Ayakashi No Monogatari I
Chương 5: Nơi lời hứa bị bỏ lạiPhần 1:Có lẽ ta là một bà lão cố chấp khi những người cùng thời đại ta đề đã đi cả rồi trong khi ta vẫn đang bám víu lấy thế giới này. Ta đã nghĩ rằng cuộc sống của mình đã chấm dứt năm năm trước, vào cái thời điểm mà hai đứa cháu gái của ta, một đứa thì bị hại chết, đứa còn lại cũng suýt rơi vào tình cảnh tương tự. Hiện giờ, ta có thể cho rằng mình đang sống hay không, nếu người khác nhìn vào ta, họ sẽ nghĩ rằng ta là một kẻ sợ chết, nhưng thật nực cười rằng cái chết lại chẳng có ý nghĩa gì với ta lúc này cả. Vì ta từng là con người nên ta hiểu được rằng cái chết chỉ đến sớm hay muộn mà thôi. Mặc kệ nếu như có kẻ nào cười nhạo ta vì điều đó bởi lẽ ta không muốn bị xem như là một kẻ đã chết lúc này, ta vẫn chưa thể rời khỏi thế giới này trừ hoàn thành tâm nguyện của mình được. Đó là lý do ta chấp nhận sinh mạng thứ hai này, đó là lý do mà ta dấn thân vào thế giới của ma thuật cùng đứa cháu lớn.Mong muốn báo thù của ta dành cho nguồn cơn mọi chuyện này đang bị giam giữ trong một nhà tù nào đó... nó không vơi đi theo tháng năm như những cơn giận vặt vãnh. Với ta, cái bản án đó quá nhẹ cho những kẻ kia. Dù biết rằng ta có lấy mạng chúng cũng chẳng thể thay đổi được mọi chuyện, nhưng một ngày nào đó, nhất định, ta cũng sẽ tìm đến chúng.Ban đầu, khi vừa tái sinh trong thân thể này, nhiều thứ bất tiện luôn vây quanh lấy ta, dù cho không còn bị ảnh hưởng bởi những nhu cầu như khi còn sống nhưng ta vẫn không nghĩ rằng mình nên bỏ đi những thói quen cũ.Vì ta sợ rằng mình sẽ mất đi phần nhân tính của bản thân nếu như quên đi bản ngã của ta, cách mà ta đã từng sống như một con người trước kia. Gấp cuốn sách mình đang đọc lại và trả nó lại trên kệ. Cuộc sống mới của ta hiện giờ khiến ta có dư giã thời gian trong an nhàn mà tìm hiểu về những tri thức mới mang tên ma thuật.Đứa cháu còn lại của ta thì lại không nghĩ thoáng được và luôn tự trách mình trong suốt thời gian qua, nó vừa làm người giúp việc trong dinh thự này, vừa trở thành học trò của một pháp sư và hì hục học ma thuật với ước muốn tìm lại được đứa em của mình sớm nhất có thể. Các kiến thức về tiên tri, ma thuật linh hồn, ảo thuật, ma thuật chuyên dụng trong chiến đấu,... trong 5 năm nó đã gần như thông thạo được gần phân nửa cái mớ kiến thức đó rồi.Nhiệm vụ của ta lúc này có lẽ chỉ là quan sát và ủng hộ con bé mà thôi. Dù cho ta cũng biết sử dụng ma thuật nhưng chỉ dừng lại ở thuật hoán vị mà thôi. Ta không thể học cùng lúc nhiều thứ như Mio mà thay vào đó ta sẽ tập trung vào thứ mà mình cho rằng nó cần thiết nhất lúc này. Ta sợ rằng, một ngày nào đó nó sẽ đánh mất bản thân mình nếu lún quá sâu vào ma thuật...Có lẽ vì đã từng sống trong cơ thể già nua yếu ớt trước kia khiến ta tạo nên thói quen làm mọi thứ một cách từ từ và chậm rãi, cũng như đọc những cuốn sách để thư giãn cho tâm hồn của mình. Cặp kính mà ta dùng khi đọc sách khi trước cũng đã không cần đến nữa, dù không mấy dễ chịu khi học lại lối sống của một cơ thể tràn đầy sức sống trong khi bản thân đã già."Rei-obasan, bà có trong đó không vậy?"Một giọng nói trong trẻo vang lên bên kia cánh cửa, chủ nhân giọng nói đó là con bé Mia, con gái của gia đình này."Ồ...là cháu sao Mia-chan, ta chỉ đang đọc một cuốn sách thôi nên cháu không cần phải giữ kẽ mà sợ làm phiền ta đâu."Thật là, dù gì đi nữa thì ta cũng đâu phải chủ nhân căn phòng này đâu chứ.Con bé bước vào, nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của nó như bao ngày của nó thật cũng khiến cho một kẻ như ta được tiếp thêm sức sống vậy...mà hiện giờ ta trẻ hơn cả nó mà nhỉ. Mia-chan phấn khích cầm theo một tấm giấy gì đó được cuộn lại và nó đưa cho ta xem, gì đây? Thái độ tươi cười của nó trong khi ánh mắt cứ như đang nhìn vào con mồi khiến ta có một chút bất an."Giảm giá... đồ dùng cho học sinh tiểu học...? Không!" quả nhiên linh cảm của ta đã đúng."Eh h h h ...""Có gì mà phải thất vọng thế chứ, ta đã qua cái thời đó mấy chục năm về trước rồi.""Nhưng cháu thấy bà cứ suốt ngày ở nhà như thế này chẳng phải chán lắm sao?" Con bé phụng phịu, thật là nó còn lo một lão bà như ta cảm thấy chán vì chẳng có thứ gì để làm ngoài đọc mấy cuốn sách trong cái thư phòng này đây mà."Cảm ơn Mia-chan, nhưng ta không nghĩ rằng mình không hợp với trường học nữa đâu... vả lại cơ thể này của ta không thể phát triển được nên sẽ gây ra rắc rối nếu mọi người chú ý đến mất.""U...Cháu xin lỗi..." Xem ra cuối cùng con bé cũng đã hiểu. Thật là một đứa tốt bụng."Cháu không có lỗi gì ở đây cả, ngược lại ta lại càng biết ơn cháu vì đã lo lắng cho ta. Nhưng cháu cứ yên tâm, ta không bào giờ chán được đâu, thay vì nghĩ rằng ta sẽ trở nên buồn chán vì chẳng có việc gì làm thì ta lại có thú vui đọc đống sách kia hơn đấy.""Nhưng mà mấy cuốn đó chỉ dành cho các pháp sư cấp cao thôi mà, bà có thể hiểu được chúng sao?" con bé ngạc nhiên cũng đúng."Ta chỉ đi từ dễ đến khó thôi, không như Mio, ta chỉ nghiên cứu thành thạo một lĩnh vực nhất định, sau khi đã có được lượng kiến thức mà ta cảm thấy đủ với mình ta sẽ tiến hành với những thứ tiếp theo.""Nhưng cháu thì lại thấy như vậy thật cô đơn, nếu Oba-san đến trường thì có lẽ bà sẽ thấy thoải mái hơn thì sao.""Vậy cháu nghĩ gì nếu như một bà lão như ta đi học lại tiểu học? Người ngoài không biết thì không sao nhưng mọi người ở đây đều biết về ta nên sẽ xấu hổ lắm..."Nói ra rồi, có lẽ điều này sẽ khiến con bé từ bỏ. Hay chỉ phản tác dụng!?"Nhưng...ngoại hình của Oba-san cũng đâu hiếm gặp đâu... trái lại còn rất dễ thương nữa là đằng khác, cháu chắc mọi người sẽ chẳng ai quan tâm đến mấy chi tiết nhỏ nhặt đó đâu..."Nó chẳng nhỏ chút nào đâu Mia-chan à!Đó là danh dự của một người bà như ta, nếu Mio mà thấy ta trong bộ dạng học sinh tiểu học, vai mang cặp đến trường thì con bé sẽ cười vào ta mất."Vả lại...con chắc rằng Oba-san sẽ rất dễ thương đó!"Nãy giờ nó cứ lặp đi lặp lại cụm từ 'dễ thương'... dừng lại đi. Đó không phải là từ để nói về một bà lão như ta đâu! Khoan đã...Vậy ra đây là mục đích chính của nó. Kể ra thì khi con bé biết được sự thật về ta thì vẻ mặt của nó khá là sốc mà, nó ban đầu cứ nghĩ rằng mình sẽ có được một đứa em nên mọi người đã giữ kín mọi chuyện với nó trong 2 năm. Và khi biết được ta là một bà lão trong lốt loli, nó đã nhốt mình trong phòng cả tuần lễ để rồi đổi cách xưng hô với ta từ Rei-chan sang Rei-obasan sau đó một cách gượng ép. Mà trở lại vấn đề chính, ánh mắt kia sao vẫn chưa chịu từ bỏ vậy!"Vậy ra cháu muốn thấy ta mặc đồng phục học sinh tiểu học sao...?"Mấy chục năm cuộc đời của ta không phải chỉ để trưng nếu ta không nhìn ra được cái vẻ lúng túng đang cố giấu đi trên gương mặt kia. Ánh mắt của ta càng nghiêm nghị lại, lớp vỏ bọc bình tĩnh của con bé càng vỡ ra thành từng mảnh.Mia đảo mắt đi chỗ khác như thể thừa nhận những gì ta đang nói là đúng.*ji ji ji ji ji ji ji ji ji ji ji ji ji ji ji ji*Mồ hôi của con bé đang thi nhau lăn trên gương mặt của nó. "Haz...Nghe này, Mia-chan, ta sẽ nói lại một lần nữa, rằng ta sẽ không đến trường, nếu ta làm vậy thì chẳng khác gì tạo ra gánh nặng cho Mio cả, vả lại con bé sẽ cười ta mất.""Vậy thì bà không cần phải lo đâu ạ, vì người nhờ cháu đến thuyết phục bà là Mio-nee mà..." "..."Có lẽ lát nữa ta sẽ họp gia đình với con bé Mio rồi.Từ khi ta sống trong hình dạng một đứa trẻ thế này thì nó đã thay đổi dần thái độ của mình mỗi khi nhìn thấy ta. Không sớm thì muộn ta cũng phải bắt buộc cho nó nhớ lại rằng ta mãi mãi là bà của nó chứ không phải là một đứa trẻ kém tuổi hơn mới được.Và cơn giận của ta đã chạm mốc giới hạn ngày hôm nay với cái mong muốn ta trở thành học sinh tiểu học như thế này của nó. Ta sẽ khiến nó từ bỏ cái ý định ngu ngốc này đi.Nhưng câu nói tiếp theo của Mia làm ta như đông cứng người lại vậy."Mio-nee hôm trước đã đăng kí thủ tục nhập học cho Oba-chan rồi, nếu bà không đi học thì sẽ có rắc rối mất..."Con bé này, nó chặn đường rút của mình rồi...*** *** ***Thế quái nào lại thành ra thế này nhỉ?Hiện giờ ta đang đi trên đường mua sắm dụng cụ cho học sinh tiểu học. Và tất nhiên là ta không đi một mình mà theo 'hộ tống' ta không ai khác ngoài hai con bé lắm chuyện kia. Mia và Sena. Còn Mio thì biến mất khi ta tìm nó, chẳng lẽ nó định trốn ta cho đến tối luôn sao?Mà bỏ qua chuyện đó sang một bên, Sena đi theo hộ tống cho tiểu thư của nó là Mia thì ta còn hiểu được, vậy thì tại sao nó cứ hăm hở chạy trước bọn này thế, nhất là khi mua đồng phục cho ta, nó lại là người chạy nhanh nhất đến tiệm và quay lại vẫy tay rồi hối người mà nó đáng lẽ ra nên đi theo để bảo vệ phía sau nhỉ...Trong lúc đến để thử bộ đồng phục kia, hai đứa nó liên tục ướm thử những bộ quần áo khác ngoài bộ đồng phục của ngôi trường mà ta được đăng ký vào.Nhưng khi thấy ánh mắt lấp lánh của chúng khiến ta không nỡ phá hỏng tâm trạng của hai đứa nó.Xung quanh, nhiều đứa trẻ cũng được cha mẹ của chúng dẫn đến để mua đồng phục, chúng cứ bát nháo và lạ lẫm với những món đồ mà chúng chưa thấy trước đó.Thật hoài niệm, cái thời khó khăn lúc ta dẫn mẹ của Mio và Miyu đi mua sắm, dù đã qua mấy chục năm về trước đang tái hiện lại trong đôi mắt này.Và khi đến cửa tiệm đặt đồng phục, thay vì chọn đồng phục học sinh, hai đứa kia lại nhanh nhảu đến bất ngờ khi trên tay bọn chúng là những chiếc váy với những diềm xếp được đính kèm trên đó.Một linh cảm bất an chạy dọc khắp người ta khi hai con bé đó tiến lại gần. Chắc hẳn bọn nó luôn muốn làm điều này, trước giờ ta chỉ mặc có mỗi một loại trang phục nên đây là cơ hội để bọn nó đem ta ra làm búp bê thử đồ đây mà. Lại còn trước mặt bao nhiêu người nữa nên không thể nào trốn được rồi...*** *** ***Đã một tháng từ khi nhập học một trường tiểu học mà con bé Mio đã đăng kí cho ta. Mọi chuyện thật buồn chán khi mỗi sáng cứ cắp sách đến trường rồi đến chiều lại trở về nhà trong khi đám 'bạn' cùng trang lứa thì lại dễ hòa đồng với nhau hơn. Tệ hơn nữa, kể từ khi nào mà nhiều đứa trong số bọn chúng lại gọi ta là Onee-sama mỗi khi gặp mặt.Cái gì vậy chứ! Đi học lại đúng là một sai lầm. Chẳng lẽ ta thật sự phải hóa thân mình thành một cô nhóc tiểu học thật sao!? Điều này thật khủng khiếp!Rồi khi ta đang làm đống bài tập về nhà, tiếng của Mia-chan một lần nữa vang lên sau cánh cửa."Rei-Obachan!"Một linh cảm không lành! Mỗi lần đám kia bày trò là con bé này sẽ trở thành "sứ giả" để tìm và 'thuyết phục' ta phải nghe theo yêu cầu của chúng.Cánh cửa mở ra như thể cái khóa trên được gắn lên nó chỉ là vật trang trí vậy."Nhìn nè! Nhìn nè! Oba-chan! Hôm nay siêu thị đại hạ giá đó, thịt được giảm tới 60% lận, mà mỗi người chỉ được mua có 1 hộp thôi..."Hôm nay yêu cầu của bọn nó thật yên bình, có lẽ chúng chỉ muốn ta đi theo để được tính như một người đây mà. Ngoài ra, các mặt hàng khác cũng được giảm nửa giá, buổi giảm giá sẽ là vào 4 giờ chiều nay. Điều này thôi thúc dòng máu nội trợ trong ta trỗi dậy."Đi thôi nào!" Ta gập cuốn sách của mình lại rồi hăng hái chạy xuống bên dưới mà không để ý rằng con bé Mia đang giấu mặt sau của tờ thông báo.'Mẫu thiết kế mới dành cho những công chúa nhỏ - váy diềm của cô gái ma thuật Erika – Mẫu cosplay mahou shoujo Puri Star"*** *** ***Sau khi mua được đống thực phẩm, quầy hàng tiếp theo mà chúng dẫn ta đến không đâu khác chính là cái nơi mà chúng mua đồng phục cùng với mấy bộ váy cho ta lần trước.Mia và Sena như thể bắt nhịp với nhau, chúng nhanh chóng tìm đến nơi trưng bày sản phẩm mới.Nhưng rồi ta để ý thấy nhiều ánh mắt của họ đổ dồn về phía ta thì phải."Cô bé xinh thật!", "Ara ara...đáng yêu quá!", "Hình như con bé không phải lớp 1 đâu nhỉ, chắc tầm lớp 3 thì phải...",...Ta thật sự muốn đi về ngay lúc này, ngay khi ta định quay bước lại, hai con bé nhiễu sự kia đứng phía sau chặn lại với cái khuôn mặt tươi cười trong khi trên tay mỗi đứa là một bộ quần áo khác nhau."Ta đang có cảm giác rằng Mio đứng sau chuyện này...""Không đâu, Rei-chan à, Mio-nee không liên quan gì cả, chị ấy chỉ đưa ra những món cần mua thôi, mà trong đó cũng có ghi là nhờ hai người mua cho bà một hai bộ quần áo mới nhé..."Vậy ra con bé không cố ý, nhưng lỗi vẫn là của nó khi nhờ hai đứa này...Ta lại sắp bị biến thành búp bê thử đồ cho chúng nữa rồi!Nhưng... có lẽ may mắn đã mỉm cười với ta, ánh mắt của họ người dường như đang đổ dồn về hướng khác. Đó là một cô bé khoản 7,8 tuổi có mái tóc bạch kim được xõa xuống đến tận eo như những ánh trăng bạc phản chiếu từ bầu trời đêm hình thành nên một dòng thác đổ xuống, đôi mắt sắc vàng nhạt nhưng pha một chút đỏ hồng bên trong như viên hồng ngọc tên nền của một chiếc khuôn bằng vàng vậy. Nhưng vẻ đẹp của cô bé đó không chỉ dừng lại ở đó, làn da trắng mịn, bờ môi nhỏ xinh ửng hồng, hàng mi bạc cong dài, ánh mắt đáng yêu như một con mèo con và gương mặt thanh tú như thể con bé là một con búp bê được cái đẹp quy tụ lại.Cả Mia và Sena đều ngẩn người ra, xem ra cả hai đều bị cô bé kia làm choáng ngợp rồi. Đến cả ta cũng phải ngẩn người ra khi cô bé đó lọt vào tầm mắt của mình nữa mà. Nhưng nhìn con bé đó sao cứ thấy quen thuộc như thế nào ấy nhỉ, liệu ta có từng gặp nó lần nào trước đây chăng?Không thể nào, nếu như ta từng gặp được thì không ký nào ta lại quên đi ấn tượng về một người như vậy cả."Con lai à...", "Tương lai của cô bé sẽ rất hứa hẹn đây", "Xinh quá", "Gì vậy, đang cosplay sao?", "Không phải đâu, có vẻ là người nước ngoài mới đến Nhật thôi.", "Còn nhỏ mà lộng lẫy đến thế này rồi, chắc chỉ vài năm nữa thôi...", ...Đám đông bàn tán xì xào về cô bé tóc bạch kim kia, nhưng hai mẹ con họ dường như không quan tâm cho lắm và đi đến khi đồng phục tiểu học.Ra là vậy, không phải là khách nước ngoài sao. Bộ đồng phục đó hình như là bộ đồng phục của trường học mà mình sắp nhập học phải không nhỉ."Laura-chan à, con thử bộ này nhé, hình như tay áo hơi rộng thì phải...""Vâng...để con thử..."Giọng nói của cô bé kia nghe êm tai như thể mật ngọt vậy. Cô nhân viên bán hàng ngay lập tức đến bên cạnh hai người họ đon đả chào mời.Con bé ngoan ngoãn thay bộ đồng phục, chiếc váy hường lúc nãy của con bé đã đẹp rồi nhưng giờ đây kết hợp với bộ đồng phục này càng làm cho con bé trở nên xinh xắn bội phần.Nhìn cô bé thật khiến người khác muốn cưng nựng, nếu như ta còn là một bà lão thì chuyện đó không sao cả nhưng hiện giờ thì hoàn toàn không được.Chỉ hy vọng rằng hai con nhỏ đi cùng ta sẽ không sấn tới mà đòi chụp hình cô bé hay gì đó tương tự. Mà...mới nhắc bọn nó đã tiếp cận mục tiêu rồi!"Nè, Neesan à, chị có thể cho tụi em chụp tấm hình với cô bé này được không, tụi em chắc chắn không phải hạng người kỳ quặc đâu! Một tấm, chỉ một tấm thôi nhé!"Mấy tên đáng ngờ thường mới là người nói câu đó đấy!Người mẹ có vẻ e dè trước thái độ phấn khích của hai người lạ trước mắt bỗng dưng từ đâu xuất hiện rồi muốn chụp ảnh của con gái mình."Xin lỗi nhưng mà..."Tôi thật muốn đến đó để cản hai đứa ngốc kia quá, tụi nó quá phấn khích rồi thì phải. Cô bé tóc bạc sợ hãi nấp sau lưng của mẹ nó ngay sau đó rồi chỉ dám liếc trộm hai người kỳ lạ từ đâu xuất hiện rồi nói mấy thứ kỳ quặc.Cuối cùng hai đứa kia cũng bị người mẹ cản lại, dĩ nhiên là vậy rồi, ai lại để con gái quý báu của mình cho hai tên mờ ám như thế này chụp hình kia chứ.Và hai đứa kia, đừng có làm cái bản mặt thất vọng thêm nữa!"Tiếc thật đấy! Chị muốn xin một tấm ảnh của cô bé thôi mà...""Ừ, em cũng vậy, hay là lát nữa ta thử lại nhé Sena-nee!?""Thôi ngay cho em nhờ... Chính thái độ của hai người làm cho cô ấy khó chịu đấy, thử nghĩ xem nếu như ai đó muốn chụp lại hình của Mia-chan lúc chị còn nhỏ và trông thái độ của họ cực kỳ đáng ngờ thì chị có đồng ý để họ chụp mình không?""Chắc chắn là không! Và Rei-chan cũng vậy, chị tuyệt đối không để ai ngoài chị và người trong gia đình chụp ảnh của em đâu!"Vậy nó còn than phiền gì nữa khi bản thân trở thành kẻ đáng ngờ chỉ chưa đầy năm phút trước đó? Mà khoan đã, nó vừa nói gì nhỉ, nói vậy tức là nó đã chụp hình của ta mà không xin phép trước ư!?"Ha... Nếu như mình không khả nghi như vừa rồi... khoan đã..."Ta có cảm giác không lành..."Nhưng có lẽ Rei-chan thì được đó,... đến và làm thân với cô bé đó đi!""Uhn ừ, đúng đó Rei-chan!"Hai con nhóc này... có những chuyện nên làm và có những chuyện không nên làm. Và trong trường hợp này, ép một bà lão hóa loli để đi làm thân với một loli khác...là việc nên làm hay không?...Ánh mắt của chúng rõ ràng hiện lên dòng chữ "Đi đến làm thân với cô bé đó đi!""Không!"Chúng nghĩ phẩm giá của một người cao tuổi là thứ có thể vứt đi dễ dàng chắc!?"Sao thế? Đừng quyết định nhanh vậy chứ...! Đi mà! Đi mà Rei-Obasama...""Cháu cũng xin bà đó Oba-samaaaa...."Oba-sama..."Thôi thì đành vậy!"Ta sẽ đến để trò chuyện với cô bé kia một chút!Nhìn sang hai mẹ con kia đang cặm cụi chọn bút và vở, con bé rạng rỡ khi nhìn thấy đồ dùng của học sinh lần đầu. Thông thường thì trẻ con trước khi đi đến trường lần đầu đều hớn hở với những món đồ dùng mới nên phản ứng của con bé cũng chẳng có gì là lạ cả.Người mẹ vẫn đang phân vân chọn cỡ giày cho cô con gái yêu của mình, cô ấy không biết liệu nên chọn loại có đệm hay không. Tốt, cơ hội đây rồi!"Cháu chào cô ạ, cô đang giúp em nó chọn giày sao?"Đột nhiên có một cô bé đếm bắt chuyện với mình, người phụ nữ quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz