỉ có muốn nói hay không, có thể nói hay không thôi.Có điều Tăng Thác bỗng nhận ra có gì đó kỳ quái: Hiện giờ người nên lo lắng chẳng phải là hắn mới đúng sao ? Ban đầu có một Trác Dật đã đủ làm hắn bất an rồi, hiện giờ lại lòi ra thêm một kẻ tên James. Tuy hiểu rằng đây không phải lỗi của Gia Y, cũng tin tưởng cậu sẽ không dễ dàng thay lòng như thế, nhưng mà, vẫn thấy bồn chồn, thậm chí vừa nghĩ tới đã cảm thấy loạn tâm.Lo được lo mất, chính hắn chưa bao giờ như vậy.Nghĩ như thế, Tăng Thác có chút ủ rũ nhắm mắt lại, "Em lo lắng làm gì."Sự bất mãn và giận dỗi khó mà giải thích chuyển hóa thành một nụ hôn trừng phạt đặt lên môi Gia Y, yên lặng mà kịch liệt.Giữa lúc nụ hôn dài đằng đẵng diễn ra, Tăng Thác kề sát người vào Gia Y. Trong khi môi lưỡi đụng chạm, cảm nhận được người kia lập tức dùng hai tay ôm lấy mình. Cảm giác được ôm chặt như vậy làm cho Tăng Thác vô cùng hưởng thụ, bởi vì vào thời khắc này, hắn cảm nhận được rõ ràng người trước mắt chỉ thuộc về mình.Hơi thở nóng rực cố ý phả vào bên tai rất rõ ràng. Lỗ tai mẫn cảm nhẹ nhàng bị ngậm lấy, sau đó bị đầu lưỡi mềm mại ướt át tập kích.Cánh tay vòng trên cổ hắn siết chặt hơn, cơn thỏa mãn cùng kiêu ngạo của Tăng Thác cũng trở nên bành trướng theo đó. Tay trái nhẹ vén lên chiếc áo ngủ màu trắng của Gia Y, nụ hôn từ môi kéo dài thẳng xuống ngực.Cánh tay ôm Tiểu Sách vẫn không buông ra, Gia Y chỉ nằm yên tùy ý hắn bài bố.Dục vọng từng chút một bị hắn khơi mào, mãi đến khi hơi lạnh trong phòng đã không đủ xua tan cái nhiệt khí. Cậu từ từ nhắm lại hai mắt, chỉ cảm thấy Tiểu Sách hôm nay kiên nhẫn đến mức thần kỳ, hôn môi, vuốt ve, bất luận chính mình có ra hiệu cỡ nào cũng vẫn không có ý tiến vào.Cổ, xương quai xanh cùng ngực bị mút đến mức phát đau, nhưng nam nhẫn vẫn không hết siêng năng."Ưm a... Tiểu Sách... !" Đầu vú bị ác ý liếm cắn, Gia Y cảm thấy đau mở mắt ra, trên trán hiển nhiên đã thấm một lớp mồ hôi mỏng. Đáng tiếc bộ dáng khiêu gợi kia Tăng Thác không kịp xem, hắn chỉ lo vùi đầu trước ngực cậu, cố ý muốn lưu lại ấn ý chỉ thuộc về hắn trên đó."Đủ rồi, từ từ... Đau ! Tiểu, Tiểu Sách..." Cánh tay vươn ra cũng không thể ngăn cản sự xấu tính của nam nhân.Giằng co hơn nửa ngày, Tăng Thác cuối cùng cũng thỏa hiệp dời trận địa đi.Chính vì màn dạo đầu hơn cả đầy đủ, cho nên khi sáp nhập cũng rất dễ dàng. Tính khí rục rịch thẳng tiến vào huyệt khẩu, thong thả, nhưng cũng giống như một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái.Cảm giác bị lấp đầy làm cho Gia Y thỏa mãn 'ưm' một tiếng. Cậu nắm chặt cánh tay của Tiểu Sách, chờ đợi động tác của nam nhân. Cũng giống như lần vừa qua, biết cậu đã thích ứng được, cho nên không hề trì hoãn. Tốc độ trước sau xuất nhập cũng không nhanh, có điều mỗi lần đều rút ra muốn hết toàn bộ, rồi lại đâm vào toàn bộ. Cùng với khoái cảm chồng chất, tốc độ ôn nhu như vậy cũng biến thành một loại tra tấn lòng người.Những lúc ngẫu nhiên đỉnh tới một nơi nào đó, khoái cảm run rẩy liền xông thẳng vào đại não.Cậu đã phải ảo não rất lâu là tại sao lực nhẫn nại của Tiểu Sách có thể lớn như vậy, còn mình thì lại không chống đỡ nổi.Tăng Thác cũng không vội tăng tốc độ, phải nói là lực nhẫn nại thật tốt, hoặc chẳng bằng nói là cố ý ức hiếp. Vùi đầu vào bên cổ Gia Y, lần lượt tạo ra từng dấu hôn.Gia Y bị khi dễ đến mức sắp khóc, đại não hỗn độn chỉ nhớ rõ cuối cùng bị nam nhân dồn sức thúc vài cái mà đạt đến cao trào.Thời điểm bị khoái cảm bao phủ, áp chế không được rít nhẹ một hơi, run rẩy bắn ra.Ngón tay Tăng Thác nhẹ nhàng xoa nơi xương quai xanh và cổ của cậu.Cậu biết nếu vừa hôn vừa mút như thế, việc lưu lại dấu vết là không tránh được. Nhưng không ngờ nam nhân lại dùng ngữ khí trẻ con nói rằng: "Chẳng phải thích ô mai sao. Tôi cho em a."69— Mùa hè là lúc lá non chớm nở xanh biếc, trên đó viết đầy những lí do mà em yêu anh ; mùa hè là lúc một hôm nào đó em gặp được anh, yêu phải anh ; mùa hè là lúc mà ngày hôm qua, hôm nay cùng ngày mai, mỗi một ngày chúng ta đều hôn nhau ; và mùa hè là lúc chúng ta được ở bên nhau. —︶˘︶˘︶˘︶Buổi sáng đầu tiên của cái tuổi 29. Hôm nay là một ngày thứ sáu sáng sủa đẹp hơn bất kì ngày nào khác. Tăng Thác sau khi tỉnh lại từ trong mộng, liền cảm thấy người bên cạnh tứ chi như một con bạch tuộc, đang lấy tư thế hình chữ "Đại" mà nằm ngủ đè lên người hắn.Khẽ khàng nâng cánh tay cậu, nghiêng người lách thân ra khỏi, người thì cứ để nguyên trần trụi mà rời giường. Đồng hồ điện tử trên đầu giường hiển thị đang là lúc 6h45. Cuộc sống mỗi ngày của hắn lúc nào cũng như vậy, chuẩn xác như một cái máy móc. Mỗi ngày đều đúng vào giờ này tỉnh lại, sau đó đi đến phòng tắm tắm rửa, rửa mặt, quét sạch sẽ phòng tắm rồi thì vào bếp chiên trứng, pha trà. Ăn uống xong xuôi thì đi bộ đến bệnh viện làm.Nếu muốn hỏi hiện tại có gì khác so với trước kia, thì chẳng qua là hồi trước chỉ chiên một quả trứng, nướng hai mảnh sandwitch, pha một ly trà, còn bây giờ thì một quả trứng, hai mảnh sandwitch, hai ly trà. Cái người không hiểu từ đâu chui ra kia còn muốn sữa chua với trái cây nữa. Mỗi lần mình ăn trứng, ở phía đối diện bàn ăn luôn bắn tới cặp ánh mắt oán hận. Đúng vậy, bởi vì cậu bị sỏi mật nên bị cưỡng chế không được đụng vào trứng. Đừng thấy tên kia chân tay gầy gò, chứ kỳ thật là một kẻ rất ham ăn. Có lần đang nửa đêm thì đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm trước tủ lạnh ăn vụng, bị Tăng Thác bắt quả tang tại hiện trường ba lần, có một lần ăn ngay thực phẩm bị cấm, hậu quả thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết — chính là bị Tăng Thác mắng xối xả té tát.Nam nhân hung tợn răn dạy cậu: "Em có biết mình không được ăn rất nhiều thứ không hả."Ngồi trước tủ lạnh đáng thương hề hề gật đầu, đồ ăn trong tay không cam lòng bỏ xuống."Vậy có biết mình cái gì không thể ăn không."Gật gật đầu, còn thiếu mỗi nước mắt lưng tròng."Nói cho tôi nghe.""Trứng... Nội tạng... Bơ... Còn có đậu phộng... Cũng không nhất thiết mà...""Đứng lên." Nam nhân "sập" một tiếng, bạo lực đá cánh cửa tủ lạnh.Gia Y chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, trong lòng chỉ có một giọng nói: Xong rồi xong rồi, Tiểu Sách anh ta lại nổi bão..."Phó Gia Y, uống thuốc đi. Sau đó đánh răng cho tôi, ngủ !""..." Vọt lẹ kéo theo một cái đuôi dài. (khói :)) )Kỳ thật, dáng vẻ phẫn nộ cũng chỉ làm ra để dọa người mà thôi.Nghĩ như vậy, Tăng Thác liền cảm thấy buồn cười.Đứng trước gương trong phòng tắm tự quan sát, nhìn kỹ xem cái bản mặt bị ví như khối băng của mình. Lúc mặt cau mày có, thật sự đáng sợ như vậy sao ? Tên kia mỗi lần bị mình hung dữ đều sợ tới mức 'đương trường' đi vào khuôn khổ, nhu thuận như gì.Thế nhưng, cũng không nghĩ là em ấy nhát gan yếu đuối, mà thậm chí còn cảm thấy đáng yêu.Từ từ nhắm lại hai mắt, chợt nhớ đến rất nhiều đoạn ngắn, tất cả đều là những chuyện thú vị về tên kia.Lại nói tiếp cá tính của mình quả thật rất kém, nếu không có người chấp nhất như vậy, kiên định như vậy, thì không thể nào chờ đến lúc hòa tan được khối băng là mình đây.Cửa phòng tắm bị đẩy mở, trong tầm nhìn của hắn bỗng xuất hiện môt cái đầu đen thui. Đứng ở bồn rửa tay gãi gãi đầu, vẻ mặt nhìn là biết còn say ke: "Sớm quá ha..." Lập tức cầm cái ly lên đánh răng.Cậu dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen thẳm."Ngủ không ngon ?""Ô... Đau thắt lưng quá..." Miệng đầy bọt, quay đầu nhìn về phía Tiểu Sách bên kia, không một chút kiêng kị.Tăng Thác liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trên cổ của cậu để lại những ấn ký đỏ thẫm, có một chút đắc ý âm thầm. Nhớ đến tối hôm qua cậu vừa nghe đến ô mai liền đỏ thấu mặt, khiến người ta nhìn mà không nhịn được muốn ức hiếp.Gia Y rửa mặt xong thì lau khô bồn rửa tay, mở cửa phòng tắm bằng kính trong suốt, ôm mặt Tiểu Sách còn chưa cạo râu hôn một hơi: "Hai mươi chín tuổi vui vẻ."Từ từ nhắm hai mắt cũng có thể khóa vòi nước, người còn chưa lau khô liền áp sát toàn thân lại. Gia Y cười khúc khích sờ lấy bàn tay đang mò đến bên hông mình: "Dừng dừng dừng dừng — Người anh còn ướt nhẹp mà, không được nhúc nhích." Nói xong liền rướn đầu tới hôn lỗ tai Tiểu Sách.Không chịu nổi khiêu khích mới sáng sớm, cái người chưa tỉnh ngủ cũng tựa hồ nhất thời thanh tỉnh. (Tiểu Sách)Đầu lưỡi linh hoạt tham tiến vào khoang miệng Gia Y, bao vây quấn lấy mút vào điềm mật của cậu. Bàn tay không có gì làm thò đến bên hông Gia Y, tiến vào áo sơ mi.Không nghĩ tới Gia Y lại vùng giãy ra, làm bộ ra dáng nghiêm trang: "Đồng chí Tăng Thác, tôi nói anh không được động.""Tại sao.""Bởi vì chỉ có tôi mới được động.""Tại sao.""Bởi vì anh phải nghe theo tôi.""Em thật đúng là chưa tỉnh ngủ."Ngọn lửa đã bị dấy lên thì nào có chuyện lập tức có thể dập ngay, Tăng Thác cũng không thèm ngó xem có muộn giờ đi làm không, mạnh mẽ kiên quyết kéo cái tên giả bộ đứng đắn qua, lấp đầy cái miệng thích dong dài của cậu.Gia Y không chịu thuận theo cũng không từ bỏ, cảm giác thấy ngón tay của nam nhân đùa bỡn nhũ tiêm của mình, mặc dù đôi môi đang bị hôn vẫn cố líu ríu: "Chết, chết tiệt Tiểu Sách... Đã nói chỉ có em mới được động...""Đừng làm ồn, tối nay cho em động." Ngày mai thứ bảy, cũng đủ cho cậu nghỉ ngơi rồi."...".Bây giờ là mùa hè. Là mùa hè thứ hai của bọn họ.Bây giờ là Kim Diệu Nhật. Dẫu ba trăm sáu mươi lăm ngày vẫn không bao giờ đủ...▬▬ Hoàn chính văn ▬▬Yay ~~ Còn mấy cái PN nữa thôi, chai dzộ ♥
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz