Atvncg Ngo Thuong Dien La Thien Duong
Bùi Công Nam và Nguyễn Hữu Duy Khánh khiêu vũ trong làn nước đỏ cùng ánh trắng vàng!
...
-Nam,mày tỉnh rồi đó hả?_Trần Anh Khoa cầm trên tay giỏ trái cây đi đến bên giường anh đang nằm.
Trước mắt anh là trần nhà màu trắng và khuôn mặt lo lắng của Anh Khoa.Anh cảm thấy tay anh có nhiều mũi kim đâm vào,và anh phải dùng máy thở.Tiếng [bíp bíp] vang nhẹ bên tai anh.Anh mấp máy môi như muốn nói điều gì đó nhưng lại hụt hơi không nói được.Anh Khoa lúc này lên tiếng.
-Mày làm gì mà giấu cái điện thoại dưới ghế sofa,nhạc thì bật để đấy,ly nước thì vỡ tan ra còn dẫm lên cho nó đâm vào chân.Mày tính tử tự thì cũng đừng gọi cho Neko để ổng nghe cùng.Ổng nghe tiếng vỡ ly mà hoảng loạn gọi cả hội sang nhà mày đấy.À mà cửa nhà cũng mở toang hoang hết ra.
Anh Khoa ngồi xuống gọt táo để ra đĩa.Anh liếc nhìn về phía Anh Khoa.Anh Khoa chỉ khẽ thở dài.
-Haizz,mày chỉ được cái làm khổ tụi này thôi.Đợi mày khỏe hẳn rồi bọn tao sẽ tra khảo đấy.Ngủ đi!
Nói rồi Anh Khoa rời khỏi phòng.Còn mình anh ở trong đấy.Âm thanh duy nhất trong căn phòng là tiếng thở,nhịp tim và nước rơi nhỏ giọt.Anh cố gắng nhấc chân lên nhưng phía dưới không cảm nhận được gì.Cứ như chân và thân anh tách ra làm hai phần khác biệt.Anh lo sợ cố vươn đôi tay mảnh khảnh đầy dây dựa xuống phía dưới.Đôi chân vẫn còn đấy,cơ mà lại không thể kết nối với đại não.Anh không dám thở phào nhẹ nhõm.Anh sợ đôi chân của anh không bị chặt thì cũng đã tàn.Đang suy nghĩ về đôi chân,anh có hơi hoảng hốt khi nó đã đứng ngay bên anh.
Mặt nó lạnh tanh nhìn vào đôi chân của anh.Anh dơ tay với lấy nó,nó lạnh lùng gạt mạnh tay anh đập xuống thành giường.Anh nhăn mặt lại vì đau.Nó cúi xuống sát mặt anh,ngắm nghĩa gương mặt nhợt nhạt ấy một chút rồi rút máy thở không một chút do dự.Anh cảm tưởng phổi anh sắp nổ đến nơi rồi,tầm mắt cũng mờ đi rõ rệt,âm thanh của nhịp tim cũng loạn xạ,rè tè trong tai anh.À không!Nhịp tim của anh thực sự nhảy loạn xạ trên bảng,tiếng cũng lúc to lúc nhỏ.Nhưng anh lại chả có biểu hiện gì là trách móc nó cả.Anh cười với nó.Đây chắc hẳn là lần đầu tiên anh cười với nó,một nụ cười thật sự.Anh gọi tên của nó một cách khó nhọc.
-Kh-á-n-Khánh!
Nó đan tay nó vào tay anh rồi nhẹ hôn lên bờ môi đã chẳng còn chút sức sống đang gọi mấp máy gọi nó.
[Bíp...bí...p]
Nó ngẩn đầu lên nhìn anh lần nữa.Mắt anh nhắm lại rồi.Tiếng nhịp tim cũng im lain,đường chạy của nhịp tim thẳng băng.Nó rút hết dây chuyền nước ở tay anh ra xong nó ôm anh vào lòng,khẽ thủ thỉ.
-Anh đi rồi...anh tạo em ra rồi bỏ em lại là sao?
"Bệnh nhân Bùi Công Nam đã từ trần rồi"
"Hiện chưa rõ nguyên do...."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz